Hoán Kiểm Trọng Sanh

Quyển 1 - Chương 2: Nhận nhiệm vụ tại quán bar

Xích Tuyết

01/11/2017

Để tránh không nhận lầm người, Hàn Tuyết Nhu quỳ chân lên chiếc ghế, nhìn tỉ mỉ về người ngồi phía cửa sổ kia, gã đàn ông này tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mắt to lông mày đậm, gò má gầy gò anh tuấn, cho người khác một cảm giác lạnh lùng, quả quyết, đôi mắt bắn ra tia nhìn đầy tự tin, khuôn mặt đang nở một nụ cười mê hồn.

Sau khi hồi tưởng kĩ lại một lần nữa tấm hình trong bưu kiện gửi kèm, Hàn Tuyết Nhi đã cơ bản khẳng định gã này chính là sát thủ cô bỏ ra nhiều tiền mời đến giải cứu cho ba của cô.

Người cần tìm đang ở ngay trước mặt, Hàn Tuyết Nhi liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô bước nhanh qua phía đó, Hàn Tuyết Nhi hít một hơi dài, lấy hết tất cả can đảm, lên tiếng hỏi chuyện bằng giọng nói run rẩy: "Xin hỏi, anh có phải là sát thủ Phương Hạo Vân Phương tiên sinh không ạ?"

Đúng vậy, gã đàn ông đang ngồi đây chính là Phương Hạo Vân đến tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng tổ chức giao phó.

Từ lúc Hàn Tuyết Nhi bắt đầu quan sát hắn, Phương Hạo Vân đã để ý đến cô ta, hơn nữa còn dám xác định cô bé này chính là người bỏ tiền ra thuê mình làm nhiệm vụ, chỉ là trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, cô gái nhà giàu lại là một cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi đang đứng trước mặt, điều càng không ngờ tới là cô bé dám to tiếng gọi tên sát thủ của mình ngay trong quán bar, nên nhớ thân phận sát thủ không được tùy tiện để lộ ra, con nhóc này sao lại không hề có một chút cảnh giác nào thế?

Thấy gã trai ngồi im không lên tiếng, Hàn Tuyết Nhi có chút sợ hãi, chẳng lẽ mình lại nhận lầm người?

Không chịu buông xuôi, cô bé lại dồn hết can đảm, hỏi thêm lần nữa: "Xin hỏi, anh là sát…"

Trời ạ, còn hét lên nữa à.

Lần này Phương Hạo Vân đã chuẩn bị sẵn, cô bé chưa kịp nói hết câu, hắn lập tức nhanh nhẩu đưa tay tóm lấy cô bé, kéo cô bé trước mặt vào trong lòng, đồng thời tay kia bịt lấy miệng của cô, hạ giọng xuống cảnh cáo: "Nói nhỏ tiếng thôi chứ!"

Hàn Tuyết Nhi trong một lúc sợ đến nỗi rớt tim ra ngoài, sao mạng của mình lại khổ thế không biết, ba bị bắt cóc, cảnh sát bó tay không biết làm gì hơn, khó khăn lắm mới được người ta giới thiệu đến liên lạc một tổ chức nghe nói có thể cứu được ba của cô, hy vọng bỏ tiền ra nhờ họ ra tay giúp đỡ, giải cứu cho ba, ai ngờ ba thì chưa cứu được, bản thân mình lại rơi vào hang sói, tự lo còn chưa xong.

Tất nhiên Hàn Tuyết Nhi đã hiểu lầm, cô tưởng gã đàn ông này muốn cưỡng bức cô, những chuyện như thế này, Hàn Tuyết Nhi từng nghe các bạn học trong trường kể không ít.

Sự thật là hành động vừa rồi của Phương Hạo Vân rất dễ khiến người khác hiểu lầm nghĩ bậy, nhất là với một cô bé còn chưa hiểu sự đời như Hàn Tuyết Nhi.

Phương Hạo Vân ôm cô bé trong lòng, thừa cơ ngắm nhìn cô bé, thần sắc có hơi mệt mỏi, nhưng mắt mũi tai miệng đều rất thanh tú, nhất là hai má hồng hào, da mặt mịn màng, càng khiến người khác rạo rực, một cảm giác thương tiếc người đẹp dâng lên khó tả.

"Đừng cử động!"

Hàn Tuyết Nhi bắt đầu ra sức giẫy giụa chống cự, chết là chuyện nhỏ, không giữ được tiết hạnh mới là chuyện lớn, cho dù phải bỏ mạng tại đây, cô cũng không thể làm cho nhà họ Hàn, không thể làm cho ba cô mất mặt.

"Đừng cử động, chỉ cần cô không la lên, tôi sẽ thả cô ra!"

Phương Hạo Vân thật ra cũng không thích thú gì khi ôm một cô bé đang ra sức vùng vẫy trong lòng.

Hàn Tuyết Nhi nghe nói thế, vội gật đầu lia lịa.

Phương Hạo Vân thấy cô bé chịu vâng lời, bèn nới lỏng tay ra, thả Hàn Tuyết Nhi đứng dậy.

Ai ngờ hắn mới bỏ tay ra khỏi miệng Hàn Tuyết Nhi, cô bé lập tức gào to lên: "Cứu tôi với! Có ai không cứu tôi với!"

Hứ, cứ gào cho đã đi. Phương Hạo Vân liếc xéo khinh bỉ Hàn Tuyết Nhi một cái, mặc kệ cô ta đứng đó kêu gào cứu mạng, chỉ cần cô ta không réo gọi mình là sát thủ, muốn kêu gì cứ mặc kệ.



Trong những nơi hoan lạc thế này mà kêu cứu chẳng khác nào con điên, cho dù có gào đến khản cả giọng cũng không ai đếm xỉa tới đâu.

Gào được mấy tiếng, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, mình la to thế này, không những gã đàn ông xấu xa này không ra tay ngăn cản, ngay cả tất cả người trong quán bar, gồm cả mấy người phục vụ đều không ai quan tâm để ý. Điều lạ lùng hơn là một người phục vụ gần đó còn ném cho cô một nụ cười mỉa mai bí hiểm đầy ẩn ý.

"Hét đủ chưa? Điên đủ chưa hả?"

Phương Hạo Vân cười lạnh nhạt, ngẩng đầu lên nói với Hàn Tuyết Nhi: "Tôi chính là Phương Hạo Vân mà cô cần tìm, ta ngồi xuống nói chuyện nào."

"Anh chính là sát…"

Nghe gã trai này tự giới thiệu, trái tim Hàn Tuyết Nhi căng thẳng hết nửa ngày trời cuối cùng cũng buông lỏng ra được. Chỉ là cô chưa kịp hiểu ra, miệng cô một lần nữa lại bị hắn đưa tay bịt lấy.

"Con bé ngốc này, tôi đã cảnh cáo cô đừng hét lên rồi mà, cô cứ gọi tôi là Phương Hạo Vân là được rồi."

Hàn Tuyết Nhi kể ra cũng thông minh, nghe gã trai này bảo vậy, lập tức hiểu ra lí do tại sao hắn làm vậy, thì ra hắn không muốn người trong quán bar biết thân phận của hắn.

"Xin lỗi Phương tiên sinh, vừa nãy tôi thất lễ quá." Hàn Tuyết Nhi ngồi vào chỗ, cúi đầu lí nhí tạ lỗi với Phương Hạo Vân.

"Nhớ lấy, thân phận của tôi một mình cô biết là được rồi, đừng có hét ầm lên như thế, bằng không, cô chết chắc đó!" Phương Hạo Vân cảm thấy hắn cần phải giải thích rõ hơn cho cô bé hiểu, con bé này không kín miệng, rất dễ làm hỏng chuyện.

Nhìn thấy ánh mắt sát khí đằng đằng của gã đàn ông ngồi đối diện, Hàn Tuyết Nhi bất chợt rùng mình một cái, một cơn ớn lạnh len lỏi trong lòng, cô vội gật đầu lia lịa: "Phương tiên sinh, anh yên tâm, tôi nhớ rồi."

"Nói đi, muốn nhờ tôi làm nhiệm vụ gì?" Phương Hạo Vân buông một câu hỏi bâng quơ.

"Phương tiên sinh, tôi tên là Hàn Tuyết Nhi, là con gái độc nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hàn thị, tôi tìm đến anh là muốn nhờ anh giúp đỡ cứu ba tôi… đây là tất cả tư liệu mà tôi đã chuẩn bị trước theo yêu cầu của tổ chức các anh, mời anh xem qua…"

Hàn Tuyết Nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ được dạy dỗ đàng hoàng nên xử lí công việc có mấy phần thành thạo, lúc này không dông dài lôi thôi mà đi thẳng vào vấn đề.

Phương Hạo Vân đón lấy xấp tư liệu của Hàn Tuyết Nhi, liếc nhìn sơ qua một lượt, gật gù nói: "Chuyện này dễ thôi mà, cho tôi thời gian hai ngày."

Chỉ là một vụ bắt cóc thông thường, đối với Phương Hạo Vân mà nói chẳng đáng là gì, một ngày truy tìm manh mối, một ngày giải cứu con tin, hai ngày là quá đủ hoàn thành nhiệm vụ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hàn Tuyết Nhi nghe xong, có chút nghi ngờ nên hỏi lại: "Phương tiên sinh, anh khẳng định anh không phải đang nói đùa chứ?"

Trong cách suy nghĩ của cô bé này, trong hai ngày đã cứu được ba của cô ra, đấy chẳng khác nào truyện thần tiên ngàn lẻ một đêm. Nên nhớ những ngày này bọn cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang đều ra sức điều tra, nhưng đến giờ vẫn không có một chút tin tức nào cả, thế mới nói câu trả lời của Phương Hạo Vân khiến cô bé không khỏi hoài nghi.

Hừ, Phương Hạo Vân bỗng cảm thấy bị xúc phạm, mẹ kiếp, cô có thể nghi ngờ tôi không được đẹp trai cho lắm, nhưng cô không được nghi ngờ năng lực nghiệp vụ chuyên môn của tôi. Đừng nói là một đại gia có tài sản hơn vài tỉ, năm ngoái tên hoàng tử dầu mỏ có gia sản cả ngàn tỉ bên Trung Đông, chẳng phải chỉ mất thời gian có hai ngày thôi à? Có quái gì mà phải làm ra vẻ to tát.

Phương Hạo Vân nổi giận, Hàn Tuyết Nhi lần này xui xẻo đây.

"Cô đang nghi ngờ năng lực của tôi?" Phương Hạo Vân lạnh lùng nhếch mép, ném xấp tư liệu trả lại Hàn Tuyết Nhi, gằn giọng: "Nhiệm vụ này lão tử đây không nhận nữa."

Hạo Vân ca của chúng ta trước giờ chưa nhận nhiệm vụ do phụ nữ ủy thác bao giờ, lần cuối cùng này coi như phá lệ, kết quả thế đấy, một cô bé chưa dậy thì đầy đủ lại dám tỏ ra nghi ngờ, nhiệm vụ này không muốn làm nữa, quả thật không cách gì làm được đâu.



Phương Hạo Vân nổi lòng tự ái, Hàn Tuyết Nhi tức thời rối lên, đôi mắt đen láy bắt đầu sụt sùi nước mắt. Cô vội vàng tạ lỗi: "Phương tiên sinh, cho tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin anh tha thứ cho tôi không hiểu chuyện, anh cứu giúp ba tôi đi có được không?"

Ba cô bị bắt cóc, cảnh sát bó tay, mẹ cô lâm vào cảnh tuyệt vọng, ngất lên ngất xuống, đến lúc này Phương Hạo Vân có thể coi như là hy vọng duy nhất của Hàn Tuyết Nhi rồi.

Cô tội nghiệp thì đã sao? Trên thế giới này số người đáng tội nghiệp chẳng lẽ ít lắm à? Phương Hạo Vân từng đến châu Phi, từng đến quốc gia nghèo nhất, bạo loạn nhất trên thế giới, trong ba năm qua, hắn từng gặp không ít người đáng thương hơn gấp trăm lần Hàn Tuyết Nhi. Ba năm sống đời sát thủ đã biến trái tim hắn thành sắt đá.

"Phương tiên sinh, tôi cầu xin anh, chỉ cần anh đồng ý cứu ba tôi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý hết." Hàn Tuyết Nhi khổ sở van nài, cô chỉ còn chưa quỳ xuống mà thôi.

"Mẹ kiếp, con người của ta có điểm yếu là hay mềm lòng, thôi được rồi, thấy cô hiếu thảo như vậy, tôi sẽ thu hồi quyết định vừa nãy, nhưng tôi phải xem cô có thể cho tôi những gì?" Thật ra Phương Hạo Vân chỉ vì ấm ức nên mới hù dọa cô bé một chút thôi, đây là nhiệm vụ cuối cùng trong cuộc đời sát thủ của hắn, hắn sao chịu bỏ ngang giữa chừng chứ?

"Tiền bạc, nữ sắc tùy anh muốn cái gì cũng được." Trong mắt Hàn Tuyết Nhi, đàn ông chẳng qua chỉ thích có hai thứ này, tiền và sắc.

Cô lấy hết can đảm, cắn răng lí nhí: "Cho dù anh muốn thân thể của tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận…"

Một cô gái coi trinh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, vì an nguy của ba mẹ, cô đã chấp nhận từ bỏ tất cả, vì cô hiểu rõ Phương Hạo Vân làm khó dễ hoàn toàn do cô tỏ ý nghi ngờ. Nếu lần này ba của cô vuột mất cơ hội được giải cứu, cả đời này cô sẽ phải sống trong dằn vặt và đau khổ, cũng có thể sau khi mất đi ba của mình, cô cũng sẽ mất luôn dũng khí để tiếp tục sống…

Phương Hạo Vân từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt quét vào bộ ngực chưa phát triển đầy đặn của Hàn Tuyết Nhi, khóe miệng nở một nụ cười nham nhở, cùng lúc đó Hàn Tuyết Nhi cảm thấy ngực mình tê tê dại dại, hình như đang bị người khác đưa tay sờ vào.

Tiếp đến Phương Hạo Vân đưa mắt nhìn xuống bụng dưới của Hàn Tuyết Nhi, cuối cùng dừng mắt ngay vị trí thầm kín nhất của phụ nữ, tuy đang mặc chiếc quần jean bó sát, nhưng dưới tia nhìn chăm chú của một gã đàn ông, Hàn Tuyết Nhi không khỏi ớn lạnh rùng mình, trong tích tắc cô cảm thấy mình đang trần trụi trước mặt hắn, thậm chí thân dưới còn có một cảm giác nhột nhạt trước giờ chưa từng xuất hiện…

Một nỗi sợ hãi xuyên suốt đến tận xương tủy dâng lên trong cô, dưới tia nhìn nham nhở của Phương Hạo Vân, cô cảm thấy mình dường như đang bị hắn cưỡng bức vậy.

"Phương tiên sinh, cầu xin anh cứu giúp ba của tôi đi có được không?" Đến khi Phương Hạo Vân thu lại ánh mắt, Hàn Tuyết Nhi mới tan biến cơn ớn lạnh, cô tiếp tục lên tiếng van nài.

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: "Tuy cô đã trả một món tiền thù lao lớn cho tổ chức, nhưng cô lại chọc giận tôi, nên cô buộc phải trả giá cho chuyện này, cứ theo lời cô vậy, tôi đồng ý nhận thân thể của cô."

"Nhưng, không phải là bây giờ, với một cô bé còn chưa dậy thì hoàn chỉnh, tôi chả có hứng thú."

Phương Hạo Vân bình thản nói tiếp: "Kể từ bây giờ, thân thể của cô sẽ thuộc về tôi, đợi khi cứu được ba của cô ra, lúc nào tôi cũng có thể đến tìm cô, nhận lấy thù lao mà tôi xứng đáng…"

"Anh…" Hàn Tuyết Nhi định nói câu gì đó, nhưng cuối cùng không thốt lên được lời nào.

Phương Hạo Vân cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, nếu không phải nể tình cô có lòng hiếu thảo, tôi không rảnh mà chấp nhận đề nghị tào lao này của cô. Nói thật cho cô biết, nếu Phương Hạo Vân muốn chơi gái, số gái hầu bàn ngay tại quán bar Hồng Vân này, không một ai có thân hình kém hơn cô đâu… Trong mắt của tôi, cô chẳng là cái gì cả."

Câu nói này không hề nể nang sỉ nhục, khiến toàn thân Hàn Tuyết Nhi run lên bần bật, những lời nói của Phương Hạo Vân xúc phạm nặng đến tự tôn của cô, càng chà đạp lên nhân cách của cô.

"Tôi và bọn kia không giống nhau!" Cá tính mạnh mẽ không cho phép Hàn Tuyết Nhi tiếp tục im lặng, cô cho rằng đám gái bán hoa kia sao mà so sánh với cô được, điều đó như lấy trời cao so với mặt đất.

Phương Hạo Vân hiểu ý, lạnh lùng mỉa mai: "Có gì mà không giống, họ đang bán thân, cô chẳng phải cũng đang bán thân sao? Nhưng điều may mắn là cô bán thân cho tôi, về bản chất cô và họ không có gì khác biệt lớn. Phụ nữ ấy, đừng xem thường người khác, trên thế giới này ai cũng như ai cả…"

Sắc mặt Hàn Tuyết Nhi trở nên trắng bệch, sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt lăn dài xuống.

"Thôi, đừng khóc nữa, nơi này không phải nơi thuộc về cô, mau quay về đi. Nhớ lấy, hai ngày sau ba của cô sẽ được giải thoát, dù cho hiện giờ ông ta đã chết, tôi cũng sẽ đem linh hồn về giao cho cô, hoàn thành nhiệm vụ này." Phương Hạo Vân tràn đầy tự tin nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Kiểm Trọng Sanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook