Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 6: Sơ ngộ

Thải Điền

02/06/2017

Xe ngựa xa hoa của vương phủ đi thẳng tới trước cửa Ngọc Minh cung, người của Mạnh thị đã sớm đưa bài tử xin tiến vào, Trinh phi dẫn theo đại cung nữ chờ nàng ở trước cửa.

Hai cặp mẹ con xuống xe ngựa, cùng nhau tiến lên hành lễ với Trinh phi. Trinh phi mặc một thân váy dài nhiều lớp màu hồng đào, trên đầu chải búi tóc Đọa Mã kế phức tạp với ngọc trai đính xung quanh. Một khuôn mặt tươi cười rực rỡ vô song, diễm lệ đoan trang, nàng là nửa tộc nhân của Hạ tộc, tất nhiên dung mạo không thể kém, trong toàn bộ hậu cung, cũng là người đẹp nhất .

Đối với việc mẹ con Kỷ thị đến, Trinh phi cũng không kỳ quái, bởi vì Mạnh thị đã báo trước .

Trinh phi cười đưa các nàng vào chính điện, phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình .

Kỷ thị trịnh trọng nắm tay Lục Thanh Lam quỳ xuống nói: "Hôm trước tiểu nữ bị nhiễm phong hàn, sốt cao không lùi, may mà có nương nương sai Trương thái y của thái y viện đến chữa trị cho tiểu nữ, lúc này nàng mới hồi phục lại, thần phụ và tiểu nữ tạ đại ân của nương nương."

Lục Thanh Lam dựa theo lời Kỷ thị dạy, cũng nãi thanh nãi khí nói: "Tạ đại ân của Trinh phi nương nương."

Nếu không có mặt mũi của Mạnh thị, Trinh phi chưa chắc sẽ gặp Kỷ thị. Để cho nàng dập đầu một cái bên ngoài cung rồi đuổi đi cũng được. Nay nhìn thấy tiểu nữ oa trắng trẻo mập mạp ngây thơ đáng yêu, trong lòng không khỏi mềm đi vài phần. Cả đời nàng không có một mụn con, mặc dù có Cửu hoàng tử dưỡng dưới gối, nhưng hắn lại có tính cách thanh lãnh, vẫn thích nhất tiểu cô nương ôn nhu mềm mại như thế này, liền cười vẫy tay nói: "Tiểu cô nương mau lại đây, để bản cung nhìn một cái!"

Lục Thanh Lam vô cùng nghe lời đứng lên, đôi chân ngắn mũm mĩm chạy đến trước mặt Trinh phi, làm Kỷ thị sợ hết hồn, đây là hoàng cung chứ không phải Trường Hưng hầu phủ, nữ nhi tùy ý như vậy, không khéo chọc giận vị phật lớn trước mặt.

Ngoài ý muốn là Trinh phi một chút cũng không tức giận, ngược lại còn càng xem càng thích tiểu nữ oa này. Nàng lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt béo của Lục Thanh Lam, cảm giác tốt đến bất ngờ, lấy một khối điểm tâm làm từ hạt trăn đưa cho Lục Thanh Lam cười nói: "Bé ngoan, ăn đi."

Lục Thanh Lam thập phần nhu thuận nói một tiếng: "Cám ơn Trinh phi nương nương." Không khách khí nhận lấy miếng điểm tâm nhu thuận ăn như một con sóc nhỏ.

Lúc này Kỷ thị mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trinh phi bỗng dưng khách khí nói: "Lại nói tiếp, đứa nhỏ này rơi xuống nước cũng là do hoàng nhi, nay có thể bình an không có việc gì, bản cung cũng an tâm." Nói xong phân phó đại cung nữ đứng một bên: "Đi mang chiếc vòng tay kim tương ngọc của bản cung đến đây, liền thưởng cho Lục tiểu cô nương đi."

Rất nhanh cung nữ cầm vòng tay đến, đó là một chiếc vòng kim tương ngọc chạm khắc hoa văn sóng nước, mặt trên đính vài viên hồng ngọc lớn bằng ngón tay cái, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Hơn nữa vòng tay kia còn treo một chiếc chuông nho nhỏ, khi rung cổ tay, sẽ phát ra tiếng leng keng, rất thích hợp cho tiểu cô nương như Lục Thanh Lam đeo.

Trinh phi tự mình đeo vòng tay lên cổ tay cho tiểu cô nương.

Kỷ thị vội vàng nói: "Nương nương ban thưởng vốn không dám chối từ, nhưng vòng tay này cũng quá quý trọng."

Trinh phi nói: "Dù sao cũng là do hoàng nhi sai trước, này không đáng gì." Lại cúi đầu hỏi tiểu nữ oa: "Thích không?"

Lục Thanh Lam lắc lắc cổ tay, chuông bạc trên vòng tay phát ra tiếng đinh đinh đang đang, nàng lộ ra dáng vẻ thật cao hứng: "Thích!"

Trinh phi nhìn tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp này, càng xem càng thích, lấy tay sờ sờ đầu nàng, mới kêu nàng trở lại bên cạnh Kỷ thị.



Bầu không khí trong điện thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù Trinh phi xuất thân nhà tướng môn Thành quốc công phủ, nhưng lại cực kì hiền lành, một chút cũng không kiêu ngạo, mấy người cũng tự nhiên mà nói về đứa nhỏ, Trinh phi nói: "Ta cũng làm mẹ, biết đứa nhỏ bị bệnh khiến cho người mẹ thật lo lắng." Nhớ tới nàng cùng đại tế sư đang tìm nữ hài được nguyệt thần chúc phúc, cho tới bây giờ cũng không có một chút manh mối, ánh mắt không khỏi nhuộm một tầng buồn rầu.

Nữ hài có quan hệ sinh tử với hoàng nhi đang ở đâu!

Nữ nhân đều giống nhau, nói về đứa nhỏ nhà mình đều thao thao bất tuyệt, ba người phụ nữ cùng tụm lại, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua . Buổi sáng Lục Thanh Lam thức dậy quá sớm, nghe một chút liền cảm thấy buồn ngủ, ngồi bên cạnh Kỷ thị gật gà gật gù như con gà mổ thóc, cũng sắp ngủ.

Trinh phi nhìn thấy bật cười, nói với Tiêu Kỳ: "Kỳ nhi, ngươi dẫn Lục tiểu cô nương đi ra ngoài chơi thôi. Không cần ở đây."

Vốn đã tạ ơn xong , xem như hoàn thành nhiệm vụ, Kỷ thị sớm đã muốn đứng dậy cáo từ. Nhưng mà Trinh phi nương nương đang nói thật say sưa, nàng không dám cắt đứt, trong lòng Kỷ thị cũng hơi sốt ruột, nghe Trinh phi kêu bọn nhỏ ra ngoài, nàng càng thêm thấp tha thấp thỏm.

Mạnh thị liền đưa tay qua cầm lấy tay nàng, ý là bình tĩnh chớ nóng vội, còn có Kỳ nhi đi theo.

Tiêu Kỳ được Trinh phi phân phó đáp một tiếng, kéo tay Lục Thanh Lam nói: "Bảo nhi, chúng ta đi ra ngoài!"

Lục Thanh Lam gật đầu. Kiếp trước nàng ở hoàng cung ngây người mười năm, đối với nơi này vô cùng quen thuộc, cho nên nàng một chút cũng không sợ hãi.

Trinh phi lại phái đại cung nữ của chính mình đi theo các nàng, tránh gặp chuyện không may.

Lại nói hai tỷ muội đi ra từ trong Ngọc Minh cung, trong cung ngoại trừ phòng ở lớn một chút, nhà nhiều một chút thì cũng không có gì vui để chơi. Hai người đi dạo ở trước cửa Ngọc Minh điện, Tiêu Kỳ đề nghị: "Hay ta chơi đá cầu đi!"

Lục Thanh Lam nãi thanh nãi khí nói: "Được."

Đại cung nữ biết Lâm An tiểu quận chúa ở trong cung được sủng ái, ngay cả đại bá phụ Gia Hòa đế cũng vô cùng thích, tất nhiên muốn nịnh nọt, vội vàng gọi người mang quả cầu đến.

Hai người liền ở trong sân chơi đá cầu. Đang chơi cao hứng, một tiểu cô nương hùng hùng hổ hổ chạy tới, lớn tiếng la hét: "Ta cũng muốn chơi, ta cũng muốn chơi, Kỳ tỷ tỷ ta cũng muốn chơi!"

Tiểu cô nương bùi tóc trái đào, mặc quần áo đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, phía dưới là váy màu trắng sữa, trên cổ đeo một cái khóa trường mệnh bằng vàng. Nàng lớn lên thanh tú xinh đẹp, nhất là hai đôi mắt to đảo quanh rất là linh động, nhìn tuổi ước chừng lớn hơn Lục Thanh Lam một hai tuổi.

Lúc này một đám nha hoàn bà tử mới từ sau chạy tới, la hét: "Tam công chúa, ngài chậm một chút! Chậm một chút!" Khóe miệng Lục Thanh Lam hơi nhếch lên, không nghĩ tới lại gặp Tiêu Nguyên San ở đây.

Tiêu Kỳ lôi kéo Lục Thanh Lam hành lễ với tam công chúa.

Tam công chúa Tiêu Nguyên San, mẹ đẻ là Tống quý tần. Gia Hòa đế có mười một đứa con, tổng cộng chỉ có ba nữ nhi, trưởng nữ gả đến Đại Lương hòa thân, thứ nữ mới bốn tuổi liền chết non, nay trong cung chỉ còn lại tam nữ nhi Tiêu Nguyên San này. Bởi vậy tuy rằng thân phận mẹ đẻ nàng không cao, nhưng vật hiếm thì quý, Gia Hòa đế vẫn là hết sức sủng ái nàng.



Có chỗ dựa là hoàng đế, tiểu nha đầu này từ nhỏ liền bướng bỉnh, quả thực thành tiểu bá vương ở hậu cung, ai cũng không dám trêu chọc nàng. Nhân Tống quý tần vẫn có quan hệ tốt với Trinh phi, Tiêu Nguyên San lại hết sức sùng bái cửu hoàng huynh Tiêu Thiểu Giác của mình, bởi vậy không có việc gì liền chạy tới Ngọc Minh cung.

Lúc này tam công chúa vung tay nhỏ lên, nói: "Đừng hành lễ , chúng ta mau đá cầu! Chúng ta thi đấu, ai thua chính là con chó nhỏ!" Nói xong liền đoạt quả cầu trong tay Lục Thanh Lam, không nói hai lời liền đá lên, đừng nhìn nàng tuổi nhỏ, bình thường cũng hay đá cầu với các cung nữ, một hơi đá mười mấy trái.

Lúc này mới tới lượt Tiêu Kỳ, tuy tuổi của Tiêu Kỳ không lớn, nhưng nàng đã sớm biết rõ cách sinh tồn trong cung, đương nhiên sẽ không vượt qua tam công chúa, cẩn thận đá mười cái trái liền cố ý làm rớt quả cầu.

Tam công chúa vui sướng đến phát rồ, liên tục vỗ tay: "Ta thắng, ta thắng!"

Dường như lúc này nàng mới phát hiện ra Lục Thanh Lam, hỏi: "Kỳ tỷ tỷ, bé mập này là ai vậy?"

Bé mập... Khóe miệng Lục Thanh Lam giựt giựt, nghĩ đến sau này tam công chúa không quản được miệng mình, ăn cho béo liền tự mình đến Nguyệt Tiên điện cầu nàng mắng cho tỉnh, nghĩ rằng ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tương lai hai chúng ta còn chưa biết ai béo đâu!

Tiêu Kỳ nói: "Vị này là Lục cô nương của Trường Hưng hầu phủ."

Tam công chúa không phải là một người có kiên nhẫn, gật gật đầu, sốt ruột nói: "Tốt lắm tốt lắm, ngươi mau bắt đầu đi."

Lục Thanh Lam biết tính tình của nàng, cũng không nói nhiều, lấy quả cầu trong tay Tiêu Kỳ đá lên. Trên tay nàng đeo vòng tay kim tương ngọc khắc hoa văn sóng nước mà Trinh phi cho, chuông bạc phát ra tiếng leng keng linh linh vô cùng dễ nghe, ánh mắt tam công chúa sáng lên: "Ngừng ngừng ngừng, trên tay ngươi đeo cái gì?"

Vội vội vàng vàng chạy tới bắt lấy tay của Lục Thanh Lam nhìn chiếc vòng trên cổ tay của nàng.

"Vòng tay này sao lại ở trên tay ngươi?" Tam công chúa nhìn thấy chiếc vòng này ở trong hộp trang sức của Trinh phi, nàng cũng rất thích. Nếu không phải Tống quý tần luôn dặn dò, nàng đã sớm mở miệng xin Trinh phi, không nghĩ tới vật mình thích lại mang trên cổ tay người khác.

Tam công chúa nhất thời cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết, lớn tiếng nói: "Vòng tay này là của ta! Ngươi mau cởi ra trả lại cho ta!" Nói xong liền muốn cậy mạnh tháo vòng tay trên cổ tay Lục Thanh Lam ra.

Tiêu Kỳ biết tam công chúa tức giận, chạy lên kéo tam công chúa ra, lớn tiếng nói: "A San, vòng tay kia là Trinh phi nương nương thưởng cho Bảo nhi, nếu ngươi muốn, ngày mai ta đưa cho ngươi một chiếc giống y như vậy, ngươi không nên hồ nháo!"

Lục Thanh Lam chẳng phải tiểu hài tử chân chính, kiếp trước nàng ở hậu cung mười năm, thứ tốt gì chưa thấy qua, một cái vòng tay kim tương ngọc nàng cũng không để vào trong mắt, nếu là bình thường nàng cho tam công chúa cái vòng tay này cũng không sao, nhưng hôm nay vòng tay này là của Trinh phi nương nương cho, vì vậy liền không nói gì.

Trong lòng nàng cũng rất khó chịu, kiếp trước cô em chồng này bị nàng sửa trị cho dễ bảo, vô cùng nghe lời của nàng, kiếp này lần đầu gặp mặt liền khi dễ nàng, nàng cũng là người không chịu ủy khuất, trong lòng không khỏi có chút căm tức.

Tam công chúa làm sao nghe được lời khuyên nhủ, la lớn: "Vòng tay là của ta, mau đem tới cho ta!" Nàng thấy Tiêu Kỳ ngăn cản không cho nàng đi qua, liền hô một cung nữ giữ chặt Tiêu Kỳ, mình thì chạy tới cướp vòng tay của Lục Thanh Lam.

Nàng lớn tuổi hơn so với Lục Thanh Lam, dùng sức đẩy Lục Thanh Lam một chút, Lục Thanh Lam liền thực sự té ngã xuống đất. Lần này ngã không nhẹ, chỉ cảm thấy cái mông bị đập cho nở hoa.

Đang huyên náo lợi hại, một tiểu thiếu niên trắng ngần dẫn theo một tiểu thái giám tuổi không sai biệt hắn lắm đi vào trong viện. Vừa lúc nhìn thấy tam công chúa đẩy Lục Thanh Lam ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Sủng Tức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook