Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 60

Tuệ Minh

22/09/2014

Nó đã tỉnh, nó nghe được hết những điều anh nói, nó cảm nhận một điều gì đó bất an đang đến gần. Nhưng nó tham lam muốn vùi sâu mình vào lòng anh, giả vờ ngủ để nghe tiếp những lời anh muốn nói. Giọt nước ở khóe mi anh trào ra đáp xuống má nó làm nó giật mình. Người ta thường nói đàn ông rất ít khi phải khóc nhưng khi người đàn ông khóc thì có lẽ đó là một nỗi đau to lớn mà họ ko thể giữ mãi trong lòng. Bất chợt nó đẩy anh ra ngước mắt lên nhìn anh hỏi:

- Anh à, có chuyện gì đúng ko? Tại sao anh lại khóc? - Vừa nói nói vừa đưa tay chặn lại những giọt nước đang trào ra ở khóe mi anh. Anh có biết lúc này lòng nó trỗi lên một điều gì đó thật chua sót hay ko?

Anh hôn nhẹ vào trán nó rồi mỉm cười đáp lại:

- Anh thật là hư đúng ko? Say sỉn làm cho em phải lo lắng, giờ lại để bụi bay vào mắt khiến em tưởng anh đang khóc nữa. - Anh vẫn cố giấu nó ko muốn cho nó biết đã có chuyện gì sảy ra.

Trong thâm tâm anh lúc này thật sự đau khổ, anh ko muốn nó phải suy nghĩ, muốn để cho nó nở nụ cười thoải mái nhất, vô tư nhất. Nếu thời gian có thể quay lại, anh muốn mình chưa từng nhận cuộc điện thoại đó, chưa từng nghe những lời mẹ anh nói. Anh muốn mình quên đi tất cả chỉ nhớ riêng nó và mối tình đẹp như mơ này thôi.

Anh ngồi dậy rồi đưa mắt nhìn nó nói:

- Hôm nay để anh chuẩn bị bữa sáng cho em nhé. Tối hôm qua em ngủ ít rồi, nằm ngủ thêm chút nữa đi. Lát nữa nấu xong anh sẽ gọi. - Anh nhẹ nhàng đắp lại chăn cho nó rồi đi ra ngoài, anh biết nếu ở cạnh nó thêm một chút nữa thôi anh sẽ ko kìm được mà nói tất cả cho nó biết và anh chắc rằng sau khi nghe xong nó sẽ lại khóc. Anh ko muốn nước mắt nó rơi thêm một lần nào nữa vì anh.

Nó khẽ nhắm mắt cho anh yên lòng nhưng thật ra nó ko thể ngủ được. Nhìn ánh mắt anh lúc anh nhìn nó, nó biết anh đang che giấu một điều gì đó thật sự khủng khiếp với nó. Nhưng tại sao anh lại ko cho nó biết? Tại sao ko chia sẻ cùng nó? Anh ko biết là sự thật nào rồi cũng sẽ phải được phơi bày hay sao?

Sáng nay anh nấu cho nó món ăn mà nó thích nhất - phở Hà Nội, sau khi ăn xong nó kéo anh ra phòng khách. Nó thật sự muốn biết đã có chuyện gì sảy ra.

- Em đã bình tĩnh rồi, bây giờ thì anh có thể nói cho em biết anh đang giấu em chuyện gì chứ? - Nó nhìn thẳng vào mắt anh giọng kiên định hỏi.

Anh nhìn nó, rút cuộc thì cũng phải để nó đối mặt thôi, anh ko biết được trong ngày nay, hay ngày mai mẹ anh có thể gặp nó và nếu ko cho nó biết nó sẽ rơi vào thế bị động và có thể sẽ bị bà dụ dỗ.

- Có lẽ cũng đến lúc anh nên cho em biết chuyện này rồi. Em phải thật bình tĩnh nghe anh nói nhé, chuyện này ko hề nhẹ nhàng đâu. - Anh nhìn nó khó nhọc cất lên từng từ.

Nó khẽ nhìn anh gật đầu:

- Vâng, anh nói đi. Lúc này em thật sự rất bình tĩnh rồi.



Nói thật ra lúc này nó cảm thấy rất hoang mang, nó chưa đoán được ra đây là điều gì nhưng nó nghĩ chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ giữa nó và anh.

- Em biết dạo này anh rất hay say rượu đúng ko? Biết khuya nào anh cũng đến cạnh em chỉ để ngắm em ngủ thôi đúng ko? Em có biết nguyên nhân của những chuyện này là gì ko? - Anh ngập ngừng nhìn nó một lát rồi nói tiếp. - Nguyên nhân là vì mẹ anh muốn anh lấy vợ trong năm nay nhưng người anh lấy - ko - phải - là - em.

Bốn từ cuối cùng đập mạnh vào tai nó, nó ko nghe thấy những điều anh nói phía sau. Tại sao ko phải là nó, ko phải bà ấy đã đồng ý cho anh và nó yêu nhau rồi sao? Ko phải bà ấy cũng đã xuống nhà nó và xin phép được về xem ngày để tổ chức lễ cưới cho nó và anh rồi sao? Vậy thì tại sao những chuyện này lại sảy ra, và nó muốn biết tại sao vợ anh ko phải là nó?

Nó ngước mắt nhìn anh nặng nề cất từng chữ:

- Tại sao?

Anh dự đoán được nó sẽ phản ứng như thế này mà, đến anh nghe xong còn buông rơi điện thoại thì hỏi một đứa như nó thì sao lại ko có phản ứng như thế này cho được. Phải chăng mẹ anh đang dựng lên cho anh và nó một vở kịch thật hạnh phúc, một cái kết thật viên mãn cho anh và nó, viên mãn đến độ người bước vào lễ đường cùng anh ko phải là nó. Anh biết than thân với ai đây? Cuộc đời anh phải sống vì người khác như thế chẳng lẽ chưa đủ? Anh phải phụ thuộc vào họ đến khi nào nữa đây? Ngay cả đến hạnh phúc cả đời mình anh còn ko thể quyết định được thì anh còn tồn tại trên đời này làm gì nữa?

- Mẹ nói, mẹ đi xem ngày để cho chúng ta tổ chức lễ cưới nhưng khi nói tuổi hai đứa thì ông thầy nói rằng tuổi của em khắc tuổi của anh. Nếu hai đứa cố tình lấy nhau thì có lẽ anh sẽ bị em hại chết. - Anh đau khổ nhìn nó cất lên từng từ.

Hay quá đúng ko? Chẳng biết cái ông thầy ấy là ai mà nói thật hay, nó ngửa cổ cười trong nước mắt. Đầu tiên thì là chê nó xấu, nó đen, nó thấp, giờ thì lại nói rằng số nó và số anh khắc nhau. Rồi lại còn nó hại chết anh nữa? Nực cười, thật nực cười bạn bè nó bao nhiêu người cũng lấy tuổi của anh vậy sao họ vẫn sống hạnh phúc, sao họ ko sảy ra điều gì? Muốn chia rẽ nó và anh thì làm ơn lấy cái lý do nào thực tế một chút đi.

- Anh tin những điều đó sao? - Nghẹn giọng trong tiếng nấc, nó cất lên từng từ hỏi lại anh.

- Anh ko tin, ngàn lần vạn lần anh ko tin vào mấy thứ phản khoa học đó. Em phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh để chúng ta cùng tìm cách thuyết phục ba mẹ anh nhé. - Anh đã bình tĩnh lại ôm nó vỗ về.

Chính anh cũng chưa biết phải thuyết phục ba mẹ mình như thế nào cho hợp lý nhưng anh tin tình yêu chân thành của anh và nó sẽ làm động lòng các bậc phụ huynh mà châm trước đồng ý cho anh. Có lẽ để thuyết phục được những người cổ hủ như mẹ anh thì anh sẽ phải kiên trì và lâu dài.

- Em sẽ ko bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu. Ai nói em và anh ko hợp nhau em sẽ chứng minh cho người đó thấy người đó đã sai rồi. Anh cứ yên tâm nhé. - Sau một hồi suy nghĩ nó hạ quyết tâm ko được buông xuôi quá sớm như thế, nếu nó làm như thế chẳng phải mẹ anh sẽ vui mừng hay sao?

- Mẹ muốn nói chuyện với em nhưng anh ko biết khi nào mẹ sẽ gọi cho em. Vì vậy em phải thật bình tĩnh nhé, có chuyện gì thì cũng phải bàn bạc với anh ko được tự ý quyết định một mình. - Giọng nói ấm áp nhưng cũng ko kém phần quyết tâm của anh vang lên khiến nó càng thêm tin tưởng vào anh.



- Vâng, em hứa.

Giọng nói của nó vừa cất lên thì cũng là lúc điện thoại của nó đổ chuông. Nhìn màn hình điện thoại nó biết cuộc gọi này đến từ ai. Đưa mắt nhìn anh ra hiệu cho anh im lặng nó bắt đầu nhận điện.

- Vâng thưa bác, con Tuệ Minh xin nghe. - Giọng nó bình tĩnh những cũng rất rứt khoát cất lên.

- Bác chào con, hôm nay con có đi làm ko? Bác gọi điện thế này có làm phiền công việc của con ko? - Bà Lê Hạ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

- Thưa bác, hôm nay con được nghỉ, hiện giờ con cũng ko bận việc gì. Bác gọi điện cho con có chuyện gì sao? - Nó cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Bên này đầu dây bà Lê Hạ ko biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, ngay từ đầu bà đã ko chấp nhận cô gái này là con dâu của mình nhưng vì con trai bà mà cô gái này đã hi sinh quá nhiều nên bà miễn cưỡng đồng ý, rồi ba cô gái ấy lại còn là lính của chồng bà, là người bạn thân của chồng bà, có phản đối nhưng có lẽ cũng ko có hiệu lực nữa. Nhưng sau khi nghe ông thầy phán về vợ chồng thằng con cả rồi lại đến nguy cơ sẽ sảy đến với thằng con thứ nếu như cố tình lấy cô gái này thì bà lại có quyết tâm ngăn cản chúng nó đến cùng.

- Chắc con đã nghe Lê Thái nói rồi, bác cũng ko muốn dài dòng lâu làm gì cả. - Ngưng một lúc bà quyết định đi thẳng vào vấn đề. - Hai bác thật sự rất quý con, nhưng sau khi nghe người ta nói như thế thì bác ko thể để hai đứa đến với nhau được. Hai bác vẫn sẽ nhận con làm con gái và Lê Thái sẽ là anh trai con. Con có đồng ý như vậy ko? - Bà Lê Hạ lên tiếng đề nghị.

Nó muốn cười thật to với hai chữ "em gái" mà bà ta vừa nói ra. Gần 3 năm yêu nhau mà bà ta nói bỏ là bỏ được sao? Dù có bỏ được đi chăng nữa thì cũng làm sao coi như ko có chuyện gì mà nhận Lê Thái là anh trai được. Chẳng lẽ bà ta chưa từng yêu bao giờ sao?

- Thưa bác, điều đó con ko làm được. Nếu con ko làm vợ anh ấy thì chỉ có thể coi anh ấy là kẻ thù mà thôi. Hơn nữa tình yêu của chúng con sâu sắc đến thế làm sao chúng con có thể bình thường mà coi nhau như anh em được. - Nó phản bác lại ý kiến của bà Lê Hạ.

- Con ko cần phải trả lời vội vàng như thế, bác có thể cho con thời gian để suy nghĩ. Những điều bác làm chỉ muốn tốt cho con và Lê Thái thôi, mong con hiểu cho tấm lòng của một người làm mẹ như bác.

Nó thật sự ko thể kìm lại được, nếu ko có bàn tay Lê Thái đang siết chặt tay nó thì nó đã lớn tiếng mà hỏi xem bà ta đã vì anh làm những điều gì? Rằng bà ta có bao giờ để ý đến tâm tư tình cảm của con trai mình ko? Hay là lúc nào bà ta cũng chỉ biết sắp đặt mọi thứ rồi yêu cầu anh làm theo. Nếu như anh ko làm theo thì lại dọa sẽ chết hay này nọ. Như thế là vì con trai sao? Nói thật ra thì như thế gọi là vì bản thân thì đúng hơn.

- Cháu ko cần phải suy nghĩ, nếu như đề nghị cháu rời xa anh Thái thì bác hãy tìm một cái lý do nào thuyết phục hơn ấy. Còn với cháu, cháu sẽ ko bao giờ chấp nhận một cái lý do vô lý như thế mà buông tay người cháu yêu hơn cả mạng sống của mình đâu. - Nó khẳng định với bà ta nhưng cũng khẳng định với chính mình.

- Nếu cháu ko thể thì hãy khuyên Lê Thái giúp bác, nói với nó đừng khiến ba mẹ nó thêm đau lòng nữa. Bác đã mù quáng mà đồng ý với sự lựa chọn của thằng Hải rồi bác ko thể mù quáng mà chấp nhận đứa con thứ 2 của mình cũng thế được. Cháu hãy động viên nó để nó làm theo ý bác nhé. - Bà ta chuyển sang đánh vào tâm lý của nó.

Nó biết, nếu để anh nghe cuộc điện thoại này ko biết anh sẽ xử sự như thế nào? Nó ko hiểu bà ta có ý gì khi khuyên nó ko được thì lại yêu cầu nó khuyên anh. Thật sự là bà ta đang có âm mưu gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook