Hoan Lạc Tụng

Chương 3

A Nại

28/12/2016

Khúc Tiêu Tiêu quay về ngày thứ hai đã không màng đến cơn mệt vì lệch múi giờ, đã tích cực đến công ty tập đoàn của bố mẹ làm việc. Bố mẹ vốn muốn giữ cô lại tổng bộ, nhưng cô lại yêu cầu được đối xử bình đẳng với hai anh em cùng cha khác mẹ, độc lập quản lý một công ty con. Ông Khúc thấy con gái mặc đồ công sở hàng hiệu cũng không giống dáng vẻ yêu kiều của người phụ nữ chuyên nghiệp, vô cùng do dự, lo con gái không khống chế được cục diện. Thế là Khúc Tiêu Tiêu nhận được khoảng thời gian cà lơ phất phơ được gần một tuần, có tiếng là hiểu rõ tình hình tập đoàn, nhưng thực chất là đợi ông Khúc và các thành phần chủ chốt mật đàm, tìm ra một đồng nghiệp kinh nghiệm ôn hòa trợ giúp con gái lần đầu lập nghiệp.

Khúc Tiêu Tiêu ban ngày ở phòng hồ sơ và phòng tài vụ, đến giờ tan làm liền thay sang trang phục lòe loẹt, tìm kiếm liên lạc, tìm ra một người bạn học cùng trường tư năm đó ăn cơm quẩy hộp đêm. Không tới ba ngày, cô đã kết nối được với một đám bạn con nhà giàu, cùng họ trở thành anh chị em.

Thứ sáu, trước đó ba ngày Khúc Tiêu Tiêu đã xác định thời gian cho hoạt động tối nay, cô muốn cùng bạn bè tụ tập đến quán bar 77 mới mở để quẩy. Đương nhiên họ không cần tự móc hầu bao, điều kiện duy nhất là mấy người trong nhóm họ đêm đó sẽ lái siêu xe đến trước cổng quán bar dàn thành hàng chữ nhất, thay cho lẵng hoa khai trương gì đó, để tăng thêm thanh thế cho ngày khai trương. Khúc Tiêu Tiêu căn bản không cần phí tâm phối đồ cho sự xuất hiện, trước giờ cô là người theo phong trào, mẹ cô là người giàu có, cô có cả một bộ sưu tập thời trang đương mùa, mẹ cô có đá kim cương sáng như bóng đèn.

Một điều rất trùng hợp là, Phàn Thắng Mỹ cũng hao tâm tổn sức để giành được tư cách làm bạn cặp cuối tuần của một anh chàng trào lưu, tham gia tiệc khai trương quán bar 77 tối thứ sáu. Chỉ tiếc rằng, tối hôm cuối tuần, Quan Sư Nhĩ lại tăng ca, chỉ có một mình Khưu Oánh Oánh chiêm ngưỡng tuyệt kỹ phối đồ của Phàn Thắng Mỹ. Phòng của Phàn Thắng Mỹ ngột ngạt, Khưu Oánh Oánh vừa nghiêm túc nhìn Phàn Thắng Mỹ dán lông mi giả đen như cánh quạt lên mí mắt, vừa chu đáo quạt mát cho Phàn Thắng Mỹ, tránh để mồ hôi làm trôi phấn. Chỉ là căn phòng nhỏ mà chen chúc hai người nên nhiệt độ tăng cao, Khưu Oánh Oánh đưa tay mở cánh cửa lớn ra, coi như một trận gió mát từ từ thấm vào.

Cuối cùng Phàn Thắng Mỹ cũng kẻ mắt xong, chớp chớp mắt với Khưu Oánh Oánh, nói: “Em xem, chị mặt bộ nào thì hợp nhất.”

“Hi hi, đương nhiên là chiếc váy đen siêu sexy vừa mua trên taobao rồi. Chị Phàn, tối nay bảo đảm chị sẽ ‘câu’ được bạn cặp của chị.”

“Câu được thì phiền đấy, người ta có vợ rồi.”

“Ủa, vậy chị còn dám cùng anh ta đến bar 77? Không sợ vợ người ta đến giết giữa đường sao?”

Vừa khéo, Khúc Tiêu Tiêu trang điểm xong xuôi, lả lướt bước ra, vừa nghe thấy mấy chữ “quán bar 77” bay ra từ cánh cửa lớn đang mở của nhà hàng xóm, không nhịn được đứng bằng một chân, nán lại nghe tiếp. Bên trong Phàn Thắng Mỹ nói: “Mọi người đều lăn lộn giang hồ cả, ai lại nhỏ nhen như thế chứ. Hơn nữa cho dù vợ người ta có đến giết thì chị cũng không sợ, chị đâu có phải nhằm vào bạn cặp. Oánh Oánh à, chị nói cho em một bí quyết nhé. Những nơi giống như quán bar đó, không phải kiểu bar khép kín, chỉ cần là một người, bỏ vài đồng bạc, thỉnh thoảng đến chơi một chuyến vẫn đi nổi. Nhưng mà, tiệc khai trương quán bar đó thì khác, những người chủ được mời đó đều là những người tài giỏi ở mọi phương diện. Chị đây, hôm nay muốn đi câu vài người như thế nên hôm nay có sứt đầu mẻ trán cũng phải đi.”

Khúc Tiêu Tiêu nghe xong liền vội vàng thả chân còn lại xuống, che miệng nhịn cười. Cô tò mò muốn chết, lập tức chuyển hướng, bước vào phòng 2202, thấy Khưu Oánh Oánh đang tựa vào khung cửa, cố ý cười nói: “Tiểu Khưu, tối nay cô cũng đến bar 77 à? Có ai đón cô chưa, nếu không thì đi chiếc xe nát của tôi nhé.”

“Là chị Phàn, không phải tôi. Ủa, hi hi, tối mà cô còn đeo kính râm làm gì.”

Mắt Khúc Tiêu Tiêu sớm đã đặt trên người Phàn Thắng Mỹ, trong phút chốc, đôi mắt sắc sảo lướt qua trang sức trên bàn và trên người Phàn Thắng Mỹ một lượt. Mà Phàn Thắng Mỹ cũng vậy. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, bắn ra tia điện mãnh liệt. Chỉ có Khưu Oánh Oánh là không biết, cô chỉ quan tâm đến cái túi hàng hiệu của Khúc Tiêu Tiêu, vì cô nhìn thấy trên túi có hai chữ LV lớn thật bắt mắt. Tốt xấu gì cô cũng đã sống ở Thượng Hải hai năm, chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng nhìn thấy heo chạy. Khúc Tiêu Tiêu liền khôi phục nụ cười xinh đẹp trong chốc lát, gương mặt phơi phới, còn Phàn Thắng Mỹ thì bỗng nhiên hoàn toàn mất tự tin.

Khúc Tiêu Tiêu rộng lượng nói với bại tướng dưới tay mình là Phàn Thắng Mỹ: “Chị Phàn, chúng ta cùng đi chứ? Tôi có một chiếc xe nát.”



Phàn Thắng Mỹ khẽ ho một tiếng, ưỡn ngực mỉm cười, “Cảm ơn Tiểu Khúc nhé, tôi có người đón rồi. Tối nay mang giày cao gót thật sự không tiện lái xe.”

Khúc Tiêu Tiêu tung hứng chìa khóa xe trong tay, cười nói: “Ây da, vậy tôi đi trước một bước. Chào Tiểu Khưu nhé, chúng tôi đến bar 77 cho người ta bóp đây.”

Sắc mặt Phàn Thắng Mỹ xanh lè, đợi tiếng đóng cửa thang máy ngoài hành lang truyền đến, cô mới hung dữ nói: “Hàng giả, ngực không biết đệm bao nhiêu lớp xốp ở trong đó.”

Lúc này Khưu Oánh Oánh đã hiểu ra, bước vào phòng mình cười thật to. Cô thật sự nhịn không được, chẳng để ý đến chuyện đắc tội với Phàn Thắng Mỹ nữa.

Phàn Thắng Mỹ vừa thướt tha bước ra khỏi phòng 2202 thì Quan Sư Nhĩ mang vẻ mặt mệt mỏi lảo đảo về nhà. Đi qua cửa phòng ngủ của Khưu Oánh Oánh, thấy Khưu Oánh Oánh ý chí mạnh mẽ lục tung quần áo trang sức thì nhịn không được ngáp một cái, nản lòng nói: “Bảo là cuối tuần cho về sớm, nhưng còn có hai cuộc họp skype từ nước ngoài phải tham gia, không biết mấy giờ mới được ngủ đây. Nếu chị ra ngoài ăn cơm thì nhân tiện mang về giúp em một hộp thịt kho tàu nhé.”

“Tối nay chị ăn kiêng giảm cân. Em đây là đang tiền kiếm được thì ít mà lại bỏ công sức quá nhiều, sao phải khổ vậy chứ. Nói với sếp của em là nhà em bị chết mạng rồi.”

“Chị có tin không, cấp trên của em sẽ đưa ra một trăm sự lựa chọn trong vòng một phút, điều kiện tốt một chút thì đi Starbucks, điều kiện tệ một chút thì ra tiệm net, không muốn bỏ tiền ra thì xin mời ôm máy tính chạy khắp tiểu khu bắt wifi chùa. Em vẫn nên cam lòng làm việc thôi, làm ít làm nhiều gì cấp trên cũng phải nhìn thấy được. Nếu như không nhìn thấy…” Quan Sư Nhĩ bỗng nhiên phát tiết, “Nếu thực tập xong mà bị đánh giá kém thì em chỉ còn nước cút xéo thôi. Thật là tuyệt vọng mà.”

“Quan Sư Nhĩ, chị lấy thân phận đàn chị cùng ngành tốt nghiệp sớm hơn em một năm nói cho em biết, em dùng sai sức lực rồi. Em phải học chị, nhân khi còn trẻ trí nhớ tốt, thi thêm mấy cái bằng tùy thân đi. Chỉ có một tấm bằng ngon lành mới thật sự thuộc về em. Những công việc phải bán mạng làm đó làm sao em viết CV được chứ? Lẽ nào em định viết là mỗi ngày em làm việc mười sáu tiếng đồng hồ trong CV sao? Em đừng có bị công việc ép đến mức không có thời gian suy nghĩ cho tương lai chứ.”

Quan Sư Nhĩ bị hỏi đến nỗi hoang mang, “Vậy em phải làm thế nào?” Nhưng khi nói vẫn nhìn đồng hồ theo quán tính, nhìn rõ kim đồng hồ liền không kìm được nhảy dựng lên, “Còn mười phút nữa thôi, em phải kết nối mạng trước năm phút.”

Khưu Oánh Oánh thật sự hận thép không thành gang, nhưng cô cũng còn có việc, cô cầm hai bộ đồ đi theo Quan Sư Nhĩ vào phòng, tạo dáng trái phải hỏi: “Em giúp chị nhìn xem mai chị mặc bộ nào? Bộ nào làm chị nổi bật hơn?”

Quan Sư Nhĩ vừa nhanh nhẹn lấy máy tính ra cắm điện vào, vừa ngó sang Khưu Oánh Oánh, “Không phải mai chị đi học tiết kế toán cả ngày sao?”

Khưu Oánh Oánh thẳng thắn nói: “Quản lý Bạch soái ca của phòng tài vụ công ty chị cũng học cùng, mai chị phải thật xinh đẹp để thu hút anh ấy.”

“Xanh đậm, bộ xanh đậm chín chắn hơn… Thôi chết, họ online rồi, Khưu Oánh Oánh em không nói chuyện với chị nữa đâu.”



Khưu Oánh Oánh cũng biết không thể quấy rầy công việc của Quan Sư Nhĩ, nhưng cô nghi ngờ cầm chiếc váy màu xanh đậm lên nhìn tới nhìn lui, tự mình lẩm bẩm, “Làm việc thì cần chín chắn, không lẽ cua trai cũng cần phải chín chắn sao?” Cô không nắm được chủ ý lớn lao của vấn đề ăn mặc này, bèn tính giao việc này cho Phàn Thắng Mỹ nghe nói từng sống trong rừng bách thảo.

Phàn Thắng Mỹ ở bar 77 không vui chút nào, trong mắt toàn là người đẹp mềm mại có thể bấm ra nước, bạn cặp của cô không biết đã đi đâu mất từ lâu, còn những người bắt chuyện với cô, dùng con mắt HR thâm niên của cô quét qua, đều là hạng dung tục kém hiểu biết. Cô vô cùng thất vọng lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, muốn chỉnh lại lớp trang điểm, nhưng Khúc Tiêu Tiêu lại như âm hồn không tan đi theo vào, bước đến bên cạnh cô. Phàn Thắng Mỹ lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười xán lạn, đọ với gương mặt tươi cười rực rỡ của Khúc Tiêu Tiêu.

“Tối nay không vui gì hết.” Lại là Khúc Tiêu Tiêu chủ động bắt chuyện, “Đều là người trong ngành cả, ai cũng biết nhau hết, sẽ không có gì bất ngờ.”

Phàn Thắng Mỹ không biết Khúc Tiêu Tiêu có ý gì, đành phải mơ hồ nói: “Cũng rất náo nhiệt mà, DJ được mời rất giỏi, rất biết điều tiết không khí.”

Khúc Tiêu Tiêu nghiêm túc kẻ mắt lại, miệng vẫn không quên nói, “Được rồi đấy. Trường hợp hôm nay chỉ nhận quần áo không nhận người, còn mỹ nữ là để mang ra trêu ghẹo.”

“Ủa, vậy còn mỹ nữ cô đây?”

“Rất cảm ơn chị đã quy tôi vào hạng mỹ nữ. Có điều đêm nay tôi không phải phụ nữ, tôi đến để làm quen với người ta. Chị Phàn, nếu định về thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ sắp xếp giúp chị, sẽ không để chị đi quá cô đơn đâu.” Khúc Tiêu Tiêu cầm lấy điện thoại của Phàn Thắng Mỹ, tự nói một mình bấm gọi vào điện thoại mình, mới reo một tiếng đã vội vàng rời đi.

Trong lòng Phàn Thắng Mỹ hỗn loạn, lại nhìn mấy mỹ nữ mặt nhọn hoắc làn da như nước bên cạnh mình, càng thêm nản lòng. Nhưng rốt cuộc vẫn không cam tâm đi ra hành lang chần chừ một hồi, bị người qua kẻ lại xô đẩy mấy bận, lại cô độc trong đám người chen chúc, cô càng cảm thấy không chút hứng thú, vung tay một mình rời đi.

Bên ngoài bar 77, đèn điện sáng trưng, nhưng Phàn Thắng Mỹ lại bất giác túm chặt áo khoác. Đêm nay, cô đã bị đả kích sâu sắc. Đêm nay, cô ý thức được rất rõ ràng, thời đại này đã không thuộc về cô. Cô rẽ vào quán cà phê ở bên cạnh, châm một điếu thuốc. Đêm nay, Phàn Thắng Mỹ hiếm khi không nhìn ngang ngó dọc.

Trên chiếc bàn trước mặt Khưu Oánh Oánh tuy chất một đống sách nhưng cô đọc nửa ngày trời vẫn không lật được một trang, cô cứ đứng ngồi không yên. Cô nói với chính mình, cô đang đợi Phàn Thắng Mỹ về. Nhưng đợi mãi, Phàn Thắng Mỹ vẫn không về, cô chỉ có thể đem quần áo đã chọn phối sẵn treo ở cửa phòng ngủ của Phàn Thắng Mỹ. Không cẩn thận quên lấy điện thoại trong túi áo mà cô mặc thử.

Cuối cùng Quan Sư Nhĩ cũng họp xong, tiếng Anh khẩu âm các nước và sự sắp xếp công việc phức tạp rắc rối trong cuộc họp online kích thích khiến thần kinh cô căng chặt. Tuy vẫn không đến lượt cô nói được mấy câu nhưng sớm đã căng thẳng đến mức không còn chút buồn ngủ nào nữa. Khép máy tính lại, ngực cô vẫn có một cơn phẫn nộ chạy tứ phía, khiến cô không còn tâm trí nào mà đi ngủ. Nhưng Khưu Oánh Oánh đã ngủ rồi, ngay cả người để nói chuyện cũng không có, cô chỉ có thể ôm tách trà hưng phấn đi từ phòng ngủ đến nhà bếp, rồi lại từ nhà bếp quay trở lại phòng ngủ, cứ đi như vậy, dù sao cũng không có gan ra ngoài một mình đi ăn khuya. Nhưng để bụng đói uống nước, càng uống càng đói.

Phàn Thắng Mỹ thức thời về sớm, Quan Sư Nhĩ như gặp được cứu tinh, nhẹ nhàng trượt tới, tha thiết ghé sát người Phàn Thắng Mỹ nói cô mời ăn khuya. Phàn Thắng Mỹ làm gì có tâm trạng, cô không tiện chỉ trích Quan Sư Nhĩ nói chuyện làm việc phải nhìn sắc mặt người khác trước, cô chỉ giả vờ như không nghe thấy, cầm mắc quần áo Khưu Oánh Oánh treo trước cửa lên nhìn trái nhìn phải. Đúng lúc điện thoại trong túi áo Khưu Oánh Oánh báo có tin nhắn, cô không nghĩ ngợi gì, rất tự nhiên mở điện thoại ra xem. “Quản lý Bạch: Tiểu Khưu, ngày mai anh tiện đường đón em, nhắn cho anh địa chỉ đi.” Bấy giờ Phàn Thắng Mỹ mới nghĩ đến, đây là điện thoại của Khưu Oánh Oánh, cô vội nói với Quan Sư Nhĩ: “Xin lỗi, hai cái điện thoại giống nhau quá, chị bị nhầm. Tin nhắn này mâu thuẫn quá, đã không biết địa chỉ thì sao có thể nói là tiện đường chứ? Đời bây giờ đàn ông tán gái đều không cần động não nữa sao?”

Quan Sư Nhĩ nhìn rõ tin nhắn, không kìm được che miệng cười, “Nghe Khưu Oánh Oánh nói, quản lý Bạch này là soái ca phòng tài vụ của công ty chị ấy, ngày mai sẽ cùng chị ấy học môn kế toán. Chị ấy không biết mai mặc gì mới có thể thu hút sự chú ý của quản lý Bạch. Thì ra hai người đang tình chàng ý thiếp rồi. Nếu sớm nhận được tin nhắn này thì Khưu Oánh Oánh nhất định sẽ không ngủ được cho mà xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Lạc Tụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook