Hải Thượng Hoa Đình

Chương 39

Bồng Lai Khách

27/07/2020

Chạng vạng ngày tiếp theo, Hề Tùng Chu đúng hẹn tới đón giáo sư Chu và Chu thái thái cùng Mạnh Lan Đình đi ra ngoài ăn cơm.

Hắn cắt tóc, mặc một bộ âu phục kẻ sọc màu xanh đậm, đeo cà vạt, trên cà vạt có ghim kẹp, vô cùng nho nhã, lộ ra phong độ thành thục trầm ổn của nam tử, cực kỳ hút mắt. Đến cả Chu thái thái nhìn thấy hắn đều mắt sáng ngời, nhịn không được trêu ghẹo: “Tùng Chu, hôm nay không phải ăn sinh nhật, là muốn đi xem mặt phải không?”

Hề Tùng Chu cười: “Bá mẫu giễu cợt. Hôm nay có rảnh nên cháu mới sửa soạn một chút.” Hắn nhìn Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình cũng cười, đi theo Chu thái thái lên xe.

Địa điểm ăn cơm tối là một tiệm cơm kiểu Trung Quốc lâu đời tên là Tùng Hạc Lâu, ở gần Phạn Vương Cung. Đoạn đường này không phải náo nhiệt nhất, bài trí xem ra cũng kém khách sạn A Tam cùng tiệm cơm Tây nhưng đầu bếp lại rất có lai lịch, là từ trong cung mà ra. Có vài công thức bí truyền mà ở địa phương khác không bao giờ có thể nếm được. Chỗ này chuyên đón người có máu mặt ở Thượng Hải, mà lúc nào cũng kín chỗ, nếu khách bình thường không đặt trước mười ngày nửa tháng thì không thể nào vào đây ăn.

Cũng may Hề Tùng Chu có người quen, ngày hôm qua gọi một cuộc điện thoại nên tiệm cơm mới đem ghế lô để dành cho các trường hợp phát sinh cho bọn họ. Lúc bốn người tới thì được dẫn tới một căn nhã phòng. Một tiểu nhị ăn mặc theo lối xưa, đội mũ quả dưa, mặc quần áo ngắn, trên vai vắt một mảnh khăn trắng nhanh nhẹn tới châm trà gọi món, lại đưa lên hạt dưa. Trong lúc chờ đồ ăn lên, Chu thái thái liền lấy ra một cái hộp gói bằng lụa đỏ thẫm đẩy qua, cười nói: “Tùng Chu, sinh nhật cậu, kể cả những thứ tốt mà ta và lão Chu có thể lấy ra cũng chưa chắc đã lọt vào mắt cậu nên sau khi nghĩ kỹ chúng ta vẫn tặng cậu một cái nghiên mực cổ. Đây là mấy năm trước ta cùng lão Chu ở Bắc Đại lấy được của một người quen ở Lưu Li Xưởng, nghe nói là Phương Tống nghiên. Lão Chu mấy năm nay một lòng nghiên cứu toán học, cũng không có tâm viết chữ. Cậu là người tao nhã, cái này đúng là phù hợp, mong cậu đừng ghét bỏ.”

Hề Tùng Chu vội vàng đứng dậy, đưa tay ra tiếp nhận, hướng giáo sư Chu cùng Chu thái thái thành khẩn cảm tạ, nói: “Hôm nay nguyên bản là cháu mượn cớ thỉnh hai vị tiên sinh tới ăn bữa cơm, lại để hai vị tặng cháu quà quý thế này, thật sự là hổ thẹn. Cháu nhất định sẽ bảo quản thật tốt.”

Giáo sư Chu vẫy vẫy tay, cười nói: “Cậu tuy học Kinh tế Phương Tây nhưng ta biết cậu rất có năng lực thư pháp. Cái nghiên mực này ở trong tay ta cũng chỉ để hứng bụi, đến tay cậu mới coi như hữu dụng, đâu có gì phải hổ thẹn chứ?”

Hề Tùng Chu lại lần nữa nói lời cảm tạ.

Mạnh Lan Đình cũng lấy ra cây bút mà mình mua tối hôm qua đưa tới, cười nói: “Thời gian chuẩn bị không nhiều nên tôi mua một cây bút, của ít lòng nhiều, mong anh hàng năm có ngày này, tuổi tuổi như lúc này.”

Trong đáy mắt Hề Tùng Chu có quang mang lập loè. Hắn nhận lấy, lại chăm chú nhìn nàng, chậm rãi gật đầu, nói: “Cảm ơn!”

Mạnh Lan Đình hơi hơi mỉm cười, thu hồi ánh mắt, bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm.

Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, đều vô cùng ngon miệng. Trong số bốn người thì giáo sư Chu, Hề Tùng Chu cùng Mạnh Lan Đình đều không phải người giỏi nói chuyện, cũng may có Chu thái thái nên mọi người vừa dùng bữa vừa nghe bà nói đông nói tây, không khí cực kỳ nhẹ nhàng. Một bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ. Ăn xong cơm mới có 8 giờ hơn. Hề Tùng Chu lái xe đưa mấy người trở về, tới gần Chu gia, lúc đi qua con đường cây xanh kia thì Chu thái thái nói ăn no quá, đề nghị dừng xe để mọi người xuống đi bộ chút cho tiêu cơm.

Giáo sư Chu bình thường vẫn mặc cho vợ an bài mọi việc thường nhật, thế nên bà nói muốn tản bộ thì ông cũng không phản đối. Vì thế Hề Tùng Chu liền đem xe ngừng ở ven đường, mấy người đi xuống.

Bây giờ là đầu hạ, gió đêm phơ phất, trên đường có tốp năm tốp ba người đi tản bộ. Cũng có người ngồi ở bên thân cây nói chuyện.

Chu thái thái khoác tay Mạnh Lan Đình, chậm rãi tản bộ một đoạn đường, nhìn trượng phu đang vừa đi vừa nói chuyện với Hề Tùng Chu ở đằng trước , nói: “Lan Đình, Tùng Chu thật sự là người tốt khó thấy. Nếu ta có nữ nhi thì xác thực sẽ ngày ngày thỉnh cậu ta tới nhà ăn cơm a.”

Mạnh Lan Đình không lên tiếng.

Chu thái thái lại nói: “Lan Đình, ngươi đừng ngại bá mẫu dài dòng. Ta biết ngươi hiện tại lo lắng chuyện của đệ đệ cho nên không có tâm tư đi nghĩ chuyện của mình. Nhưng việc này cùng việc đó đâu có mâu thuẫn gì. Chất nhi không có tin tức, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Ta cũng ngóng trông có thể nhanh chóng có tin tức tốt của hắn nhưng cho dù gấp cũng vô dụng. Tùng Chu kỳ thật cũng vẫn luôn hỏi thăm giúp ngươi. Lúc trước hắn biết được có người giống với đệ đệ của ngươi thì liền bỏ việc mà đi qua gặp, kết quả lại là hiểu lầm. Lúc ấy sợ ngươi biết sẽ thất vọng nên cậu ta đơn giản không nói ra.”

“Điều kiện tốt như vậy, nhân phẩm lại không lời gì để nói, người như vậy, thật sự không nhiều lắm, nếu cháu bỏ qua, rất là đáng tiếc.”

“Bá mẫu nói thật, ngươi mắng ta cổ hủ cũng được. Đừng nhìn hiện tại báo chí mỗi ngày đều cổ vũ bình đẳng nữ giới gì đó mà học theo. Bình đẳng tất nhiên là tốt nhưng có một nam nhân tri kỷ với ngươi mới là quan trọng. Vận nhất sau này có gió mưa gì thì ngươi cũng không cần một mình gánh vác, như thế chẳng phải tốt sao?”

“Ngươi cho rằng bá mẫu không nhìn ra sao? Mấy tháng ngươi ở đây, tuy không hề kêu khổ, gương mặt tươi cười với mọi người như chỉ sợ trong lòng so với ai khác đều bị dày vò. Nữ nhân chúng ta a, đôi khi hiếu thắng, nhưng nhẫn nhịn được thì cũng là phúc khí.”

Từ khi mẫu thân qua đời, trừ bỏ lúc mới tới Thượng Hải ngẫu nhiên gặp được Phùng Khác Chi, bị hắn vô cớ khi dễ, lại cảm thấy cực độ xấu hổ và giận dữ cùng bất lực, cảm xúc nhất thời mất khống chế nên nàng mới rơi lệ trên đường. Mấy tháng nay nàng không có tin tức đệ đệ nên càng không cho phép bản thân mình suy nghĩ về khả năng xấu nhất.

Nhưng giờ khắc này, Chu thái thái nói những lời này khiến trong lòng Mạnh Lan Đình bỗng nhiên cực kỳ khó chịu, thậm chí có chút đỏ mắt.

Nhưng nàng vẫn trầm mặc như cũ.

Lúc này, Hề Tùng Chu cùng giáo sư Chu đi ở đằng trước ngừng lại. Hề Tùng Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Lan Đình, nói: “Lan Đình, có thể cùng tôi đi tới đằng trước một chút không? Tôi có lời muốn nói với cô.”

Chu thái thái sửng sốt, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng buông tay Mạnh Lan Đình, miệng nói: “Được, được, các ngươi cứ từ từ nói chuyện. Ta vừa lúc muốn nói chút chuyện với lão Chu. Ông ấy ngày thường chê ta lắm mồm, vừa về nhà là trốn trong thư phòng, trừ bỏ ăn cơm đi ngủ, cả ngày không chịu thò mặt ra……”



Chu thái thái một bên oán giận, một bên đi đến khoác lên cánh tay giáo sư Chu, rồi hai người sóng vai, chậm rãi đi về phía trước.

Mạnh Lan Đình dừng bước. Hề Tùng Chu đứng ở trước mặt mặt nàng, cũng không nói gì.

Gió đêm thổi qua, bên tai vang lên tiếng lá cây xào xạc.

“Lan Đình, tôi thích em!”

Sau một lát, giọng nói của Hề Tùng Chu xuyên qua tiếng lá cây truyền vào trong tai Mạnh Lan Đình.

Đối với lời này, Mạnh Lan Đình kỳ thật cũng không phải chưa chuẩn bị tâm lý. Từ ngày ngẫu nhiên nghe được Chu thái thái nói mục đích Hề Tùng Chu về Nam Kinh thì nàng đã ẩn ẩn đoán được có lẽ có liên quan đến mình. Xuất phát từ sự băn khoăn vì không muốn cô phụ tình cảm của hắn nên nàng mới tận lực tránh ở chung với hắn.

Nàng cảm giác được hắn thích mình. Nhưng đột nhiên nghe thấy những lời này từ hắn vẫn khiến Mạnh Lan Đình cảm thấy xấu hổ. Nàng chần chờ, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nói gì cho phải.

“Em không cần phải cảm thấy áp lực gì.” Hề Tùng Chu vội nói. “Nếu được thì có thể để tôi nói hết những lời trong lòng không?”

Ngữ khí của hắn thành khẩn, mà cảm giác xôn xao trong lòng Mạnh Lan Đình cũng dần dần tiêu tan. Nàng ngước mắt nhìn hắn.

“Lan Đình, tôi cực kỳ thích em!” Hắn lại lần nữa nhắc lại. “Tôi vốn tưởng rằng đời này có lẽ mình vĩnh viễn sẽ không gặp được người mà bản thân muốn kết hôn cùng, rồi cùng vượt qua cả đời. Thẳng đến khi quen em……”

Ánh mắt hắn hơi lóe sáng trong bóng đêm, lúc nói chuyện hơi thở cũng có chút không yên, tâm tình giống nhưu vô cùng kích động.

Mạnh Lan Đình lại lần nữa rũ mắt, cắn cắn môi, muốn mở miệng.

“Thỉnh em chưa cần cự tuyệt vội, xin nghe tôi nói tiếp.” Phảng phất cảm nhận được nàng muốn nói cái gì, Hề Tùng Chu lập tức đánh gãy. “Không nói gạt em, lúc trước khi tôi xuất ngoại đi du học thì trong nhà có thay tôi đính hôn, nhưng tôi còn chưa về thì vị tiểu thư kia đã bất hạnh nhiễm bệnh qua đời. Tôi ở nhà là hàng thứ ba, bên trên có hai vị huynh trưởng, đều đã thành gia lập nghiệp. Có bọn họ nâng đỡ gia tộc, tôi mới có thể ở nước ngoài không có vướng bận mà học tập và sinh sống sáu bảy năm. Năm trước, bởi vì sức khỏe mẫu thân không tốt nên tôi mới về nước. Vừa về thì mẫu thân tôi đã thay tôi thu xếp hôn sự. Nhưng tôi đã không phải tôi năm đó nữa, không muốn hôn nhân bị sắp xếp nên luôn có chút tranh cãi với người nhà. Thế nên năm trước tôi mơi nhận lời mời đi Thượng Hải. Một là muốn sống trong bầu không khí học thuật, thứ hai vì tránh nảy sinh càng nhiều mâu thuẫn với mẫu

thân. Vốn đây chỉ là quyết định vô tâm nhưng không nghĩ vì thế lại gặp được em. Lan Đình, lần đầu tiên nhìn thấy em là tôi đã vô cùng ấn tượng. Tiếp xúc với em càng nhiều thì tôi càng cảm thấy em chính là bạn đời lý tưởng trong lòng mình. Nếu tôi có thể có được tình cảm của em, vui vẻ đồng ý trở thành vợ tôi thì đây sẽ là chuyện may mắn nhất đời này của tôi, không gì sánh nổi.

Nhưng lúc trước tôi không dám theo đuổi em là vì sợ em vô cớ bị cuốn vào tranh cãi giữa tôi và mẫu thân. Cho nên hơn một tháng trước, tôi cố ý trở về Nam Kinh, hướng mẫu thân nói tình huống của mình. Tôi nói với bà tôi không thể chấp nhận hôn nhân sắp đặt, nếu bà khăng khăng theo ý mình thì cả đời này tôi sẽ không cưới.

Ta lợi dụng tình cảm của mẫu thân với mình mà buộc bà thoái nhượng. Đây là cực kỳ bất hiếu. Hơn nữa, lúc mẫu thân tôi biết tôi có đối tượng ái mộ, mà đối tượng lại là em thì……” Hắn nhanh chóng giương mắt nhìn về phía Mạnh Lan Đình, dừng một chút.

“Thỉnh em thông cảm tôi chưa được em đồng ý đã tự tiện nói với mẫu thân về em. Nhưng theo tôi nghĩ thì việc tôi yêu em không phải việc gì thần bí không thể tuyên bố. Mẫu thân tôi biết người đó là em thì vô cùng tán thành. Tâm nguyện lớn nhất của bà hiện tại chính là tôi có thể thuận lợi được em chấp nhận.”

Hề Tùng Chu quay đầu, nhìn bóng dáng hai vợ chồng giáo sư Chu đang sóng vai đi đằng trước, có chút hâm mộ nói: “Lan Đình, tôi có thể có may mắn được em cho phép, từ nay về sau trở thành người bạn đời cùng em sóng đôi, giống như vợ chồng giáo sư Chu sao?”

Mạnh Lan Đình tâm loạn như ma. Tuy rằng đối với tình cảm đơn phương của hắn, cùng với hành động nhắc đến mình trước mặt người nhà hắn thì nàng cảm thấy rất là ngoài ý muốn, thậm chí có chút không vui. Nhưng với thái độ thản nhiên của hắn thì chút không vui này cũng không đáng nhắc tới, cũng rất nhanh tan thành mây khói.

Mạnh Lan Đình không phải là ý chí sắt đá, cũng không vô tình vô dục. Lấy điều kiện của Hề Tùng Chu, lại thêm tình cảm của hắn với mình thì nếu nói nàng không bị đả động là không đúng.

Nàng cũng có chút kinh ngạc với sự thẳng thắn của hắn. Dưới ánh mắt ôn nhu lại tràn ngập chờ mong của hắn, lại xuất phát từ cảm động, hoặc cũng có thể là dư vị cảm xúc vì mấy lời vừa rồi của Chu thái thái mà chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Mạnh Lan Đình rõ ràng cảm thấy một sự mềm yếu trước nay chưa từng có, giống như muốn rơi lệ.

Nhưng trong đáy lòng, lại giống như có ai đó ngăn cản nàng rơi lệ. Rất nhanh nàng đã nhịn xuống xúc động, thoáng quay mặt đi, đem nước mắt đẩy trở về, nói: “Tùng Chu, cảm ơn anh đã vì tôi mà làm hết thảy, tôi thật sự rất cảm động……”

Lúc nàng mở miệng nói câu đầu tiên thì Hề Tùng Chu phảng phất đã dự đoán được nàng muốn nói gì, tia sáng hy vọng trong đáy mắt lập tức tắt ngấm.

Mạnh Lan Đình nhìn thấy rõ ràng. Nàng chần chờ rồi nói: “Anh tốt như vậy, tôi nghĩ cho dù là cô gái nào được anh thổ lộ thì cũng không thể không có phản ứng gì. Nhưng thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu, huống chi đệ đệ của tôi hiện tại còn không có tin tức gì. Tôi cũng không có tâm tình đi suy xét việc tình cảm và hôn nhân của bản thân. Cho nên……”

Ngọn lửa trong mắt Hề Tùng Chu vừa mới tắt ngúm nay lại giống như được cứu mà sáng lên chút. Hắn lập tức gật đầu, giọng nói có chút gấp gáp: “Phải! Tôi rất hiểu, cũng thông cảm. Đêm nay tôi thổ lộ với em cũng không phải muốn em phải trả lời tôi ngay. Tôi sẽ chờ, chờ em suy nghĩ kỹ, dù bao lâu cũng được.”

Tôi không vội. Sở dĩ hiện tại tôi mạo hiểm có thể bị em cự tuyệt mà thổ lộ là vì muốn cho em thấy lòng mình, hy vọng em không cần cố lảng tránh tôi như trước. Thỉnh em cho tôi cơ hội được theo đuổi em, để em hiểu tôi hơn. Sau này lúc em suy xét thì mong em có thể coi tôi là một đối tượng để lựa chọn.



Lan Đình, tôi sẽ cố gắng hết sức để có được tình cảm của em!”

……

Một đêm này, Mạnh Lan Đình lại lần nữa mất ngủ. Nhưng lúc này nàng ngủ không yên là vì sự hoang mang lo lắng cho đệ đệ, cùng với tương lai mờ mịt và việc phải đối mặt với tình cảm của Hề Tùng Chu.

Tựa như Chu thái thái nói, một nam tử tốt như vậy mà bỏ lỡ thì có lẽ cả đời này nàng sẽ không gặp được người thứ hai.

Nếu bây giờ nàng đồng ý cùng hắn kết giao, trở thành bạn trai bạn gái thì kỳ thật cũng không có ảnh hưởng đến việc tìm kiếm đệ đệ. Nhưng một chuyện lý ra có thể dễ dàng gật đầu lại gian nan với nàng như thế.

Hiện tại nàng thật sự không có tâm tư đi suy nghĩ chuyện tình cảm. Trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang, trằn trọc khó ngủ. Ngày hôm sau nàng vẫn như cũ đến trường. Qua mấy ngày lại đi sớm về trễ, bận bận rộn rộn.

Mấy ngày nay, Chu thái thái cũng không hỏi Mạnh Lan Đình về nội dung cuộc nói chuyện của nàng và Hề Tùng Chu buổi tối đó. Lúc Hề Tùng Chu gặp Mạnh Lan Đình cũng vẫn tỏ ra bình thường, không hề khiến nàng cảm thấy xấu hổ vì lời thổ lộ đêm đó.

Điều khác biệt duy nhất là hắn càng đến Chu gia nhiều hơn, còn thường ở lại ăn cơm chiều, sau khi ăn xong sẽ ngồi một lúc rồi mới rời đi.

“Lại cuối tháng! Thời gian trôi qua nhanh quá, mỗi ngày chúng ta lại già đi!”

Buổi tối hôm nay, sau khi Hề Tùng Chu rời đi, Chu thái thái xé xuống tờ lịch treo trên tường, trong miệng lẩm bẩm một câu.

Trong đài truyền tới tiếng ca của Chung tiểu thư, mà Mạnh Lan Đình thì đang cắm bó hoa tươi mà Hề Tùng Chu mang đến.

Mặt nàng như hoa, bàn tay trắng như ngọc, lúc nghe thấy câu kia liền dừng tay.

Nàng nhìn cuốn lịch bỗng nhiên nhớ ra ngày mai chính là ngày đoàn Hiến binh “học sinh” của nàng tham gia đại hội thi đua quân sự.

……

Cùng lúc đó, tại phòng khách của Phùng công quán, Phùng Lệnh Mỹ mới từ bên ngoài trở về, ngồi ở trên sô pha, nhìn lão Diêm đang vội vàng chạy đến trước mặt mình, không vui mà nhíu đôi lông mày lá liễu.

“Lão Diêm, không phải cháu nói thúc nhưng gần đây thúc làm sao vậy? Luôn không tìm thấy thúc đâu! Gần đây công ty cháu bận vô cùng, vài lần muốn gọi thúc giúp lái xe mà không biết thúc chạy đi đâu, khiến buổi tối cháu chỉ có thể mượn tài xế của bằng hữu!”

Lão Diêm đổ mồ hôi đầy đầu, không khỏi khom người xin lỗi

“Bát tiểu thư, lão Diêm bận thật sự a! Mỗi ngày đi sớm về trễ! Tối hôm qua thế nhưng nửa đêm 12 giờ mới về! Tôi nghe lão Trương gác cổng nói hắn đang tích cóp tiền muốn cưới lão mụ tử nhà ai đó về ——”

Má Phùng chống nạnh đứng ở phía sau Phùng Lệnh Mỹ mà mắt lạnh liếc lão Diêm, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Bởi vì bất mãn, mấy ngày nay bà làm chè đậu xanh cũng không phần lão Diêm.

“Ai nha má Phùng, bà cũng không thể ngậm máu phun người! Ngàn vạn đừng nghe lão Trương nói bừa! Tôi đã một bó tuổi rồi, lão mụ tử nhà khác sao tôi dám màng!” Lão Diêm gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, thay bản thân giải thích, mà sau gáy không nhịn được túa mồ hôi.

“Vậy ông giải thích rõ ràng với Bát tiểu thư đi, mỗi ngày ông đều không thấy mặt đâu là vì làm cái gì hả? Tôi khuyên ông để ý chút, đừng để đến tuổi này rồi còn bị người ta chê cười. Mặt mũi của ông không nói, nếu để liên lụy đến Phùng công quán thì không tốt đâu!”

Lão Diêm há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Phùng Lệnh Mỹ vốn tâm tình không tốt, cũng không kiên nhẫn mà đứng dậy, đi lên trên lầu, vừa đi vừa nói: “Được rồi, lão Diêm thúc vẫn là về Nam Kinh đi, nơi này không cần thúc ở lại.”

Lão Diêm khiếp sợ nói: “Đừng! Bát tiểu thư, cô đừng đuổi tôi về Nam Kinh! Tôi không làm gì khác, tôi là bị Cửu công tử sai đi làm việc nên mới phải chạy cả ngày ở bên ngoài a! Tôi cũng không muốn a nhưng tôi không có biện pháp!”

Phùng Lệnh Mỹ dừng bước, quay đầu, hồ nghi mà nhìn vẻ mặt uể oải của lão Diêm: “Tiểu Cửu lại đang làm gì? Thúc nói rõ cho tôim nếu dám giấu diếm thì đừng nói về Nam Kinh, đêm nay tôi trực tiếp để thúc về quê, sau này đừng bao giờ trở lại!”

Giọng Phùng Lệnh Mỹ lập tức trở nên nghiêm khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hải Thượng Hoa Đình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook