Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 110: Hàng tháng hàng năm (03)

Tg Loan

27/07/2020

Editor: Lưu Tinh

Cuối cùng sự kiện cha con đánh nhau trên bờ biển Santa Monica trở thành người cha nhẹ nhàng vỗ vai con trai, khuôn mặt cậu con trai lẳng lặng hướng ra ngoài khơi.

Dung Diệu Huy đi rồi, cả buổi tối Dung Doãn Trinh luôn trầm mặc.

Ngày kế tiếp, Dung Doãn Trinh không rời đi từ lúc sáng sớm giống như mọi lần. Buổi trưa, một nhóm người đến từ Los Angeles tới khu vui chơi để thay thế đội kĩ thuật đã sơ suất để xảy ra tai nạn ngày hôm qua.

Buổi chiều, Dung Doãn Trinh bàn bạc với đội kĩ thuật rất kĩ về vấn đề an toàn. Giang Hải Dương thực hiện những những điều chỉnh cuối cùng cho bản thiết kế bố trí đèn dưới sự giám sát của đội kĩ thuật.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, trong phòng cũng chỉ còn lại Dung Doãn Trinh và Giang Hải Dương.

Sau khi những người đó đi rồi, Dung Doãn Trinh mới ngả lưng vào ghế tựa. Giờ phút này Dung Doãn Trinh mới phát hiện giữa mình và đội kĩ thuật có quá nhiều quan điểm bất đồng. Anh hơi đờ người ra, đờ ra một lúc thì anh châm lửa đốt một điếu thuốc, rít vào một hơi thật dài rồi anh ngửa đầu lên nhìn trần nhà. Đôi chân thon dài của anh gác lên trên mặt bàn hội nghị hình chữ nhật. Trong làn khói thuốc mờ ảo, gương mặt chán chường của anh lại toát lên lực hấp dẫn lạ thường.

Cách một khung cửa kính, Giang Hải Dương nghĩ rằng nếu như mình là phụ nữ thì giờ phút này hẳn đã bị Dung Doãn Trinh hấp dẫn. Có lẽ ngày trước Khâu Uyển Lệ cũng đã từng bị Dung Doãn Trinh thu hút như vậy.

Vì là văn phòng làm việc tạm thời nên phòng họp này được bố trí khá đơn giản. Chỗ làm việc của Giang Hải Dương cũng chỉ dùng những tấm vách kính để ngăn ra thành một không gian nhỏ. Người ngồi ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, mà từ bên ngoài, Dung Doãn Trinh lại không biết rằng lúc này trong phòng kĩ thuật vẫn còn có một người khác.

Một lúc sau, Dung Doãn Trinh vẫn duy trì trạng thái ngẩn người như thế. Anh cầm chiếc điều khiển từ xa lên, nhấn nút, những hình ảnh về khu vui chơi liền hiện lên trên màn hình LCD khổng lồ. Từ góc dộ này,Giang Hải Dươngcó thể nhìn thấy rõ mọi thứ trên màn hình LCD.

Sau hàng chục hình ảnh về khu vui chơi, đột nhiên trên màn hình chuyển sang một loạt các bức ảnh chân dung về cùng một người. Đầu tiên là một vài ảnh đặc tả gương mặt dung mạo tuyệt đẹp của người phụ nữ, trong mỗi khung hình đều có thể nhìn thấy hàm răng trắng noãn của cô, hoặc an tĩnh, hoặc đường hoàng, hoặc cười rộ lên, duy nhất có một điểm chung là những nụ cười của cô đều có thể khiến cho người đối diện cảm nhận được niềm hạnh phúc trong đó.

Ở đây, Giang Hải Dương còn có thể quan sát được gương mặt nhìn nghiêng cùng khóe miệng hơi nhếch lên của Dung Doãn Trinh. Dần dần, có thêm một nhân vật khác xuất hiện trong các bức ảnh. Khóe miệng vốn đang mỉm cười của Dung Doãn Trinh chợt co rút lại, sau đó liền nâng cao đến cực hạn.

Lúc này trên màn hình lớn hiện lên gương mặt của một đứa trẻ. Đó là một bé gái, có thể thấy vẫn còn rất nhỏ, khoảng hơn hai tuổi thôi. Người phụ nữ trong ảnh đang hôn lên mặt cô bé, có ảnh lại đang âu yếm bẹo má cô bé. Nhìn vào những cử chỉ yêu thương thân mật như thế này có thể đoán được đây là hai mẹ con.

Đến ảnh hai mẹ con họ ôm nhau thật chặt và thoải mái cười thật to thì Dung Doãn Trinh đột nhiên nhấn nút trên điều khiển từ xa, màn hình LCD lại trở về một màu đen tĩnh mịch. Dung Doãn Trinh lấy ra một điều thuốc khác, còn chưa kịp châm lửa thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

Vừa nhìn thấy người đi vào, Dung Doãn Trinh liền đứng dậy, đồng thời vứt điều thuốc trên tay qua một bên.

Sau khi Giang Hải Dương nhìn rõ người đàn ông vừa đi vào phòng là ai thì anh ta cũng đã lờ mờ nhớ ra người phụ nữ trong những bức ảnh.

Tình xưa khó quên, đúng là tình xưa khó quên! Chắc chắn tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng giai nhân khiến cho Dung Doãn Trinh ngày nhớ đêm mong chính là tiểu thư Christie’s.

Người đàn ông kia cũng không ai khác chính là Lý Tuấn Khải, người từng là cha vợ của Dung Doãn Trinh.

So với Dung Diệu Huy thì có vẻ như Lý Tuấn Khải nhận được sự đối đãi hiếu thuận hơn rất nhiều, Dung Doãn Trinh vừa cung kính chào hỏi, vừa châm trà mời ông.

Chờ Lý Tuấn Khải uống xong một ngụm trà Dung Doãn Trinh mới hỏi: “Lý tiên sinh, sao hôm nay người lại. . . ?”

Lý Tuấn Khải ném một túi văn kiện đến trước mặt Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh không hè né tránh, xấp tài liệu va thẳng vào đầu anh rồi từng trang giấy rơi xuống lả tả.

“Thay Tiểu Vân và Tiểu Hoan đến đây giáo huấn cậu! Cậu khiến cho cả hai đứa đều mê mẩn một người đàn ông có má lúm đồng tiền.” Lý Tuấn Khải tức giận nói.

Dung Doãn Trinh hơi đờ ra, đứng thẳng người dậy.

“Mà bây giờ một đứa đã trốn đến tận Vân Nam rồi.”

Khi Lý Tuấn Khải nói đến đó thì gương mặt Dung Doãn Trinh liền trầm xuống, anh lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay Lý tiên sinh đến đây để nói những điều này thì xin mời người hãy trở về đi!”

Ngừng lại một chút, Dung Doãn Trinh nói tiếp: “Theo như tôi được biết, hiện tại Loan Hoan rất hạnh phúc! Vì thế có lẽ tôi không cần gánh trên lưng tội danh bạc đãi cô ấy.”

Lời của Dung Doãn Trinh khiến Lý Tuấn Khải tức giận đến mức đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo anh và rống lên:

“Chết tiệt, Tiểu Hoan đã ly hôn rồi!”

Bầu không khí chung quanh trở nên ngưng trệ vì tin tức này. Giang Hải Dương cũng tắt màn hình vi tính đi, nín thở chờ đợi.

Cả văn phòng trở nên yên tĩnh, một lúc sau mới vang lên tiếng của Dung Doãn Trinh, thận trọng hỏi: “Lý tiên sinh, ngài lặp lại một lần nữa?”

Lý Tuấn Khải buồn bực thả cổ áo Dung Doãn Trinh ra, ông vừa lắc đầu vừa nhắc lại: Tiểu Hoan đã ly hôn.

“Cô ấy ly hôn?” Dung Doãn Trinh mấp máy môi. “Cô ấy đã ly hôn? Cô ấy thật sự ly hôn rồi sao? Là thật sao?”

Lý Tuấn Khải gật đầu: “Ừ, con bé đã ly hôn, ngay ngày hôm qua.”

Một giây kế tiếp, Dung Doãn Trinh nhanh chóng nhặt lấy chiếc áo khoác mặc vào người.

Nhìn động tác củaDung Doãn Trinh, Lý Tuấn Khải lạnh lùng hỏi: “Thế nào, Dung tiên sinh định đi tìm người đàn ông kia, rút súng ra bắn chết hắn ta à? Hay là Dung tiên sinh định hỏi hắn rốt cuộc là hắn mù hay sao mà lại dám vứt bỏ người phụ nữ tuyệt vời như Tiểu Hoan? Dung Doãn Trinh, chớ quên rằng chính cậu cũng đã từng làm chuyện như vậy. Người đáng chết nhất chính là cậu!”

Dung Doãn Trinh cúi thấp đầu xuống, nói: “Nhất định là Tiểu Hoan bỏ người đàn ông kia trước.”

Lý Tuấn Khải không trả lời, ông nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, trông như thể ông cũng chuẩn bị rời đi.

Vừa cất bước thì Lý Tuấn Khải đã bị Dung Doãn Trinh kéo lại.Lý Tuấn Khải nhìn chằm chằm Dung Doãn Trinh và nói: “Không phải vừa rồi Dung tiên sinh đã hạ lệnh đuổi khách với tôi sao?”

“Xin lỗi.” Dung Doãn Trinh nói.

Sau một vài giây im lặng, Dung Doãn Trinh lại nói: Con rất hối hận.

Lý Tuấn Khải làm như không nghe thấy lời Dung Doãn Trinh nói, ông hất tay Dung Doãn Trinh ra, đi thẳng ra cửa. Dung Doãn Trinh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Khi Lý Tuấn Khải chuẩn bị đóng cửa lại thì Dung Doãn Trinh nhìn theo bóng lưng ông, hét to lên: Con rất hối hận, con biết sai rồi!

Lý Tuấn Khải dừng lại, Dung Doãn Trinh liền vọt tới trước mặt ông, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Sau đó, Giang Hải Dương nhìn thấy nơi khóe mắtDung Doãn Trinh ngân ngấn nước.

Anh nói, giọng điệu vô cùng kiên định, mỗi một câu một chữ thốt ra gần như đều ẩn chứa một nỗi vui sướng khôn tả, điều đó khiến khóe miệng anh run lên:

“Mỗi đêm con đều có cùng một giấc mơ. Trong mơ có người nói cho con biết thật ra Tiểu Hoan không hề hạnh phúc. Con nghe xong liền cảm thấy rất vui, bởi vì chỉ có như vậy con mới có tư cách xuất hiện trước mặt cô ấy. Sau đó người ấy lại nói với con rằng Tiểu Hoan đã ly hôn. Nghe xong con liền phủ phục trước mặt người đó, hận không thể dập đầu cảm tạ người đó đã mang đến cho con một tin tức tốt như vậy! Bởi vì chỉ khi cô ấy ly hôn, con mới có đầy đủ tư cách để ở bên cạnh cô ấy.”

Lý Tuấn Khải vẫn giữ trạng thái trầm mặc.

Dung Doãn Trinh trở nên kích động hơn:

“Thế nhưng hiện thực lại cho con thấy rằng cô ấy rất hạnh phúc, cô ấy và người đàn ông kia có một cuộc sống cô cùng viên mãn. Ở Vân Nam, cô ấy mở một phòng triển lãm tranh tuy nhỏ nhưng lại phát đạt. Người đàn ông kia đối với cô ấy rất tốt, bọn họ còn có một cô con gái vô cùng đáng yêu. Bọn họ gọi con bé là Tiểu Hoa với hy vọng sau khi lớn lên con bé sẽ xinh đẹp như hoa. Sau khi nghe xong con cảm thấy Tiểu Hoan thật là ngốc, cô ấy xinh đẹp như vậy Tiểu Hoa có thể xấu sao? Tất cả những gì con biết đều chứng minh rằng hiện tại Tiểu Hoan rất hạnh phúc. Hạnh phúc của cô ấy khiến con tôi hiểu được trước đây con đã khiến cô ấy bất hạnh đến cỡ nào. . .”

Giọt nước ngưng đọng nơi khóe mắt Dung Doãn Trinh ngày càng lớn dần lên, cuối cùng chảy xuống, biến thành một giọt nước mắt.

“Bởi vì Tiểu Hoan lớn lên ở phố Queen, từ nhỏ vẫn khao khát hạnh phúc. Con có thể hiểu được nỗi khao khát ấy bởi vì con cũng từng là một đứa trẻ không hạnh phúc. Con cho rằng mình đã khiến cô ấy hạnh phúc. Cho đến khi cô ấy rời khỏi đây, con mới hiểu được, những gì con cho là hạnh phúc hóa ra chỉ là một nỗi bất hạnh mà cô ấy vĩnh viễn không muốn nhớ tới.”

“Ba, ba có biết con đã hối hận như thế nào không? Con hối hận về khoảng thời gian đã từng hờ hững không màng đáp lại tình yêu của cô ấy. Khi cô ấy nói sẽ chờ con, con cũng không biết phải làm thể nào để đáp lại. Con còn nhiều lần đánh mất lòng tin của cô ấy. Vì thế con cảm thấy rằng trên thế giới này, con là người duy nhất không đủ tư cách đến cướp đoạt hạnh phúc của Tiểu Hoan.”

Sau khi nói xong những lời này,Dung Doãn Trinh trịnh trọng cúi đầu trước mặt Lý Tuấn Khải.

Anh nói: “Ba, cảm ơn người đã mang đến cho con một tin tức tốt như vậy.”

Anh nói: “Ba, giờ phút này đối với con mà nói chính là giấc mơ đẹp đã trở thành sự thật!”

Trước hành động của anh, Lý Tuấn Khải chỉ hờ hững nói: “Dung tiên sinh hình như xưng hô sai rồi.”

Dung Doãn Trinh lại gọi một tiếng “ba” lần nữa.

Sau tiếng “ba” ấy, Lý Tuấn Khải một lần nữa quay trở lại chỗ ngồi trong phòng. Dung Doãn Trinh đứng bên cạnh ông, vẻ mặt khẩn trương đợi Lý Tuấn Khải nói tiếp.

“Dung Doãn Trinh, cậu phải suy nghĩ cho kỹ. Hiện giờ Tiểu Hoan là phụ nữ đã trải qua hai cuộc hôn nhân, quan trọng nhất là con bé còn có con gái riêng. Cậu chắc chắn rằng mình có thể tiếp nhận con gái của Tiểu Hoan và người đàn ông khác hay sao? Theo tôi được biết thì hiện nay tất cả các cô gái trẻ ở Los Angeles đều muốn được gả cho cậu.”

“Ba, người đừng nghe truyền thông nói lung tung.” Dung Doãn Trinh có chút lo lắng, tựa như đang vô cùng nóng lòng muốn chứng minh sự chân thành của mình, anh nói năng có chút lộn xộn: “Khu vui chơi chơi ngoài kia thật ra là con muốn dành tặng cho Tiểu Hoan. Ba, con có thể đảm bảo con sẽ luôn toàn tâm toàn ý yêu thương, chăm sóc cho mẹ con Tiểu Hoan, con sẽ quan tâm và bảo vệ cho Tiểu Hoa như con ruột của mình. Ba, con sẽ tôn trọng quyết định của Tiểu Hoan, nếu cô ấy muốn con có thể cũng không cần phải có con riêng của mình.”

Lý Tuấn Khải nhìn chằm chằm Dung Doãn Trinh, như đáng đánh giá mức độ tin cậy trong lời nói của anh.

Vài giây sau, Lý Tuấn Khải hài lòng mỉm cười, nói một câu: “Dung Doãn Trinh, xem như cậu đã qua được cửa đầu tiên!”

“Ba. . . ?” Dung Doãn Trinh có chút mờ mịt.

“Hôm nay tôi đến đây một phần là vì Tiểu Hoan, một phần là vì ba của cậu đấy.” Lý Tuấn Khải có chút xúc động: “Con bé Loan Tiểu Hoa càng lớn thì càng hiếu kỳ. Con bé luôn thắc mắc vì sao ba mẹ của các bạn khác lại ngủ cùng một phòng còn ba mẹ mình thì không, vì sao khi con bé cười rộ lên thì trên má có một lúm đồng tiền thật dài nhưng ba mẹ mình đều không có.”

“Loan. . . Tiểu Hoa? Má lúm đồng tiền?” Dung Doãn Trinhlắp bắp hỏi lại: “Không ngủ cùng một phòng? Ba, ý của người là. . . ?”

Chứng kiến toàn bộ sự việc, Giang Hải Dương cũng đã loáng thoáng đoán được phần nào sự thật.

Cô bé Loan Tiểu Hoa theo họ mẹ, ba mẹ của cô bé không hề ngủ cùng nhau, trên gương mặt xinh xắn của cô bé có một cái má lúm đồng tiền thật dài, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để chứng minh rằng Loan Tiểu Hoa chính là con gái của Dung Doãn Trinh.

Quả nhiên, Lý Tuấn Khải nói:”Dung Doãn Trinh, Loan Tiểu Hoa là con gái của cậu.”

Tin tức của Lý Tuấn Khải tựa như một cơn sóng thần ập tới một cách bất chợt, nuốt chừng người đàn ông, khiến cho anh bị choáng ngợp không biết phải phản ứng như thế nào. Anh chụp lấy chiếc điều khiển từ xa, khẩn trương nhấn nút, rất nhanh sau đó trên màn hình lớn liền hiện ra bức ảnh về đứa trẻ xinh xắn đang cười rộ lên như thiên thần.

Lúc này, Giang Hải Dương mới quan sát kĩ hơn một chút, nhưng rõ ràng là anh ta chẳng thấy cái lúm nào.

“Ba. . . ?” Dung Doãn Trinh chỉ vào bức ảnh, ngón tay của anh đang phát run.

Lý Tuấn Khải liếc mắt nhìn lên màn hình, ông nở nụ cười, tiếng cười có chút hả hê, ông nói: “Dung Doãn Trinh, những thứ này đều là giả, tất cả những tư liệu trong tay cậu đều là giả, bao gồm cả ngày sinh, nhóm máu của Tiểu Hoa. Thậm chí giấy chứng nhận kết hôn của Tiểu Hoan và người tên Trình Thụy cũng là giả. Tất cả đều do một tay ba cậu sắp đặt. Ông ấy đã đồng ý với Tiểu Hoan, đồng thời cũng là vì muốn bảo vệ Tiểu Hoa, cô bé không thể chào đời mà không có cha. Sự thật là Tiểu Hoan chưa từng tái hôn.”

Dung Doãn Trinh ngẩn người ra.

Lý Tuấn Khải nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói có chút thương cảm và bất đắc dĩ: “Mặc dù hiện tại Tiểu Hoan đang sống khá tốt nhưng con bé chẳng hề có cuộc sống hạnh phúc viên mãn gì đó như cậu nói, tôi không thể để con bé trở thành một Loan Nặc thứ hai, cũng không thể để Tiểu Hoa trở thành một Tiểu Hoan khác. Đây mới chính là mục đích hôm nay tôi đến đây.”

Nói xong lời cuối cùng, Lý Tuấn Khải cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Tôi nghĩ, có thể khi Tiểu Hoa tìm được ba ruột của mình rồi, hạnh phúc của con bé mới được trọn vẹn. Từ trước đến nay Tiểu Hoan chưa từng được ba cõng trên vai và hát bài “Siêu nhân phải xuất chinh”. Thế nhưng, tôi mong rằng Tiểu Hoa sẽ có được cơ hội đó.”

Lý Tuấn Khảilấy một vật từ trong túi áo khoác ra, đặt lên bàn, sau đó vỗ vào vai Dung Doãn Trinh: “Dung Doãn Trinh, đây mới là dáng vẻ thật sự của Tiểu Hoa.”

Người đàn ông nãy giờ vẫn còn đang ngây ngẩn lúc này mới như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, anh cúi đầu, nhặt tấm ảnh lên, ánh mắt anh dán chặt vào trên tấm ảnh.

Kể cả khi Lý Tuấn Khải đi rồi Dung Doãn Trinh cũng không hay biết. Chuông điện thoại từ trong phòng kỹ thuật vang lên Dung Doãn Trinh cũng không nghe thấy. Tất cả sự chú ý của anh đều dồn hết vào gương mặt nhỏ nhắn trong ảnh.

Giang Hải Dương cẩn thận nhấc điện thoại lên nghe, cố gắng đè thấp giọng trả lời điện thoại. Sau khi cúp máy thì phía sau lưng Giang Hải Dương vang lên tiếng cánh cửa bị đóng sầm lại rất mạnh.Dung Doãn Trinh dùng tốc độ nhanh nhất có thể để lao về phía bãi biển. Anh lao thẳng người xuống biển rồi lại dùng tốc độ kinh hồn để bơi thẳng về phía ngoài khơi. Xung quanh anh văng lên rất nhiều bọt nước trắng xóa, từng đợt sóng nhấp nhô không ngừng bao trùm lấy người anh.

Người đàn ông lại dùng cách này để thể hiện niềm hân hoan, vui suớng đến tột cùng của mình. Còn có. . .

Còn có sự biết ơn!

Vào lúc hoàng hôn, một làn gió nhẹ nhàng đánh rơi tấm ảnh trên bàn, rơi đến bên chân Giang Hải Dương. Anh khom lưng, nhặt lên.

Thời gian trong ảnh hẳn là vào mùa thu, nắng vàng óng ánh trải dài trên một ruộng ngô rộng lớn. Trong ảnh, có hai gương mặt, một lớn, một nhỏ. Người lớn đang nheo mắt cười toe toét, để lộ hàm răng trắng noãn. Đứa nhỏ khi cười lại để lộ một chiếc má lúm đồng tiền thật dài trên má.

Hai người một lớn một nhỏ, cười đến vô cùng hạnh phúc, dường như cả đất trời bao la này đều là thế giới riêng của mình.

Chỉ có điều. . .

Ngón tay Giang Hải Dương đặt lên trên chiếc má lúm của cô bé. Nếu như trong bức ảnh này xuất hiện thêm một người đàn ông, người đó cũng đang cười toe toét, khuôn miệng để lộ hàm răng trắng noãn cùng một chiếc má lúm đồng tiền thật dài, như vậy, theo lời Lý Tuấn Khải nói, đó mới là hạnh phúc trọn vẹn.

——————

Ngày hôm sau, Giang Hải Dương nghe nói tối qua Dung Doãn Trinh đã rời khỏi Santa Monica.

Vào buổi trưa, trợ lý của Dung Doãn Trinh đưa một người đàn ông da trắng tới và thông báo rằng từ nay về sau, tất cả chuyện ở khu vui chơi này đều sẽ do người đàn ông da trắng đó phụ trách.

Đó là chuyện của mùa thu.

Mùa thu đi qua thì mùa đông liền về, và năm mới cũng đúng thời hạn mà tới.

Rồi đến một ngày tháng tư của năm mới, khu vui chơi trên bờ biễn Santa Monica cuối cùng cũng đã hoàn thành sau ba năm xây dựng.

Tất cả những người từng tham gia vào công trình này đều có phần luyến tiếc khi phải rời đi, bao gồm cả Giang Hải Dương. Kể từ buổi chiều mùa thu năm ngoái, Giang Hải Dương đã không còn gặp lại Dung Doãn Trinh. Đương nhiên Giang Hải Dương biết Dung Doãn Trinh đã đi đâu. Thỉnh thoảng anh cũng suy đoán xem Dung Doãn Trinh cần bao nhiêu thời gian để có thể đưa “tiểu thư Christie’s” đến đây.

Nhưng Giang Hải Dương tin rằng Dung Doãn Trinh nhất định có thể đưa “tiểu thư Christie’s” đến khu vui chơi trên bờ biển Santa Monica này. Một người đàn ông đến cái chết còn không sợ thì anh ta có gì phải sợ.

Rời khỏi Santa Monica, Giang Hải Dương liền trở lại nhịp sống sinh hoạt bình thường của mình như trước đây. Đi làm, ăn, ngủ, tụ họp bạn bè, còn có bệnh tình của Khâu Uyển Lệ mỗi ngày đều đang tiến triển tốt dần lên.

Thỉnh thoảng, dưới những ánh đèn neon của thành phố hoa lệ ồn ào, Giang Hải Dương lại nhớ tới khu vui chơi sừng sững, lẳng lặng trên bờ biển Santa Monica. Chủ nhân của khu chơi đó là Dung Doãn Trinh, người đàn ông luôn khiến mọi người hiếu kì muốn tìm hiểu mọi thứ về anh.

“Nó đang đợi một người đến.” Khi bị phóng viên vây kín với đủ loại câu hỏi, anh sẽ trả lời như vậy. Trong suy nghĩ của mọi người, khu vui chơi này tựa như tòa tháp Babel kinh điển.

“Ôi, không! Nó cũng chỉ là một thứ hàng hóa. Các người hãy đợi mà xem, món hàng này sẽ giúp Dung Doãn Trinh kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ.” Một người đàn ông đã nói như thế trên tạp chí Vanity Fair.

Cho dù truyền thông đặt ra vô số nghi vấn nhưng Dung Doãn Trinh vẫn không màng đáp lại. Giang Hải Dương cũng không thấy có thêm tin tức gì Dung Doãn Trinh trên báo. Nhưng thỉnh thoảng mọi người cũng bàn luận về tập đoàn Á Đông Trọng Công của anh.

Khu vui chơi khổng lồ trên bờ biển Santa Monica vẫn im lìm như cũ. Những ngọn đèn được thiết kế vô cùng kì công vẫn chưa từng sáng lên thêm lần nào. Dường như tất cả mọi người đều đang mỏi mắt cùng mong chờ người mà Dung Doãn Trinh từng nói sẽ đến khu vui chơi này, để người ấy thổi bừng sức sống cho nơi đây.

Bọn trẻ sống ở Santa Monica mỗi ngày đều đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn khu vui chơi không dành cho chúng. Ở đó có một vòng đu quay khổng lồ, có vòng xoay ngựa gỗ như trong truyện cổ tích, có một chiếc tàu lượn siêu tốc khi được khởi động sẽ chạy ngang trên đỉnh đầu của chúng, …

Mùa thu năm nay, Giang Hải Dương trở lại bãi biển Santa Monica. Anh và một vài người bạn của mình góp vốn mở một nhà hàng kinh doanh thức ăn nhanh. Nhà hàng này chỉ cách khu vui chơi khoảng một dặm. Lần quay trở lại này Giang Hải Dương mới phát hiện có một ngôi nhà đang được xây dựng ở ngay bên cạnh khu vui chơi. Xung quanh ngôi nhà cũng được thiết kế thêm đường bay và bến tàu. Rất rõ ràng, Dung Doãn Trinh đang chuẩn bị để đón người phụ nữ kia trở về.

Khi đó, Giang Hải Dương cho rằng mình sắp được thấy những ngọn đèn torng khu vui chơi đồng loạt sáng bừng lên.

Nhưng nơi đó vẫn lặng im như thế.

Mãi cho đến mùa thu năm sau, những ngọn đèn trong khu vui chơi trên bờ biển Santa Monica vẫn không sáng lên. Vào một ngày cuối tuần, Giang Hải Dương đột nhiên nghe được tin tức đầu tiên về Dung Doãn Trinh sau suốt hai năm im bặt. Dung Doãn Trinh đột nhiên xuất hiện trong một bệnh viện phụ sản ở Los Angeles. Những người chứng kiến sự việc còn cho biết thêm người đi cùng Dung Doãn Trinh là một phụ nữ ăn mặc rộng thùng thình.

“Dung Doãn Trinh đã sắp làm cha.” Rất nhiều kênh truyền hình đều lấy tiêu đề này để nói về vấn đề nóng hỏi mấy ngày qua.

Đối với việc truyền thông Los Angeles cắn chặt không buông tin tức này, Giang Hải Dương cũng chỉ biết cười trừ chứ chẳng để trong lòng. Thật ra cách đây không lâu anh đã từng nghe mấy người bạn của mình kể: Một chiếc xe đắt tiền có rèm thường hay lui tới ngôi nhà cạnh khu vui chơi, còn có bác sĩ xuất hiện ở gần đó. Chưa hết, hầu như mỗi đêm, ngôi nhà ấy đều sáng đèn.

Nghe kể lại như vậy Giang Hải Dương cũng bán tín bán nghi, cho đến tuần cuối cùng của mùa thu năm nay, Giang Hải Dương gặp phải một chuyện vô cùng thú vị, sau đó anh ta mới tin Dung Doãn Trinh thực sự đã trở về.

Ngày hôm ấy, Giang Hải Dương vừa mua một thùng kem to đặt vào sau xe của mình thì phát hiện có một đứa nhỏ trùm khăn kín đầu trốn ở chỗ ngồi phía sau. Cô bé ngó dáo dác ra bên ngoài, cách đó không xa có hai người phụ nữ da đen đang nghiêng đầu tìm kiếm chung quanh. Khi một người đưa mắt nhìn tới phía này thì cô bé vội vàng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện chủ nhân chiếc xe đã trở lại.

“Này!” Cô bé gọi Giang Hải Dương, ra dấu bảo anh đừng lên tiếng, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, ngài là người Trung Quốc sao?”

Rất rõ ràng, Giang Hải Dương gật đầu.

“Yes!” Cô bé kêu lên.



“Cháu ở trong xe chú làm gì?” Giang Hải Dương tò mò hỏi.

Nào ngờ câu trả lời của cô bé khiến cho Giang Hải Dương cười sặc sụa.

“Tiên sinh, cháu có thai, cháu cần ngài giúp đỡ!” Cô bé nghiêm túc trả lời. Sau khi nghiêm túc trả lời xong còn trịnh trọng chỉ tay vào cái bụng nhỏ của mình.

Nhìn hai người phụ nữ da đen bên ngoài, Giang Hải Dươngcũng đã lờ mờ đoán được rốt cuộc là cô bé đang gặp phải chuyện gì. Đơn giản là cô tiểu thư nhỏ đang chơi trò mèo và chuột với hai người bảo mẫu của mình mà thôi. Anh cũng chả muốn phải vướng vào cái phiền toái này. Vì vậy, anh duỗi tay ra định túm lấy cô bé. Cô bé kia thấy vậy liền lách người tránh qua một bên. Kết quả là Giang Hải Dương cũng chỉ tóm được chiếc khăn đội đầu của cô bé.

Mất đi chiếc khăn đội đầu, khuôn mặt cô bé thoáng cái hiện ra.

Cầm chiếc khăn trong tay, Giang Hải Dương ngẩn người trong chốc lát.

Cô bé có mái tóc ngắn, đôi mắt to tròn và một lúm đồng tiền nhỏ dài.

Ánh mắt anh dán chặt vào má lúm của cô bé, hai đầu mày anh nhíu lại rồi giãn ra.

Hai năm trước anh đã từng nhìn thấy cô bé này trong một tấm ảnh. Bây giờ cô bé đã biết giấu một con gấu bông trong bụng để trông như phụ nữ mang thai.

“Loan Tiểu Hoa? Dung Tiểu Hoa?” Giang Hải Dương thử hỏi.

Nửa giờ sau, Loan Tiểu Hoa được Giang Hải Dương dẫn tới nhà hàng của mình. Đi cùng họ còn có hai người bảo mẫu của Loan Tiểu Hoa.

Chỗ ngồi của họ lấy ánh sáng cực tốt. Đã lâu rồi Loan Tiểu Hoa không được ăn món khoai tây chiên và kem lạnh. Ăn xong cô bé vẫn còn thèm, tự liếm sạch các đầu ngón tay.

“Loan Tiểu Hoa, tại sao cháu lại có mặt ở đây?” Thật ra Giang Hải Dương muốn hỏi là ba mẹ cháu đâu?

Câu trả lời của Loan Tiểu Hoa khiến cho hàm dưới của Giang Hải Dương muốn rớt xuống bàn.

“Ba cháu làm bụng mẹ cháu to lên, vì vậy gia đình cháu dọn tới chỗ này.”

Ôi trời, Giang Hải Dươngnghe xong liền thấy xấu hổ, cũng may những người xung quanh không biết tiếng Trung Quốc.

Giang Hải Dương hỏi: “Vậy ba mẹ cháu đâu rồi?”

Loan Tiểu Hoa chỉ vào một cái hamburger ở tủ bên cạnh, Giang Hải Dương liền mang chiếc bánh tới cho cô bé.

Cắn một cái, lúc này Loan Tiểu Hoa mới trả lời: “Ông ngoại cháu bị bệnh, ba đưa mẹ đến thăm ông ngoại.”

Chuyện Lý Tuấn Khải mang bệnh nặng, Giang Hải Dương cũng có nghe qua. Anh sờ sờ đầu Loan Tiểu Hoa, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, buồn bã nói: “Quá tệ, cháu không thể nuốt nổi nữa?”

“Làm sao vậy?” Giang Hải Dương tò mò hỏi.

“Trời đất ơi!” Loan Tiểu Hoa lấy con gấu bông giấu dưới bụng ra, tức giận vỗ lên đầu Giang Hải Dương một cái. “Chú quên bây giờ cháu là một phụ nữ mang thai sao? Ba cháu nói phụ nữ có thai không được ăn bậy bạ. Mấy thứ này chẳng có chút dinh dưỡng gì cả, như vậy không tốt cho đứa bé trong bụng.”

Giang Hải Dương không nói gì.

Loan Tiểu Hoa tiếp tục khoe khoang: “Lúc trước ở Vân Nam cháu chẳng được phép ăn mấy món này đâu. Khoai tây chiên, gà rán, hamburger,… cái gì cũng không được. Ăn vào vừa dở vừa không tốt cho sức khỏe, ba cháu nói vậy đấy. Cháu cảm thấy so với mẹ cháu thì ba cháu càng giống phụ nữ có thai hơn.”

Dung Doãn Trinh giống phụ nữ có thai? Dung Doãn Trinh giống phụ nữ có thai!

Giang Hải Dương có chút hả hê!

Anh lại không nhịn được tiếp tục hỏi Loan Tiểu Hoa: “Loan Tiểu Hoa, ba mẹ cháu có tốt không?”

“Chà, ý của chú là đang muốn hỏi cái gì tốt?” Loan Tiểu Hoa nghoẹo đầu hỏi lại.

Giang Hải Dương thật sự rất tò mò. Anh chỉ vào môi của mình, hạ giọng hỏi: “Bọn họ có hay hôn môi không? Còn nữa. . . Có ngủ cùng phòng hay không?”

Loan Tiểu Hoa suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: “Cháu nghĩ ba cháu muốn hôn mẹ cháu cũng khó. Bởi vì mẹ lúc nào cũng cư xử lạnh nhạt với ba. Nhưng mà cháu nhớ một lần, khi đó ba dẫn một bác sĩ tới để điều trị cho Sofia, sau đó mẹ đã chủ động hôn ba một chút. Đêm ấy ba ở trong phòng tập thể hình cả đêm luôn.”

“Về vấn đề ba mẹ có ngủ cùng phòng hay không. . . Lúc còn ở Vân Nam thì cháu chưa từng thấy ba mẹ ngủ cùng nhau. Mà bây giờ thỉnh thoảng cũng có vài lần…” Loan Tiểu Hoa giơ ngón tay ra đếm: “Một lần, hai lần, ba lần. . . Cháu nghĩ là nhiều hơn nữa đó, bởi vì bình thường cháu ngủ cùng với mẹ, nhưng ba nói cháu lớn rồi không thể với mẹ mãi được. Với lại mẹ đang mang thai, cần phải được nghỉ ngơi nhiều hơn nên sẽ ngủ một mình. Nhưng mà nhiều lần lúc tỉnh dậy cháu đều thấy ba mẹ đang ngủ chung trong phòng của mẹ.”

Loan Tiểu Hoa tỏ vẻ bất mãn: “Điều này khiến cháu cảm thấy ba chẳng thành thật gì hết. Chỉ có điều cho dù ba có ngủ cùng với mẹ thì cũng chẳng đạt được ích lợi gì đâu. Trên người ba còn đang bị thương, cháu cũng chẳng muốn nói huỵch toẹt ra.”

Giang Hải Dương dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để hỏi tiếp: “Tại sao ba cháu lại chẳng đạt được ích lợi gì? Vết thương của ba cháu có nghiêm trọng không?”

Loan Tiểu Hoa cũng nghiêm túc trả lời: “Cháu nghe các cô bảo mẫu nói thế, mẹ đang mang thai nên chắc chắn là ba chỉ phí công vô ích thôi. Về phần vết thương kia, tuy rằng ba luôn nói là chẳng đáng ngại nhưng nhất định là mẹ cháu chẳng tin đâu. Phải biết là mẹ cháu từng lớn lên ở ở phố Queen đấy.”

Cái câu “từng lớn lên ở phố Queen” kia Giang Hải Dương cảm thấy rất quen thuộc. Anh cầm khăn ăn giúp Loan Tiểu Hoa lau khóe miệng còn vương chút vụn bánh mì.

Lúc này lực chú ý của Loan Tiểu Hoa đang dồn vào người đàn ông xuất hiện trên TV. Bây giờ đang là thời các chính trị gia tranh cử. Họ thường xuyên tổ chức các cuộc vận động bầu cử, đài truyền hình liên tục tường thuật những bài phát biểu oanh liệt của họ.

“Người đàn ông kia là ai?” Loan Tiểu Hoa chỉ vào người đang nói trên TV. “Chẳng lẽ ông ta không thể nói tốt hơn sao?”

Vị kia chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho đợt tranh cử chức Tổng thống nhiệm kì này. Nếu người đó biết mình đang bị một đứa trẻ đánh giá như vậy không biết sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?

“Này cô bé, người đàn ông đó có thể sẽ là tân Tổng thống của quốc gia này đấy.”Giang Hải Dươngnói với Loan Tiểu Hoa.

“Trời ạ!” Loan Tiểu Hoa cười nhạt: “Nếu như ba cháu đi tranh cử, tân Tổng thống Mỹ chắc chắn là ba cháu! Ba cháu không chỉ có rất nhiều ưu điểm, lại còn có rất nhiều tiền. Mỗi ngày ba cháu đều chăm chỉ đi làm đến tối mịt mới về, chưa kể ba cháu còn là người đẹp trai nhất trên đời. . .”

Sau khi khoe khoang một loạt ưu điểm của ba mình, Loan Tiểu Hoa quay qua hỏi Giang Hải Dương: “Tiên sinh, chú hiểu chưa?”

Giang Hải Dương vội gật đầu tỏ ý đã hiểu, đồng thời còn phụ họa theo Loan Tiểu Hoa:”Nếu ba cháu đi tranh cử, hẳn lúc này người đang phát biểu trên TV là ba cháu.”

Loan Tiểu Hoa rất hài lòng, liếc mắt nhìn người đàn ông trên TV một cái, kiểu như: Ông may mắn lắm đấy nhé !

Nghĩ một chút, Loan Tiểu Hoa còn nói: “Sai, tổng thống phải là mẹ cháu mới đúng. Trước mặt mẹ, ba chỉ có thể phục tùng vô điều kiện. Ba nói trước đây mình đã phạm phải một sai lầm lớn, vì thế bây giờ phải từng bước, từng bước xây dựng mọi thứ lại từ đầu.”

Loan Tiểu Hoa vỗ lên đùi mình một cái:”Ở trong cái nhà này cháu lớn thứ hai, vậy cháu là Thủ tướng! Bởi vì ba cháu đã nói cháu là báu vật của ba mẹ. Ha ha, thế ba cháu chỉ có thể làm cán bộ thôi!”

“Vậy cháu định cho ba làm chức gì?” Giang Hải Dương hỏi.

Loan Tiểu Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, vừa lo vừa buồn: “Thật ra ba cháu cũng rất đáng thương, mẹ cháu thường hay tránh mặt ba cháu. Thôi cho ba làm Bộ trưởng nội các luôn vậy.”

Giang Hải Dương thầm than thay cho Dung Doãn Trinh. Người đàn ông đáng thương này mỗi ngày đều phải vắt óc tìm cách lấy lòng hai người phụ nữ. Nhưng vừa nghĩ tới Khâu Uyển Lệ, cõi lòng Giang Hải Dương liền trầm xuống.

Thông qua những câu trả lời ngây ngô của Loan Tiểu Hoa, Giang Hải Dương đoán được Dung Doãn Trinh hết mực cưng chiều “người vợ cũ” của mình, anh ta còn thành công làm cho cô mang thai lần thứ hai, cuối cùng hai người gương vỡ lại lành.

Loan Tiểu Hoa còn nói thật ra khi ở Vân Nam, vào một buổi trưa nọ ba mẹ cô bé có ngủ cùng nhau một lần, sau đó thì ba bị cảnh sát bắt đi. Một tháng sau, mẹ đi đón ba về nhà, và không lâu sau thì cả nhà bọn họ đã chuyển đến nơi này.

Sau khi nói xong, Loan Tiểu Hoa lại cắn một miếng hamburger thật to. Cô bé vừa nhai vừa kể khổ với Giang Hải Dương: “Thật ra cháu rất nhớ các bạn ở Vân Nam, nhưng mẹ cháu nói có rất nhiều nguyên nhân để cả nhà cháu phải dọn đến nơi này. Ví dụ cháu cần được bờ vai vững chắc của ba che chở, rồi em trai nhỏ của cháu cần có một tấm gương để noi theo, vì Sofia cần được điều trị ở bệnh viện tốt hơn, vì ông ngoại đang bệnh nặng và mẹ muốn có mẹ ở cạnh. . .”

“Tiên sinh, cháu nói như vậy chú đã hiểu chưa?” Loan Tiểu Hoa nói một tràng, phát hiện Giang Hải Dương chẳng ừ hử gì cả, liền hỏi anh đã hiểu chưa.

Giang Hải Dương gật đầu, anh rốt cuộc đã hiểu, tựa như ngày đó Lý Tuấn Khải nói mỗi một đứa bé lớn lên đều cần có tình yêu của cả cha và mẹ. Loan Tiểu Hoa phải được ngồi trên vai cha và cùng nhau hát bài “Siêu nhân xuất chinh” thì hạnh phúc mới trọn vẹn.

Khi Giang Hải Dươngcòn đang trầm tư thì Loan Tiểu Hoa đột nhiên hỏi một vấn đề:

“Được rồi, tiên sinh, chú nói chú quen cha cháu, vậy chắc là chú biết tại sao cháu lại được đặt cho một cái tên quê mùa là Tiểu Hoa phải không?” Loan Tiểu Hoa đột nhiên hỏi như vậy.

“. . .”

Loan Tiểu Hoa thở phì phò, nhẩm đếm xem từ trước đến nay có bao nhiều người từng cười nhạo tên của cô bé. Sau khi đếm xong, cô bé đột nhiên lại dương dương tự đắc: “Nhưng mà cháu đã tự nghĩ ra cách.”

Cô bé thậm chí còn không kịp đợi Giang Hải Dương đáp lại mà đã bắt đầu khoe khoang: “Cháu đã thuyết phục mẹ để cháu đặt tên cho em trai nhỏ. Tiên sinh, chú có biết cháu đã đặt tên gì cho em ấy không?”

“Tên gì?” Giang Hải Dươngdựng thẳng hai lỗ tai lên, đợi Loan Tiểu Hoa trả lời.

“Soái Phát!” Loan Tiểu Hoa dương dương đắc ý nói ra.

“Cái gì?”

“Soái nghĩa là đẹp trai, Phát nghĩ là toát ra (ý nói toát lên vẻ đẹp trai). Cực kì quê mùa luôn đúng không?”

“. . .”

“Cháu nói cho chú biết, lúc ở Vân Nam cháu có quen một người bạn tên Soái Phát. Mỗi lần chơi cùng cậu ấy, tất cả mọi người đều cười nhạo tên của cậu ấy. Vì vậy cháu phải đặt tên Soái Phát này cho em trai nhỏ để mọi người chuyển sang cười nhạo em ấy, đừng trêu chọc tên của cháu nữa. Tiên sinh, chú thấy có phải sáng kiến này rất tuyệt hay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Tiểu Hoaphồng lên đến đỏ bừng, bộ dáng như muốn nói: Chú mau biểu dương trí thông minh của cháu đi!

“Đúng vậy, rất tuyệt!” Giang Hải Dương sờ sờ đầu Loan Tiểu Hoa.

Khi phố xá vừa mới lên đèn, Loan Tiểu Hoa ngoan ngoãn theo bảo mẫu của cô bé rời khỏi nhà hàng. Cô bé nói đêm nay ba mẹ mình sẽ không về nhà, cô bé phải về sớm để trông nhà.

Hôm ấy, Giang Hải Dương xác nhận thêm một việc.

Dung Doãn Trinh đã đưa người anh yêu về đến Santa Monica, nhưng mà rốt cuộc người ấy vẫn chưa đặt chân đến khu vui chơi vốn được dành riêng cho mình.

———————

Mùa đông đến, Giang Hải Dương vẫn như trước, vào cuối tuần rãnh rỗi anh sẽ đến Santa Monica sắp xếp công việc ở nhà hàng.

Trên bờ biển này, chủ nhân của khu vui chơi, của những chiếc máy bay trực thăng và du thuyền đã khiến cho bọn trẻ phải hết lòng sùng bái. Chúng nghĩ rằng những người đang sống trong ngôi nhà ven biển kia thật đáng ngưỡng mộ.

Giang Hải Dương từng nhìn thấy người phụ nữ “từng lớn lên ở phố Queen” một lần. Đó là vào một ngày tháng mười một, ngày ấy, dưới ánh nắng vàng nhạt, người phụ nữ đẩy một chiếc xe lăn đi tới bến tàu tư nhân của Dung Doãn Trinh. Lúc đó Giang Hải Dương đang ở trên thuyền câu cá, từ góc độ của mình, anh có thể quan sát rõ mọi chuyện trên bến tàu. Người phụ nữ mặc chiếc váy rộng thùng thình, trên xe lăn là một người phụ nữ da đen gầy gò.

Và những người bạn cùng anh góp vốn mở nhà hàng đã nói cho anh biết: người phụ nữ da đen tên là Sofia, một bệnh nhân ung thư thời kì cuối. Dung Doãn Trinh đã đưa tất cả những bác sĩ điều trị ung thư giỏi nhất trên thế giới đến đây chỉ để giúp bà ấy giảm bớt sự đau đớn.

Khi mặt trời sắp chìm xuống đáy biển, trên bến tàu xuất hiện thêm bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. Anh ta đỡ lấy chiếc xe lăn từ trong tay người phụ nữ. Khuôn mặt người đàn ông hướng về phía người phụ nữ. Trong gió dường như có thể nghe thấy giọng nói dịu dáng của anh ta, ngoài ra còn có tiếng cười khanh khách của một đứa trẻ. Cô bé gây nhốn nháo một phen, vì vậy người phụ nữ đột nhiên nghiêm giọng hô lên :”Loan Tiểu Hoa, con để cho mẹ yên một lúc được không!”.

Người đàn ông vốn đang gấp rút muốn lấy lòng vợ nghe vậy liền trở mặt, không chút do dự rũ sạch tình cha con. Anh tóm lấy cô con gái của mình, quẳng khỏi bến tàu. Đứa nhỏ oang oác kêu lên.

Nào ngờ ngườ phụ nữ thấy vậy thì không khỏi tức giận, càng quát to hơn nữa: “Dung Doãn Trinh, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không!”

Khi Giang Hải Dươngrời khỏi thuyền, không nhịn được quay đầu nhìn lại. Ánh hoàng hôn đã kéo dài trên bến tàu, nhuộm hồng thànhmột cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ. Nơi đó có một bà lão, một đôi vợ chồng, một đứa bé nghịch ngợm và một chú chó nhỏ.

Đêm trước lễ Giáng Sinh, Giang Hải Dương đã “chính thức” gặp lại Dung Doãn Trinh. Khi đó Dung Doãn Trinh đang dắt tay Loan Tiểu Hoa đi dạo. Giang Hải Dương nói cho Dung Doãn Trinh biết mình và một vài người bạn đã mở một nhà hàng ở đây.

Loan Tiểu Hoa cùng với chú chó nhỏ của mình rượt đuổi nhau trên bãi cát. Giang Hải Dương rút một điếu thuốc mờiDung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh lại nói anh đã cai thuốc.

“Tôi đã phải dùng rất nhiều biện pháp mới có thể đưa cô ấy trở lại bên cạnh mình.” Dung Doãn Trinh nói, trông vô cùng thỏa mãn.

“Chúc mừng anh.” Giang Hải Dương nói. Anh đoán rằng một trong rất nhiều biện pháp mà Dung Doãn Trinh nói tới hẳn là có một cái giống như lời Loan Tiểu Hoa đã kể: Ba cháu làm bụng mẹ cháu to lên.

Một lúc sau, Dung Doãn Trinh nói một câu, chẳng biết là đang nói với chính mình hay là đang nói cho người khác nghe: “Cô ấy không còn yêu tôi như trước nữa.”

Giang Hải Dương cũng không biết làm sao để an ủi anh, cũng chỉ có thể nói: “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Đương nhiên!” Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng cười ra tiếng. “Tôi sẽ dùng tất cả những gì mình có để giành lại trái tim cô ấy. Ba Tiểu Hoan đã nói cho tôi biết, phụ nữ rất dễ cảm động, tôi chỉ cần làm thật nhiều chuyện khiến cô ấy cảm động, cô ấy sẽ nguyện ý bước vào khu vui chơi này. Bao lâu tôi cũng sẽ chờ.”

Sau thời gian một điếu thuốc, Dung Doãn Trinh rời khỏi bãi biển. Loan Tiểu Hoa ung dung ngồi trên vai anh, khoái chí túm tóc ba hành hạ. Bị cô bé chơi đùa rất thảm nhưng người đàn ông vẫn vui vẻ phối hợp.

Con gió của tháng mười hai tháng thổi đến, cuốn theo một đoạn đối thoại nhỏ trên biển:

“Bộ trưởng nội các, ông có chuẩn bị quà Giáng sinh cho ta chưa đấy?”

“Đã chuẩn bị xong rồi, thưa ngài Thủ tướng!”

“Ồ, vậy nói xem ông đã chuẩn bị quà gì cho ta vậy?”

“Thưa ngài Thủ tướng, tôi đã chuẩn bị trọn bộ sưu tập đồ chơi Sponge Bob, bao gồm cả đồ ngủ, áo thun, quần dài, …. có in hình nhân vật mà ngài yêu thích.”

. . .

Giang Hải Dương nghĩ: đây cũng là một trong những biện pháp mà Dung Doãn Trinh nói đó sao?

Hẳn là truyền thông vĩnh viễn không bao giờ biết Dung Doãn Trinh còn có một mặt này.

Ngày hôm sau, Giang Hải Dương nhận được một tấm vé mời, người gửi là Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh mời Giang Hải Dương đến tham dự một buổi hòa nhạc mừng năm mới. Điều đặc biệt là người tổ chức đêm nhạc tên Sofia Adams, một nhân vật chẳng có chút tiếng tăm nào ở Los Angeles.

Sofia? Là bệnh nhân ung thư kia ư?

Kèm theo vé mời, Giang Hải Dương còn nhận được một bộ lễ phục.

Ngày đầu tiên của năm mới, Giang Hải Dương mặc bộ kia lễ phục đi xem buổi hòa nhạc.

Đêm nay, lần đầu tiên kể từ khi chào đời đến giờ, Giang Hải Dương được xem một buổi hòa nhạc đầy cảm động với vô vàn cảm xúc. Người phụ nữ da đen tên Sofia kia đã dùng một màn trình diễn kéo dài mười hai phút để khiến toàn bộ khán giả trong khán phòng Staples Center phải thổn thức.

Đêm nay, Staples Center với sức chứa hơn 20.000 chỗ ngồi đã chật cứng người. Ngoài những người lớn từ phố Queen còn có đủ mọi tầng lớp khác. Trên hàng ghế đầu tiên đều là những nhân vật tiếng tăm ở Los Angeles, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng cũng được mời đến dự.

Người tổ chức buổi hòa nhạc này là Dung Doãn Trinh và một nữ ca sĩ da đen đang đếm ngược đến ngày sắp phải ngừng cống hiến cho âm nhạc.

Từ chỗ Giang Hải Dương có thể thấy rõ hàng ghế mà Dung Doãn Trinh ngồi. Anh mặc bộ âu phục được cắt may tinh tế, người phụ nữ ngồi bên cạnh anh bụng đã hơi nhô lên, ánh mắt cô luôn tập trung về phía sân khấu.

Dán hợp xuớng gồm ba mươi nghệ sĩ đến từ phố Queen. Có người tóc đã bạc trắng, có người vẫn còn rất trẻ, bọn họ mặc cùng một kiểu trang phục, đứng trên sân khấu đợi chờ một người xuất hiện.

Còn khoảng năm phút nữa là đồng hồ sẽ điểm 0 giờ. Một cô gái tóc vàng đỡ một người phụ nữ da đen gầy gò với bím tóc dài sau lưng từ từ bước lên sân khấu.

Khoảng cách chỉ chừng mười bước chân nhưng một già một trẻ đỡ nhau phải mất gần năm phút đồng hồ.

Người phụ nữ da đen đi tới giữa sân khấu, cô gái tóc vàng đứng bên cạnh bà. Người phụ nữ da đen cầm micro lên, ánh mắt lướt qua toàn bộ khán giả bên dưới, tìm kiếm một lúc sau đó dừng lại ở một chỗ. Và người phụ nữ ngồi bên cạnh Dung Doãn Trinh chợt đưa tay lên, vẫy tay với người phụ nữ da đen trên sân khấu.

Người phụ nữ da đen mỉm cười, trong nháy mắt toàn bộ đèn trong khán phòng đều tắt ngóm, duy nhất ánh đèn trên đầu người phụ nữ da đen là vẫn còn sáng.

Tiếng chuông đồng hổ điểm 0 giờ vang lên, một năm mới lại tới, ba mươi nghệ sĩ trong dàn hợp xướng chậm rãi cất vang giọng hát của mình.

Giang Hải Dương tin rằng buổi hòa nhạc mừng năm mới ngày hôm nay đã để lại cho 20.000 khán giả những ấn tượng tốt đẹp không bao giờ phai trong ký ức.

Người phụ nữ da đen sắp lìa xa thế giới này đã dùng ca khúc “I had a dream” để nói với tất cả mọi người rằng: Cho tới nay bà vẫn không quên những ước mơ của mình.

Sofia kết thúc bài hát bằng một nốt cao vút được ngân thật dài, tin rằng khi đó rất nhiều người đều há hốc mồm trước màn trình diễn vô cùng tuyệt vời của bà.



Tiếng hát của người phụ nữ da đen tên Sofia vang vọng khắp Staples Canter, rồi dường như xông đến tận trời mây, đợi chờ các thiên sứ cho một tràng pháo tay tán thưởng.

Cuồi cùng, ai nấy đều ngẩn người đến quên cả vỗ tay.

Kết thúc màn trình diễn, nước mắt đã lăn dài trên gò má hốc hác của người phụ nữ da đen. Bà nói :”Hôm nay tôi rất vui, tôi vẫn chưa bao giờ quên những ước mơ của mình ngày trước. Thượng đế vẫn luôn biết tôi đang đứng ở đây.”

Người phụ nữ có chiếc bụng hơi nhô cao chậm rãi đứng dậy, cô cởi giày ra, đứng lên trên ghế gồi, cô đặt tay lên ngực và gửi một nụ hôn gió đến người phụ nữ da đen trên sân khấu. Sau đó là là một tiếng huýt sáo thật lớn.

Người phụ nữ đang đứng trên ghế vô cùng tùy hứng. Đâu đó trong trí nhớ của mình, hình như Giang Hải Dươngđã từng thấy qua một canh tượng tương tự. Rất lâu trước đây, anh từng gặp qua một cô gái lúc nào cũng mím chặt môi. Cô gái có mái tóc đen dài được thắt thành hai bím tóc rũ trên vai. Trông cô rất cá tính và và phóng khoáng.

Giang Hải Dương nghĩ có lẽ vào một ngày nào đó của một năm nào đó, anh đã từng gặp Loan Hoan, chính là ở khu phố Queen mà bọn họ đã từng lớn lên.

Chỉ là, hành động của người phụ nữ kia đã khiến người đàn ông bên cạnh vô cùng lo lắng. Anh ta cũng đứng dậy, vòng tay thành một vòng tròn, bao bọc lấy cơ thể người phụ nữ để ngăn cô không bị ngã bất thình lình.

Chỉ là…

Vì quá khẩn trương nên người đàn ông kia trong thế nào cũng cảm thấy rất buồn cười.

Dưới đài, một người nghệ sĩ có mái tóc bạc trắng đứng lên, bỏ chiếc mũ dạ trên đầu xuống và xúc động vỗ tay. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh. Một giây sau đó là tiếng vỗ tay vang dậy như sấm động, ai nấy đều hô to: “Sofia, Sofia.”

Trong những tiếng reo hò không ngớt, người phụ nữ với cái bụng hơi nhô lên ngả đầu vào vai người đàn ông bên cạnh. Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên thắt lưng cô hơi vỗ về.

Giang Hải Dương nghĩ nhất định là cô ấy đang khóc, hẳn là mừng đến phát khóc. Mà những giọt nước mắt kia có một phần là mang theo sự cảm kích, cảm kích trước việc làm của Dung Doãn Trinh.

Sự cảm kích thường là khởi nguồn yêu thương.

Ánh mắt Giang Hải Dương trở lại trên sân khấu, Loan Tiểu Hoa với bím tóc nhỏ đang ngước mắt nhìn Sofia.

Giang Hải Dương nghĩ rằng sau này khi Loan Tiểu Hoa trưởng thành, tất cả những chuyện diễn ra ngày hôm nay sẽ trở thành một tổ hợp những bức ảnh sống động lưu lại trong lòng cô bé. Theo dòng thời gian, tổ hợp những bức ảnh ấy nhất định sẽ ngày càng nhiều lên và luôn lưu dấu về tình yêu, về dũng khí, về những ước mơ.

——————

Sáng sớm hôm sau, Giang Hải Dương gặp Dung Doãn Trinh khi anh đang chạy bộ trên bờ biển Santa Monica. Khi nhìn thấy trên trán Dung Doãn Trinh có những dấu vết mờ mờ thì Giang Hải Dương lập tức nghĩ đến những lời Loan Tiểu Hoa nói: Mỗi khi cố ngủ cùng với mẹ thì thế nào ba cháu cũng bị đánh.

Cố nén cười, Giang Hải Dương giả vờ lơ đễnh hỏi: “Trán của anh. . .”

“Bị va vào cửa!” Dung Doãn Trinh vội vàng trả lời.

Bị va vào cửa? Được rồi, được rồi, vậy thì là va đụng vào cửa. Chỉ là, vết xước trên cổ Dung Doãn Trinh cũng là vì bị va vào cửa ư?

“Tôi đã gặp cô ấy rồi, cô ấy rất đẹp.” Giang Hải Dương nói.

“Cảm ơn.” Dung Doãn Trinh đáp.

Vài giây sau, người đàn ông vừa nói “cảm ơn” chợt biến sắc. Anh tràn ngập đề phòng nhìn Giang Hải Dương, sau đó thì không khách khí mà hỏi một tràng: “Cậu gặp cô ấy ở đâu? Hai người có nói chuyện sao? Cậu đã nói gì với cô ấy? Chẳng lẽ trước đây hai người từng quen biết?”

Trời ạ, người đàn ông này thoắt cái liền biến thành một Loan Tiểu Hoa! Anh chỉ lịch sự khen ngợi một tiếng liền biến thành tình huống dở khóc dở cười như thế này.

“Dung tiên sinh, anh quên rằng tôi cũng tham dự buổi hòa nhạc tối hôm qua sao?” Giang Hải Dương bình tĩnh nói. “Chỉ có điều tôi vẫn cảm thấy cô ấy không đẹp bằng Khâu Uyển Lệ.”

Ý muốn nói là: Người phụ nữ của anh đúng là đẹp thật đấy nhưng mà vẫn không đẹp bằng người phụ nữ trong lòng tôi.

Thế nhưng, Dung Doãn Trinh lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Thật kì lạ, trên đời này còn có người đẹp hơn cô ấy sao?”

Thượng đế ơi, Giang Hải Dương cược rằng bây giờ Dung Doãn Trinh căn bản không nhớ nổi “Khâu Uyển Lệ” là ai nữa.

Lúc này, Giang Hải Dương lại cảm thấy ngời đàn ông đang đứng trước mặt là một trong ba phần thân của người tên “Dung Doãn Trinh”. Bởi vì anh ta không giống với “Dung Doãn Trinh” thường được ca ngợi trên các mặt báo, cũng không giống với người đàn ông suốt ngày thẫn thờ trên bờ biển Santa Monica.

Người đang đứng trước mặt Giang Hải Dương có phần hồn nhiên như cô bé Loan Tiểu Hoa.

Nhưng, nhìn kỹ cần cổ đầy những vết xước và dấu răng của Dung Doãn Trinh, Giang Hải Dương cho rằng Dung Doãn Trinhtrở nên kì quái như vậy là vì có nguyên nhân sâu xa.

Anh ta thế mà lại trở thành một người thích nhiều chuyện.

Giang Hải Dương lại giả vờ lơ đễnh hỏi tiếp: “Anh và cô ấy thế nào rồi?”

Người đàn ông hơi giãn hai đầu mày ra, thoải mái nói: “Ừ, tạm được, tối hôm qua cô ấy lại gọi tôi là sư tử nhỏ rồi.”

Giang Hải Dương cảm thấy câu trả lời này có gì đó không thích hợp, nhưng mà quan sát gương mặt vốn luôn trắng nõn nay đã ửng hồng của Dung Doãn Trinh thì anh ta cảm thấy có gì đó mập mờ ở đây.

Dung Doãn Trinh ngập ngừng viện cớ còn có việc phải làm rồi vội vàng rời đi. Nhìn theo bóng lưng Dung Doãn Trinh, trong đầu Giang Hải Dương chợt lóe lên một suy nghĩ.

Ho khan một cái. . .

Theo lời Loan Tiểu Hoa, mẹ cô bé mang thai được năm tháng rồi. Vậy thì có lẽ tối qua Dung Doãn Trinhđã…phát sinh một chút chuyện với người vợ đang mang thai năm tháng của mình.

Có người nói, phụ nữ mang thai không hề nhã nhặn, dịu dàng đâu nhé.

Cái biệt danh “sư tử nhỏ” này Giang Hải Dương biết. Loan Tiểu Hoa có nói “Bộ trưởng nội các” của cô bé thích được mẹ gọi là “sư tử nhỏ.”

Nhất định là Dung Doãn Trinh đã dùng một chút chiêu trò để được người phụ nữ kia gọi là “sư tử nhỏ”, có thể thấy những vết xước trên cổ anh là do cô ấy vẫn chưa cam tâm tình nguyện.

Sau năm mới, một vài người bạn nói cho Giang Hải Dương biết có lẽ vì bệnh tình của Sofia chuyển biến xấu mà cả nhà Dung Doãn Trinh đã lâu rồi không xuất hiện ở Santa Monica.

Ba tháng sau, Giang Hải Dương đọc báo thấy tin tức về đám tang của Sofia.

Giang Hải Dương đến dự tang lễ. Ở đó anh gặp một nhà ba người của Dung Doãn Trinh. Trên mặt họ không có quá nhiều bi thương, có thể nói là khá bình tĩnh, tựa như họ chỉ đến đây để tiễn một người bạn sắp đi xa.

Sau khi đám tang kết thúc, Dung Doãn Trinh ôm người phụ nữ trở về trong xe. Người phụ nữ mệt mỏi ngả đầu lên vai Dung Doãn Trinh. Loan Tiểu Hoa theo sau không ngừng kêu lên:”Ba, ba, nhớ phải cẩn thận một chút.”

Tháng năm, Dung Doãn Trinh đã đăng một bức ảnh lên trang cá nhân của mình. Trong ảnh có hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, một bàn tay nhỏ bao bọc lấy một bàn tay nhỏ hơn.

Dung Doãn Trinh còn chú thích cho bức ảnh là:”Vô cùng biết ơn.”

Loan Tiểu Hoa gọi điện thoại cho Giang Hải Dương, trong điện thoại cô bé thể hiện sự sung sướng của mình. Mẹ cô bé đã sinh ra một em trai với gương mặt đầy nếp nhăn.

Giữa tháng mười, ánh đèn trong ngôi nhà bên bờ biển Santa Monica của Dung Doãn Trinh lại sáng lên.

Vào một buổi chiều, nhà hàng của Giang Hải Dương đón hai vị khách đặc biệt, đó là Loan Tiểu Hoa và Loan Hoan.

Loan Tiểu Hoa vừa mới bảo Giang Hải Dương lấy cho cô bé một cái hamburger thì mẹ của cô bé liền xuất hiện. Cô bé vừa nhìn thấy mẹ bước vào thì vội vàng bỏ chiếc hambuger trong tay xuống.

Buổi chiều hôm ấy, nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ bóng lưng chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì Giang Hải Dương đột nhiên hô lên.

“Tôi cũng từng lớn lên ở phố Queen.”

Bóng lưng lớn hơn hơi dừng lại.

Những ngọn đèn ở khu vui chơi khổng lồ trên bờ biển Sanata Monica thật lâu rồi vẫn chưa chịu sáng lên. Mẹ của Loan Tiểu Hoa có vẻ như chẳng hề bận tâm đến điều đó. Giang Hải Dương thật lòng mong muốn tất cả đèn trong khu vui chơi sẽ được sáng lên. Giang Hải Dương thật lòng mong muốn mỗi một đứa trẻ lớn lên ở phố Queen đều sẽ được hạnh phúc trọn vẹn.

Giang Hải Dương nói tiếp:

“Nhất định trước đây cô thường để tóc bím, thường mặc quần jeans vẽ graffiti, hơn nữa chắc chắn còn từng ném đá vào cửa sổ nhà ông Klein quái đản.”

Cô chậm rãi quay đầu lại.

Rốt cuộc Loan Tiểu Hoa cũng có một chiếc hamburger đặt trước mặt. Giang Hải Dương và Loan Hoan ngồi đối diện nhau.

“Tôi biết Sofia, tôi còn từng trả tiền xu để nghe bà ấy hát.” Giang Hải Dương nói với Loan Hoan.

Sau đó, chủ đề của bọn họ bắt đầu vây quanh những con người cả hai từng vô cùng quen thuộc. Rất nhanh bọn họ liền chẳng khác gì những người bạn thân lâu năm vừa mới gặp lại. Giang Hải Dương nói cho Loan Hoan biết anh cũng có góp sức trong việc xây dựng khu vui chơi dành tặng riêng cho cô.

“Tôi không thích chỗ đó lắm.” Cô cúi đầu, hờ hững nói: “Nó luôn luôn khiến tôi nhớ lại những kỉ niệm chẳng mấy vui vẻ. Anh ấy từng hai lần nói muốn dẫn tôi vào khu vui chơi, nhưng rốt cuộc chúng tôi vẫn chưa một lần đến đó.”

“Giang Hải Dương, bây giờ tôi đã quá tuổi để vào một khu vui chơi tìm kiếm niềm vui rồi.” Cô nói: “Tôi cũng không tin chỉ cần bước vào đó bản thân liền có thể vui vẻ.”

Nhìn người phụ nữ ở đối diện, Giang Hải Dương nghĩ có lẽ ngay từ giây đầu tiên anh đặt chân đến Santa Monica này, anh đã được Thượng đế trao cho một sứ mệnh đặc biệt, giống như người phụ nữ da đen tên Sofia vậy.

“Hôm nay tôi rất vui, tôi vẫn chưa bao giờ quên những ước mơ của mình ngày trước. Thượng đế vẫn luôn biết tôi đang đứng ở đây.”

Mà anh sở dĩ đi tới nơi này là vì để giúp cho trái tim của hai đứa trẻ vẫn luôn khao khát hạnh phúc được nhích lại gần nhau hơn.

Vì vậy, buổi chiều hôm ấy, Giang Hải Dương đã nói với Loan Hoan rất nhiều chuyện. Những chuyện mà cô không biết, những chuyện về người đàn ông tên Dung Doãn Trinh đã diễn ra ở bờ biển Santa Monica này.

Cuối cùng, Giang Hải Dương kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang hốt hoảng mà chạy.

Loan Hoan kéo tay Loan Tiểu Hoa vội vàng rời khỏi nhà hàng của Giang Hải Dương. Đôi chân cô dẫm mạnh trên bờ cát, cô chạy như bay về phía khu vui chơi. Trước đây cũng từng nhiều lần đi ngang qua nơi đây, nhưng cô chưa từng một lần để mắt tới nó.

Không hiểu sao ngày hôm nay cô lại vô cùng để tâm đến nó như vậy.

Loan Tiểu Hoa chạy theo phía sau mẹ, cô bé bật cười khanh khách: “Mẹ, mẹ đang thi chạy với con xem ai chạy nhanh hơn sao?”

Một chuỗi những dấu chân lớn nhỏ không đều in dài trên bãi cát. Dấu chân lớn hơn cách nhau quãng khá dài, dấu chân nhỏ hơn in chồng lộn xộn lên đấy.

Khi Loan Hoan quay đầu nhìn lại thì Loan Tiểu Hoa đã bị cô bỏ khá xa. Gió biển thổi lùa qua mái tóc cô bé, trên gương mặt tươi cười kia hiện lên một chiếc má lúm đồng tiền thật dài, giống hệt như Dung Doãn Trinh.

Loan Hoan ngẩn ngơ đứng nhìn.

Buổi tối, Loan Hoan không ngừng đi tới đi lui trong phòng. Cô cũng không biết vì sao mình lại bồn chồn không yên như vậy.

Cuối cùng, cô đi tới trước cửa sổ. Cô giơ tay vén rèm cửa qua một bên. Thông qua ô cửa kính, lần đầu tiên cô chủ động ngắm nghía khu vui chơi khổng lồ thường được bọn nhỏ nhắc đến như một lâu đài cổ tích.

Giang Hải Dương còn nói với cô rằng: “Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên nghĩa là đừng cố tình cự tuyệt, cũng đừng ép mình bài xích.”

Năm phút sau, Loan Hoan thay quần áo, khoác thêm một chiếc áo choàng, đứng trong thư phòng của Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinhđang ngả người ra sau lưng ghế, lông mày nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền có vẻ mệt mỏi.

Người đàn ông này có rất nhiều danh hiệu: chồng, ba, doanh nhân trẻ, lãnh đạo công ty, . . .

Những danh hiệu ấy khiến anh vô cùng bận rộn.

Chậm rãi. . .

Loan hoan giơ ngón tay đặt lên một bên huyệt thái dương của anh, dịu dàng gọi một tiếng đã lâu rồi cô không gọi.

“Doãn Trinh.”

Anh mở mắt, nhìn nàng.

Cứ như vậy, ngây dại, choáng váng.

Đêm nay, rốt cuộc thì khu vui chơi cũng bừng sáng lên với những ánh đèn neon đủ màu sắc.

Ánh đèn màu cam ấm áp của vòng xoay ngữa gỗ, ánh đèn màu xanh lam của đoàn tàu chạy trên không, còn có những người khổng lồ trong miệng nhả đầy khói trắng, chiếc quần siêu nhân liên tục nhấp nháy đèn như pháo hoa. . .

Người phụ nữ đứng giữa khu vui chơi, người đàn ông từ từ bước tới gần cô, sau đó anh xúc động ôm cô vào lòng.

Bóng lưng hai người hòa nhập làm một. Một lúc sau thì hai chiếc bóng chậm rãi tách rời nhau, bởi người đàn ông đang cúi đầu, nâng cằm người phụ nữ lên.

Hai người hôn nhau, chẳng còn sự bài xích hay chống cự, họ lại hôn nhau say đắm sau ngần ấy năm.

Sau đó người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ, đi về phía cỗ xe ngựa màu vàng.

Là vị khách đầu tiên chạy ào tới khu vui chơi, thế nhưng Giang Hải Dương lại vô tình chứng kiến một màn “cấm trẻ em”.

Trên cỗ xe ngựa màu vàng, người đàn ông lại đang tiếp tục nụ hôn của mình. Những ánh đèn 3D hình con thỏ liên tục chạy ngang qua hai người.

Khi Giang Hải Dương đưa mắt về hướng cỗ xe ngựa màu vàng thì…

Một chú thỏ trắng vừa chạy lướt qua ngực người phụ nữ. Khi cô không kịp đề phòng thì bàn tay người đàn ông đã bắt lấy một bên ngực cô. Người phụ nữ có chút luống cuống muốn gạt tay anh ra, nhưng anh lại tỏ vẻ vô tội như vừa rồi mình chỉ muốn tóm lấy chủ thỏ trắng bằng ánh đèn 3D kia.

Người đàn ông trên cỗ xe ngựa màu vàng dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Giang Hải Dương, anh vòng tay ôm chặt lấy người phụ nữ.

Trong nháy mắt, trên cỗ xe ngựa bày ra một bức tranh tĩnh lặng đẹp tuyệt mĩ. Người phụ nữ cúi đầu nhìn, người đàn ông ngẩng đầu lên, hình ảnh ấy vô cùng tinh khiết.

Rất nhanh sau đó, cánh tay người phụ nữ khẽ cử động phá vỡ trạng thái tĩnh của bức tranh. Cô yếu ớt muốn đẩy người đàn ông ra, bộ dáng vô cùng mềm mại, hấp dẫn.

Nếu như lúc này người phụ nữ nói rằng cô đã muốn kháng nghị, từ chối tiếp tục cảnh thân mật thì hành động tiếp theo của người đàn ông đã khiến cô phải buông vũ khí mà đầu hàng.

Người đàn ông bắt lấy tay cô, sau đó ngậm những ngón tay xinh xắn của cô vào miệng.

Vài giây sau, bàn tay cũng người phụ nữ chống trên xe ngựa.

Trên xe bày ra cảnh người đàn ông ghé đầu lên ngực người phụ nữ, anh như một đứa trẻ tìm tòi đến không biết mệt mỏi. Sau đó người phụ nữ dời tay đi, đặt trên đầu người đàn ông trước ngực mình.

Trên xe trở lại trạng thái yên tĩnh.

Chớp mắt, đầu vai người đàn ông run lên. Cơ thể hai người dập dìu chuyển động, cổ xe ngựa cũng không khỏi rung lắc kịch liệt. . .

Mà mã xa cũng chút nào không ngoài suy đoán chấn động lên.

Giang Hải Dương quay đầu đi về phía bãi cát. Khung cảnh kiều diễm trên cỗ xe ngựa màu vàng khiến anh không khỏi đỏ mặt, vì vậy anh cần phải chạy thật nhanh về phía bãi cát.

Rất nhiều trẻ em mặc đồ ngủ chạy ngược lại hướng của anh, chúng đang hăm hở chạy về phía khu vui chơi.

Rốt cuộc thì khu vui chơi cũng sáng đèn.

Giang Hải Dương nghĩ rằng rất lâu sau về sau anh vẫn sẽ nhớ kĩ:

Trên quốc lộ số 10 ở Los Angeles có một đoạn chạy dọc qua bờ biển Santa Monica. Trên bờ biển Santa Monica có một câu chuyện cổ tích tình yêu tuyệt đẹp. Một người đàn ông đã đưa người phụ nữ anh ta yêu đến khu vui chơi trên bờ biển.

Một người đàn ông đã tặng cho người phụ nữ anh ta yêu cả một khu vui chơi trên bờ biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook