Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 21: CHƯƠNG 21

Nhân Giang Quan Chúng

21/07/2016

“Có thể để cho tôi tự ăn cơm không?” Băng Diễm đánh bạo khẩn cầu. Anh muốn thử, muốn kiểm tra phỏng đoán trong lòng anh. Anh không cần hạnh phúc giả dối, anh chỉ cần đáp án càng có thể làm cho anh an tâm. Nếu thỉnh cầu nhìn như vô lễ không có suy nghĩ của anh cũng có thể được đồng ý, nói lên nơi này thật sự đối xử với đàn ông đủ rộng lượng.

Phó Chỉ Lan hết sức tôn trọng ý nguyện của Băng Diễm, sắp đặt bàn ăn ổn thỏa, lại chỉ vào một núi tạp chí đặt trên bàn, dịu dàng nói: “Chúng ta không có trở ngại ngôn ngữ giao tiếp, nói vậy chữ viết, văn bản cũng không quá khác biệt. Tất cả sách trong phòng này anh đều có thể xem, có một số việc tôi chưa chắc nói rõ được, anh đọc sách có lẽ sẽ tự hiểu được. Tạp chí trên bàn tạp chí nhiều hình ít chữ, càng dễ hiểu hơn. Đương nhiên, phải đợi thân thể anh nghỉ ngơi khỏe hơn hãy xem. Giờ anh phải nằm thêm, việc gì cũng đừng làm.”

Băng Diễm gật đầu, cố gắng dựa vào giường ngồi dậy, tự mình ăn cơm.

Phó Chỉ Lan nghĩ lát nữa mình còn phải nói chuyện với Băng Diễm, cũng nên ăn bữa sáng của mình trước, vì thế quay lại nhà ăn.

Lúc này Đổng Thanh Hạo đã dùng cơm xong, lại dặn dò vài vấn đề thuốc men, chào tạm biệt rồi đi khỏi.

Phó Chỉ Lan vội vàng ăn xong bữa sáng, đang muốn quay về thư phòng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, xem ra dãy số hiện ra, là từ văn phòng công ty tổng giám đốc, cô không dám chậm trễ, nhanh chóng nhận cuộc gọi.

Ông chủ nói chuyện rất ôn hòa, đầu tiên là khách khí, một phen hỏi han ân cần chăm sóc cấp dưới, ngay sau đó chuyện vừa chuyển, nói ra nguyên do. Ai bảo Phó Chỉ Lan năng lực cao siêu, là trụ cột nòng cốt của công ty, phải hoàn thành một hạng mục lớn, không có cô, hoàn thành chuyện này thật khó khăn. Tuy ông chủ phê chuẩn cho cô nghỉ bệnh, nhưng vẫn không chống nổi áp lực từ hạng mục như lửa sém lông mày này, nên không thể không tự mình ra mặt, khẩn cầu Phó Chỉ Lan có thể tận lực tham gia công việc.

Chỗ tốt của việc hiện đại hoá, là không chỗ nào không làm việc được, cho dù trốn ở nhà cũng có thể xử lý công việc. Điện thoại vừa tắt, Phó Chỉ Lan ngoan ngoãn đi đến thư phòng, chuẩn bị nhận tư liệu công ty chuyển phát đến.

Máy tính đặt trong thư phòng, trong phòng cũng còn có Băng Diễm đang lung túng mờ mịt.

Phó Chỉ Lan thở dài một hơi, mang chén đĩa bị Băng Diễm ăn sạch sẽ đi.

Băng Diễm chú ý tới vẻ mặt buồn rầu của Phó Chỉ Lan, anh bất an nói: “Là ngài ghét bỏ tôi ăn quá nhiều sao? Tôi, lần sau tôi sẽ chú ý, tôi có thể vài ngày không ăn cơm.”

“Đừng sợ, không phải bởi vì chuyện của anh, là công việc của tôi. Tôi vốn xin nghỉ bệnh mấy ngày nay, không tính đi làm, kết quả vẫn bị ông chủ bắt ra sức.” Phó Chỉ Lan cũng không biết vì sao tự nhiên nói hết với Băng Diễm phiền não trong lòng, cứ như cô và anh là bạn bè quen biết lâu năm, không chút khách khí.

“Ngài phải ra ngoài làm việc sao?” Băng Diễm thân thiết hỏi một câu, không yên tâm nghi ngờ mình liên lụy cô.

“Đúng vậy, ở chỗ chúng tôi, dù là nam nữ, hay người không đi học cơ bản đều phải có công việc. Ông chủ là cấp trên của tôi, ông ấy là lão già nghiêm khắc.”

Phó Chỉ Lan vừa giải thích, vừa hung hăng nghĩ đến lão già kia trong đầu. Tên kia là kẻ cuồng công việc, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày ít nhất làm việc ba trăm sáu mươi ngày, mỗi ngày đi sớm, về trễ, đam mê tăng ca, không thích gì hơn, luôn luôn có thủ đoạn kích thích nhân viên liều mạng làm việc. Ông già này là bậc tiền bối được sùng kính bởi cha mẹ cô, lúc trước mất không ít công sức mới sắp xếp cô vào công ty của ông học bản lãnh thật sự. Mấy năm nay cô bị lão nhân này tra tấn đến chết, dần dần tiết tấu làm việc trở nên nhanh chóng, cũng biết thêm được không ít kiến thức.

“Cấp trên của ngài là nam nhân?” Băng Diễm kinh ngạc lên tiếng.

“Đúng vậy.” Phó Chỉ Lan kiên nhẫn nói, “Không chỉ có như thế, ở trung quốc cổ đại, địa vị của đàn ông cao hơn phụ nữ rất nhiều, gần như ngược lại với Đại Chu các anh. Phụ nữ ở nhà giúp chồng dạy con, đàn ông ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình. Làm hoàng đế, nắm giữ chính quyền, buôn bán, hầu như đều là nam nhân. Tuy hiện đại tuyên truyền nam nữ ngang hàng, nhưng ở những nơi xa xôi lạc hậu, tình huống trọng nam khinh nữ cũng không hiếm thấy.”

“Ồ?” Cho dù trước đó đã có chút căn bản, khi Băng Diễm nghe đến lí do phân công trách nhiệm như vậy, không nhịn được mà kinh ngạc kêu lên.

“Cho nên, ở nơi chúng tôi dù trải qua mấy ngàn năm, phụ nữ vẫn là kẻ yếu cần đàn ông bảo hộ chăm sóc.” Phó Chỉ Lan kiểm điểm bản thân nói, “Ngày trước tôi hoảng loạn trốn tránh, nghĩ có thể xử lý đơn giản, lười cố gắng ra sức giải thích. Vừa rồi những lời này nếu tôi nói sớm một chút, để làm cơ sở cho anh hiểu, có lẽ sẽ không sẽ phát sinh chuyện đêm hôm kia. Tôi cảm thấy chắc hẳn anh thực thông minh, rất hiểu ý người, sẽ không là loại người miễn cưỡng người khác.”



Băng Diễm ngơ ngác gãi đầu, trong đầu như nổi lên tiếng chuông vang ong ong, trong lòng gợn lên sóng to gió lớn quay cuồng không dứt.

Quan niệm thình lình bị thay đổi đảo điên, trong tích tắc anh không thể hoàn toàn tiếp nhận, tiêu hóa, anh liều mạng trấn định suy nghĩ, nhưng lại nhịn không được lo lắng miên man.

Vùng đất Thần Tiên vậy mà là một quốc gia có quan niệm trái ngược Đại Chu sao? Địa vị đàn ông thậm chí lại từng cao hơn phụ nữ? Nghe thấy chuyện này thật không nói nên lời ?

Dựa theo quan niệm này, suy ra một đêm kia anh làm như vậy với cô, rất vô lễ, rất xấu xa đúng không ? Cô tức giận là phải rồi.

Sau đó, cô để anh đi theo bạn của cô, cũng không phải cố ý nhục nhã anh, không phải tặng anh cho người ta.

Anh hiểu lầm cô.

Thế nhưng cô không trách anh, còn cho phép anh ở lại, chữa thương cho anh, lúc này còn có thể bình tĩnh giảng thích rõ ràng với anh. Cô, cô đúng là tốt quá.

Tốt đến mức vượt xa mong muốn của anh, tốt đến mức càng làm anh thêm tự xấu hổ, không dám lại ngẩng đầu nhìn cô, sợ sẽ làm bẩn cô.

Phó Chỉ Lan không để ý đến chút biến hóa cảm xúc của Băng Diễm, cô vòng qua bàn mở ra máy tính, sau đó tiện tay cầm lấy một tờ tạp chí đặt ở chỗ Băng Diễm đang chiếm dụng.

“Thực xin lỗi, tôi muốn xử lý công việc trước, anh không ngủ được hãy xem sách đi, có vấn đề thì có thể hỏi tôi, thấy mệt thì nghỉ ngơi, đừng khách sáo.”

“Vâng.” Băng Diễm nhẹ giọng đáp ứng, bắt buộc mình bỏ qua suy nghĩ phức tạp cùng không yên lòng, làm theo lời cô nói, tĩnh tâm xem tạp chí. Hiểu lầm là vì anh không biết, anh phải mau chóng hiểu biết thế giới của cô mới có thể hiểu ý cô. Hơn nữa anh không dám quên trách nhiệm của mình, bất kể giá nào, anh đã là người đàn ông của cô, cô là thê chủ của anh, nhưng anh muốn tìm cách thuyết phục cô về Đại Chu với anh, đó là việc lớn quan trọng nhất.

Phó Chỉ Lan đang làm báo cáo, một lúc sau ngẩng đầu, phát hiện Băng Diễm cũng không ngủ, mà đang cầm một quyển tạp chí, nhập tâm xem.

Phó Chỉ Lan chăm chú nhìn kỹ, đột nhiên tái mặt. Bản tạp chí Băng Diễm đang xem kia, lại đúng ngay tạp chí cô cố tình nhờ bạn bè mang về từ Nhật Bản có không ít chuyện sex cấm trẻ em. Bên trong tạp chí ngập tràn ảnh màu của mỹ nam ăn mặc hở hang. Cô vốn rất thích thân hình cao lớn, cường tráng, uy mãnh, bởi vậy, bản đặc san Ricky này tập trung các tư thế mê người của loại hình này lại, làm cho phụ nữ xem xong chảy máu mũi, nghĩ đến chuyện bậy bạ với mấy đại soái ca.

“Băng Diễm, quyển sách kia…… Khụ khụ…… Thật ra, tôi không nên cho anh xem.” Phó Chỉ Lan đứng lên, đi qua, xấu hổ giải thích, định cất quyển tạp chí đi.

Thật ra Băng Diễm vừa mới xem xong một quyển [ Hoa Hạ lý ], mặc dù có những chữ viết không quá giống với chữ anh biết, nhưng liên kết các chữ lại, dù chỉ đoán mơ hồ, đọc để hiểu thôi cũng không có quá sức. Phong cảnh được vẽ trong sách rất thật, người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Thật sự là rất thần kỳ.

Băng Diễm xem quyển xong này, tiện tay lại lục lọi mấy bản phía dưới, thoáng nhìn vội qua mới chú ý tới có một quyển sách vẽ toàn là những người đàn ông bình thường xấu xí như anh, anh thật sự rất tò mò trong đó thật ra viết cái gì. Nhưng anh vừa mở bản tạp chí này ra, chưa kịp nhìn rõ chữ, đã bị ngăn cản.

“Quyển này, tôi không thể xem sao ?” Băng Diễm ngoan ngoãn trả lại quyển sách, lại hơi không cam lòng, hỏi một câu.

Phó Chỉ Lan nhìn ánh mắt Băng Diễm vô tội, khát vọng học hỏi, không khỏi mềm lòng, cô còn dấu giếm làm gì. Huống chi, có lẽ đó đúng là cơ hội tốt.



Cô cười, lật đến trang sách có người mẫu nam cô thích nhất, còn nghiêm túc giải thích nói: “Thật ra cũng không phải không thể. Tôi đang muốn nói với anh, có thể là bởi vì vấn đề quan niệm xã hội, ở nơi này, rất thích đàn ông loại này. Đàn ông có bộ dạng cao lớn cường tráng, làn da màu đồng cổ, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tràn ngập hơi thở dương cương, khá được hoan nghênh. Nói cách khác, ở trong mắt tôi, anh đạt tiêu chuẩn mỹ nam tử. Mà em họ tôi, cái loại này, thuộc loại quá ẻo lả mà không đủ nam tính, dù sao tôi là không cảm thấy nó giống đàn ông, nhưng xu hướng thời đại thay đổi nhanh chóng, mấy cô nhóc trẻ trung có thể sẽ thích kiểu giống nó.”

Cho tới bây giờ Băng Diễm chỉ biết đau mới có thể làm cho người ta hít thở không thông, mà không biết rằng khi tột cùng hạnh phúc rơi xuống người anh, cũng sẽ làm cho anh thở không ra hơi. Anh thật sự không phải đang nằm mơ chứ?

Nếu cô không phải cố ý dỗ dành, an ủi anh, như vậy thật ra thì anh ở trong mắt cô cũng không xấu xí. Anh ngược lại là loại đàn ông mà cô thích?

Rất hạnh phúc !

Như ở đám mây bay bay, như rơi vào giấc mộng đầy màu sắc.

Như mê như say.

“Lúc trước ở trong sơn động, tôi vừa mới chia tay với bạn trai trước, thất tình, buồn bã uống đến đầu óc không tỉnh táo, lại vừa thấy anh đẹp trai mê người như vậy, không khống chế được, ý loạn tình mê, mới hôn anh.” Phó Chỉ Lan hết sức ăn năn, “Sau đó hơi tỉnh táo lại, cũng vẫn vì tướng mạo của anh, mới quyết định mang anh về nhà. Nhưng, tôi cũng không muốn giữ anh lại lâu dài.”

Trái tim Băng Diễm như ngừng đập, mộng đẹp dường như sắp tiêu tán, vô cùng căng thẳng, lại không biết nên nói gì, hay làm gì để ngăn cản.

“Tôi thậm chí từng một lần hối hận, để anh ở lại, còn bị anh cưỡng ép……”

“Thực xin lỗi.” Anh vội vàng giải thích, vô cùng áy náy.

Phó Chỉ Lan nhìn soái ca tự nhận sai, thản nhiên cười: “Đương nhiên tôi cũng sai, vì thế tôi sẽ phụ trách. Nhưng tôi nghĩ, tôi chưa chắc là thê chủ anh muốn tìm. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, có cha mẹ, anh trai, có bạn bè và sự nghiệp của mình. Tôi chưa từng nghĩ muốn tới thời không khác. Anh vừa mới tới thế giới này, mở mắt ra liền thấy tôi, đây thuộc loại tư tưởng ỷ lại như chim non. Sau lại vì quá nhiều hiểu lầm, anh và tôi mới có thể có da thịt thân mật. Tôi hy vọng anh có thể tỉnh táo lại, cẩn thận hiểu rõ nguyên nhân hậu quả. Tôi cảm thấy anh trước tiên cần hiểu biết thêm về thế giới này, lại làm ra lựa chọn cùng quyết định sáng suốt. Tôi đồng ý giúp anh hiểu rõ hơn về thế giới này, đối với cuộc sống tương lai khi anh chưa thể độc lập, tôi có thể cung cấp mọi thứ cho anh.”

“Theo ý ngài, là nguyện ý thu nhận tôi, nguyện ý giúp tôi sao? Nhưng tôi đã là đàn ông của ngài, vì sao ngài lại còn muốn tôi đi tìm thê chủ?” Băng Diễm ngỡ ngàng, luống cuống đặt câu hỏi.

“Anh vẫn chưa hiểu rõ ý tôi. Ở chỗ chúng tôi, trai gái thích nhau cùng ở một chỗ, không thích thì chia tay, kết hôn rồi lại ly hôn, đều sẽ vẫn tìm được người khác đăng ký kết hôn. Vả lại, anh và tôi cũng không kết hôn, ngay cả người yêu cũng không thể tính, nhiều nhất là quan hệ hai người khác phái ở cùng nhà mà thôi.” Phó Chỉ Lan trịnh trọng nói, “Trên đời này có ngàn vạn người phụ nữ xuất sắc hơn tôi, chỉ là anh còn chưa thấy các cô gái ấy.”

“Ngài, không thích tôi sao ?” Băng Diễm đau buồn nhắm mắt lại, giọng nói cũng không kìm chế được mà run run. Cô nói không phải không có lý, cô luôn luôn cố gắng khuyên giải anh, nhưng cô không biết, anh thật sự rất thích cô. Không chỉ bởi vì dung mạo của cô, còn bởi vì tính cách của cô, thiện lương và khoan dung của cô.

Cô là nữ thần hoàn mỹ trong cảm nhận của anh. Anh căn bản không cần lại tốn hơi sức đi tìm người khác.

Nhưng mà, có phải là cô chê bai ghét bỏ anh?

Dù cô nói uyển chuyển như vậy, cô ẩn giấu ý tứ, cuối cùng vẫn là sắp sửa tiễn bước anh đi?

“Tôi không biết.” Phó Chỉ Lan để tay lên ngực tự hỏi. Cô không rõ mình thật ra là thích Băng Diễm theo kiểu nào, là bị nhan sắc anh mê hoặc, hay là đồng tình áy náy mới cảm thấy anh đặc biệt, đặc biệt đến mức không muốn rời xa.

“Như vậy ngài thích đàn ông thế nào?” Quốc sư đại nhân từng dạy Băng Diễm, lúc không hiểu nhất định phải hỏi ngay lập tức. Hỏi rõ ràng tiêu chuẩn của đối phương, anh mới có thể có cơ hội làm cho đối phương vừa lòng. Cho nên anh gấp gáp muốn biết, cô thật ra là thích đàn ông thế nào. Nếu có một ngày, anh có thể đạt tới cái tiêu chuẩn kia, biết đâu có thể trở thành người trong lòng cô?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook