Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 4: Sóng gió hướng dẫn viên

Súp lơ leng keng

17/06/2017

Lúc Tảo Tảo trở lại phòng ký túc, trừ hai cô nàng Tân Cương là Cổ Lệ và A Y đã đi ra ngoài tới phòng nước giặt quần áo, những người còn lại đều ở trong phòng ngủ trưa, Lâm Tâm nằm ở trên giường trợn to đôi mắt nhìn chằm chằm nóc giường mà ngẩn người, Tảo Tảo uống rượu nên có chút phấn khích, đi tới đặt mông ngồi trên mép giường Lâm Tâm, "Lâm Tâm, cậu có cảm thấy Tiểu Dương rất anh tuấn không?"

"Tiểu Dương nào?" Lâm Tâm nghi ngờ xoay đầu lại, mùi rượu trên người Tảo Tảo làm người ta buồn nôn, cô cau mày, "Khó ngửi quá đi, cậu còn không đi tắm đi, hại tớ cũng bị ám mùi này."

Tảo Tảo dường như không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, "Chính là người lúc đầu không nhận ra tớ ấy, cậu nói xem, anh ấy có phải rất đẹp trai không?"

"Người cậu nói là anh ta hả," mắt Lâm Tâm sáng rực lên, không còn để ý đến mùi rượu của Tảo Tảo, cảm thấy hứng thú tiến đầu lại gần, "Không tệ đâu, ở trong Sư Đại rất hiếm thấy, nhưng mà tớ thấy Tiểu Dã bạn học của anh ấy cũng rất được, có phải cậu cũng có hứng thú với anh ấy không?"

"Tiểu Dã?" Tảo Tảo hét to một tiếng, "Tên đó mà được á? Lâm Tâm cậu có lầm không vậy?"

Hồng Nhan đang nằm trên giường đối diện đọc tạp chí đặt cuốn tạp chí xuống, bất mãn trừng mắt nhìn Tảo Tảo, "Khẽ chút đi."

Tảo Tảo ngượng ngùng le lưỡi, "Được, được. Xin lỗi cậu."

Lâm Tâm hạ thấp giọng xuống, ghé vào bên tai Tảo Tảo, "Tớ thấy Tiểu Dã rất đẹp trai, lúc anh ấy chơi bóng càng đẹp hơn."

"À, anh ta chính là người mấy ngày nay cậu nhìn lén đó hả." Tảo Tảo ngạc nhiên, đây là chuyện gì vậy, Tiểu Dã nhìn lén cô tắm, Lâm Tâm nhìn lén Tiểu Dã chơi bóng.

"Nhìn lén gì chứ, khó nghe như vậy, tớ đây phải gọi là tán thưởng, tán thưởng có hiểu không hả?" Lâm Tâm bất mãn sửa lại lời của cô.

Ngay cả cách dùng từ giải thích cũng giống y nhau, tán thưởng, ha ha, tán thưởng. Tảo Tảo xoay người vỗ vỗ Lâm Tâm, "Tốt, Lâm Tâm, cậu với Tiểu Dã đó thật đúng là cùng chí hướng. Có cần chị đây giới thiệu cho cậu không, tới đoạn tình yêu lãng mạn luôn."

"Thật không biết lượng sức," Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời nói khẽ khàng của Tảo Tảo và Lâm Tâm, "Tiểu Dã đó là người mà Lâm Tâm cậu có thể gặp được sao? Đối với nữ sinh trong Sư Đại anh ta không phải là Hoành Tảo Thiên Quân sao, cũng đạt đến bất khả chiến bại rồi, nữ sinh dính với anh ta người nào lại không như hoa như ngọc chứ, nhưng đâu có ai nắm giữ được anh ta. Đi trêu chọc anh ta, không phải là cậu tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"

"Làm sao cậu biết, tin đồn không phải lúc nào cũng có thể tin đâu." Tảo Tảo thấy Lâm Tâm thất vọng sắc mặt trắng bệch không đành lòng mà phản bác Hồng Nhan.

"Anh trai tớ là bạn bè với anh ta, cậu nói tớ có biết không," Hồng Nhan quay đầu về phía Tảo Tảo, "Tiêu Dương kia của cậu cũng không khá hơn chút nào, anh ta thật ra không có tai tiếng gì, nhưng không may, nữ sinh theo đuổi anh ta dù công khai hay âm thầm đều rất xinh đẹp, so với Tiểu Dã chỉ nhiều không ít, sắc đẹp của Tảo Tảo cậu lại muốn khiến anh ta rung động sao?"

Lời của Hồng Nhan hơn nửa là thật, Tảo Tảo nhớ lại tình huống lúc cô gặp lại Tiểu Dương, Tiểu Dương hoàn toàn không nhớ ra cô, nhất định là ngày thường mỹ nữ quấy rầy anh quá nhiều, Tảo Tảo chán nản cúi đầu, như con gà trống bị đánh bại.

"Tảo Tảo cậu đừng thất vọng, nói không chừng Tiêu Dương không thích những nét đẹp kia đâu, lại thích kiểu nhiệt tình như cậu." Lâm Tâm an ủi thế này, thà không an ủi còn hơn.



"Dù sao tớ cũng nhắc nhở qua các cậu, nếu các cậu không sợ chết thì cứ tiếp tục." Hồng Nhan không đếm xỉa tới nữa mà cầm tạp chí lên, lại nằm trên giường nghiên cứu biến động mới.

Nhắc tới cũng thật là trùng hợp, kể từ ngày đó, Tảo Tảo và Lâm Tâm thường xuyên chạm mặt Tiểu Dã, mỗi lần bên cạnh anh ta đều có một nữ sinh khác nhau đi cùng, có khi là ở dưới ký túc xá nữ sinh, anh ta đưa cô gái về, có khi là ở bờ sông Lệ, anh ta và bạn gái thân mật ngồi cùng một chiếc ghế, Tảo Tảo lần nào cũng không dám nhìn sắc mặt Lâm Tâm, lần đầu tiên động lòng của bạn học Lâm Tâm, cứ như vậy dưới tình trạng đối phương vẫn chẳng hề hay biết, mà thê thảm kết thúc.

Trong lúc Tảo Tảo đồng cảm với Lâm Tâm, thầm cảm thấy may mắn Tiểu Dương không phải kiểu người đào hoa như thế. Tiểu Dương, Tiểu Dương, trong lòng cô âm thầm thở dài, đã bao lâu rồi không nhìn thấy anh, từ sau ngày uống rượu đó, Tiểu Dương dường như biến mất, cô chưa bao giờ gặp qua anh ở góc nào trong Sư Đại, cô nghĩ mọi người đều phải đi ăn cơm chứ, vì muốn có thể gặp được anh, cô từ chối cùng về phòng ăn cơm với mọi người, ngày ngày ở lại một mình trong canteen ăn cơm kéo dài thời gian, nhưng vẫn không hề gặp được anh lấy một lần.

Trưa hôm nay, Tảo Tảo vẫn cứ một mình ngồi trong canteen lớn Hà Tây vừa ăn cơm vừa nhìn đoàn người tới lấy cơm, một bóng dáng quen thuộc tiến vào tầm mắt của cô, lại là cái tên Tiểu Dã trăng hoa, anh ta thoải mái ôm eo một cô gái, thân mật mà bưng thức ăn đi tới.

Tảo Tảo bĩu môi khinh thường, chuyển tầm mắt, cúi đầu ăn cơm, hai người bước qua bên người cô, giọng nói trêu ghẹo nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai cô.

"Ngoan, em về phòng trước đi, anh sẽ tới tìm em ngay." Tiểu Dã cũng có lúc dịu dàng như thế sao?

Tảo Tảo ngạc nhiên ngẩng đầu, Tiểu Dã đã đẩy cô gái bên cạnh đi, đang bưng khay cơm ngông nghênh đến ngồi đối diện cô.

"Anh muốn làm gì?" Tảo Tảo nhíu mày, ngoài chuyện nhìn lén tạo thành ấn tượng tồi tệ đó ra, bây giờ nhìn thấy Tiểu Dã càng khiến cô chán ghét, tự cho mình là phong lưu, lưu tình khắp chốn.

"Em rất ghét anh?" Tiểu Dã không trả lời câu hỏi của cô, trái lại hứng trí bừng bừng mà nhìn cô.

"Vốn chẳng liên quan gì nhau, không thể nói là ghét hay không ghét." Tảo Tảo bưng cơm lên định đi, Hồng Nhan thật sự nói đúng, đối với loại người tự cho mình là tình thánh này tốt nhất là không nên có chút quan hệ nào, ngay cả ghét cũng không muốn.

"Em có muốn biết không, thời gian này Tiêu Dương bận rộn việc gì?" Tiểu Dã thành công bắt được điểm yếu của Tảo Tảo, bước chân đang rời đi của Tảo Tảo dừng lại, Tiểu Dã lắc đầu một cái, "Không ngờ cũng có một ngày anh phải nhờ vào Tiêu Dương để giữ chân một cô gái? Người khiến anh phải dùng người khác để giữ lại, Tảo Tảo em là người đầu tiên đó."

Tảo Tảo quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tươi cười bình thản của Tiểu Dã, lộ ra dáng vẻ như anh ta biết chắc cô sẽ quay đầu lại khiến cô chướng mắt vô cùng, cô quay người, không để anh ta mãn nguyện, "Không muốn biết."

Tảo Tảo bưng cơm về ký túc xá, lời nói của Đinh Dã cứ luôn quanh quẩn trong lòng cô, Tiểu Dương như thế nào, anh đang bận rộn việc gì? Nhìn bộ dạng đắc ý của Đinh Dã, không biết vì sao trong lòng cô nảy sinh một nỗi lo sợ không yên, mơ hồ cảm thấy bất an, haiz, lúc nãy đáng lẽ cô không nên ương ngạnh chống đối anh ta, nhịn một chút không phải đã có thể biết được tin tức của Tiểu Dương rồi sao.

Tảo Tảo đầu óc rối bời đi vào phòng, trong phòng rất náo nhiệt, mấy cô gái ríu rít làm cho cả hành lang đều là giọng nói phấn khích của các cô, bên trong còn nghe được cả tiếng Hán cứng nhắc của Cổ Lệ và A Y. Có người nói một người phụ nữ tương đương 500 con vịt, nếu theo đó mà tính toán, ai ya quá kinh khủng, nơi này có tám cô gái là 4000 con vịt, thậm chí có thể thành lập một trang trại nuôi vịt rồi.

"Đến đây, đến đây, Tảo Tảo về rồi," Tảo Tảo vừa vào cửa liền bị 3500 con vịt bao vậy, "Tảo Tảo, mau tới đây."

Tảo Tảo buồn bực bị các cô kéo tới trước bàn, trên bàn là một tờ danh sách, "Danh sách nhân viên công tác trong lễ diễu hành Đại hội thể dục thể thao?"

Tảo Tảo ngẩng đầu lên, giơ danh sách, "Đây là cái gì vậy?"



"Trên đó có tên của cậu đó," Lâm Tâm nói to, chỉ chỉ danh sách, Tảo Tảo tập trung nhìn lại, ai nha, quả thật có tên của cô trong đó, bên cạnh còn có ghi chú - hướng dẫn viên khoa Số học.

"Hướng dẫn viên là làm gì vậy?" Nỗi băn khoăn vừa mới bị Tiểu Dã khơi lên sớm đã bị Tảo Tảo ném đi nơi nào, cô cầm danh sách tràn đầy hào hứng hỏi.

"Chính là giơ bảng hiệu," Hồng Nhan dùng cách nói phổ biến nói, thấy Tảo Tảo vẫn còn mờ mịt ánh mắt khó hiểu, không nhịn được giải thích, "Là người giơ bảng hiệu đi ở trước mỗi đội trong Lễ diễu hành của Đại hội thể dục thể thao đó."

"Òa." Một trận ồn ào, các cô gái lại bắt đầu líu ríu mà thảo luận.

"Nghe nói theo như thông thường hướng dẫn viên đều là do nữ sinh xinh đẹp nhất trong số tân sinh viên đảm nhiệm, lúc diễu hành sinh viên toàn trường đều ngồi trên khán đài, đánh giá sinh viên mới khoa nào xinh đẹp nhất về cơ bản sẽ phụ thuộc vào mức độ của hướng dẫn viên." Giọng Hồng Nhan không có ý tốt nói, "Tảo Tảo, danh tiếng của nữ sinh khoa Số học chúng ta phải nhờ cậu duy trì rồi."

Mặt Tảo Tảo kìm nén đến đỏ bừng, Lâm Tâm, Hồng Nhan, ở đây người nào cũng xinh đẹp hơn cô, để cô đi tuốt ở phía trước còn phía sau là một đoàn đầy mỹ nữ, đây không phải là quá châm chọc sao, "Đây, đây nhất định là nhầm lẫn, danh sách này là do ai cầm tới vậy?"

"Tảo Tảo, cậu sợ gì chứ, dáng người của cậu đẹp vậy, nên đi phía trước," Lâm Tâm không ưa thái độ của Hồng Nhan nhảy ra nói, "Đi, chúng ta đi luyện tập bộ dáng lúc diễu hành một chút, đến lúc đó đi trước toàn trường thật nổi bật, so với phong độ khí chất, gương mặt xinh đẹp sáng sủa có ích lợi gì chứ, dáng người thướt tha yểu điệu mới đủ thu hút người khác."

Hồng Nhan bị nghẹn đến sắc mặt trắng bệch, cô là mỹ nữ Giang Nam điển hình, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, da thịt trắng nõn mềm mịn, dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn, lời của Lâm Tâm đánh trúng điểm yếu của cô, cô vẫn luôn không hài lòng với vóc người nhỏ bé của mình, lập tức giận sôi lên.

Tảo Tảo kéo kéo Lâm Tâm, kéo cô ra khỏi phòng, "Cậu đừng như vậy, mọi người ở cùng một phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ầm ĩ quá chỉ khiến mọi người đều không thoải mái."

"Hừ, tớ không ưa cậu ta cũng đâu phải ngày một ngày hai, cậu nhìn dáng vẻ kênh kiệu thường ngày của cậu ta với chúng ta xem, cứ như cậu ta là người cao quý lắm, là người Thượng Hải thì giỏi lắm sao, Tảo Tảo, lần này cậu phải thể hiện thật tốt, để cho đám người Thượng Hải kia nhìn xem, người thôn quê cũng không thua kém gì bọn họ." Lâm Tâm ra khỏi phòng vẫn còn rất kích động.

"Nhưng mà, Lâm Tâm, dáng người của tớ quả thật là rất bình thường, cậu xem nữ sinh ở đây đều xinh đẹp như vậy, tớ thật sự không có lòng tin đâu, cũng không biết chuyện này là do ai quyết định, không có mắt nhìn như vậy, hay là cậu đi thay tớ đi." Tảo Tảo vẫn có chút lo lắng rụt rè.

"Tớ? Quên đi nhé, dáng người của tớ cũng không khác Hồng Nhan là bao, dẫn đầu đội ngũ, phỏng chừng khán giả muốn nhìn rõ tớ thôi đã là điều khó khăn rồi." Lâm Tâm bình tĩnh lại, cau mày, "Cũng đúng, nếu nói đến xinh đẹp, trong số nữ sinh chúng ta cậu thật sự không tính là nổi bật, người vừa xinh đẹp vừa có dáng người cũng không ít, sao lại chọn cậu nhỉ?"

Hai người nghi hoặc một lúc lâu, còn chưa tìm ra được chút manh mối gì, Tảo Tảo đã bị chủ nhiệm lớp gọi đi, chủ nhiệm lớp Tảo Tảo là giảng viên họ Lý, còn rất trẻ tuổi, là bạn học đại học cùng khóa nhưng không cùng khoa với anh họ Tảo Tảo, sau khi tốt nghiệp cũng ở lại trường làm giảng viên, bình thường cũng rất quan tâm đến Tảo Tảo. Lúc Tảo Tảo đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm, trong phòng còn có một nữ sinh, khi Tảo Tảo bước vào còn mơ hồ nghe được cô ấy và thầy giáo Lý dường như đang thảo luận gì đó, âm lượng giọng nói hơi lớn. Tảo Tảo nhìn thoáng qua cô gái kia, đúng lúc người ấy cũng quay đầu lại quan sát cô, đó là một mỹ nhân có khí chất lạnh lùng, ánh mắt có phần nghiêm khắc, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

"Bây giờ thay đổi đã không còn kịp rồi, cứ quyết định như vậy đi. Tảo Tảo, em tới đây," Thầy giáo Lý gọi Tảo Tảo lại, vội vàng giới thiệu với cô, "Đây là bạn học Vương Phinh của khoa chúng ta, là chủ nhiệm ban Tuyên truyền trong hội học sinh, hai năm qua phần diễu hành Đại hội thể dục thể thao khoa chúng ta đều do bạn ấy và trưởng ban Thể dục phụ trách, hồi trước khi mới vào trường bạn ấy cũng đã làm hướng dẫn viên, Tảo Tảo, lần diễu hành lần này em làm hướng dẫn viên, em có thể nhờ bạn ấy chỉ bảo. Thầy có việc cần ra ngoài, các em cứ ở đây trao đổi cụ thể trước nhé."

Sau khi thầy Lý đi, Vương Phinh cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Tảo Tảo, lấy thái độ giải quyết việc chung nói: "Trang phục hướng dẫn viên có thể tự mình lựa chọn, em quay về tự chọn trang phục, ngoài ra tập luyện bộ dáng khi diễu hành nhiều chút, dáng vẻ bản thân bên ngoài đã không phải quá tốt, chỉ mong đến lúc đó không phải làm trò cười cho thiên hạ."

Tảo Tảo dù ngây thơ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt không quá thân thiện của Vương Phi, trước đây hình như cô cũng chưa từng gặp qua mỹ nhân này, Tảo Tảo cố hết sức nhớ lại mà vẫn không sao nghĩ ra đã đắc tội với cô ấy lúc nào, nếu người ta không muốn dạy, Tảo Tảo cũng không miễn cưỡng. "Vâng, em sẽ trở về tập luyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook