Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 10: Chuyện tình cảm rối ren

Nhân Văn

26/04/2014

Cuộc thi âm nhạc Cúp Phi Tường dành cho học sinh trung học lần này đã diễn ra hết sức tốt đẹp, và phần thưởng cao nhất thuộc về một bài hát tự sáng tác với phần trình diễn hợp tấu piano và violon của Cảnh Thần với Tịnh Hiếu. Dù sao cũng khó khăn lắm mới có thể kết thúc tốt đẹp cuộc thi lần này với phần thưởng rất xứng đáng, vậy mà nhóm câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ" lại chẳng tổ chức nghỉ ngơi hay dã ngoại gì cả.

Cảnh Thần thì vẫn còn lo đi tìm manh mối của mấy vụ rắc rối gần đây. Có một đứa con gái đứng lấp ló ngoài cửa lớp đợi Cảnh Thần. Hắn mừng rỡ nhìn ra ngoài rồi đi theo nhỏ.

"Là nhỏ đóng vai nữ chính "Hồ Thiên Nga" phải không? Nhỏ với Cảnh Thần từ khi nào mà lại..." Thất Quỳ ngóng cổ nhìn ra ngoài theo hướng đi của Cảnh Thần, trông như một trinh thám thứ thiệt.

"Không chừng họ đang hẹn hò đó." Tịnh Hiếu cắn vào trái táo một cái, nó mơ hồ phán đoán. Đây đâu phải là việc nằm trong tầm kiểm soát của nó, cho nên nó cũng chẳng cần quan tâm.

"Từ đó tới giờ chuyện tình yêu đối với Cảnh Thần như trang giấy trắng vậy. Chẳng lẽ nhỏ này lại là người đầu tiên vẽ lên nó?" Thất Quỳ cảm thấy khó cỏ thể chấp nhận được.

"Hôm nay lại nói chuyện văn hoa vậy?" Tịnh Hiếu gật đầu khen bạn nó. Thất Quỳ tức giận đứng phắt dậy, tiện tay lấy cuốn sách giơ lên đầu Tịnh Hiếu: "Tịnh Hiếu, thấy cái này nặng chứ?"

"A..." Tịnh Hiếu phản ứng cũng nhanh lắm. Rồi nó lấy quyẻn sách ra khỏi tay Thất Quỳ, xoa cho nó nguôi giận. "Thầy giáo môn học này khó lắm đấy, mình không muốn làm hư quyển sách đâu."

Thất Quỳ hít một hơi thật sâu nhìn chòng chọc vào nó: "Tụi mình không thể để con nhỏ đó đi với Cảnh Thần như vậy được!"

Sao vậy? Tịnh Hiếu cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào, vì vậy nó hỏi lại Thất Quỳ: "Chẳng lẽ...bồ tán thành chuyện này?"

"Mình là người sống theo chủ nghĩa cực đoan." Chỉ cần hiểu rõ bản thân, chúng ta có thể sống tốt trong cộng đồng này thôi.

Chẳng qua đây chỉ là cái cớ để nó doạ người ta thôi.

"Mình không quan tâm, mình phản đối!" Nhỏ vẫn duy trì vững vàng lập trường của mình. Dù sao, Tịnh Hiếu cũng chẳng có tư cách gì để khống chế một sự việc sắp phát sinh cả.

"Tịnh Hiếu, thật sự bồ không quan tâm sao? Bồ với Cảnh Thần..." Nói đến đây nhỏ tự nhiên cười bí hiểm: "Hai người thân nhau vậy?..."

Thân? Tịnh Hiếu với Cảnh Thần? Phải nói sao là nó với Cảnh Thần có thân hay không chứ? Vì bà chị thân yêu, nên nó mới tham gia vào câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ", rồi gặp cái tên đại thiếu gia này, rồi cùng hát, cùng đàn, cùng đoạt giải thưởng, cũng có khi cùng tranh cãi, chẳng rõ có khi nào hai đứa vui vẻ với nhau chưa nữa?

Vậy là tốt hay không tốt? Rốt cuộc quan hệ của nó với Cảnh Thần như vậy là tốt hay không tốt?

"Thật là rắc rối mà, thà được ngủ một giấc đã đời còn sướng hơn." Lời nó nói khiến cho câu chuyện của hai đứa đang đi lạc nhịp.

"Nhưng, mình nghĩ Cảnh Thần đang có ý định qua lại với nhỏ đó." Tịnh Hiếu nói.

"Tại sao?" Thât Quỳ nóng lòng hỏi nó.

Vì lần trước khi Tịnh Hiếu bắt gặp nhỏ thổ lộ với Cảnh Thần, Cảnh Thần vẫn chưa trả lời dứt khoát với nhỏ, có thể hắn cũng đã đổi ý cũng nên?

"Trả lời mau đi, Tịnh Hiếu à, tại sao chứ?" Thất Quỳ vẫn thúc giục nó.

Cảnh Thần đang mải mê nói chuyện nên không để ý đến Thất Quỳ và Tịnh Hiếu đang ở phía sau theo dõi mình và tự do bình luận về mình, nếu không chắc hắn khó mà giữ được nụ cười đẹp đẽ đó trên mặt nữa.

"Cảnh Thần à...mình suy nghĩ rồi...mình sẽ nói cho cậu biết... người đã chỉ đạo mình làm việc này, đó chính là... Đơn Đình, bạn cùng lớp với cậu."

"Đơn Đình?" Cảnh Thần mường tượng ra khuôn mặt với mái tóc cắt ngắn của nhỏ đó. Sao lại là nhỏ đó chứ? Sao có thể là một con bé bình thường như vậy?

"Điều mình nói là thật, mình không dối cậu đâu." Nhỏ quẹt quẹt đôi mắt đang đỏ của mình: "Thật ra trước đây mình và Đơn Đình cũng thân với nhau lắm. Khi nghe nói lời tỏ tình của mình bị thất bại, nhỏ bảo mình trả đũa cậu, nhưng mình chỉ chụp tấm ảnh đó thôi, mọi việc sau đó đều do nhỏ làm! Mình nghe nói nó rất ghét cậu, mình cũng không biết lý do tại sao nữa?"

"Bạn ấy không nói gì sao?" Hoá ra "hung thủ" đích thực lại là bạn cùng lớp với mình.

"Không..." Nhỏ cố gắng nhớ thêm: "Mình thực sự rất xin lỗi!"

"Không sao đâu, mình sẽ không để bụng chuyện này đâu, và mọi người cũng vậy." Nụ cười thánh thiện của Cảnh Thần khiến nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm.

"Vậy...Câu trả lời của cậu là...?" Con bé đỏ mặt.

"Xin lỗi cậu." Cảnh Thần thật sự xin lỗi nó, hắn hoàn toàn không có ý lợi dụng nhỏ, hắn cũng biết nhỏ nói ra sự thật này cũng là dũng cảm lắm rồi, nhưng... "Mình đã...thích người khác rồi." Cảnh Thần không hề muốn gạt nó.

"Sao chứ? Sao...sao lại có thể? Là ai? Tịnh Hiếu? Hay là...Thât Quỳ? Hay là người khác?" Bất cứ ai nghe câu trả lời như vậy đều kinh ngạc cả.

"Bây giờ mình không nói cho cậu nghe được, nhưng mình hứa, khi có bạn gái rồi, mình sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu." Hắn thành thật nói.

"Mình hiểu rồi..." Cuối cùng nhỏ cũng hiểu được.

"Đơn Đình...họ Đơn...đúng rồi!" Cảnh Thần như bừng tỉnh nhớ ra được manh mối quan trọng gì đó, rồi lập tức chạy đi.

"Cảnh Thần! Cậu đi đâu vậy?" Nhỏ gọi với theo.

"Mình đi tìm chút thông tin."

Rốt cục là ai? Ai mà may mắn lọt vào tầm ngắm của Cảnh Thần chứ? "Nếu là mình, có chết cũng mãn nguyện!"

Thế giới này đôi khi là như vậy, lúc thì xui tận mạng, lúc thì cái may đến hoài không hết.

***

Viết cho Tiểu Từ:

Lần đầu tiên gặp em, không phải là lúc em đứng trên sân khấu với phần thưởng và danh hiệu Hoàng hậu Bảy sắc.

Mà là một cuộc gặp gỡ rất tình cờ, và thù vị.

Đến bây giờ khi nghĩ lại, nó chỉ còn là một kỉ niệm xa vời giữa anh và em.

Phải, khoảng cách giữa chúng ta dường như quá xa thì phải.

Một tên con trai ngốc nghếch như anh.

Với một người con gái thông minh và xinh đẹp như em.

Sao lại rơi vào tình cảm tiến thoái lưỡng nan như thế này chứ?

Có lẽ em không biết.

Nhưng anh biết, anh rất thích em.

Tình cảm này của anh đối với em không sao giấu kín được nữa rôi.

Nhưng anh chợt nhận ra, mình mãi chỉ có thể ở bên cạnh em, và sẽ không tìm được vị trí nào trong trái tim em.

Cho nên, anh chỉ biết âm thầm đứng bên cạnh em.

Đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em.

Anh đã không dám nói chuyện này với ai, vì anh sợ mọi người sẽ cho rằng anh là đồ ngốc.

Nhưng anh không sợ, anh không sợ đau lòng, anh không sợ sẽ rơi nước mắt.

Anh chỉ sợ em không dám nói thật lòng mình cho anh biết.

Tiểu Từ à, mong rằng em sẽ hiểu được. Hãy xem anh như là một người anh tốt nhé!

Buổi trưa, Tịnh Hiếu xuống lầu, lúc đi qua hàng cỏ giữa hai dãy phòng học, gặp mấy đứa quen, nó mở miệng cười miễn cưỡng với chúng rồi đi ngay.

"Tiểu Từ, nghe nói chị tìm em hả?"



Tiểu Từ đang ngồi ở vườn hoa trước thư viện đợi nó, lá thư kẹp giữa hai ngón tay chị ấy đột nhiên rơi xuống đất. "Mới vừa gọi mà đã tới rồi à, nhanh vậy?"

"Hôm nay chị không đến lớp tìm em, mà lại gọi em ra đây...Sao vậy?" Nó thờ phào ngồi xuống cạnh Tiểu Từ, tính cho chị ấy một trận, nhưng nó thấy chị nó hôm nay có vẻ im lặng lạ lắm, nó biết ngay có chuyện gì đó không bình thường.

"Cho em xem cái này này." Tiểu Từ đưa bức thư trên tay cho nó xem. Vừa nhìn vào nó đã bị lôi cuốn bởi mấy dòng chữ uốn nắn bay lượn trong đó. Hơn nữa, từng chữ từng lời trong đó như chứa đựng một nỗi niềm sâu lắng nào đó.

"Đây...đây là của chủ nhiệm Hàn đưa cho chị à?" Nó ngạc nhiên hỏi. Vì là chủ nhiệm Hàn, một người có tính tình cởi mởi phóng khoáng, dám khóc dám cười như anh ấy!

"Ừ, là thư anh ấy gửi chị." Trước giờ chị ấy cũng nhận được nhiều thư như vậy lắm, nhưng bức thư lần này đã làm chị ấy rất cảm động: "Chủ nhiệm Hàn cũng có nổi khổ của anh ấy, tuy vậy anh ấy vẫn luôn vui vẻ và thoải mái."

Nếu không như vậy, e rằng anh ta sẽ chẳng viết được một bức thư tình cảm và sâu sắc đến vậy. Chủ nhiệm Hàn chẳng qua cũng chỉ là một học sinh, anh ấy cũng có những hỉ nộ ái ố như bao học sinh khác.

"Điều này em hiểu, nhưng...tình đơn phương vẫn chỉ là đơn phương, Tiểu Từ à, người chị thích là Đằng Ảnh...không phải sao?"

"Chính vì vậy...nên chị mời hiểu được những nỗi niềm đang chất chứa trong lòng anh ấy." Bởi vì chị ấy cũng chỉ đơn phương thích Đằng Ảnh thôi mà. Đối với họ, người kia sẽ luôn là một thần thoại bất diệt trong lòng mình.

"Vậy sao chị không nói cho ĐẰng Ảnh biết?" Tịnh Hiếu từ lâu đã nghĩ tới vấn đề này, chủ nhiệm Hàn không dám thổ lộ lòng mình là vì anh ta e ngại về những điều kiện không tốt của bản thân, còn Tiểu Từ?

"Dù gì tình trạng của Thất Quỳ hiện nay cũng đã khá hơn."

"Về mặt tình cảm...chị vẫn chưa chắc chắn lắm, vả lại cho đến giờ Đằng Ảnh vẫn chưa có ý định nghĩ tới chuyện này." Còn Ân Từ thì vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi anh ấy.

"Chị đã nghĩ vậy, thì cũng đơn giản thôi, chị cứ trực tiếp từ chối chủ nhiệm Hàn là được rồi." Nói thì nói vậy nhưng nó biết, để nói ra được điều đó cũng không dễ chút nào. Cũng giống như Cảnh Thần đã từng nói với nó,chuyêjn tình cảm vốn rất khó biết trước được.

"Chắc em không biết...như vậy là đau khổ lắm, thật ra chị cũng như mọi người bình thường thôi, chẳng có gì cao siêu cả.

"Chắc em không biết...như vậy là đau khổ lắm, thật ra thì chị cũng như mọi người bình thường thôi, chẳng có gì cao siêu cả, cũng có những lúc chị chẳng làm được chuyện gì, cũng có thất bại, có đau khổ, và cũng có những lúc vấp ngã như bao người khác. Còn Đằng Ảnh...Anh ấy chỉ cần nói một tiếng, là có thể làm được." Ân Từ nói về Đằng Ảnh như một niềm kiêu hãnh. "Không nên làm cao mình quá em nhỉ? Chính vì vậy đã có lúc chị nghĩ, hay là nên bỏ cuộc?"

"Bỏ cuộc? Chị muốn...từ bỏ Đằng Ảnh? Và chấp nhận sự theo đuổi của người khác?" Nó dập tắt ngay cái ý nghĩ nông nỗi của chị mình.

"Chị không biết đây có phải là cách làm tốt nhất không nữa?" Thật ra từ đó tới giờ Ân Từ vẫn chưa có kinh nghiệm trong những chuyện như thế này.

Tịnh Hiếu xích lại gần Ân Từ, đặt bàn tay mình lên tay chị nó và an ủi. Nó tin, rồi Ân Từ cũng sẽ vượt qua được trường hợp khó xử này, nó sẽ giúp chị ấy.

"Chị sẽ không hối tiếc chứ? Lúc nào chị cũng nghĩ đến anh ấy. Trong lòng chị, anh ấy luôn là người không ai có thể thay thế, có đúng không? Trước giờ em chưa từng thích ai, nhưng em biết, thích, là lý do duy nhất." Nó cố gắng thuyết phục Tiểu Từ bằng những lời lẽ tự đáy lòng mình, từ khi tham gia vào câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ", tài ăn nói của nó hình như đã khá hơn rất nhiều.

"Không có kết quả gì cũng không sao, không được bên nhau cũng không sao, chỉ là vì mình thích người ta, thế cho nên mình đừng từ bỏ. Vả lại nếu bây giờ chị từ chối chủ nhiệm Hàn, đối với ảnh có thể là một nỗi đau, chi bằng chị hãy nói thật lòng mình cho Đằng Ảnh biết, có thể anh ấy sẽ hiểu được chị, và còn thích chị hơn ấy chứ!"

Ân Từ không trả lời, cũng không phủ nhận lời nó nói, chị ấy cứ trầm tư suy nghĩ. "Đôi khi...chị thật sự rất ngưỡng mộ em, Tịnh Hiếu à!"

"Hả? Ngưỡng mộ em? Chẳng phải lúc nào chị cũng mắng em đó sao?" Từ nhỏ đến giờ, không biết nó đã nhận bao nhiêu lời phê bình của Ân Từ nữa.

"Bởi vì em không thích mấy cái gọi là công danh. Đối với em, mọi thứ trước mắt chỉ là cát bụi, dù gặp chuyện gì, không có gì có thể lay động được em." Ân Từ thật sự rất khâm phục trước thái độ vô tư của nó.

Hồi nào giờ nó chỉ quen nghe người ta chỉ trích, phê bình, đây là lần đầu tiên có người khen nó, mà người đó lại là bà chị khó tính hay mắng nó nữa chứ!

"Chỉ là vì em giấu kín nó trong lòng thôi." Nó không thích tỏ vẻ trước người khác, nó đã quen rồi với cái việc âm thầm chịu đựng một mình.

"Vậy...em và Cảnh Thần thì sao? Tịnh Hiếu à, chẳng lẽ em thật sự chẳng để ý gì đến nó à?" Nếu là người khác, Ân Từ sẽ không tin, nhưng hắn thật sự đã thay đổi được Tịnh Hiếu, bản thân nó dường như cũng đang mất phương hướng.

Đúng là Tịnh Hiếu, sắc mặt nó chẳng hề thay đổi gì cả. "Ưm...Em thừa nhận cậu ta là một nam sinh rất ưu tú, và có rất nhiều ưu điểm. Nhưng giữa em và bạn ấy vẫn có nhiều khoảng cách lắm, mà những khoảng cách này có lẽ sẽ làm nảy sinh mâu thuẩn."

Ân Từ ngạc nhiên vì sự thay đổi này của nó. Có lẽ nó không nhận ra được sự thay đổi của con người mình, nhưng người ngoài có thể nhìn thấy rất rõ. Trước đây, nó nhìn nhận vấn đề rấ lu mờ, nhưng bây giờ thì đã khác rồi, nó biết phân tích vấn đề, và còn nhìn nhận rất thấu đáo.

"Chủ nhiệm Hàn và Đằng Ảnh, nếu là em, em sẽ chọn ai?" Ân Từ muốn nghe ý kiến của nó.

"Chắc em sẽ quy y nơi của Phật...Như vậy tâm tình mình sẽ không vướng phải bụi trần ai." Nó tuỳ tiện cho Ân Từ câu trả lời như một kẻ thất tình vậy.

"Hỏi em cũng bằng không." Ân Từ biết ngay nó sẽ chẳng bao giờ để tâm đến mấy vấn đề này.

Nó nhìn Ân Từ, và hỏi: "Vậy...chị đã nghĩ kĩ chưa?"

"Em có biết...vì sao ĐẰng Ảnh tham gia vào câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ" không?" Không hiểu sao chị ấy lại quay phắt thay đổi đề tài nhanh như vậy. Nó làm sao mà biết được, đành nhìn Ân Từ và chời chị ấy trả lời thôi.

"Anh ấy muốn chuộc lỗi. ĐẰng Ảnh, anh ấy là một người tốt, anh ấy thích giúp đỡ mọi người...Anh ấy cảm thấy đứa em gái đáng thương của mình đã gây ra nhiều phiền toái đến cho mọi người, vì thế anh ấy muốn bù đắp phần nào những lỗi lầm của nó bằng những việc làm có ý nghĩa của mình để giúp đỡ mọi người. Nghe Đằng Ảnh tâm sự, chị rất xúc động và chị đã nghĩ ra việc thành lập câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ."

Mỗi người đều có những nỗi niềm và tâm sự riên, không ai là ngoại lệ cả.

"Sau đó thì sao."

"Chị thích con người anh ấy, thích cái cách làm việc và sự hết mình của anh ấy, và cũng thích em gái của anh ấy nữa, chị thích tất cả. Cho nên, tịnh Hiếu à, em nói rất đúng, chị sẽ không từ bỏ đâu.

Chị ấy tin rằng mình sẽ hạnh phúc, cho dù có được sánh đôi với anh ấy hay không.

"Như vậy thì tốt rồi. Báo hại em khát khô cả cổ từ nãy giờ..." Tịnh Hiếu muốn nhắn nhủ với chị nó, rằng nãy giờ nói chuyện phiếm như vậy là đã đến cực hạn của nó rồi.

"Được rồi, chị nợ em." Ân Từ ôm chặt nó vào lòng.

"Thì ra hai người ở đây." Cảnh Thần hối hả chạy tới, hắn thở hổn hển nói: "Có chuyện quan trọng đây."

Không phải là chuyện có liên quan đến nhỏ vai chính đó chứ? Tịnh Hiếu chợt nghĩ tới chuyện này. Cảnh Thần hiếm khi như vậy, nên Tiểu Từ tập trung nghe hắn nói.

"Chuyện này có liên quan đến vụ bảng thông báo hôm trước..." Cảnh Thần có gắng thuật lại sự việc một đầy đủ và ngắn gọn nhất có thể: "Sau khi đã tìm được manh mối, em đến phòng tư liệu tham khảo thêm một vài thông tin, và đã tra được một số sự việc." Cảnh Thần tin tưởng vào những phán đoán của mình: "Chính Đơn Đình là người đã gây ra những chuyện phá quấy bọn mình. Em định hôm nay sau khi tan học sẽ tìm nhỏ để giải quyết chuyện này."

"Phải không vậy?Đơn Đình sao lại có thể...Hơn nữa, chỉ dựa vào mấy câu nói của một người?..." Tịnh Hiếu cảm thấy nghi ngời về điều hắn nói.

"Sao cậu lại không tin mình chứ?" Cảnh Thần phản ứng lại sự nghi ngờ của nó: "Cho dù các tìa liệu đó là sai,thì mình cũng không bao giờ làm sai bất cứ việc gì cả. Vả lại,. chiều nay mình cần cậu tham gia vào vụ này nữa. Sai hay là không sai rồi cậu sẽ biết."

"Mình? Sao lại phải đi chứ?" Nó ghét nhất phải chứng kiến mấy cảnh tượng như thế này, bất luận thế nào nó cũng chẳng muốn đi.

"Cảnh Thần nghĩ rất đúng." Ân Từ phân tích: "Thứ nhất, em là con gái, dù gì có em vẫn đỡ hơn là chỉ một mình Cảnh Thần đến gặp nó. Thứ hai, em cũng học cùng lớp với nó, lại là thành viên của câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ, dù gì hai đứa cũng có quan hệ bạn bè với nhau, việc giải quyết vấn đề chẳng cũng không đến nỗi đi vào bế tắc."

Nhưng, nó có thích làm mấy việc như thế này đâu?!

"Bảo đảm với cậu, mình sẽ không để cậu phải khó xử đâu." Cảnh Thần đến trước mặt nói, rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Thái độ vừa rồi của mình là không tốt, mình sai rồi, mình xin lỗi cậu." Nhìn hắn thành khẩn như vậy, Tịnh Hiếu chẳng còn lý do nào để từ chối nữa.

Luôn tự tin vào bản thân. rộng lượng và khoan dung vơi bạn gái, và luôn biết cách tuỳ cơ ứng biến trước mọi sự việc. Cảnh Thần là "thiên biến vạn hoá" như vậy đấy, người như hắn quả là có một không hai.

"Được rồi. Mình sẽ đi." Nó miễn cưỡng trả lời.

"Mình sẽ hẹn nhỏ ở sân thượng. Chỉ Tiểu Từ và những người khác chỉ cần đứng đâu đó theo dỏi thôi." Cảnh Thần nghĩ đây là địa điểm bí mật và kín đáo nhất, "Vậy phiền chị đi gọi anh em Đằng Ảnh giúp em một chuyến nhá!"

"Ừ, được rồi!"

"Mình sẽ...bảo vệ cậu." Hắn nhìn nó nở một nụ cười tràn ngập vẻ tự tin.

Khi những màn sương của buổi chiều tà tụ lại dày hơn, cũng là lúc một sự thật sắp được hé mở.

***

Sân thượng của trường là nơi ẩn giấu rất nhiều những câu chuyện lãng mạn của bọn học sinh, và cũng là nơi để ai đó tìm đến mỗi lúc cô đơn hay buồn bã. Có khi, bọn học sinh cũng thường rủ nhau đến đây ngắm cảnh trời xanh, mây trắng, không khí mát mẻ trong lành làm cho tâm trạng chúng cảm thấy dễ chịu.

Nhưng lần này, Tịnh Hiếu đến đây trong một cảnh ngộ không được đẹp cho lắm. Bởi vì là tình huống bị ép buộc, và vì nó đi với một tâm trạng không thoải mái.

Bộ đồng phục của Cảnh Thần bay bay trong làn gió mát của buổi chiều, hắn đứng trước mặt Đơn Đình đang cúi gầm mặt xuống.

"Cảnh Thần, Tịnh Hiếu. Hai bạn tìm tôi có việc gì à?"



"Những việc làm trước đây...Đều là do bạn làm cả." Cảnh Thần điềm tĩnh nói.

"Cậu đang nói gì vậy? Mình không hiểu?"

"Cậu không cần phải giả vờ nữa đâu. Cậu có một người anh trai, tên là Đơn Kiệt."

Nghe nói đến cái tên này, mặt nhỏ xám xịt, hai môi mím chặt lại.

"Người mà bọn tôi bắt được lần trước với tội danh trộm cắp vặt vật dụng của học sinh, chính là anh trai cậu." Đây chính là kết quả mà Cảnh Thần tìm ra được tại phòng tư liệu. "Tôi nghe người ta nói, kẻ đã vẻ vời chuyện tôi với Tịnh Hiếu chính là cậu. Lúc đầu tôic cũng muốn bỏ qua cho cậu, nhưng càng nghĩ, tôi nhớ ra một chuyện, cậu làm như vậy, là có lý do, cậu muốn trả thù việc bọn tôi đã bắt anh cậu. Tôi đã gặp được cô chủ nhiệm trước đây của Đơn Kiệt, và biết được cậu là em gái anh ta, nhưng cậu chưa bao giờ nói việc này cho ai cả, thứ nhất là cậu sợ mọi người sẽ chê cười mình, thứ hai là cậu muốn giữ bí mật để tiện việc trả thù."

Trong khoé mắt con bé giờ đây ướt đầy nước mắt, nhưng dường như nó đang cố kiềm nén để không ai có thể thấy nó đang khóc.

"Phải, là tôi. Nhưng, như vậu thì sao?! Các người đã chia lìa anh em tôi, các người đã hại anh ấy! Là do lỗi của các người! Tôi muốn cho Thất Quỳ cũng phải nếm nỗi đau khi mất đi người thân, tôi muốn các người cũng phải nếm trải nó. Các người làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi chứ? Làm sao hiểu được chứ?"

"Đơn Đình à, mình biết cậu làm vậy là có lý do. Để cậu gặp phải cảnh ngộ như ngày hôm nay, tụi mình cũng khó xử lắm." Nhưng vì câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ", Cảnh Thần có thể vì tất cả để nó được tồn tại. Nhằm duy trì và bảo vệ sự tồn tại của câu lạc bộ, hắn sẽ làm hết mình.

"Các người khiến tôi mất đi người anh yêu quý của mình, tôi muốnc ác người cũng phải nếm mùi đau khổ như vậy! cũng chỉ là lấy lại những gì thuộc về tôi mà thôi, rất công bằng!" Nó nhìn xuống đôi bàn tay mình, cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

"Như vậy không công bằng." Tịnh Hiếu lên tiếng, giọng nói ấm áp và dịu dàng của nó khiến mọi người phải chú ý: "Cậu là một người bị hại trong một tấn bi kịch, đồng thời lại là kẻ chủ mưu của một tấn bi kịch khác, cho nên chả công bằng chút nào cả...Vả lại, vì anh cậu phạm tội, nên buộc phải nhận tội bằng một hình phạt thích đáng, cho dù câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ" chúng tôi bỏ qua cho anh ta, sau này cũng sẽ có người phát hiện ra và bắt anh ta nhận tội."

"Đừng có phí lời! Muốn giải quyết tôi thế nào thì tuy các người, tôi chẳng có gì phải sợ nữa." Nghe những lời nói điềm tĩnh nhưng cứng rắng của Tịnh Hiếu, Đơn Đình như mất cả tinh thần.

Cảnh Thần nhìn qua Tịnh Hiếu, bởi vì đây chính là lúc Tịnh Hiếu cần đến bên cạnh Đơn Đình và an ủi con bé.

"Có thể...để tụi mình tha thứ cho cậu được chứ?" Đây chính là điều duy nhất mà ngay trong thâm tâm nó muốn thực hiện ngay lúc này, "Chuyện đã qua rồi, mình khống muốn giữa chúng ta có bất cứ chuyện gì gây đau khổ và khó xử cho nhau nữa, anh trai cậu chắc hẳn cũng mong cậu sẽ sống tốt, hà tất cậu phải làm những chuyện hại người hại mình như vậy? Những chuyện vừa qua tụi mình sẽ không nhắc lại nữa, và cũng sẽ không để nó ảnh hưởng đến tình bnaj của tụi mình nữa."

Đơn Đình nhếch môi một cái, nhỏ đã chịu nhiều đau khổ tủi nhục rồi, đến nước này, những điều cần làm, nhỏ đã làm rồi, cả những điều không thể làm, không nên làm, nhỏ cũng làm rồi.

"Tịnh Hiếu à...Mình đã không hiểu cậu, mình cứ cho rằng cậu cũng như bao người khác, nhưng sau này mình nhận ra cậu...ngốc ngốc, nhưng lại có một chút gì đó rất đặc biệt. Có điều mình không thể ngờ rằng, cậu rất tốt, rất hiểu đạo lý, và lại biết hát, biết đàn cả violon nưã...Phải...Còn mình vốn chẳng biết gì cả."

Nhỏ đã sai rồi, có những chuyện không biết làm thế nào, và nhỏ đã cho nó vào bế tắc. Tha thứ sao?

"Tha thứ những lỗi lầm cậu đã gây ra cho câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ chúng tôi, cũng chỉ là một việc cỏn con đối với tụi này mà thôi, còn tôi và Tịnh Hiếu...và kể cả Thất Quỳ, Đằng Ảnh, Tiểu Từ, tụi tôi sẽ không chấp nhất những sai phạm của cậu trước đây nữa, như vậy được chứ?" Cảnh Thần nói với nhỏ.

"Có thể như vây sao? Nếu là cậu...cậu sẽ như vậy sao?" Đơn Đình đang rối trí, không ngờ chỉ là vì một chút nông nỗi thiếu suy nghĩ của mình.

"Có thể nói cho mình biết, rằng cậu không phải là người gây ra sự cố âm nhạc lần trước? Cậu là thành viên của Câu lạc bộ Âm nhạc, nếu cậu đã có ý đồ làm chuyện đó, cũng không khó để thực hiện chút nào."

Lời Cảnh Thần nói làm nhỏ luống cuống cả lên.

"Vì...mình không muốn phá vỡ công sức luyện tập của mọi người."

"Cho nên...Đơn Đình à, thực chất cậu không xấu...Cậu không hề có tâm địa xấu xa như vậy." Lời nói của Cảnh Thần làm nhỏ tỉnh ngộ, "Cậu cũng muốn nhìn thấy thành công mà mọi người sẽ đạt được." Trong sâu thẳm trái tim nó vẫn cón có những điều rất tốt đẹp, và bây giờ là lúc để những điều tốt đẹp ấy khai hoa nở nhuỵ.

"Đơn Đình à, mình vốn không thích mấy chuyện phiền phức, chỉ cần cậu đông ý sẽ không xoá bỏ câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của tụi mình, là mình đã...đã cảm thấy sung sướng như là được nghỉ học một tuần vậy đó."

Lời Tịnh Hiếu nói làm Cảnh thần phát nôn: "Cậu không tìm ra được cái so sánh nào hay hơn hay sao vậy hả?"

"Bây giờ không phải là lúc lãng phí thời gian để suy nghĩ những chuyện này nữa." Việc giáo dục tư tưởng đối với nhỏ thế này là quá được rồi.

"Cậu..." Cảnh Thần toan nói tiếp điều gì đó, nhưng chợt nhận ra nhỏ đang trầm tư đứng như trời trồng ở đó, hắn biết mình không nên nói gì vào lúc này nữa.

"Bây giờ các cậu đã biết được chân tướng sự thật rồi, tất nhiên trong lòng các cậu sẽ có một vết nhơ về con người mình, mình biết phải làm thế nào đây?" Đơn Đình thở dài: "Nhưng để mình có thể quên được những chuyện vừa qua, Tịnh Hiếu à, có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện này được không?"

Tịnh Hiếu không ngờ rằng nhỏ sẽ nói vậy.

"Anh trai mình trước đây đã từng tham gia vào một nhóm thanh thiếu niên toàn những thành phần bất hảo, chính vì vậy mà đã đẩy anh ấy đến bước đường như ngày hôm nay, vì vậy...mình muốn các cậu chứng minh rằng kẻ đã hại anh ấy chính là bọn lưu manh đó, chứ không phải các cậu! Mình muốn các cậu tìm ra tên đầu sỏ và cái nhóm du đãng của hắn đã khiến anh mình ra nông nỗi này."

"Còn manh mối nào nữa không?" Cảnh Thần biết dù gì tụi nó xem như mắc nợ con bé đó nhiều lắm, cho nên hắn cũng đồng ý giúp nhỏ thực hiện tâm nguyện này của mình.

"Theo như lời anh mính nói trước đây, hình như cái nhóm du đãng này cũng có biết đến câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của các cậu, còn cái khác thì..." Đơn Đình nghĩ làm vậy hai bên sẽ giảm nhẹ được cái cảm giác mắc nợ lẫn nhau.

"Không sao. Tụi mình sẽ cố gắng." Cảnh Thần đã nói là sẽ làm đến cùng.

Đôi khi, có những việc luôn khiến con người ta buồn đến vậy.

Đơn Đình đi tới lối cầu thang, nhỏ bắt gặp nụ cười nồng ấm đôn hậu của Tịnh Hiếu đang nhìn mình, nhỏ dừng lại.

"Sau này...cậu cứ gọi mình là Tịnh Hiếu, được chứ?"

Làm sao mà nó từ chối được?

"Ừ, chuyện này đơn giản thôi." Nói rồi nhỏ bước đi mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Tịnh Hiếu quả là người có thể cho người ta cái cảm giác dễ chịu và gần gṹi khi tiếp xúc với nó.

Còn Cảnh THần, hắn không định về ngay, mà lại ngồi gần bên cạnh Tịnh Hiếu.

"Lần dầu tiên cậu đến đây phải không?"

"Chịu thua cậu luôn, thì ra là vì cái lý do này." Nghĩ đến mà tức, những nó vẫn cố gắng kiềm nén cơn giận của mình lại.

"Ngửa mặt lên trời như thế này, cậu sẽ cảm nhận được một cảm giác rất dễ chịu." Cảnh Thần giang hai tay ra, bắt đầu hưởng thụ bầu không khí trong lành ở đây.

Tịnh Hiếu không thèm để ý đến hắn, nó bắt đầu thấy buồn ngủ rồi đây.

"Đừng có ngủ nhé." Cảnh Thần kéo tay nó, hắn muốn nó cũng cảm nhận được những điều thú vị mà hắn đang cảm nhận.

Nó cũng không thèm để ý, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, tí nữa là nó té xuống đất, cũng may hắn kịp dìu nó đứng vững.

"Ai bảo cậu suốt ngày chỉ biết ngủ." Cảnh Thần bỏ tay ra: "Sao cậu không đỏ mặt?"

"Sao lại phải đỏ mặt?" Nó hỏi mặt tỉnh bơ.

Vửa rồi hắn nắm tay nó thân mật như vậy, còn dìu nó nữa chứ!

"Thật ra...cũng như nhau cả thôi. Nỗi buồn rồi cũng chỉ còn lại trong quá khứ, tình cảm rồi cũng phai nhạt dần." Tịnh Hiếu muốn nói đến chuyện của Đơn Đình, "Thật ra...nếu mình là nhỏ, mình sẽ không làm như vậy." Một câu trả lời ngốc nghếch, và lại vô duyên nữa chứ.

"Nhưng Tịnh Hiếu là một người rất có sức ảnh hưởng đấy." Cảnh Thần nói tiếp điều nó đang nói: "Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, dù sao thì mình cũng giải quyết xong chuyện này một cách êm thấm rồi."

"Lúc nãy nhỏ nói cái gì mà...băng nhóm du đãng. Cậu tính sao đây?"

"Mình sẽ cống gắng làm hết mình." Cảnh Thần trả lời nó với thái độ rất là tự tin: "Đơn Đình thương anh trai nhỏ như vậy, tụi mình không thể làm ngơ được."

Cũng may là lúc nãy hắn đã không nói "Cứ để tụi mình tìm bọn họ"

Tịnh Hiếu nhẹ nhàng đặt mình xuống mặt đất, mở to mắt nhìn bầu trời trong xanh của buổi xế chiều. Tự nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hai mắt nó bắt đầu lin dim.

Cảnh Thần nằm bên cạnh nhân lúc nó không để ý vuốt tóc nó, trong mắt hắn chất chứa những điều gì đó huyền bí tựa như bầu trời bao la trên cao kia vậy. Những khoảnh khắc như thế này sẽ như là một kỷ niệm đẹp trong ký ức mỗi đứa.

Những tia nắng còn lại của buổi chiều đang dầnt ắt, nhường chỗ cho màn đêm đang buông xuống.

"Tính chơi trò bịt mắt bắt dê với mình à..." Cảnh Thần trêu nó. Nó lúc nào cũng ẩn mình như vậy, mà lại ẩ một cách rất tài tình.

Vậy là, mùa hè cũng sắp đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook