Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 113: Cô cứ vậy mà bán đứa bé sao?

Lạc Du

17/11/2015

Trong một căn phòng xa hoa của khách sạn Quang Hoa, Thi Tĩnh đứng thẳng người, ngay khi lên lầu, cô như bị những ánh mắt nóng bỏng xung quanh vây xem. Cô gần như đang chạy trốn vào trong phòng.

Căn phòng xa xỉ được bố trí xa hoa tương đối ấm áp, đèn trong phòng lờ mờ chiếu sáng, đó là điều duy nhất trong phòng khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Nhất là khi đến căn phòng này cô còn đặc biệt chuẩn bị một ít hoa tươi vì chuyện của bọn họ. Thi Tĩnh chẳng những không cảm nhận được hơi ấm ngược lại cô còn cảm thấy mình giống một người phụ nữ bị anh gọi đến để thỏa mãn dục vọng.

Xem ra, cô cũng chẳng khác gì gái điếm!

Thời gian chờ đợi của cô chậm rãi qua đi.

Đồ ăn sớm đã được người đưa vào phòng, đồ ăn tinh xảo, đồ trang trí xa hoa. Khung cảnh lộng lẫy, phục vụ cẩn thận, nếu có một người đàn ông nguyện ý chuẩn bị những thứ này vì bạn. Chứng tỏ anh ta rất có lòng.

Nhưng bây giờ lại không như vậy, những thứ này đúng là do một người đàn ông chuẩn bị cho cô, nhưng cô lại không thể cảm nhận một chút ấm áp hay thân thiết nào.

Cô chỉ biết rằng, mình bị coi như một công cụ để sinh con. Mà ở đây, anh lại cho cô một điều kiện rất tốt.

Cô biết mình rất ích kỷ, hoặc nên nói, từ khi nghe bác sĩ già nói cô liền quyết định việc này.

Cô đồng ý yêu cầu của mẹ Vân, đồng ý yêu cầu sinh con cùng Vân Dật Bạch. Cô ích kỷ cũng được, không cam lòng cũng thế. Cô chợt rất muốn lưu lại thứ gì đó cho bọn họ.

Ông bác sĩ đã từng nói, bệnh của cô tuy rằng không chắc chắn, nhưng rất dễ gặp chuyện không may. Một khi đã vậy, hãy để cô có một giấc mộng đẹp đi!

Đồng ý yêu cầu, lập ra bản hợp đồng. Cô đã nghĩ kỹ, mặc kệ là trong một năm này cô có làm sao hay không, cô sẽ không để cho Vân gia và bố gặp lại nhau. Một năm sau, cho dù thế nào, cô cũng... sẽ biến mất không chút dấu vết!

Tiếng cửa phòng bật mở khiến cơ thể Thi Tĩnh căng thẳng. Vốn dĩ đã hít thở sâu để đỡ căng thẳng nhưng lúc đó lại chợt dấy lên trong lòng.

Khuôn mặt cô do căng thẳng mà trở nên tái nhợt.

Vân Dật Bạch vừa vào cửa liền nhìn thấy Thi Tĩnh nhu thuận ngồi trên sofa giống như một đứa trẻ, cô chỉ để lại một chỗ cho anh. Cơ thể căng cứng ngồi đó giống như một món đồ trang trí vậy.

Anh cũng không phủ nhận, chọn nơi này, là anh cố ý. Dường như chỉ có vậy anh mới có thể tự nhắc nhở mình, người phụ nữ này và anh ngoài lợi dụng lẫn nhau vĩnh viễn cũng chỉ có lợi dụng.

Nhẹ nhàng bước trên thảm dày đi đến phía sau cô, dường như Thi Tĩnh cũng không nhận ra anh đã đến, đôi tay nhỏ bé bị chính mình làm cho đỏ lên.

Lặng lẽ thở dài.

Hơi thở trầm mạnh truyền đến từ phía sau cô, Thi Tĩnh chợt quay đầu chống lại đôi mắt thâm sâu khó lường của anh, khuôn mặt không chút huyết sắc của cô bỗng chốc đỏ bừng.

Cô lại bắt đầu căng thẳng!

Vân Dật Bạch phát hiện, chỉ cần Thi Tĩnh căng thẳng, sẽ không tự chủ mà nắm chặt tay, có đôi khi sẽ khiến ngón tay mình đỏ lên mà cũng không biết.

Nhìn những món ăn tinh xảo bên cạnh, anh xoay người, "Ăn chút gì đi!"

Hai người đều giữ im lặng cho đến khi dùng xong bữa. Sau đó cùng thưởng thức nhạc và múa hát.

Không biết có phải do suy nghĩ trong lòng, khi Thi Tĩnh nhìn thấy Vân Dật Bạch cởi bỏ âu phục, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, lại giống như có thể nhỏ ra máu vậy.



Vân Dật Bạch cảm thấy hứng thú. Giữa hai người sớm đã phát sinh quan hệ. Bây giờ mới cảm thấy thẹn thùng không phải quá muộn hay sao? Tuy là nghĩ vậy, nhưng anh lại không nhận ra, ngón tay đang cởi quần áo của mình chính vì vẻ mặt ửng hồng của cô mà chậm rãi hạ xuống.

Giống như đang giày vò nhau vậy, rốt cuộc khi anh cởi quần áo, khuôn mặt Thi Tĩnh lại hồng lên giống như tôm luộc.

Không trực tiếp cởi áo sơ mi trên người, Vân Dật Bạch cố ý tháo từng chiếc cúc trên áo sơ mi lộ ra một phần ngực lõa lồ, vạt áo sơ mi được rút ra từ trong quần âu, lúc này anh uể oải giơ tay cào lên mái tóc được xử lý gọn gàng, khiến nó có chút hỗn loạn.

Từ chiếc áo sơ mi màu trắng có thể nhìn thấy được vòm ngực lõa lồ cùng với những sợi tóc hỗn loạn, khiến anh thoạt nhìn gợi cảm chết người.

Thi Tĩnh theo bản năng liếm liếm cánh môi khô khốc nuốt nước miếng.

Nhìn anh rất gợi cảm...

"Đẹp lắm sao?" Vân Dật Bạch nở nụ cười nhìn cô giễu cợt.

"Đẹp lắm! A..." Sau khi ý thức được mình vừa nói gì, Thi Tĩnh vội vàng che miệng khuôn mặt đỏ bừng nhìn Vân Dật Bạch. Hung hăng cắn chặt.

Tiếng cười trầm mạnh phát ra từ khóe môi anh, Vân Dật Bạch nhàn nhã ôm ngực nhìn cô, "Đẹp sao?"

"Anh có thể đừng nói đến chuyện này nữa được không!" Thi Tĩnh đỏ mặt thẹn thùng không dám nhìn anh.

"Thế mà cũng đỏ mặt? Đợi đến khi chúng ta làm chuyện đó, không phải cô sẽ tự khiến mạch máu của mình nổ tung đấy chứ?!" Vân Dật Bạch nhìn cô giễu cợt. Nhìn vẻ mặt hận không có cái lỗ để chui vào của cô thật sự là rất vui.

"Không có!" Thi Tĩnh dịu dàng nói, xoay người đưa lưng về phía anh không chịu mở miệng.

Một vòm ngực ấm áp dễ chịu áp vào sau lưng cô, một đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Chiếc cằm cương nghị đặt lên đỉnh đầu cô. Chiều cao một mét sáu của Thi Tĩnh khi đứng bên Vân Dật Bạch vừa vặn đến cằm anh. Cánh tay rắn chắc đem cả người cô ôm vào lòng. Nếu lúc này nhìn từ đằng sau, căn bản sẽ không phát hiện ra trong lòng Vân Dật Bạch có một người.

Bàn tay to lớn cách một lớp vải mỏng vuốt ve hông cô, ngón tay thô ráp từng tấc từng tấc di dộng lên phía trên, cũng khiến cả người cô run lên nhè nhẹ.

Hơi thở cứng lại, cô có thể cảm nhận được một thứ đang dán chặt trên lưng mình, cảm giác nóng bỏng tê dại nhất thời khiến cơ thể mềm mại của Thi Tĩnh khẽ run, cắn chặt môi dưới tránh để mình phát ra tiếng khiến người ta đỏ mặt.

Đôi môi nóng rực nhẹ nhàng hạ xuống trên đỉnh đầu cô, động tác nhẹ nhàng, khiến lòng Thi Tĩnh thiếu chút nữa rơi lệ.

Cánh tay cứng rắn nhẹ nhàng vòng qua, đem vòng eo mảnh khảnh của cô gắt gao dán vào trong lòng kề sát bụng dưới chính mình. Cánh tay đặt sau lưng cô chậm rãi tiến về cổ cô, bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô, khiến cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

Vừa nhìn, cô liền gặp phải một đầm nước đen sâu. Đôi mắt thâm sâu bởi vì cơ thể gần sát của hai người mà có thêm một tia kỳ dị. Khiến người ta cảm thấy mờ ám.

Không kìm lòng được mà đưa tay sờ lên khuôn mặt như khắc của anh khóe mắt Thi Tĩnh có hơi ẩm ướt. Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô kiễng mũi chân chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình.

Trợn tròn mắt kinh ngạc, Vân Dật Bạch có chút kinh ngạc trước sự chủ động của cô, bất quá cũng rất nhanh liền biến từ bị động thành chủ động, chủ động ngậm lấy cánh môi của cô dùng sức mút liếm dây dưa.

Không biết có phải ảnh hưởng từ trong lòng không, Thi Tĩnh vòng tay ôm chặt cổ anh, chủ động đem mình dâng lên.

Hô hấp của anh càng ngày càng trở nên nặng nề, càng ngày càng dùng sức ngậm lấy đôi môi, từ liếm môi dần biến thành gặm cắn. Khiến cô dần chìm đắm trong nụ hôn của anh.

Hai chân nhẹ bẫng, Thi Tĩnh kinh ngạc ôm chặt Vân Dật Bạch.



Đôi mắt đen của anh thu lại theo tiếng hô của cô mà tiến vào thăm dò, gót chân xoay một vòng sải bước tiến đến chiếc giường lớn trong phòng.

Cả người bị ném lên chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp ngồi dậy, Thi Tĩnh đã bị thân hình nóng bỏng của anh đè ở dưới.

Anh không để cô có cơ hội nói chuyện, đôi môi nóng rực chặt chẽ phủ lên của cô triền miên một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi di chuyển đôi môi đến mi tâm, chóp mũi của cô!

Nụ hôn dịu dàng của anh, như một cọng lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.

Nụ hôn nóng bỏng chậm rãi rơi xuống cổ, đến trên xương quai xanh duyên dáng của cô. Hàm răng chỉnh tề nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của cô. Sau đó mút mạnh một cái, một dấu hôn hồng hồng hiện lên trên chiếc cổ tuyết trắng của cô.

Cảm giác tê dại nhất thời khiến Thi Tĩnh không nhịn được mà thở gấp.

Khóe môi tà mị cong lên, đôi môi tà tứ cắn lên từng chiếc cúc trên áo sơ mi của cô, từng chiếc từng chiếc như đang thưởng thức món ăn ngon vậy.

Cô cảm thấy mình giống như đồ ăn bị đặt trên bàn, đôi môi anh giống như một con dao từng chút cắt mở quần áo trên người cô, chờ anh mở ra để thưởng thức.

Cơ thể mềm mại run run trong con mắt tà tứ của anh, đôi mắt mờ hơi nước lóe sáng, cánh tay mảnh khảnh giữ lấy bả vai anh khát cầu, "Vân Dật Bạch..." Cô khẽ run rẩy.

"Hả?" Hơi thở của anh nhẹ lướt qua da cô, ngón tay thô ráp bỏ xuống từng thứ từng thứ trên người cô, không khí lạnh lẽo lại một lần nữa chiếm cứ lấy cô.

"Van xin anh..."

Tiếng cô cầu xin, tiếng nói ngọt ngào nhẹ nhàng, khiến Vân Dật Bạch hung hăng hít vào một hơi.

Cánh tay cứng rắn dùng sức đem cơ thể tuyết trắng của cô kéo đến trước người mình, Vân Dật Bạch như một con sử tử bạo phát cắn cắn lên từng tấc từng tấc trên da thịt cô.

Bàn tay to nhanh nhẹn xé rách quần áo trên người cô, rất nhanh cô liền giống như một đứa bé mới sinh xuất hiện trong đáy mắt anh.

Thật vừa lòng với bộ dáng hiện tại do mình tạo thành của cô. Vân Dật Bạch tà tà cong khóe môi, giọng nói ám muội mê hoặc cô, "Nói cho tôi biết, cô muốn gì?"

"Anh!" Thi Tĩnh cố gắng khiến mình quên đi ngượng ngùng, run giọng nói lên một từ.

Nói không rung động là không thể, dục vọng dưới thân theo tiếng thì thầm của cô mà càng thêm nóng bỏng. Để trả lời cho cô, anh càng dùng sức ôm chặt lấy cơ thể tuyết trắng mềm mại.

Đàn ông cùng phụ nữ trời sinh đã có lực hấp dẫn khiến hai người càng gắt gao ôm chặt nhau. Ngăm đen kết hợp cùng trắng tuyết, nam cùng nữ dây dưa, độ ấm trong không khí càng ngày càng tăng, ngọn đèn mờ ảo càng làm nổi bật đôi nam nữ dây dưa, thế nhưng lại thêm mấy phần mềm mại.

Tiếng thở gấp của người đàn ông, cùng với tiếng thở gấp của người phụ nữ phiêu đãng trong không khí.

Một đêm này, căn phòng kiều diễm. Tràn dầy sắc xuân.

Đợi đến khi Thi Tĩnh tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không. Nếu không phải cơ thể đau nhức nhắc cô sự điên cuồng đêm qua, cô còn chậm chạp chưa chịu hồi hồn.

Ôm một góc chăn màu trắng, nhìn lên trần phòng của khách sạn, lâu sau cô vẫn chưa hồi hồn.

Cô cứ vậy mà đem bán đứa con của mình sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook