Hoàng Thượng Nói Phải

Chương 9

Tịch Quyên

07/04/2014

Đêm ngày bảy tháng tám,

Toàn bộ hoàng cung đều ngập tràn trong niềm vui sướng, mọi người thức trắng suốt đêm, mai là ngày cuối cùng hoàn tất các nghi thức đại hôn. Mỗi một chi tiết đều phải cân nhắc lại, mỗi một bộ đều phải luyện tập một lần nữa, mỗi một điển nghi vật đều phải lau chùi không còn chút bụi, tuyệt đối không thể tha thứ nếu có bất kì một dấu vết không hoàn mỹ xuất hiện.

Quan bộ Lễ, quan sở bộ Nội Vụ cũng không ngừng đi lại ở khắp nơi trong hoàng cung : Tư Lễ Giam, Ngự Dụng Giam, Thượng Y Giam, Thượng Thiện Giam, Thượng Bảo Giam, Tư Thiết Giam, Chung Cổ Tư, Chức Nhiễm Cục, không có một chỗ dám quên, bọn họ giám sát gắt gao, ánh mắt lao hãn nhìn thẳng, chặt chẽ chú ý yêu cầu ngày mai phải hoàn mỹ nhất.

Ban đêm, mọi người trong hoàng cung ai nấy cũng đều chú ý vào công việc của mình,chư vị cung tần hậu cung tâm tình cũng khẩn trương không kém, cũng phải đem triều phục chuẩn bị tốt, cũng sửa soạn hoàn hảo một phen để có thể tham dự đại hôn ngày mai, hướng đến chính phi, sườn phi triều bái hoặc bị triều bái ấn phẩm chồng cao chồng thấp thấp.

Mà nhân vật chính của điển lễ long trọng ngày mai, vạn dân đều chú ý thế mà hoàng đế lại không đếm xỉa gì đến, một mình thanh thản tự do.

Tử Quang Đế tối nay hẳn là đi dâng hương, đến trước Thái Miếu tế bái thiên địa cùng liệt tổ liệt tông, phải tĩnh tọa ở tông miếu một đêm để cầu khấn. Mỗi canh giờ đều phải tế thượng một mảnh hương cầu mong quốc thái dân an, không thể làm cho lư hương tắt lửa được, lấy hình thức này tỏ vẻ truyền thừa hương khói, kéo dài không dứt như điềm báo cho một cuộc hôn nhân viên mãn.

Giờ phút này, người hẳn phải ở trong Thái Miếu, vì sao xuất hiện ở Minh Hạ Cung? Trên giường của Minh Ân Hoa? Minh Ân Hoa với việc này cũng có chút nghi hoặc nhưng thực sự cũng không nghĩ ra đáp án nên nàng không hỏi.

Nếu nàng là Hiền Tuệ hoàng hậu, hoặc tương lai trở thành Hiền Tuệ hoàng hậu vì mục tiêu phấn đấu cả đời, một khắc như vậy nàng theo hoàng đế bước vào trong cung thất, mặc triều phục vào, đội phi quan, xá tiểu tình, cố đại cục, quỳ thẳng trước mặt hoàng đế, tận tình khuyên can Người cấp tốc quay lại Thái Miếu, chớ vì tư tình mà làm ra hành vi có lỗi với lễ pháp quốc gia, khiến người trong thiên hạ lên án… Nhưng nàng không phải hoàng hậu, cũng không muốn bị người trong thiên hạ khen già dặn , biết lo nghĩ như thế. Nàng chỉ mong mình chính là nữ nhân được hoàng đế yêu.

Nàng tận tâm làm hết thảy, mặc kệ nhiều việc , nhiều mệt, nhiều nan đều là cái giá trả cho cách yêu của nàng. Nên nàng không cần hoàng đế cảm động cũng không cần vạn dân khen, càng không cần phải ngẩng đầu đều nghĩ xem có liên quan đến quốc gia đại sự không, vì vua mà cống hiến, đương nhiên, nếu sau khi xét kĩ, kiếp này đều có thể đứng bên người, trở thành nữ nhân mà hắn coi trọng ,thì nàng đương nhiên phải tranh thủ.

- “Ngày mai chắn chắn là lần cuối cùng trẫm nạp thê. Cũng tốt, bớt việc…”. Thanh âm hoan ái qua đi, cúi đầu oa oa, có một loại hương vị ái muội triền miên.

- “… Sao lại có thể nói là bớt việc ? Các nàng đều rất đẹp mà…”. Nàng nhẹ nhàng nói xong, không để trong giọng nói mang theo cảm xúc bí mật. Gương mặt ẩn trong bóng đêm, tâm tình ẩn trong lời nói.

Hắn cười nhẹ, hơi thở cố ý phất trên hai gò má , sau gáy của nàng, nàng ngứa muốn thoát ra nhưng hai tay hắn vẫn ôm nàng.

- “Rất đẹp phải không? Lần trước nàng mang hai tiểu hài tử đi tham quan Uẩn Tú Viện thấy thế nào?“

- “Đều rất mỹ lệ. Hoàng Thượng cũng không gặp qua sao ? Lần trước Ngân Hà yến…“

- “Họa đại nùng trang, lại đứng xa như vậy , tuy đẹp nhưng không rõ mỹ pháp như thế nào”.

- “Ngài cũng không cần phân thanh các nàng, chỉ mình Hải Cơ công chúa cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành “

- “Hải Cơ công chúa quả thật là đẹp !”. Tử Quang Đế đồng ý.

- “Đúng vậy…”. Nàng thở dài.

- “Nghe nói nàng cùng các nàng ở Uẩn Tú viện tỷ thí các loại tài nghệ phải không?“

- “… Đúng vậy. Hơn nữa thần thiếp vô năng nên bị thua”. Lại ca thán. Hoàng đế lão gia còn có chuyện gì là không biết đâu? “May mà một bên Liễu trợ giáo ra tay tương trợ, giúp thần thiếp vãn hồi một chút thể diện”.

- “Bị thua ?”. Ngón tay thon dài của hắn chạm đến cằm nàng, từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hướng về phía hắn tiếp tục hôn.

Thân mình nàng run rẩy nghênh đón nụ hôn của hắn, không thể khống chế khát vọng được ôm hắn, vì thế thuận theo khát cầu trong lòng, vươn hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, làm cho thân mình hai người càng thêm gần sát, càng gần, không có một khe hở.

- “Minh Hạ Cung của ta vạn năng như thế, làm sao có thể thua ? Nàng cố ý đúng không?”. Hắn cũng ôm sát nàng.

- “Không thể nào, Hoàng Thượng. Thần thiếp tài nghệ quả thật xa không thể bằng…”. Hai người ôm nhau thật chặt nên khi nàng mở miệng nói chuyện, hai phiến môi anh đào không ngừng chạm nhẹ lên môi hắn thân mật như tán tỉnh câu dụ…

- “Nàng…”. Từ Quang Đế dễ dàng bị khơi dậy dục vọng, lại lần nữa áp chế nàng, lấy môi trừng phạt khắp trên khuôn mặt nàng, trên người phóng đãng bừa bãi.

- “A…”. Nàng kinh hô.

Tử Quang Đế đột nhiên nghĩ đến trên cánh tay nàng có thương tích, dừng một chút, hỏi:

- “Tay đau không?”

- “Không đau. Đã tốt lên rồi ạ…“

Nàng dùng sức ôm lấy cổ hắn, nghênh đón cuồng dã của hắn, Tử Quang Đế cúi đầu cười.

Sóng cuồng tình nổi lên Minh Ân Hoa thở gấp liên tục, nhưng không né tránh. Nàng đã hiểu được cái gì gọi là tình dục, vượt qua bao nhiêu ngày ngây ngô vô thố, đối mặt cùng nam nhân tác hoan, nàng luôn toàn tâm toàn ý, không cảm thấy thẹn.

Người này là nam nhân nàng yêu ! Tâm của hắn, thân của hắn nàng tất cả đều để ý, nàng muốn cho hắn hoàn toàn, giữ lấy hoàn toàn ! Hắn đi vào nàng, chính là của nàng ! Chỉ thuộc về một mình nàng!

Hắn tác hoan cho nàng, sao không phải là nàng đã tác hoan cho hắn chứ? !

Cho dù chỉ có được một khắc ngắn ngủi cũng tốt, một canh giờ cũng tốt, một ngày cũng tốt, sau đó hắn đi rồi biết đâu kiếp này sẽ không đến nữa. Nhưng hiện tại hắn là của nàng! Của nàng!

Nhiệt tình của nàng khiến Từ Quang Đế kinh hỉ, nàng không dùng ngôn ngữ để nói với hắn rằng nàng yêu hay ái mộ hắn nhưng thân thể của nàng luôn như thế lớn mật đón ý nói hùa, cho hắn biết hắn quả thật cũng làm cho nàng đạt đến khoái hoạt. Loại khoái hoạt này là song phương mà không phải chỉ là nam nhân đòi lấy, nữ nhân kính dâng, không phải chỉ là nam nhân phát tiết thú tính, mà nữ nhân tất cả đều giống nhau như mọt vật hiến tế có hi sinh nhẫn nại, nếu biểu hiện ra một chút khoái hoạt dường như sẽ bị thiên lôi đánh xuống.

Nữ nhân luôn cho rằng hoan ái là vì đạt tới mục đích thần thánh : sinh con, vì nam nhân truyền hương khói nên không thể biểu hiện ra khát vọng đam mê với tình dục, sợ bị gọi là lỗ mãng.

Nam nhân sẽ không thích nữ nhân như vậy, ít nhất là Tử Quang Đế không thích. So với mấy năm qua hẳn đây là nguyên nhân khiến cho hắn có thể vẫn lãnh đạm đối đãi công bằng với các thê thiếp. Hắn cảm thấy chuyện trên giường làm cho hắn đần độn vô vị, hoan hảo cới ai cũng đều như nhau. Lúc đầu có thể vì ham mới mẻ mà có mới nới cũ, nhưng sau đó, nữ nhân dù mới dù cũ, đều chẳng có gì khác biệt.

Làm chuyện trên giường đôi khi cũng là một việc cần thiết cho chính trị, làm dậy lên thanh tâm quả dục cần chính của đế vương, tuyệt không khó khăn.

Tuy rằng thân mình lại lần nữa lửa nóng giao triền, nhưng vẫn có một khối khí tụ trước ngực của Tử Quang Đế làm cho trái tim hắn nhảy lên lung tung. Nữ nhân này luôn làm hắn loạn nhịp ! Hắn nên làm thế nào với nàng thì tốt đây ?!

Nàng đối với hắn rất đề phòng, luôn khách khí, không nói thật tình cũng không oán giận ủy khuất, cho dù là thời khắc động tình giao nhau triền miên như vậy cũng đem tâm phòng thủ cẩn thận. Có lẽ là không nghĩ thì hắn thêm phiền, nhưng không phải thường ngày đối với hắn rất đề phòng sao ?!

Nàng làm sao có thể nhiệt tình như vậy ?!

Nàng cẩn thận với một quốc quân như hắn nên không thể đối với hắn hoàn toàn không cảnh giác dù là lúc này! Trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ gì? Nàng để ý đến tột cùng là cái gì?

Ai, hắn thật sự không hiểu nàng…

Phiền chán như vậy, làm cho hắn hối hận vì đã chạy từ Thái Miếu đến đây.

Hắn thừa nhận động cơ đi vào Minh Hạ Cung không phải là có ý định tốt ­­­­­­­­­­­­­­­­. Lúc đầu chỉ muốn nhìn nàng một chút, xem thái độ của nàng với việc vị quân vương hôn phu mình sắp nạp thê tỏ ra như thế nào ? Trước mắt nàng là kiêu nữ độc sủng nơi hậu cung, hôn sự của hắn đối với nàng có thật sự là một sự đả kích lớn không?

Hắn nghĩ đến nàng nếu không phải biểu hiện thất hồn lạc phách thì cũng là biểu hiện ra một hiền đức thê tử khoan dung rộng lượng, nhưng cũng không phải. Nàng đầu tiên là kinh ngạc khi hắn đến, sau là ôn nhu hầu hạ hắn thay quần áo, khi hắn ôm nàng dịu ngoan làm cho hắn muốn làm gì thì làm. Cái gì cũng không hỏi, toàn tâm nhập đầu cùng hắn trong hoan ái, không có oán giận, không có khuyên giới, chỉ làm cho hắn cảm thấy nàng thật sâu không muốn xa rời…

Tử Quang Đế chắn chắn rằng nữ tử này là đã yêu hắn.

Hắn sở dĩ biết là vì nàng nguyện ý cho hắn biết!

Về phần nàng không muốn làm bộ phận thăm dò cho hắn, hắn cũng chỉ có thể hãm ở trong sương mù, tiếp tục chẳng phân biệt được phương hướng mà lạc đường.

Khi hắn phát hiện mình đã muốn nhìn ánh mắt chăm chú của nàng nhiều lần, một nguy cơ khiến hắn vô số lần ngăn chặn đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, lần nào cũng thất bại. Với nàng, hắn muốn, muốn không ngừng.

Nguyên nhân làm nàng chăm chú nhìn đến từ sự giám thị, khống chế, lợi dụng tất yếu, hắn rõ ràng đã khiến nàng trở thành một chướng ngại chính trị, không cho nàng có tội, mà hắn phải hoàn toàn cầm quyền, cho nên Minh gia không thể phát triển an toàn và phải bị đả kích.

Vì thế hắn sủng ái nàng, chờ nàng nhân cơ hội đắc thế mà ở phía sau cung gây sóng gió, vì mưu lợi cho gia tộc mà tham gia vào chính sự, sau đó làm cho việc xấu của nàng loang lổ khiến toàn thiên hạ ai ai cũng biết.

Hắn luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt để Minh Ân Hoa tự mình trải qua những chuyện đó, lúc đầu nghĩ định làm một màn sủng phi lần nữa, hắn đem nàng sủng lên tận trời, đem cấp cho nàng phúc uy quyền hạn xem nàng sẽ cùng các thị thiếp tranh đấu như thế nào. Tranh quyền như thế nào, áp chế người khác như thế nào, bị quyền lực ăn mòn như thế nào, kết cục cuối cùng là bị hắn chán ghét.

Nhưng nàng không ngoan, không diễn chiếu theo truyền thống lịch sử trăm ngàn lần. Hại hắn mắt lạnh chuyển thành cười lạnh, chuyển thành sự nghi ngờ cô căn cứ, sau đó hứng thú, cho tới bây giờ đúng là nói không nên được lời ảo não nào !

Hắn ảo não, bởi vì nàng khiến hắn thích thú. Không nên là như vậy! Nhưng cũng đã là như thế này .

Minh Ân Hoa không giống Minh Ân Nhã, không giống như người nhà họ Minh, khống giống một nữ nhân. Hắn không biết tại sao có thể như vậy, nhưng đó là điều đặc sắc của nàng, làm cho nàng trở thành một cung phi chưa từng xuất hiện trong lịch sử vương triều, độc nhất vô nhị, tương lai không có khả năng sẽ còn có người như vậy.

Hắn nguyện ý vì bất đồng của nàng, vì vài phần kính trọng của nàng mà sửa đổi tính làm chuyện gì đó sao ?

Không, hắn không thể.

Mặc kệ nàng là một nữ tử trí tuệ như thế nào, yêu thích hắn cỡ nào, ngày sau nàng đều nhất định sẽ hận hắn?

Nghĩ đến đây, hắn dùng lực hôn cắn vào môi nàng, không có phóng khinh lực đạo, mặc kệ đôi môi anh đào bị hắn hôn, khi tham dự điển lễ ngày mai sẽ làm nàng khó xử như thế nào, chắc chắn là không thể không bị chê đến thảm…

Vì phi tử ngày mai tiến cung bao gồm có Hải Cơ công chúa, trước khi tiến cung đều được đưa đến Uẩn Tú Viện để học đầy đủ các quy tắc hoàng gia trong cung, Phong Tú công chúa, Vịnh Nhứ quận chúa dạy. Khi đó hắn nghĩ Phong Tú công chúa nhất quyết yêu cầu Minh Ân Hoa đến Uẩn Tú viện, tuyệt không đơn giản chỉ là để dạy học trao đổi như vậy, chủ yếu là cho Minh Ân Hoa xem một chút nhan sắc.

Tự nhận là tài nữ bậc nhất của hoàng gia, Nhật Diệu hoàng triều nữ học giả Phong Tú công chúa đối với Minh Ân Hoa lại chỉ có một chữ « địch ». Trừ khi chính miệng hắn tán dương Minh Ân Hoa mới học lão nhân gia chọc nàng không còn gì để nói, một điểm khác đến từ giận chó đánh mèo.

Phong Tú công chúa mười mấy năm qua vẫn muốn cho nữ nhi của mình kết thân cùng hoàng đế, cố gắng cả đời đều vì hưởng thụ tôn vinh từ hoàng thất. Trước kia nàng có hai nữ nhi, năm đó nàng đã dốc toàn tâm toàn lực dùng tất cả các biện pháp để có vị trí hoàng tử phi cho con gái mình, không ngờ hai gã hoàng tử kia bây giờ không phải tử vong thì cũng bị đi lưu đầy. Bất quá dã tâm của nàng không chết, thừa dịp lần này Tử Quang Đế tuyển tân phi, cưỡng bức đem nữ nhi nhỏ tuổi nhất nhất vào trong danh sách tú nữ, lúc ấy người gánh vác công việc là Vịnh Đông Cung không dám đắc tội với Phong Tú công vương đành thuận ý làm theo. Bất quá Tử Quang Đế từ đầu tới đuôi đều không có nhu cầu tuyển biểu muội này, bút trướng này, Phong Tú công chúa đem toàn bộ công việc chọn tú nữ đặt lên đầu Minh Ân Hoa.

Uẩn Tú viện một hàng, Minh Ân Hoa bị năm “tỷ muội” tương lai tranh khảo cầm kì thi họa, nàng không gọi là đại tài nghệ nhưng mà tranh tài cùng một lúc với năm người thì không thể, hết thảy những nữ nhân này nếu không có Phong Tú công chúa làm chỗ dựa phía sau lưng tuyệt đối không có gan cùng Minh Ân Hoa gây khó dễ ? Phải biết rằng, hiện tại toàn bộ cung vua cơ hồ đều nằm trong tay Minh Ân Hoa, chỉ kém là không có chức danh chính thức mũ và quan trên đầu mà thôi.

Nếu Minh Ân Hoa lòng dạ hẹp hòi một chút, ánh mắt thiển đoản một chút, trừng mắt tất báo một chút, những người đó thậm chí không cần chờ tiến cung đều sẽ bị giết chết.

Nhưng nàng không phải là người như vậy, nàng sẽ không làm vậy, nàng không phải một nữ tử bình thường, nàng là Minh Ân Hoa.



Minh Ân Hoa…

- “Ân Hoa…”. Đây là tên của nàng.

- “… Hoàng Thượng?”. Nàng kịch liệt thở dốc, cơ hồ thở không nổi, cố gắng đáp lời.

- “Ân Hoa…”. Hắn chính là muốn gọi tên của nàng.

- “Hoàng…”. Nàng dừng lại, không gọi Hoàng Thượng, rốt cuộc nhịn không được động tình, cúi đầu, cúi đầu, lấy một thanh âm đến chính mình nghe cũng không được, nói: “Thiên Triệt… Triệt…“

Nàng không biết hắn có nghe được không, có lẽ không, ở kích tình cao nhất chỗ, bọn họ ý thức một mảnh trừu bạch, ai nói gì đó, ai lại nghe được?

Một khắc hắn gầm nhẹ một tiếng, nàng biết thanh âm nhất định đã bị nghe được, vì thế khẽ gọi :

- “Ta yêu người, ta yêu người, ta yêu người..“

Nàng thực bình tĩnh, nàng thực lý trí, nàng biết hết thảy này đều là điều tất nhiên.

Nàng nghĩ đến mình đã muốn chuẩn bị tốt hết thảy nguyên vẹn để đối mặt sự thật, bởi vì nàng không khóc, không nháo, không tìm bất kỳ kẻ phiền toái nào. Đại hôn buổi tối, sau khi yến hội kết thúc, nàng đi ngủ thật sớm, ngủ thật sự sâu, nàng thực vừa lòng với biểu hiện của chính mình.

Nàng cái gì cũng đều có thể khống chế được như bình thường, lại khống thể khống chế được khổ sở của mình.

Nàng không có cách nào bảo bản thân không cần phải khổ sở…

Hoàng đế đại hôn, bãi hướng ba ngày. Sự việc được tổ chức thận trọng vô cùng, chủ yếu là lần đại hôn này mục sở nạp chính phi Tàng Đông Cung , nhưng tân tiền nhiệm Tàng Đông Cung nhưng đường đường là công chúa, đương nhiên muốn đối đãi đặc biệt, lấy hữu nghị đối với Nội Hải Quốc làm trọng.

Đêm đó bị hắn cắn cắn tạo ra hồng ứ, còn thản nhiên thượng trên cánh môi của nàng không sai chút nào. Miệng của nàng cắn cắn, giờ phút này có lẽ đang ở trên người mới chế tạo lạc ngân giống nhau? Chỉ cần hắn nguyện ý, mọi thứ hắn đểu dễ dàng có được chứ được xá gì một trái tim của một nữ nhân.

Tóm lại, nàng biết, tháng tám ngày tám là ngày đại hôn, trên đời này lại có thêm nữ nhân yêu hắn, các nàng hội tỉ mỉ kế hoạch thế nào để có được trái tim hoàng đế, làm cho ân sủng không suy.

Minh Ân Hoa rất thất vọng. Mặc dù nhất thời giãy dụa trong tâm lí khó chịu nhưng nàng cũng không cho mình đắm chìm lâu trong loại cảm xúc đó. Nàng sẽ không để mình rập khuôn bước theo Kim Thu Cung, nếu nàng cũng giống như Kim Thu Cung dễ dàng bị khuê oán đến sinh bệnh như vậy, thì tình yêu kia đối với Thiên Triệt quá yếu ớt !

Yêu mà không chịu nổi đả kích đó không phải là tình yêu chân chính. Dung túng mình nhận thua rất đơn giản bởi rốt cuộc không cần cố gắng cũng có rất nhiều cái cớ lấy để tha thứ cho chính mình. Dù sao kiên trì vốn là một cách thực gian khổ, kiên trì không có nghĩa là chung hội đợi cho hồi quỹ, có lẽ cố gắng cả đời, đem hết tâm huyết âu yếm nam nhân kia cũng sẽ không bị cảm động.

Nữ nhân có được quá nhiều tình yêu của hắn, tình yêu đối với hắn mà nói là cái giá rẻ, nên đã không thể có cách khiến cho hắn cảm động.

Cho nên nàng thương hắn, cũng không vọng tưởng sẽ làm hắn cảm động. Nàng chỉ là vì tình yêu của mình mà trả giá thôi, tuy rằng yêu hắn là một việc vất vả.

Hắn không chỉ là nam nhân nàng yêu mà còn là trượng phu của nàng, là nam nhân duy nhất trong khắp thiên hạ này hợp tình hợp lí để nàng yêu. Cho nên cho dù vất vả cũng bởi vì chỉ có hắn làm nàng cảm thấy ngọt ngào.

- “Nương nương”. Minh Thúy đi vào thư phòng, đến bên người nàng nhẹ nhàng gọi .

- “Sao thế? Có chuyện gì?”. Minh Ân Hoa giật mình hoàn hồn, mới biết được mình lại thất thần, cầm sách trên tay cả nửa ngày cũng không lật được vài tờ.

- “Lưu Linh cầu kiến, có việc bẩm báo, đang ở bên ngoài chờ“

- “Vậy cho nàng ấy vào đi“

- “Còn có một chuyện…”. Minh Thúy nhỏ giọng nói.

Minh Ân Hoa nghi hoặc nhìn Minh Thúy thần sắc cẩn thận. Hỏi:

- “Làm sao vậy?“

- “Đại thiếu gia cho người truyền lời tới, nói lão phu nhân thân thể có bệnh nhẹ, cực kì thương nhớ nương nương. Nếu có thể, hy vọng nương nương xin Hoàng Thượng ân chuẩn về Minh gia thăm người thân mấy ngày.“

- “Mẫu thân bị bệnh? !”. Minh Ân Hoa nhất thời tâm loạn, vội vàng đứng dậy hỏi: “Thực nghiêm trọng sao? Vì sao đến giờ mới nói…”. Đột nhiên ngưng lại, tỉnh táo lại, nhìn Minh Thúy.

Minh Thúy lẳng lặng nhìn Minh Ân Hoa. Chủ tớ ở cùng với nhau đã gần hai mươi năm, tâm ý sớm tương thông có rất nhiều lời không cần phải nói hẳn ra. Trong cung phần đông mọi người đều hiểu, dù ở đây có nhiều tai mắt nhưng cũng không phải chỗ có thể nói chuyện.

Minh Thúy im lặng trong chốc lát, chậm rãi nói:

- “Lão phu nhân rất nhớ nương nương, suốt ngày nhớ, cơm nước không màng, chén thuốc cũng không chịu uống. Đại thiếu gia thật sự lo lắng không thôi.“

- “Ta đã biết. Ta sẽ thỉnh cầu Hoàng Thượng, ra chỉ xuất cung“. Minh Ân thở dài, nói: “Không còn việc gì khác thì cho Lưu Linh vào đi.“

- “Dạ !”. Minh Thúy lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát, một thân trang phục trung tính Lưu Linh bước vào, làm giản lễ xong, coi nàng nhất quán lời ít mà ý nhiều báo cáo:

- “Mới vừa rồi, Liễu Lệ Trì ở Tĩnh Xu thư quán dùng từ động chạm tới Tàng Đông Cung, bị Tàng Đông Cung sai người vả miệng.“

Cái gì! Minh Ân Hoa đứng lên, một cỗ khí giận xuất hiện trên mặt.

Hai người kia đã xảy ra chuyện gì? Nhanh như vậy mà đã xảy ra chuyện rồi sao ? !

Hai người này bắt đầu kết thù với nhau từ lần thử văn trong Uẩn Tú viện. Nàng đã cho Liễu Lệ Trì hồi Uẩn Tú viện tiếp tục trợ giáo, bởi vì chung tình với Hoàng Thượng, đối với Hải Cơ công chúa là nữ nhân sắp gả cho đế vương, tâm hồn sớm đã đầy oán hận, chưa từng hòa nhã chút nào. Ở cuộc thử tài lần trước, lại lấy thi liên đối câu đánh bại Hải Cơ công chúa, Hải Cơ công chúa vẫn nuốt không trôi nỗi giận này.

Khi đó Minh Ân Hoa đã nghĩ, sau ngày hai người này gặp lại nhất đinh sẽ xảy ra chuyện gì đó không may. Vì đề phòng tình huống đó, nàng đem Liễu Lệ Trì triệu hồi Uẩn Tú viện cho nàng làm chưởng quản Tĩnh Xu thư quán để các nàng không có cơ hội đối diện với nhau.

Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này nên ai cũng không ngăn cản được.

Hải Cơ công chúa kia tâm cao khí ngạo , là người có oán tất báo , lại thấy giờ đây địa vị của mình đã cao cao tại thượng, được sủng ái, liền khẩn cấp chạy đến Tĩnh Muội thư quán tìm Liễu Lệ Trì báo thù… Kì thật cái này tính là cừu hận gì đâu ? Chỉ là chi tranh một chút mặt mũi thôi, cảm thấy mất mặt, nhưng động tĩnh lại muốn làm lớn chuyện như vậy thì cũng quá bừa bãi rồi đi.

Người thức thời đối với việc này phải tỏ ra khoan dung cho dù mất mát nhiều, chẳng lẽ trên đài đấu võ mồm diễu võ dương oai chưa đủ, còn muốn đánh người nâng không dậy nổi mới vừa lòng sao?

Thật sự là nữ nhân phiền toái. Cũng chẳng khác gì những nữ nhân khác !

Mới tiến cung tám ngày, toàn bộ tình thế trong hậu cung nàng ta còn chưa tìm hiểu rõ, lại đi gây thù chuốc oán, không phải ngu ngốc thì là cái gì!

Liễu Lệ Trì quả thật chỉ là một nữ quan nho nhỏ, mà Hải Cơ công chúa đường đường là chính phi Tàng Đông Cung, đối với nữ quan đó hoàn toàn có thể tùy ý sai sử, thậm chí xuống chỉ xử phạt. Nhưng nàng có biết Liễu Lệ Trì là người của Vịnh Đông Cung hay không ?! ! Mà Vịnh Đông Cung cũng không phải dễ chọc !

Mặc kệ Vịnh Đông Cung cùng Liễu Lệ Trì có tình cảm thâm hậu hay không, Liễu Lệ Trì bị đánh chẳng khác nào đánh vào mặt của Vịnh Đông Cung, vô luận như thế nào đều xem như đắc tội với Vịnh Đông Cung !

- “Liễu nữ quan hiện tại như thếnào ?”. Minh Ân Hoa hỏi.

- “Nàng bị đánh hai mươi chưởng, dung thương sứt môi xỉ lạc” * sứt môi rụng răng *

- “Quá mức.” Minh Ân Hoa thở sâu. “Đưa đến Thái y viện chưa?“

- “Đã đưa đi rồi ạ“

Minh Ân Hoa gật đầu, đi ra thư phòng, một bên nói với Minh Thúy:

- “Trở về phòng thay quần áo, ta muốn đi Thái Y Viện.“

Lưu Linh đi theo phía sau Minh Ân Hoa. Minh Ân Hoa suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn nàng, nói:

- “Lưu Linh, ta cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi đi Tàng Đông Cung, bảo hộ Tàng Đông Cung an toàn.“

Lưu Linh thấy khó hiểu vì sao nàng lại hạ mệnh lệnh này, cho nên khuôn mặt lãnh đạm mang theo một chút nghi hoặc. Đây là muốn nàng giám thị Hải Cơ công chúa sao?

Minh Ân Hoa nói:

- Bảo hộ hảo nàng ta. Nàng ta là Nội Hải Quốc công chúa, không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn ở trong cung.“

Có lẽ là nàng lo nhiều nhưng nhiều khi phòng bị một chút cũng tốt. Vịnh Đông Cung, Liễu Lệ Trì hai người cũng không phải là nhân vật dễ dàng từ bỏ ý đồ. Hơn nữa Liễu Lệ Trì bị đánh cho hủy dung nhan nha, đối với một mỹ nhân mà nói, so với lấy đi tính mạng của nàng còn nghiêm trọng hơn, về sau chắn chắn còn nhiều việc phát sinh ra.

Ai…

Nàng vẫn đang nghĩ một lý do để xuất cung …

Từ sau đại hôn, Tử Quang Đế lần đầu tiên nhìn thấy Minh Ân Hoa.

Hôm nay là mười bảy tháng tám, bọn họ đã có hơn mười ngày không gặp nhau.

Cũng bởi bận rộn, cũng là hắn muốn đợi Minh Ân Hoa cầu kiến. Không thể nói rõ tâm tư cái gì, nhưng hắn đang đợi, đợi Minh Ân Hoa chủ động cầu kiến hắn mới có thể thấy nàng. Cho dù đã vài lần hắn đều nhịn không được tưởng sẽ chạy ngay đến Minh Hạ Cung, nhưng hắn lại luôn kiềm chế mạnh mẽ, trấn an trái tim đang trấn động của mình, tự nói với bản thân: chờ ngày mai đi, nếu ngày mai nàng không tới, hắn sẽ đi.

Ngày mai lại ngày mai, biến thành một loại cố chấp không thể nói rõ, cố chấp phải chờ nàng tới bằng không tuyệt không thỏa hiệp! Ngay cả chính mình nghĩ đến cũng cười, tốt, xem ai không qua được hắn!

Nhìn thấy nàng, hắn mới biết được mình muốn gặp nàng biết bao nhiêu. Hắn phải dùng sức ổn định chính mình, mệnh lệnh chính mình hảo hảo ngồi ngay ngắn ở sau ngự án, nếu không làm như vậy hắn nhất định sẽ điên cuồng mà hành xử xúc động. Đến bên nàng, ôm nàng mãnh liệt để trong thân thể dịu đi! Hung hăng hôn nàng đến choáng váng, hôn nàng đến xụi lơ trong lòng hắn, chỗ nào đều không thể đi, xem nàng còn trốn hắn như thế nào!



Đúng vậy, nhất định nàng đang trốn hắn!

Mấy ngày nay tới giờ, mỗi một cung phi đều đến bái kiến hắn. Đều sợ hắn quên các nàng đi, có người mới sau, từ này về sau lại quên mất cố nhân. Cho nên đều đi tới trước mắt hắn, lấy đủ lí do để cầu kiến, đều là những viêc vụn vặt nhỏ nhặt vô cùng. Đơn giản đều là vì thấy hắn, vì thời gian ân ái cũ đã qua để hắn chú ý các nàng nhiều hơn một chút. Ngay cả Kim Thu Cung cũng cầm tay nữ nhi Dư Hạ làm lí do để gặp hắn, cũng chỉ có nàng là không tới!

Đây không phải trốn hắn là cái gì!

Tốt, hiện tại nàng đến đây, vẫn đang xinh đẹp đoan trang, không gầy một phân, cũng không có phì một phần, vẫn là bộ dáng tao nhã lịch sự lúc trước nhìn qua.

Nàng đi vào trước mặt hắn, trên mặt mang theo nét tươi cười, đúng là vẻ mặt làm cho người ta như mộc xuân phong. Nhìn hắn, sau đó trình lên một tấu biểu:

- “Đây là cái gì!”. Hắn xem xong nội dung, cảm thấy có một phen hỏa thiêu ở ngực .

- “Khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần thiếp về nhà thăm hỏi mẫu thân, hầu hạ lão nhân gia mấy ngày, lấy thiện tẫn làm người tử nữ hiếu đạo.“

Tử Quang đế khẩu khí lãnh đạm:

- “Minh gia chủ trạch từ trên xuống dưới bốn trăm nhân khẩu còn không đủ để hầu hạ nhạc mẫu được hay sao? Hai ca ca, hai tỷ tỷ của nàng trước mắt cũng đều ở tại chủ trạch , còn cần nàng trở về hầu hạ sao? Làm nữ tử, thăm mẫu bệnh là dúng, trẫm cho phép nàng ngày mai sáng sớm lại mặt thăm, nhưng chỉ được ở ba ngày rồi phải hồi cung“

- “Hoàng Thượng…”. Minh Ân Hoa gian nan mở miệng.

- “Sao? Không hài lòng hả? Vậy đừng lại mặt nữa ,cho Thái y đi thay nàng tẫn hiếu có lẽ thực tế hơn. Cứ như vậy đi, trẫm cho Thái Y viện cùng một tổ đội nhân mã đi Minh phủ ngày đêm quan tâm, chắc chắn đem nhạc mẫu chiếu cố thân cường thể kiện, bệnh nhẹ , vô bệnh, được không?”, Tử Quang đế nói.

- “Thỉnh Hoàng Thượng không cần khó xử thần thiếp, thành toàn cho thần thiếp tình cảm ưu mẫu đi!”. Nàng quỳ xuống, khẩn thiết thỉnh cầu .

Tử Quang Đế đi xuống ngự án, không tiếng động đi tới trước mặt nàng, không nâng dậy nàng, lạnh giọng chất vấn nói:

- “Làm nàng nàng? Là nàng làm trẫm khó xử mới là đúng! Trong cung mới đại hôn, nàng liền vội vã rời đi, cái này là gì? Hơn nữa, sự vụ trong cung vua nay từ trên xuống dưới đều do nàng quản, nàng cứ như vậy buông tay mặc kệ, là muốn để nó thành loạn sao ?“

Nàng còn muốn chạy! Nàng thế nhưng còn muốn chạy! Tới gặp hắn vì thỉnh cầu rời đi! Tử Quang Đế bị chuyện này thực sự làm tức giận đến tâm hoả ứa ra. Hắn đợi lâu như vậy, chờ mỏi mòn như vậy để được nghe nàng nói sẽ xuất cung sao?!

Nàng đúng là nữ nhân vô dụng như vậy sao? Cảm thấy mình bị thất sủng sẽ trốn đi , như vậy có thể giải quyết được chuyện gì!

Nàng là cung phi của hắn, thoát được nhất thời, chẳng lẽ có thể thoát được cả đời? !

- “Hoàng Thượng, thỉnh người bớt giận, xin nghe thần thiếp giải thích“. Nàng ngẩng đầu, không phát hiện hoàng đế đứng gần như vậy, thiếu chút nữa là sợ tới mức đổ về phía sau .

Tử Quang Đế chẳng ngại thô lỗ đỡ lấy nàng, lực đạo kia làm cho nàng ngả về phía trước ngã dán vào đùi hắn. Nàng cả kinh muốn lui, lại bị hắn một tay ngăn chặn phía sau lưng, cả người cũng chỉ xấu hổ vô cùng như vậy dựa vào người hắn.

- “Hoàng Thượng…”. Nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Tử Quang Đế đã làm cho người bốn phía lui ra, sẽ không có người nhìn thấy loại cử chỉ không hợp lễ nghi này của bọn họ, thế nên hắn càng không chịu buông nàng ra, khiến cho nàng xấu hổ vô cùng, ít nhất hắn cũng hết giận một chút rồi chứ ?

- “Nàng không phải muốn nói rõ sao? Trẫm nghe đây, nói đi“

Nàng trong lòng thở dài, ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi rắn chắc của hắn. Nàng rất muốn hắn, rất muốn hắn, có thể thân cận như vậy, thật tốt.

- “Thần thiếp cũng không đem sự vụ hậu cung buông tay mặc kệ. Sáng nay thần thiếp đã xem xét, sự vụđược phân công đã hoàn thành, cho dù thần thiếp trong thời gian ngắn không ở trong cung, hết thảy vẫn có thể hoạt động như thường.“

- “Nàng không ở trong cung , hậu cung không người tác chủ, làm sao hoạt động?”. Hắn hừ lạnh.

- “Nếu chỉ là vì thần thiếp nhất thời không ở, trong cung liền loạn thành một đoàn, vậy chứng tỏ phương thức quản nội đình của thần thiếp thất bại .“

- “Hả? Còn nói ra cái đó nữa sao”

Minh Ân Hoa tử nói tỉ mỉ nói:

- “Thần thiếp đã cẩn trọng phân công mọi việc trong hậu cung. Về sau tài vụ ra vào hậu cung, đã có Vịnh Đông Cung, Trương phi cùng Dương phi để ý; phó thác cho những người có kinh nghiệm hỗ trợ, mọi việc chung vẫn do phủ nội vụ chủ quản; Kim Thu Cung bị thần thiếp ủy nhiệm lấy Uẩn Tú viện giam viện; Lưu phi khéo léo nên để nàng quản sự phòng thêu, thần thiếp cũng đã cử người hỗ trợ; Lâm phi ở cung vụ phủ cùng nhau giải quyết hậu cung sự vụ. Về phần nghiêm phi, tứ sườn phi mới tiến cung, bởi vì còn chưa thích ứng với cuộc sống trong cung, cũng chưa hiểu biết sở trường của các nàng, cho nên thần thiếp tạm thời không an bài chức vụ cho các nàng. An bài nhưthế, ngày sau mặc kệ ai tới chưởng lý hậu cung, đều có thể thuận lợi bắt đầu. Đương nhiên, nếu có chút không hoàn thiện , thừa dịp này có thể từng bước tìm ra vấn đề, gia dĩ cải tiến.“

Tử Quang Đế sau khi nghe xong, không nói gì.

Minh Ân Hoa lặng lẽ ngẩng đầu, muốn biết vì sao hắn lặng im, lại nhìn đến hắn lấy một vẻ mặt kỳ dị nhìn nàng, tựa hồ là có chút thưởng thức, lại hoặc như là có chút tức giận. Làm sao có thể đồng thời tồn tại hai loại cảm xúc này ? Nhất định là nàng nhìn lầm rồi.

- “Hoàng Thượng, nếu ngài cho rằng thần thiếp an bài coi như thỏa đáng, không có nghi ngờ gì nữa, thỉnh người cho phép thần thiếp hồi gia thăm mẫu thân một thời gian đi.“

- “Nàng nói một thời gian, là bao lâu?“

- “Dạ… Ba tháng… Không, một tháng là tốt rồi”.

- “Nàng lại mặt chỉ là vì mẫu thân bệnh sao?”. Hắn hỏi. Ba tháng , rồi một tháng? Còn một tháng thì tưởng hắn sẽ cho phép sao ? Hừ! nghĩ cũng đừng có nghĩ!

- “Đương nhiên…”

Nàng định cúi đầu, lại bị ngón tay hắn cường ngạnh ngăn cản. Cằm bị cầm chặt chẽ,chỉ có thể nhìn lên góc độ của hắn.

- “Nói thật đi”. Hắn ra lệnh. Hắn thực hận không thể nhìn thấy nước mắt của nàng.

Nói thật ra sao? Minh Ân Hoa trên mặt bình tĩnh rốt cục vỡ vụn, có vẻ có chút thống khổ, ngữ khí khẽ run nói:

- “Hoàng Thượng… Thần thiếp thực cố gắng… Thực cố gắng học… Làm một thâm minh đại nghĩa cung phi… Nhưng là, có đôi khi, không biết nên làm như thế nào để thích ứng, cũng biết chính mình trong khoảng thời gian ngắn không thể làm được nhiều việc… Thần thiếp thật khổ sở, cho nên thần thiếp nhất định phải rời khỏi đây một thời gian… Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn.“

- “Nàng khổ sở, cho nên không muốn nhìn thấy trẫm phải không?”. Hắn trong giọng nói không mang theo cảm xúc, làm cho người ta nghe không rõ hắn hỉ hay nộ.

- “Phải!”. Nàng không có chần chờ đáp lại.

- “To gan!”. Như trách cứ, nhưng thoạt nhìn hoàn toàn không có bộ dạng tức giận.

- “Nếu trẫm cứ nhất quyết không chịu ân chuẩn thì sao?”.Hắn buông tay đang chặn sau lưng nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng nàng mặt đối mặt. “Nàng định làm như thế nào?“

- “Thần thiếp có thể sao?”. Nàng sầu bi nói: “Thần thiếp không thể làm gì.“

-”Sẽ hận trẫm sao?“

Nàng bình tĩnh nhìn hắn, đánh giá ánh mắt lợi hại của hắn, thản nhiên không ngại.

- “Không, thần thiếp sẽ không hận người.“

- “Vì sao không hận? Bởi vì yêu sao?”. Hắn ngữ khí mang theo một chút đùa cợt.

Nàng dũng cảm mà chân thành nói:

- “Đúng vậy, thiếp yêu người. Bởi vì thần thiếp yêu người“

- “Vĩnh viễn sẽ yêu sao?“

Hắn vẫn miệng đùa cợt, nhưng vì sao nàng nghe qua lại như là hắn đang kinh thường sự hứa hẹn?

Nàng không trả lời.

Hắn chờ không kiên nhẫn, lại hỏi:

- “Nàng đem lời yêu nói kiên định được như vậy, mà không có tự tin yêu đến vĩnh viễn sao?“

Nàng đột nhiên cười đến mơ hồ, lạnh nhạt nói:

- “Tình yêu không phải huyết thống chém không đứt, tình yêu không phải không có nó sẽ không có đồ ăn mà sống, tình yêu không phải vĩnh viễn ở trên trời với ánh trăng sao, cho nên nếu thiếp hiện tại cam đoan với người cả đời vĩnh viễn không thay đổi, cũng nhất định là giả .“

- “Nàng!”. Tử Quang đế cảm thấy có cảm giác bị phản bội thiêu đốt.

- “Thần thiếp chỉ có thể cam đoan, thần thiếp sẽ yêu người đến ngày nào đó không thể yêu người. Có lẽ là vĩnh viễn, có lẽ là…”. Nàng không nói thêm gì đi nữa.

Tử Quang Đế thực đã bị dọa , nếu đem nửa câu sau nói xong, đừng nói về nhà mẹ đẻ, nàng chỉ sợ ngay cả Minh Hạ Cung cũng không thể trở về, cả đời ở tại ngự thư phòng , hoàn toàn biến thành một dấu chấm tròn trĩnh.

Không khí phi thường dọa người im lặng ở ngự thư phòng giằng co một hồi lâu …

Nàng quỳ đến hai chân run lên, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra muốn ngất xỉu, rốt cuộc chịu không nổi, run rẩy lên tiếng:

- “Hoàng Thượng…“

Thanh âm nàng gọi hắn hoàn hồn, hắn mới phát hiện ra sắc mặt nàng trắng bệch, bộ dạng thê thảm. Một tay hắn kéo nàng lên, để cả thân thể vô lực của nàng tựa vào lòng hắn, hai tay mát xa cho thân thể cứng ngắc của nàng, khẩu khí và động tác ôn nhu nhưng không kém phần sắc bén:

- “Nàng về đi, ta sẽ cho người cùng nàng hồi Minh Hạ Cung“. Nàng muốn chạy sao? Đừng nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Nói Phải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook