Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 26: Tiện Đường Dắt Ngựa

Nhiều tác giả

05/06/2014

Cao Bát ngồi một mình uống rượu, hơn hai ba canh giờ thì nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa chạy nước kiệu vội vã gõ trên nền đá, rõ ràng là coi thường tính mạng người trên phố. Tiếng tên cưỡi ngựa dõng dạc ra roi rất dữ “hây, hây!”, đám dân chúng trong thành la lối ỏm tỏi. Y vội bước ra cửa sổ nhìn xuống, thì nhận ra ngay một tên trong đám người ăn mặc rách rưới nửa tháng trước thì phì cười “Hẳn sẽ có lắm trò vui đây!” Nghĩ vậy y đi xuống lầu trả tiền phòng, hẹn mấy hôm nữa sẽ quay lại.

Cao Bát ra dắt ngựa rồi nhanh chóng ra roi đuổi theo người ăn mặc rách rưới đó.

Ra hết thành, đến một khu rừng thì mất dấu tích của người cưỡi ngựa, Cao Bát hỏi thăm mấy người tiều phu trên đường, họ đều lắc đầu không biết. Y thất vọng cho ngựa rảo bộ dọc con đường mòn, dừng nghĩ bên bờ một con sông nước chảy xiết. Giữa dòng mấy con thuyền ngư phủ trôi lờ đờ, trông xa như lá trúc trôi giữa lòng hồ. Cảnh xanh, bở rủ liểu cành, hoa dại tung rơi sắc thắm, gửi dòng nước gợn sóng, vẻ đẹp nghìn vạn lần thú vị. Cao Bát xuống ngựa, cột dây cương rồi ngã mình nằm cạnh bờ sông, chân bắt chữ ngũ, đầu gác tay làm gối, miệng huýt sáo khe khẽ, hai mắt thiu thiu thưởng thức tiếng nước, chim hót vui vẻ thì lại nghe có tiếng ngựa đi đến gần.

Cao Bát vừa nghe tiếng, đã giật mình ngồi nhỏm dậy đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên là có hơn mười mấy người đi đến gần. Thật không bỏ công tìm kiếm. Đó chính là bọn người Nam Lĩnh Hội, đi đầu là lão già râu tóc bạc trắng Lý Trung Hưng hai bên tả hửu là Nam Sứ Phạm Phế và Đông Sứ Hà Văn Thuận. Cao Bát gọi đám người này là lũ ngốc độc ác, miệng lầm rầm mấy câu ngạo ý. Y vốn dĩ muốn chọc phá bọn người họ, chứ không có ý gì khác, luôn tiện tìm nguyên do giữa họ với Trần Hưng Lễ. Vốn y không để tâm, nhưng mấy ngày trước y có nghĩ đến thương tích của người huynh đệ thì thấy hơi lạ chắc hẳn giữa họ phải có chuyện gì đó không rõ ràng. Vừa rồi thấy tên cưỡi ngựa y đã nghĩ đến chuyện này, nên ra ngựa đuổi theo không ngờ tưởng mất dấu lại gặp họ ở đây, y rất vui vẻ ẩn mình theo dỏi.

Cả bọn người Nam Lĩnh Hội mà Cao Bát gọi là bọn ‘ngốc độc ác’ thình lình dừng ngựa lại cách đó hơn trăm trượng, cạnh một bờ cỏ rộng, một tên nhảy xuống ngựa tiếng lại sát bờ quan sát xung quanh, xong lấy trong túi nải ra một cái còi đưa lên miệng thổi mấy hồi dài. Cao Bát đưa mắt nhìn qua bên kia bờ sông, không thấy ai nhưng mấy con thuyền ngư phủ bỗng nhiên đều có một người bước ra đằng mũi cởi áo vảy vảy ra ám hiệu rồi hướng mũi thuyền về phía bờ có tiếng còi. Cao Bát đứng cách khá xa, lại được một rừng cây bụi um tùm che khuất đương nhiên là không ai nhìn thấy.

Cao Bát đến gần con ngựa tháo dây cương, dắt nó ra xa hơn khi thấy khoản cách đã an toàn y mới quay lại chỗ nấp. Quả nhiên lúc này có hơn bảy con thuyền nhỏ đã cập vào bờ, bên trong mỗi thuyền có hơn ba hảo hán, tay đều lăm lăm vũ khí, mặt mày ám muội bước ra khoang thuyền chấp tay cúi chào Lý Trung Hưng, lão đưa tay nói.

“Các ngươi đã chuẩn bị đâu vào đó cả chưa?”

Một tên có vẻ là người cầm đầu đám người trên mấy con thuyền ngư phủ, nhảy lên bở bước đến chấp tay nói.

“Thưa thánh chủ tất cả đã đâu vào đấy chỉ đợi lệnh nữa là xong!”

“Vậy chúng ta xuống thuyền thôi!” Lý Trung Hưng nói.

“Chúng ta phải đi xuôi đến hạ nguồn phải mất tám mươi dặm, thuyền lớn sẽ đưa chúng ta ra biển!” Người kia lại nói.

“Ngươi không cần phải nói, ta hiểu cả rồi. Đi thôi!” Lý Trung Hưng nhìn mọi người rồi nói thêm “Các ngươi đánh hết lũ ngựa vào rừng cả đi đừng để ai phát hiện” Lão nói xong nhún mình một cái đã đứng trên khoang một con thuyền lớn nhất, hai lão Phạm, Hà cũng nhảy theo lão, đám người kia thì chia nhau xuống các thuyền còn lại, nhanh chóng chèo mau ra giữa sông, hướng thẳng phía đông mà xuôi dòng.

Cao Bát vốn dĩ muốn trêu chọc đám người của lão Lý một lần nữa, nhưng thấy dáng vẻ làm việc úp úp mở mở của họ thì mấy phần hiếu kỳ muốn khám phá, thầm nghĩ “Ta còn chưa tìm ra lão ác nhân họ Ma kia thì gây chuyện với bọn này có nên chăng?” Nghĩ vậy thở dài một tiếng xua tay tự nhủ, tốt nhất chẳng nên vạ đến họ làm gì. Nghĩ vậy y vội đi tìm con ngựa của mình. Khi đến chỗ giấu ngựa thì ngạc nhiên thấy mười mấy con ngựa khác thả rong đang gặm cỏ cạnh đó. Đúng là bọn ngựa của đám người vừa rồi, thì cả mừng dùng một sợi dây buộc hết từng con lại với nhau dắt về thành.

Cao Bát trên đường về thành thì gặp đoàn thương buôn gia súc từ phía nam vào thành. Trong đoàn có ba thương buôn, ăn mặc sang trọng kiểu thương phú Đại Việt cưỡi ba con ngựa vàng khỏe mạnh, và một gia đình có hai con trẻ khoảng ba bốn tuổi cùng ngồi trên một cỗ xe do hai con bò kéo. Phía sau và phía trước có hơn ba trăm con cừu và khoảng chừng hai trăm con bò, dê được mười một tên chăn dắt kỹ bằng một cái roi mây dài.

Đám thương buôn đang đi, thì bị đàn ngựa của Cao Bát bỗng dưng nhảy dựng lên chạy ầm ầm lao vào đám gia súc, phải đến xong bữa cơm mới khống chế được đám ngựa và bọn gia súc chạy nhảy lung tung ấy.

“Làm phiền các vị, tại hạ không biết phải xin lỗi thế nào đây!” Cao Bát trong lòng rất phấn chấn khi thấy một trận rượt đuổi ngựa của đám người chăn dắt, thấy làm vui lắm nhưng bề ngoài vẫn giả vờ như hối lỗi lắm.

Ba người thương buôn hẳn là người dễ chịu, đương nhiên là trách chàng vài câu rồi thôi nhưng mười mấy tên dắt gia súc thì càu nhàu chửi bới thậm tệ.

“Không biết chàng trai trẻ kia mua ngựa ở đâu, sao lại không biết thuần hóa chúng để mọi người một phen hoảng sợ, hẳn là ngựa này không có chủ nhân!”

Nghe câu ấy Cao Bát hơi nheo mày, nhưng khi đưa mắt nhìn thì ra đó là người đàn ông có gia đình đi nhờ trên một cỗ xe bò. Người này khoảng hai tám, hai chín tuổi dáng người to lớn, săn chắc, khỏe mạnh, dể nhìn, rất ra dáng là một người từng trải. Người này đang ghì con ngựa cái cố giãy dụa nhưng bất thành, chỉ còn biết ngoan ngoãn để người đó dắt đi. Cao Bát thấy vậy không cảm thấy bị câu mắng vừa rồi làm giận, mà vui vẻ chạy đến nắm lấy dây cương con ngựa nói.



“Cảm hơn huynh đã bắt lại ngựa, sao huynh lại biết đây không phải là ngựa của tại hạ?”

Người này chỉ bật cười ha hả nói.

“Ngựa béo tốt hẳn là ngựa tiền trạm rất đắt tiền. Người thương buôn không thích buôn những loại ngựa này, khách hàng đa phần là người của phủ nha, quan quân triều đình. Thương buôn mà giao thương với những người này bảy, tám phần là bị bớt xén rất dể thua lỗ. Ngựa này vốn chỉ có trong quân doanh, được chăm sóc tắm rửa sạch sẽ, trung thành với chủ nhân, nếu chúng là của huynh đệ đây thì làm sao chúng làm loạn đến như vậy!”

Cao Bát nghe người này nói thì ngạc nhiên, ba người thương buôn cũng gật đầu khen hay.

“Quả nhiên huynh đoán biết như thần, đây không phải là ngựa của tại hạ!” Cao Bát gãi gãi đầu nói “Nhưng chúng bây giờ là của tại hạ cũng không phải là của ăn cắp.”

“Bọn ta biết chứ, chẳng ai to gan lại đánh cắp một lúc mười mấy con ngựa như vậy cả.” Người đàn ông cười nói rồi hỏi “Không biết huynh đệ đây có phải là người Đại Việt quê ở Đông Lai hay không?”

“Ái chà!” Cao Bát vui vẻ như vừa gặp lại người quen mừng rỡ vô cùng nói “Phải, tại hạ là người ở Đông Lai”.

“Tại sao huynh đệ lại ăn mặc như người Chiêm Thành, không biết là có nguyên do gì?”

“Chỉ là tại hạ không muốn rắc rối với đám quan binh người Chiêm. Tình hình giữa hai nước lúc này không tốt, để họ hạch sách chẳng phải tự rước phiền toái không đâu vào đâu vào người hay sao. Chẳng may lại xảy ra động thủ đánh nhau thì cũng có gì là tốt.”

“Đúng đấy!” Người này nói dõng dạc, một người thương buôn đứng gần cũng xen vào nói.

“Vị Huynh đài này hóa ra cũng là đồng hương!” rồi vỗ vỗ lên vai Cao Bát mấy cái nói thêm. “Hay lắm, hay lắm!”

***

Cả bọn thấy đường vào thành chỉ còn vài dặm, trời lại nắng gắt nên không vội, cho mọi người nghĩ ngơi tại chỗ, cắm cái trại nhỏ trú mát ở giữa cánh đồng bỏ hoang tiện mắt giám sát đàn gia súc. Người thương buôn già nhất trong ba người cho người bắt cơm ăn sớm, lấy thịt cừu hung khói làm món uống rượu cho năm người.

“Không biết vị huynh đài này định làm gì với đàn ngựa?” Một người thương buôn trẻ nhất vừa cạn cốc rượu với Cao Bát, đưa mắt nhìn đàn gia súc có lẫn đàn ngựa của y đang ăn cỏ thảnh thơi trên cánh đồng thì cười hỏi.

“Tại hạ định mang vào thành bán đi cho rảnh nợ, nếu các vị huynh đài ưng ý tại hạ xin tặng hết đàn ngựa cho, coi như là đền bù thiệt hại cho mọi người cùng bữa rượu hôm nay vậy!”

Cả bọn nghe Cao Bát nói vậy thì bật cười nói.

“Không dám, không dám! Ai lại làm như vậy hóa ra bọn người thương buôn chúng ta hẹp hòi quá sao. Nếu huynh đài nói vậy thì có thể bán lại cho chúng ta đàn ngựa!”

“Vậy thì còn gì bằng.” Cao Bát cười dài nói.

Cao Bát cùng với ba người thương buôn tính giá trị từng con ngựa, ra giá rồi trả cho Cao Bát ngân lượng bằng ngân phiếu, nhưng nhất quyết y trả lại cho ba người chỉ lấy mười một lượng cho mười một con. Cả ba nài nỉ mãi thấy y quyết như vậy nên đành thôi không ép phải lấy ngân phiếu nữa.



Cả năm người lại uống rượu cười nói, Cao Bát thấy người đàn ông được ba người thương buôn gọi là Lê Khoáng* vẻ mặt buồn rười rượi thì động tâm hỏi.

“Không biết Lê huynh có chuyện tâm sự gì mà không vui vậy?”

Lê Khoáng nghe y hỏi chỉ thở dài một tiếng nói.

“Ta thấy mọi người vui như vậy thì hơi buồn, phía trước chỉ còn mấy dặm nữa là vào thành, sắp đến lúc phải chia tay nhau. Bốn anh em bọn ta vừa kết bái làm huynh đệ kết nghĩa, lại phải chia tay nhau. Ta và phu nhân cùng hai con đi nhờ trên đường hao tổn không phải ít, còn chưa biết báo đáp thế nào. Ta và phu nhân phải đi đến kinh đô Đồ Bàn thăm người họ hàng xa không biết bao lâu thì mới gặp lại mọi người thật lấy làm ái ngại lắm!”

“Huynh đệ đừng nói vậy, nếu không nhờ huynh giúp đỡ thì ba chúng tôi còn sống mà đến đây hay sao, toàn bộ sản nghiệp chẳng phải bị bọn cướp lấy hết rồi, chỉ có chút xíu đó huynh ái ngại làm gì! Ba bọn ta lý ra phải báo đáp gia đình huynh cái ơn cứu mạng mới phải!” Người thương buôn trung niên đầu lắc lư nói.

“Các huynh đừng nói vậy, đệ này đâu dám! Hai thê tử đệ làm phiền suốt ba huynh dọc đường, xem ra cái công ấy của đệ là không đáng gì!”

“Chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ rồi thì mọi chuyện cứ bỏ qua hết đi sao lại nhắc đến làm gì, nếu xong chuyện khi đệ quay về Trấn Thành Đồ chúng ta lại gặp nhau, bốn chúng ta đến nhà đệ ở núi Lam Sơn du ngoạn cảnh đẹp ở đó tha hồ tâm sự hàn huyên.”

Lê Khoáng nghe nói vậy thì mừng rở nói.

“Vậy thì phiền ba huynh quá, khi nào đệ về quê nhất quyết sẽ đi qua phủ Thành Đô tìm ba huynh!”

“Hóa ra các vị là người ở Trấn Thành Đô cả?” Cao Bát nghe bốn người nói chuyện thì vui mừng hỏi.

“Đúng vậy, bốn chúng ta đều là người ở đó, ta ở núi Lam Sơn bốn đời không dời đi đâu cả, nếu Cao đệ có nhã ý thì đến đó du ngoạn một chuyến.”

“Đệ cũng vừa ở núi Phu Pha Phong đến đây, nhưng tiếc là chưa đi qua đó!”

“Hóa ra đệ cũng đã đến núi Phu Pha Phong, vậy đệ có quen biết người trong phiệt trấn Ẩn Nam không? Nghe nói người quân Chiêm tập kích tàn phá, rất nhiều người bị thương vong không biết tin đó là có thật.” Lê Khoáng lo lắng hỏi.

“Đúng vậy! Nhưng sau khi rời khỏi đó đến nay đệ không hay biết gì nữa, vậy Lê huynh có người thân quen ở đó hay sao?”

“Ừ, nhưng không biết người đó ra sao. Trước khi đi ta có ghé qua nhà người thân của người bằng hữu đó hỏi thăm nhưng vẫn chưa có tin tức gì.”

Cao Bát nghĩ đến lại rầu rĩ nốc cạn một cốc rượu đầy nói.

“Chỉ là cái họa mà họ phải chịu!”

“Phiệt trấn Ẩn Nam là một trong những Tam Phiệt Nhất Đẳng, danh trấn thiên hạ vậy mà cũng có kết cục như vậy!” Lê Khoáng thở dài nói.

Chú Thích :Lê Khoán tức phụ thân Lê Lợi nhân vật lịch sử vĩ đại có công đánh đuổi giặc Minh,lập ra nhà Tiền Lê sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook