Hãn Phu

Chương 41: Cho anh chút sắc mặt

Giảo Xuân Bính

23/03/2020

Buổi sáng thứ hai, trời quang mây tạnh.

Dì Tề sáu giờ rời giường ra ngoài mua thức ăn, trước bảy giờ đã nhanh nhẹn làm xong ba phần bữa sáng, sau đó mười phút, bà như thường lệ đi gõ cửa.

Phòng ngủ của Chu Kiều và Lục Hãn Kiêu đều đóng chặt, Chu Kiều dạo này hay dậy sớm, hôm nay cũng ngủ nướng sao?

Dì Tề vừa nghĩ vừa gõ cửa, "Kiều Kiều, dậy ăn sáng." Sau đó lại đến một cánh cửa khác, "Hãn Kiêu, muộn làm rồi."

Một lúc lâu sau đều không thấy hồi âm, dì Tề cảm thấy có chút kỳ quái, bà lại chờ một lúc, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rất quỷ dị, vì vậy vặn tay nắm cửa đẩy vào trong phòng.

Cửa bị đẩy ra.

Bên trong giường chiếu sạch sẽ sạch sẽ như mới, phòng Chu Kiều cũng vậy.

Dì Tề lúc này mới phản ứng, hai đứa này tối qua thế mà không về nhà?

Bà túm lấy mái đầu lông quăn của mình, "Trời ạ, tiến độ này có chút nhanh rồi!"

Đối với dì Tề là nhanh, còn đối với Chu Kiều trong khách sạn mà nói, đêm qua cực kỳ giống ốc sên bò— quá chậm.

Nói thật ra, Lục Hãn Kiêu không hề giống trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính nhất định phải một đêm bảy lần, lần đầu tiên của anh rất ngắn gọn. Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc không vượt quá mười phút.

Đối với việc này, Lục Hãn Kiêu tất cả đổ tại kinh nghiệm mình không đủ, trước kia diễn quá nhiều, giống như kiểu trước một bữa tiệc lớn lại bị đồ ngọt làm cho no.

Cũng may, kỹ năng học tập của Lục Hãn Kiêu đột nhiên tăng mạnh, nửa giờ sau khi chấm dứt chiến tranh lại bắt đầu nắm giữ được bí quyết, thay đổi kỹ thuật khiến cho hai người cùng thoải mái.

Anh vui vẻ, còn Chu Kiều thì lại bị làm cho muốn khóc.

Hồi tưởng lại một chút lời kịch đêm qua——

"Thật là thoải mái mà Kiều Kiều, tám khối cơ bụng của anh đều sắp cao trào hết rồi!"

"Xin chào Chu tiểu thư, chân cô có thể mở rộng thêm chút nữa không?"

"Mẹ kiếp quá tuyệt vời chính là cái feel này! Kiều Kiều em xem anh trong gương kìa, có giống một chú chó săn chạy bằng điện không?"

Chu Kiều bị chơi đùa đến chết đi sống lại, nhưng điều cô muốn tra Baidu nhất lại là: Vì sao bạn trai tôi thời điểm thân mật lại rên là “giá giá giá”?

Mãi cho đến bốn giờ sáng, Lục Hãn Kiêu mới mềm chân đi phòng tắm tắm rửa. Lúc anh đi ra, Chu Kiều đã nhắm mắt ngủ say, gọi mấy lần đều bất tỉnh.

Mặc dù chân anh cũng đang run rẩy, nhưng vẫn cố dùng nước nóng lau thân thể cho cô gái nhà mình. Cuối cùng đưa ra một kết luận, phía dưới và môi sưng như nhau.

Cảm giác thành tựu trong lòng Lục Hãn Kiêu từ từ dâng lên.

Thu thập xong hết thảy, anh thế nhưng lại không ngủ được, mở nhóm anh em bắt đầu phát hồng bao, dùng toàn lý do quái lạ.

[Lục Hãn Kiêu thật là đẹp trai!]

[ Lục Hãn Kiêu rất nhiều tiền!]

[Lục Hãn Kiêu mãi mãi mười tám tuổi!]

Vốn tưởng đêm hôm khuya khoắt không có ai hoạt động, nào biết là Hạ Nhiên nhanh tay lẹ mắt, hồng bao tất cả đều bị hắn cướp đi.

Lục Hãn Kiêu: [Này này, mày dậy đi tiểu sao?]

Hạ Nhiên: [Tao vừa mới cái kia xong.]

Lục Hãn Kiêu: [Ngao thật là đúng dịp, tao cũng vừa mới làm xong!]

Yên lặng mấy giây, Hạ Nhiên một lời khó nói hết trả lời lại: [Ý tao là tao vừa mới thải hết cứt.]

"Mẹ kiếp, đáng ghét." Lục Hãn Kiêu liền coi như lì xì đút cho cứt, anh tắt điện thoại, nằm lên giường, sít sao ôm Chu Kiều vào trong ngực. Ngửi được trên người cô toàn bộ đều là hương vị thuộc về mình, Lục Hãn Kiêu thỏa mãn than nhẹ một tiếng, "Đêm đầu tiên chỉ dành cho vợ, chết cũng không tiếc."

Nghĩ tới đây, đùi anh gác lên eo cô, kẹp thật chặt, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại.

Chu Kiều tỉnh lại sớm hơn anh.

Khách sạn này ở tầng trên cùng, phóng mắt nhìn bốn phía cũng không có tòa nhà nào cao hơn nó, cho nên rèm cửa sổ chỉ là một tầng sa mỏng. Ánh mặt trời mùa đông ôn nhu lưu luyến trên rèm. Lúc Chu Kiều tỉnh nhìn thấy nó, nháy mắt liền bừng tỉnh, không biết mình đang ở đâu, hiện đang là buổi sáng hay buổi chiều.

Đau đớn trên người kéo cô quay lại thực tế.

"Ôi..." Chu Kiều vừa khẽ động, bắp đùi dường như muốn nứt ra.

Tư thế ngủ của Lục Hãn Kiêu không đẹp lắm, chăn rộng hơn hai thước bị một mình anh quấn thành ba bốn vòng, nếu không phải là nhờ khuôn mặt đẹp trai cứu vẫn, thật sự sẽ nhìn giống hệt mấy người lớn tuổi.

Chu Kiều giãy giụa xuống giường rửa mặt, sau một hồi thích nghi, ngoại trừ bụng có chút co rút giống như đau, còn lại vẫn ổn. Cô thay xong quần áo, lúc từ toilet đi ra Lục Hãn Kiêu cũng vừa tỉnh, đưa lưng về phía cô, ngồi trên giường không nhúc nhích.

Chu Kiều đi tới, "Anh có muốn đánh răng không?"

Lục Hãn Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua một cái, lại quay lại, lắc lắc.

"Sao thế?" Chu Kiều đỡ bả vai anh, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện, trên lưng anh có thật nhiều vết móng tay màu đỏ.

Mặt Chu Kiều nóng lên.

"Em giúp anh cầm điện thoại lại đây." Lục Hãn Kiêu có chút khó mở miệng, "Anh gọi bác sĩ hỏi một chút."

Chu Kiều sửng sốt, "Bác sĩ?"

"Không biết người khác có như vậy hay không, lần đầu tiên làm xong, gà (*) đau quá."

(*) gà = kê = JJ (đã giải thích ở những chương trước)

"..." Chu Kiều khụ hai tiếng, nói quanh co: "Là vì số lần của anh quá nhiều." Cô lí nhí.

Người đang buồn bã mất mát Lục Hãn Kiêu ánh mắt chất phác, "Vậy sao?"

Anh cúi đầu nhìn nhìn đũng quần mình, "Nhưng mà anh không nhịn được. Không được, vẫn là nên hỏi một chút."

Chu Kiều đoạt lấy di động anh, "Có cần lấy cho anh một cái loa phát thanh không?" Loại chuyện này cũng không kiêng nể mà tuyên truyền, phục anh thật.

Lục Hãn Kiêu ủy khuất, "Nhưng mà điếu (*) của anh đau."

(*) điếu: 吊 , nghĩa gốc là treo/thương tiếc,.. nhưng ở chỗ này vì hình dạng của nó hơi giống thứ mà ai cũng biết là gì đó, có lẽ là tác giả ám chỉ như vậy, mình sẽ giữ nguyên vì có liên quan đến đoạn dưới.

"Anh lên mạng tra xem sao." Chu Kiều càng nói càng mặt đỏ, "Nếu không, cầm cục nước đá thoa một chút."

Bóng đèn trên đỉnh đầu Lục Hãn Kiêu sáng lên, "Chủ ý này không tệ."

Anh tìm điện thoại nội tuyến gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh liền có người nghe, "Lục tổng, mời ngài phân phó."

Lục Hãn Kiêu nói: "Cho tôi mấy cục đá mang lên."

"Được ạ, xin hỏi là đá dùng để uống, hay là...?"

"Để thoa..." Thiếu chút nữa không kịp ngừng mà nói ra cái từ “điếu” kia. Lục Hãn Kiêu chỉnh chỉnh giọng nói, "Thoa xương bả vai."

Đá rất nhanh được đưa lên, còn tri kỷ bỏ thêm hai cái khăn vuông.

Lục Hãn Kiêu đem đá bỏ vào khăn vuông bọc lại, sau đó đưa cho Chu Kiều, "Em giúp anh."

Chu Kiều đang uống một miệng nước lập tức phun ra, ho không ngừng.

Lục Hãn Kiêu cười ha ha, ngón trỏ khẽ cong, gõ nhẹ lên sống mũi cô một cái, "Em cướp đoạt thân thể anh, giờ lại muốn đả thương trái tim anh, thật xấu."

Là vì anh quá không biết xấu hổ, thất thân cũng đâu phải chỉ có mỗi mình anh.

Chu Kiều cầm lấy một cục đá ấn lên ngực anh. Lục Hãn Kiêu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay cô, lại hung hãn kéo một cái, cục đá kia liền chuyển sang tay anh.

Lục Hãn Kiêu trực tiếp cho đá vào miệng ngậm, quai hàm phồng lên, chỉ chừa lại đôi mắt đang cười.

Chu Kiều bị anh vây trong ngực, nhìn mặt anh hạ thấp dần, thấp dần. Lục Hãn Kiêu hôn lên, đầu lưỡi đẩy một cái, đem cục đá đưa vào miệng Chu Kiều.

Cô bị lạnh nên theo phản xạ lui về phía sau, Lục Hãn Kiêu giữ thắt lưng không cho cô chạy thoát, đồng thời đầu lưỡi càng thêm xâm nhập, khuấy đảo khiến cả hai cùng kích động.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Cảm giác nóng lạnh xen kẽ nhau, khiến cho thân thể nhận thức được cái gì gọi là thành thực.



Chu Kiều động tình, ôm lấy cổ Lục Hãn Kiêu, chủ động đón nhận cái hôn.

Thiếu nữ, đùa với lửa như thế này sẽ xảy ra chuyện đó!

Lục Hãn Kiêu đã nếm qua trải nghiệm sung sướng của cuộc đời, lập tức thức tỉnh một quả pháo vang dội.

Chỉ là này quả pháo này trả giá có chút lớn, hai giờ sau, anh được đưa vào bệnh viện.

——

Cấp cứu.

"Tên là gì?"

"Lục hx."

"Cái gì?"

"Lục Đại vương!"

"..."

"Tần số sinh hoạt vợ chồng như thế nào?"

"Năm lần."

Ngòi bút bác sĩ dừng lại, ngẩng đầu lên, "???"

Lục Hãn Kiêu cảm thấy ánh mắt của người áo khoác trắng này có chút bắt nạt người ta, "Vốn chính là năm lần, nếu không phải năm lần, tôi sao có thể phải vào viện đây?"

Trong lòng bác sĩ sợ hãi than, vậy một tháng chính là một trăm năm mươi lần.

Lục Hãn Kiêu mới không buồn giải thích tối qua anh mới bắt đầu ăn thịt đâu.

Trải qua một số xét nghiệm quen thuộc cùng với bắt mạch, bác sĩ đưa ra kết luận, "Cậu dùng sức quá mạnh dẫn đến sưng đỏ đau đớn, xét nghiệm máu cùng nước tiểu đều không phát hiện dị thường, nhưng để phòng ngừa nhiễm trùng, tôi kê cho cậu một tuýp gel lô hội, mấy ngày này nhớ ăn uống thanh đạm, quan trọng nhất chính là sinh hoạt nhất định phải tiết chế."

Lục Hãn Kiêu: "Bôi gel lô hội là có thể lập tức không đau đứng lên đi lại sao? Bác sĩ, tôi là bị xe lăn đưa đến."

Bác sĩ bắt đầu viết đơn thuốc, kiểu chữ kia so với thể chữ phong của nhà họ Lục còn điên cuồng hơn.

"Cũng không phải là linh chi, sao có thể hiệu quả nhanh như vậy, xe lăn trước hết tôi không thu lại, cậu cứ tiếp tục dùng đi."

Cứ như vậy, Lục Hãn Kiêu ngồi xe lăn đi vào, lại ngồi xe lăn đi ra. Chủ yếu là anh khám ở khoa nam, dọc đường đi dẫn tới không ít ánh mắt chỉ trích.

Chu Kiều đẩy anhcũng tương đối lúng túng, cúi đầu thật thấp. Lúc chờ thang máy, một đứa bé tò mò hỏi mẹ: "Cái chú này khỏe mạnh như vậy, thế mà còn bắt con gái đẩy xe."

Lục Hãn Kiêu nghe xong cọng lông cũng muốn phát nổ, hai mắt trợn ngược, đầu ngẩng lên trời.

Thế giới nhiều tình thương một chút không tốt sao?

Đến lúc lên xe, Chu Kiều mới dám cười ra tiếng, trêu chọc gọi anh, "Chú Lục, thân thể ngài khá hơn chút nào chưa?"

Lục Hãn Kiêu dè dặt di chuyển cái mông, "Em còn chọc tức anh. Anh tức chết, tài sản liền thuộc về em đúng không. Chú thì sao? Tối hôm qua còn không phải là em bị chú cưng chiều đến cả người đều là nước."

Chu Kiều vội đứng dậy đến che miệng anh.

Lục Hãn Kiêu kiên cường giãi bày, "Nước cũng không cho người ta nói! Kiều Kiều thối!"

Đang đùa giỡn, có người gõ cửa sổ xe.

Bác bảo vệ bãi đậu xe tẫn trách kêu gọi, "Cậu nhóc, xe cậu chặn đường rồi, làm phiền mau chóng lái đi."

"Đi thì đi." Lục Hãn Kiêu trượt cửa sổ xe xuống, cười nói: "Tôi uống xong nước sẽ đi."

Chu Kiều đang ngồi ghế trước rất muốn đánh anh, lại dám cười dâm đãng như vậy, nói lời hạ lưu như thế.

Lục Hãn Kiêu huýt sáo một tiếng vang dội, "Ngày xưa có anh hùng Đổng Thùy Thụy xả thân nổ lô cốt, hiện giờ có Lục Hãn Kiêu đẹp trai vì yêu mà phải ngồi xe lăn. Thật sự là giai thoại ngàn đời, đời đời lưu truyền mà!"

Chu Kiều: "..."

——

Một giờ sau về đến nhà.

Dì Tề ẩn núp ở nhà yên lặng bưng cơm trưa đã chuẩn bị xong lên.

Cẩu kỷ hầm gà, canh xương hầm cẩu kỷ, cẩu kỷ ép nước, mà ngay cả cơm cũng được làm đẹp bằng mấy viên cẩu kỷ.

Lục Hãn Kiêu oa một tiếng, "Dì Tề, hôm nay dì không vừa mắt cẩu kỷ sao?"

Dì Tề chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, lộ ra một nụ cười cháu tự hiểu, "Không phải cẩu kỷ của dì, là cẩu kỷ của cháu."

Cẩu kỷ bổ thận.

Lục Hãn Kiêu vô thức ôm chặt đũng quần.

Gel lô hội kia còn chưa lau đi đâu.

Ăn cơm xong, Chu Kiều một mình tiến vào phòng ngủ, Lục Hãn Kiêu một lát sau cũng theo vào, phát hiện cô đang tiếp tục thu thập hành lý hôm qua đã dọn xong được một nửa.

Hồi tưởng tốt đẹp đang sục sôi trong nháy mắt nguội lạnh xuống 0 độ.

Lục Hãn Kiêu lại biến thành hoàng tử u buồn, tay nhét túi quần dựa vào cánh cửa, "Ngủ với anh xong liền bỏ đi, lòng dạ em sao lại độc ác như vậy?"

Chu Kiều quỳ sấp trên rương, đem đồ lót nhét vào, chỉ cười cười không ngẩng đầu.

Lục Hãn Kiêu không biến sắc đi tới, rũ mắt nhìn cô, đến gần, ngày càng gần. Sau đó đột nhiên cúi người xuống, đẩy người phía trước một cái."Xem chiêu lão hán đẩy xe đây!"

Chu Kiều không chuẩn bị trước, trực tiếp bị anh đẩy ngồi xuống mặt đất.

"Chao ôi!" Cô bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh, "Anh không phải là quá trẻ con rồi sao?"

Vừa nghe, Lục Hãn Kiêu liền nổi tính tình, "Em nhìn xem, người còn chưa đi đâu! Vậy mà đã bắt đầu ghét bỏ anh!"

"..."

Anh tốt nghiệp đại học diễn xuất loại giỏi sao?

Lục Hãn Kiêu tiếp tục thổ lộ nội tâm bất mãn, "Em chê anh trẻ con, về sau gặp phải lão già, em nhất định sẽ đi theo người ta!"

Chu Kiều cười nói, "Anh chính là lão già nha, em còn có thể đi với ai?"

Lục Hãn Kiêu: "Anh biết em sớm đã chê anh lớn tuổi, xem đi, nói ra lời trong lòng của em rồi kìa, em chuyển đi chính là có mưu đồ từ sớm đúng không."

"Câm miệng," Chu Kiều đột nhiên lên tiếng, giọng nói nghiêm túc, "Không cho phép nói nữa."

Lục Hãn Kiêu vội vàng mím môi, cằm vểnh lên trời. "Hừ!"

Chu Kiều đứng dậy đi về phía anh, cô dơ tay phải đặt lên bả vai anh đẩy một cái, khiến anh lui về phía sau.

"Mấy lời anh vừa mới nói kia tổn thương em biết bao nhiêu, anh biết không? Hả?"

Lục Hãn Kiêu vừa lui lại vừa lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác.

Chu Kiều sắc mặt bình tĩnh, đẩy vai anh, anh lùi về sau cô lại tiến lên trước, khí thế như gió bão.

"Nếu em không thích anh, vì sao phải đồng ý yêu anh? Nếu em để ý tuổi tác như vậy, sao lại không tìm một bạn thời đại học để nói chuyện yêu đương?"

Cho đến khi không thể lùi được nữa, đến sát bên mép giường, Chu Kiều mới dừng bước chân, dùng sức đẩy Lục Hãn Kiêu lên trên giường.

"Lục ca." Chu Kiều gọi anh.

Lòng Lục Hãn Kiêu đều đã mềm.

Khuỷu tay anh chống lên giường, ngực hơi ưỡn lên. Chu Kiều quỳ chân trái xuống mặt giường, sau đó là chân phải, biến thành tư thế ngồi trên đùi Lục Hãn Kiêu.

Chu Kiều cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cằm anh, ánh mắt chính trực rũ xuống, bình bình thản thản nhìn vào mắt anh.



"Nếu em không thích anh, vì sao tối qua lại cho anh?"

Câu cuối cùng này thoảng qua như sương khói, Chu Kiều cúi đầu hôn anh, chìm trong răng môi tất cả đều là một mảnh chân tình.

"Về sau, không được phép suy đoán em, thăm dò em, không được phép không tín nhiệm em. Nếu còn có lần sau nữa..."

Cô ngẩng đầu lên, tay chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên thằng nhỏ của Lục Hãn Kiêu.

"Thì trước tiên sẽ “rắc”."

Lục Hãn Kiêu bị nửa dụ dỗ nửa đe dọa, đệt, loại cảm giác vô cùng kích thích này là thế nào! Chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích M?

Lòng ngọt như mật, mặc kệ giọng nói Chu Kiều có hung dữ như thế nào, nhưng cảm giác an toàn và tồn tại cô mang tới khiến Lục Hãn Kiêu mười phần hưởng thụ.

Anh vui thích nghĩ, "Trên đường Phú Xuân có một quán đồ chơi tình thú tương đối lớn, bây giờ hẳn là thời điểm nên đi làm cái một cái thẻ thành viên nhỉ!"

———

Chu Kiều thuyết phục một phen, cuối cùng cũng tạm thời trấn an được Lục Hãn Kiêu.

Hôm sau bắt đầu ký kết hợp đồng thuê nhà. Lục Hãn Kiêu trên đường đưa cô đến tiểu khu Hải Luân vẫn như cũ rầu rĩ không vui.

"Tiểu khu kia chất lượng không cao, loại người gì cũng có, em đổi chỗ khác đi."

"Ở đó đều là sinh viên mà, bầu không khí cũng không tệ."

"Bất động sản cũng không phải là công ty chính quy, cũng không biết phòng cháy chữa cháy có đủ tiêu chuẩn hay không ."

"Người ta đều đã nhận giấy chứng nhận mới làm việc, anh đừng nói lung tung."

"Nhưng là..."

"Vị bạn trai này." Chu Kiều quay đầu, "Chúng ta đã bàn bạc rồi mà."

Lục Hãn Kiêu bất đắc dĩ ngậm miệng, thầm nói: "Mới không phải bạn trai đâu, từ sau đêm kia, anh đây chính là chồng em."

Anh tự chủ trương tuyên cáo chủ quyền lãnh thổ, Chu Kiều nhịn không được bật cười, duỗi tay bóp bóp gương mặt tuấn tú của anh, "Con trai nhà ai đây, đáng yêu đến phạm quy rồi. Ai nha, em càng phải cố gắng, tranh thủ để sớm có ngày bao nuôi anh."

Lục Hãn Kiêu bị dụ dỗ, tâm tình vô cùng tốt, ngại ngùng nói: "Em chỉ cần ở nhà, không cần bao nuôi, dù sao anh không thiếu tiền."

Chu Kiều cười ra tiếng.

Bầu không khí thoải mái tiếp tục bảo trì đến khi xuống xe.

Lục Hãn Kiêu lôi hành lý từ trong cốp ra, "Đồ đạc sao lại ít như vậy, không được, tối anh dẫn em đi cửa hàng mua mua mua."

Chu Kiều giúp một tay, "Đủ rồi, một người dùng như vậy đã là nhiều."

"Tủ quần áo của phụ nữ không nhiều như vũ trụ chính là lỗi của đàn ông. Thân là một người đàn ông đẹp mắt lại nhiều tiền, anh tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này." Lục Hãn Kiêu tay trái đẩy rương hành lý, tay phải xách một túi to, "Em đưa một cái chìa khóa cho anh."

"Vậy không được, chìa khóa tất cả đều ở chỗ bạn thuê chung kia, em chỉ có một cái thôi."

Đợi chút.

Bạn thuê chung?

Lục Hãn Kiêu dừng bước, tiêu hóa mất một lúc lâu mới không thể tin hỏi: "Phòng này em cùng người khác thuê chung?"

Chu Kiều không thấy có vấn đề gì, gật gật đầu, "Đúng vậy, chỗ này tiền thuê rất đắt, với lại hai người ở chung cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

Vừa nói xong, cửa tiểu khu có một người đi tới. Là một nam sinh chân vô cùng dài, ngũ quan đáng yêu, cười lên đôi mắt cong cong như vầng trăng vậy.

Lục Hãn Kiêu cảnh giác nhìn cậu ta chậm rãi đến gần, cho đến khi Chu Kiều nhiệt tình chào hỏi, "Chào!"

Mẹ kiếp?

Quen biết?

Không phải cái bạn thuê chung phòng kia chứ?

Da đầu Lục Hãn Kiêu nổ tung, ném hành lý trên tay xuống, xắn tay áo tiến lên, sau đó là một cú đấm.

"Ối!" Bạn nam vầng trăng kia che cằm ngã xuống đất, lực tay này là của người thi đấu quyền anh hay sao!

Chu Kiều sợ hãi kêu lên, xông tới ôm lấy Lục Hãn Kiêu lại sắp động thủ , "Anh làm gì thế?!"

Lục Hãn Kiêu quay đầu lại tức giận, "Chu Kiều! Em cùng một người đàn ông thuê chung phòng rất kích thích đúng không?"

"Anh ấy là bạn trai bạn cùng phòng của em!" Chu Kiều xanh mặt, quẳng xuống một lời rồi lập tức xin lỗi với bạn nam vầng trăng, "Thực xin lỗi, bạn trai tôi hiểu lầm, tôi đưa anh đi bệnh viện."

Bạn nam vầng trăng: "Không sao không sao, hai người đừng gây gổ, boyfriend cậu thật sự là real mạnh mẽ."

Lục Hãn Kiêu đang mơ màng tại chỗ, lúc phản ứng lại phát hiện mình làm sai, vội vàng tiến lên, "Cậu em, thật xin lỗi, là do tôi xúc động."

Chu Kiều trầm mặt, phất tay áo rời đi.

Lục Hãn Kiêu đuổi theo, "Kiều Kiều, Chu Kiều, Lục Kiều!"

———

Đây xem như là lần đầu tiên Chu Kiều nghiêm túc tức giận.

Từ sáng đến tối, Lục Hãn Kiêu đã bị cô đông lạnh gần mười tiếng đồng hồ.

Mặc kệ anh gõ cửa gọi điện hay gửi tin nhắn, Chu Kiều đều không đáp lại. Chưa biết tốt xấu đã ghen, tính khí chết tiệt này sớm muộn gì cũng khiến người ta muốn đập chết anh.

Bạn cùng phòng Chu Kiều về quê, tuần sau mới trở lại, cho nên nhờ bạn trai đến đưa chìa khóa cho cô. Kết quả là náo loạn thành gặp đen đủi, nghĩ lại thật là có lỗi với người ta.

Chu Kiều thu dọn toàn bộ hành lý xong xuôi mới không nhanh không chậm đi xem điện thoại đã chuyển sang trạng thái yên lặng từ lâu.

Hay thật. Sáu mươi sáu cuộc gọi nhỡ. Tám mươi tám tin nhắn weixin, toàn bộ đều là xin lỗi cùng nhận sai.

Tin nhắn mới nhất là:

[Đêm nay có không khí lạnh trăm năm khó gặp xuất hiện, không sao đâu em không cần lo lắng cho anh, anh mặc một bộ quần áo mùa xuân kiểu mới, một chút cũng không lạnh, sẽ ở cửa chờ em mở cửa.]

Đằng sau còn cùng một chuỗi icon khóc lóc: [Em còn có một người bạn trai đang phải bôi gel lô hội— Lục Hãn Kiêu đáng bị thiên đao vạn quả (*).]

(*): băm thành trăm mảnh

Lục ngu ngốc.

Chu Kiều không nhịn được, hay là mềm lòng với đồ ngốc này nhỉ?

Cô đi tới cửa, nhẹ nhàng mở ra.

Một cục khổng lồ đổ về phía trước, Lục Hãn Kiêu ngồi xổm dựa vào cửa, căn bản không nghĩ cô sẽ mở cửa ra.

"Anh sai rồi!" Lục Hãn Kiêu nhanh chóng đứng nghiêm, mắt nhấp nháy, tay chắp trước ngực chân thành xin lỗi.

Chu Kiều khoanh tay, khuôn mặt tỉnh táo không nói lời nào.

Huhu, vợ thật hung dữ.

Lục Hãn Kiêu đáng thương lấy ra thứ gì đó từ túi áo.

Một tờ giấy bị anh nghiêm túc mở ra, sau đó hai tay thành kính dâng lên, "Anh chính là một cái bình dấm chua, Kiều Kiều, em nhất định phải cho anh chút sắc mặt!"

Ừ, không tệ, còn tự biết rõ.

Chu Kiều rũ mắt nhìn xuống tờ giấy—

! ! !

Cái quái gì đây?

Mười mấy loại màu sắc không giống nhau vẽ lung tung tên một tờ giấy?

Lục Hãn Kiêu khép nép hỏi: "Em chọn một màu đi, anh nhất định sẽ nhìn cẩn thận. Cầu xin em, đừng tức giận ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook