Gió Bụi Trời Nam

Chương 1: Tù nhân (1)

Tiểu Hài Nhi

06/06/2014

Ngọn đèn sắp cạn dầu, tỏa ra một thứ ánh sáng chập chờn lúc vàng lúc xanh, quỷ dị như lửa địa ngục. Những con chuột đói khát gầy trơ xương với bộ lông xơ xác chạy loạn khắp nơi, cố tìm kiếm một chút vương vãi những thứ khả dĩ có thể tống vào cái bụng trống rỗng của chúng. Tiếng chuột kêu chít chít bò dưới rơm loạt soạt, âm thanh này lọt vào tai gã lại có một cảm giác dễ chịu lạ thường. Gã cựa mình, lắc lắc nhẹ cánh tay để có thể chèn thêm tiếng leng keng vui tai của những vòng xích sắt đang quấn chặt quanh thân vào bản nhạc của bầy chuột.

“Thật là êm tai!”

Đúng lúc gã đang mơ màng thưởng thức những âm thanh kỳ diệu ấy thì cánh cửa to lớn của phòng giam nặng nề mở ra. Gã cáu kỉnh nói:

“Cậu làm phiền tôi nghe nhạc đấy!”

Tên lính gác châm dầu cho dĩa đèn xong, quay lại nhìn gã, chửi:

“Đồ điên! Sắp rục xương ở đấy rồi còn tưởng tượng ra lắm thứ!”

Hắn không quên ném lại cho gã tù nhân khật khùng một cái nhìn đầy khinh bỉ trước khi bước ra khỏi phòng giam. Nhưng những lời nói của tên lính gác dường như không lọt được vào tai gã, gã vẫn mỉm cười mơ màng nhìn ngọn đèn mới được châm thêm dầu. Ngọn đèn ấy cũng giống như gã vậy, tuy có lúc leo lét tưởng chừng như sẽ tắt, nhưng người ta sẽ lại châm thêm dầu, để đảm bảo ngọn đèn luôn sáng. Bởi vì ngọn đèn cũng giống như gã, sẽ không ai để tắt đi.

Đèn tắt đi, căn phòng này sẽ trở nên tối tăm, không thấy lối ra.

Gã chết đi, bí mật ấy sẽ theo hắn xuống mồ, không ai tìm thấy nữa.

Bởi vậy, ngọn đèn sẽ không tắt được. Gã cũng không chết được, vì bí mật gã nắm giữ quá trọng đại.

o0o

“Nửa năm trước, chưởng môn Long Biên Nguyễn Phùng đột nhiên mất tích. Ta đã tra ra, Nguyễn tiên sinh bị Lưu Phương Mục bắt giam ở trang Thụy Khuê. Trang chủ là Liễu Nguyên Thanh, bộ thuộc của Mục, theo Mục sang nước ta năm ngoái. Các con phải tiềm nhập vào trang Thụy Khuê, bí mật tìm nơi bọn chúng giam Nguyễn tiên sinh.”

“Sư phụ, chuyện này phái Long Biên đã biết hay chưa?”

“Ta e là vẫn chưa.”

“Sao mình không báo cho phái Long Biên, để họ cùng tìm kiếm Nguyễn chưởng môn?”

“Nguyễn Phùng vẫn chủ trương đóng cửa phái Long Biên, không tham gia vào việc khôi phục Lĩnh Nam. Hơn nữa, nội bộ phái Long Biên hiện tại cũng có nhiều uẩn khúc. Ta hy vọng, nếu các con có thể cứu Nguyễn tiên sinh ra, phái Long Biên sẽ sát cánh cùng chúng ta khôi phục đất tổ.”

“Vâng, thưa sư phụ.”

Hai thiếu niên, một nam một nữ, khẳng khái gật đầu rồi tung mình phóng vào màn đêm. Đến lúc họ đã đi xa, người còn lại đó mới cất tiếng hỏi:

“Đại nhân, ngài nghĩ là hai đứa trẻ này có thể tìm thấy Nguyễn Phùng à?”

Một bóng người cao lớn, từ trên ngọn cây nhẹ nhàng nhảy xuống, thong thả đáp:

“Ngươi không biết chúng có thể làm gì đâu! Hai thiếu niên này, bản lĩnh của chúng không tầm thường. Ta dạy một, chúng biết mười, chỉ luyện hai năm mà bản lĩnh bằng kẻ khác luyện bảy tám năm. Ngươi cứ chờ mà xem, không quá nửa tháng, chúng nhất định có thể tìm thấy Nguyễn Phùng.”

“Đành là vậy, nhưng trang Thụy Khuê là nơi ngọa hổ tàng long, chúng có giỏi cách mấy cũng sao đánh lại đám cao thủ của Liễu Nguyên Thanh? Đại nhân, có nên phái thêm người chăng?”

“Chúng sẽ xoay xở được thôi! Cuộc chiến của chúng ta còn rất dài, đây chỉ là một khảo nghiệm nhỏ, nếu như không vượt qua được, thì sao có thể hoàn thành những nhiệm vụ lớn hơn? Huống hồ, chúng ta vẫn ở sau quan sát chúng mà. Lo gì!”

o0o

Trời tháng sáu nóng như lò lửa, mặt trời chói chang giữa nền trời xanh ngăn ngắt. Đôi ba vệt mây nhỏ xíu chừng như bị mặt trời thiêu đốt, cứ mờ dần mờ dần rồi biến đâu mất. Đến cả ánh sáng phản chiếu từ dưới mặt hồ lên cũng khiến cho Lưu Cảnh cảm thấy khó chịu vô cùng. Cái thời tiết gì mà kỳ lạ, nóng thế này mà chẳng có lấy một tí gió, cây nào cây nấy không rung lấy một chiếc lá. Không gian như đông đặc lại trong hơi nóng hầm hập từ trên đổ xuống, từ dưới bốc lên.

Lưu Cảnh đưa tay áo lên lau dòng mồ hôi nhễ nhại từ trán chảy xuống, lẩm bẩm chửi rủa. Trời đày thân lão, đã muốn khô quắt cả cái xác già này rồi còn phải lo chuẩn bị tiếp khách nữa. Lão bước vào phòng bếp, cáu kỉnh quát hỏi bà bếp:

“Mụ Sen, chuẩn bị tới đâu rồi? Khách người ta sắp đến! Toàn ông lớn cả, khách phật ý thì cả mụ cả tôi đều phải tội đấy!”

Mụ Sen là một người đàn bà nhỏ con, trông càng quắt lại trong cái không gian bếp núc chật chội và nóng hừng hực này. Mụ khúm núm đáp:

“Thưa ông, vẫn đang chuẩn bị ạ. Mà người làm không đủ. Xin ông cho con cháu của con ở trang ngoại vào phụ cùng. Nó mới vào trang nên chưa được cho vào bếp.”

Trang Thụy Khuê có quy định, người làm mới vào trang phải ở trang ngoại ít nhất nửa năm mới được cho vào trang nội, được vào làm công việc trong bếp. Ấy là vì Liễu quản gia sợ người bên ngoài giả xin vào làm rồi giở trò trong bếp.

“Cháu mụ là đứa nào? Có chắc chắn gì không?”

“Thưa ông, nó là cháu đằng ngoại, nó ở với con từ lúc cha mẹ chết. Thưa ông, nó ngoan và lành lắm ạ, con xin bảo đảm.”

Lão chau mày ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lại khoát tay bảo:

“Thôi được rồi, cứ cho con bé vào làm một bữa nay thôi, bữa sau lại ra trang ngoại, nhớ chưa!”

“Dạ, đội ơn ông, con nhớ rồi ạ.” Mụ Sen khúm núm tạ ơn.

Lão Cảnh sắp xếp dặn dò qua loa rồi vội vàng ra khỏi bếp. Cái chỗ ấy, chắc hỏa ngục của Diêm Vương cũng chẳng nóng hơn được. Hèn chi mụ Sen ở trong bếp rồi quắt queo đến thế kia.

Bỏ lại những câu dặn dò léo nhéo của lão Cảnh, Ngọc Điểm nhanh nhẹn bước theo người dẫn đường đi vào trang nội. Nàng vờ cúi đầu lúp xúp chạy, mắt đánh một vòng ghi nhớ cảnh trí trong trang nội. Cứ mỗi khúc cua lại có một người canh gác, đảm bảo không có góc chết nào nằm ngoài tầm quan sát, muốn lẻn vào mà không bị nhìn thấy là chuyện không tưởng. Nơi này canh gác nghiêm ngặt như vậy, chứng tỏ bọn họ phải che giấu một thứ gì rất quan trọng, hoặc cũng có thể là một người rất quan trọng. Chẳng hạn như Nguyễn Phùng.

Người dẫn đường của nàng dừng lại, chỉ vào một căn phòng rộng nhưng tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt, vui vẻ nói:

“Em vào bếp phụ việc nhé, xong việc anh sẽ vào dẫn em ra, chớ đi lung tung, mất mạng như chơi đấy!”

Ngọc Điểm gật đầu, nhanh nhẹn bước vào bếp. Mụ Sen nhễ nhại mồ hôi, bỏ con cá xuống thớt, bảo nàng:

“Bé ơi, lại quạt lửa nồi canh hầm cái! Nhanh lên con!”

Căn bếp thật rộng nhưng chất đầy thực phẩm cả khô lẫn tươi, người này bước đi dẫm cả lên chân người kia. Mùi thức ăn thơm nồng, mùi khói bếp cay cay, mùi mồ hôi khen khét, trộn lẫn cùng đủ thứ mùi thực phẩm khác nhau tạo thành một thứ mùi hỗn hợp chẳng dễ chịu gì. Ngọc Điểm chẳng hiểu làm sao những người phụ nữ này có thể hít thở trong một không gian đặc quánh như thế.

Cuối cùng thì mặt trời đã bị tống xuống khỏi mặt đất, cơn nóng khủng khiếp của ngày đã được thay bằng những ngọn gió nhẹ hiếm hoi mang theo hơi sương thật dịu. Không gian giãn hẳn ra, để con người có thể tự do hít thở thoái mái hương thơm dịu dàng của hoa thiên lý. Căn bếp chỉ còn lại mình Ngọc Điểm với ngọn đèn dầu vàng vọt, đợi người đến dẫn nàng trở lại trang ngoại.

“Chờ anh lâu không? Đi ra thôi!”

Người dẫn đường xuất hiện với nụ cười khả ái, ngoắc tay gọi nàng. Ngọc Điểm lại im lặng cúi đầu bước theo. Nàng để ý, đường đi ra này không giống với đường đi vào lúc chiều. Người dẫn đường của nàng chừng như cũng đoán ra suy nghĩ ấy, quay lại nhìn nàng, nhẹ giọng giải thích:

“Vì có khách ở bên kia nên mình phải đi vòng qua đường này, xa hơn một chút nhưng cũng coi như là biết thêm một lối đi. Nếu em có ý định ở lại trang Thụy Khuê lâu dài thì trước sau gì cũng phải biết.”

Chợt bên kia hồ, giữa hòn đại giả sơn có ánh lửa lóe lên, mấy bóng người bước ra từ trong vùng cây đá tối mịt, vội vã rời đi trong im lặng. Ánh sáng dần xa, thân hình cao lớn của hai người đứng gác nơi ấy cũng lẫn vào bóng đêm mênh mông. Ngọc Điểm liếc nhìn người dẫn đường, thấy gã chẳng có vẻ gì là để ý đến chuyện bên kia hồ, vẫn rải bước về phía trang ngoại. Nhìn cổng trang ngoại mỗi lúc một gần, nàng lặng lẽ vận kình ra tay phải, đi sát người dẫn đường hơn một chút.

“Sau này nếu em có việc gì cần phải đi vào trang nội thì phải đặc biệt thận trọng. Nơi này trông vậy chứ nguy hiểm lắm, lỡ bước lệch đường một chút là mất mạng như chơi. Đi đâu cũng phải có người dẫn đi, chớ có đi một mình. Nhớ chưa?”

Ngọc Điểm giật mình, lập tức tản kình. Nàng không tự chủ ngẩng đầu nhìn người dẫn đường của mình, chỉ thấy gã đang quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng. Ngọc Điểm cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, trống ngực đập thình thình. Gã đã phát hiện ra rồi chăng?

“Nhớ chưa hả?” Gã trầm giọng hỏi lại.

Ngọc Điểm cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười gật đầu. Gã cũng gật đầu ra vẻ hài lòng, đưa nàng ra trang ngoại. Ra khỏi cổng, nàng ngoan ngoãn đi về phía nhà của người làm rồi nhanh như cắt lách mình đổi hướng ở một góc khuất. Đêm nay nàng muốn khám phá một nơi hay hơn cái nhà cho người làm ấy!

Trăng cuối tháng neo một góc trời, cong cong như mi mắt thiếu nữ khép hờ, chẳng rõ nàng đã ngủ hay chưa. Cái khép mắt ấy của nàng trăng giữa màn đêm thăm thẳm khiến người ta vừa sinh lòng xấu xa muốn làm điều bất chính, lại vừa nơm nớp lo sợ bị phát giác. Nhưng may thay, tấm sa đen của đêm nay đủ rộng đủ dày để che giấu bước chân của Ngọc Điểm. Nàng cẩn thận men theo bóng tối tiến về phía hòn đại giả sơn kia, nhẹ nhàng và uyển chuyển như một chú mèo.



Có tiếng cú rúc lên khe khẽ từ ngọn cây ngay cạnh. Âm thanh quen thuộc ấy mới đáng ghét làm sao. Trường Minh đến rồi!

Ngọc Điểm giả tiếng mèo đáp lại, tiến đến phía trên ngọn giả sơn. Nàng chợt cảm thấy, tiếng cú của Trường Minh và tiếng mèo của nàng sao mà giả tạo thế. Nhưng hai tên lính gác dường như vẫn không hề phát hiện ra có hai sinh vật đang tới gần, đứng im như hai pho tượng đá, lẫn vào trong bóng tối.

Bất thình lình, hai người cùng vọt tới, đồng thời phát chiêu Chung Cổ Tề Minh, hai tên lính gác đổ gục xuống, không kịp kêu lên tiếng nào. Ngọc Điểm lần dò vách đá trước mặt, không khó khăn đã tìm được lối vào. Hai người bước vào thông đạo, theo hướng ánh sáng phía trước thận trọng tiến vào.

“Liệu có phải là cái bẫy không? Sao dễ dàng quá vậy?” Ngọc Điểm nhỏ giọng thầm thì.

“Vào thì biết ngay!” Trường Minh cười nhạt, đáp.

Dầu trong đĩa đã sắp cạn, ngọn lửa leo lét lúc xanh lúc vàng, chập chờn muốn tắt. Trên giá gỗ chữ thập còn loang lổ máu khô máu tươi lẫn lộn, nhưng người bị đáng lẽ bị trói trên giá đã không còn nữa. Ngọc Điểm kinh nghi kêu lên:

“Người đâu rồi?”

“Người đã đi rồi!”

Một giọng nam dịu dàng, chừng như có pha một chút đắc thắng mỉa mai vang lên. Trường Minh giật mình lùi một bước thủ thế, chắn trước mặt Ngọc Điểm. Một người mặc y phục gia nhân trang nội trang Thụy Khuê đang ngồi trên bàn, chân chống lên ghế, tư thái ra vẻ ung dung nhàn nhã vô cùng. Gã mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn Ngọc Điểm, nhẹ giọng trách cứ:

“Hóa ra em không hề câm. Anh đã bảo em là không nên đi lung tung mà. Thật không biết nghe lời chút nào cả.”

“Là anh à?”

Ngọc Điểm kinh hoảng kêu lên, kẻ này chính là người dẫn đường cho nàng lúc trước. Gã đã biết thân phận của nàng, đã ở đây đợi nàng đến nộp mạng. Vậy mà nàng vẫn chẳng hề hay biết, hồn nhiên đưa cổ vào chiếc thòng lọng giăng sẵn.

“Đi thôi!”

Gã đột nhiên thở dài buông một câu gọn lỏn rồi tung mình lao tới. Trường Minh nhanh như chớp xông lên, tay phải phát chưởng đánh thẳng vào đầu, tay trái vát xéo từ trên xuống nhắm vào mang tai địch thủ. Người kia nhếch mép cười, nhún chân nhảy vọt lên cao, khoa tay đánh xuống, chưởng phong như chiếc nón chụp xuống đầu Trường Minh. Chàng hốt hoảng, vội đẩy chưởng vòng lên đỡ. Nhưng đối thủ của chàng chỉ lộn người, móc một cước trúng vai Trường Minh, sau đó nhảy về phía Ngọc Điểm.

Gã chụp lấy cổ tay nàng, nói như ra lệnh:

“Đi thôi, ở đây không còn gì cho em nữa đâu!”

Ngọc Điểm nhíu mày, dụng lực cườm tay đẩy ngón cái gã ra, chưởng tâm chụp lên bàn tay kẻ địch, lùi một bước gập tay lại. Tay trái nàng vòng lên biến thành trảo chụp lấy cổ tay gã giật mạnh, chân trái quét nửa vòng hất ngã địch thủ. Người dẫn đường của nàng hơi bất ngờ, người chúi xuống. Ngọc Điểm không bỏ lỡ thời cơ, phát liền hai chưởng một âm một dương đánh vào mặt gã, không cho đối thủ cơ hội tránh thoát.

Mắt thấy kẻ địch chắc chắn trúng đòn, nhưng đột nhiên Ngọc Điểm phát hiện hai chưởng của mình đánh vào khoảng không. Thân hình gã trơn tuột như cá chạch, nhẹ nhàng uốn mình lách khỏi đòn công kích của nàng.

“Con gái gì mà hung dữ vậy!”

Gã bỏ lại cho Ngọc Điểm một câu nói đầy hờn dỗi, tung mình lướt khỏi mật thất nhanh như một cơn gió. Một mùi hương lạ lùng phảng phất còn vương lại phía sau.

Trường Minh xoa xoa vai, tức tối chửi:

“Mả cha thằng giặc con!”

Ngọc Điểm lắc đầu, nói:

“Dường như anh ta không phải người của trang Thụy Khuê, nếu không thì chúng mình đã bị bắt rồi. Em đoán, Nguyễn tiên sinh hẳn đã được cứu ra rồi.”

“Nếu Nguyễn tiên sinh đã được cứu ra, vậy nhiệm vụ của chúng ta kết thúc hay tiếp tục?”

“Anh nghĩ sao?”

“Tiếp tục chứ! Ai cũng biết phái Long Biên không chủ trương chống Tống, như vậy Lưu Phương Mục bắt giam Nguyễn tiên sinh, không giết mà dùng hình tra khảo, nhất định là muốn có được thông tin gì đó mà Nguyễn tiên sinh biết. Kẻ đưa Nguyễn tiên sinh đi nếu chỉ có mục đích cứu người thì còn tốt, nhỡ kẻ kia cũng thèm muốn thông tin như Lưu Phương Mục thì chẳng phải Nguyễn tiên sinh bước từ ngục này sang ngục khác sao?”

Ngọc Điểm đồng tình:

“Anh nói đúng. Hơn nữa, mục đích của chúng ta còn là để Nguyễn tiên sinh nợ một lần ơn nghĩa, hòng lôi kéo phái Long Biên vào hội Phục Nam, cùng chung sức khôi phục Lĩnh Nam. Dù là trường hợp nào xảy ra đi nữa, chúng ta cũng cần phải tìm cho ra nơi bọn họ đưa Nguyễn tiên sinh đi. Muốn tìm ra Nguyễn tiên sinh, cứ đuổi theo gã lúc nãy sẽ tìm ra manh mối.”

Trường Minh tiu nghỉu nói:

“Nhưng gã đi rồi, võ công lại cao hơn chúng ta, làm sao mà đuổi, đuổi đi đâu bây giờ?”

Ngọc Điểm nhếch mép cười tinh quái, đắc ý nói:

“Lúc đối chiêu với gã, em đã rắc một ít phấn Lưu Hương lên người gã. Chúng ta chỉ cần theo dấu mùi hương là có thể tìm ra.”

Trường Minh hỉnh mũi ngửi ngửi mấy cái rồi lắc đầu nói:

“Chịu, anh có ngửi thấy gì đâu!”

“Phấn Lưu Hương này nam giới không ngửi thấy, nhưng nữ giới lại rất nhạy với mùi này, chỉ một chút xíu vương trong không khí cũng có thể ngửi ra. Thứ này do một vị nữ hiệp hay ghen chế ra. Em kể với bà ấy rằng chồng em trăng hoa lắm, nhưng hỏi bao giờ cũng chối. Thế là bà ấy cho em một túi phấn Lưu Hương, để em đi bắt quả tang.”

Trường Minh vừa đi vừa quay đầu lại đe dọa:

“Mai mốt em không được bày cho vợ anh mấy trò khỉ này đâu nhé.”

Ngọc Điểm nén cười không trả lời, theo chân Trường Minh rời khỏi thông đạo.

Gió đêm mát rượi quyện mùi hoa thiên lý dịu dàng trong hơi sương lành lạnh, khiến người ta không thể kìm nén mà phải hít một hơi thật sâu thứ hương thơm vừa ngọt ngào vừa mát dịu ấy. Ngọc Điểm nhắm mắt, chậm rãi hít vào, để từng sợi mùi hương mong manh đẹp đẽ của đêm len lỏi vào trong cánh mũi, thận trọng cảm nhận và tách lọc để tìm ra một thoảng hương rất nhẹ của phấn Lưu Hương.

“Hướng này!”

Nàng thì thầm khe khẽ, nhẹ nhàng lách mình qua những bụi hoa cúc mới chớm nụ được cắt tỉa rất đẹp đang ngủ yên bên những cây hoa trà, hoa hải đường tươi tốt rậm rạp. Qua mấy lần quanh co vòng vèo, tránh mấy lượt lính gác, cuối cùng phấn Lưu Hương dẫn hai người băng qua một hàng rào bằng trúc rất dày, “ngẫu nhiên” có một đoạn trúc gần cổng giao trang nội trang ngoại kín đáo bị cắt tạo thành lối chui ra trang ngoại, hướng đến mấy cỗ kiệu trang trí rất đẹp.

Đột nhiên, cổng trang nội mở ra, gã dẫn đường quen thuộc của Ngọc Điểm đang cầm đèn lồng cùng bốn tên lính gác dẫn một đoàn thiếu nữ xiêm y lộng lẫy, cười nói rộn ràng đi về phía mấy cỗ kiệu. Đây hẳn là đám ca nhi được đưa tới múa hát giúp vui cho buổi tiệc của chủ nhân trang Thụy Khuê. Bây giờ chắc tàn tiệc, nên các cô được lính gác hộ tống ra khỏi trang nội để trở về.

Ngọc Điểm chợt hiểu ra. Nếu tên lính gác kia bí mật đưa Nguyễn tiên sinh vào trong kiệu của ca nhi rồi rời khỏi trang thì có thể dễ dàng tránh khỏi tầm mắt của lính gác. Các ca nhi đi từ trang nội ra trang ngoại trước sự giám sát chặt chẽ của trang Thụy Khuê, cho nên họ yên tâm về các nàng mà không ngờ vành đai bảo vệ của trang nội đã bị đục một lỗ rất tinh vi và kín đáo.

Trường Minh thì thầm:

“Gã kia rồi! Gã vẫn còn giữ vỏ bọc gia nhân trang nội, e rằng chúng ta có theo dõi gã cũng khó ra được manh mối gì.”

Ngọc Điểm vẫn dán mắt vào mấy cỗ kiệu, đáp:

“Nguyễn tiên sinh ở trong kiệu rồi!”

“Kiệu nào?”

“Đợi chút… Kiệu màu tím, có cài một đóa lan nhỏ xíu bên góc trái ấy.”

“Em chắc không?”

“Ca nhi đó là đồng bọn với tên lính gác nội gián Thụy Khuê, cô ta đang đứng sau, nhưng đột nhiên đi nhanh bước lên cố tình chắn trước cỗ kiệu đó, mặc dù nó không phải là cỗ kiệu đẹp nhất, cũng không phải cỗ kiệu xếp đầu tiên. Cô ta có lẽ cũng sợ bị nghi ngờ nên chỉ đứng chăn đó, đợi vài người chọn kiệu xong mới ngồi vào trong kiệu.”

“Anh tưởng người nào có kiệu nấy rồi chứ!”



“Trang Thụy Khuê rất cảnh giác, bọn họ không cho phép kiệu của phường hát vào trang mà dùng kiệu riêng của trang đến đón ca nhi rồi mang trả về phường hát luôn, để đảm bảo mọi thứ trong tầm kiểm soát của họ. Chúng ta ra cổng đợi bọn họ thôi.”

Phường hát của ca nhi trong cỗ kiệu màu tím có vẻ như khác hướng với những ca nhi khác, vì mới đi khỏi trang Thụy Khuê một đoạn, nó đã rẽ sang một con đường khác, nhanh chóng rời khỏi vùng đông đúc nhà cửa. Hai kiệu phu bước chân ngày càng nhanh, vòng vèo quanh co mấy lượt rồi bất ngờ rẽ vào một khu vườn hoang vắng vẻ. Một người cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới bước tới vén rèm kiệu, thấp giọng nói:

“Chị Cẩm Hoa, ra được rồi.”

Ca nhi Cẩm Hoa nhanh nhẹn chui ra khỏi cỗ kiệu, tháo hết những hoa những trâm rườm rà cài trên tóc. Nàng bước ra sau cỗ kiệu, không chút e ngại cởi áo ngoài và chiếc váy lộng lẫy nhưng vướng víu ra, khoác vào một bộ y phục ôm sát gọn gàng, eo lưng cài một thanh đoản đao, thêm một cây roi quấn đủ bốn vòng. Trong lúc nàng thay y phục, hai kiệu phu đỡ một người tóc tai rối bù, y phục tơi tả, loang lổ vệt máu có đen có đỏ từ trong kiệu ra, nhẹ nhàng cho người ấy xuống tảng đá bên cạnh.

Cẩm Hoa đã thay xong y phục, bước lại hỏi:

“Hắn sao rồi? Có chịu nổi chuyến đi không?”

Một kiệu phu án ba ngón tay lên cổ tay người nọ, nghe ngóng một chút rồi ngẩng đầu lên đáp:

“Hắn bị giam lâu ngày, dương khí suy kiệt, lại bị mất máu, công lực giảm sút rất nhiều. Muốn hồi sức để sử dụng võ công mới khó chứ một chuyến đi thì không thành vấn đề. Chị yên tâm, hắn không chết được đâu.”

Cẩm Hoa gật đầu, nói:

“Vậy thì tốt rồi! Chị cũng chẳng mong hắn sử dụng được võ công đâu. Hai em về đi, kẻo đi lâu quá bọn chúng nghi ngờ. Chúng ta còn nhiều việc cần phải làm ở trang Thụy Khuê, lộ vỏ bọc tiếc lắm. Nhớ cẩn thận nhé!”

“Vâng, chị cũng cẩn thận.”

Hai kiệu phu gỡ chiếc đèn lồng để lại, nhấc cỗ kiệu lên vai, nhịp nhàng chạy ra khỏi khu vườn, theo con đường trở về trang Thụy Khuê. Cẩm Hoa đưa chiếc đèn lồng lại gần gương mặt người kia, mỉm cười ngọt ngào, nói:

“Đừng sợ! Tôi không làm hại ông đâu. Tôi sẽ bảo vệ ông, chỉ cần ông nói cho tôi biết một vài chuyện thôi.”

Người kia cũng mỉm cười, cố ghé sát mặt Cẩm Hoa, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhỏ giọng thì thầm:

“Vậy… ai sẽ bảo vệ cô?”

“Hử?”

Cẩm Hoa hơi giật mình, bởi vì nàng cũng vừa nghe thấy tiếng gió sau lưng. Nàng vội cong lưng ngửa người, hai tay khua một vòng tiếp lấy song chưởng của Trường Minh, rồi nghiêng người xoay chân đá vào cổ tay Ngọc Điểm. Ngọc Điểm thấy cổ tay tên rần, suýt chút nữa rơi kiếm.

Cẩm Hoa lộn người đứng vững, tay trái chưởng tay phải quyền đồng thời phát chiêu hướng vào Trường Minh, chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh như long như hổ. Trường Minh cắn răng vận hết công lực toàn thân đón đỡ.

Quyền chưởng giao nhau, Trường Minh phải lùi đến năm bước mới hóa giải hết dư lực, cánh tay tê chồn, không tự chủ run lên bần bật. Chỉ cần Cẩm Hoa tung thêm một đòn, Trường Minh phải mất mạng không nghi ngờ gì. Nhưng nàng chỉ khoanh tay đứng im, nghiêm khắc nhìn Trường Minh.

Ngọc Điểm siết chặt chuôi kiếm, nhún chân nhảy tới khoa kiếm tấn công Cẩm Hoa. Nhưng mới nhún chân, Ngọc Điểm đã cảm thấy một áp lực khủng khiếp cùng mùi tanh tưởi từ phía sau ập tới. Nàng hốt hoảng vung kiếm đánh ngược lại, nhưng chợt thấy huyệt Hổ Khẩu và Khúc Trì tê rần, thanh kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất. Thứ áp lực kinh khiếp ấy ghì nàng xuống đất bằng bàn chân to lớn đầy móng vuốt, nhe hai hàm răng nhọn hoắt ra đầy đe dọa. Đó là một con báo đen to lớn khác thường, với cái mồm há ra to tướng như chậu máu, nước dãi tanh tưởi lòng thòng chảy xuống mặt Ngọc Điểm, có thể táp vào cổ nàng bất cứ lúc nào.

“Miêu Miêu, bỏ ra đi!”

Cẩm Hoa ra lệnh, tựa như đang nói với con thú cưng của mình vậy. Con báo đen nhe răng gầm gừ mấy tiếng đe dọa Ngọc Điểm, sau đó chậm rãi bỏ nàng ra, ngoan ngoãn chạy đến đứng bên Cẩm Hoa, trông hiền lành và vô tội như một con mèo con thực sự. Cẩm Hoa liếc nhìn bộ dạng thê thảm của Ngọc Điểm, lạnh lùng hỏi:

“Bây giờ thì đã có thể nói cho tôi biết cô cậu là ai chưa?”

Trường Minh lại đứng chắn trước mặt Ngọc Điểm, đáp:

“Chúng tôi muốn đưa Nguyễn Phùng tiên sinh đi. Còn cô là ai? Muốn đưa Nguyễn tiên sinh đi đâu?”

Cẩm Hoa hơi nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới hỏi:

“Cô cậu muốn đưa Nguyễn Phùng tiên sinh đi à? Là cô cậu muốn đưa Nguyễn tiên sinh đi hay có người muốn cô cậu đưa Nguyễn tiên sinh đi?”

Trường Minh đánh mắt nhìn Ngọc Điểm như hỏi ý, thấy nàng gật đầu, chàng đáp:

“Chúng tôi thừa lệnh sư phụ, phải cứu Nguyễn tiên sinh ra khỏi trang Thụy Khuê. Vậy còn cô, cô là ai? Cô muốn đưa Nguyễn tiên sinh đi đâu?”

“Sư phụ của cô cậu là ai?”

“Điều này…” Trường Minh hơi bối rối. “Sư phụ của chúng tôi thì có liên quan gì tới cô?”

Cẩm Hoa cười châm chọc nhìn Trường Minh, đáp:

“Tôi muốn xem mục đích của sư phụ cô cậu có giống tôi hay không. Biết đâu, chúng ta có thể giải quyết được vấn đề hiện tại một cách êm đẹp thì sao.”

Trường Minh hơi nghi ngại, Cẩm Hoa chỉ cần búng tay là có thể giết được chàng và Ngọc Điểm, nhưng cô ta lại cho chàng cơ hội. Cô ta thực sự không có ý xấu, hay là có cạm bẫy gì nữa đây?

Cẩm Hoa thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Trường Minh, không thúc giục chàng, chỉ vỗ nhẹ lên lưng Miêu Miêu hai cái. Con báo đen đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh đột nhiên lao tới, nhe nanh múa vuốt đầy đe dọa. Trường Minh vừa vung tay muốn phát chiêu thì đã bị hai viên sỏi đánh vào huyệt Kiên Ngung và Khúc Trì, cánh tay liền tê dại, không thể đưa lên được. Miêu Miêu đã đến nơi, đè nghiến Trường Minh xuống đất, dí hai hàm răng nhọn vào gáy chàng.

“Bây giờ nói được chưa?” Cẩm Hoa lạnh lùng hỏi.

“Sư phụ của chúng tôi là người trong hội Phục Nam.” Ngọc Điểm ngẩng cao đầu, dõng dạc đáp.

“Hội Phục Nam à?”

“Phải.”

“Ông ta tên là gì?”

“Tôi không biết.”

Cẩm Hoa bật cười, hỏi lại:

“Nếu không biết tên ông ta, làm sao tôi biết ông ta có phải trong hội Phục Nam hay không? Làm sao tôi tin được lời cô cậu?”

“Sư phụ dạy võ công cho chúng tôi, dạy chúng tôi về mối thù mất nước, nhưng không cho chúng tôi biết tên.” Ngọc Điểm thở dài thú nhận.

Cẩm Hoa nhìn thẳng vào mắt nàng thật lâu, thật lâu sau mới buông tay, thở dài một tiếng, bảo:

“Tôi tin lời cô cậu, nhưng người này không phải Nguyễn Phùng hay Nguyễn tiên sinh gì cả. Do đó, tôi không thể đưa y cho cô cậu được. Nói với sư phụ của cô cậu rằng tôi sẽ đến tìm ông ta.”

Nói rồi, Cẩm Hoa vẫy Miêu Miêu lại gần, xách người kia nhảy lên lưng con báo. Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng quay đầu lại nói:

“Nguyễn Phùng tiên sinh không có ở trong trang Thụy Khuê đâu, cô cậu đừng tìm kiếm nữa. Phí công vô ích thôi!”

Nói xong, nàng vỗ vào đầu Miêu Miêu, con báo liền phóng như bay vào màn đêm, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho khu vườn.

Trường Minh và Ngọc Điểm ngơ ngác nhìn nhau.

Vậy Nguyễn Phùng ở đâu? Tù nhân mà Cẩm Hoa đưa đi là ai?

Những chuyện này rốt cuộc là sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Bụi Trời Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook