Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 34

Tuệ Minh

22/09/2014

Ngày bảo vệ luận án tiến sĩ của nó đang ngày càng đến gần. Mặc dù đã chuẩn bị rất kỹ chuyên đề này nhưng nó vẫn ko thấy tin tưởng lắm. Hôn mê sâu là chuyên đề rất khó, kể cả những giáo sư bác sỹ kỳ cựu hàng đầu thế giới cũng ko thể đưa ra những câu trả lời chính xác cho vấn đề này. Đến nay y học hiện đại cũng vậy, ko thể lý giải hết những diến biến trong vấn đề trí não của con người.

Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của giáo sư Phillip và một số giảng viên có kinh nghiệm trong trường, đề tài nó bảo vệ khá thành công, tuy vẫn còn một số khúc mắc nó ko thể nào lý giải được nhưng nhìn chung thành tựu mà nó đạt được ngày hôm nay cũng rất xứng đáng với công sức mà nó đã bỏ ra.

Ngày bảo vệ mà bên nó ko có gia đình, lần đầu tiên nó cảm thấy trống rỗng, cô đơn như thế. Có lẽ mọi người có việc bận gì chăng, nhưng ba mẹ đã hứa là sẽ sang để chúc mừng nó cơ mà. Trong lòng nó dường như có một nỗi lo lắng vô hình, nó ko biết chắc là gì nhưng nó cảm giác nó đã để mất một điều gì đó quan trọng trong cuộc đời mình.

Nó muốn nhanh chóng trở về nước để đoàn tụ với gia đình, muốn ở bên Lê Thái để cùng anh vượt qua khó khăn này. Nó biết bây giờ anh đang bị dồn vào thế tiến ko được mà lui cũng ko xong. Nó thương anh, nhưng giờ nó ko thể ở bên anh được. Những đồng nghiệp muốn chúc mừng nó nhưng thật sự nó ko có tâm trạng để chung vui cùng mọi người. May sao bên cạnh nó lúc nào cũng có Thanh Tùng. Hắn luôn là vậy, lúc nào cũng đứng ngay sau nó và sẽ đến bên nó lúc nó cảm thấy mình suy sụp nhất.

- Em có chuyện gì thế? - Thanh Tùng hỏi nó giọng lo lắng.

- Em có một cảm giác rất bất an, như là mình vừa đánh mất cái gì đó rất quan trọng vậy. - Biết là chẳng thể dấu Thanh Tùng được nên nó quyết định nói thật.

Thanh Tùng vỗ vai nó nói:

- Em đừng lo, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Tuần sau chúng ta lên đường về nước rồi mà. Anh đã đặt vé máy bay rồi.

Nghĩ đến về nước là lòng hắn lại dâng lên một nỗi lo sợ. 7 năm trôi qua rồi mà ba mẹ hắn vẫn thường xuyên nhắc nhở hắn về chuyện kết hôn. Và ko biết lần này trở về hắn sẽ được ba mẹ sắp xếp cho cô gái nào đây. Hắn thật sự ko muốn về nhưng vì nó, hắn sẽ trở về và vẫn nguyện bước phía sau nó.

Giờ đây hắn cũng là tiến sĩ tâm lý học rồi, công danh coi như đã đạt được, còn gia đình? Hai chữ này thật sự khó khăn cho hắn, lần đầu tiên hắn biết yêu thế mà tình yêu của nó lại ko chọn hắn. Lần đầu biết thế nào là đau, nhưng còn đau hơn nếu người mình yêu đau khổ. Hắn bảo vệ trước nó hai năm, vì hắn đã tốt nghiệp y khoa trong nước nên đến đây hăn học nhảy cóc và thành công trước nó.

Khi đi hắn đã nói với Lê Thái là khi nào thành công hắn mới quay trở lại quê hương,2 năm trước hắn đã thành công nhưng hắn lại chọn ở lại. Vì sao ư? Vì nơi đây có người con gái mà hắn yêu, người con gái mà hắn nguyện cả đời sẽ bảo vệ và che trở.

Thở dài một hơi hắn quay qua nó nhẹ nhàng nói:

- Em đừng quá lo, Lê Thái là một người thông minh, chắc chắn nó sẽ tìm ra cách giả quyết tốt nhất.

Lần này đến lượt nó thở dài:

- Ko phải em lo chuyện đó anh à, em có cảm giác một người thân yêu nào đó của em rời bỏ em.

Linh cảm của nó chưa bao giờ sai cả. Lần bác Tâm bị tai nạn, nó cũng có linh cảm này. Tối hôm đó, nó và Thiên Trang đi chơi, nhưng nó lại luôn cảm nhận được có một ánh mắt luôn dõi theo hai chị em nó. Đến sáng thì nó nhận được điện của bệnh viện vào nhận mặt bệnh nhân. Thế đấy, bác Tâm của nó đã ra đi từ đêm hôm ấy mà cả nhà nó lại ko ai biết vì khi bác đến thăm chị em nó bác ko hề mang theo giấy tờ tùy thân. Nó nhớ mãi cái cảm giác đó, mà đến hôm nay nó lại có. Rút cuộc là ai lại bỏ nó đi nữa, tại sao ko ai báo tin gì cho nó? Nếu như ko phải mắc chuyện chưa làm xong ở bệnh viện thì nó đã đáp chuyến bay sớm nhất để về nước rồi.

Thanh Tùng giật mình, nếu ko phải nó lo cho Lê Thái thì còn chuyện gì nữa? Hay nhà nó sảy ra chuyện gì? Hôm qua nó vẫn còn bình thường mà, chỉ sau khi bảo vệ xong nó mới có tâm trạng như thế thôi.

- Vậy thì vì chuyện gì mà em lo lắng như thế? - Thanh Tùng hỏi nó.



- Em cũng ko biết, chỉ là em có linh cảm một người thân của em đã bỏ em đi.

- Chắc là do mấy ngày nay em mệt quá nên sinh ra ảo giác thôi. Ko có chuyện đó đâu. - Thanh Tùng như chút được gánh nặng, vỗ vai nó an ủi.

- Em cũng hi vọng là thế, mong là mọi người đều khỏe mạnh đến khi em về nước. Em chưa đền đáp được công ơn mà những người thân yêu ấy dành cho em.

Nhắc đến những người thân yêu là giọng nó lại nghẹn ngào. Hơn ai hết nó hiểu mọi người trong gia đình yêu thương và bao bọc nó như thế nào. Nó hạnh phúc vì điều đó nhưng đôi khi nó lại cảm thấy có lỗi khi để mọi người phải lo cho nó.

Anh Quân và My đã về hẳn Việt Nam, họ đang chuẩn bị làm lễ cưới. Vì nó mà đám cưới này đã phải hoãn lại lâu quá rồi, nó ko thể ích kỷ thêm được nữa. Anh Thế Nam và chị Thiên Trang có lẽ cũng sắp tổ chức lễ cưới. Bên gia đình anh ấy đã giục hai người họ khá lâu rồi, nhưng vì nó chưa về nên chị Trang cũng hoãn lại. Nó đúng là một đứa vô tâm, nó cũng yêu rồi mà sao ko hiểu cho anh chị nó chút nào hết.

**************

- Chuyện của thằng Hải con lo đến đâu rồi? - Ông Hoàng Phúc lên tiếng hỏi

- Nếu trả được hết số tiền mà anh ấy ký giấy nhận thì tòa án sẽ giảm nhẹ xuống còn 3 năm tù giam, còn nếu ko trả được hết thì số năm sẽ tăng lên có thể là 5 nam, cũng có thể là nhiều hơn nữa. - Lê Thái đáp lại lời ba mình.

Nghe con trai nói như thế bà Hạ thấy nhói lòng. Đứa con trai mà bà đặt hết niềm tin lại có thể mang đến nỗi đau cho cả nhà hết lần này đến lần khác. Bà ko dám nghĩ đến việc sau này nó trở về sẽ sống với điều tiếng như thế nào đây? Con bà sinh ra thì bà cũng hiểu nó chứ, một đứa luôn sống vì sĩ diện mà lý lịch lại mang một vết ố ko thể xóa như thế thì phải làm sao đây?

- Hiện tại con đã trả được hết bao nhiêu rồi? - Ông Hoàng Phúc vẫn bình tĩnh hỏi.

Bao nhiêu năm làm chỉ huy đã giúp cho ông giữ được cái bình tĩnh cần thiết trong mọi trường hợp. Ông cần làm chỗ dựa cho vợ ông và các con ông nữa.

- Cộng tất cả số tiền của ba mẹ đưa con và của con cũng như vay mượn khắp nơi con cũng đã trả được 2/3 rồi. Chỉ có điều, số tiền quá lớn, tập đoàn lại bị đình chỉ hoạt động nên con chưa biết xoay sở như thế nào tiếp theo. - Giọng Lê Thái cứ nhỏ dần đi.

Trong cuộc nói chuyện của những người này đâu đó có tiếng thở dài, họ sẽ phải làm như thế nào để cứu đứa con trai của mình, người anh của mình đây? Mỗi người đều chạy theo suy nghĩ riêng nhưng có ai giấu nổi nỗi lòng của mình đâu.

**********

- Em nói với ba mẹ là ko cần lo cho anh đâu, việc anh làm anh sẽ có trách nhiệm - Lê Hải nói.

Thật sự anh muốn nổi điên lắm, nhưng nhớ lại lời mẹ anh dặn nên anh cố kìm lòng "Con vào thăm anh nhớ động viên anh cố gắng, ba mẹ luôn ở bên các con. Nhớ nhẹ nhàng an ủi anh đừng để anh con nghĩ quẩn nhé". Mẹ anh đã nói thế thì anh có thể làm gì đây. Thật lòng mà nói thì anh cũng ko giận gì anh ấy cả, chỉ trách cái tính tin người một cách mù quáng của anh ấy thôi.

- Anh cứ yên tâm, em sẽ làm mọi cách để anh được ra khỏi đây sớm nhất - Lê Thái trấn an anh trai mình.

- Anh biết anh đã làm khổ em, làm khổ ba mẹ rồi. Anh ko còn mặt mũi nào mà đối mặt với cả nhà.



- Anh có nghĩ đến Thanh Mai và Mai Anh ko? Hai đứa nó ngày nào cũng mong anh về. Con bé Thanh Mai nó còn viết cả nhật ký nhờ em gửi cho anh đây này. - Vừa nói anh vừa đưa ra cuốn vở nhỏ mà Thanh Mai nhờ anh chuyển cho ba nó.

Nhận cuốn vở từ tay Lê Thái mà mắt anh rưng rưng. Từng dòng chữ nắn nót của Thanh Mai đập vào mắt.

Ngày . . . Tháng . . .Năm

Ba yêu quý, ngày đầu tiên con ko được ba đưa đến trường. Con buồn lắm, tại sao ba lại như thế. Con còn nhỏ lắm để biết những gì ba làm nhưng con biết rằng những chú công an chỉ bắt những người xấu thôi. Và ba là người xấu ư? Con ko tin nhưng các bạn con đều nói như thế.

Ba à, hôm nay con được cô giáo khen nhé, chữ Apple cô giáo con dạy sai ko như ba dạy đâu. Cô giáo gọi mẹ lên khen con đấy. Ba con đúng là thiên tài, con nhớ ba lắm ba nhanh về với con nhé.

Ngày . . . Tháng . . . Năm

Ba à, hôm nay Mai Anh hỏi ba đấy, em nói là nhớ ba lắm, con cũng nhớ ba. Con ở nhà ngoan lắm, con giúp mẹ trông em, quét nhà, nấu cơm . . . Ba thấy con có giỏi ko? À, ba này, hôm nay con được cái cô hay đi cùng ba đó tặng quà đấy. Ba có nhớ hôm nay là ngày gì ko? Hôm nay là sinh nhật con đấy, ba từng hứa là sẽ đưa con và em Mai Anh đi công viên mà.

Tại sao ba có thể cười nói với cái cô hay đi cùng ba mà lại ko thể cười như thế với mẹ dù chỉ một lần thôi? Con ko ghét ba nhưng con buồn, nhìn bạn con đều có ba có mẹ đưa đón đi học mà con khóc. Ba mẹ thử cười nói với nhau một lần thôi có được ko?

. . . . .

Lê Hải ko biết đã khóc từ lúc nào. Nhìn những dòng chữ nắn nót của con mà anh đau quá. Anh ko biết đã vô tình gieo vào lòng con trẻ những suy nghĩ, những nỗi đau như thế. Ở tuổi của con anh nó cần được vui chơi, nó cần có những suy nghĩ thật hồn nhiên chứ ko phải như một bà già như thế. Đã quá muộn để cho anh quay lại chưa khi mà giờ đây anh hối hận thì lại bất lực.

Xin quản giáo một tờ giấy và một chiếc bút, anh cần động viên tinh thần con gái anh, anh muốn làm một người cha để nó tự hào chứ ko phải là một người khiến con anh xấu hổ: " Con yêu của ba, ba biết những lời này có thể là quá muộn nhưng con là niềm tự hào của ba, là người mà ba yêu quý nhất. Cố gắng học tốt, trông em giúp mẹ và ngoan con nhé. Ba hứa sẽ cho con một mái ấm gia đình đúng nghĩa khi ba trở về".

Đôi khi chỉ là những câu nói vô tình của trẻ con thôi chúng ta cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Lê Hải sẽ quay lại hàn gắn một cuộc hôn nhân đã tan vỡ hay lại tiếp tục mê đắm vào mối tình đã kéo dài 5 năm?

Có một câu nói rằng, trẻ con rất thích tin vào cổ tích nơi có những nàng tiên và điều ước. Hơn thế nữa chúng còn rất tin vào lời hứa của người lớn, chúng sẽ nhớ mãi khi bạn hứa với chúng điều gì đó. Nhưng cô bé Thanh Mai lại khác, dường như nó đã mất đi niềm tin vào lời hứa của ba, nó ko tin trên đời có bà tiên, cũng ko tin vào những giấc mơ có màu hồng như những đứa trẻ khác.

- Em hãy gửi giúp anh bức thư này cho Hải Anh, và đưa những dòng này cho Thanh Mai giúp anh - Lê Hải đưa cho Lê Thái hai bức thư.

- Anh hãy nghĩ cách nào đó đừng để tổn thương Thanh Mai thêm nữa, em ko muốn cháu em có thêm bất cứ một trấn động tâm lý nào nữa đâu. Và điều cuối cùng em muốn nói là anh hãy nhớ lấy lời hứa của anh. Một đứa trẻ như Thanh Mai ko dễ gì bỏ qua một lần nữa khi anh thất hứa với nó đâu. - Lê Thái dường như rất bức xúc về những gì anh trai mình đã làm với hai đứa cháu nhỏ.

- Em hãy tin anh lần này được ko? Anh sẽ làm được - Lê Hải nhìn Lê Thái khẳng định.

- Xin lỗi, nhưng thật sự em ko dám đặt niềm tin ở anh nữa. Anh giữ gìn sức khỏe nhé, em về đây.

Nói rồi anh đứng dậy quay người đi luôn, để mặc người phía sau nhìn anh với con mắt ngỡ ngàng. Anh thật sự ko thể ngồi lâu hơn được nữa. Nếu ko nhanh chân bước ra khỏi đó ko biết anh sẽ làm gì đâu. Anh quá thất vọng với người anh trai này rồi, nếu như ko phải vì ba mẹ thì anh nguyện để cho Lê Hải ngồi trong đó mà sám hối lại những gì mình đã làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook