Hoàng Bán Tiên

Chương 22: Ngàn chén không say

Nhĩ Nhã

24/11/2016

–Thiên bôi bất túy–

Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ cứ một chén rồi lại một chén, uống rượu mà cứ như uống nước lã, trên mặt không đượm chút men say nào, nhãn thần cũng rất thanh tỉnh thì không tránh khỏi kỳ quái.

Tư Đồ chán nản nhìn những người đến đến đi đi dưới lầu kia, giữa đại sảnh là một tòa đài trống, trông qua có vẻ như không có gì, nhưng lại có một tiểu nha đầu thoạt nhìn khá nhu thuận bước lên rải một ít cánh hoa. Tư Đồ ngoảnh lại thấy Tiểu Hoàng đang tò mò theo dõi mình liền hỏi – “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Hoàng lắc đầu, chỉ đánh mắt về phía chén rượu trong tay hắn.

Tư Đồ nương theo ánh mắt của Tiểu Hoàng xuống chiếc chén trong tay mình, mỉm cười hỏi – “Ngươi cũng muốn uống sao?”

Tiểu Hoàng vội vã lắc đầu, chỉ cầm chén trà.

Tư Đồ thấy thú vị, bèn đoạt lấy chén trà trong tay y rồi thay bằng chén rượu của mình – “Uống thử xem nào!”

Hoàng Bán Tiên thấy rượu sóng sánh trong chén, đầu tiên là đưa mũi ngửi ngửi, cảm thấy thật thơm quá, thế là nhấc chén lên nhấp thử một ngụm…Rượu vừa vào đến khoang miệng đã xộc lên một vị cay nồng, khiến y không khỏi nhăn mặt nhíu mày. Nhưng khi chảy xuống cổ rồi, cơ thể y bỗng dưng ấm áp hẳn lên, trong miệng lại có vị rượu rất thơm, lẫn một chút vừa đắng, vừa cay, vừa ngọt…Nhưng dường như vẫn còn thiếu một hương vị gì đó, thế là y lại uống thêm một ngụm nữa. Ngụm thứ hai vừa tràn vào thì vị cay nồng đã phai nhạt đi rất nhiều, thân thể ngày càng ấm nóng, cảm giác so với ngụm thứ nhất không mấy giống nhau. Vậy là Tiểu Hoàng lại uống thêm ngụm nữa…

Tư Đồ vốn chỉ muốn bày trò trêu ghẹo, nhìn thử xem bộ dạng tiểu hài tử uống rượu bị sặc sẽ ra sao, nào ai ngờ đâu Tiểu Hoàng cứ một ngụm lại thêm một ngụm, tựa hồ phát hiện ra uống rượu rất ngon lành, thế nên bèn đoạt chén rượu đi. Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn Tư Đồ, tâm như muốn nói – Ta còn muốn uống mà.

“Ngươi biết uống rượu sao?” – Tư Đồ hỏi y.

Tiểu Hoàng lắc đầu bảo – “Trước kia phụ thân không cho ta uống, bảo là ta uống rượu không được.”

“Vậy đây là lần đầu tiên uống ư?” – Tư Đồ không tin, nhấc bình rượu rót cho Tiểu Hoàng thêm một chén nữa.

Tiểu Hoàng bưng chén lên ực một cái, rồi giương mắt nhìn Tư Đồ.

Hết chén này tới chén kia, uống cạn thì tiếp thêm chén nữa…đến khi đã quá mười lượt, ấy vậy mà mặt mày Tiểu Hoàng vẫn không biến sắc, chỉ nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm môi, trong lòng đang nghĩ chả trách sao Tư Đồ uống nhiều như thế. Hóa ra rượu uống ngon đến vậy.

Tư Đồ ngạc nhiên, lắc đầu nói – “Quái lạ…Ngươi có thấy váng đầu hoa mắt gì không?”

Hoàng Bán Tiên lắc đầu.

Tư Đồ ngẫm nghĩ rồi cầm lấy chén từ trong tay Tiểu Hoàng, tự mình uống một chén – Chẳng phải chính là Trúc diệp thanh đấy sao?

“Ngươi uống cảm thấy thế nào?” – Tư Đồ lại hỏi.

Tiểu Hoàng chớp chớp mắt nghĩ suy một lúc, sau đó mới đáp – “À…uống rất ngon.”

Tư Đồ sửng sốt chốc lát rồi bật cười ha ha – “Tốt quá, thật là tốt quá. Thế là đã có người theo ta cùng uống rượu rồi.” – Nói xong lấy thêm một chiếc chén, rót đầy rượu cho Tiểu Hoàng và chính mình, hai người cứ thế ngươi một chén ta một chén, uống rượu mà cứ như đang uống nước trà.

Mãi cho đến khi dưới lầu có tiếng chiêng trống rền vang, hai người họ đã uống cạn hai bình rượu, ấy thế mà sắc mặt chẳng chút đổi thay. Tư Đồ chợt cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Trước đây Mộc Lăng từng bảo hắn là một con quái vật uống mãi chẳng biết say, tìm trong trăm vạn người, trăm vạn dặm cũng không có kẻ thứ hai. Thế mà giờ đây tiểu hài tử trước mắt hắn lại chính là một con sâu rượu nhỏ, ngàn chén không say.

Tư Đồ hoàn toàn chẳng để tâm đến cuộc biểu diễn hoa khôi đã bắt đầu bên dưới lầu, mà chỉ chăm chú nhìn Tiểu Hoàng. Vẫn dáng người nhỏ nhắn ấy, ánh mắt hấp háy sáng ấy, trông vô cùng thanh tú, nhìn thế nào cũng chẳng nhìn ra là một người biết uống rượu cả.

Đương lúc ấy thì Tiểu Hoàng lên tiếng – “Hoa khôi kia hình như không phải người Trung Nguyên thì phải.”



Lúc bấy giờ Tư Đồ mới giật mình theo ngón tay y chỉ nhìn xuống dưới, thấy xung quanh tòa đài đang có không ít người vây kín, ai nấy mở to hai mắt cố ngóng cổ kiễng chân xem chiếc kiệu nhỏ đang được bốn hán tử khiêng ra từ phía sau cỗ màn tòa đài. Màn kiệu bốn bề đều mở rộng, treo những tấm lụa trắng mỏng manh, có một nữ tử ngồi ngay ngắn bên trong. Những dải lụa trắng kia khiến bóng hình nàng thoắt ẩn thoắt hiện, vừa khéo chỉ để lộ mấy phần dung mạo không lấy gì làm rõ ràng, vô hình chung càng gia tăng thêm đôi ba phần hứng thú. Nhưng trông qua tướng mạo cùng cách phục sức, có vẻ nàng là người ngoại tộc.

Đám đông xem náo nhiệt ở dưới lầu đều đồng loạt thốt lên lời tán thưởng, vẻ mặt thèm muốn. Tư Đồ nhướn mày nhìn nét tò mò trên mặt Tiểu Hoàng rồi hỏi – “Sao nào? Thấy có đẹp không?”

Tiểu Hoàng thành thật lắc đầu đáp – “Không thấy rõ lắm”

Tư Đồ liền mỉm cười – “Thế để ta giúp ngươi thấy rõ nhé?”

Tiểu Hoàng nhìn hắn đầy hồ nghi, nhỏ giọng hỏi – “Huynh muốn làm gì vậy?”

Tư Đồ vươn tay nhón lấy một quả nho trên bàn, hướng về phía một người phu khiêng kiệu mà bắn. Quả nho thẳng tắp không chếch vào đâu cho được, bắn trúng chóc vào đùi hán tử kia, khiến chân y khuỵu xuống rồi ngã nhào trên mặt đất. Y bị ngã kéo theo trọng tâm của cỗ kiệu hoàn toàn bị mất đi, cỗ kiệu chao đảo, mấy phu kiệu khác mất đà cũng té ngã hàng loạt. Và dĩ nhiên thê thảm nhất chính là vị tiểu thư ngồi trong kiệu kia, ngay lập tức bị rơi ra ngoài.

Dù cho có là mỹ nhân thì một khi đã ngã chổng vó thì bộ dạng vẫn sẽ vô cùng chật vật khó coi. Vị hoa khôi ngoại tộc kia bị rơi ra khỏi cỗ kiệu, đáp xuống ngay tòa đài, những đóa hoa trang trí trên ấy bị nàng ta đè nghiến đến nát bét. Đợi đến khi nàng vất vả đứng dậy được thì cả người đã loang lổ đầy những vết bẩn, khó coi đến không nói nên lời.

Tư Đồ gục mặt trên bàn cười vang, Tiểu Hoàng thì bất bình nhìn về phía hoa khôi vô cùng xấu hổ ở dưới đài. Nhưng quả thật bây giờ đã nhìn được rõ diện mạo nàng rồi, sống mũi cao và khóe mắt sâu, hiển nhiên không phải là diện mạo của người Trung Nguyên.

Hoa khôi kia thấy mới đó mà những gương mặt ngưỡng mộ đã hóa thành biểu tình chế nhạo và buồn cười thì thẹn quá hóa giận, vừa hay lúc đó nàng ngoảnh mặt sang thấy một kiệu phu đang vất vả đứng dậy liền hung hăng giáng cho y một cái bạt tai.

Kỳ thật y không phải là kiệu phu bị Tư Đồ dùng quả nho bắn ngã lúc nãy, nhưng nữ tử này không tìm được chỗ phát tiết, cứ tùy tiện vớ đại một ai đó, đánh xong rồi mà như vẫn chưa nguôi giận, lại hung hăng tống thêm một cước nữa.

Trước mặt bàn dân thiên hạ, trăm con mắt đều đổ dồn, một hán tử bị một nữ tử vô duyên vô cớ tát tai nhưng lại không thể đánh trả thật khiến người khác nổi giận. Kiệu phu kia mặt tái như màu gan lợn, ngực phập phồng lên xuống, tay nắm thành quyền nhưng vẫn không động thủ, chỉ nhíu chặt mày không nói lời nào.

Hoa khôi kia thấy gã không cúi đầu khom lưng cầu nàng tha thứ, ngược lại như đang nổi giận thì mặt mũi nàng càng sa sầm hơn nữa, trừng mắt liếc gã một cái sắc như dao – “Còn sao nữa? Đánh ngươi, ngươi không phục à?” – Nói rồi lại vung tay giáng thêm một cái bạt tai.

Sắc diện nam tử kia càng lúc càng đỏ, tựa hồ đang vô cùng nén giận mà không thể phát tác, mấy kiệu phu kia cũng không dám lên tiếng.

Tư Đồ thấy thế liền chau mày – “Tội giết người thì cũng lắm cũng rơi đầu thôi…Tiểu tử này sao có thể chịu nhục vậy chứ?”

Tiểu Hoàng có phần đồng tình với kiệu phu kia. Nếu không phải Tư Đồ ưa trêu ghẹo, táy máy tay chân thì y cũng đâu cần ở trước mặt mọi người chịu nhục thế này chứ. Thế sự ngày nay loạn lạc, tìm một kế sinh nhai cũng chẳng phải dễ dàng. Những hán tử thô lậu này đại thể là có sức vóc khỏe mạnh, vậy ra đường cùng lắm chỉ có thể làm phu khiêng kiệu cho người ta, phải chịu cảnh bị đánh không được phản kháng, bị mắng không cãi lại, vạn nhất đắc tội người nào thì bát cơm khó bề giữ nổi.

“Làm sao bây giờ?” – Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ nhún vai một cách tùy tiện – “Cái gì làm sao bây giờ? Là do gã xui xẻo thôi.” – Nói xong lại liếc mắt nhìn hoa khôi kia – “Nữ nhân này thật chả đáng để tâng bốc.”

“Huynh nhìn nàng ta đi, là một người cơ khổ phải mang thân thể ra làm sinh kế, không ai yêu thương. Kiệu phu kia cũng chỉ là một kẻ đáng thương bán sức khỏe kiếm miếng cơm…Người cơ khổ làm khó dễ kẻ đáng thương.” – Tiểu Hoàng thản nhiên nói – “Người sống trên đời dường như cứ hay làm khó làm dễ người khác, người xấu gây khó dễ người tốt, kẻ cướp gây khó dễ người hiền lành, kẻ ngồi trên cao gây khó dễ người chỉ có đôi bàn tay trắng. Cuối cùng thì không cần biết là người xấu hay người tốt, kẻ cướp hay người hiền lành, đều làm khó làm dễ lẫn nhau…Huynh nói thử xem, làm người có phải hay không là không biết thay đổi?”

Tư Đồ có phần dở khóc dở cười – “Hiếm khi thấy ngươi thao thao bất tuyệt cả một tràng như thế, là do uống rượu sao?”

Tiểu Hoàng sửng sốt, ngẫm lại chỉ là bản thân có đôi chút bất bình. Bộ dạng này hình như lúc thường chưa từng có thì phải.

“Ngươi cảm thấy những người này bất hạnh sao?” – Tư Đồ bắt lấy cổ tay Tiểu Hoảng, thấp giọng hỏi.

“Cũng không hẳn là thế.” – Câu trả lời của Tiểu Hoàng khiến cho Tư Đồ cảm thấy hứng thú – “Vậy ngươi cảm thán gì chứ?”

Tiểu Hoàng nghĩ nghĩ rồi đáp – “Ta chỉ cảm thấy trong kinh Phật có khuyên con người phải biết sống hướng thiện, dạy người ta thuyết pháp siêu thoát…hình như là không đúng.”



“A…ngươi mà cũng có lúc bảo sách là vô dụng sao?” – Tư Đồ gật đầu – “Nói cho ta nghe một chút đi.”

“Ví dụ như ở vào thời điểm huynh đói bụng đi, nếu bảo huynh siêu thoát chắc chắn là không được rồi, vì người ta không ăn thì sẽ chết. Rất nhiều người có thể vì vinh quang mà tử chiến sa trường, vì ái nhân mà tự đoạn tuyệt sinh mạng, thậm chí là vì nhân thế này quá nhạt phai mà tự tìm đến cái chết, nhưng cam đoan không có ai nguyện ý đói đến chết đâu.” – Tiểu Hoàng tự nhủ – “Nói cách khác, này đây những thứ vinh quang, ái tình, nhân thế, ấy vậy mà so ra còn kém một bát cơm. Huynh nói xem có kỳ lạ không?”

“Ha ha…” – Tư Đồ phá lên cười, cười mãi rồi nhìn Tiểu Hoàng – “Cái đồ Mọt sách nhà ngươi, trên đời sao lại có cái phép so sánh quái đản vậy chứ?”

Tiểu Hoàng chớp chớp mắt, có điều không hiểu lắm.

“Ngươi nhìn lại mà xem.” – Tư Đồ buông ly, chỉ tay xuống dưới lầu, chỉ thấy hoa khôi kia đã trở vào kiệu, nhóm kiệu phu lại tiếp tục nâng nàng đi. Ấy thế mà nàng lại thỉnh thoảng đánh mắt nhìn người kiệu phu ban nãy, trong mắt ẩn hiện ý tạ lỗi.

Tiểu Hoàng giật nảy mình ngoảnh lại nhìn Tư Đồ – “Nàng…”

“Nàng cũng bị người ta sỉ nhục, tự nhiên cũng hiểu rõ thế nào là cảm giác nhục nhã.” – Giọng nói Tư Đồ không hề lớn thêm, chỉ tiếp tục vừa nâng ly uống rượu vừa nói – “Ngươi có tin hay không? Kiệu phu kia rồi cũng sẽ đi ức hiếp người khác, bất kể đối phương là một tên khất cái hay một tên kiệu phu vừa vào nghề, chỉ cần có cơ hội thì gã tuyệt đối không bỏ qua.”

Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu – “Ta có thể tưởng tượng được, đích xác là đã từng gặp qua trường hợp như thế.”

“Chúng ta ngoại trừ thiện ác tốt xấu, vinh quang ái tình, còn có những điều khác nữa.” – Tư Đồ chậm rãi uống rượu – “Ngươi cảm thấy y khó chịu, đó là bởi vì ngươi là ngươi. Nếu ngươi là gã ta thì có thể sẽ thấy loại chuyện này là bình thường, không có gì gọi là gây khó dễ cho nhau cả.”

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, chờ Tư Đồ tiếp tục giảng giải.

“Chúng ta không sống cuộc sống của người khác nên không thể biết được vui buồn sướng khổ của người khác…Tương tự như thế, người khác không sống cuộc sống của chúng ta, nên cũng sẽ không thể hiểu được những cảm thụ của chúng ta.” – Tư Đồ lại rót cho Tiểu Hoàng thêm một ly rượu – “Tỷ như hương vị của rượu này vậy, có giống như trong sách viết không?”

Tiểu Hoàng ngơ ngác gật đầu – “Đúng, không giống lắm.”

“Trong sách viết là cảm nhận của tác giả khi uống rượu, không phải cảm nhận của chính ngươi khi uống.” – Tư Đồ nhìn thấy hoa khôi thứ hai đã xuất hiện dưới lầu, cười nhạt bảo – “Những điều trong sách viết không phải không có đạo lý, nhưng con người luôn phải tự mình sống, không ai có thể thay thế, không đứng vững được thì sẽ phải chịu thua mà thôi.”

Tiểu Hoàng nâng ly lên uống một ngụm, thật lâu sau đó mới nói – “Tư Đồ, huynh có vẻ rất hiểu về nhân sinh nha.”

Tư Đồ cười bắt lấy cằm của y, nhỏ giọng nói – “Gọi lại một lần nữa nghe xem nào.”

“Gì cơ?” – Tiểu Hoàng ngẩng mặt nhìn hắn.

“Gọi Tư Đồ.” – Tư Đồ cười nhẹ – “Sau đó cười một cái đi.”

Tiểu Hoàng thuận theo, mỉm cười cất tiếng gọi – “Tư Đồ.”

Tư Đồ tựa hồ như đang thưởng thức một điều gì đó, qua lâu thật lâu mới chậm rãi cất tiếng – “Ngươi biết không? Đến khi ta lớn rồi mới có người gọi tên của ta.”

Tiểu Hoàng gật đầu.

“Nhưng mà ta rất thích ngữ khí vừa rồi của ngươi khi gọi tên ta.”

“Là ngữ khí gì?”

“…Hữu tình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Bán Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook