Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 88: "Ác mộng" kéo dài

Hôi Sắc Vân

23/10/2017

Lần đầu tiên lão Thành Chủ cảm thấy bản thân sai lầm rồi, chẳng những sai lầm, hơn nữa là quá sai, mười lăm năm trước hắn nên ngăn chuyện kia lại, tuy rằng như vậy Lộ thành có lẽ vẫn sẽ nghèo nàn, nhưng ít nhất sẽ không giống bây giờ, sắp trở thành một tòa tử thành.

Lại đợi ba ngày sau, phủ Thành Chủ như trước không hề có động tĩnh, rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng lạnh xuống, việc của Lộ thành, Thành Chủ đều đã buông bỏ, nàng là một người ngoài quản nhiều như vậy làm gì, chuyện này cùng nàng không hề có quan hệ gì.

Một khi đã như vậy, Bạch Hiểu Tình quyết định sáng sớm ngày mai liền rời đi, tuy rằng lúc trước vì trợ giúp Triệu Tử Tu tạo thế lực, nàng muốn ở lại Lộ thành giải quyết xong chuyện này rồi mới rời đi, nhưng hiện tại thoạt nhìn không cần thiết nữa, Thành Chủ cũng đã buông bỏ thành trì, người khác như nàng vì sao lại phải bảo hộ dùm.

"Nàng thật sự quyết định buông bỏ?"

Bạch Hiểu Tình một khi đã nhận định thì sẽ không buông tay, lần này taị sao chỉ gặp một tí chút rắc rối liền muốn buông bỏ? Thật sự không giống tính cách của nàng.

"Không phải là ta muốn buông bỏ không lo, mà là hiện làm cái gì cũng đều không có ý nghĩa, bảo hộ thành là chức trách của Thành Chủ, hiện tại Thành Chủ đều đã buông tay, ta không cần phải vì hắn bảo vệ cho nơi bỏ đi này."

Bạch Hiểu Tình kỳ thực vẫn có biện pháp có thể bảo trụ Lộ thành , thậm chí cũng có thể bắt hung thủ, nhưng hiện tại Bạch Hiểu Tình cảm thấy vì một người tư lợi như Thành Chủ, đối với nàng mà nói chính là một loại vũ nhục.

Triệu Tử Tu ít nhiều có thể hiểu ý nghĩ trong lòng Bạch Hiểu Tình, cho nên vẫn không khuyên bảo, ngay thời điểm hai người cho rằng sự tình lần này sẽ kết thúc như vậy, mọi chuyện lại chuyển theo hướng khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người rời đi, đối với Lộ thành, hai người không có hảo cảm gì.

Chỉ là thời điểm hai người rời khỏi, một cái hắc y nhân đánh úp về phía Bạch Hiểu Tình, có một loại cảm giác thống khoái.

Bởi vì bây giờ là mùa đông, sáng sớm còn rất trễ, trời sáng sớm cũng chỉ tờ mờ sáng mà thôi, hơn nữa thời tiết rét lạnh như vậy trên đường tất nhiên không có ai, cho nên tên thích khách này mới đường hoàng động thủ với Bạch Hiểu Tình.

Xem ra hắn đã tính toán kỹ, muốn bóp nát quả hồng mềm, chỉ tiếc là, hắn đã chọn sai, nắm phải một cái xương cứng.

Hô lên một tiếng, chủy thủ cùng trường kiếm chạm vào nhau, nội lực của chủy thủ chặt đứt trường kiếm, đánh đối phương đến trở tay không kịp, hắn thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại có thân thủ tốt như vậy.

"Thực lực không đủ còn muốn giết người? Ngu xuẩn!"

Người đầy máu, Bạch Hiểu Tình cho dù không nhìn đều biết người trước mắt chính là ác ma giết người trong Lộ thành, hôm nay hắn đã xuất trước mặt nàng, như vậy nàng sao có thể thả hắn đi.

Chỉ tiếc, đối phương so với nàng tưởng tượng không được như vậy. Lúc giao chiến, nàng thấy hắn rất quen thuộc địa hình trong thành, xoay người mà đi, nhìn bóng người biến mất, khóe miệng Bạch Hiểu Tình gợi lên ý cười lạnh thấu xương.

Tốt lắm, vốn nàng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng hiện tại xem ra, nếu nàng mặc kệ, thì thật có lỗi với hung thủ.

Thời điểm Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu trở lại ngay sau khi vừa mới trả phòng, tiểu nhị trong quán trọ đều nhảy dựng, đây là có ý gì, sao vừa rời đi đã trở lại?

"Chúng ta chuẩn bị rời đi, nhưng lúc sắp ra khỏi thành bị tên ác ma giết người kia trực tiếp ngăn cản nên phải trở về, hắn đã không muốn chúng ta đi, chúng ta nên ở lại thì tốt hơn."

Bạch Hiểu Tình nói nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, không phải là nàng không muốn rời đi, mà là hung thủ không chịu cho nàng rời đi, căn bản chính là muốn đem tòa thành này vây khốn, sau đó đem từng người, từ từ giết chết.



Trong lúc nhất thời, dân tâm đại loạn, tất cả mọi người muốn đào thoát khỏi ma trảo của ma quỷ, thế nhưng lại không có cách nào rời đi, toàn bộ Lộ thành loạn cả lên.

"Cứ như vậy Lộ thành dù không muốn đại loạn cũng không thể."

Xem mọi người hoảng sợ, Triệu Tử Tu nhịn không được nhắc nhở Bạch Hiểu Tình, bây giờ không ra tay thật sự sẽ xảy ra chuyện.

"Cho dù vừa rồi giao thủ, thích khách kia cảm giác được ta có võ công liền trực tiếp xoay người bỏ đi, ta đối với bộ dáng của hắn hoàn toàn không biết gì cả, cho nên, ta nghĩ nên lấy manh mối từ một người khác."

Người kia tất nhiên là lão Thành Chủ, chỉ là manh mối này lại không dễ lấy a!

Lần này, Bạch Hiểu Tình giống như một thợ săn nhẫn nại, cùng đợi con mồi mắc câu, nàng tin tưởng mấy ngày nay tất nhiên có thể làm lão Thành Chủ hiểu tình thế hiện tại, vì bảo trụ Lộ thành, có một số việc, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, vẫn phải nói ra.

Kỳ thực mấy ngày nay lão Thành Chủ cũng rất lo lắng, một người lại một người vô tội bị liên lụy, lão Thành Chủ đã muốn đem việc này nói cho Bạch Hiểu Tình, nhưng lại không biết nên nói thế nào, mười lăm năm trước, tuy rằng hắn không tham dự trong đó, thế nhưng cũng không kịp thời ngăn cản mới tạo thành tai hoạ.

Nói đến cùng, cũng là hắn sai, cho nên, hắn không biết đối mặt như thế nào, bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể trốn tránh, giả bộ mọi chuyện đều không biết.

Nhưng hiện tại, bởi vì hắn không nói, lại liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy, hắn càng thêm không có cách nào đối mặt.

Hắn không muốn nói, bởi vì chuyện mười lăm năm trước, người trong Lộ thành toàn bộ đều bị như vậy, hắn nhớ tới sẽ cảm thấy khó khăn.

Nhưng hiện tại cũng không thể không nói, bởi vì nếu không nói, sẽ có càng nhiều người vô tội chết, Thành Chủ không rõ, ban đầu rõ ràng vì báo thù chuyện mười lăm năm trước, hiện tại vì sao lại biến thành như vậy?

"Thành Chủ, Bạch cô nương và Lệ Vương điện hạ bái phỏng."

Nhìn bộ dạng lão Thành Chủ, thân là thủ hạ bọn họ cũng rất lo lắng, không biết thế nào mới tốt.

Bọn họ cũng đều biết, lão chủ tử này nhiều năm cẩn trọng vì lộ thành làm bao nhiêu chuyện, nhưng hiện tại laị gây ra chuyện như vậy, bọn họ tin tưởng kỳ thực lão chủ tử trong lòng cũng rất khó chịu.

"Cho bọn họ vào đi."

Vô lực lắc đầu, hiện tại hắn còn có thể cự tuyệt sao? Nếu tiếp tục cự tuyệt, Lộ thành sẽ triệt để xong đời.

Hơn nữa hắn cũng nghe nói, Bạch Hiểu Tình cũng bị ám sát, nếu bọn họ không nguyện ý, Lộ thành có thể sẽ triệt để bị hủy diệt, mà hiện tại họ còn đến đây tìm hắn, đã nói lên họ thật tâm muốn trợ giúp Lộ thành.

"Lão Thành Chủ, mấy ngày không thấy, không biết ngài có thể cho ta đáp án hay không?"

Bạch Hiểu Tình như trước cười, nhưng lão Thành Chủ đã phát hiện bên trong nụ cười đó có ý khác, hắn cũng nghe nói lần này Bạch Hiểu Tình bị ám sát.

"Bạch cô nương, có thể cho lão thần vài ngày, để lão thần ngẫm lại chuyện đã từng xảy ra để giao đãi với Bạch."

Tuy rằng kỳ thực trong lòng hắn vẫn không cam nguyện, nhưng có lẽ lúc này, nếu không nói ra, chỉ sợ thật sự sẽ sinh linh đồ thán.



"Được, một khi đã như vậy, năm ngày sau Hiểu Tình lại đến bái phỏng."

Bạch Hiểu Tình không nói một câu vô nghĩa, chỉ là mỉm cười, lưu lại một câu liền rời đi.

"Hắn sẽ nói hết mọi chuyện đã từng xảy ra sao?"

"Đương nhiên, bởi vì hắn không muốn hủy diệt Lộ thành, chỉ bằng điểm này, hắn nhất định sẽ kể chuyện mười lăm năm trước từ đầu đến cuối cho ta biết!"

Hai người chậm rãi tiêu sái trở về quán trọ, mà lúc này, ở một góc đường có người nhìn hai người không chớp mắt...

"Ai cho phép ngươi nhiều chuyện, Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu đã đi, thì để cho bọn họ rời đi, vì sao còn ngăn bọn họ lại, nếu kế hoạch của ta bởi vì hành vi ngu xuẩn của ngươi mà thất bại, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Nửa ngày trong phòng không có tiếng nói vang lên, không biết qua bao lâu, mới có một thanh âm ủy khuất vang lên, rõ ràng là giọng của nữ tử, thanh âm nhu nhược, làm người ta trìu mến.

"Ta làm tất cả những thứ này đều vì ngươi, tuyệt đối không thể để Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu còn sống rời khỏi nơi này, ở ngoài mặt bọn họ có lẽ sẽ mặc kệ mọi chuyện nơi này, một khi bọn họ rời đi có thể tìm quân đội đến, đến lúc đó chúng ta liền xong đời rồi."

Thanh âm nữ tử có chút kích động, thế nhưng khó nén sự thân thiết đối với nam tử, hiển nhiên, tâm tư thiếu nữ này đối với nam tử tuyệt đối không bình thường.

"Xong rồi liền xong rồi, ta chưa từng nghĩ tới sau chuyện lần này ta còn có thể sống, hiện tại ta sống vì một mục tiêu duy nhất là giết những người đã làm bị thương bọn họ, sau đó, ta có thể an tâm đi theo họ."

"Bọn họ đã đợi ta lâu lắm rồi." Trong thanh âm của hắn mang theo một tia tưởng niệm, trong miệng hắn bọn họ giống như là thân nhân cửu biệt.

Loại hoài niệm này, là không muốn xa rời, làm cho người ta có thể cảm nhận được những người đó đối với hắn có bao nhiêu quan trọng.

Mà nàng, ở giờ khắc này lại im miệng, nàng biết hắn sống đều là vì báo thù cho những người đó.

Nhiều năm như vậy, nàng nỗ lực học võ, cũng là báo thù cho những người đó, tất cả ý nghĩ của nàng đều là báo thù, báo thù, báo thù!

Nhưng nàng cũng không nói qua, nàng làm hết thảy cũng đều vì hắn, nếu trên cái này thế giới không có hắn, nàng cũng không có khả năng làm ra những chuyện điên cuồng như vậy.

"Ngươi nói với ta, nhiều năm như vậy, ngươi trừ bỏ báo thù còn có việc gì sao, trừ bỏ vì bọn họ báo thù, còn có chuyện gì đọng lại trong đáy lòng ngươi không!"

Thanh âm nữ tử có chút kích động, hình như là muốn hắn tỉnh táo lại, trong lòng không nên chỉ có cừu hận, nhưng hiển nhiên không có gì hiệu quả.

"Không có, đây là toàn bộ ý nghĩa cũng là sinh mệnh ta, đợi đến khi hoàn thành, mạng của ta cũng kết thúc. Nàng đã đợi ta rất lâu, mười lăm năm, vẻn vẹn đã mười lăm năm, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng đợi như vậy."

Thanh âm của hắn mong manh, tùy thời đều có thể bị gió thổi bay...

Tình thế trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều có người chết, trong thành trở nên cực kì yên tĩnh, ban đêm thậm chí đều bắt đầu có giờ cấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook