Hồ Ly Háo Sắc

Chương 19: Chương 19

Chiết Hỏa Nhất Hạ

30/05/2018

Hôm nay từ lúc nhìn thấy Tần Liễm lần đầu tiên, đến lúc chúng ta trên đường hồi cung, vẻ mặt của hắn vẫn luôn khó coi. Trong xe ngựa rộng lớn hai ta cũng xếp hàng ngồi, tay trái ta và tay phải hắn cách nhau một thước. Mà Tần Liễm từ sau khi kéo ta vào xe ngựa thì vẫn một tay chống má nhắm mắt nghỉ ngơi, có ánh sáng yếu ớt rọi lên gò má của hắn, phản chiếu hắn nhíu mi tâm lại, mũi rất thẳng, cùng với môi mỏng.

Không thể không nói, hai bên mặt quả thật thanh tao.

Trước đây lúc nhàn rỗi nhàm chán nghiên cứu chuyện hoàng thất các quốc gia, ta và Tô Tư từng tổng kết vị quân chủ anh tuấn lại anh minh nhất từ trước tới nay, mà Tô quốc và Nam triều đều có tên trên bảng. Sau đó hai ta lại lén tổng kết tình sử của những vị quân chủ anh tuấn lại anh minh này, phát hiện ra rất nhiều chuyện thú vị.

Quân vương nhiều như vậy, vậy mà chưa tìm ra một người thanh tâm ít ham muốn, không gần nữ sắc, ngược lại người người đều rất cực đoan, không phải phong lưu phóng khoáng thì là rễ tình bén sâu. Mà bất luận nhìn từ chính sử hay dã sử, Tô quốc chúng ta hiển nhiên đều thuộc về vế trước. Từ lúc khai quốc đến bây giờ trải qua năm vị đế vương, người người đều là nhân vật lỗi lạc, lỗi lạc từ trong cung ra ngoài cung, lại từ ngoài cung lỗi lạc đến nước ngoài, ầm ĩ tới mức cái gọi là giai thoại tài tử nhiều không đếm xuể, chỉ là con nối dõi lại không được mạnh, đến thế hệ Tô Khải thì chỉ còn một nam nhi như hắn lớn lên.

Mà Nam triều thì ngược lại. Từ lúc khai quốc đến bây giờ, ngoại trừ vị đương kim Hoàng thượng này ra thì người người đều là loại si tình, hơn nữa mức độ si tình còn dần dần gia tăng, đến đương kim Thánh thượng này thì ngưng lại. Đế vương các triều đại làm nhiều chuyện dại dột nhiều không đếm xuể, có thể vì người mình yêu mà ghen tuông với đại thần; vì sủng phi bị phong hàn mà từ tiền tuyến chiến hỏa tận trời một đường đêm tối gấp rút trở về; vì một câu nói vô tâm của mỹ nhân mà hưng thịnh một gia tộc, hoặc là mất một quốc gia.

Khi đó ta luôn cảm thấy khó tin, hoàng thất Nam triều phải là một hoàng thất thần kỳ cỡ nào. Từ xưa sắc đẹp như họa thủy, mà họa thủy Nam triều từ lúc khai quốc tới nay sáng rọi trời đất trải qua gần ba trăm năm, lại không có một hôn quân, thật làm cho người ta khó bề tưởng tượng.

Lúc chúng ta thảo luận đề tài này chính là xuân về hoa nở ngập sáng, không ai dự đoán được sẽ có một ngày ta gả cho Tần Liễm, chưa có ai từng nghĩ rằng ta có lẽ có cơ hội biến thành mầm tai họa của Nam triều, mà đôi mắt đẹp của Tô Tư hơi rũ, giọng điệu thản nhiên: “Cũng không biết ai sẽ gả cho hắn.”

“Hắn” này là chỉ Tần Liễm. Ta và Tô Tư khi đó đã nghiên cứu câu chuyện cuộc đời của hắn hết sức sâu sắc, hiểu rõ giống như Tần Liễm thật sự quen biết với chúng ta. Mà ta lúc ấy vỗ vỗ mu bàn tay Tô Tư, cố gắng an ủi nàng: “Thật ra thì cũng không nhất định mà. Nếu vị đương kim quân chủ này không si tình, vậy con trai hắn có lẽ cũng đã phế bỏ truyền thống đế vương si tình Nam triều, cho nên gả cho hắn cũng không có gì tốt.”

Lúc ấy Tô Khải cũng có mặt, hiếm khi hắn có thể đồng ý lời nói của ta. Hắn chỉ chỉ bức họa Tần Liễm trên mặt sau quạt tròn, rất nghiêm trang nói: “Các muội nhất định chưa thấy qua bức họa những vị đế vương Nam triều trước kia. Ta đã thấy, môi đều rất dày. Chỉ là từ vị quân chủ này mới bắt đầu biến hóa, muội nhìn lại Tần Liễm một chút xem, môi mỏng như hai miếng da bánh chẻo, từ xưa môi mỏng thì bạc tình, đây nhất định là người vô tình.”

Lúc ấy ta nhìn Tô Khải, quyết định thật sự cầu thị (1): “Ca ca, kỳ thật môi của ca cũng rất giống hai miếng da bánh chẻo.”

(1) thật sự cầu thị: thành ngữ này có nghĩa là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”, “tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực”.

Da mặt Tô Khải dày thật, gió thoảng mây bay ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích, hắn chỉ “à” một tiếng, bình tĩnh nói: “Môi của muội lại không giống da bánh chẻo, tròn vo giống như là chày cán bột nghiền da bánh chẻo.”

“…”

Lúc nhớ lại chuyện cũ ta vẫn luôn ngó chừng môi Tần Liễm, hắn vẫn nhắm mắt, thờ ơ, dường như thật sự ngủ thiếp đi. Ta im ắng lại gần một chút, nheo mắt lại, ngón tay cách khoảng không miêu tả đường nét gò má hắn. Từ ngọc quan cài tóc, đến cổ áo, dung mạo Tần Liễm đẹp đẽ mà không mềm mại, quả thật là cái tên đứng đầu trên mặt quạt tròn của Nam triều.

Ta đồ theo một hồi thì cảm thấy không thú vị, đang định lui về chỗ cũ nhìn ra ngoài cửa sổ thì tay lại bị hắn cầm lấy.

Nay Nam triều đã đến mùa đông giá rét, tay Tần Liễm vẫn thật ấm áp, thậm chí ngay cả cái bấm ngón tay ngọc xanh biếc trên ngón cái kia cũng ấm. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Liễm đang như cười như không.

Hắn thờ ơ hỏi ta: “Ngoài cung chơi có vui hay không?”

Ta lui về phía sau: “Tương… tương đối vui.”

Tần Liễm nói: “Mười một ngày không trở về cung…”

Hắn còn chưa nói xong liền bị ta ngắt lời, cải chính lại: “Mười ngày rưỡi. Ta là buổi sáng rời cung, bây giờ mới buổi tối, cho nên ngày thứ mười một còn chưa qua hết, chỉ có thể tính nửa ngày.”

Tần Liễm lạnh lẽo liếc ta, nói tiếp: “Mười một ngày không trở về cung nàng còn lý luận? Ta nói nàng có thể ở bên ngoài lâu như vậy lúc nào?”

Ta nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà, chàng cũng chưa từng nói không thể ở lâu như vậy mà…”

“Ta quả thật chưa từng nói.” Tần Liễm chuyển mũi nhọn, cười lạnh một tiếng: “Cho nên thì ra nàng rời cung không về ngược lại là lỗi của ta?”

“…”

Tần Liễm lại chậm rãi lấy một món đồ từ trong lòng ra, mở lòng bàn tay, chất liệu tơ lụa màu trắng lập tức dãn ra, chính giữa lộ ra một miếng nhỏ bằng đồng tiền sắc đỏ bắt mắt.

Vừa nhìn thấy thứ này, ta liền bắt đầu tỉnh bơ lui về phía sau.

Tần Liễm nói: “Đây là uyên ương nàng thêu à?”

Ta cười gượng một tiếng, chợt phát lực, muốn đoạt lấy từ trong tay hắn, kết quả vẫn bị hắn nhanh nhẹn né tránh.



Tần Liễm liếc ta, nói tiếp: “Ta có từng nói qua hay không, sau khi nàng thêu xong mới có thể xuất cung?”

Ta lại cười khan một tiếng, gật gật đầu, hai tay bắt đầu chống xuống chỗ ngồi lui về phía sau.

Tần Liễm nghiêng mình về phía trước, như cười như không nói: “Nhưng mà, uyên ương Tô quốc chỉ có một đầu là hoàn chỉnh? Còn chỉ có miệng chim không có mắt, nàng cho rằng uyên ương giống nàng, chỉ biết ăn không biết nhìn là có thể sống phải không?”

Sau lưng ta đã kề sát một góc xe ngựa, không thể lui được nữa. Mà Tần Liễm ngăn ở trước mặt ta, ta thử đẩy hắn một cái, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Vẻ mặt hắn đùa cợt, ta nhìn hắn, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, bày ra vẻ heo chết không sợ nước sôi, nghểnh cổ lên, lớn tiếng nói: “Dù sao ta cũng đã xuất cung, chàng muốn làm thế nào thì làm đi!”

Tần Liễm hừ một tiếng: “Sao, muốn tạo phản?”

Ta nhắm chặt mắt, nghễnh cằm, một lát sau bốn phía trở nên yên tĩnh im ắng, ta mở nửa con mắt, còn chưa thấy rõ sự vật trước mặt, trong nháy mắt, một cái gì đó nặng nề rơi trên trán ta.

Tần Liễm cũng không bớt lực cánh tay, ta nhất thời đau đến ngã trái ngã phải, nước mắt thiếu chút nữa cũng không cẩn thận mà bắn ra. Kết quả hắn lại thản nhiên lui về, thản nhiên ngồi ngay ngắn, vỗ về chơi đùa da lông hồ ly trên cổ tay áo, chậm rãi nói: “Ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, thế đã làm gì?”

Ta che trán: “Không có làm gì cả. Chỉ nghe cái đám thư sinh kể chuyện trong quán trà.”

Tần Liễm nhướng mày, hỏi: “Thế nghe được chuyện gì? Nói nghe một chút xem.”

Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Những người đó thổi phồng đương kim Thái tử phi Nam triều thành đệ nhất mỹ nhân có ở trên trời dưới đất chẳng có, hơn nữa còn là mầm tai họa số một từ xưa đến nay. Hại nước hại dân, chưa làm chuyện tốt gì cả.”

Tần Liễm không động mi mắt “ừm” một tiếng: “Sau đó thì sao?”

Ta bất bình nói: “Trước kia lúc ta ở Tô quốc bình luận về ta rõ ràng rất tốt. Cho dù so ra thì kém ca ca và tỷ tỷ, nhưng tóm lại cũng không có bình luận xấu như vậy. Ai ngờ đến Nam triều lại đột nhiên có nhiều người thù hằn ta thế, rõ ràng ta căn bản không biết bọn họ, nhưng những lời bọn họ nói nghiêm trọng như thể ta thật sự là Ðát Kỷ hiện thế.”

Tần Liễm khẽ cười một tiếng không nói chuyện. Hắn lười nhác dựa vào đệm mềm phía sau, qua một lát mới cong cong khóe môi, lười biếng nói: “Nếu nàng là Ðát Kỷ, thế ai là Trụ Vương?”

Lúc Tần Liễm kéo ta ra khỏi nhà trọ ta đã suy nghĩ, vì sao hắn muốn tới đón ta hồi cung. Lần này xuất cung không giống lần trước, dựa theo cách lý giải của ta về cá tính của hắn, cùng với thủ đoạn thành thục hắn dùng để giáo huấn người khác, hắn vốn nên mặc ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt, tốt nhất là bị trộm hết tiền của, nghèo túng chán nản không chỗ ở, lại thờ ơ lạnh nhạt thì ta sẽ ngoan ngoãn hồi cung. Nay tự mình đón ta hồi cung như vậy, thật sự không phải là chuyện ngày thường hắn làm.

Mà chờ ta hồi cung rồi, rốt cuộc ta mới biết được nguyên nhân. Trong cung đã đồn đãi sôi nổi. Đương kim Thánh thượng liên tục hai ngày hôn mê bất tỉnh, có lẽ là trong vòng hai ngày sẽ băng hà.

Tần Liễm áp tải ta vào đông cung, còn mình chưa bước qua cửa đã đi qua chỗ Phụ hoàng, hơn nữa từ đó trong vòng hai ngày đều chưa trở về đông cung. Sáng sớm ngày thứ ba ta còn đang ngủ, A Tịch đánh thức ta, thấp giọng nói: “Thánh thượng hoăng rồi.”

Đây là chuyện nằm trong dự kiến, cho nên cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Đợi chúng ta đuổi tới thì người người đã khoác tang phục quỳ đầy đất, tiếng khóc rung trời. Triệu Hữu Nga thấy ta trước, cùng phu quân nàng ta Đại hoàng tử Tần Húc ra hỏi thăm ta. Sau đó là Tần Sở đã kết hôn lâu chưa gặp mặt cũng nhìn thấy ta, hai mắt nhanh chóng sáng lên, lập tức ra phía sau ta tìm A Tịch.

Xem ra hắn vừa cưới Vương phi mà vẫn chưa từ bỏ ý định với A Tịch. Ta liếc hắn, khẽ nhắc nhở hắn tình hình bây giờ: “Tam Hoàng tử điện hạ.”

“Ừm.” Tần Sở thờ ơ đáp lại, có lẽ là đang tìm bóng dáng A Tịch, đáng tiếc tìm cả buổi trời vẫn không tìm được, đành phải quay đầu lại buồn bực nhìn ta, thấp giọng hỏi, “Thái tử phi điện hạ, nghe nói hai ngày trước thân thể muội không thoải mái, qua hai ngày có chuyển biến tốt không? Sao không mang theo thị nữ tới?”

Phía sau ta rõ ràng có hai tiểu nha hoàn đứng đó. Ta liếc hắn một cái, trong lòng không nói gì. Huống hồ lần này không biết lại ai đồn đãi, rõ ràng thân thể ta rất khỏe mạnh, khẩu vị tốt lại không ho khan. Tam Hoàng tử phi bên cạnh Tần Sở rõ ràng sắc mặt đã trở nên có chút khó coi, nhưng vẫn nhịn xuống, quay đầu lại nhìn lên thềm điện.

Ta cũng theo ánh mắt nàng ta nhìn hướng lên trên, thấy Tần Liễm cách đó không xa. Thân dài dáng ngọc chắp tay sau lưng, sắc mặt nghiêm nghị, có loại khí chất ta không quen thuộc tỏa từ trong ra ngoài. Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói với Tần Sở: “Chút tâm bệnh mà thôi, không có gì đáng ngại. Đa tạ điện hạ quan tâm.”

Tần Sở thấy ta không phát biểu thì hậm hực từ bỏ. Một lát sau hắn vẫn không cam lòng, quay đầu nói khẽ với ta: “Thái tử phi điện hạ, ta rất nhớ A Tịch cô nương.”

Ta nghiêm mặt nhắc nhở: “Điện hạ, Tiên hoàng băng hà rồi.”

“A, đúng rồi.” Tần Sở làm như tỉnh ngộ ra, nói, “Cho nên Tứ đệ đăng cơ, bây giờ ta có phải nên gọi muội một tiếng Hoàng Hậu hay không nhỉ?”

“…” Phương thức suy nghĩ của ta và hắn không cùng một giống loài, đành phải lặng lẽ câm miệng.

Tiên vương băng hà, ai nấy đều bận rộn. Mà trong đó bận rộn nhất đại để có thể coi là Tần Liễm. Mãi cho đến hơn mười ngày trước khi hắn đăng cơ, số lần ta nhìn thấy hắn không vượt quá hai lần.



Hai ngày sau đại sự của Tiên hoàng, trong cung truyền ra lời đồn. Nghe nói Tiên hoàng ngày đó hồi quang phản chiếu (2), lúc minh mẫn thì triệu một mình Tần Liễm yết kiến. Sau khi Tần Liễm tiến vào, một lúc lâu sau lại mơ hồ truyền ra tiếng tranh chấp. Chẳng biết tại sao hai cha con luôn luôn hòa thuận lại cãi vã, sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, Tiên hoàng ném vỡ chén thuốc rồi yên tĩnh trở lại.

(2) hồi quang phản chiếu: ý nói tinh thần của một người đột nhiên tỉnh táo, vô cùng ngắn ngủi trước khi chết

Nhóm thị quan khẩn trương chạy vào thu dọn, nhìn thấy Tần Liễm quỳ ở bên giường, hơi hơi cúi đầu, không phân biệt được thần sắc. Mà Tiên hoàng dựa trên đầu giường, phất phất tay mệt mỏi nói: “Ta không quản được con. Lúc trước ta không nên đồng ý hôn sự hai người các con. Con tự giải quyết cho tốt đi.”

Tiên hoàng nhận lời hôn sự với Thái tử, ngoại trừ Triệu Hữu Nghi và Tần Liễm, chỉ còn lại có ta và Tần Liễm. Mà phán đoán theo tình thế hiện giờ, rõ ràng Tiên hoàng hối hận là chuyện của ta và Tần Liễm.

Chuyện này do A Tịch thuật lại, ta nghe xong trong lòng ngũ vị lẫn lộn, không biết nên nói cái gì mới tốt. Ta ôm Tiểu Bạch, cúi đầu chầm chậm sờ lông nó, A Tịch nhìn ta, từ từ suy tính rồi nói ra: “Công chúa, chúng ta có phải…”

Ta chợt nhéo cổ Tiểu Bạch, nó lập tức lấy móng vuốt cào ta tỏ vẻ kháng nghị. Ta đặt nó xuống đất, phủi phủi mấy sợi lông trắng trên người, nhẹ giọng nói: “Không.”

Chúng ta sắp dọn khỏi đông cung, A Tịch vội vàng thu dọn sắp xếp, còn lại một mình ta ăn không ngồi rồi trêu mèo lừa chim cho cá vàng ăn. Ta đem Tiểu Bạch tới bên cạnh bể cá, thấy nó mắt đầy tò mò định bắt cá trong nước, lại sợ nước, vì thế móng vuốt màu trắng vừa chạm một cái lại nhanh chóng rụt trở về, lòng vòng như vậy mấy lần, lại không cảm thấy chán.

Tiểu Bạch thế này khiến ta nghĩ đến cuộc sống thường nhật của mình với Tần Liễm. Bình thường ta bị hắn áp bức thành quen, cũng từng thấy phấn khích, không trêu chọc một chút thì ta liền không cam lòng, nhưng hễ ta có dũng khí trêu chọc thì không có dũng khí gánh vác hậu quả, vì thế liền bị cái tên vô sỉ càng áp bức trầm trọng thêm. Sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu, mà kỳ lạ là mỗi lần tiếp theo ta cũng đều không nhớ lâu được.

Một ngày trước khi đăng cơ rốt cuộc ta cũng gặp được Tần Liễm. Lúc hắn bước vào đông cung thì tỏa khí lạnh ra bên ngoài, quần áo đoan trang nghiêm túc làm tôn thêm vẻ mặt không có biểu tình càng thêm lạnh lẽo. Hắn đứng đó liếc mắt nhìn ta, ta lập tức tiến lên giúp hắn thay y phục.

“Vẫn là nơi này ấm áp.” Hắn thở dài một tiếng, ngước cổ lên cho ta cởi nút thắt, sau đó lấy ngón tay lạnh lẽo nâng cằm ta lên, “Ngày mai sẽ phải chuyển đi cung điện mới, đồ đạc đều thu dọn xong rồi sao?”

“Gần như vậy…” Lời nói của ta còn chưa dứt, chợt nghe phía sau “bịch” một tiếng giòn vang.

Ta sợ hết hồn, mau chóng quay đầu nhìn. Bể cá trên bàn không cánh mà bay, chỗ chân bàn lại có mảnh vụn lả tả đầy đất, nước dọc theo khe hở uốn lượn, một con cá vàng đang giãy giụa sống dở chết dở dưới đất, một con cá vàng khác đang hấp hối liều mạng nhảy nhót trong miệng mèo.

Tiểu Bạch ngậm mình cá, ánh mắt nhìn ta đầy kiêu hãnh. Ngẫm lại cũng phải, đối với hai con cá này nó đã như hổ rình mồi mấy ngày nay; đêm nay được ăn cả ngã về không một kích quá thuận lợi, cũng khó có thể không kiêu hãnh.

Ta buông nút thắt nơi cổ áo Tần Liễm chưa cởi xong ra, đang muốn chạy qua giải cứu thì bị Tần Liễm giữ eo lại: “Mảnh vụn đâm vào tay thì thế nào?” Dứt lời hai cô thị nữ trước đó được hắn sai đến ngoài cửa vào thu dọn.

Hai cô thị nữ vừa vặn nhào qua, Tiểu Bạch nhanh nhẹn muốn chạy trốn, bị thị nữ tay mắt lanh lẹ bắt được cái đuôi. Lập tức giữ được cằm mèo thì cạy khớp hàm nó ra, Tiểu Bạch bị khiêu chiến hiển nhiên không vui, móng vuốt sắc nhọn không khách khí cào một cái, mu bàn tay thị nữ nhất thời hiện ra một đường hồng thật dài.

Hai người một mèo giằng co ở đó, Tần Liễm vẫn không gọi lại, vừa cởi nút thắt cho mình vừa ung dung mở miệng: “Con cá kia phỏng chừng cũng sống không được, tùy nó đi thôi.”

Hắn nói hào phóng như vậy, ta lại hết sức đau lòng: “Con cá kia còn xinh đẹp hơn con còn lại nhiều …”

Tần Liễm vô cùng khinh bỉ nhìn ta: “Nàng cố ý để cá trước mặt mèo, bây giờ còn muốn giả từ bi?”

Ta há miệng: “…”

Ta còn đang suy nghĩ hắn còn nói gì hay không, hắn đã không quay đầu lại bước ra sau tấm bình phong, thờ ơ vọng ra một câu: “Ngày mai cho người đi chuẩn bị hai con khác đến cho nàng.”

Buổi tối hôm đó gặp ác mộng, ta há mồm thở dốc tỉnh lại, cảm thấy trong ngực nặng nề. Hơi chếch mắt, ta mới phát hiện cánh tay Tần Liễm vắt ngang ngực ta, ép ta tới hít thở không thông.

Ta thoáng giật giật, phát hiện muốn bỏ cánh tay Tần Liễm vô cùng khó khăn. Đành phải nắm ống tay áo của hắn kéo xuống, không ngờ lại thuận tiện đánh thức Tần Liễm, có giọng nói nặng nề trong bóng đêm bỗng dưng vang lên, giọng điệu vững vàng, âm điệu bình thường, tiếng nói không mảy may mang theo một chút buồn ngủ: “Nàng đang làm gì đó?”

Giọng nói này khiến ta kinh hãi như vừa mới bị đôi mắt mèo đoạt hồn trong mộng kia. Ta hít một hơi, bị Tần Liễm kịp thời che miệng lại, muốn phát ra tiếng thét chói tai thì bị hắn bịt toàn bộ vào trong cổ họng.

Ta ra sức giãy giụa, rốt cuộc hắn cũng buông ta ra. Ta vỗ vỗ ngực, mở to mắt nhìn hắn tức giận nói: “Nửa đêm nói chuyện cũng không cho người ta chuẩn bị tâm lý!”

Tần Liễm đổi tư thế, ôm ta vào trong lòng, một lần nữa nhắm mắt lại, giọng nói dần dần đè nén: “Ai bảo nàng không thành thật. Ngủ đi, ta mệt lắm.”

Ngày kế là đại điển đăng cơ, qua tiếp hai ngày là lễ sắc phong. Trước đó A Tịch từng nói ta được sắc phong làm Hoàng hậu đúng là đạo lý hiển nhiên, ta nói trên đời này không có thứ gì là đạo lý hiển nhiên cả. Kết quả sự thật quả nhiên xác minh lý luận của ta vô cùng chính xác, các đại thần quả nhiên lấy đủ loại lý do bắt đầu phản đối ta được sắc phong làm Hoàng hậu.

Trong triều gần như là xu thế nghiêng về một phía, vơ vét được mười mấy lý do ngăn cản Tần Liễm sắc phong, thậm chí không ngại trực tiếp chỉ ra ta thân là Công chúa Tô quốc, lại mang dáng vẻ hại nước hại dân, gả đến Nam triều nhất định lòng mang mưu nghịch, lấy một nữ tử dị tộc làm Hoàng hậu, khó an lòng người trong thiên hạ. Huống hồ tân đế đăng cơ, lễ sắc phong cũng không cần cấp bách.

Nghe nói lúc ấy bàn luận quyết liệt, các thần tử lòng căm phẫn trào dâng cao giọng lớn tiếng đến mức như ném thẳng lên trần nhà đại điện. Mà Tần Liễm vẫn không nói một lời, một tay chống má, ánh mắt ẩn sau vương miện, thần sắc khó hiểu, càng tỏ ra bí hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hồ Ly Háo Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook