Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 14

Vân Nhạc

21/04/2015

Duyệt Vân sơn trang

“Quan Nguyệt, đem này phong thư đưa đến phủ Vệ tướng quân, thông báo với Triệu đại phu là ta đã chuyển nhà đến đây.

“Quan Nguyệt đã biết thưa phu nhân!” Hà Quan Nguyệt lĩnh mệnh lui ra.

Ngoạn Túy Tuyết nhìn nơi ở mới của mình Duyệt Vân sơn trang, rất vừa lòng. Bên trong trang có khoảng mười gia đinh, đều do Hà Quan Nguyệt tìm đến, người người thành thực tin cậy. Trong trang bài trí đơn giản phù hợp với cá tính của nàng. Rời khỏi Doãn gia trang, nàng muốn ở chỗ này bắt đầu cuộc sống mới.

Chạng vạng, Triệu Vô Ngôn tới thăm, đi theo bên người đương nhiên là Vệ Đình Long.

“Túy Tuyết, nơi này thật lịch sự tao nhã a, ta đêm nay sẽ ở lại đây.” Triệu Vô Ngôn đối với bài trí trong trang rất thích.

“Ai! Vô Ngôn, ngươi ở chỗ ta chưa đến vài ngày đã tới chỗ Nguyễn cô nương, rất không thấu tình đạt lí nha!” Vệ Đình Long vừa nghe, đương nhiên đã không muốn.

“Vệ đại tướng quân, Vô Ngôn cả ngày ở phủ tướng quân không có việc gì làm, cơm canh đều là sơn hào hải vị, sắp nhanh chóng biến thành phế vật. Chẳng bằng đến đây cùng Nguyễn Tuý Tuyết trò chuyện, tán gẫu một ít chuyện nữ nhi thường tình, thật tốt!”

(Vivi: nữ nhân gia sự = nữ nhi thường tình là em chém a >.<)

“Vô Ngôn, ngươi cũng có thể trò chuyện với ta, cũng có thể cùng ta tán gẫu chút chuyện nữ nhi thường tình a!” Vệ Đình Long ủy khuất, nói với giọng điệu của con dâu ngoan ngoãn.

Triệu Vô Ngôn quăng cho hắn một cái ánh mắt xem thường, “Cùng một vĩ ngạn đại tướng quân tán gẫu một ít chuyện nữ nhi thường tình? Vệ tướng quân, nói ra ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười?!”

“Vì ngươi, bao nhiêu cực khổ ta đều có thể chịu được. Với ta, việc bị người trong thiên hạ nhạo báng không là gì cả.” Vệ Đình Long còn nói.

“Vệ đại tướng quân, hảo ý của ngươi ta không dám nhận. Đúng rồi, nam sủng lần trước của ngươi, tên gọi là gì...... Có khỏe không?” (tiếp tục chém = = ")

“ Nam sủng?” Nguyễn Túy Tuyết vốn rất hứng thú với đối thoại của hai người, vừa nghe đến Vệ Đình Long có nam sủng, liền la hoảng lên. Vệ tướng quân không phải thích Triệu Vô Ngôn sao, làm sao có thể có nam sủng?



(Không nói gì = Triệu Vô Ngôn, phải ko ss?Đúng đó em)

“Vô Ngôn, đó là hiểu lầm a! Ta...... Ta......” Vệ Đình Long vội vã muốn biện giải.

“Tốt lắm tốt lắm, ngươi trước tiên vẫn nên làm rõ chính mình thích nam nhân nhưng hay là xem trọng nữ nhân.” Triệu Vô Ngôn mang trà lên nhấp một ngụm.

“Vô Ngôn, ngươi đang nói cái gì, sao ta nghe như thế nào không hiểu?” Nguyễn Túy Tuyết không hiểu mọi chuyện là như thế nào.

“Túy Tuyết, ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần Vệ đại tướng quân hiểu là đủ. Đúng hay không a? Vệ tướng quân.” Triệu Vô Ngôn có điều ý chỉ nhìn Vệ Đình Long liếc mắt một cái.

“Vô Ngôn, kia thật là hiểu lầm......” Vệ Đình Long thực ủy khuất nói.

“Tốt lắm, chúng ta tới đây là để chúc mừng Túy Tuyết thăng quan chi hỉ, không cần tại đây bàn luận chuyện khác. Túy Tuyết, ngươi sau này một mình ở tại Duyệt Vân sơn trang thật sự không lo lắng gì? Gia nhân cũng chỉ có mười người, đủ dùng sao? Muốn Vệ tướng quân phân phó vài tùy tùng đến đây hỗ trợ hay không ?” Triệu Vô Ngôn thật tình mong sắp xếp mọi việc thoả đáng cho bạn.

“Đúng vậy, Nguyễn cô nương, chỉ cần ngươi muốn, cứ việc mở miệng, tại hạ nhất định sẽ dốc sức mà làm. Bằng hữu của Vô Ngôn chính là bằng hữu của Vệ Đình Long ta, không cần khách khí.”

“Cám ơn hai vị, ở nơi này thật không sao, huống chi Hạ Hà cùng Quan Nguyệt cũng ở trong trang, an toàn không thành vấn đề. Sau này còn có công việc ở Diệp Vân lâu, ta nghĩ cuộc sống của ta sẽ rất bận rộn, thỉnh không cần lo lắng cho ta . Ta đã không phải phải là Tuý Tuyết trước kia.” Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười nói.

“Kia...... Về Doãn Đông Tinh......” Triệu Vô Ngôn hiểu được Nguyễn Túy Tuyết không muốn nhắc đến hắn, nhưng nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Ta cùng với hắn đã không còn liên quan. Ta lưu thư ở Di Thấm viện, nói rằng từ nay về sau nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau. Ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ đem Hàn Phượng Cẩm lên làm chính thất đi!” Nguyễn Túy Tuyết cười khổ một chút.

“Nhưng...... Nếu Doãn Đông Tinh sửa đổi lỗi lầm, quay đầu tìm ngươi......” Điều này cũng là có khả năng.

“Hắn sẽ không quay đầu tìm ta. Cá tính của hắn cùng với tập tính trên giang hồ, thê tử giống như quần áo, tùy thời đều có thể đổi mới, vứt bỏ. Doãn Đông Tinh đã có nhiều thị thiếp như vậy, ta rời đi đối với hắn cũng không có ảnh hưởng, ngược lại có khả năng khiến cho hắn thoải mái không ít, hắn có thể đem tiểu thiếp yêu làm chính thất, với hắn mà nói, đây là thiên đại hảo sự ” (việc tốt trời cho, phải ko ss? ^^ Ừm!) Nguyễn Túy Tuyết khẽ cụp mắt nói.

“Túy Tuyết......” Triệu Vô Ngôn nhìn Nguyễn Túy Tuyết, biết kỳ thật nàng rất đau lòng. Nàng từng dùng cả sinh mệnh yêu Doãn Đông Tinh, sao có thể có thể nói quên là quên ngay được.



“A, không cần nói về việc này nữa. Vô Ngôn, tướng quân, đêm nay liền lưu lại dùng bữa đi, ta tự mình xuống bếp nấu vài món ăn riêng, xem thử có hợp khẩu vị của tướng quân không. Như vậy được không?” Nguyễn Túy Tuyết cười hỏi.

“Tốt! Tốt!” Vệ Đình Long vừa nghe có thể ăn đồ ăn riêng của lâu chủ Diệp Vân lâu,

“Ngươi a, cũng chỉ biết ăn!” Triệu Vô Ngôn cười nhìn hắn một cái. Biết Nguyễn Túy Tuyết đối cuộc sống chính mình đã có an bài thích đáng, nàng cảm thấy thoải mái không ít.

Đang lúc ba người tán gẫu cao hứng, âm thanh gầm lên giận dữ từ ngoài cửa truyền vào.

“Túy Tuyết!”

Ba người quay đầu thì thấy, người tới đúng là Doãn Đông Tinh!

Doãn Đông Tinh làm sao mà biết Nguyễn Túy Tuyết ở chỗ này?

Nguyên lai sau khi Nguyễn Túy Tuyết rời đi Doãn gia, hắn lập tức phái ra tiêu sư của Doãn gia trang, cho người ra ngoài tìm hiểu nơi ở của nàng. Nhưng nàng giống như là biến mất, không ai biết nàng ở chỗ nào.

Về sau hắn nghĩ đến Hạ Hà, liền chuyển hướng thám thính nơi Hạ Hà ở, quả nhiên tìm được Hạ Hà tại Duyệt Vân sơn trang ở ngoại ô, liền vội đến đây. Ở đại môn (cửa lớn) nhìn thấy xe ngựa phủ tướng quân, hắn liền biết Nguyễn Túy Tuyết nhất định ở chỗ này. Bởi vì Vệ tướng quân cùng Triệu Vô Ngôn là bằng hữu, mà Triệu Vô Ngôn lại là bạn tốt của Nguyễn Túy Tuyết, nàng đương nhiên biết Túy Tuyết ở đâu.

Hắn lập tức chạy như điên đến Duyệt Vân sơn trang, căn bản không có người ngăn cản được hắn.

“Doãn trang chủ, ta cũng không mời ngươi tiến vào trang viện của ta, mời đi ra ngoài!” Nguyễn Túy Tuyết lạnh lùng nói.

“Trang viện của ngươi?”

“Đây là Duyệt Vân sơn trang do Túy Tuyết , đương nhiên là nàng a!” Triệu Vô Ngôn nói.

“Cái gì...... Cái gì?” Doãn Đông Tinh trong lòng kinh hãi lắp bắp. Túy Tuyết khi nào đã có tài lực để xây dựng trang viện của mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Nhu Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook