Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!

Chương 19: Gian Tặc

Phù Đằng Huyễn Tuyết

08/04/2017

Phượng Tường thiên về hướng bắc, càng đi vào, bão cát càng lớn, cát vàng bay đầy trời gây trở ngại tầm nhìn phía trước. Các giác quan cũng mất nhạy bén.

Từ Mộ Khanh từ trước đến giờ * luôn tiếc bản thân chỉ là kẻ mỏng manh, bây giờ lại bị bức ở bên ngoài chịu đựng bão cát. Tất cả là do tên yêu tinh kia nói với giáo chủ gì mà không muốn mang theo nhiều người tới Phượng Tường, mới để cho hắn đường đường là Thái Âm trưởng lão Duy Ninh thần giáo làm phu xe!

Hắn phẫn hận quăng roi xuống, muốn để con ngựa kia chạy nhanh hơn. Nhưng móng ngựa đạp lên cát bay thẳng vào mặt hắn, từng trận cát vàng đều đều bay tới.

Ba con ngựa bất ngờ dừng lại, móng trước giơ cao lên, thét ra tiếng sợ hãi. Từ Mộ Khanh đưa tay gạt gạt bụi bay vào người, muốn nhìn rõ phía trước xảy ra cái gì, nhưng gió lại mạnh mẽ thổi tới, làm hắn chỉ có thể nhắm hai mắt lại.

Hai người trong xe ngựa từ lúc xuất phát vẫn trầm mặc, Cố Ngôn Chi thay đổi khác thường, không có nội lực chống đỡ bị lăn tới dưới chân Trần Khiêm Quân.

Y cười ha hả hai tiếng nói: “Sao nào, nhìn thân thể của mình lăn ở dưới thân ta có cảm giác gì?”

Trần Khiêm Quân lãnh đạm mở miệng: “Bên trong chứa linh hồn của ngươi.”

Cố Ngôn Chi tỏ vẻ, y không thèm chú ý bên trong. Thấy Trần Khiêm Quân không nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào chỗ cũ. Cùng lúc, Từ Mộ Khanh đánh xe bên ngoài nói vọng vào: “Ngồi vững!” Liền đánh xe ngựa gấp ba lần tốc độ vọt lên phía trước.

Cố Ngôn Chi còn chưa ngồi vững, lại lăn tới dưới chân Trần Khiêm Quân. Y nói: “Ngươi xem, sao thân thể của ngươi cứ thích nằm nhoài dưới thân ta?”

Trần Khiêm Quân: “…” Tên ma giáo giáo chủ này không thể bớt ngu thêm một tý sao?

Lần này Cố Ngôn Chi chưa kịp ngồi dậy, trên đỉnh xe ngựa bị người làm thủng một lỗ lớn, một lợi kiếm ánh bạc thẳng tắp cắm vào.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Trần Khiêm Quân đưa tay cầm lấy Quỷ Đầu Đao chém đứt lợi kiếm.

Cố Ngôn Chi nói: “Quả nhiên không phải thứ bổn tọa thu nhặt, chính xác…” Y còn chưa nói xong, xung quanh lại có các loại vũ khí đâm vào.

Cố Ngôn Chi từ trên xe ngựa lăn xuống, quay lại nhìn Từ Mộ Khanh gào thét: “Ngươi nhiều độc dược như vậy đều dùng cho heo hả?” Hét lên mới biết mình bị cát bay vào đầy miệng, câm miệng không thèm nói nữa.

Từ Mộ Khanh nói: “Không phải heo, là rắn.” Nói xong thì đi tới chỗ hai người.

Bão cát lúc này càng dữ dội hơn, khiến người ta không có cách nào mở mắt ra được. Đành chịu bão cát bay thẳng vào người.

Gió quá lớn, nên không thể sử dụng độc dược. Cho dù Từ Mộ Khanh là độc lang quân trong giang hồ khiến người nghe tới tên đã biến sắc, cũng không dám ra tay hạ độc lúc này. Để hắn tới đánh cái xe ngựa này, đó chính là thiệt thòi lớn a. Vào lúc này nên để lão già Âu Dương Đức kia đến mới phải.

Cố Ngôn Chi đưa tay đẩy Trần Khiêm Quân một cái, dùng thanh âm với ánh mắt ra hiệu: “Ân ân!” Ngươi lên sân khấu!

Từ cuối vừa phát ra, Trần Khiêm Quân cũng đã cách xa một trượng, chỉ trong nháy mắt quật ngã ba người.

Cố Ngôn Chi cùng Từ Mộ Khanh dùng tay che chắn bão cát, con mắt híp thành một cái khe phát ra tiếng cảm thán.

“Ân ân ân!” Ta thật là đẹp trai!

“Ân ân ân ân!” Giáo chủ thật là đẹp trai!

Nhưng đám phục kích cũng không cho bọn họ cơ hội đứng ngoài xem vui, lén đi từ phía sau đánh lén bọn họ.

Tuy nội lực Cố Ngôn Chi bị phong bế, nhưng thính giác lại nhạy bén. Y chỉ dựa vào thanh âm cũng có thể đoán ra vị trí cụ thể cùng hành động của địch.



Võ công Từ Mộ Khanh không yếu, tuy không thể dùng độc hạn chế việc hắn phát huy, nhưng cùng địch đánh lại không bị ở thế hạ phong.

Cũng không lâu sau, bão cát đầy trời ngừng lại. Cây cối cùng nhà cửa trong phạm vi nhìn thấy đều bị cát che phủ, như một bức họa được cát vẽ lên. Trên cát còn được máu thấm vào, tăng thêm vẻ diễm lệ, hoang vu lại thê mỹ.

Một tiếng thanh âm quái lạ lại sắc bén đột ngột vang lên, rồi mấy tên hắc y nhân phục kích kia toàn bộ biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa từng xuất hiện. Nếu không phải trên đất còn mấy thi thể nằm đó, bọn họ còn tưởng đây chỉ là một giấc mơ.

Cố Ngôn Chi thấy bão cát đã dừng, xác định mở miệng bây giờ không bị nuốt phải cát nữa, mới nói: “Thật cực phẩm!”

Trần Khiêm Quân sửng sốt nửa ngày, mới nhớ được Cố Ngôn Chi chỉ đang bổ sung câu kia còn chưa nói hết, khóe miệng co giật, không thể làm gì khác hơn là đi đánh giá mấy tên hắc y nhân đánh lén: “Là nhẫn thuật Đông Doanh ở Địa Độn Thuật. Những tên này sao lại xuất hiện ở đây?”

Từ Mộ Khanh một bên vỗ vỗ cát trên người một bên nịnh hót: “Giáo chủ thật sự học rộng biết nhiều, ngay cả nhẫn thuật Đông Doanh cũng biết!”

Cố Ngôn Chi được khen vui vẻ hết mức, tuy người trong thân thể mình là Trần Khiêm Quân, nhưng nó không hề gây trở ngại việc y tiếp thu khen ngợi. Cười ha hả hai tiếng: “Đương nhiên rồi.”

Từ Mộ Khanh liếc xéo Cố Ngôn Chi, nội tâm nhổ nước bọt một câu: Yêu tinh nịnh nọt.

Cố Ngôn Chi thấy Trần Khiêm Quân trầm mặc không nói, liền trèo lên xe, nói với Từ Mộ Khanh: “Đánh xe nhanh lên, nếu như tới tối không đến được Phượng Tường, tối hôm nay cho ngươi ngủ ở trên cát!”

Từ Mộ Khanh oan ức nhìn Trần Khiêm Quân, hi vọng giáo chủ ra tay bênh hắn, nhưng mà Trần Khiêm Quân cũng không nói câu nào liền leo lên xe ngựa.

Từ Mộ Khanh: “…” A a a, ta bị thất sủng!

Từ Mộ Khanh đánh xe tuy rằng không đủ vững vàng, nhưng tốc độ cũng không chậm. Thêm vào tâm tình còn đang phiền muộn, liền liều mạng đánh xe, mà những hạt cát cứ bay vào mặt gây đau nhói hắn xem như làm giảm bớt nội tâm đau khổ.

Mà hai người bên trong thì mặt đối mặt cực kỳ nghiêm túc.

Cuối cùng vẫn là Cố Ngôn Chi đánh vỡ im lặng, y nói: “Ngươi nhất định biết mấy tên mấy lần truy sát chúng ta là ai, có mục đích gì. Bằng không ngươi không thể bình tĩnh như vậy, giống như ngươi đã đoán được tất cả sẽ xảy ra.”

Chưa đợi Trần Khiêm Quân mở miệng, Cố Ngôn Chi lại hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Trước ta cũng suy đoán những tên này đang chĩa mũi vào Duy Ninh thần giáo, dù sao người muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết cũng không ít. Nhưng khi ta nghe tứ đại trưởng lão nói mới biết không rõ là ai. Những tên này là do ngươi kéo tới, ngươi còn dám không nhận?” Y lại bổ sung: “Đừng quên chúng ta như châu chấu trên một sợi dây thừng.”

Trần Khiêm Quân nhìn Cố Ngôn Chi, nói: “Ngươi không thể lấy một ví dụ êm tai hơn à? Trước ta còn chưa xác định, không ngờ ta có năng lực để bọn họ ra sức đuổi giết như vậy. Ta vốn cho rằng là do Huyết Ngọc Phượng Hoàng với Dạ Minh Châu kéo bọn họ tới, nhưng sau đó thấy ta có tham gia tới chuyện này, nên mới nghĩ hết tất cả các cách diệt trừ ta.” Hắn dừng một chút, đang cân nhắc nên nói tiếp hay không, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói cho y biết: “Những người này của Cẩm y vệ.”

Cố Ngôn Chi nói: “Cẩm Y vệ với các ngươi đều là tay sai của triều đình không phải sao?”

Trần Khiêm Quân: “…”

Cố Ngôn Chi còn bổ sung: “Bây giờ có được linh hồn cao quý đang ở trong thân thể của ngươi nên không tính.” Ý là, nếu như linh hồn ngươi có đổi lại, ngươi cũng là một tên tay sai.

Trần Khiêm Quân trực tiếp quên phát ngôn của y. Hắn hiểu rõ phần nào về Cố Ngôn Chi, tên này thích xen vào việc thiên hạ, chuyện trong giang hồ chuyên môn chọn cái nào thấy hứng thú chen vào một chân.

“Lục Phiến Môn và Cẩm Y Vệ tuy đều làm việc cho triều đình, nhưng chức trách không giống nhau, do các loại quyền lợi dẫn tới xung đột mâu thuẫn, quan hệ giữa Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn có thể nói như nước với lửa. Mà ngay cả bên trong Lục Phiến Môn, cũng chia năm xẻ bảy. Ta là người Trương đại nhân, hai bên đều có một ít kiêng kỵ với ta. Nếu như vì chuyện này bị ta bắt được điểm yếu của họ, thì cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu. Vì thế, bọn họ muốn trước khi ta về kinh thì diệt trừ cái hậu hoạ là ta.”

Trần Khiêm Quân đem quan hệ giữa hai bên tỉ mỉ phân tích cho Cố Ngôn Chi nghe, nhưng trọng điểm là Cố Ngôn Chi nghĩ hoàn toàn khác hắn.

Cố Ngôn Chi lấy mặt Trương đại nhân ra nói: “Ơ, ngươi nói ngươi là người của Trương đại nhân, ngươi cùng lão già kia rốt cuộc có quan hệ gì hả? Không phải ta nói, nhìn lão già kia là biết túng dục quá độ, ngươi xác định vẫn phải đi theo hắn?”



Trần Khiêm Quân: “…”

Thấy vẻ mặt táo bón của hắn, Cố Ngôn Chi không từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi: “Ngươi nói mau a, lẽ nào đúng như vậy? Không trách được khi lão thấy ngươi thì hai mắt tỏa ánh sáng!”

“Ngươi gặp Trương đại nhân?”

“Đã gặp qua.”

Nghe y nói đã gặp người hắn đang muốn tìm, Trần Khiêm Quân lập tức truy hỏi: “Trương đại nhân nói gì với ngươi?”

Cố Ngôn Chi nhìn Trần Khiêm Quân cầm lấy tay của mình. Người này mặc dù không nói là loại lạnh lùng vô tình, nhưng khuôn mặt bình thường chưa từng phong phú như giờ. Vừa nghe tới tên Trương đại nhân, cả người hắn đã đứng ngồi không yên kích động tới nỗi chủ động đi tới nắm tay của y. Lẽ nào hắn với Trương đại nhân kia thật sự có cái gì?

Biết được điều này, Cố Ngôn Chi cảm thấy cực kỳ khó chịu!

Y quay đầu đi, nói: “Ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao ta phải đáp lại ngươi?”

Trần Khiêm Quân không thể làm gì khác hơn đành nói: “Trương đại nhân có ân với ta.”

“Vì thế mà ngươi lại lấy thân báo đáp?”

Trần Khiêm Quân: “Ngươi có thể đừng dùng vẻ mặt bác gái ác tục trên mặt ta không, dùng lời nói dửng dưng như không nói về đề tài bị cấm kỵ?”

Cố Ngôn Chi dùng sức vỗ đùi, nói: “Nguyên lai thói đời bây giờ đã văn minh như thế, báo ân đã thành đề tài thiên lý bất dung* à!”

*chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ cho được

Trần Khiêm Quân đỡ trán, hắn sao có thể vọng tưởng tên ma đầu này dùng tư duy người bình thường suy nghĩ hả trời? Hắn quả nhiên quá ngây thơ. Nhưng vấn đề hắn càng quan tâm hơn là: “Trương đại nhân nói gì với ngươi?”

Cố Ngôn Chi bĩu môi một cái, nói: “Lão hỏi ngươi ăn cơm có ngon không, mặc ấm hay không ấm, tại sao già đầu rồi còn chưa chịu kết hôn, có phải do quá xấu võ công quá kém nên không có ai muốn.”

“…”Trương đại nhân sẽ không nói như vậy, Trần Khiêm Quân vẫn phải nhịn xuống mắt trợn trắng kích động hỏi: “Lão chưa từng nói qua chuyện ca ca ta?”

“Ca ca?” Cố Ngôn Chi hơi vung tay nói: “Ngươi nói đã mười mấy năm chưa từng gặp ca ca, lão không có chuyện gì thì lôi chuyện ca ca ngươi ra làm gì? Lẽ nào Trương đại nhân thật ra là ca ca ngươi, ngươi chỉ là vật thay thế?”

“…” Trần Khiêm Quân nhịn đã lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Quên đi.”

Cố Ngôn Chi quay đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một bên, lộ ra nụ cười tà khí: Muốn từ trong miệng y moi tin tức? Cửa bé cũng không có!

_______________

Dạo này ta bị tụt huyết áp, người suy nhược, nên tiến trình bị tụt lại, hụ hụ

About Rừng Thần Thoại

Bạn là ai?

View all posts by Rừng Thần Thoại → Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook