Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 12: Cùng anh về nhà đi? . .

Ngữ Tiếu Lan San

14/10/2016

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.

Có Hứa Đình và Hạ Dịch bên cạnh, cảm xúc của Hạ Mộ hơi bình tĩnh hơn chút, để bác sĩ làm xong kiểm tra cho mình.

“Người nhà theo tôi ra ngoài một chút.” Vị bác sĩ lớn tuổi vỗ vỗ Hạ Dịch, cùng anh ra khỏi phòng bệnh.

Tiểu hộ sĩ lưu luyến bị y tá trưởng bắt ra ngoài, ai nha còn chưa xem đủ…

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình giúp cậu chỉnh lại tóc bị loạn, “Có chỗ nào khó chịu hay không?”

Hạ Mộ lắc đầu, cầm thật chặt tay Hứa Đình.

Thế nên chờ Hạ Dịch vào cửa, vừa nhìn liền thấy hai người đang ôm hôn.

Hạ Dịch thực xấu hổ, sờ sờ mũi đi ra.

Bởi vì Hạ Mộ mất máu rất nhiều, cho nên đa số thời gian đều là mơ mơ màng màng, cơm nước xong liền đi ngủ, trước nay chưa từng nhu thuận như vậy.

Tuy rằng bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, nhưng Hứa Đình và Hạ Dịch cũng rất lo lắng, bởi vì trạng huống tinh thần của Hạ Mộ thật sự quá gay go.

“Mộ Mộ trước đây chính là như vậy.” Hạ Dịch xoa xoa ấn đường, “Bác sĩ cũng nói với tôi , lần này em ấy đã bị kích thích quá lớn, gợi lại một ít ký ức không tốt thời thơ ấu, cho nên mới có thể trở nên cực độ không có cảm giác an toàn.”

“Chờ trạng huống tinh thần cậu ấy tốt hơn một chút, tôi có thể đưa cậu ấy về nhà không?” Hứa Đình tựa trên lan can ban công, quay đầu hỏi Hạ Dịch.

“Vì sao?” Hạ Dịch nhíu mày.

“Tôi có quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, có lẽ có thể giúp đỡ Tiểu Mộ.” Hứa Đình đáp.

Hạ Dịch do dự một chút, vẫn gật đầu.

“Cám ơn.” Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra.

Nếu như mình không nhìn lầm, quan tâm của Hạ Dịch đối với Hạ Mộ, tuyệt đối sẽ không ít hơn mình, vốn còn lo lắng hắn sẽ phản đối, nhưng không nghĩ tới lại có thể qua được dễ dàng như vậy.

“Hai người cùng một chỗ khi nào?” Hạ Dịch hỏi.

“Không lâu lắm.” Hứa Đình thực thản nhiên.

“Nhưng em ấy rất tín nhiệm cậu.” Hạ Dịch nhìn hắn, “Kỳ thật Mộ Mộ không biết rõ lắm làm thế nào để ở chung với người khác, cho nên tôi rất bất ngờ về quan hệ của hai người.”

Hứa Đình cười cười, không nói gì thêm.

Có nhiều thứ, đại khái là mệnh trung chú định (định mệnh) a.

..

Trên lưng Hạ Mộ có thương tích, cho nên hơn phân nửa thời gian đều là nằm lỳ ở trên giường, Hứa Đình sợ cậu đè lên cánh tay sẽ bị tê, vì thế thừa dịp Hạ Mộ ngủ trưa, chạy tới phòng y tá muốn mấy tấm đệm mềm, nghĩ để cho cậu nằm sấp càng thoải mái hơn chút. Ai ngờ ôm đệm dựa vừa mới đi qua hành lang, liền trông thấy Hạ Mộ đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt đầy hoảng loạn nhìn chung quanh.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình vội vàng đi qua, “Sao lại chạy ra đây?”

Hạ Mộ cũng không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Hứa Đình.

Vứt đệm dựa trong tay xuống, Hứa Đình khom lưng bế Hạ Mộ lên, đặt cậu về lại giường bệnh.

“Em vừa nãy tìm không thấy anh.” Thanh âm Hạ Mộ rất nhỏ, nhưng Hứa Đình nghe thấy có chút đau lòng.

“Anh đến phòng y tá bên kia , đừng sợ.” Hứa Đình sờ sờ khuôn mặt của cậu, hỏi dò, “Hôm nay thời tiết rất tốt, có muốn ra ngoài vườn hoa không?”

Hạ Mộ lắc đầu, đem mình co lại trong chăn.

“Ngoan, đi ra ngoài đi lại một chút đi.” Hứa Đình chưa từ bỏ ý định, kéo rèm ra để mặt trời chiếu vào, “Anh cùng em đi.”

“Không muốn đi.” Hạ Mộ kéo chăn che đầu lại.

“Mộ Mộ —— ”

“Em không đi!” Hạ Mộ co lại càng nhỏ hơn.

Nhìn cái bọc chăn phình phình kia, Hứa Đình ở trong lòng thở dài.

Trạng thái bây giờ của Hạ Mộ quả thực tự bế tới cực điểm, gần như không nói chuyện cũng căn bản không ra khỏi cửa, hoàn toàn phong bế bản thân ở trong một thế giới nhỏ, hơn nữa vô cùng không có cảm giác an toàn, bên người nhất định phải có mình hoặc là Hạ Dịch mới có thể ngoan, giống một đứa nhỏ chưa trưởng thành.

Hứa Đình tự nhận không phải là một người có kiên nhẫn, nhưng đối mặt với Hạ Mộ, lại bất kể như thế nào cũng không hề nóng nảy.

Vốn dĩ là một tiểu đông tây (*) nghịch ngợm càn quấy biến thành như bây giờ, đau lòng tự trách còn không kịp, làm sao nỡ lòng lại đi nói em ấy.

(*) tiểu đông tây : cách gọi yêu một người nhỏ tuổi hơn, hoặc vai vế nhỏ hơn

Lúc ăn cơm tối, Hạ Dịch đưa tới cơm đã được kết hợp dinh dưỡng, Hạ Mộ ngồi ở trên giường cầm thìa ăn, còn lại hai tên đại nam nhân cũng không biết bản thân nên để làm chi, vì thế đồng loạt nhìn chằm chằm cậu.

Hạ Mộ bị nhìn chằm chằm không thoải mái, ngẩng đầu quét mắt qua hai người một cái.

“Ách…” Hứa Đình chuyển giấy ăn qua, “Có muốn uống nước không?”

Hạ Mộ lắc lắc đầu, bỏ thìa xuống không ăn nữa .

“Đừng a.” Hạ Dịch hoảng, “Mới ăn được bao nhiêu đâu, ngoan, uống canh đi.”

“Không có khẩu vị.” Hạ Mộ cự tuyệt.

Bị hai người cứ nhìn chằm chằm ăn cơm, có thể có khẩu vị mới là lạ.

“Vậy ăn bánh ga-tô?” Hứa Đình đề nghị.

Hạ Mộ đẩy bàn nhỏ ra, nằm sấp lại trên giường ngủ.

Hứa Đình trừng Hạ Dịch, đều là anh làm hại!



Hạ Dịch trừng lại, trách tôi cái gì? !

—— ai bảo anh nhìn cậu ấy chằm chằm ?

—— chẳng lẽ cậu không nhìn?

—— đó là vợ lão tử !

—— đó cũng là em trai lão tử!

Luồng khí giữa hai tên con trai gợn sóng, tiểu hộ sĩ ghé ngoài cửa phun máu mũi.

3… 3… 3 người nha…

Huynh đệ gì gì đó… Kỳ thật cũng rất yêu nha…

Hai cường công phối với một tiểu nhược thụ bị thương, ai nha hảo cẩu huyết!

Nước mắt tiểu hộ sĩ lấp lánh, đây quả thực chính là tình tiết chỉ trong tiểu thuyết mới có!

“Cô ở đây làm gì?” Hạ Dịch kéo cửa ra liền bị dọa.

“A?” Tiểu hộ sĩ nhanh chóng đứng thẳng, “Tôi là tới đo nhiệt độ cơ thể.”

Hạ Dịch gật gật đầu, lách qua cô đi toilet.

Tiểu hộ sĩ đẩy xe chở thuốc tiến vào phòng bệnh, trong lòng mãnh liệt lại sục sôi.

Tiểu công này hình như còn muốn suất (đẹp trai) hơn người vừa rồi nha!

“Mộ Mộ.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu, “Ra đo nhiệt độ cơ thể.”

Hạ Mộ chui ra khỏi chăn, tự mình cúi đầu cởi khuy áo.

Tiểu hộ sĩ thực tập lúng túng, vậy là, có thể có cơ hội chạm vào tiểu thụ thụ trắng mịn trong truyền thuyết sao?

” Đưa nhiệt kế cho tôi đi.” Hứa tiểu công tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng của tiểu hộ sĩ, cầm nhiệt kế qua giúp Hạ Mộ nhét vào dưới cánh tay.

“Lạnh.” Hạ Mộ theo bản năng co rụt lại.

Hứa Đình bật cười, bóp mũi cậu.

Có cần phải bắn tim như vậy không? Tiểu hộ sĩ kích động đến ngạt thở, đứng ở một bên ra sức nhìn.

“Này cô.” Hứa Đình không hiểu ra sao cả, “Cô còn có chuyện khác sao?”

“Không… Không có.” Tiểu hộ sĩ lưu luyến không nỡ rời đi, ở trong lòng điên cuồng phỉ nhổ, tiểu công quả nhiên đều là quỷ hẹp hòi, để người ta nhìn hơn một hồi sẽ làm sao chứ!

..

Lúc nghỉ ngơi buổi tối, Hứa Đình tựa bên giường cùng Hạ Mộ, Hạ Dịch ngồi trên ghế sa lon bên cạnh lên mạng.

Nửa giờ sau, Hứa Đình liền phát hiện biểu cảm Hạ Dịch rất kỳ quái, có vẻ vừa muốn 囧 vừa muốn cười vừa muốn khóc.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình nhỏ giọng hỏi anh.

Hạ Dịch dở khóc dở cười, đưa laptop trong tay cho hắn.

Hứa Đình tiếp nhận máy tính, liền bị tiêu đề chói lọi chấn động —— Siêu hot siêu hot, chị gái thực tập trong bệnh viện tường thuật màn 3P tình cảm mãnh liệt chân thật, niên thượng cường công cẩu huyết nhược thụ một cái cũng không thiếu!

Một đường nhìn xuống, Hứa Đình vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ.

Căn cứ diện mạo miêu tả cùng địa điểm, nhân vật chính của câu chuyện hình như là mình Tiểu Mộ còn có Hạ Dịch, nhưng tình tiết này… Không khỏi cũng quá ly kỳ chứ? ! Huynh đệ? 3P? Tiểu cô nương bây giờ rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? !

“Ai post ? !” Hứa Đình cáu kỉnh.

“Không biết, nhưng mà có thể thử một chút.” Hạ Dịch lấy lại máy tính, tự mình đăng ký một cái username “Mật đường tiểu Sweetheart” (1), comment ngay dưới lầu chính (2)—— Lâu chủ (3) tự mình YY(4) a? Có gan thì đi chụp tấm hình cho chúng tôi.

(1) cái account này đại loại có thể dịch ra là “trái tim ngọt ngào bé nhỏ” =))))))

(2) lầu chính : bài post trên diễn đàn để mọi người thảo luận

(3) lâu chủ : chủ của bài post đó

(4) YY : ‘tự sướng’ trong tâm tưởng =))))))

Comment cầu chân tướng rất nhanh đã bị các cô nương ủng hộ nhiệt tình, mọi người sôi nổi tỏ vẻ ‘Mật đường tiểu Sweetheart’ tuy rằng tên rất bựa, nhưng đề nghị vẫn rất đáng khen, cường liệt yêu cầu lâu chủ bạo chân tướng.

Lâu chủ mới đầu có chút do dự, nói như vậy không tốt lắm đâu?

Mật đường tiểu Sweetheart đánh một cái emo cười lạnh, nói quả nhiên là tự mình YY a?

Các cô nàng trong diễn đàn đồng loạt hủy bỏ hình tượng lễ độ rụt rè đáng yêu thanh thuần lúc trước, gào khóc cùng ồn ào. E sợ thiên hạ bất loạn.

Cô em lâu chủ bị vây trong kích thích, bỏ lại một câu ” Chị đây liền đi chụp hình cho các ngươi xem!” Sau, liền mai danh ẩn tích.

Hạ Dịch gợi lên khóe miệng, vứt máy tính qua đợi.

Ba phút sau, quả nhiên có người gõ cửa.

Hạ Dịch nhìn cười, đứng lên mở cửa ra.

Đng đứng ngoài cửa là tiểu hộ sĩ mặt trái táo, cười híp mắt vô cùng đáng yêu.

“Tiểu muội muội, có chuyện gì a?” Hạ Dịch giả bộ lưu manh.

“… Tôi là tới kiểm tra cái nút gọi khẩn cấp trong phòng bệnh.” Tiểu hộ sĩ ngẩng mặt lên cười, “Nhân tiện chụp ảnh để lưu trữ.”



“Nga, vậy mời vào.” Hạ Dịch gật đầu, nghiêng người mời cô vào phòng bệnh.

Tiểu hộ sĩ lòng tràn đầy vui mừng, vừa giả bộ ghi chép, vừa lấy máy ảnh từ trong túi áo ra.

Trong túi áo blouse trắng dài rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Ân? Tiểu hộ sĩ thực buồn bực, mình rõ ràng đã mang theo a, sao lại không thấy?

“Có cái gì quên đem theo à?” Hạ Dịch đứng bên cạnh quan tâm hỏi.

“Máy ảnh không thấy.” Hộ sĩ muội muội cúi đầu tìm trên mặt đất, không có; đưa tay sờ sờ lại túi áo, cũng không có.

“Hay là quên mang rồi?” Hạ Dịch hỏi, “Vừa nãy cô đến phòng bệnh khác chụp không?”

“Ách… Chụp rồi.” Tiểu hộ sĩ nháy nháy mắt, “Cái kia, tôi ra ngoài tìm một chút.”

“Đi đi.” Tâm tình Hạ Dịch rất tốt, giúp cô mở cửa.

Chờ tiểu hộ sĩ đi rồi, Hạ Dịch lấy từ trong túi quần ra một cái máy ảnh nhỏ màu hồng nhạt tinh xảo, cười vui mừng.

“Anh lấy lúc nào thế ?” Hứa Đình kinh ngạc, mình căn bản là không chú ý tới.

Hạ Dịch cười lắc đầu, ném máy ảnh cho Hứa Đình, “Dọa cô gái kia một chút, mấy ngày nữa trả lại cho cô ta.”

“Anh lấy, vì sao tôi phải trả!” Hứa Đình bất mãn.

“Tôi định ngày kia về nhà.” Hạ Dịch thu lại tươi cười.

“Có chuyện gì sao?” Hứa Đình hỏi.

“Tra được một vài thứ, nhưng mà vẫn chưa xác định.” Hạ Dịch nhìn Hạ Mộ đang ngủ say, “Mộ Mộ liền nhờ cậu, ba mẹ tôi bên kia cậu không cần lo lắng, cứ giao cho tôi là được rồi.”

Hứa Đình gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.

..

Đêm khuya yên tĩnh, là lúc tất cả mọi người ngủ rất say sưa, chỉ có một lâu chủ thâu đêm khó ngủ.

Aizh aizh aizh, Sony mới toanh của chị đây!

..

Một ngày sau đó, Hạ Dịch thu thập hành lý chuẩn bị trở về nha, Hạ Mộ ngồi trên giường bệnh, đưa tay bóp bóp mặt của anh.

“Làm sao vậy?” Hạ Dịch cười xoa xoa cậu.

“Anh đừng nói cho ba mẹ biết.” Thanh âm Hạ Mộ rất thấp, “Nếu không họ sẽ lo lắng.”

“Cam đoan không nói.” Hạ Dịch giơ tay phải, “Yên tâm, anh sẽ giúp em đối phó với tất cả mọi chuyện!”

Hạ Mộ gật gật đầu: “Thuận buồm xuôi gió.”

“Em cũng phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.” Hạ Dịch rất yêu thương cậu em trai này, nếu không vì trong nhà có trạng huống, mới không nỡ để cậu lại cho Hứa Đình.

Hứa tiểu công đứng bên cạnh bất mãn, gì kia, tình cảm cho dù tốt nhưng cũng không phải anh ruột, có cần phải dựa vào gần như vậy hay không chứ?

“Thiếu gia!” Ngoài cửa đột nhiên có một người vội vàng xông vào.

“Chuyện gì?” Hứa Đình và Hạ Dịch đồng thời phản xạ có điều kiện hỏi, sau đó lại đồng thời kịp phản ứng, cuối cùng đồng thời chột dạ nhìn về Hạ Mộ.

“Ách… Tôi… Cái kia… Đi mua nước!” Người vừa tới nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng bệnh, chạy trốn còn nhanh hơn so với khỉ.

A a a, ánh mắt vừa rồi của thiếu gia trừng mình thật đáng sợ!

Trong phòng bệnh, Hạ Mộ nhìn nhìn Hứa Đình lại nhìn nhìn Hạ Dịch, mắt nheo lại.

“Người vừa rồi là tới tìm anh.” Hứa Đình tự giác thừa nhận, “Em cũng biết, ba của anh là quay phim nhà quê giàu xổi, liền thích dùng loại xưng hô buồn nôn dung tục này.”

Hứa lão gia tử đang ở phương xa tự dưng tức ngực, vì thế cáu kỉnh lật tung bàn, cái tên hỗn đản nào lại đang mắng lão tử?

Hạ Mộ sờ sờ mũi, cảm thấy tựa hồ có thể chấp nhận lý do này, vì thế đảo mắt nhìn về phía Hạ Dịch.

“Anh trời sinh liền có khí chất nhà quê giàu xổi.” Hạ Dịch đầy vẻ thành khẩn, “Luôn mơ mộng có thể được người ta gọi là thiếu gia.”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Hạ Mộ ném gối trúng mặt.

Coi mình bị ngốc sao?

“Được rồi, anh thẳng thắn với em còn không được à?” Nhìn thấy Hạ Mộ tức giận, Hạ Dịch vô cùng bất đắc dĩ, “Anh thỉnh thoảng vẫn sẽ quay lại nhìn một chút… Nhưng mà rất thỉnh thoảng!”

“Hừ!” Hạ Mộ trừng anh.

“Anh sai rồi, sai rồi vẫn không được sao?” Hạ Dịch luôn hết cách với Hạ Mộ.

“Sau này không được lại đi đến đó nữa! Bằng không em sẽ nói cho ba mẹ biết!” Hạ Mộ uy hiếp anh.

“Được được được, anh cam đoan.” Hạ Dịch vội vàng giơ tay phải.

Hứa Đình ở bên cạnh nhíu mày, tối hôm trước mình còn buồn bực, Hạ Dịch là một luật sư, sao công phu trộm cắp lại thuần thục như vậy, hiện tại xem ra, hẳn là cũng không đơn giản đi?

END 12.

______________________

chỉ biết rằng hủ nữ muốn tác nghiệp cũng không phải chuyện dễ dàng gì, khổ thân =)))))

bị thích Hạ ca nha nha, giấc mộng mới lớn lao làm sao =))) 2 tên này có vẻ rất bí ẩn, vậy thân thế thật sự của họ là ai???? ( ̄▿ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Học Trưởng Không Thể Trêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook