Hãy Để Anh Là Gió

Chương 22

JiFumyy (Cỏ) ☘

14/04/2016

Trước câu hỏi và thái độ của Luyến, Triết Huân chỉ cười nhẹ. Quá khứ mãi là quá khứ rồi, bây giờ đối diện với quá khứ cậu chỉ xem như mình đối diện với một cái mới mẻ thôi.

– Cảm ơn, anh khoẻ và anh vẫn tốt. – Triết Huân cười, cậu rất tự nhiên gắp thức ăn vào chén của mình.

– Ừm. Triết Huân, chúng ta… – Luyến ngừng ăn rồi ngập ngừng, đôi môi mím lại có vẻ bối rối.

– Chúng ta làm sao? – Triết Huân ngước mặt nhìn Luyến hỏi.

– Chuyện của chúng ta… – Luyến cúi gầm mặt, nói vừa khẽ vừa tiếp tục ngập ngừng.

– Được rồi, ăn đi, nguội hết rồi. – Triết Huân cắt ngang.

Cậu biết Luyến muốn nói gì, nhưng cậu không muốn đề cập tới, tại sao phải đề cập tới khi cả hai đều không thể đến với nhau nữa, không, Luyến thì có thể, nhưng cậu thì không, không bao giờ. Lưu Ly của cậu bây giờ không thể thiếu cậu được. Mà chính bản thân cậu cũng không thể thiếu Lưu Ly.

– Ưm. – Luyến thấy cậu có ý né tránh cũng không nói đến nữa, cô chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn

Không khí lại trở nên kì lạ, hai con người xinh đẹp ấy lại cứ im lặng mà dùng bữa, thật sự có chút gì đó… phí phạm.

– Ăn xong rồi chúng ta đi dạo được không? – Khi bữa ăn gần kết thúc thì Luyến mới lên tiếng.

– Xin lỗi, anh phải về rồi. – Triết Huân trả lời không chút do dự, cậu biết Lưu Ly sẽ lo lắng cho cậu, với thời tiết này thì lúc nào nó cũng lo cả, bất kể ai ra ngoài nó đều lo.

– A, không sao. – Thấy Triết Huân từ chối thẳng thừng khiến Luyến có chút hụt hẫng. Cô không nghĩ rằng cậu lại nói thẳng ra như thế.

– Được rồi, mừng em trở về và là thành viên của I. – Triết Huân nâng ly rượu lên, đôi môi khẽ cười chúc mừng Luyến.

– Cảm ơn anh, nhờ anh rồi. Em sẽ cố gắng trong tất cả mọi chuyện. – Luyến thấy Triết Huân trở nên vui hơn thì tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, cô cười tươi rồi cũng nâng ly rượu lên.

Cô đang đứng giữa ranh giới của sự tự tin và lo sợ, cô tự tin rằng mình một lần nữa sẽ có Triết Huân, lại hạnh phúc như hai năm về trước. Cô lo sợ vì thái độ của Triết Huân, cô sợ người con gái khác đã cướp lấy Triết Huân của cô, đã dành lấy thứ tình cảm của cô. Nhưng… hiện tại cô đang ở rất gần cậu, ngày ngày làm việc với cậu, sẽ thấy cậu cả ngày thì cô còn sợ gì nữa? Cho dù có người con gái khác làm lay động cậu, cô vẫn có thể kéo cậu về phía mình. Nghĩ như vậy, Luyến lại thấy thoải mái.

– Chúng ta về được chưa? – Sau khi thanh toán tiền xong, Triết Huân liền hỏi. Cậu thật sự muốn về nhà ngay lập tức.

– Được, về thôi. Cảm ơn anh về buổi hẹn này. – Luyến cầm giỏ đứng dậy, môi nở nụ cười tươi, suy nghĩ vừa rồi khiến cô không còn lo lắng gì nữa.

– Chỉ là bữa cơm chào mừng em trở về thôi mà, đừng ngại. – Nhận ra ý đồ trong lời nói của Luyến, Triết Huân thoải mái đáp lại.

Mặt Luyến bỗng đông cứng khi nghe Triết Huân nói, nhưng bản thân cô lại tự an ủi rằng lời anh nói chỉ đơn giản là bảo cô đừng khách sáo.

Lấy lại nụ cười tươi trên môi, Luyến cùng Triết Huân rời khỏi nhà hàng.

—————————

Tối đến, gió lại thổi, vậy mà Lưu Ly lại ngồi co ro trước cửa nhà với chiếc áo lông ấm áp, tuy vậy nhưng chưa chắc đã che chắn được cái lạnh của thời tiết hiện tại.

Đèn xe vào sân, Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn rồi mỉm cười khi thấy cái dáng cao cao kia bước từ xe ra.

– Lưu Ly, em làm gì ngồi ngoài này? – Triết Huân thấy Lưu Ly ngồi ngoài cửa thì hoảng hốt, nó không biết trời đang lạnh sao?

– Em chờ anh về. – Lưu Ly đứng dậy đi về phía Triết Huân. – Trời đang có gió mạnh em cứ thấy sao sao ấy.



Triết Huân nhìn người con gái nhỏ trước mặt mà áy náy, đáng lẽ không nên về trễ thế này. Đưa cặp đi làm cho Lưu Ly cầm, cậu cởi chiếc áo khoác dài của mình ra rồi khoác vào cho Lưu Ly, sau đó kéo lại gần rồi đặt một nụ hôn trên trán lạnh ngắt.

– Xin lỗi để em chờ, nhưng lần sau không như thễ này nữa có biết không? Người em lạnh cóng rồi.

– Em biết rồi. – Lưu Ly cúi đầu đỏ mặt trả lời.

Trông hai người lúc này chẳng khác nào hai vợ chồng mới cưới, và Lưu Ly là điển hình cho người vợ chờ chồng đi làm về.

– Anh ăn ở ngoài có ngon không? Anh ăn với bạn à? – Vừa đi lên phòng Lưu Ly vừa hỏi.

– Em đừng lo, anh ăn được mà. – Triết Huân mỉm cười.

Chẳng qua là từ khi tiếp nhận công việc cậu phải đi xã giao khá nhiều, công việc bắt buộc phải ăn uống đồ dầu mỡ, giờ giấc đảo lộn nên dạ dày cậu không được tốt, thường rất ít ăn ngoài.

Nghe lời đảm bảo của Triết Huân như vậy Lưu Ly cũng không hỏi gì nhiều nữa, chỉ khẽ cười theo.

– Em vào ngủ đi, anh tắm rửa xong rồi sẽ ngủ, khuya rồi. Mai còn đi học nữa. – Về trước cửa phòng Lưu Ly, Triết Huân lấy lại cặp rồi lên giọng nhắc nhở.

Không trả lời, nhưng Lưu Ly gật đầu rất mạnh. Khẽ xoa đầu Lưu Ly, Triết Huân trở về phòng mình phía đối diện. Nhưng mà cậu chiều Lưu Ly thế này có khi nào lại sinh hư không nhỉ?

——————–

Tập đoàn S-T

Văn phòng im lặng đến mức lạ kì, đến tiếng thở còn có thể nghe thấy, nhưng có vẻ… nguy hiểm.

Duy tay vân vê cằm, tay gõ gõ vào đùi, mắt nhìn vào máy tính phía trước. Mấy ngày rồi anh chưa về nhà, thậm chí còn không ra khỏi phòng làm việc, chỉ có thư kí và lao công mới vào phòng của anh.

Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa, đối với Duy, tiếng gõ cửa này khá quen thuộc, nó có chút gấp gáp, lại có chút gì đó sợ phiền.

– Mời vào. – Anh không rời khỏi màn hình lên tiếng.

Bước vào cửa, dáng người cao cao, mỏng manh, mặt cúi gầm lại tay xách tay mang tiến lại phía góc phòng, bắt đầu dọn dẹp, tuy căn phòng này rất rất sạch sẽ, nhưng theo ca thì phải làm.

– Tổng giám đốc, anh có thể nhấc chân để tôi lau được không? – Cô gái lao công nhỏ giọng hỏi như sợ bị mắng.

Anh không tỏ thái độ gì, chỉ nhấc chân lên theo yêu cầu.

Sau khoảng 10′ dọn dẹp, cuối cùng cô gái đó cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời phòng.

– Lan, nếu không phiền pha giùm tôi một li cafe chứ? – Anh mắt không rời màn hình nói.

Cô gái tên Lan bất động giây lát rồi cũng quay người lại nhìn anh, cái người đang ung dung như không mà lên tiếng sai khiến. Nhưng mà dù sao cô cũng là người làm công.

– Không phiền đâu ạ. – Lan bỏ đồ đạc xuống rồi ra ngoài.

Đang pha cafe, bỗng Lan ngẩn người, sao tổng giám đốc lại biết tên một nhân viên nhỏ bé như cô chứ hả? Điều tra? Cô có gì phải điều tra chứ. Theo dõi? Theo dõi người như cô để làm gì? Để ý? Có thời gian sao? Vả lại tự nhiên để ý thì vớ vẩn rồi, cô quá mơ tưởng rồi.

– Của tổng giám đốc đây ạ. – Lan đặt li cafe trước mặt anh, ánh mắt có chút dò hỏi.



– Cảm ơn cô. – Anh gật đầu. – Trên người cô có bảng tên đó. – Anh nói.

Lan giật mình nhìn xuống cổ áo, trời ạ, cái bảng tên to đùng. Mà giám đốc đại nhân nhà cô có thể đọc luôn cả suy nghĩ của người khác khi không cần nhìn vào mặt họ sao? Cô rõ ràng là chăc chắn anh chưa hề nhìn cô từ lúc cô bước vào phòng.

– À vâng. – Cô có chút chột dạ. – Vậy tôi xin phép.

– Sau này, khi nào tôi gọi hãy vào dọn dẹp, nói với quản lí như thế. – Anh nói khi cô gần ra khỏi cửa.

– Vâng ạ.

Sau đó phòng anh lại im ắng, chỉ có khói và hương cafe ngào ngạt.

– Sao có thể quên nhanh như thế chứ? – Anh thì thầm.

Nằm trong phòng đọc sách, Lưu Ly thấy thời gian thật đáng quý. Có người thương, có một mùa đông không lạnh, có thời để đọc sách. Cuộc sống an bình quá nhiều khi nó cảm thấy sợ hãi.

Lưu Ly chăm chú vào quyển sách cho đến khi chuông điện thoại ở trên bàn reo nó mới mò đến bắt máy:

– Alo?

– Là Lưu Ly phải không? – Bên đầu dây bên kia vang lên tiếng đàn ông trẻ tuổi.

– Vâng, tôi là Lưu Ly đây. – Lưu Ly trả lời.

– Xin chào, tôi làm bên phòng nhân sự của tập đoàn I, tôi gọi điện thông báo cô được nhận làm vào phòng tài chính, nhưng chỉ là thử việc.

– Thật sao? – Lưu Ly mừng rỡ, mặt tươi hẳn lên. – À, tôi có thể thương lượng với anh một vài chuyện được không? – Lưu Ly bỗng ngập ngừng.

– Được rồi, cô nói đi. – Người bên đầu dây kia có vẻ thoải mái.

– Anh cũng biết tôi đang còn đi học…

– À, vấn đề này không sao, chúng tôi có xét qua năng lực của cô, chỉ cần đi làm vào buổi chiều, thay ca cho người làm buổi sáng, tuy nhiên chỉ nhận lương của nhân viên không thường trực.

– Vậy tốt quá, cảm ơn anh, khi nào tôi có thể đi làm? – Lưu Ly trở nên rất hào hứng.

– Tuần sau, thứ 2 cô đến phòng nhân sự của công ti, tôi sẽ hướng dẫn.

– Cảm ơn anh!

– Không có gì, tôi là Trọng Nhân.

– Cảm ơn anh, Trọng Nhân. Tạm biệt!

Cúp máy, mặt Lưu Ly vẫn rạng rỡ, nụ cười sưởi ấm đông giá lạnh. Bỏ điện thoại xuống bàn, Lưu Ly đi ra ngoài ban công ngắm tuyết rơi.

– Em có vẻ vui nhỉ? Không biết lạnh thật sao? – Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, sau đó là vòng tay rắn chắc siết chặt eo Lưu Ly. Cảm giác ấm áp lan truyền.

Lưu Ly mỉm cười, sau lưng cô đang là tổng giám đốc khó gần có tiếng mà cô sắp làm cấp dưới của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Để Anh Là Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook