Hào Môn Chi Sủng: Mê Luyến Sắc Lang Lão Công

Chương 7: Người đàn ông hẹp hòi

Phượng Hoàng Triển Sí Tái Mẫu Đan

01/04/2016

Trong đại sảnh, âm nhạc mang theo một chút kích tình bắn ra bốn phía, mang theo một động lực lớn làm cho long người nhảy theo điệu nhạc, , hết thảy đem mọi chuyện xấu được che dấu không một chút dấu hiệu

Ô Lãng cao cao đứng trước cửa, thân hình cao to, sắc mặt lạnh lùng như một đế vương

Diêu Tử Khinh ngẩng đầu lên

Bốn mắt chạm nhau, Ô Lãng không hiểu tâm trạng của mình lúc này

Tầm mắt chỉ mơ hồ về một bóng hình, Tử Khinh cúi thấp đầu lấy tay lau lung tung những giọt nước mắt, dìu Thượng Thầm Thư đi thẳng về phía trước, . Gặp thoáng qua, một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay cô

Cô đứng lãi trong khoảnh khắc, rút cánh tay kia ra

Mặt của Ô Lãng xanh mét, vẫn duy trì tư thế ban đầu, ban tay đưa tới lần nữa, lần này cô cảm thấy có lực mạnh hơn trước rất nhiều

Tử Khinh lúc này giống như gặp phải cơn tức giận thật lớn, răng nghiến lại khen khét, đột nhiên nảy sinh ra ác cảm, hất cánh tay kia ra

Thượng Thẩm Khinh mới ra khỏi Kim Đế Hào, Lâm Tử Hi liền gọi điện từ nước ngoài bảo rằng cô có việc nên không thể trở về

Thượng Thẩm Thư đang ở trong một khu chung cư mới được khai phá, chung cư đó rất mới.. Hai cô đang đứng trước chiếc xe thể thao màu đỏ, toàn than bao bọc bởi ánh sáng ,mông lung vô cùng

Thượng Thẩm Thư lúc này đang quan sát tỉ mỉ thần sắc của Tử Khinh: “ Cậu đừng trở về, qua chỗ tớ một đêm”

Tử Khinh lắc đầu

Thượng Thẩm Thư khuyên gấp, Tử Khinh suy nghĩ một chút rồi nói : “ Cậu lo mà lo cho bản than tốt chút đi, xương cốt chắc cũng đã gãy thành mấy khúc rồi. Tớ lại không nghĩ cậu lại mảnh mai như thế”Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng trên xem, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên khuôn mặt cô, âm thanh phảng phất : “ Hôm nay, tớ không nghĩ tới đến chuyện kia. Từ rất sớm tớ đã phát hiện hắn có cái gì đó không đúng, đúng là chịu đựng thì tớ đã chịu đựng, năm năm tình cảm cũng không bằng một người phụ nữ mới mẻ, hắn cũng không chống cự được người phụ nữ kia…ha”

Trên đường thỉng thoáng có vài chiếc xe lái bên cạnh Tử Khinh, cô vẫn cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đi đến đâu cô cũng không biết, chỉ biết đi cho đến khi mệt mỏi

Trước sảnh của khách sạn, tiếp tân nói với cô đem thẻ căn cước ra, cô lúc này mới nhớ đến túi sách của cô đã để ở Kim Đế Hào.

Lúc cô đi ra chính là lúc gặp Ô Lãng đi vào



Hắn vốn là rất phô trương, đi vào từ cửa chính còn mang theo một đoàn người, hắn cứ tỏ ra là mình là người nổi bật vậy – tự cuồng. Nhìn thấy Tử Khinh,hướng tới cô hắn vẫy vẫy tay , ý bảo cô tới đây. Hắn đã quen thói thích sai bảo người khác, cũng không nghĩ là có cái gì không ổn

Tử Khinh nhìn thẳng vào mắt hắn, người hắn lớn như vậy, phong lưu phóng khoáng, cô tựa hồ như không nhìn thấy, trực tiếp đi ra sảnh làm ngơ với hắn

Sắc mặt Ô Lãng khó nhìn, người phụ nữ này thật sự là…

Thân hình mang theo một chút tức giận chui vào trong xe, cửa xe mang theo một tiếng động lớn, chấn động đến mức xe đều rung động trên dưới, người giữ xe giật mình một cái :” Mau lái xe”

Chiếc xe vững vàng chạy ra ngoài, người lái xe tâm phúc của hắn :” Kia,…Diêu tiểu thư….”

Chiếc Maybach ngừng một lúc, trong xe nổi lên một trận tức giận, ngay sau đó một chiếc túi xách nữ bị ném ra ngoài, kim loại va chạm với mặt đất vang lên một tiếng thanh túy

Cùng lúc Diêu Tử Khinh từ đại sảnh lao ra, Ô Lãng cùng với tầng tầng lớp lớp xe rới đi, cô chĩ thấy được mấy cái đuôi xe đi sau. Biết là Ô Lãng đã đi rồi , thấy người giữ xe vẫn còn đứng đó, cô tiến lại hỏi :” Ô tiên sinh đâu..?”

“Ô thiếu đi rồi”

Tử Khinh bật thốt lên :” Túi sách tôi đâu…?”

Người giữ xe nhìn về phía trước chỉ chỉ :” Cái kia?”

Tử Khinh theo hướng của cậu ta nhìn thì thấy một cái túi xách da bị vứt trên mặt đất, cô vội vàng chạy tới đó nhặt lên.Trên chiếc túi đã bị lăn trên mặt đất dính bụi đất cũng không ít

Mở ra xem, reong túi xách mọi thứ đếu toán loạn, hiển nhiên đều cho mọi người biết hắn đã dùng biết bao nhiêu lực, đau lòng nhìn chiếc gương bị vỡ nát bét

Tử Khinh tức giận, cái tên lưu manh này, thật nhỏ mọn

Thuê phòng , Tử Khinh lăn lộn trên giường không ngủ được cũng cho phép mình rơi nước mắt, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu, lại không nghĩ lại vô tình khóc

Tử Khinh suy nghĩ một đêm, Vương Mãng Liệt cũng gọi điện suốt một đêm. Cô dứt khoát ngắt điện thoại

Tử Khinh nghỉ hết gần một tuần lễ, ở khách sạn khoảng năm ngày, trong toàn bộ thời gian không hề mở điện thoại, ai cũng không lien lạc. Đến cả Thượng Thẩm Thư cũng không biết Tử Khinh đang ở nơi nào.



Năm ngày sau, cô có cảm giác mình có thể chãy ra ngoài được rồi, mới phát hiện quyết định chuyện này cũng không khó, khó là không thể thay đổi thói quen, rương lai của cô cùng với hắn có lẽ sẽ dừng tại đây

Vương Mãnh Liệt nghe thấy cánh cửa có âm thanh chuyển động, lập tức chạy ra, Tử Khinh trông thấy cũng không nghĩ là hắn sẽ ở nhà, hắn tự tay đến đón cô, cô liền trách hắn ra

“Em ăn chưa?” Vương Mãnh Liệt mở tủ giày, đang chuẩn bị cầm đôi dép của cô

“ Anh đừng có mà đụng chạm vào” Cô vô thức kêu ra tiếng, giọng nói đó dường như rất ghét bỏ một thứ gì

Vương Mãng Liệt ngại ngùng rút tay về : “ Mấy ngày nay em đi đâu? Gọi điện em không bắt máy, đi công ty cũng không tìm được em. Em có biết hay không là anh rất lo lắng cho em”

Tử Khinh cảm thấy buồn cười, một người đàn ông đã phạm sai lầm lấy dũng khí đâu mà để nói những lời này, hắn không phải là cô, cảm thấy cực kì dối trá

Vương Mãnh Liệt đứng sau lưng Tử Khinh : “ Sớm như vậy, chắc em chưa ăn cái gì, để anh làm một chút điểm tâm cho em, anh đi nấu một chút mỳ hoặc là em cố gắng đợi anh nấu cháo xong nha, còn không có muốn uống chút sữa đậu nành không ?”

Tử Khinh không để ý hắn trực tiếp đi thẳng lên căn phòng của mình, tiện tay đóng cửa lại, Vương Mãnh Liệt bị đụng một chút lên cánh cửa. Hắn thử đẩy cánh cửa ra, kết quả phát hiện cửa đã bị khóa trong : “ Em buồn ngủ sao? Có phải tối qua ngủ không ngon? Vây em cứ ngủ, anh sẽ làm một ít điểm tâm cho em”

Vương Mãnh Liệt nói xong liền lấy tạp dề đeo lên người, Tử Khinh cũng không nói một lời , hắn không biết cô nghĩ như thế nào, cũng không dám lèm nhèm mở miệng sợ cô sẽ khó chịu hơn

Vương Mãnh Liệt rất am hiểu nấu cháo thịt, thịt đã được hắn cắt mỏng, dưa nâm được muối sau, thoa lên miếng thịt một lớp bột mỏng, sau đó liền bỏ vào nồi cháo nóng, thịt liền được cuộn lại, thịt vừa non mà cháo lại thơm, Tử Khinh rất thích như thế này

Nghe trong phòng bếp có phát lên âm thanh lách cách của chén đũa, Tử Khinh nhịn không được phải suy nghĩ, đã bao lâu rồi, đã bao lâu cô không thấy hắn vì cô mà ân cần như vậy, vì cô mà bận trước bận sau? Thì ra là thời gian vẫn chạy, chỉ là phần tâm đã bị lấy đi

Tử Khinh nhìn vào hành lí rất lớn của mình , lúc trước khi mua mấy thứ này, vẫn có Vương Mãnh Liệt chọn giúp,Tử Khinh lại ngẩng ngơ nhìn hành lý của mình, có thể lúc này hắn sẽ nói :” Sợ cái gì, có anh đây”

LLúc trước Vương Mãnh Liệt rất gầy, khác xa lúc này trở nên giàu có , cô còn nhớ rõ lúc đó cô còn hờn hắn nói :” Anh lại đi gây chuyện còn mang theo em , thật phiền toái,hừ..”

Vương Mãnh Liệt tức giận đếm phải dậm chân :” Không ngờ em lại khăng kjha8ng không muốn đi cùng anh, chính là sợ gặp phải phiền toái sao”

Cô cười khanh khách :” Em không sợ anh đi tìm phiền toái nha, cũng là do em không muốn đi theo anh thôi…ha ha..”

Chuyện cũ rõ như được diễn ra trước mắt…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Chi Sủng: Mê Luyến Sắc Lang Lão Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook