Hoa Hồng Xanh

Chương 3: CHƯƠNG 3

Rùa River

17/12/2013

Đã 10 giờ sáng, mọi hôm Cúc đã tất bật vo gao chuẩn bị nấu cơm. Nhưng hôm nay nó vẫn nằm đờ ra trên giường, mắt mở trân trân. Ông đã đoán đúng. Nó sốc thực sự khi biết tin này: Mẹ nó là một tiên nữ, một tiên nữ, từ này tưởng chừng như không có thật, nhưng lại đang tồn tại, hơn nữa, lại ở ngay trong cơ thể nó, một nửa dòng máu của nó thừa hưởng từ mẹ. Và hơn hết, điều tuyệt vời nhất là bố mẹ nó có thể còn sống. Dù mong manh nhưng vẫn là hi vọng. Bỏ qua hết những điều thần bí liên qua đến việc này, nó cứ nghĩ mãi về niềm hi vọng mong manh ấy.

“Bố mẹ vẫn còn sống. Còn sống. Chắc chắn là như vậy. Không thể sai được.”

“Nhưng tại sao bố mẹ không trở về?”

“Tina nói họ đã bị cuốn đến một thế giới khác và chắc chắn đã mất hết phép thuật. Do đó không thể tự trở về”.

“Và có thể bị tổn thương nặng nề”.

“Nhưng nhất định là bố mẹ còn sống. Mình phải gặp cho được”.

Ý nghĩ ấy cứ bùng lên dữ dội, lặp đi lặp lại choán hết tâm trí Cúc khiến nó không còn sáng suốt để nghĩ tới bất cứ việc nào khác. Cho đến lúc ông gọi Cúc dậy ăn cơm, nó cứ ngơ ngẩn như người mất hồn, và cuối cùng cũng tỉnh táo lại được để phát biểu một câu duy nhất:

-Cháu muốn đi tìm bố mẹ.

Lúc đầu ông còn tưởng Cúc chưa hoàn hồn nên mới nói vậy. Sau nhận ra ý đồ thực sự của cô cháu gái, ông kiên quyết nói:

-Có rất nhiều lí do để cháu không thể đi được.

-Cháu biết, cháu không có khả năng làm phép hay gì đó, cũng chưa lường hết những gian nan có thể gặp phải, lại còn quá nhỏ. Cháu biết ông sẽ nói như vậy. – Cúc cướp lời – Nhưng cháu nghĩ cháu là con thì được quyền đi tìm gặp bố mẹ mình. Đã bao năm nay cháu cứ tưởng…- nó nghẹn giọng.

-Nếu không biết thì có thể học được, vất vả có thể khắc phục được, ông ôn tồn nói, – Nhưng chính vì cháu phản ứng thế kia thì ông yên tâm thế nào được?

Cúc giật mình, nó nuốt vội cơn xúc động đang tràn lên cổ. Rồi ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đầy lòng quyết tâm:

-Cháu sẽ làm được, ông hãy tin ở cháu.

-Nhưng việc này chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian. Còn việc học hành của cháu thì sao? Cháu định bỏ cả tương lai và mơ ước của mình hay sao?

Lần này thì Cúc thật sự cúi đầu. Quyết tâm đi tìm bố mẹ vẫn thúc giục trong đầu, nhưng còn ước mơ của nó từ bao năm nay: trở thành một kiến trúc sư, nó đã thi vào trường kiến trúc trong kì thi đại học vừa rồi. Đành từ bỏ sao? Nó không nỡ.

Trời ngả sang chiếu. Nắng vẫn chói chang trên giàn cây xanh lá. Những đốm nắng xuyên qua tán lá in xuống mặt sân im lìm trong buổi chiều lặng gió. Cái nóng oi bức lại càng làm cho Cúc thêm uể oải. Nó ngồi trên bờ tường hoa góc sân, nơi râm mát nhất có thể tìm được, chẳng thiết gì đến giấc ngủ trưa.

Tất nhiên mình sẽ đi tìm bố mẹ, Cúc nghĩ, quyết định ấy quả thực khá đau đớn cho những dự định trong tương lai của nó, nhưng biết làm sao được. Nếu bây giờ mà bị loại ra khỏi việc này, nó sẽ lo lắng, bồn chồn, ăn không ngon ngủ không yên đến chết mất.Thêm nữa là nếu như ông không cho phép nó đi…

Có thể ông sẽ nhờ ai đó giúp chăng? Cúc có thể đoán ra rằng vấn đề này rất hệ trọng, phải nói là quá mức hệ trọng cho nên sẽ rất ít người biết, và một đứa nhãi ranh như nó, dù có luôn miệng tự nhận là đã trưởng thành thì cũng không đủ cho người khác tin tưởng để gửi gắm điều quá quan trọng như vậy. Có lẽ ông sẽ cho một người lớn nào đó đi tìm. Nhưng xét đi cũng phải xét lại. Việc này nó tin chắc không có nhiều người biết. Kể cả bác Tâm, bác ruột của nó cũng kín như bưng, chưa bao giờ có điều gì bí ẩn kì quái, trên 90 phần trăm là không biết gì hết. Ngay cả bố Cúc cũng chỉ tình cờ mà biết được. Vậy thì ai sẽ là người được ông giao phó? Cúc nhìn vào trong nhà. Ông đang ở trong đó, khuất sau cánh cửa khép hờ nên nó không nhìn thấy. Ông đang bàn chuyện gì đó với Tina thì phải, bí mật đến nỗi ông không muốn nó ở trong đó để nghe được. Mà chuyện gì đó Cúc đoán chắc là chuyện này chứ không còn gì khác nữa.

Lâu sau, khi Cúc đã suy nghĩ chán chê và bắt đầu thấy mỏi mệt vì mất giấc thì ông xuất hiện ở bậc hè, gọi Cúc:

-Cháu vào đây.

Ngay lập tức nó phóng vào. Tina đang ngồi nhín bên mép bàn, trông thoải mái mặc dù chiếm một diện tích rất nhỏ. Đôi mắt to nhìn Cúc có vẻ cao ngạo nhưng hết sức chân thực. Ông mở lời trước khiến Cúc suýt bật ngửa vì ngạc nhiên:

-Cháu vẫn muốn đến thế giới đó chứ?

-Tất nhiên rồi ông ạ! – Cúc thốt lên. Dĩ nhiên là nó sẽ đáp vậy. – Ông cho phép cháu đi sao?

-Cháu có thể tự sống, tự chăm lo lấy mình, tự bảo vệ bản thân được chứ?

Cúc hơi nhăn mặt, nhưng rồi đáp ngay:

-Cháu sẽ cố gắng.Ông cứ yên tâm. Cháu cũng có kinh nghiệm sống một mình rồi.

Chẳng là trong mấy mùa hè, nó đã từng đi làm thêm, rồi đi cắm trại xa cùng lũ bạn. Nó tin rằng mình sẽ xoay sở được. Nhưng ông đã lo xa hơn, ông biết rằng ở thế giới đó còn có nhiều điều nguy hiểm hơn là nó tưởng. Ông ôn tồn:

-Cháu đừng nghĩ đơn giản như vậy. Có thể sẽ gặp nguy hiểm đó.

Ông ngừng tại đó rồi nói tiếp:

-Dù sao thì ông cũng không thể để cho tương lai của cháu bị đứt quãng được. Cho nên ông và Tina đã nghĩ ra một cách. Hãy nghe ông nói đây. Thế giới bí ẩn mà chúng ta đang nói đến được gọi là Thần Địa. Đừng thắc mắc vội,- ông xua tay khi thấy Cúc định mở miệng – lúc khác Tina sẽ kể cho cháu nghe về những điều mà cháu muốn hỏi. Còn bây giờ nghe ông kể nốt đã. Ông và mẹ cháu vốn dĩ đều là người đến từ Thần Địa.

-Vậy..vậy sao? Thế còn bố cháu?

-Bố cháu và bác Tâm không biết gì về chuyện này cả. Ông di cư đến thế giới này từ rất lâu rồi. Sau đó là mẹ cháu. Dĩ nhiên ở Thần Địa, chúng ta có người quen, tuy không nhiều nhưng có thể tin tưởng được. Ông đã viết một bức thư báo tin về việc của mẹ cháu, và cháu phải tìm một người để trao bức thư ấy. Người đó chính là người ông cháu mình nhờ vả. Như vậy cháu sẽ đến Thần Địa mà không phải gián đoạn việc học hành.

-Nhưng vẫn không phải là trực tiếp đi tìm…

-Dĩ nhiên, cháu tưởng việc này đơn giản lắm sao? – Ông nghiêm giọng – Để tìm được bố mẹ cháu nhất thiết phải nhờ đến người này, chỉ cô ấy mới có đủ bản lĩnh và quyền lực. Nên nhớ bố mẹ cháu đã mất tích 10 năm rồi. Và Thần Địa lại vô cùng rộng lớn.

-Cô ấy là ai ạ?

-Tiên nữ Thanh, người chị em thân thiết của mẹ cháu. Cháu có thể gọi cô ấy là dì. Lẽ ra chính ông phải đi cùng cháu mới phải, nhưng có một số lí do..

Cúc ngắt lời:



-Ông không phải bận tâm đâu. Ông có tuổi rồi, không nên chịu vất vả mệt nhọc.

Ông hơi rầu rĩ:

-Dẫu sao mẹ cháu cũng là người của Thần Địa, và cháu được quyền biết về nó. Cho nên cháu hãy lên đường cùng Tina. Trên đường đi, Tina sẽ kể cho cháu nghe về Thần Địa và tất cả những điều mà cháu cần biết. Trước đây, Tina là người thân cận nhất của mẹ cháu, và giờ là người thích hợp nhất để hướng dẫn và bảo vệ cho cháu. Hãy tin tưởng và hợp tác với cô ấy.

Tina ưỡn thẳng người, cúi đầu:

-Rất hân hạnh được phục vụ cô chủ nhỏ.

Giọng điệu mới này làm Cúc khá là sửng sốt. Nó ậm ờ:

-Ờ..ưm..Đừng khách sáo thế chứ.

Thái độ cô nàng đã thay đổi hoàn toàn, Cúc nghĩ, tôn trọng nghiêm trang hơn hẳn. Thực tình nó cũng không hi vọng gì lắm vào con người bé xíu này. Nhưng dù sao thì có người đồng hành vẫn hơn không, nhất là với một người đồng hành biết phép thuật. Cúc chỉ hi vọng là cô ta sẽ giữ thái độ thân thiện này được lâu.

-Cháu chỉ có lâu nhất là hơn một tháng thôi. – Ông nói – Giờ đã gần cuối tháng bảy rồi, cháu không về kịp là sẽ không đi học được đâu.

-Đâu chắc là cháu sẽ đỗ hả ông!

-Ông luôn tin ở cháu. Ông sẽ lo giúp cháu những chuyện ở nhà. Cháu hãy đi luôn vào sáng mai và tranh thủ thời gian nhanh hết mức có thể, đừng để mình phải rơi vào điều gì rắc rối. Hãy nhớ cất giữ viên đá của cháu thật cẩn thận và kín đáo, nó rất quý đấy. Và đưa thư xong phải quay về ngay lập tức. Hãy nhớ an toàn là trên hết.- Ông nhìn vào mắt Cúc – Hứa với ông đi.

-Cháu hứa.- Cúc đáp khẽ, đủ để ông nghe thấy.­- Tất nhiên rồi ông ạ.

Khi báo cho Cúc là sáng mai khởi hành ngay, ông thấy cô cháu gái tích cực và nhanh nhẹn hơn là ông tưởng. Cúc chỉ hơi bất ngờ lúc đầu rồi nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị. Nó hỏi Tina về địa hình ở những nơi họ có thể đi qua và chuẩn bị một ba lô du lịch to của nó, bên trong có mấy bộ quần áo gọn nhẹ. Nửa buổi chiều còn lại, Cúc phóng xe ra tiệm tạp hóa sắm sửa những đồ dùng lặt vặt cần thiết như mấy cái bật lửa, pin đèn, dầu gội gói, bánh mì… Những thứ cần thiết này chiếm ít diện tích, Cúc bỏ hết vào ba lô vẫn chưa đầy. Nó mang thêm cuốn anbum và tập kí họa vẫn luôn mang theo bên mình. Cúc định để chiếc di động lại cho ông dùng, nhưng ông bảo:

-Ông có điện thoại bàn rồi, cháu cứ mang đi, không chừng lại có dịp dùng đến.

Cúc thấy lạ, nhưng ông không nói gì hơn. Nó tặc lưỡi đúc điện thoại vào túi.

Sáng tinh mơ, Cúc đã trở dậy. Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ từ hôm qua. Đến giờ nó mới cảm thấy hồi hộp một cách khủng khiếp. Nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, vẫn phải được thực hiện. Ăn sáng xong, nó khoác một bộ đồ gọn gàng với quần jean, áo phông và khoác ngoài bằng chiếc áo gió đồng phục quen thuộc. Buổi sáng trời hơi se lạnh.

Ông đưa Cúc ra vườn, đến bên cái giếng.

-Cháu đi đi, nhớ bảo trọng và mau chóng trở về nhé!

Cúc bồi hồi, nhưng cố nở một nụ cười, bảo ông:

-Cháu sẽ sớm trở về thôi, ông cứ yên tâm. Thôi, cháu đi đây ạ!

-Cháu nhớ cách đi ông dặn tối qua rồi chứ?

-Cháu nhớ mà ông, thôi, cháu đi đây.

Cúc vẫn mỉm cười cho ông yên lòng, rồi cúi nhìn mặt nước trong vắt dưới giếng. Cảm giác sợ hãi rộn lên trong lòng, nó vốn không biết bơi. Can đảm lên nào, Cúc tự nhủ, những vòng sóng nước cứ dập dềnh dập dềnh lan dần ra xung quanh, những mảng trắng đen in trên mặt nước cũng sóng sánh. Những mảng đen cứ lớn dần lớn dần rồi cuối cùng nuốt chửng lấy Cúc.

Ban đầu, Cúc cảm thấy chới với vì cảm giác mất trọng lượng. Dần dần, nó lấy lại được thăng bằng và bình tĩnh nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy choáng ngợp. Xung quanh bao phủ một màn đen được cẩn bằng vô số những tia sáng như những viên kim cương lóng lánh. Cúc buột miệng:

-Đẹp quá, giống như đang bay trong vũ tru..

Nói thế nhưng nó biết chắc chắn không phải vì vũ trụ không có không khí, nếu không có dụng cụ cần thiết thì sẽ không sống được. Nhưng không gian này đẹp và tuyệt diệu đến mức Cúc ngắm mãi không thấy chán. Trong khi đó, một đốm sáng di chuyển lại gần Cúc. Nó nhận ra đó chính là Tina, cô nàng khẽ làu bàu:

-Từ sau làm gì cũng phải chờ tôi đấy. Đã bảo đi cùng mà lại..

Và Cúc đáp lại một cách vui vẻ:

-Xin lỗi nhé, từ sau nhất định chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nhìn xung quanh này, kì diệu quá!

-Rồi cô sẽ còn nhìn thấy nhiều thứ còn kì diệu hơn nữa. Giờ thì theo tôi nào.

Đốm sáng nhỏ ấy lại vụt bay về một hướng. Cúc rướn người theo nhưng Tina đã biến mất. Nó chợt cảm thấy lo lắng. Xung quanh, những vì tinh tú thưa dần rồi mất hẳn, không gian lại tối om. Và rồi cảm giác của nó lại bị đảo lộn lần nữa. Nó cảm thấy khó thở, giống như đang bị một vật gì rất nặng đè lên. Lát sau nó nhận ra vật nặng ấy chính là trọng lượng cơ thể mình. Và rồi mọi giác quan bình thường trở lại. Trong không gian tối om, Cúc cảm thấy hình như mình đang nằm trên một mặt phẳng thô ráp nhưng sạch sẽ, giống như một nền đá. Má nó áp xuống mặt phẳng ấy, cái ba lô đè trên lưng. Khẽ ngóc đầu dậy, đưa tay quờ quạng xung quanh, Cúc cố mở to mắt, dần dà thấy một cái gì đó đang dần sáng lên trong bóng tối. Lúc dầu còn mờ mờ, sau rõ hơn, là một cái cây non mọc ra từ kẽ đá. Cây non còn rất nhỏ, có lẽ mới mọc được ít lâu, chỉ lơ thơ vài chiếc lá mỏng mảnh, thân cây bụ bẫm trong suốt với ánh sáng lờ mờ hắt ra từ bên trong. Một cái cây thật kì lạ, Cúc nghĩ, chắc mọi thứ ở thế giới này đều kì lạ như vậy cả. Nó cất tiếng gọi:

-Tina, cô ở đâu vậy?

Có tiếng vọng đáp lại nghe thật mờ ảo:

-Đừng lo, tôi ở đây.

Cúc mừng quá nhỏm hẳn dậy định đi về hướng có tiếng trả lời, nhưng chỉ trong nháy mắt, cái nền nó đang đứng nghiêng đi, xô nó ngã lộn nhào. Hình như là một cái hồ, nó nhận ra xung quanh toàn là nước. Sợ hãi cuống cuồng, nó cố vùng vẫy, hét ầm ĩ, nhưng rốt cuộc vẫn chìm nghỉm.

Không đầy mười giây sau, nó đã nhận ra sự kì lạ: nó vẫn thở được như bình thường. Không lẽ đây không phải nước hay sao? Mà Tina đang ở đâu, vừa mới nói là đi cùng nhau cơ mà, sao lại đành lòng bỏ nó chìm nghỉm trong cái bể tối đen này như vậy? Và trong lúc vùng vẫy nó cảm thấy hình như quần áo đồ đạc của mình đang bị tan ra. Sức nặng của ba lô trên vai không còn nữa, hai tay hoảng hốt quờ quạng, nó nhận ra quần áo, giày cũng đang từ từ biến mất. Nó có cảm giác mình đang trần trụi. Nguy thật, đây là chốn quỷ quái nào vây?

Trong bóng tối, bỗng nhiên Cúc thấy vật gì sáng mờ mờ ngay trước mặt nó. Định thần, nó nhận ra đấy chính là viên đá nó vẫn đeo trên cổ, giờ đang lơ lửng, một góc có chiếc móc đeo vào sợi dây bạc. Có một cái gì đó đang diễn ra rất chậm nhưng Cúc vẫn cảm thấy được. Ánh sáng ở viên đá như đang chạy trên sợi dây rồi lan sang người Cúc, làm cho cơ thể nó cũng dần sáng lên theo, nhưng nó lại không cảm thấy đau đớn hay khó chịu gì cả, thậm chí còn man mát dễ chịu, dường như đó chỉ là một luồng ánh sáng vô hại. Ánh sáng ấy cứ chảy và lưu thông dễ dàng, cứ như cơ thể nó chỉ là một bình rỗng chỉ việc lấp đầy. Không đau đớn gì hết, Cúc chỉ thấy người lạnh đi theo luồng ánh sáng, ánh sáng càng mạnh, cảm giác lạnh lẽo càng tăng dần. Cho đến khi toàn thân nó chói lòa đến nhức mắt thì tàn thân cũng lạnh cóng không còn cảm giác gì nữa. Lạnh..!! Cúc chỉ kịp nghĩ vậy rồi ngất đi.

Cúc mở mắt. Nó cựa mình nhưng không xoay trở được vì vướng cái ba lô sau lưng. Mình mơ sao? Nó thầm thắc mắc.



-Cô tỉnh rồi à? – Tina hỏi, đôi mắt xanh mở to long lanh.

Cúc nhỏm hẳn người dậy, nhìn quanh. Nhờ có ánh sáng của Tina, Cúc thấy được hai người đang ở trong hang đá tối tăm, bên bờ một hồ nước nhỏ. Không lẽ lúc nãy mình bị rơi xuống hồ nước này? Cúc nhìn lại mình, quần áo, ba lô, giày vẫn còn nguyên, thậm chí cũng chẳng bị ướt, chiếc điện thoại vẫn cộm trong túi. Nó ngơ ngẩn. Chuyện này là sao nhỉ? Không lẽ mình bị ngất đi rồi mơ? Nó liền quay sang hỏi Tina:

-Lúc nãy tôi bị ngất đi phải không?

-Chỉ thiếp đi một tẹo thôi. Có lẽ do cô chưa quen tiếp xúc với phép thuật chăng?

-Phép thuật?

-Phải. Không Đạo là một môi trường phép thuật huyền bí, không ai có thể hiểu rõ về nó. Chỉ biết rằng nó giống như một con đường xuyên qua, nối liền các thế giới. Tôi không biết đích xác tất cả. Trước nay tôi mới chỉ ở Thần Địa và thế giới cũ của cô mà thôi. Vả lại cũng không nhiều người có thể qua được mà tìm hiểu, chỉ có những người thật sự có bản lĩnh mới làm được việc này. Tôi đã bất ngờ khi ông của cô nói rằng cô sẽ qua được.

-Và ông nói đúng.

-Nhưng làm thế nào vậy nhỉ? Tôi đoán rằng do cô thừa hưởng khả năng của mẹ cô chăng? Hay là có sự trợ giúp từ Đá Thần.

-Đá Thần?

-Chính là viên đá cô đeo trên cổ. Đá Thần mang trong nó một quyền năng pháp thuật rất lớn, biết bao nhiêu kẻ ham muốn quyền lực của nó. Mẹ cô là người trông giữ Đá Thần. Chính vì vậy nên bà mới phải bỏ đi sang một thế giới khác để trốn tránh. Và giờ nó lại được giao cho cô trông giữ. Kể ra nó ở với một người chẳng biết chút phép thuật nào như cô cũng uổng.

-Vậy không lẽ cô muốn giữ nó? – Cúc vặn hỏi.

-Không, tất nhiên là không rồi, nhưng để bảo vệ được nó không dễ đâu.

-Tôi sẽ giữ nó thật kín, không để lộ ra đâu, – Cúc nói, đưa tay mân mê sợi dây, nhưng tay nó bỗng dừng phắt lại, viên đá đâu rồi? Nó hoảng hốt tìm đi tìm lại. Vẫn không thấy. Chẳng lẽ nó lại rơi trong Không Đạo?

-Không thể đâu, Tina khẳng định, tôi có thể cảm nhận thấy rõ ràng năng lượng của nó vẫn ở đây, chính xác là vẫn trên người cô đấy. Tìm lại xem nào.

Lần này Cúc vặn vẹo, xổ tung xống áo rồi cả cái ba lô soi từng milimet một , nhưng viên đá vẫn bặt tung tích. Nó nhăn nhó đau khổ:

-Chết rồi, làm sao bây giờ?

Tina thì vẫn khẳng định như cũ, nó tin vào năng lực của mình, nhưng chịu không thể biết được viên đá đã lặn đi đâu. Cúc chợt thốt lên:

-Nghĩ đến lặn mới nhớ, lúc nãy tôi còn thấy mình lặn dưới nước cùng viên đá đó mà. – Rồi nó xịu mặt – Chắc là mơ thôi, vì làm sao có thể thở được dưới nước cơ chứ.

Cúc kể hết lại “giấc mơ” kì lạ ấy cho Tina nghe. Nghe xong, con bé tí hon nhíu mày gật gù ra chiều suy nghĩ lung lắm. Rồi nó tuyên bố:

-Tôi thấy chưa chắc đã là mơ đâu cô chủ ạ!

-Không phải mơ ư?- Cúc trợn mắt.

-Đúng vậy. Theo tôi suy đoán thì những điều cô cảm nhận được có lẽ là có thật. Vũ trụ rất bí ẩn, sao biết được hết tất cả chứ? Tôi không biết những thứ đó là gì, nhưng có lẽ chính môi trường ấy đã làm cho viên đá ẩn vào trong cơ thể của cô chăng?

-Cái gì? – Cúc giãy nảy – Sao có thể chứ!

Tina vẫn khăng khăng:

-Tất cả chỉ là suy đoán, nhưng tôi chắc chắn viên đá vẫn nằm trên người cô. Tôi có thể cảm thấy rõ ràng mà. Cô không tin tôi sao? – Nó chợt há hốc mồm – Hay là cô ngờ tôi lấy trộm?

Cúc nổi cáu, gắt:

-Cô điên à mà nghĩ như vậy?

Rồi nó ghìm lại:

-Ông tôi đã tin tưởng cô, và tôi tin vào sự lựa chọn của ông. Từ giờ đừng nói những lời mất lòng nhau như vậy nữa. Tôi coi cô là bạn và tin tưởng cô, ngược lại cô cũng vậy.

-Bạn ư? -Tina mở to mắt. Trước đây nó đi theo cô Hoa, tức mẹ Cúc, dù không bị coi là kẻ thấp hèn, nhưng cũng không bao giờ nghĩ mình ngang hàng với cô chủ. Làm bạn với nó là một khái niệm xa lạ. – Bạn là sao?

-Thì hai người thân thiết nhau, chơi với nhau, làm cùng nhau, chia sẻ những tâm sự..

-Nhưng tôi không phải là người.

-Thì cứ coi như tôi là một tinh linh giống cô đi.

-Nhưng tôi chưa bao giờ gặp được một ai giống như mình cả. Cho đến khi gặp cô chủ tôi mới biết mình là một tinh linh và được cô chủ đặt tên cho.

Tina nói mà mắt đã hơi rơm rớm. Cúc đành lảng:

-Thì đã nói là coi như mà. Có chuyện gì thì cứ nói với tôi, bạn bè là để lắng nghe mà. Biết đâu chừng tôi trở thành quân sư cho cô được đấy.

Cúc quyết định nghe theo lời Tina, vì dù sao cũng chẳng còn cách giải thích nào khác. Hai đứa định khi gặp dì Thanh sẽ hỏi cho rõ ràng, chắc chắn dì sẽ giải thích được. Rời khỏi hang đá, hai người đi vào một hang lớn khác. Hang này dài và rộng tạo thành một đường hầm tự nhiên, tường đá gồ ghề nhưng chẳng có mẩu thạch nhũ nào. Các cạnh đá sắc thỉnh thoảng lại ánh lên dưới ánh sáng mờ mờ của Tina, cũng may là nền khá bằng phẳng. Hang dài ngoắt ngoéo nhiều lối rẽ, nhưng Cúc chẳng dại gì mà tò mò thám hiểm cả, những cái hang đó trông tối om và đáng sợ. Trong ba lô có đèn pin nhưng Cúc không muốn lãng phí nguồn năng lượng điện mà nó không biết có thể đào đâu ra ở thế giới này không. Nhưng tại sao ông lại bảo nó cứ mang theo cả điện thoại nhỉ? Mà có khi xã hội ở đây lại văn minh hơn cả ở xã hội hiện đại nữa ấy chứ, Cúc ngẫm nghĩ. Nó chạy lên đi song song với Tina đang dẫn đường, đề nghị:

-Kể cho tôi biết về Thần Địa này đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Xanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook