Hậu Cửu Đỉnh Ký

Chương 51: Chấp Pháp giả đến

Thư Tả Vị Lai

16/04/2013



Giờ phút này, trời đất xem như trở nên an tĩnh trở lại. Tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, tại trong mắt Đại Vũ, vốn vô cùng khủng bố Chân Không Khí Bạo lại chậm chạp như thế.

Thời gian, thời gian pháp tắc, vượt qua tất cả các pháp tắc khác!

“ Đừng chọc ta!”

Thanh âm nặng nề từ trong miệng Đại Vũ phát ra, vang rộng cả bốn phía.

Tại trong sự kinh hãi của mọi người, Đại Vũ liền xuất hiện tại trước mặt nữ tử U Sắc cách đó hơn 50m. U Sắc không có một chút liền bị Đại Vũ bắt lấy. Không có một chút dùng sức, phất tay, hướng màu đen mặt đất đập tới.

"Oanh!"

Thân thể nhỏ nhắn của nàng đập vào bùn đất cứng rắn như sắt, cả người giống như quả bóng cao su trên mặt đất tưng lên vài lần. Mỗi lần tưng lên, thì trên mặt đất màu đen hiện ra một cái hố, máu tươi bay ra, cuối cùng chậm rãi văng tới trước mặt người dẫn đầu tráng hán cao to.

U Sắc nằm trước mặt tráng hán, trở mình một cái, lộ ra khuôn mặt của nàng nhìn thấy mà giật mình.

Thất khiếu chảy máu, khuôn mặt vốn xinh đẹp lại vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo. Một nữa bên mặt xanh tím, máu bầm từ lỗ chân lông chảy ra, nhìn qua thật là khủng bố và xấu xí.

Muốn giết người khác, phải có giác ngộ bị giết.

U Sắc rất mạnh. Vẫn lấy lực lượng của mà kiêu ngạo, thậm chí là ngạo mạn, cho dù là đối mặt với đại hán là người mạnh nhất trong đội ngũ, cũng không có một chút nể tình.

Có thực lực, ngươi có thể ngạo mạn. Thế nhưng, ngươi cũng phải chuẩn bị ngươi có thể chết!

U Sắc cũng là như vậy. Vốn không đem mấy người Đại Vũ để ở trong mắt, từa hồ chỉ cần mình ra Chân Không Khí Bạo, đừng nói là nhị đỉnh cấp, cho dù không chết nhưng nếu nhưng không nhanh chóng thoát khỏi khí bạo thì cũng sẽ bị chôn vùi. Nhưng mà, nàng không nghĩ rằng, mình mang đến cho người khác cảm giác sinh mệnh uy hiếp, lại để cho người khác lĩnh ngộ đến pháp tắc đã lĩnh ngộ qua – thời gian pháp tắc!

Tại Cửu Châu, Đại Vũ dựa vào thiên vị giả Thương Linh để mà lĩnh ngộ được thời gian pháp tắc. Tuy rằng sau khi đi tới Cửu Đỉnh Cửu Trọng Giới, thời gian pháp tắc ở đây biến đổi. Thế nhưng, vạn biến bất ly kỳ tông, tại lúc sinh tử lâm đầu, Đại Vũ rốt cuộc lĩnh ngộ đến thời gian pháp tắc đã rời bỏ minh đi một năm.

Đứng ở nơi đó, Đại Vũ chính là tiêu điểm, ánh mắt của mọi người đều tại trên người Đại Vũ. Mà trong ánh mắt của bọn họ đều có một diểm chung là – kinh hãi!

"Thời gian pháp tắc? !"

Bên đám người U Sắc, tên đại hán thủ lĩnh căn bản không để ý đến U Sắc nằm trước người mình, mà là kinh ngạc nhìn Đại Vũ. Thể hình Đại Vũ không cao to bằng hắn, nhưng vai lại rất rộng. Nhìn qua, giống như thất cả trọng vật đều bị hắn nâng vậy.

“ Sao… sao… lại có khả năng, thời gian pháp tắc, lại lĩnh ngộ thời gian pháp tắc lúc này!”



Phía sau, lùn nam tử ngây dại, người tuổi trẻ tóc trắng mở to hai mắt, còn thịt của tên béo thì giật giật. Một tia sợ hãi mọc lên trong lòng bọn họ, biết rằng lần này trộm gà không được lại còn mất nắm gạo!

“ Hô!”

Dần dần, mọi người bắt đầu khôi phục bình tĩnh, nhìn bóng dáng cao to của Đại Vũ, thở một hơi thật dài, lau mồ hôi trên trán, giọng nói còn có chút run: “ Lần này chưa chết.”

Sự khủng bố của Chân Không Khí Bạo, Lý Thái Bạch bị hù sợ rồi. Vừa nghĩ tới mình lập tức bị chết hình ảnh, Lý Thái Bạch không khỏi run run một trận.

“ Tổ sư!” Liễu Vân mặc trang phục màu đỏ, khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp nở nụ cười. Nắm đấm buông lỏng ra, xem sắc mặt của nàng, cũng là bị dọa cho sợ hãi.

Bùi Tam cũng giống như vậy, hô hấp có chút gấp gáp, cái chết lại gần mình như vậy.

Bùi Tam vốn là một người tranh cường háo thắng, tại Cửu Châu, để đột phá không tiếc tìm kiếm tất cả tuyệt đại cao thủ, chính là vì muốn làm cho mình có thể biết sợ hãi, cảm nhận được hơi thở cái chết. Nhưng mà, cho dù là như vậy, cũng không như lúc này vô lực, tuyệt vọng.

Nhưng mà, Đại Vũ đột phá lại làm cho hắn một lần nửa nắm được tính mạng của mình trong tay. Nhìn bóng lưng Đại Vũ, trong mắt Bùi Tam lại có thêm một cái gì đó.

Mà Tần Lĩnh, ánh mắt vẫn thờ ơ như vậy. Có thể do sợ hãi quá nhiều, hoặc là do lực lượng tiêu hao quá độ, nên sắc mặt có chút tái nhợt.

Đối diện, tên béo, thiếu niên tóc trắng, cùng với tên lùn liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy được ý rụt rè trong mắt nhau. Mặc kệ là nhân loại hay là cửu đỉnh thú, chỉ cần có tư duy, không, cho dù sinh vật không có tư duy đi nữa, tại lúc sợ hãi cũng đều biết rời đi, chạy trốn. Mà lúc này, mấy người trước mắt cũng là như vậy.

Vừa mới bắt đầu chính là kiêu ngạo như vậy, mà bây giờ, muốn kiêu ngạo cũng không có cách nào kiêu ngạo nổi. Đây là một thế giới cường giả là chúa tể, nhất là sau khi giết chết người khác rồi hấp thu năng lượng để tu luyện. Trực tiếp khiến cho thế giới này thăng cấp! Ngươi yếu, ta có thể giết ngươi. Trước đây giết không có được chỗ tốt, bây giờ thì khác, ta có thể hấp thu năng lượng của ngươi!

“ Hắc, ta nói các ngươi như thế nào không nói? Vừa rồi cho các ngươi đi, các ngươi không đi? Thế nào? Bây giờ lại muốn đi?” Đột nhiên Tần Lĩnh mặc trang phục màu xanh bước tới bên người Đại Vũ, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt lộ ra nụ cười nhạo, nhìn chằm chằm tên lùn.

Tại trong mắt Tần Lĩnh, nhìn gai mắt nhất là tên lùn. Nhất là cái biểu tình âm lãnh của hắn, nhìn qua thật là khó chịu! May là, cách nhìn của hắn chỉ mình hắn biết, nếu như bị đám người Đại Vũ biết đến, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.

“ Chúng ta đí!” Từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, tên tráng hán đầu lĩnh quát nhẹ một tiếng, trên mặt Đao Ba hơi có chút giật giật. Rất rõ ràng, hắn không muốn tái chiến nữa! Đối mặt với một cái tu luyện giả lĩnh ngộ thời gian pháp tắc, hắn không có nắm chắc. Tuy rằng chỉ là sơ ngộ, đồng thời chỉ là nhị đỉnh cấp chí tôn. Dù là vậy, hắn cũng sẽ không đánh cuộc!

Nói xong, bồng lấy U Sắc, nhanh chóng xoay người rời khỏi chỗ này.

“ Lão vũ.” Nhìn mấy người rời khỏi, ánh mắt nhìn trên người Đại Vũ, giống như là không cam lòng dễ dàng thả bọn họ đi như vậy. Không chỉ là Tần Lĩnh, đám người Lý Thái Bạch cũng nhíu mày. Chẳng lẽ sau khi bị người khác khi dễ, liền dễ dàng cho bọn họ rời đi?

Cảm thụ được ánh mắt của mọi người, Đại Vũ khẽ thở dài một cái. Giơ lên chân phải, hướng bề phía trước một bước.

Nhìn qua rất là thong thả, nhưng trong nháy mắt, liền biến thành hơn một trăm bước. Sau một phút, Đại Vũ liền xuật hiện trên đầu đám Đao Ba, nắm đấu màu vàng nâu năng lượng liền hướng đầu Đao Ba đánh tới.



Rất hiển nhiên, Đại Vũ sẽ không bỏ qua bọn họ.

Đại Vũ là ai? Phân chi Cửu Châu, khai sáng Cửu Chậu tuyệt thế cường giả. Tuy rằng đó chỉ là nho nhỏ Cửu Châu, nhưng ngạo khí trong lòng Đại Vũ cũng không ai có thể so sánh được! Sau khi bị người khác ăn hiếp, liền dễ dàng thả bọn hắn rời đi? Có thể sao? Rõ ràng không, động tác của Đại Vũ mọi người đều thấy được.

Nắm tay màu vàng nâu biến thành Đại Vũ một quyền cực mạnh hướng đầu của Đao Ba đại hán đánh tới, không chỉ có tên béo, thiếu niên cùng với tên lùn không phục hồi tinh thần lại, liền ngay cả Đao Ba cũng chưa từng khôi phục tinh thần.

"Oanh! !"

Một tiếng nổ, đại địa vỡ vụn, bùn đất màu đen cuồng loạn bay ra, chấn động thật lớn khiến cho đám người tên lùn nhanh chóng lui lại.

“ Đại ca!” Thấy một màn như vậy, trong mắt tên lùn hiện lên tia kinh sợ, hét lớn một tiếng rồi xông về phía trước.

“ Các ngươi đi đi, ta không sao.” Thanh âm hùng hậu truyền vào trong tai bọn họ.

Bụi bậm tan đi, Đao Ba nửa quỳ ở nơi đó, mà Đại Vũ lẳng lạng đứng phía trước cách Đao Ba 10m. Mà lấy Đao Ba làm trung tâm, chung quanh 10m đất đại đều bị nứt vỡ.

Tại thế giới này, mặc kệ là trình độ không gian ổn định, hay là trình độ cứng rắn của vật chất, căn bản là không phải một thế giới nào có thể bằng được. Chí cường giả, vốn là không thể phá vỡ được đất màu đen này. Nói cách khác, chí cường giả muốn làm một nông dân đều không được, đất đai đều đào không được, như thế nào mà trồng trọt?

Nhất đỉnh chí tôn có thể miễn cưỡng phá vỡ một chút đất đai màu đen, mà nhị đỉnh chí tôn có thể dùng lực lượng phá vỡ được bùn đất màu đen này, nhưng cũng không cường đại đến như vậy. Rất rõ ràng, đây là được tăng thêm sau khi lĩnh ngộ được thời gian pháp tắc. Công kích bực này, ít nhất phải là tam đỉnh cấp chí tôn mới có thể được.

Đao Ba đứng dậy, đem U Sắc quăng qua cho tên béo, lắc đầu giống như không có chịu một chút thương tổn: “ Ở đây do ta giải quyết, các ngươi đi trước cửu đỉnh bình thai đi.”

"Nhưng mà ..."

“ Câm miệng!” thiếu niên tóc trắng tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng bị Đao Ba cản trở, hét lớn: “ Bọn họ muốn giết ta, là không có khả năng đến.”

Nhìn bóng lưng Đao Ba, mấy người nặng nề gật gật đầu, nhanh chóng rời khỏi.

Đợi mấy người rời khỏi, ánh mắt Đao Ba nhìn tới trên người Đại Vũ, thân thể đứng thẳng, khuôn mặt dữ tợn nỡ nụ cười: “ Rất kinh ngạc, lại có thể lĩnh ngộ thời gian pháp tắc. Tới thế giới này gần 1000 năm, ta cũng là lần đầu tiên có thể thấy được người sử dụng pháp tắc. Chân Không Khí Bạo của U Sắc tuy rằng cũng thuộc loại không gian pháp tắc, nhưng nghiêm khắc mà nói, căn bản là không phải. Cho nên, ta đối với cường giả có lực lượng pháp tắc rất hiếu kỳ, ngươi đã lĩnh ngộ được, để ta cảm giác thử xem sao!”

Đang nói chuyện, khí tức mộc mạc của Đao Ba lập tức thay đổi. Cả người đứng ở nơi đó, giống như một tòa kim cương, khí tực nhanh chóng tăng lên. Ánh sáng màu vàng trên người hắn phát ra, dường như sóng gợn dập dờn lan ra.

Nhìn Đao Ba, sắc mặt Đại Vũ hơi đổi, đám người Lý Thái Bạch phía sau cũng biến sắc. Đối mặt với cổ áp lực này, Tần Lĩnh không khỏi lùi phía sau vài bước.

“ Được rồi, tiểu tử ngươi quậy cũng đủ rồi, cần gì phải làm quá đi.” Ngay khi Đao Ba đại hán muốn phát động công kích là lúc một tiếng cười vang lên.

Nghe thanh âm như thế, sắc mặt mọi người đều biến, vốn khí thế của Đao Ba không ngừng tăng lên liền trong nháy mắt ngừng lại, mắt hổ hướng lên không trung nhìn tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Cửu Đỉnh Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook