Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 16: Cậy già lên mặt

Bạch Giới Tử

11/12/2020

Xuân đi hạ đến, rồi lại thu tàn đông sang, ngay thời điểm trận tuyết lớn đầu tiên đổ xuống Cảnh Thụy năm thứ nhất, trùng hợp cũng là vào đúng hôm đông chí. Hoàng đế từ thuở xa xưa đến nay thường chọn ngày này lập đại điển cúng tế thiên địa, do đây là năm đầu tiên Chúc Vân Tuyên đăng cơ, thành ra buổi nghi thức cúng tế này càng trở nên đặc biệt quan trọng hơn.

Giờ sửu khắc hai, khi trời vẫn còn tối đen như mực, Chúc Vân Tuyên đã thức dậy, bên trong tẩm điện hiện tại cũng được đốt đèn lên, mười mấy thái giám bắt đầu đi đến hầu hạ tân đế rửa mặt thay y phục. Gương mặt Chúc Vân Tuyên toát lên sự mệt mỏi, cả người cũng không được thoải mái, này là do đêm qua khi hắn vừa chợp mắt được một tí, thì khí trời bất ngờ lạnh lên, mặc dù bên trong tẩm điện này đã đốt sẵn mấy chậu than, thế nhưng bản thân hắn vẫn bị cái lạnh rét căm căm kia làm cho không ngủ được lăn qua lộn lại suốt, vào lúc này khi tỉnh dậy bất chợt phát hiện cổ họng có hơi khó chịu, dường như lại nhiễm phong hàn nữa rồi thì phải.

— giờ sửu khắc hai: một giờ ba mươi sáng.

Cao An quỳ trên mặt đất buộc thắt lưng cho đối phương, chợt nghe được tiếng Chúc Vân Tuyên thấp giọng ho khan, mới lo lắng nói: “Bệ hạ, hay là truyền thái y đến xem, uống thuốc xong rồi đi được không?”

“Không cần, hôm nay phải làm nghi thức cúng tế thiên địa, đừng làm lỡ canh giờ.”

Đến giờ dần, đại giá lỗ bộ* vây quanh ngự liễn* hoàng đế hướng về thiên tế đàn nằm ở thành nam.

— Đại giá lỗ bộ: là một đội quân đông đảo chuyên dụng bảo vệ hộ tống hoàng đế xuất hành. | Ngự liễn: xe kiệu để đi lại của vua. 

giang-son-hua-nhi-16-0

Đoàn xe vừa mới ra cửa cung, Lương Trinh liền nhân cơ hội trời còn tối mà đi vào trong ngự liễn. Chúc Vân Tuyên lúc này đang ngồi ngay ngắn ở trong xe nhắm mắt thư giãn, chợt nghe được động tĩnh, thế nhưng vẫn chưa mở mắt ra. Người có lá gan lớn đến mức không triệu đến mà cũng bò lên trên ngự liễn này, tính ra cũng chỉ có một người.

Lương Trinh đưa lò sưởi đang cầm qua cho hắn, sẵn tiện thuận miệng hỏi: “Thần thấy sắc mặt bệ hạ trắng bệch, trong mắt còn bầm đen, hình như đêm qua ngài ngủ không được ngon?”

Chúc Vân Tuyên không đáp lại, Lương Trinh thản nhiên tiếp tục duỗi tay ra nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay đối phương, thấy đôi tay lạnh băng liền lên tiếng: “Mấy cung nhân trong cung hầu hạ ngài kiểu gì vậy, cũng may là thần có mang theo đồ sưởi ấm tay đến.”

Hắn nói xong lại nắm lấy đôi chân của Chúc Vân Tuyên, làm cho ai kia rốt cuộc cũng không chịu thêm nữa mà mở mắt ra, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ không kiên nhẫn nhìn hắn: “Chiêu vương muốn làm gì?”

Lương Trinh nở nụ cười,  sau đó liền lấy một tấm bảo vệ đầu gối kê lên rồi phủ cổn phục xuống che lại: “Bên ngoài trời đang đổ tuyết, lát nữa làm nghi thức dự là sẽ quỳ đến mấy canh giờ, quỳ lâu như vậy, ta sợ đầu gối bệ hạ không chịu nổi.”

“Tháo xuống.” Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói.

“Vì sao phải tháo xuống? Thần là vì muốn tốt cho bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên nhíu chặt mày cau có: “Tế thiên địa, đắt là ở tấm lòng thành, nay sao có thể biếng nhác dùng mánh khoé như vậy cho được?”

Lương Trinh phản bác lại: “Thế này cũng gọi là biếng nhác dùng mánh khoé sao? Ai nói mang đồ bảo vệ đầu gối là không thành tâm, từ khi nào mà bệ hạ trở nên cổ hủ như vậy chứ?”

Chắc là bị lão thủ phụ kia dạy cho đây mà, Lương Trinh chỉ biết khẽ ngao ngán lắc đầu, lão gìa này đúng là không làm được chuyện tốt đẹp gì.

Thấy Chúc Vân Tuyên vẫn không được vui, Lương Trinh lại tiếp tục nói: “Bệ hạ ngài phóng khoáng chút đi, dù sao ngài cũng là thiên tử, ông trời cũng sẽ không tàn nhẫn đến mức thấy ngài bị lạnh chịu khổ chịu đau, huống chi những tên quan chức ngoài kia có ai mà không mang cái này, tính ra cũng chỉ có mỗi mình ngài là thành thật như vậy mà thôi.”

Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại không nói gì, sao hắn không biết những chuyện này cho được, lúc trước khi tiên đế còn tại vị mỗi lần những vị hoàng tử kia đến buổi nghi thức cúng tế này, ai mà chẳng trang bị đầy đủ suy nghĩ mọi biện pháp cho mình biếng nhác với sưởi ấm chứ, thời điểm đó thứ hắn am hiểu nhất chính là những thứ này. Chỉ là hiện tại không còn giống như ngày xưa nữa, bây giờ người ngồi trên đế vị là hắn, người tế thiên địa cũng là hắn, ngoài ra cái ngôi vị kia cũng là do hắn cướp đoạt lấy về, vì lẽ đó cho nên lúc này có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chào vào, mà bản thân Chúc Vân Tuyên cũng vì chuyện này mà suốt một năm đăng cơ qua không khi nào được an lòng, giờ chỉ hy vọng bản thân mình có thể thành tâm tí, để có thể cầu được trời cao che chở, thần linh phù hộ thêm một chút.

Lương Trinh chỉ liếc mắt nhìn cái liền đi guốc trong bụng đối phương, hắn một bên bện lại tấm bảo vệ đầu gối, một bên hững hờ lên tiếng: “Cầu trời cầu phật chi bằng cầu mình, bệ hạ cần gì phải coi trọng thần linh đến mức như thế.”

Chúc Vân Tuyên tức giận ngắt ngang: “Chiêu vương dường như cũng không tránh được căn bệnh quá mức ngông cuồng nhỉ, ngay cả thần linh cũng không để vào mắt.”



Lương Trinh nghe xong chợt ngước mắt nhìn đối phương, ý cười trong mắt càng thêm nồng: “Thần không tin thần không tin quỷ, thần chỉ tin chính mình, nếu như bệ hạ bằng lòng cũng có thể tin thần.”

Chúc Vân Tuyên thoáng chốc ngây người ra, sau cũng  tiếp tục nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì khác.

Lương Trinh thôi không làm phiền hắn nữa, mà ngồi yên ở bên cạnh đến lúc xuống xe. Trong lòng Chúc Vân Tuyên chợt cảm thấy rối ren hỗn loạn, hắn do dự hồi lâu, kế đó vẫn là kêu người tới giúp mình tháo đồ bảo vệ đầu gối ra.

Đến giờ mão, tiếng chuông ngân cao vang vọng lên, Chúc Vân Tuyên lúc này cũng bước xuống liễn, đi qua cổng chính thiên tế đàn thành Nam rồi từng bước lên đài, khi tiếng chuông dừng, thay vào đó là tiếng trống nhạc, chính là lục đại điện cúng tế chính thức bắt đầu.

— sáu giờ sáng

Trong ngày tế thiên địa đèn được treo lên cao khắp nơi, phần củi trong lò nghi ngút khói lửa. Trong cảnh sương khói mịt mù, hoàng đế sẽ dẫn các vương công tôn thất cùng các quan chức bước lên bái lạy bài vị tiên đế, tiếp đó là dâng hương lễ bái trước phối vị của tổ tông, sau cùng là ba quỳ chín lạy vái lạy các vị thần linh.

Gió lạnh thấu xương,  tuyết lớn vẫn dồn dập rơi chưa chịu dừng, khiến cho mũ miệng cùng y phục của Chúc Vân Tuyên nhuốm đầy một mảnh hoa tuyết, thế nhưng đôi vai kia vẫn luôn thẳng tắp cẩn thận hoàn thành từng nghi thức một.

Đây cũng chỉ mới là bắt đầu, nghi thức trong buổi cúng tế thiên địa căn bản khá long trọng rườm rà, người tham gia cần phải liên tục quỳ lạy., dâng tặng lễ vật, tuyệt đối không được mắc phải bất cứ sai lầm nhỏ nào. Lương Trinh lúc này đang quỳ gối trong đám chư vương, khi hắn ngước mắt lên trông thấy thân ảnh cao gầy đơn bạc trên tế đàn kia đang lặp lại hành động cúi người thành lễ, bỗng không nhịn được mà cau mày.

Đợi đến khi đối phương đứng dậy nâng dậy chén rượu, Lương Trinh vẫn luôn dõi theo từ nãy đến giờ rõ ràng nhìn thấy, Chúc Vân Tuyên đi lại có chút lảo đảo, thậm chí khi dâng chén rượu còn bị lắc đổ hơn nửa, nhưng cũng may chúng thần hiện tại đều đang quỳ cúi đầu trên mặt đất, cho nên không có ai chú ý tới.

Một trận nghi thức cúng tế thiên địa kéo dài những đến hai canh giờ, đến gần trưa mới kết thúc, Chúc Vân Tuyên trên đường về cung dĩ nhiên là bị lạnh đến cả người cũng bị mất đi tri giác, sau khi về đến cung còn phải nhờ người dìu đi vào Cam Lâm cung, mới vừa vào cửa quay ra hôn mê bất tỉnh.

Thái y vội vã chạy đến, lúc lão kiểm tra xong Chúc Vân Tuyên cũng mới vừa tỉnh dậy, khi mở mắt ra liền nhìn thấy Lương Trinh đang cau mày ngồi ở một bên nhìn hắn tự bao giờ.

Chúc Vân Tuyên khản giọng hỏi hắn: “Sao Chiêu vương lại ở đây?”

“Thần không yên tâm, cho nên mới đến đây nhìn thử xem, ai ngờ vừa đặt chân đến đã nghe người ta nói bệ hạ mới ngất xỉu, thái y nói ngài chịu lạnh nên phát sốt, chỉ cần nằm nghỉ ngơi trên giường là được.”

Lương Trinh nói xong lại lắc lắc đầu, hắn nhớ lúc trước khi Chúc Vân Tuyên chưa làm hoàng đế cũng không gầy gò đến mức này bây giờ lại thành ra như vậy, thỉnh thoảng còn đổ một trận bệnh, thân thể xương cốt của người này đúng là càng ngày càng kém.

Chúc Vân Tuyên chợt ra hiệu Cao An đến đỡ mình dậy, sau đó tựa ở đầu giường uể oải nói: “Trẫm không sao.”

“Bệ hạ cần chi phải cậy mạnh như vậy, nếu như ngài cứ khăng khăng nói bản thân không sao, thì sau này e là thế nào cũng sẽ không chịu nổi mà ngất xỉu lần nữa.”

Chúc Vân Tuyên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng hạ nhân lúc náy cũng đồng thời đi vào bẩm báo, nói là Hiển vương cùng các tôn thất khác đang đứng chờ ở ngoài, giục bệ hạ mau chóng lên đường, bởi giờ đã không còn sớm nữa.

Chúc Vân Tuyên cau mày hỏi: “Bây giờ là giờ gì?”

“Đã sắp đến giờ mùi rồi.”

— giờ mùi: một giờ trưa

Hắn thế mà lại ngủ mê man suốt một canh giờ, buổi chiều hôm nay bản thân hắn còn có hẹn dẫn tôn thất đến thái miếu tạ lễ trước các tượng thần, hiện tại cũng sắp đến giờ. Chúc Vân Tuyên thấy vậy lập tức trầm giọng ra lệnh cung nhân: “Đỡ trẫm dậy thay y phục.”

Lương Trinh tới gần ngăn lại động tác của hắn: “Bệ hạ, ngài định đến thái miếu với bộ dáng này hay sao? Chi bằng để hôm khác được không?”



Chúc Vân Tuyên tất nhiên là không chịu, Lương Trinh chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ: “Tổ tông bệ hạ khi nhìn thấy bộ dạng bệnh tật triền miên này của ngài cũng sẽ không mấy vui vẻ, chi bằng cứ để hai ngày nữa chờ ngài tịnh dưỡng thân thể khoẻ lại rồi hẵn đi, hơn nữa, giờ ngài còn đứng vững hay sao?”

Trên mặt Chúc Vân Tuyên chợt lộ ra vẻ do dự, Lương Trinh thấy vậy bèn hạ thấp âm thanh lại nói tiếp: “Nói tóm lại, e là tiên đế cũng chẳng muốn gặp ngài.”

Vừa nghe xong, Chúc Vân Tuyên chớp mắt động đậy một hồi, vẻ mặt dần nặng trĩu, sau khi im lặng lúc lâu mới căn dặn Cao An: “Đi nói với bọn họ, thân thể trẫm không khỏe, bọn họ cứ về trước, chuyện tạ lễ tạm thời để sau.”

Cao An nhận mệnh lệnh lui ra ngoài điện, không bao lâu sau ở bên ngoài bất ngờ xuất hiện từng trận la hét, Hiển vương là người vang vọng nhất, gã sang sảng reo lên: “Bệ hạ, quy củ từ xưa đến nay luôn là sau khi xong xuôi nghi thức cúng tế thiên địa phải qua miếu bái tổ tông, ngài không thể không đi được!”

Sắc mặt Chúc Vân Tuyên đột nhiên trở nên lạnh lùng, Lương Trinh một bên cũng nhíu mày, lúc này chợt có một thái giám bộ dáng hết sức khó xử đi vào, nói rằng hiện tại ngoài kia có Hiển vương dẫn đầu, những tôn thất vương gia cũng hùa theo quỳ gối, luôn miệng khẩn cầu bệ hạ cho dù hôm nay có như thế nào cũng nhất định phải đi, không thể làm trái quy củ tổ tông.

“Hiển vương còn nói.. nói bệ hạ ngài như vậy chính là bất hiếu coi rẻ tổ tông, còn nói nếu ngài không đi, thì gã ta sẽ quỳ gối bên ngoài không chịu đứng lên, Cao công công vẫn đang khuyên bọn họ…”

Thái giám kia vừa dứt lời, mồ hôi trên gáy cùng bắt đầu tuôn ra ào ào. Hắn đứng khép nép cúi đầu không dám nhìn Chúc Vân Tuyên, Lương Trinh chợt cười giễu: “Lão thấy phu này còn cậy già lên mắt, gã ta cũng xứng dùng quy củ tổ tông để ép buộc bệ hạ sao?”

Chúc Vân Tuyên cố kim lại cơn giận hỏi: “Gã ta thực sự nói như vậy?”

“Dạ vâng, Hiển vương còn hô hào bảo mọi người quỳ xuống theo, phận nô tài như chúng thần thực sự không khuyên nổi…”

Lương Trinh phản bác: “Bệ hạ cần gì phải để ý tới bọn họ, những lão già kia chẳng qua chỉ là múa mép khua môi, cố ý muốn sỉ nhục mặt bệ hạ mà thôi, bọn họ vốn quen sống trong nhung lụa, nay có thể quỳ được bao lâu? E là chưa tới hai canh giờ đã tự giác mất mặt, không cần ngài khuyên cũng tự đứng dậy rời đi.”

Chúc Vân Tuyên chỉ chăm chăm nhìn xuống đất không lên tiếng, trong đôi mắt trào dâng nhiều luồng cảm xúc khác nhau lại không biết suy nghĩ gì,  chừng một lát sau mới tự giễu nở nụ cười nói: “Mau đỡ trẫm đứng dậy đi.”

Lương Trinh cau mày: “Bệ hạ không muốn đi thì đừng đi, ngài cần gì phải nhẫn nhịn để người ta bức bách mình chứ?”

Chúc Vân Tuyên hững hờ đáp lại: “Bộ trẫm chưa từng bị bức bách qua hay sao? Dù sao cũng chỉ là thêm một lần nữa mà thôi.”

Hạ nhân cũng tiến lên hầu hạ hắn thay cổn phục đội mũ miệng lại, còn Lương Trinh ở một bên khoanh tay quan sát hồi lau, sau mới lên phía trước cầm lấy thắt lưng trong tay thái giám: “Để bản vương.”

Nói xong liền duỗi tay ra giúp Chúc Vân Tuyên buộc thắt lưng, Chúc Vân Tuyên giờ khắc này vẫn bình tĩnh đứng yên bất động mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Khi vuốt y phục phẳng phiu xong, Lương Trinh nhìn vị tiểu hoàng đề ngoan ngoãn vâng theo trước mặt mình, song giơ tay vuốt ve lên gương mặt hắn: “Ngài còn chưa ăn trưa đã muốn đi thái miếu sao?”

Chúc Vân Tuyên lắc đầu: “Không còn kịp, hơn nữa trẫm cũng không thể để cho bọn người ngoài kia tiếp tục quỳ, ngày mai truyền đi văn võ cả triều liền biết được chuyện trẫm không phải một người kính trọng tổ tông thì sao đây.”

Lương Trinh khịt mũi khinh bỉ: “Đối với mấy kẻ nói xấu sau lưng người khác cứ thẳng tay xử lý là được, hà tất chi phải quan tâm nhiều như vậy.”

Chúc Vân Tuyên cười giễu: “Nếu ngươi mà là trẫm, thì ngươi chắc chắn chính là một tên bạo quân.”

“Làm bạo quân có gì không tốt? Sao cứ nhất định phải làm minh quân cho mình mệt đến chết chứ.”

Chúc Vân Tuyên không còn lời gì để nói với người này nữa rồi, trên đời này được bao nhiêu vị đế vương có thể không để tâm đến việc bị bêu danh, nếu như hiện còn tại vị không chú ý đến thời cuộc sau này ăn nói sau với con cháu đời sau, hắn căn bản cũng không phải người phóng khoáng tiêu sái như Lương Trinh, vì lẽ đó cho nên không thể cố tình làm bậy làm trái được.

Thấy sắc mặt Chúc Vân Tuyên nặng trĩu, Lương Trinh bèn kề sát bên tai đối phương thì thầm: “Bệ hạ không cần lo lắng, những kẻ bắt nạt ngài, trong tương lai cuối cùng cũng sẽ có một ngày thần giúp ngài bắt nạt lại, ngài chỉ cần chờ xem là được rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Hứa Nhĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook