Hiền Thần Nan Vi

Chương 20: Năm năm sau

Mục Bạch

23/11/2017

Năm năm sau

Hôm nay là ngày thái tử điện hạ cùng Công Tôn tướng quân thắng lợi về triều, năm năm này đến, trong Đại Diệu quốc không ngừng thu được tin chiến thắng truyền đến từ chỗ Bắc quan, quốc dân ai ai cũng vui sướng, sớm sùng bái thái tử điện hạ gần mười bốn tuổi liền lên chiến trường không thôi, kính yêu có thêm.

Năm năm trước, Lý Hạo Sâm xin đi đến Bắc quan giết giặc chống lại quân Già Lâu quân, đầu tiên là ở trong quân doanh của Trấn Bắc đại tướng quân Công Tôn Thác làm từ binh lính trở lên.

Chiến tranh tàn khốc khiến hắn không thể nhẹ nhàng tiến bộ, chỉ có cấp tốc trưởng thành mới có thể ứng đối thời cuộc.

Mỗi trận chiến hắn đều đi, anh dũng xung phong, giết vô số địch, từ binh lính đến thiếu tướng, lại đến trung tướng, chỉ dùng thời gian một năm.

Sau khi trở thành trung tướng, Lý Hạo Sâm hay dùng người mới, thông thạo phương pháp cỗ vũ cùng kế sách phá địch, chỉ hơn một năm, đội ngũ hắn dẫn dắt ít khi thua trận, luôn luôn lập kỳ công, đã thành đội ngũ lĩnh quân đứng đầu trong quân Trấn Bắc.

Mà lúc này quân Già Lâu hậu kính mệt mỏi, đã thái độ có lui binh.

Tuy ngày xưa có câu, giặc cùng đường chớ đuổi theo, nhưng thái tử điện hạ sao có thể là người như thế, hắn trải qua chiến tranh rửa tội, một thân khí phách đã là tùy ý tuôn ra. Già Lâu ngươi chờ đi, cho rằng Đại Diệu quốc ta dễ ức hiếp, liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đến xâm chiếm.

Đại quốc ta khí phách to lớn, há lại cho phép tiểu quốc tổ ong ngươi nói đến liền đến nói đi liền đi! Nếu đến đây, thì cho các ngươi có đến mà không có về, hối hận cả đời.

Thái tử điện hạ tám trăm dặm khẩn cấp xin chỉ thị Hoàng Thượng, Thái Khang đế cũng không câu nệ, ba đạo thánh chỉ trăm dặm kịch liệt đưa đi ba chỗ.

Hai đạo thánh chỉ ra lệnh phân biệt đưa đến địa khu Quan Trung cách chiến trường Bắc quan gần nhất cùng Đông Bắc bộ biên cảnh Tuyết quốc, đặc biệt mệnh lệnh Trấn Trung đại tướng quân và Hoài Hóa đại tướng quân dẫn hai mươi vạn đại quân đến Bắc quan viện trợ thái tử điện hạ.

Đạo thánh chỉ thứ ba thì trực tiếp hạ lệnh Lý Hạo Sâm làm nguyên soái tam quân, thống lĩnh tam quân, cần phải triệt để chém giết quân Già Lâu.

Vì thế sau đó, Lý Hạo Sâm dẫn dắt binh sĩ tam quân thừa thắng xông lên, bắt đầu nghiền áp giết chết quân Già Lâu dài đến hai năm.

Hắn chiến vô bất thắng, anh dũng vô địch, không giống nguyên soái bình thường tọa trấn phía sau, mà là thường thường trực tiếp mang binh nhảy vào chiến trường.

Giáp đen mà vào, giáp đỏ mà ra.

Quân Già Lâu nghe cái tên này tất cả đều vừa nghe tin đã sợ mất mật, càng cho hắn danh hiệu “Huyết sát Ma Soái”.

Trong hai năm này, thái tử điện hạ không chỉ dẫn dắt tam quân đuổi quân Già Lâu ra khỏi biên cảnh Đại Diệu quốc, càng xâm nhập vào Già Lâu quốc, công chiếm năm mươi tòa thành trì của nó.

Quốc vương Già Lâu không ngừng hối hận, đêm không thể ngủ.

Vốn cho rằng Đại Diệu quốc đất rộng nhiều của, người yếu dễ ức hiếp, là miếng thịt mỡ thơm ngào ngạt, lại không nghĩ rằng cắn phải tấm thép, không chỉ cái gì cũng không được, còn đập nát răng.

Cho rằng nguyên soái đối phương tuổi nhỏ chỉ là mèo nhỏ không răng, thì ra lại là mãnh hổ răng nanh.

Nhưng tai họa là ông phát động, dù là khóc, ông cũng phải chịu.

Nếu là quân Đại Diệu trực tiếp giết vào hoàng cung Già Lâu, quốc gia của ông chẳng phải hủy diệt!

Biết vậy chẳng làm quốc vương Già Lâu suốt đêm phái người đến tiền tuyến nghị hòa, nguyện dâng một trăm tòa thành trì chỉ cầu lui binh.

Thái tử điện hạ lại không nghe, trực tiếp đuổi lai sứ nghị hòa ra khỏi quân doanh, vẫn như cũ theo kế hoạch định ra ban đầu tiếp tục tấn công Già Lâu quốc.

Nếu lúc này Già Lâu quốc khó tha, nước bên cạnh nhìn trong mắt, còn không phải cho rằng Đại Diệu quốc ta vẫn như cũ là đất nước thua kém hơn mười năm trước, người yếu dễ ức hiếp?

Hắn liền muốn lấy Già Lâu quốc khai đao, giết gà dọa khỉ, khiến chư quốc quanh thân như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Đại Diệu quốc lại không dám động chút tâm tư.

Quốc vương Già Lâu không còn cách nào, chỉ phải tự mình đi đến tiền tuyến, nguyện giao ra ngọc tỷ, khiến Già Lâu quốc trở thành thuộc địa của Đại Diệu quốc, chỉ cầu miễn đi khó khăn diệt quốc.

Lý Hạo Sâm lúc này mới dừng tay rút quân, lưu lại quốc vương Già Lâu nội lưu đầy mặt biến thành quốc vương chư hầu.

Thái Khang đế có được tin tức này long nhan vui mừng, mệnh quốc vương Già Lâu chọn ngày diện thánh, đi nghi thức nhập tịch của nước chư hầu.

Thời gian năm năm nói ngắn cũng không ngắn lắm nói dài cũng không dài lắm, có thể đủ làm cho mọi người tâm phục khẩu phục Lý Hạo Sâm, cam tâm tình nguyện quỳ xuống phụ tá. Mà đại tướng tam quân càng tiêu tan hết nghi ngờ với nguyên soái tuổi nhỏ lúc trước, uống máu ăn thề, thề sống chết nguyện trung thành thái tử nguyên soái, trên chiến trường người dũng mãnh hơn người.

Lý Hạo Sâm đuổi quân Già Lâu ra khỏi biên giới, bốn mươi bảy tòa thành Bắc quan được giải thoát từ trong tai ương chiến loạn.



Long Thành Bắc quan hai năm này vẫn làm nơi dự trữ vật tư hậu bị cho tam quân tấn công Già Lâu quốc, tuy chiến tranh vật tư ùn ùn không ngừng vận chuyển đến Bắc quan, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc kéo dài.

Cư dân địa phương vì lòng cảm ơn cũng sẽ tự động đem lương thực dư dự trữ trong nhà tạm thời sung công tiếp tế, sau đó thu lại từ trong vật tư.

Thái tử điện hạ lần này xuất chinh, cư nhiên chiếm được duy trì thống nhất chưa từng có của quốc dân, trong lịch sử cũng cực kỳ hiếm thấy.

Nếu không phải đám người thái tử điện hạ liều mình chống lại quân địch, Đại Diệu quốc nói không chừng sẽ gặp phải lại khuất nhục cắt đất lần nữa.

Mà bị cắt, nhất định là bốn mươi bảy thành của họ. Họ sao có thể không mang ơn thái tử điện hạ, đủ khả năng giúp đỡ quân Đại Diệu, để thái tử điện hạ không có nỗi lo về sau.

Mà thái tử điện hạ trước khi thắng lợi về triều, tuần tra một lần cửa nát nhà tan, khó khăn khó qua, nạn đói liên tục ở bốn mươi bảy thành Bắc quan.

Trong đó rất nhiều dân chúng thậm chí mắt không ánh sáng, sống như cái xác không hồn, sớm mất đi tín niệm sống sót. Vì thế, thái tử điện hạ hứa hẹn dân chúng Bắc quan, sau khi hồi kinh chắc chắn xin chỉ thị bệ hạ, lấy trình độ lớn nhất gấp rút lên đường cho bốn mươi bảy thành Bắc quan nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lời vừa ra, quốc dân Bắc quan tất cả nước mắt giàn giụa, vô cùng cảm kích, lòng kính yêu thái tử điện hạ càng sâu.

Có người tin Phật thậm chí ngồi trước Phật ngày ngày vì thái tử điện hạ tụng kinh niệm phật, khẩn cầu thái tử điện hạ mệnh dài trăm tuổi, vô bệnh vô tai.

Vì thế, thái tử điện hạ thu hoạch vô số cảm kích cùng kính yêu của dân chúng, mang theo thuộc hạ quyết một lòng, trùng trùng điệp điệp thắng lợi về triều.



Mấy ngày gần đây kinh đô thật là náo nhiệt chưa từng có, chỉ vài ngày mà tơ hồng đầy đường, giăng đèn kết hoa.

Đầu tiên là ân khoa hạ bảng, Hứa Từ thiếu gia nhà Tống thái công ở phố Đông vẻn vẹn mười lăm tuổi, liền quang vinh được Văn Trạng Nguyên. Hứa Từ năm năm này thanh danh cực tốt, vẫn luôn được người phố Đông yêu thích.

Nghe được cậu trúng Trạng Nguyên, mỗi người đều như là con trai nhà mình trúng Trạng Nguyên, liều mạng đùa vui ồn ào, múa rồng múa sư múa ương ca.

Ngày thứ hai sau hôm đó, Công Tôn Thác tam đệ của Công Tôn Ngự Trấn Bắc đại tướng quân chống lại quân Già Lâu cũng được Võ Trạng Nguyên!

Võ Trạng Nguyên cũng tốt a, còn là đệ đệ của đại anh hùng hộ quốc, người phố Đông lần nữa liều mạng đùa vui ồn ào.

Ngày thứ ba cuối cùng, anh hùng hộ quốc thái tử điện hạ mang đại tướng tam quân thắng lợi về triều, nhập kinh phục mệnh!

Ta đi, nếu nói hai chuyện tốt trước giống như là qua Thất tịch và Trung thu, thì chuyện tốt này chính là qua năm mới a.

Cư dân phố Đông lại lần nữa đầy ắp dâng cao nhiệt tình, tiến vào lần thứ ba liều mạng.

Mà khác với năm qua Thái Khang đế còn ngoại lệ dẫn theo văn võ bá quan, tự mình ra cung đón chào!

Ngày thái tử nhập kinh, vừa vặn bầu trời xuất hiện chim di trú về phương Bắc.

Chim bay trên trời không dứt, xoay quanh không rời, uyển chuyển hót vang.

Sử quan ghi lại: Năm Thái Khang thứ hai mươi, thái tử Lý Hạo Sâm chống lại quân Già Lâu, thắng lợi về kinh. Thì trời giáng điềm lành, trăm chim đến triều, kéo dài không rời.

Lý Hạo Sâm liền dưới kỳ cảnh trăm chim hành hương, bước vào cửa thành.

Chỉ thấy người đi đầu một thân giáp trụ huyền thiết, thân khóa chiến mã cao lớn đen thuần, chậm rãi đi vào tầm mắt mọi người, người này chính là thái tử điện hạ Lý Hạo Sâm.

Hắn sớm rút sạch ngây ngô gầy chọn của thiếu niên, thân hình cao ngất cường tráng bọc trong huyền giáp, luôn lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Sắc mặt vốn tuấn mỹ trắng nõn như nay trừ anh tuấn như trước, còn tăng thêm mấy phần xinh đẹp cuồng dã nam tính.

Chiến đấu dã ngoại hàng năm làm da thịt hắn phô ra màu mật ong khỏe mạnh, mặt như đao cắt, cương nghị tuấn mỹ. Môi mỏng khêu gợi hơi hơi mím chặt, đôi con ngươi thâm thúy như hồ sâu trung lẫm liệt thanh lãnh, làm người ta không rét mà run, không khỏi liên tục rùng mình, nhìn thấy mà sợ.

Trải qua chiến tranh rửa tội cả người hắn tràn ngập thị huyết sát khí, không nộ mà uy. Phảng phất bị hắn nhìn một chút đều như là bị Tử Thần nhìn thẳng.

Đầu đường vốn náo nhiệt, sau khi Lý Hạo Sâm xuất hiện, một mảnh vắng ngắt.

Hắn chính là vị thái tử điện hạ quyết tâm vào lúc nguy nan nhất, không lui mà tiến, đến tiền tuyến chống lại quân địch cứu vớt Đại Diệu quốc, hắn là anh hùng của chúng ta!

“Anh hùng! Anh hùng!”

“Thái tử điện hạ uy vũ!”



Không biết là ai mở miệng ở thời khắc im lặng trước, tiếp xuống dưới, quốc dân không qua bất kì thương lượng, ngay ngắn có tự, một người đến một người, gia nhập trong hò hét đến kích động hưng phấn.

“Anh hùng!”

“Anh hùng!”

“Thái tử điện hạ!”

“Thái tử điện hạ!”

Lý Hạo Sâm nhìn không chớp mắt, vững như Thái Sơn từ trong quốc dân hưng phấn đi qua, ngay cả huyền hắc tuấn mã dưới thân cũng không kinh động. Chỉ là bạch mã bên cạnh hắc mã lại có chút chịu không nổi loại trường hợp này, thấp thấp kêu rên, lay động trái phải muốn tránh khỏi trói buộc.

Mọi người vừa nãy luôn bị Lý Hạo Sâm đoạt đi tầm mắt mới phát hiện, thì ra trong tay “Huyết sát Ma Soái” thái tử điện hạ anh dũng, lại đắt một con tuấn mã màu trắng thoạt nhìn thuần khiết vô hạ.

Con tuấn mã kia so với chiến mã màu đen bên cạnh nó thì nhỏ hơn một vòng, toàn thân màu trắng, trên trán có một nhúm lông đỏ tươi như lửa.

Nó vốn không hợp với đội ngũ này, cũng không biết vì sao, thứ vốn không hợp nhất ở trong tay Lý Hạo Sâm, ngược lại lại cực kỳ hài hòa.

Thấy bạch mã chấn kinh, hắc mã Lý Hạo Sâm ngồi quay đầu nhẹ nhàng liếm trán bạch mã vài cái, lại cọ cọ cổ nó, tuấn mã màu trắng lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại, rúc vào bên hắc mã tìm kiếm an ủi, nhắm mắt theo đuôi.

Ba vị đại tướng Công Tôn Thác, Long Trọng Đào, Dương Lâm Phong đi theo sau Lý Hạo Sâm hoàn toàn bị mọi người xem nhẹ, Công Tôn Thác nội lưu đầy mặt, một con ngựa còn thưởng mắt hơn cả mình, quả thực là không để người sống.

Lý Hạo Sâm một đường đi qua, thần sắc cũng chưa từng thay đổi. Cho đến khi đi ngang qua đường phố phố Đông, nhìn thấy một người. Vẻ mặt hắn thay đổi khác hẳn, nháy mắt hóa thành một đầm nước xuân.

Hắn dừng lại cước bộ, chăm chú nhìn người kia, người kia cũng ngưng thần không chút nháy mắt nhìn lại hắn.

Đối phương là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo cũng cực kỳ chói mắt. Một thân quần áo màu đỏ, cao gầy tinh tế, dung mạo tuấn mỹ vô song, da như tuyết trắng ngưng ngọc, đôi mắt mèo mở to tựa tiếu phi tiếu, bình tĩnh nhìn phía Lý Hạo Sâm, trong mắt hơi nước tầng tầng, như có thiên ngôn vạn ngữ, chính là Hứa Từ sau khi lớn lên.

Hứa Từ thấy thái tử điện hạ nhìn phía cậu, cung kính làm một đại bái lễ chín mươi độ, “Cung nghênh thái tử điện hạ thắng lợi mà về.”

Thái tử điện hạ nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ bạch mã bên cạnh, cách thị vệ chặn đường, thanh âm thả nhẹ nói: “Ta cũng tuân thủ hứa hẹn, đây là cho ngươi, tên là ‘Diễm Hỏa’, đi lên thử một lần thế nào?”

Hứa Từ nghe xong mặt giãn ra mỉm cười, lông mày giơ lên, giống như một ngọn lửa chói mắt, làm cảnh vật chung quanh nháy mắt đều trút màu, “Đang có ý này.” Dứt lời đẩy ra binh lính dựng thương có dây tua đỏ ngăn ở hai bên đường, đi vào.

Thái tử điện hạ cười khẽ lắc đầu, đưa tay qua, kéo Hứa Từ lên con ngựa trắng kia.

Tiểu Từ này, năm năm qua, vẫn không biết thu liễm như trước, tùy ý làm bậy. Chỉ là sát khí giữa mi nhãn đã tiêu tán sạch sẽ, xem ra Tống Thái công chăm sóc cậu vô cùng tốt.

Lý Hạo Sâm cười, đám người nhất thời nổ tung.

Tướng quân mặt lạnh thị huyết làm quân Già Lâu nghe tin đã sợ mất mật thế nhưng cười, cười với một thiếu niên!

Thiếu niên này đến tột cùng là người phương nào?

Người phố Đông đều biết Hứa Từ, nhưng không có nghĩa là người toàn kinh thành đều biết cậu.

“Các ngươi người phố Tây vô tri, cậu ấy là thiếu đông gia của ‘Tế thế từ học đường’ Hứa Từ thiếu gia của phố Đông chúng ta, người xưng là ‘Tế thế Từ thiếu’.”

“Người phố Bắc vô tri, cậu ấy còn là tân khoa Trạng Nguyên năm nay.”

“Người phố Nam vô tri, cậu ấy trước kia là thư đồng thái tử mà thái tử điện hạ khâm điểm.”

“Hừ hừ, cậu ấy là cháu ngoại của Tống Thái công, bây giờ ở nhà Tống Thái công.”

“Ha ha, năm đó mẹ cậu ấy Vương thị còn làm nữ trung hào kiệt, hưu Lễ bộ Thượng Thư Hứa Trường Tông.”

“Trời ạ, phố Đông các ngươi cư nhiên có một nhân vật lợi hại như vậy.”

“Oa, thì ra năm đó hưu Hứa Thượng Thư, chính là mẹ của đứa bé xinh đẹp này.”

Đám người bùng nổ, Hứa Từ đi xa cũng không biết, cử động này của mình cùng thái tử, lần nữa lật ra bút nợ cũ Vương thị hưu phu năm năm trước kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hiền Thần Nan Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook