Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 16: Tình cảm khác thường 2

Lạp Loạn

25/06/2017

"Liêm Di, không phải ngày mai con phải ra cửa hàng hỗ trợ sao?” Cha bật tivi, sau một hồi chuyển kênh thật lâu, rốt cục chọn được một kênh vừa ý.

"Đúng là như vậy.” Từ trong sách, tôi ngẩng đầu trả lời.

Cha chỉ chỉ quyển sách tôi đang xem: “Con đang xem sách gì vậy?"

"Là sách tiếng Pháp đó cha.” Bởi vì được Lý Minh Vũ nhắc nhở, tôi lần nữa lấy quyển sách tiếng Pháp từ trong tủ ra, lúc tốt nghiệp, tôi không có năng lực đi nước Pháp, hiện tại đã ba năm trôi qua, tôi cũng tích góp được chút tiền, có lẽ không lâu sau, tôi có thể dựa vào thực lực của mình để theo đuổi ước mơ rồi.

"À, học tập cho lên chuyên nghành cũng đúng.” Cha gật đầu: “Ôn lại kiến thức cũ rất tốt."

"Cha!“ Tôi bất mãn nói: “Chuyên nghành của con là thiết kế, không phải là tiếng Pháp."

"À?” Cha kinh ngạc: “Chuyện này cha quên mất!"

Tôi bất đắc dĩ thở dài, không phải là một vài lần cha quên chuyện liên quan đến tôi, từng có một lần, tôi học lớp năm bậc tiểu học, cha thế nhưng cho là tôi vẫn còn học lớp . . . Bất quá, hiện tại đối với tôi mà nói, việc trẻ ra một hai tuổi không phải là chuyện xấu!

"Hai người đừng nói chuyện nữa, tới đây dùng cơm đi.” Mẹ bưng cơm tối đặt lên bàn ăn, rồi lên tiếng gọi chúng tôi.

Khó có khi một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, tôi giúp cha lấy rượu ra. Thấy tôi rót rượu cho mình, cha mừng rỡ, mặt mày hớn hở, nhưng mẹ ở một bên càm ràm một chút.

"Kít —— " Cha nhấp một ngụm nhỏ rượu Bạch Cửu xong, vẻ mặt tiếc hận: “Nếu có con rể để uống cùng thì tốt rồi."

Nghe được lời này của cha, mẹ mới nhớ tới một chuyện, mẹ gắp cho tôi một ít rau chân vịt: “Lần đầu tiên xem mắt của con bé đã xong, nghe nói thời nay rất nhiều người đi xem mắt đó, như vậy sẽ dễ dàng tìm được nhà trai có điều kiện tốt. Liêm Di! Thứ sáu tuần sau con lại có một buổi xem mắt nữa, kiểu xem mắt này không giống kiểu xem mắt bình thường, kiểu xem mắt này giúp con có cơ hội tiếp xúc với nhiều người hơn, đầu tiên có thể làm bạn bè, sau đó từ từ phát triển, nếu có duyên phận với nhau thì tiến tới."

Tôi cúi đầu ăn cơm, chuẩn bị kỹ cho mình, cái gì cũng nghe không được. Đi xem mắt có thể có thêm bạn bè, sau đó từ từ phát triển, kiểu xem mắt này và kiểu xem mắt thông thường có gì khác nhau sao? Mẹ càng ngày càng dọa người rồi.

"Đừng chỉ ăn, con có nghe thấy không? Nói chuyện chút đi.” Mẹ dùng tay lay lay người tôi.

"Con nghe thấy mà, nếu có thời gian con sẽ đi."

Tôi ứng phó hai câu, nhưng mà mẹ vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Thời gian này ai sẽ đến đây?” Nhân cơ hội này, tôi để đũa xuống, muốn đi mở cửa, trốn ra khỏi thế lực phạm vi của mẹ.

"Leng keng. Leng keng.” Lúc tôi đi tới cửa, người ở ngoài cửa không có kiên nhẫn, lại ấn thêm một hổi chuông nữa.

"Tới đây!” Mở cửa nhìn thấy, thì ra người đứng ở bên ngoài là Giang Vũ Thần!

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy hỏi: “Em và người nhà cãi nhau sao?"

Giang Vũ Thần lắc đầu.

"Vậy em tới nhà chị làm cái gì?” Không phải lần trước Giang Vũ Thần đã đến nhà tôi ở qua đếm rồi sao, chả nhẽ cậu ấy có quyết tâm làm con trai nhà chúng tôi?

"Không có chuyện gì không được tới nhà chị sao?” Giang Vũ Thần phồng má, một chút cũng không hài lòng thái độ chủ nhân của Lam Di.

Cho nên tôi đành đổi một câu nói khác: “Được rồi, không biết hôm nay đại tiên đến điện tam bảo có chuyện gì?"

PHỐC, Giang Vũ Thần cười: “Lần trước ở nhà chị, hình như em đã làm rơi một nút áo ở phòng chị.”

Nút áo? Tôi sao lại không phát hiện ra nhỉ? Tôi cho hắn nhường đường cho Giang Vũ Thần đi vào nhà.

Cha mẹ đang ăn cơm thì nhìn thấy Vũ Thần tới, rất nhiệt tình chào hỏi cậu ấy, mời cậu cùng ăn cơm với nhà bọn họ, cha lại giơ giơ ly rượu lên hỏi Giang Vũ Thần có muốn một chén không.

"Chú và cô cứ ăn cơm đi, cháu tới đây để tìm đồ thôi, cháu không ăn cơm đâu."



"Tìm đồ à? Vậy thì cháu đi tìm đi, không cần để ý nhiều đâu, muốn lật chỗ nào thì lật, cứ coi như đây là nhà mình.” Muốn tìm cũng khoog phải là phòng của cha, nên cha trả lời thật sảng khoái.

Tuân lệnh xong, Giang Vũ Thần ngay lập tức đi về phía phòng tôi, tôi lười giúp cậu ấy tìm đồ, ngồi xuống bàn tiếp tục ăn cơm. Bất quá ngồi xuống, tôi đã hối hận quyết định của mình.

"Liêm Di, mẹ nói với con cái vụ xem mắt kia. . .” Không có bỏ qua cho tôi, mẹ lại tiếp lời: “Đối tượng xem mắt kia không được đẹp trai nh Giang Vũ Thần, nhưng mà cậu ta cũng được đó, trình độ học vấn là khoa chính quy, còn khá hơn nghiên cứu sinh, thạc sĩ và vân vân."

"Vâng, vâng, đúng là không tệ.” Tôi tùy ý ứng phó, cũng không để tâm lời mẹ nói lắm.

Lân tiếp theo bị mẹ oanh tạc còn chưa bắt đầu, Giang Vũ Thần đã tìm được nút áo, đi từ bên trong phòng.

"Tìm được rồi sao?"

"Vâng, cháu đã tìm được rồi.” Giang Vũ Thần cười vô cùng xấu hổ, cậu đến đúng lúc nhà người ta ăn cơm: “Chú và cô, cháu đã làm phiên hai người dùng bữa rồi, cháu xin phép về trước."

"Sao lại khách khí như vậy, cháu thật sự không muốn dùng cơm với nhà chúng ta rồi hãy đi sao?"

"Dạ thôi, cháu chào chú và côi."

Mẹ vỗ vỗ vai tôi, nói: “Đi tiễn Vũ Thần đi!"

“Có chuyện gì vậy mẹ, em ấy cũng đâu phải là không biết đường đâu."

"Thôi cô, không cần phải tiễn cháu đâu, mọi người tiếp tục ăn cơm đi!” Hôm nay Giang Vũ Thần rất là phối hợp với tôi, vừa đi tới cửa, quay người lại, mặt rực rỡ hướng về phía cả nhà chúng tôi phất tay nói.

Tôi ngồi xuống một bên tiếp tục ăn cơm, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến nụ cười rực rỡ của Giang Vũ Thần lúc cậu đi, tâm tình cậu ấy sao tự nhiên lại tốt như vậy? Không phải là bởi vì đã nhìn thấy thứ gì buồn cười ở trong phòng tôi đây chứ? Trên bàn tôi cũng không có mấy quyển truyện ngôn tình hay sách thiếu nhi, … hay là cậu ấy nghe thấy chuyện xem mắt của tôi mà mẹ nhắc đến?

"Ong—— " Tiếng tin nhắn đến vang lên.

Đang nằm ngủ trên ngủ giường, tôi nặng nề ngồi dậy. Đã hơn mười một giờ rồi, ai còn gửi nhắn tin vậy.

Sờ chiếc điện thoại di động trên bàn, trên màn hình hiện nên chính là "Giang Vũ Thần ".

"Rời giường, đi tới trước tủ sách, tập tranh thứ hai từ phía bên trái, mở trang thứ năm ra."

Làm cái gì vậy? Nhìn xong tin nhắn, lòng hiếu kỳ của tôi lập tức đã bị Giang Vũ Thần kích thích, chân tôi đi tới tủ sách phía bên cạnh, cầm lấy tập tranh mà cậu ấy bảo, lúc tới lật đến trang tranh thứ năm, ở phía dưới có một hàng chữ.

"Thật là đứa bé ngoan, để quyển sách này xuống, tiếp tục tìm quyển sách thứ ba phía bên trái, lật tới trang hai mươi."

Giang Vũ Thần rốt cuộc đang muốn làm chuyện gì?

Dựa theo lời nói của Giang Vũ Thần, tôi lại tiếp tục tìm quyển sách còn lại, lật tới trang hai mươi, trên đó có viết: "Thích cái trò chơi này không? Xế chiều ngày mai bốn giờ, em có việc tìm chị. Nếu muốn biết là chuyện gì, tiếp tục tìm quyển sách thứ tư phía bên trái, rồi lật đến trang mười ba."

Trò chơi. . . Người này có phải điên rồi hay không? Đêm hôm khuya khoắt không để cho tngười khác ngủ, ai lại muốn cùng cậu ấy chơi cái trò chơi trẻ con này chứ? Mặc dù rất giận tức giận, nhưng mà lòng hiếu kỳ của tôi vẫn không ngừng thôi thúc mình đi tìm cuốn sách thứ ba.

Trang thứ mười ba: "Xin chào! Giang Vũ Thần vĩ đại ngày mai tìm bạn có chuyện gì vậy? Chính là xem phim! Muốn biết vé xem phim được đặt đâu sao? Đi tìm quyển sách thứ nhất phía bên trái, lật đến trang thứ mười bốn, trên đó có ghi rõ chi tiết.”

Xem phim? Nói thật, sau khi tốt nghiệp đại học, rất lâu rồi tôi chưa đi xem phim. Bởi vì đã rơi vào trò chơi tìm kiếm vé xem phim, nên tôi muốn nhanh chóng tìm được thành quả, muốn nhanh chóng cầm được vé xem phim trên tay, cho nên tôi để cuốn sách thứ ba xuống, lập tức tìm cuốn sách thứ tư, nhưng ngay khi tôi mở đến trang thứ mười bốn, không những không có nhìn thấy vé xem phim, mà chỉ nhìn thấy một hàng chữ đủ để làm cho người ta căm tức!

"Chị đã bị lừa! Vé xem phim không hề ở trong nhà chị! Nó còn đang ở trong túi của em ~ ngu ngốc!"

Ói máu! Đem mấy quyển sách để lại kệ sách, tôi tức giận nằm sấp lên trên giường. Tôi lại bị Giang Vũ Thần vui đùa quay một vòng, lần nào cũng đều như vậy, nếu như Giang Vũ Thần đem đống tinh lực dùng để đùa bỡn người này áp dụng vào chuyện học tập, tôi có thể khẳng định khi Giang Vũ Thần 18 tuổi có thể đạt được trình độ tiến sĩ rồi! Để phòng ngừa lại bị Giang Vũ Thần đùa bỡn, tôi tắt điện thoại di động! Ngày mai đi xem phim sao? Chính cậu đi đi, tôi mới không đi!

Ngày hôm sau.



Thứ bảy cửa hàng gà rán, buổi trưa lưu lượng khách rất lớn, tôi mệt mỏi đến đau cả thắt lưng, mẹ không những không lên tiếng khích lệ câu nào, còn nói chuyện này là do cơ thể tôi thiếu rèn luyện.

Cuối cùng giờ ăn trưa cũng kết thức, đồng hồ đã điểm ba giờ rưỡi rồi.

"Nhân tiện lúc được rảnh tay, Liêm Di đi ăn cơm đi!"

"Mẹ, người rốt cục cũng nhớ tới chuyện con còn chưa ăn cơm nha."

"Được rồi, đừng oán giận nữa, con nhanh ăn cơm đi, buổi tối lại phải bận rộn đó."

"Con biết rồi."

Tôi rửa tay, muốn nhìn cha một chút. Bận rộn cả buổi sáng, cha chắc cũng đã đói bụng, cha đang há mồm thật lớn, một ngụm lớn gặm đùi gà, thấy tôi đi vào, cha đưa cho tôi một chiếc đùi gà.

"Cảm ơn cha."

"Khách khí làm gì chứ.” Cha lại cắn hai miếng lên cái đùi gà trên tay mình, nói: “Mặc dù tiệm gà này là do nhà chúng ta mở, nhưng thịt gà ở đây cha thật sự chưa từng ăn qua."

"Mẹ sợ cha ăn nhiều quen miệng sẽ thâm hụt thịt gà chứ gì."

"Cũng không phải, mà là mẹ con keo kiệt tiếc chút thịt gà thì có."

"Ha ha a —— "

Đang ở lúc hai người chúng tôi vui vẻ hòa thuận gặm đùi gà, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.

Hả? Sẽ là ai đây?

"Này, xin chào."

"Tôi. . . Tôi không tốt. . .” Hơi thở yếu ớt của ai đó, là Giang Vũ Thần sao? Nghe có vẻ giống giọng cậu ấy.

"Giang Vũ Thần?"

"Đúng, là em. . ."

"Em làm sao vậy? Ngã bệnh rồi hay là đã xảy ra chuyện gì? Điện thoại của em đâu rồi, em đang dùng điện thoại của ai vậy?” Tôi không ngừng đặt một đống câu hỏi, tôi cũng cảm giác được bản thân mình hình như có chút quá khẩn trương, có lẽ lần này cậu ấy lại đùa bỡn tôi!

"Em không có ngã bệnh. . . Em đang ở rạp chiếu phim. . . lúc trước còn đứng ở cửa chờ chị đến . . . lúc đó em không có để ý nên bị người ta đụng vào, rồi bị té ngã từ trên bậc cầu thang . . . Điện thoại di động của em bị hư rồi. . . Thật xin lỗi, điện thoại này là em mượn của người khác. . ."

Tôi càng nghe càng cảm thấy giọng nói của Giang Vũ Thần càng trở nên yếu ớt, không giống như cậu ấy đang diễn trò, hơn nữa, cũng bởi vì điện thoại di động của cậy ấy bị hư nên mới mượn điện thoại của người khác để xin lỗi tôi. . . OMG, sẽ không phải là cậu ấy thật sự té ngã đó chứ? Rạp chiếu phim có nhiều người như vậy. . .

"Em bây giờ đang ở đâu?"

"Còn đang ở cửa rạp chiếu phim."

"Vậy em chờ chị một lát, chị lập tức tới ngay!"

Cúp điện thoại, tôi nhanh chóng cởi bỏ đồ phục vụ của tiệm, rồi chạy về phía cửa tiệm.

"Liêm Di! Con đi đâu vây?” Cha đuổi theo, hỏi tôi.

"Vũ Thần xảy ra chuyện, con đi xem cậu ấy một chút, con sẽ về ngay!"

Chạy ra khỏi tiệm gà rán, tôi bắt một chiếc taxi. Giang Vũ Thần tham ăn tham uống, cho dù từ trên bậc cầu thang té xuống, chắc hẳn cậu ấy sẽ không bị thương gì lớn đâu. Ngọc Hoàng đại đế, Vương Mẫu nương nương, hai người nhất định phải phù hộ cậu ấy không có chuyện gì nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gọi Tôi Là Chị Được Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook