Hạnh Phúc Phía Chân Trời

Chương 2: Trước Giông Tố Là Một Ngày Nắng Đẹp

Trần Cao Nguyệt Linh

21/01/2016

Nghe thấy thế, cả hai cùng nhìn ra xung quanh. Ôi trời ơi, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn đang nhìn chằm chằm về phía tụi nó. Xấu hổ quá đi mất. Giờ mà có cái cuốc hay cái xẻng gì chắc là tụi nó đào ngay một cái hố mà chui xuống quá. Hic hic. Rồi cả hai, không ai rủ ai đồng lượt ngồi xuống ghế. Ông Bảy đi tới đặt khay bánh lên bàn rồi nở nụ cười hiền hậu xua đi không khí ngột ngạt đang bủa vây tụi nó:” Được rồi, hai đứa ăn bánh đi nào! Ăn thử xem ông làm bánh mới có ngon không? “

Chỉ chờ có thế, hai đứa cầm ngay bánh lên ăn ngấu ăn nghiến. Cũng phải thôi, ai bảo bánh ông làm ngon quá làm chi. Phần vì đói, phần vì tốn calo cãi nhau nãy giờ. Giờ nhìn hai đứa nó mà xem, người ta không nghĩ là con gái nữa, thật không thể nào tưởng tượng được…Mọi người trong quán nhìn tụi nó với đôi mắt dè chừng. Còn ông Bảy thì tủm tỉm cười.

Khi cả hai đã chén xong cái bánh. Nó nhìn ông Bảy tấm tắc:”Ông ơi, bánh của ông ngon quá. Cháu ăn một cái vẫn chưa no ạ mà bây giờ cháu phải về không mẹ lại lo. Ông gói cho cháu thêm hai mươi cái đem về nữa nhé!”. Lúc này, Bảo Nhi quay sang mắt chữ o miệng chữ a nhìn nó chằm chằm như nhìn sinh vật lạ. Ông Bảy cũng hết hồn nhìn nó. Thấy sự ngạc nhiên đó, nó hơi ngại rồi cười tươi giải bày:” Hì hì, cháu ăn bánh trừ cơm ấy mà”. Ông Bảy lắc đầu nhìn nó, Nhi cũng ôm bụng khúc khích….

Lát sau khi đã rời khỏi tiệm bánh, tụi nó lại rảo bước cùng nhau trên đường về nhà. Vừa đi tụi nó lại bắt đầu nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất. Rồi bỗng nhớ ra chuyện lúc nãy, Song Song nhìn bạn mình đầy trêu chọc: “ Này, cậu định khi nào nói cho Minh biết tình cảm của cậu đây? Thích người ta mà không dám nói ra thì uổng lắm đó. Lỡ đâu người ta cũng thích Nhi thì sao. Minh là hotboy trong trường, vừa tử tế, đẹp trai lại còn học giỏi nữa. Quen được cậu ấy chắc chắn một điều Nhi sẽ hạnh phúc lắm cho xem. Hihi. Cơ mà cậu phải nói ra để người ta biết chứ, không nói sớm để nhỏ khác nói trước cậu là cậu mất đi hạnh phúc của mình đấy…”.

Nghe thấy vậy, Nhi thấy cũng đúng. Thích người ta thì phải nên nói ra chứ nhỉ. Biết đâu được người ta cũng…Nghĩ đến đây mặt nó chợt ửng hồng. Song Song đã nói thế thì mình cứ thử xem sao. Nhỏ bẽn lẽn quay sang hỏi Song Song:

-Mà này, trông tớ thế nào? Có xinh không?.

-Cậu á, ôi khỏi chê luôn, xinh quá ấy chứ. Minh không đồng ý tớ mới lạ. Hehe. Vậy nhé, mai cậu ra nói chuyện với người ta, tớ là bạn thân của Minh để tớ sắp xếp cho hai người ra gặp nhau nha. Đừng ngại, can đảm lên, nhất định sẽ thành công mà.” – Nó nháy mắt.

Nhi nghe vậy thì hạnh phúc vô cùng, gật đầu lia lịa. Vậy là mai nó sẽ bày tỏ tất cả với Minh sao. Ôi, không biết người ta sẽ nghĩ gì nhỉ? Hồi hộp quá! Mong đến ngày mai ghê. Ánh mắt đó, nụ cười đó đã sưởi ấm trái tim sắt đá của Nhi bấy lâu nay….

Đoạn rồi hai đứa tạm biệt nhau, ai về nhà người ấy. Dường như ai cũng mong ngày mai đến thật nhanh…

***

Buổi sáng hôm nay trời thật đẹp. Ánh nắng ban mai ghé thăm từng lớp học, trải đều trên sân trường vắng lặng. Hôm nay nó đến trường sớm vì được phân công trực nhật. Vừa đi nó vừa ngắm nhìn những bông hoa trong vườn trường. Từng giọt sương sớm vẫn còn đọng lại trên những cánh hoa, ngọn cỏ làm cho chúng đã đẹp nay càng đẹp hơn. Tiếng chim líu lo trên cành chào ngày mới đã đến. Tất cả như đã sẵn sàng cho một ngày mới tốt đẹp, an lành.

Một lúc lâu sau, giờ thì sân trường đã nhộn nhịp hơn, náo nhiệt hơn lúc nãy. Khi đã hoàn thành công việc của mình, nó bước vào lớp. Bước về chỗ ngồi quen thuộc, nó đã thấy Minh đến từ lúc nào. Cha, hôm nay đến sớm dữ ta, mọi khi thấy đến trễ lắm mà. Nó cười bí ẩn rồi tiến đến ngồi xuống cạnh Tuấn Minh. Nhìn thấy nó, hắn nở nụ cười thân thiện:

-Song Song, cậu đến rồi hả? Làm trực nhật có mệt lắm không? À, mà cậu ăn sáng chưa nhỉ? Để tớ xuống căn tin mua ít đồ ăn cho cậu nhé!



Hắn lúc nào cũng vậy, ân cần và chu đáo và dường như…nó đối với hắn đặc biệt hơn những người con gái khác, không hẳn là bạn thân, có cái gì đó khiến nó trở nên đặc biệt. Nhưng nó thì không nhận ra điều đó, chỉ đơn giản nghĩ rằng vì nó và hắn là bạn thân.

Song Song cười tươi trả lời:

-Cảm ơn cậu, tớ đã ăn sáng rồi. Chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút thôi, không sao đâu mà. Hì.

-Mà này, ra chơi cậu có bận chuyện gì không? Mình xuống vườn hoa chơi nhé! Giờ đang là mùa xuân, hoa trong vườn đẹp lắm đó! – Nó nhí nhảnh.

Nó nói vậy cốt cũng là để Minh ra gặp Nhi ấy mà. Cũng may Minh chẳng nghi ngờ gì, đồng ý luôn. Thế là kế hoạch thành công bước một. Nó cười đắc chí. Đoạn rồi hắn ra ngoài vì có việc. Nhi bước đến bên Song Song ra chiều hỏi xem kế hoạch tiến triển thế nào? Phần cũng vì tò mò trước sự quan tâm đặc biệt hắn dành cho nó. Rồi cô nàng cất tiếng hỏi:

-Sao rồi Song Song, cậu ấy có đồng ý ra vườn hoa không? – Nhỏ hỏi với đôi mắt đầy hi vọng.

-À, đương nhiên là có rồi. Tớ đã ra tay mà lại…Hi hi.

-Vậy hả, tốt quá rồi. Mà tớ có chuyện này tò mò ghê. Tớ thấy Minh quan tâm tới cậu quá đó. Hỏi cậu làm trực nhật có mệt không rồi còn định mua đồ ăn cho cậu nữa…

-Trời ơi có gì đâu, bộ cậu quên bọn tớ là bạn thân sao? Minh lúc nào cũng ân cần chu đáo vậy đó! Cậu mà làm bạn gái người ta thì…hạnh phúc không gì bằng nhé!

Nghe vậy, nhỏ mừng ran, hóa ra điều Song Song nói là thật. Người đâu mà vừa đẹp trai, con nhà giàu lại còn học giỏi, ân cần chu đáo nữa chứ. Hi hi. Mong tới giờ ra chơi ghê. Nghĩ rồi nó cảm ơn Song Song lia lịa, tung tăng bước về chỗ ngồi. Còn nó thì lâu rồi mới thấy bạn mình vui đến thế, cũng mừng cho Nhi rồi nó ngồi xuống chỗ lấy bài vở ra ôn lại…

Hai tiết học trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Khỏi cần nói cũng biết Nhi mong đợi giây phút này đến chừng nào. Nãy giờ ngồi học mà nó chỉ nghĩ đến hắn thôi. Lúc sau khi chào cô xong, nhỏ lao ngay xuống vườn hoa đứng chờ. Còn về phần nó và hắn, nó cùng hắn đi mua đồ ăn xong thỉ cũng cùng nhau ra vườn hoa đi dạo. Vừa đi vừa cười nói trò chuyện tíu tít. Lúc này là vào mùa xuân, hoa trong vườn cũng vào độ đẹp nhất. Dưới cái ánh nắng dìu dịu không mấy gay gắt ấy, chúng thi nhau đua sắc làm cho vườn hoa thêm rực rỡ và sáng bừng lên… Trong khi hắn và nó đang nói chuyện thì…Phải nói sao đây nhỉ, khi thấy một con nhỏ đi cạnh hotboy của trường, vừa đi vừa cười nói vui vẻ thì đương nhiên nó sẽ nhận ngay những ánh mắt không hề thiện cảm từ những “người hâm mộ” của hắn. Khổ quá đi mất. Từng lời bàn tán xôn xao bao quanh nó và hắn. Hắn không mấy quan tâm vì chuyện này cũng xảy ra như cơm bữa. Còn nó thì lại muốn thoát khỏi những ánh nhìn khó chịu đó ngay lập tức. Chợt nghĩ đến Nhi, nó quay sang nhìn Minh rồi nói: “ Minh nè, mình ra kia mua nước nha. Chút xíu mình quay lại sau…” Đoạn rồi nó vẫy tay ra hiệu cho Nhi rồi chạy vụt đi mất. Lúc này, Minh đang ngồi ở ghế đá cạnh vườn hoa, ngắm nhìn những nụ hoa chớm nở, mùi hương của chúng tỏa ngào ngạt làm say đắm lòng người…

tíu tít. Lúc này là vào mùa xuân, hoa trong vườn cũng vào độ đẹp nhất. Dưới cái ánh nắng dìu dịu không mấy gay gắt ấy, chúng thi nhau đua sắc làm cho vườn hoa thêm rực rỡ và sáng bừng lên… Trong khi hắn và nó đang nói chuyện thì…Phải nói sao đây nhỉ, khi thấy một con nhỏ đi cạnh hotboy của trường, vừa đi vừa cười nói vui vẻ thì đương nhiên nó sẽ nhận ngay những ánh mắt không hề thiện cảm từ những “người hâm mộ” của hắn. Khổ quá đi mất. Từng lời bàn tán xôn xao bao quanh nó và hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Phía Chân Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook