Hoa Rơi

Chương 1: Cô nhi viện

Ngân La

15/08/2017

Ngày 24 tháng 12 năm 1934.

Ngã tư đường Luân Đôn khôi phục phồn hoa như ngày xưa, hơi thở nhộn nhịp đập vào mặt, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những phụ kiện trang trí xinh đẹp trên các cây thông Noel.

Nụ cười tươi tắn xuất hiện trên gương mặt mọi người qua đường, tất cả mọi người đều tin tưởng, ba năm suy tàn đã qua, ngày mai rồi sẽ tốt đẹp hơn.

“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế?” Nicole bò tới kính trên cửa xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, tò mò hỏi.

Kamille ôm con gái nhỏ về bên cạnh mình, áp bàn tay ấm áp lên gò má có chút lạnh lẽo của bé cưng.

“Đừng áp mặt lên cửa thủy tinh nữa, nhìn mặt con lạnh thành cái dạng gì rồi nè.” Kamille dịu dàng nhìn con gái, nhỏ giọng quở trách.

“Con biết rồi, mẹ yêu!” Nicole thè lưỡi nói, sau đó ngồi lại đàng hoàng.

Kamille vuốt ve mái tóc màu vàng kim của Nicole, thỏa mãn mỉm cười.

Bà thích cảm giác ngón tay chạm vào tóc của Nicole, giống như tơ lụa thượng hạng của Phương Đông.

Phu nhân Cole kiểm tra toàn bộ cô nhi viện lại một lần nhưng vẫn không phát hiện đều gì nữa, vừa lòng nở nụ cười.

Bà cho gọi bọn trẻ vào trong viện, nghiêm túc nói với chúng:”Hôm nay các con nhất định phải biểu hiện thật tốt nghe chưa, ta không cho phép phát sinh bất kì chuyện gì ngoài ý muốn trong hôm nay. Nếu hôm nay đứa nào làm tiên sinh Cotillard và phu nhân Cotillard phật lòng, vậy thì, không được ăn bất cứ thứ gì trong 3 ngày sau.”



Bọn nhỏ sợ hãi nhìn phu nhân Cole, bà ta vừa lòng nhìn bộ dáng của chúng liền vừa lòng nở nụ cười.

Vợ chồng nhà Cotillard là những người có trái tim nhân hậu, là đối tượng đáng giá cho bà ta đối đãi thật tình.

Phu nhân Cole nghĩ tới hôm nay có thể thu được số tiền quyên góp cực nhiều, cười đến sáng lạn. Có lẽ lễ Giáng Sinh năm nay ta nên mua thật nhiều rượu ngon để ăn mừng , phu nhân Cole nghĩ.

Nhìn những chữ mờ nhạt trên tấm biển, Nicole xác nhận nơi này là một cô nhi viện, cô bé tò mò đánh giá chung quanh. Tường vây quanh co gấp khúc, như một nửa vòng tròn. Màu sắc trên tường đậm nhạt không đồng nhất làm cho người ta dễ dàng nhìn ra nơi này đã muốn vỡ nát. Xa xa một mảnh xanh biếc, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, tăng thêm không khí thần thánh.

Cửa lớn cô nhi viện chậm rãi mở ra, một vị nữ tu sĩ mặc đồ đen đi ra. "Hoan nghênh của các vị đã đến, xin Chúa phù hộ cho các vị." Phu nhân Cole mỉm cười nói, dẫn một nhà Cotillard vào phòng trong. "Xin Chúa phù hộ cho bà! Phu nhân Cole." Thân sĩ Gavin chào hỏi cùng phu nhân Cole. "Hi vọng chúng tôi không có quấy rầy đến bà."

"Cánh cửa này luôn mở ra vì những người thiện lương, nhân từ không bị thời gian ước thúc.” Phu nhân Cole mỉm cười nói, bà mở cửa ban công ra, sau đó mời một nhà Cotillard ngồi xuống.

" Tiểu thiên sứ đáng yêu này ta chưa từng gặp qua, phu nhân Cotillard không ngại giới thiệu sao?" Phu nhân Cole hỏi. "Đây là con gái của ta, Nicole Cotillard." Kamille kéo Nicole giới thiệu cho phu nhân Cole. "Xin chào tiểu thư Cotillard, thật hân hạnh gặp con, xin Chúa phù hộ cho con." Phu nhân Cole mỉm cười nói.

"Kính chào phu nhân Cole." Nicole thật thục nữ hướng phu nhân Cole hành lễ.

"Thật là một đứa bé tốt, không biết con có muốn uống một chút gì đó hay không? Sữa được chứ?" Phu nhân Cole hỏi.

"Tôi nghĩ bà không cần phiền toái như vậy đâu. " Kamilla tiếp lời phu nhân Cole, sau đó nói với Nicole :"Nicole, nơi này có rất nhiều đứa nhỏ bằng tuổi con, bọn họ đều rất đáng yêu, mẹ nghĩ con sẽ thích cùng bọn họ chơi đùa. Bà thấy có phải thế không, phu nhân?" Kamille muốn Nicole rời đi một chút, một hồi bà cùng Gavin nói chuyện với phu nhân Cole, không thích hợp cho Nicole nghe được. Hơn nữa nơi này rất an toàn, bà có thể yên tâm cho phép Nicole rời khỏi tầm mắt của mình.

"Đương nhiên, bọn chúng đều là những thiên sứ nhỏ đáng yêu mà." Phu nhân Cole kiêu ngạo nói, bà xem ý tứ của phu nhân Diya muốn cho tiểu thư Diya rời đi, phối hợp nói: "Trừ bỏ Tom, hắn thực rất quái gở, hơn nữa không thể nào chịu nghe lời." Phu nhân Cole chần chờ , vẫn là đem những lời này nói ra."Ta nghĩ bà nên để tiểu thư cách xa hắn một chút, chính vì tính cách như vậy cho nên không có đứa nhỏ nào thích cùng hắn chơi đùa." Phu nhân Cole giải thích, bà ta không muốn tiểu thư Cotillard đáng yêu gặp được Tom, đặc biệt vào hôm nay, thời điểm mà vợ chồng Cotillard quyết định đến đây nhận nuôi một đứa nhỏ.



Nicole dựa theo chỉ dẫn của phu nhân Cole đi đến sân chơi của bọn nhóc —— chính là mặt sau căn phòng cũng không lớn lắm. Cô bé phát hiện nơi này giống như mẹ nói, có rất nhiều đứa nhỏ bằng tuổi mình nha!

Nicole cẩn thận đánh giá bọn nhỏ nơi này, sau đó bé phát hiện một sự tồn tại đặc biệt. "Sao anh không đi chơi với bọn họ thế?" Nicole đến gần cậu bé ngồi một mình dưới tàng cây trước mặt hỏi. Cậu bé ngẩng đầu, hắn phát hiện đứng trước mặt mình là một cô bé xa lạ.

"Tôi không thích chơi đùa với bọn họ, thực nhàm chán." Cậu bé nói, sau đó hắn cúi đầu tiếp tục xem quyển sách trên tay. Giọng nói có chút không được rành mạch, giống như lâu rồi chưa từng nói chuyện, nhưng rất êm tai.

"Em gọi là Nicole Cotillard, anh ơi, anh tên gì?" Nicole đột nhiên nổi lên hứng thú với cậu bé trước mắt, bé đưa tay ra, nói tên của mình cho Tom biết. Họ Cotillard? Tom chuẩn bị lật sách đột nhiên dừng. Hắn khép lại quyển sách trên tay, đứng lên. Hắn cảm giác mình đã phát hiện một cơ hội tốt, cơ hội rời khỏi cái cô nhi viện này.

"Tôi gọi là Tom Marvolo Riddle."

Tom vươn tay chào Nicole, sau đó cố gắng nở nụ cười xinh đẹp nhất. Nicole nở nụ cười sáng lạn :"Anh chính là Tom sao? Chẳng giống trong tưởng tượng của em tí nào."

"Phải không? Có thể nói cho tôi biết hay không, tôi có chút nào không giống trong tưởng tượng?" Tom bình tĩnh nhìn Nicole, hỏi.

"Ưm, anh thật sự muốn biết sao?" Nicole hỏi lại. Cô bé thấy cậu bạn trước mắt này không cao hơn mình bao nhiêu cả, cảm thấy nét mặt hắn bây giờ so với vừa rồi mỉm cười khó coi tốt hơn nhiều.

"Nếu anh đã hỏi như vậy thì ..." Tom hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn tự nhiên nhìn Nicole, nói. "Vậy phải đi chơi với em, lúc đó em mới nói cho anh biết." Nicole giảo hoạt nhìn Tom. Tom gật đầu, sau đó nói: "Muốn chơi cái gì? Tôi sẽ chơi cùng cậu nhưng có rất nhiều trò chơi chơi không vui, cậu phải chịu trách nhiệm dạy tôi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đột nhiên cảm thấy Tom rất đáng yêu, vì thế mà bắt đầu đào hố . Lần đầu tiên viết truyện đồng nhân, có chỗ nào không đúng thỉnh giúp đỡ nhiều hơn, hoan nghênh mọi người. Ta đối với những chi tiết trước đó trong nguyên tác không thế nào biết hết được, ai biết thì hãy giúp đỡ ta với nhaaa.!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Rơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook