Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 3 - Chương 41: Tống Kỳ Diễn âm thân thủ đoạn

Cẩm Tố Lưu Niên

16/07/2014

Editor: Tâm Thường Lạc

"Nếu như cô có thể tìm tới một người để làm núi dựa, vậy cũng có thể muốn làm gì thì làm như thế."

Cận Tử Kỳ nghe thấy tiếng nên ngước mắt, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn từ cửa biệt thự chầm chậm bước đi thong thả tới đây, chộp lấy bàn tay cô, sắc mặt tự nhiên, sau đó đến trước mặt cô, cầm lấy áo khoác choàng lên trên vai của cô.

Những ngón tay thuôn dài khớp xương rõ ràng chỉnh lấy góc áo, đem cơ thể gầy yếu của cô bao phủ dưới lớp áo khoác ấm áp.

"Sao mà ăn mặc ít như thế này còn chạy ra đây?" Tống Kỳ Diễn nhíu mày lên, đáy mắt thì mang theo sự ân cần lẫn trách cứ.

Cận Tử Kỳ được bao bọc trong vòng tay của hắn, cảm thấy ngọt ngào mà cười cười, "Em không sao, chúng ta vào nhà đi thôi."

Về phần Kiều Niệm Chiêu ——

Hoàn toàn bị trở thành một luồng không khí ẩn hình, quyết định bị xem nhẹ.

Nhưng thường thường, một người bị sao lãng như vậy thì luôn không cam lòng, muốn đưa tới sự chú ý cho người bên cạnh!

"Tống Kỳ Diễn, anh cưới cô ta làm vợ sau này nhất định sẽ hối hận! Cô ta yêu là người khác, muốn gả cũng là người khác! Đến lúc cô ta khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ không chút do dự mà xoay người rời đi!"

Giọng điệu chắc chắn, mang theo giọng điệu không thể nghi ngờ, vang vọng mạnh mẽ trong sân nhà vắng lặng.

Sau khi kế hoạch bị đánh bại tan nát, bây giờ muốn châm ngòi chia rẽ tình cảm vợ chồng họ sao?

diendanlequydon

Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu đang tràn đầy căm phẫn, kể từ khi hôn sự cùng Tô Hành Phong bại, cô ta ngược lại chuyện gì cũng dám làm, lời gì cũng dám nói!

Kiều Niệm Chiêu ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ nhìn chăm chú phải có chút hoảng hốt, không nhịn được nhích lại gần chiếc xe bên cạnh, giống như một kẻ sa cơ lỡ vận.

"Lườm cái gì lườm, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"

Tống Kỳ Diễn tỉnh bơ mặt không biến sắc ôm lấy Cận Tử Kỳ vào trong lòng, thoáng hiện một chút ý cười nhàn nhạt, nhìn sang Kiều Niệm Chiêu giọng nói trầm thấp: "Vui sướng khi người gặp họa cũng không phải là tính tình gì tốt, sớm muộn sẽ phải thua thiệt."

Kiều Niệm Chiêu bị Tống Kỳ Diễn nhìn như thế đáy lòng chợt bất an, sắc mặt có chút tái nhợt, cánh môi lúng túng ậm ừ nói không ra lời.diendanlequydon

Cận Tử Kỳ buồn cười phát hiện ra một hiện tượng ——

Kiều Niệm Chiêu hiện tại không sợ đất không sợ trời, dường như cô ta chỉ sợ Tống Kỳ Diễn, chỉ cần Tống Kỳ Diễn mang ánh mắt lạnh lùng nhìn một cái, thường thường cũng có thể đem cô ta ép đến góc tường, giống như là con chuột già đụng phải mèo.

Cô cũng tuyệt đối tin tưởng, nếu khi Cận Chiêu Đông giáo dục Kiều Niệm Chiêu hợp với ánh mắt của Tống Kỳ Diễn, giờ này ngày này Kiều Niệm Chiêu có lẽ chính là một đại gia khuê tú ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám!

Chỉ tiếc, Cận Chiêu Đông cưng chiều và dung túng, cuối cùng đã tạo nên chính là một người thục nữ tâm cơ rất nặng giả nhân giả nghĩa.

Thấy giọng điệu của Kiều Niệm Chiêu như vậy, Cận Tử Kỳ mở miệng: "Nếu như cô chỉ người khác là Tần Viễn, vậy tôi hiện tại mà có thể nói cho cô biết, chỉ sợ cả đời cô cho đến lúc chết cũng không thấy được cảnh tôi xoay người rời đi."

Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, bàn tay được sơn vẽ xinh đẹp nắm chặt lấy tay cầm cửa xe: "Cô nhớ lại rồi?"

Cận Tử Kỳ xem thường mà gật đầu: "Tối thiểu đã biết người cô nói kia là ai, cho nên, mặc dù cô không nói cho tôi quá trình đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sẽ có một ngày tôi cũng sẽ nhớ ra."

Nói xong, không nhìn tới vẻ mặt khó coi của Kiều Niệm Chiêu dưới ánh đèn đường, đã chuẩn bị kéo Tống Kỳ Diễn rời đi.

Nhưng trái lại Tống Kỳ Diễn vẫn lù lù bất động, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng hung ác bắn về phía Kiều Niệm Chiêu, dọa cho Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt mà căng thẳng phải lùi về sau, lưng áp lên thành xe lạnh như băng, "Nhìn cái gì vậy!"

So với Kiều Niệm Chiêu thấp thỏm bất an, Tống Kỳ Diễn lại cười đến càng thêm vui sướng, hắn nhìn chằm chằm cô thản nhiên nói: "Đương nhiên là thấy cô dáng dấp đẹp mắt, nhìn bộ dạng cô quen hay tươi cười, cũng muốn biết một chút thời điểm cô khóc thì mang bộ dạng gì."

Cận Tử Kỳ khi nghe lời lẽ đầy ẩn ý mang theo uy hiếp, không khỏi nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, lại phát hiện khóe miệng hắn chứa ý cười, lại cười đến khiến cho người ta rợn người, khó trách Kiều Niệm Chiêu sợ hãi mà sắc mặt tái nhợt như vậy.

Chẳng qua là, không chờ cô phỏng đoán Tống Kỳ Diễn đang tính toán làm cái gì, hắn lại ôm cô xoay người trở về nhà.

Sau lưng không còn truyền đến giọng nói của Kiều Niệm Chiêu nữa, ngược lại cửa xe bị đóng mạnh, lại không nghe thấy tiếng xe thể thao khởi động, e là Kiều Niệm Chiêu cũng ngồi ở trong đó suy đoán ý nghĩa câu nói kia của Tống Kỳ Diễn.

Đi vào biệt thự, trên mặt Tống Kỳ Diễn lập tức không còn vẻ lạnh lùng như khi đối trận với Kiều Niệm Chiêu, hắn đột nhiên khom người ôm lấy Cận Tử Kỳ, không để ý cô kinh ngạc mà thẳng một đường đi trở về phòng ngủ, hô hấp cũng không có thở gấp một cái.

"Buông em xuống đây đi, em. . . . . . Có thể tự mình đi."

Bị bế lấy giống như một đứa trẻ con, Cận Tử Kỳ có biết bao nhiêu ngượng ngùng, Tống Kỳ Diễn lại tựa hồ như rất hưởng thụ loại cảm giác này, hắn liếc nhìn người phụ nữ đang xấu hổ ở trong ngực, toét miệng cười đến vô cùng hài lòng.

Khi hắn bế cô đến bên bồn tắm ngồi xuống, sau đó xả nước nóng rồi ngồi xổm người xuống rửa chân cho cô, đầu ngón chân Cận Tử Kỳ co rúc lại, trong phòng tắm hơi nước dày đặc khiến cho đôi má cô đỏ hồng.

"Tự em có thể. . . . . ." Cận Tử Kỳ cuối cùng không chịu nổi đãi ngộ như vậy, cúi người muốn ngăn cản hắn. Tống Kỳ Diễn lại đẩy tay của cô ra, rõ ràng không quá cao hứng mà trợn mắt liếc cô một cái, khi bị trừng Cận Tử Kỳ lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn là muốn tìm cơ hội rút chân của mình về.

"Đưa tay ra." Hắn sau khi giúp cô lau khô chân thì mang dép vào, mục tiêu chuyển dời đến tay của cô.

diendanlequydon

Cận Tử Kỳ sau một hồi chần chờ, dưới sự dịu dàng và lời nói nhỏ nhẹ ân cần của hắn, vẫn là ngoan ngoãn đem bàn tay lạnh như băng đến trước mặt của hắn, mặc cho hắn dùng khăn lông ấm áp từng chút một cẩn thận lau chùi các ngón tay của cô.

Cảm giác giống như là ông bố đang chiếu cố cho đứa con gái của mình không có khả năng tự lo liệu.

Cận Tử Kỳ nhìn ngơ ngẩn Tống Kỳ Diễn vừa bưng nước vừa vắt khăn lông, trong lòng không khỏi cảm thấy an tâm.

Cô ngồi ở bên bồn tắm, lặng lẽ dõi theo bóng lưng cường tráng của hắn một hồi lâu.

"Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ thôi." Giọng nói của hắn trở nên vô cùng dịu dàng.

Cận Tử Kỳ nhìn sang các đường nét góc cạnh cứng lạnh trên gương mặt hắn có ánh sáng nhu hòa, trái tim cũng theo đó mềm nhũn, nghe lời của hắn, cong cong khóe miệng nhẹ nhàng gật đầu, khi hắn ôm lấy mình thì chủ động vòng tay lên cổ hắn.

Mặc dù tâm sự của mình quấn quanh thiên thiên vạn vạn, nhưng bên cạnh có một người như vậy lại đủ để triệt tiêu tất cả nặng nề mệt nhọc.

"Em trước nằm trên giường, anh đi tắm sẽ đến sau." Nói xong cũng lập tức chạy vào phòng tắm.

Cận Tử Kỳ nhìn sang bóng dáng ẩn hiện sau tấm kính thuỷ tinh mờ, dựa vào khuỷu tay của mình, khẽ mỉm cười, mang theo tâm tình ngọt ngào điềm tĩnh mà nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Đang ngủ được mơ mơ hồ hồ, khăn trải giường bị nhấc lên một góc, một luồng gió lạnh chui vào làm thân thể cô không khỏi rụt một cái, sau đó phía sau lưng có một lồng ngực ấm áp rắn chắc như vách tường áp sát vào.

Cho dù là cách lớp áo ngủ cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ hắn nóng bỏng, còn có nhịp tim khá vững vàng.

Cận Tử Kỳ không mở mắt ra, ưm một cái, theo bản năng nhích lại gần nơi có nguồn nhiệt.

Sau đó giữa ý thức còn mông lung, dường như có cái gì đó đưa vào trong áo ngủ, chậm rãi đi lên du tẩu, vành tai cũng như bị một dòng nhiệt nóng ướt bao phủ, từng trận cảm giác thô nhám như có như không vuốt ve lên chiếc cổ của cô.

Ngay sau đó trên gương mặt bị một cỗ nhiệt khí chà xát, cánh môi bị gặm cắn lung tung như lang như sài.

Cận Tử Kỳ bỗng dưng tỉnh lại, mang theo sự mờ mịt sợ hãi giãy giụa trong giấc mộng.

Đợi đến khi nhìn thấy người đàn ông nằm ở trên người mình muốn làm gì thì làm, rốt cuộc hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Phản ứng theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng mà lại chạm tới một mảnh da thịt nhẵn bóng thì liền đỏ mặt, "Tống Kỳ Diễn, anh sao không mặc quần áo?" Đột nhiên trở nên có chút tay chân luống cuống.

"Đi ngủ thì mặc quần áo làm gì?" Tống Kỳ Diễn trong miệng trả lời, động tác trên tay cũng không ngừng, sau đó gặp phải ngăn trở, bị chiếc áo ngủ có thiết kế rườm rà làm cho phiền não, ưỡn nghiêm mặt khiêm tốn thỉnh giáo: "Bảo bối, cái này tháo như thế nào?"

Vừa nghe đến hai chữ bảo bối, Cận Tử Kỳ giận đến phát run, mặt cũng đỏ lên như trái cà chua.

Sau đó là âm thanh của vải vóc bị xé "Xoạt" một tiếng.

Kèm theo một câu tuyên bố tràn đầy mong đợi: "Bảo bối, anh đến đây!"

Quả nhiên, vô sự lấy lòng, không phải là gian tức đạo, Tống Kỳ Diễn, bỏ đi phần "Đạo" thì nghiệm chứng cho phần trước.

. . . . . .

Hôm sau vào bữa ăn sáng, một tờ báo được đặt lên trên bàn ăn.

Mặc dù Cận thị và Tống thị cũng đã hết sức cố gắng đè tin tức xuống, nhưng vẫn là có một bộ phận truyền thông cơ bản không khuất phục không bị tiền bạc cám dỗ, chỉa vào hai tòa núi lớn này mà đưa tin Cận Tử Kỳ bị cảnh sát mang đi.

Qua bức ảnh hiện trường mà báo chí đăng bày ra, cũng là tấm ảnh này khiến cho sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết khó coi tới cực điểm.

Theo lý thuyết không nên có phóng viên xâm nhập vào truyền tin đi, nhưng không nghĩ tới vẫn có hình bị tuồn ra.

Ảnh chụp rõ ràng là được chụp bằng máy ảnh DSLR (máy ảnh chuyên nghiệp), ngay cả biểu tình trên mặt Cận Tử Kỳ khi bị bắt cũng hiển thị rất rõ nét.

So với mọi người vẫn im lặng cùng ăn, Ngu Thanh Kiều lại lật xem tờ báo, cuối cùng mang tính tổng kết lại mà quay đầu sang hỏi Cận Tử Kỳ: "Chị họ, không phải là chị kết thù với người nào đó, vì vậy mới đối phó chị như thế này chứ?"

Đôi đũa trong tay Cận Chiêu Đông ngừng lại, sắc mặt cũng càng thêm lúng túng.



Cận Tử Kỳ nhấp một hớp sữa tươi, giống như vô tâm mà trả lời: "Cũng có một hai người như vậy."

"Nói cũng đúng, thứ người như thế chính là được voi đòi tiên!" Ngu Thanh Kiều xúc động mà phẫn nộ gõ lên bàn, không để ý chút nào nơi này còn có trưởng bối, "Nếu mà hỏi em, em sẽ mua cái túi da rắn tìm vài người đánh nó một trận!" "Thanh Kiều!" Tô Ngưng Thu nhận ra được sắc mặt Cận Chiêu Đông càng ngày càng khó coi, kéo kéo áo con gái, trợn mắt liếc cô một cái: "Ăn cơm cho thật ngon, chớ làm càn!

"Con như thế nào làm càn, chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm, tại sao phải mặc cho người khắc bắt chẹt!"

Ngu Thanh Kiều không đồng ý mà hừ nói, sau đó đem một miếng bánh bí đỏ bỏ vào trong chén Cận Chiêu Đông, vui tươi hớn hở mà để sát mặt vào nói: "Giống như dượng cả của chúng ta vậy là sao Bắc đẩu trên thương trường thế nào lại như con rùa đen rút đầu có đúng hay không?"

Cận Chiêu Đông lướt qua cô liếc mắt một cái, khóe miệng co rút, từ chối cho ý kiến, nhưng vẻ lo lắng trên mặt nặng hơn.

Ngược lại Tô Ngưng Tuyết để đũa xuống, ưu nhã lau lau khóe miệng xong chen vào nói: "Tử Kỳ, con cùng Kỳ Diễn hôm nay thì dời đến Tống trạch đi, sau khi cưới nếu như vẫn ở nơi này khó tránh khỏi sẽ chọc cho Tống lão mất hứng."

Cận Tử Kỳ gật đầu, Tống Kỳ Diễn đã tiếp lời: "Mẹ yên tâm, hành lý đã sớm đóng gói xong rồi, đợi lát nữa thì chúng con đi qua, tối hôm qua cha của con còn nói để cho con dâu cùng ăn bữa cơm tối với ông mà!"

Tô Ngưng Tuyết nghe xong cuối cùng thoải mái mà cười một cái, Tống Kỳ Diễn nói ra những lời này rất có chuẩn mực, tối thiểu để cho thân là người làm mẹ như Tô Ngưng Tuyết yên tâm Tống Chi Nhậm sẽ không bởi vì chuyện ngày hôm qua trong hôn lễ mà làm khó Cận Tử Kỳ.

Sau khi ăn xong bữa ăn sáng, Cận Tử Kỳ liền cùng Tống Kỳ Diễn trở về phòng, đi vào phòng ngủ, Cận Tử Kỳ nói với Tống Kỳ Diễn dự tính của mình, "A Diễn, em muốn đi gặp mặt Kiều Hân Hủy một lần."

Bàn tay Tống Kỳ Diễn đang thắt cà vạt hơi chậm lại, ở trong gương nhìn sang Cận Tử Kỳ đang đứng ở bên cạnh.

"Có một số việc đặt ở trong lòng cũng không phải là biện pháp, đi gặp bà ta có lẽ cũng không nhận được đáp án mà em muốn, nhưng em vẫn muốn thử một lần, ngoại trừ Kiều Niệm Chiêu ra thì bà ấy là người biết chân tướng rõ ràng nhất."

Cận Tử Kỳ tiến lên đón nhận đôi con ngươi đen kín đáo trong gương kia, dễ hiểu mà giương cao khóe miệng, sau đó đi tới, thuận thế nhận lấy cà vạt từ trong tay của hắn, rũ mi mắt xuống, rất thành thạo mà thắt lại.

"Em sẽ thắt cà vạt sao?" Tống Kỳ Diễn nhướng mày, mang theo chút kinh ngạc.

Động tác trên tay cô không ngừng, xem như chấp nhận suy đoán của hắn, "Người thừa kế của Cận gia từ nhỏ không phải chỉ học quản trị kinh doanh, còn có....làm sao trở thành một người vợ đạt tiêu chuẩn."

Vừa mới nói xong, cà vạt cũng được thắt hoàn chỉnh, Cận Tử Kỳ cười tươi, mới vừa rút tay của mình về, lại bị hắn bắt lại, hơi hơi dùng sức, kéo cô lại gần mình.

Cận Tử Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng mà ngả lên phía trước một bước, gương mặt hơi áp gần hắn, khi hắn hô hấp thù hơi thở phun ra khí nóng, phun lên tóc mai của cô, "Thật sự dạy em làm sao làm người vợ tốt à?"

Hắn nhìn chăm chú làn da trắng nõn tinh tế của cô, ánh mắt lưu chuyển, giọng nói khản đi trầm thấp lộ ra mập mờ.

Gương mặt của Cận Tử Kỳ dần dần đỏ lên, dĩ nhiên biết hắn chỉ cái gì, bất thình lình đẩy hắn ra, xoay người đi thu dọn lại túi xách của mình, thật sự thì căn bản không cần sửa sang lại gì cả, bất quá là che giấu tim của mình đang hoảng.

Điều chỉnh tốt tâm tình, quay đầu lại hỏi hắn: "Anh đi theo em hay là đợi ở nhà?"

Hai cánh tay Tống Kỳ Diễn duỗi thẳng một cái, lập tức đem áo khoác mặc lên người, đi tới bên cạnh cô kéo cô lại: "Đương nhiên là cùng đi, anh cũng thật tò mò muốn biết người phụ nữ như thế nào có thể sinh ra một tiểu độc vật!"

A, hắn ngược lại tiếp tục sử dụng biệt danh mà Ngu Thanh Kiều đặt cho Kiều Niệm Chiêu trước đó!

Tiểu độc vật, nếu nhìn lại, Kiều Niệm Chiêu đúng là xem như một đóa hoa tươi đẹp mắt lại mang theo kịch độc.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn sau khi đi đến nhà giam, lại nhận được tin tức Kiều Hân Hủy đã ra tù.

Giám ngục nhìn hai người họ ăn mặc khéo léo xinh đẹp, thái độ cũng thay đổi rất nhanh, theo đó thành thật nói rõ: "Trước khi hai người đến, lúc ấy có một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi lái một chiếc xe thể thao tới đón người. Cũng phải nói, người phụ nữ đó và tiểu thư cô đây dáng dấp lại có mấy phần giống nhau."

Trong lòng Cận Tử Kỳ nhất thời hiểu rõ, cùng Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, là Kiều Niệm Chiêu!

Trên đường trở về, Cận Tử Kỳ luôn suy đoán ý định của Kiều Niệm Chiêu, theo lý thuyết, lấy tính tình của Kiều Niệm Chiêu, sau khi mẹ ra khỏi tù thế tất yếu sẽ lấy chuyện này đến Cận gia làm ồn ào, nhưng mà, theo tình hình ngày hôm qua mà nói, cô ta mặc dù giở thủ đoạn, nhưng lại không đề cập tới bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Kiều Hân Hủy.

Chẳng lẽ cô ta đổi tính sao, muốn cho Kiều Hân Hủy an ổn trải qua tuổi già?

"Đang suy nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Tống Kỳ Diễn nhìn sang kính chiếu hậu liếc nhìn người phụ nữ đang nhíu chặt mi tâm.

"Chẳng qua là cảm thấy có chút không đúng, Kiều Niệm Chiêu xưa nay không muốn thấy em được tốt, hôm nay Kiều Hân Hủy ra tù, cô ta làm sao có thể không có hành động, chẳng qua là tò mò cô ta sẽ lấy phương thức gì xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ)."

Tống Kỳ Diễn lại cười khẽ ra tiếng, ánh mắt vẫn nhìn đường phía trước: "Tôn hầu tử (Tôn Ngộ Không) dù nhảy lên như thế nào đi nữa cũng không bay ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Phật Như Lai, cuộc sống rỗi rãnh đến mức không có gì thú vị, coi như xem một vở diễn là được rồi!"

Cận Tử Kỳ lại không thể buông lỏng tâm tình, "Nếu như tuồng vui này sẽ liên lụy đến mẹ của em, em tình nguyện trước khi nó bắt đầu diễn liền đem nó đá ra khỏi sàn."

"Có lẽ đây cũng là một cơ hội."

"Cơ hội gì?" Cận Tử Kỳ không hiểu nhìn sang hắn.

Tống Kỳ Diễn cười liếc nhìn cô một cái, "Em cảm thấy mẹ vợ hiện tại sống được vui vẻ sao?"

Thân thể Cận Tử Kỳ cứng đờ, mẹ sống được vui vẻ sao? Cô không biết vài thập niên trong quá khứ như thế nào, nhưng bốn năm gần đây, cô chưa bao giờ thấy mẹ đối với cha thật lòng mà cười qua một lần. Trong một cuộc hôn nhân, nếu như đối với người đàn ông mình sớm chiều chung đụng ngay cả cười một cái cũng không làm được, thì còn dư lại bao nhiêu tình cảm?

"Thay vì cả đời vây ở trong một cái khúc mắc, chẳng thà mượn cơ hội này cỡi bỏ nó ra, có lẽ quá trình sẽ đau đớn, nhưng kết quả lại là điều tốt, cũng xem như khổ tẫn cam lai, huống chi, mẹ vợ không chừng còn có thể là hoa mai nở rộ lần hai!"

Nhìn hắn nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, Cận Tử Kỳ không khỏi nhích tới gần một chút, dựa vào cánh tay của hắn ngửa đầu trêu ghẹo hắn: "Phân tích mổ xẻ tình cảm của người khác sao sáng suốt như vậy, vì cái gì đến trên người mình lại trở nên sợ đầu sợ đuôi thế?"

Xe ở tại ngã tư đường gặp phải đèn đỏ nên dừng lại, ngón tay Tống Kỳ Diễn nhịp nhịp lên vô lăng, trầm ngâm một chút, quay đầu: "Đó không gọi là sợ đầu sợ đuôi, đó là một người đàn ông bất an."

"Có khác nhau sao?" Tròng mắt Cận Tử Kỳ vụt sáng, rõ ràng là cùng một ý nghĩa nha.

Nhưng Tống Kỳ Diễn lại cau mày bày rõ biểu tình: "Như thế nào không có khác nhau, một người đàn ông tại sao phải bất an, đương nhiên là do người làm vợ không mang lại lời cam kết đủ phân lượng." Nói ra rất trịnh trọng.

"Anh đây là có ý đem trách nhiệm đều đẩy cho em sao?"

"Không có," Tống Kỳ Diễn lắc đầu một cái, lời lẽ chính nghĩa: "Bởi vì đó vốn chính là trách nhiệm của em."

Đầu lông mày Cận Tử Kỳ khẽ động, nghiêng mặt quyết định không chú ý đến hắn, bàn tay níu lấy gối dựa lên ghế ngồi, nhìn đèn xanh đèn đỏ ngoài cửa sổ yên lặng chờ đến lúc lái xe, Tống Kỳ Diễn chợt gọi cô một tiếng: "Cận Tử Kỳ!"

Cô quay đầu lại, thì nhìn thấy ánh mắt Tống Kỳ Diễn sáng quắc mà nhìn cô chằm chằm, hắn dường như đã do dự thật lâu, mới thử dò xét mà mở miệng, một mặt chú ý sắc mặt của cô, "Em thật giống như chưa từng có nói qua em yêu anh."

". . . . . ."

Hai người cũng không chú ý đèn xanh đã sáng lên, cho đến khi phía sau có người ấn kèn thúc giục, Tống Kỳ Diễn mới giống như tỉnh ngộ mà nổ máy xe nhanh chóng nhập vào dòng xe đang chạy, ánh mắt lại thỉnh thoảng quét về phía người phụ nữ bên cạnh.

Ánh mắt kia dường như đang không ngừng mà ám hiệu: em nói mau a, anh chờ nghe đấy. . . . . .

Cận Tử Kỳ bị hắn nhìn thế thật sự không có biện pháp, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt lại làm bộ ngủ thiếp đi.

"Cận Tử Kỳ, em làm ra chuyện như vậy đối với anh, khiến người ta vô cùng phẫn nộ, vậy mà không nói lên vài lời có trách nhiệm sao?"

". . . . . ." Tiếp tục nhắm mắt lại không lên tiếng.

"Được rồi được rồi, anh biết em da mặt mỏng, ngượng ngùng nói ba cái chữ kia, vậy tóm lại anh hỏi em được chưa?"

". . . . . ." Không có phản ứng.

"Quên đi, nếu như anh hỏi mà em lên tiếng thì là phủ nhận, không lên tiếng anh xem như em chấp nhận."

". . . . . ."

"Cận Tử Kỳ, em yêu anh sao?"

"Em yêu anh." Cực kỳ nhẹ nhàng nhanh chóng cộng thêm giọng nói không rõ lắm.

Đồng thời thay vào đó là một tiếng "Ầm" vang lên thật lớn, đầu xe Maybach đụng vào phần đuôi chiếc Santana ở phía trước.

Xử lý xong tai nạn giao thông cộng thêm đem xe đưa đi sửa chữa, hao tốn hơn phân nửa thời gian.

Nhưng chủ nhân chiếc Maybach tâm tình đặc biệt rất tốt, cả quá trình xử lý sự việc đều mang khuôn mặt tươi cười, chẳng những nói xin lỗi với tài xế chiếc Santana còn cực kỳ phối hợp với phía đồng chí cảnh sát giao thông mà "Tự thú".

Sau đó ngồi lên xe taxi về nhà, khi ở ghế ngồi phía sau hắn tựa như miếng móc hít tường dán sát Cận Tử Kỳ, đầu tựa vào vai cô, thỉnh thoảng nâng mắt lên mà nhìn ngắm cô mong ngóng, mặt tràn đầy hưng phấn không che dấu được.

Rất khó tưởng tượng, một người đàn ông trưởng thành chín chắn mặc tây trang mang giày da còn có thể làm ra vẻ mặt nũng nịu như vậy!

"Cận Tử Kỳ."

"Muốn gì?"

"Mới vừa rồi không có nghe rõ, lặp lại lần nữa đi!"

"Nói gì?"

"Em yêu anh a, còn có thể là cái gì, trí nhớ tại sao kém như vậy!"

Tài xế đang lái xe ở phía trước không nhịn được quay đầu lại đưa mắt nhìn, việc này đúng là tính tình nam nữ có phải đổi chỗ rồi hay không?

"Cận Tử Kỳ." Thế nhưng hắn vẫn học theo con chó con cọ cọ vài cái trên đầu vai cô.

Mặt đỏ bừng lên, nghiêng mắt trừng hắn liếc mắt một cái: "Câm miệng, ngồi xe cho đàng hoàng."



"A." Thế nhưng người đàn ông nào đó hiếm khi mà phối hợp như vậy, thật sự ngậm miệng.

Khoé miệng của Cận Tử Kỳ kiềm chế không được mà cong lên, nghĩ thầm nếu hiện tại trong tay có cục xương thì thật là tốt!

. . . . . .

Sự việc của Kiều Hân Hủy, Cận Tử Kỳ không đề cập với Tô Ngưng Tuyết, ngay cả chuyện đi đến ngục giam cũng giấu nhẹm đi.

Đến tối, Cận Tử Kỳ liền cùng Tống Kỳ Diễn trở về Tống trạch.

Mang hành lý không nhiều lắm, chỉ một cái rương, cái gì cần mua sắm Tống gia cũng đã chuẩn bị xong.

Tống Chi Nhậm đang ở trong thư phòng thả mồi cho cá, thoạt nhìn hứng thú dạt dào.

Khi nhìn thấy họ đi vào, mới đặt thức ăn cho cá ở trên tay xuống, sau khi nhận lấy khăn ướt quản gia Minh đưa lên lau tay xong, mới quay sang Cận Tử Kỳ ngoắc ngoắc tay: "Tiểu Kỳ, tới xem một chút cá ta nuôi!"

Xem chừng, Tống Chi Nhậm đối với chút chuyện xen vào giữa hôn lễ cũng không để ở trong lòng.

Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, liền nghe theo lời Tống Chi Nhậm mà đi tới.

Nhìn cá trong hồ sặc sỡ tùy ý bơi lội thoả thích, cũng không có bao nhiêu hào hứng.

Ngược lại Tống Kỳ Diễn tùy ý mà ngồi xuống ghế sofa, hai chân thon dài gác lên trên bàn trà, vô cùng buồn chán nhưng mà vẫn phải nhìn cái gian phòng xa hoa được trang trí giống như ngự thư phòng của hoàng đế thời cổ đại.

Trong lúc sơ hở không người nào chú ý, khóe miệng thoáng hiện một chút ý cười như có như không đầy châm chọc, ngón tay vuốt ve chiếc cằm đã mọc râu lúng phún, u quang nơi đáy mắt chợt hiện rồi biến mất, giống như con hồ ly già đang mưu tìm cái gì đó.

Sau đó đứng dậy bước đi thong thả qua, áp sát phía sau lưng Cận Tử Kỳ cùng nhau nhìn những bảo bối mà Tống Chi Nhậm quý trọng: "Không phải là mấy con cá La Hán sao, giá cả còn không bằng mấy cá phong thuỷ trong thư phòng của cha vợ."

Tống Chi Nhậm cực kỳ không đồng ý thái độ xem thường của Tống Kỳ Diễn, bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái.

"Con biết cái gì, cá La Hán này cũng không thể so sánh với cá vàng được nuôi dưỡng thông thường kia, rất là quý giá, sao giống như những loại cá trong hồ cá ở phòng làm việc của con, chỉ cần rải một nắm thức ăn là có thể tự sanh tự diệt ba bốn ngày."

Đối với việc Tống Chi Nhậm đột nhiên theo chân họ nói đến đạo lý nuôi cá, Cận Tử Kỳ tuy có chút hoang mang nhưng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên lắng nghe, nhưng ngược lại Tống Kỳ Diễn đâu nào chịu để cho Tống Chi Nhậm chiếm được tiện nghi?

"Ba à, ba nói lời này cũng không đúng, La Hán cũng là bởi vì quá quý giá mới yếu ớt, nếu như có một ngày không có thức ăn loại tốt nhất hầu hạ, khó dám đảm bảo sẽ không tuyệt thực mà chết, đâu nào giống như những con cá vàng sức sống mạnh mẽ ngoan cường?"

"Hơn nữa, ba à, những con cá trong phòng làm việc của tôi làm sao ba biết tôi không có nuôi dưỡng nghiêm túc? Con cá này không có ở đây phân cao thấp, chủ yếu là nhìn người nào nuôi dưỡng có chuyên nghiệp hay không, chứ cho dù là giống tốt nhưng nuôi dưỡng trưởng thành chỉ là phế vật biết ăn với uống, cũng là phí công."

Tống Kỳ Diễn càng nói về sau càng hăng say, hồn nhiên không để ý trên mặt Tống Chi Nhậm đã mất hứng, chỉ muốn ở trên đầu lưỡi đòi thêm chút tiện nghi, dường như nhìn Tống Chi Nhậm kinh ngạc trong lòng của hắn mới phát giác được mình thoải mái.

Giữa lúc Tống Chi Nhậm bị con trai nói đến mức không xuống đài được, cửa thư phòng bị gõ vang nhẹ nhàng, là người giúp việc đến báo cho có thể ăn cơm rồi, Tống Chi Nhậm vội ho một tiếng, dẫn đầu chắp tay sau lưng rời đi.

Nhìn bóng lưng ông vội vã như thế, dường như đã sớm muốn chạy trốn cách xa khỏi cái chỗ này.

Cận Tử Kỳ không nhịn được trong lòng nở một nụ cười, liếc về phía chín con cá La Hán màu sắc khác hẳn nhau trong hồ, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn: "Cha của anh không có việc gì sao tìm chúng ta để xem cá?"

Tống Kỳ Diễn khoảnh khắc ấy đứng ở bên cạnh cô, ngược ánh sáng, vì vậy không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.

"Nghe nói qua cha mẹ sinh con trời sinh tính chứ? Lão già để cho chúng ta xem cá là giả, nhắc nhở là thật."

Giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ hơi nhíu, trong lòng có một suy đoán, rồi lại cảm thấy không thể nào, ánh mắt không khỏi hỏi dò Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lại không nói thêm gì nữa, kéo tay của cô đi ra ngoài, "Nên đi ăn cơm thôi!"

Chờ hai người họ xuống lầu, trên ghế sofa trong phòng ăn đã sớm ngồi đầy người, ngoại trừ Tống Chi Nhậm, còn có Tống Nhiễm Cầm, Tô Tấn An và Tô Hành Phong, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ ấm áp.

Trước đó không phải nói sau khi họ kết hôn sẽ để cho cả nhà Tống Nhiễm Cầm ra đi sao?

Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhẹ giọng lên tiếng: "Vùng vẫy giãy chết luôn luôn phải làm một cái ."

Đáy mắt thoáng hiện lên hiểu rõ, với tính tình Tống Nhiễm Cầm, đúng là sẽ không ngoan ngoãn mà từ nơi này dọn ra đi.

Sợ rằng sẽ mượn lý do không tìm được phòng ốc thích hợp, tính toán kéo dài thêm.

"Xem ra mọi người đến đông đủ, đang chờ chúng ta rồi!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng cười tủm tỉm.

Câu nói đầu tiên đã phá vỡ cảnh tượng hoà thuận ngắn ngủi.

Tống Nhiễm Cầm vốn đang dụ dỗ Tống Chi Nhậm khi vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn tay trong tay đi đến lập tức thì mím chặt miệng, dựa vào lưng ghế sofa, nhìn người bằng nửa con mắt, vẫn như cũ ngông cuồng tự cao tự đại.

Ngược lại Tô Tấn An mang vẻ mặt thân thiện hơn tươi cười, cùng Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn chào hỏi: "Kỳ Diễn và Tử Kỳ dọn về là tốt rồi, sau này trong nhà có thêm hơi thở của hai người, chúng tôi sau khi dọn ra ngoài về phần của ba cũng không quá tịch mịch."

Lời này mới vừa nói xong, Tống Nhiễm Cầm lén lút hung hăng nhéo Tô Tấn An, đổi lấy Tô Tấn An cau mày quay mắt qua, mang theo bực bội mà thấp giọng hỏi: "Làm cái gì vậy!"

Tống Nhiễm Cầm vốn há miệng lập tức muốn mắng, nhưng nhìn thấy Tống Chi Nhậm liếc ngang nhìn sang, thì lập tức nuốt vào miệng những lời nói cay nghiệt, buồn buồn xuy một tiếng, quay đầu không để ý tới Tô Tấn An.

Tống Chi Nhậm có một thói quen, đó chính là trước bữa ăn cơm sẽ uống một chén trà đánh thức vị giác, mà chén trà này bình thường đều là do ông tự mình ngâm trà vào nước, mắt thấy ông rửa tay xong, người giúp việc cũng bưng tới đây bộ trà cụ, Cận Tử Kỳ giành trước một bước.

"Ba, để đấy cho con đi." Một tiếng gọi "ba" này khiến cho đáy lòng mỗi người ở trong phòng có cảm thụ khác hẳn.

Tống Kỳ Diễn cười híp mắt, mãn nguyện mà ngồi trên ghế sofa, Tống Nhiễm Cầm thì bĩu môi, hai lỗ mũi không ngừng phun ra khí thô, về phần Tô Hành Phong vẫn đang chôn đầu khi nghe một tiếng "Ba" này mới khó khăn lắm mà ngẩng đầu nhìn sang đây.

Cận Tử Kỳ lại thật giống như không nhận ra được không khí khác thường, vẫn thuần thục mà ngâm trà vào nước.

Tống Chi Nhậm nhìn sang Cận Tử Kỳ mang một tác phong đại gia khuê tú, cũng không nhịn được mà gật đầu tán thưởng, cười ha hả mà mở miệng: "Tử Kỳ a, lại nói tiếp, cũng thật là đã rất nhiều năm không uống trà con pha rồi."

Đuôi lông mày của Tống Kỳ Diễn khẽ nhướng, đưa tay qua ôm vai Cận Tử Kỳ, lại bị cô né tránh, cô trước sau vẫn chuyên tâm mà pha bình trà, hắn cũng không để ý, sờ sờ sóng mũi cao thẳng, nhìn Tống Chi Nhậm mỉm cười nói: "Đây chính là con dâu pha trà cho ngài, cùng với trước kia cũng không giống nhau!"

"Ha ha, nói như thế ta thật sự phải từ từ thưởng thức chén trà cho thật ngon!" Tống Chi Nhậm nhận lấy trà, uống vào mặt mày hớn hở, quay sang Cận Tử Kỳ mới lau tay xong nói: "Tay nghề này đúng là một chút cũng không thay đổi, lúc nào mà rãnh rỗi, cùng ta đi đến trà lầu nghe tiểu khúc một chút!"

Những lời này Tống Chi Nhậm vừa nói ra, chỉ thấy bên kia ly nước trong tay Tống Nhiễm Cầm quả nhiên lay động, rõ ràng cho thấy trong lòng đang nóng nảy, bà ở bên cạnh lão già nhiều năm như vậy cũng không để cho bà cùng đi uống trà.

Lão già đến trà lầu uống trà đều là mời những bậc trưởng bối nhiều năm oai phong trên thương trường ở trong cái thành phố này, mặc dù cũng đã lui về ơr hậu phương, nhưng uy tín vẫn còn, lấy được một câu nói công nhận của họ so với vàng bạc châu báu gì cũng đáng tiền hơn!

Hiện tại, lão già chủ động mở miệng để cho Cận Tử Kỳ cùng đi uống trà, ý ở ngoài lời, không phải là đối với cô con dâu này hài lòng sao, còn muốn kéo cô ra ngoài cho những trưởng bối biết mặt sao? !

Cận Tử Kỳ thật sự không hề biểu hiện là phải vô cùng mừng rỡ, sắc mặt bình tĩnh gật đầu: "Con cũng đã lâu không có đến trà lâu rồi, ba định thời gian đi, con lúc nào thì cũng có thể."

Nhìn lời nói này mà xem, quá mức xu nịnh quá mức a dua, bàn tay của Tống Nhiễm Cầm đang bưng ly nước nhẹ run, mắt thấy Tống Chi Nhậm lại muốn lên tiếng, vội vàng đem ly nước đặt lên trên khay trà, cả kinh nhìn sang Tống Chi Nhậm.

Tống Nhiễm Cầm cười khan một tiếng, điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, nói: "Ba, ba đây là thiên vị, Tử Kỳ là con dâu mà có thể đi, con đây là con gái sao ba lại bỏ rơi?"

Tống Chi Nhậm nghi ngờ nên trên dưới đánh giá cả người Tống Nhiễm Cầm như đeo vàng đội bạc: "Ta cho là con đối với ta đây đồ lão già cổ hủ mà khinh thường chẳng thèm ngó tới, không nghĩ tới cũng có hứng thú?"

"Ba, lời nói này của ba thật là. . . . . . Ha ha." Tống Nhiễm Cầm miễn cưỡng mà cười, "Con làm sao sẽ chê bai ba là lão già cổ hủ, hơn nữa, không phải Tử Kỳ cũng thích trà đạo sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng là lão già cổ hủ?"

"Xem ra tuổi tác thật sự đã lớn, luôn nói bậy." Tống Chi Nhậm cười nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, nhưng lời nói lại đối với Cận Tử Kỳ nói, ông nói: "Tử Kỳ, con cần phải tha thứ cho ba tuổi già trì độn a!"

Trong lòng Cận Tử Kỳ mơ hồ cảm thấy khác thường, nhưng trên mặt lại quay qua cười khẽ, "Ba nói đùa rồi!"

Trong lúc nhất thời ở phòng ăn chỉ có âm thanh người giúp việc chia thức ăn rất nhỏ, ngay cả hít thở cũng trở nên có phần mạnh lên.

Tống Kỳ Diễn biếng nhác mà tựa vào ghế sofa, biểu tình trên mặt rất khó hiểu, vừa giống như là đang cười, rồi lại lạnh lùng.

Tô Hành Phong ngồi ngay thẳng, khí sắc có chút u ám, giữa hai lông mày tựa như có một dòng tâm sự quản quanh, bàn tay như có như không mà giữ chặt tay vịn, tinh thần luôn ở trong trạng thái lơ đãng đi đâu.

Tống Chi Nhậm uống hai chén trà, sau khi uống xong cũng đến thời gian ăn cơm, ông đứng dậy trước, sau đó những người còn lại mới theo đuôi, tự động loại bỏ không khí giằng co mới vừa rồi.

"Tử Kỳ, biết các con sẽ về, con xem, những món ăn này cũng đều là phòng bếp cố ý chuẩn bị cho con, muốn đem lòng của con ở lại chỗ này, đầu tiên phải bắt được dạ dày của con."

Bữa ăn tối bắt đầu tiến hành trong một câu nói đùa của Tống Chi Nhậm, mùi thơm của thức ăn khắp bốn phía khiến mắt người ta choáng lên.

"Ba phí tâm, thật sự thì ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ...cùng ăn với ai."

Cận Tử Kỳ gắp một miếng bào ngư nhỏ bỏ vào trong chén của Tống Chi Nhậm, "Sau này con và A Diễn sẽ cố gắng về nhà cùng ba ăn cơm, đến lúc Mỗ Mỗ làm khách trở lại, toàn gia chúng ta còn có thể chọn ngày đi du lịch."

Tống Nhiễm Cầm nghe thấy thế thì thiếu kiên nhẫn, "Tử Kỳ cô nói những lời này, tôi cũng có chút không thích nghe rồi, những năm qua các người không có ở đây, ba cũng đã từng sống thật tốt, làm con gái tôi cũng vẫn hiếu thuận với ba vậy!"

Cận Tử Kỳ cười mà không nói, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên tiếp lời với Tống Chi Nhậm: "Ba, tôi nghe nói Tống thị gần đây đanh đưa ra kế hoạch mở rộng ngành công nghiệp khách sạn."

Tống Chi Nhậm không phủ nhận: "Tống thị dù sao cũng không phải lấy ngành dịch vụ khách sạn này để khởi nghiệp, nếu như muốn phát triển còn phải hao tốn vài năm công phu, tùy tiện bỏ vốn đầu tư thì nguy hiểm quá lớn."

"Đây thật sự thì không phải là trở ngại." Tống Kỳ Diễn cầm chuôi ly rượu, lắc lắc chất lỏng bên trong, màu rượu đỏ dao động như sắp làm rối loạn ánh mắt của mọi người: "Tìm một đối tác chuyên nghiệp hơn trong ngành nghề này mà hợp tác lúc này không phải là ôm lấy hết gió đông sao?"

"Ý của con là ——" Tống Chi Nhậm muốn nói lại thôi mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn, trong lòng đã sáng tỏ.

Tống Kỳ Diễn nhấp môi chút rượu, cười đến ôn hòa vô hại: "Bạch gia, lấy địa vị của Bạch gia ở trong ngành nghề khách sạn, nếu như Tống thị cùng hợp tác nhất định là làm chơi ăn thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook