Giai Điệu Của Annie

Chương 14

Catherine Anderson

09/09/2015

Tối hôm đó, Annie ngỡ được phục vụ bữa tối trên phòng như mọi khi, nhưng thay vào đó bà Maddy tháp tùng cô xuống dưới nhà và vào phòng ăn. Dù Annie chưa bao giờ ở trong phòng này ngay trước bữa ăn nhưng cô đã thăm nơi này vài lần trong ngày cùng bà Maddy. Sự đầm ấm và phong cách với màu nắng xuộm vàng ở căn phòng này luôn luôn hấp dẫn cô, có thể vì màu sắc nơi đây làm cô nhớ đến cảm giác được ở ngoài trời, nơi cô tha thiết nhớ. Lò sưởi bằng đá chạy dọc theo chiều một bức tường, nét mộc mạc của nó tương xứng với cách bài trí nơi đây. Thay vì đăng ten kiểu Ireland, tủ bát đĩa được khoác lên một chiếc khăn choàng thêu đơn giản với viền ren. Mặt tủ đặt một bộ chén sứ có họa tiết hoa hồng, đồ dùng bữa tiện dụng, và một ấm trà đính đồ trang trí mạ vàng.

Dù có kích thước rộng lớn nhưng căn phòng tỏa ra một bầu không khí ấm cúng, lấp đầy tâm trí Annie với những hình ảnh về ánh lửa tươi vui trong những đêm đông giá lạnh và một gia đình gắn bó quây quần cho những bữa ăn thịnh soạn.

Alex tựa vào ghế cuối chiếc bàn dài, mái tóc anh lóe lên dưới ánh sáng phát ra từ chúc đài treo bằng pha lê, căn phòng toát lên vẻ trang nhã. Một tay quàng lên lưng ghế và một chân đi ủng gác lên đầu gối chân bên kia, anh trông hơi chán nản và rất nôn nóng. Khi thấy cô vào phòng, anh đứng dậy thật mau. Bước vòng qua bàn, anh chìa bàn tay to lớn về phía cô.

Đồng điệu với gian phòng, anh ăn mặc thoải mái với chiếc áo sơ mi lụa cổ chữ V màu kem tươi, chiếc quần cưỡi ngựa màu bánh quy nâu giắt trong đôi ủng cao màu nâu vàng. Annie ngắm nhìn anh khi anh bước lại gần, nhưng lần nữa phát hiện ra rằng anh không hề giống cha hay những người đàn ông cô đã thấy đến thăm nhà cha mẹ. Thay vì những diềm xếp nếp, kẹp cà vạt nạm ngọc, và dây đồng hồ lộng lẫy mà những quý ông đó thường ưu ái, anh thắt khóa dây lưng vàng và một chiếc đồng hồ đeo tay đơn giản được giắt vào đỉa quần. Không vest lụa rườm rà. Không nhẫn đeo lấp lánh. Không nước hoa với mùi kỳ kỳ.

Khi Annie nhìn Alex, cô nghĩ đến ánh nắng và không khí trong lành, không phải những căn phòng tiếp khách với tấm rèm nặng trịch treo trên cửa sổ mà cô chúa ghét. Mái tóc vàng nâu của anh xếp thành những làn sóng lưa thưa có vệt sáng mặt trời vắt trên vầng trán, rối rối cứ như vừa bị gió thổi tung. Cổ áo mở phanh, lộ ra những mặt phẳng sáng bóng trên ngực. Thậm chí anh bước đi cũng như thể đang ở ngoài trời, với dáng điệu bất cần, sải chân dài và phóng túng, hai cánh tay hơi gập lại và vung vẩy hai bên.

Dừng lại trước mặt cô, anh cầm tay cô rồi đưa cô trở lại bàn, kéo chiếc ghế ngay bên trái mình ra. Nhận ra bàn ăn được sắp xếp cho hai người, cô đưa ánh nhìn đầy sửng sốt về phía anh. Ở nhà, cô không bao giờ được phép dùng bữa ở phòng ăn.

“Anh nghĩ vợ nên dùng bữa tối với chồng cô ấy. Phải không em?”

Annie cảm giác như sàn nhà đã biến mất dưới chân mình. Cô đứng đó trân trân nhìn anh với nỗi sửng sốt kinh ngạc, chắc rằng mình đã đọc sai lời anh nói. Nét bất bình trên gương mặt anh lại nói với cô cách khác. Rõ ràng anh đã nói mà không suy tính trước và không có ý tiết lộ chút ít thông tin đó với cô.

Nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, anh dẫn cô vào ghế, đẩy cô ngồi xuống, và rồi cúi xuống khẽ hôn lên tóc khi kéo nhẹ cô ra trước. Annie ngồi nghiêng, tay phải gần với bàn ăn và trong cơn lúng túng, cô chẳng may va khuỷu tay vào tách trà của mình. Alex vươn tay ra cứu chiếc tách sứ, đôi long mày cong lên với vẻ thắc mắc đầy nhạo báng. Anh cố nhiên đã quyết định cách tốt nhất để xử lý tình huống này là nói đùa về nó.

“Anh hiểu rằng đây không phải tin tốt nhất em nhận được trong ngày.” Trước ánh mắt sợ sệt của cô, anh hỏi, “Nhất định không phải cả tuần?”. Khi thấy biểu cảm của cô vẫn duy trì vẻ hoài nghi kinh hãi, anh nói tiếp, “Anh biết, anh có lỗi với tư cách là một người chồng nhưng chắc chắn anh không hoàn toàn tệ đến thế chứ?”.

Không thể dứt ánh nhìn ra khỏi anh, Annie cẩn thận đặt lại khuỷu tay mình gần viền chiếc đĩa. Vợ anh? Anh chắc đã nói dối. Anh chỉ đơn giản phải làm thế. Đúng, cô biết rất ít về chuyện cưới hỏi. Nhưng cô không hoàn toàn mù tịt về chúng. Không mù tịt đến nỗi đã tham gia mà không biết.

Cách đây không lâu, chị gái Elise của cô lấy chồng. Lễ cưới mà Annie không được phép tham dự được tổ chức ở nhà thờ, và đủ kiểu sửa soạn phức tạp được chuẩn bị trước đó, không thể thiếu việc tạo ra một chiếc váy cưới trắng tuyệt đẹp cho cô dâu. Như Annie nhớ, nhà cha mẹ cũng được ngập đầy hoa, và sau lễ cưới, rất nhiều người đến nhà dự tiệc, uống rượu pân(1), ăn bánh và xem chị Elise mở quà. Nhiều quà lắm. Nhiều quà hơn cả Annie đã từng thấy, nhiều hơn cả đống quà dưới cây thông Giáng sinh.

(1) Một loại rượu mạnh pha nước nóng, đường, sữa, chanh.

Alex ngồi lại chỗ đầu bàn, dáng điệu thư thái, bộ dạng anh nhẫn nhịn pha chút tự trào lộng. Đặt khuỷu tay lên thành ghế, anh giật tai mình rồi chăm chú nhìn cô trong sự yên lặng đầy trầm tư. Sau một lúc lâu, anh nói, “Anh thật sự không định báo cho em theo kiểu này chút nào, Annie à. Anh thật quá lơ đễnh, và anh xin lỗi nếu làm em buồn”.

Buồn? Annie làm tất cả để không òa ra những giọt lệ giận dữ. Nếu cô lấy chồng, sao mẹ không may váy cho cô? Và tại sao cô không được nhận cả núi quà? Cô thích quà và cô còn thích những chiếc váy đẹp hơn thế nữa. Không tiệc tùng, không bánh trái, không nghi lễ trong nhà thờ. Không gì cả. Sao có thể cô đã cưới rồi cơ chứ?

Chính Alex cũng bắt đầu trông khá buồn. Annie nghĩ có lẽ vì anh biết cô sắp khóc. Cố nén cơn thôi thúc, cô nhìn xuống bàn tay mình đang đê trên đùi. Rồi cô nhìn thấy những đốm bẩn màu cỏ trên tất mình, sức ép trào lên trong mắt còn trở nên mạnh hơn. Không giống các chị mình, cô chẳng bao giờ có thứ gì. Thay vì váy dài trắng, dép lê lụa, và đăng ten che mặt, tất cả những gì cô có là những chiếc váy yếm cũ mèm khó chịu, đôi giày mòn nát, và đôi tất vấy bẩn.

Và không quà cáp! Chẳng có đến một món. Điều này làm cô đau đớn nhất.

Alex nắm lấy cằm và nâng mặt cô lên. Annie giận dữ nhìn anh qua làn nước mắt nhạt nhòa. Cơ hàm anh bắt đầu giật lên. “Cưng à. Đừng khóc. Chỉ vì anh... ồ, chúng ta đã cưới ngay từ đầu rồi, đúng không? Chỉ vì em giờ mới nhận ra, như thế không có nghĩa là bất cứ điều gì sẽ thay đổi cả.” Anh cúi xuống để nhìn thẳng vào mắt cô, điệu bộ vỗ về. “Anh biết rằng những gì em trải qua với Douglas không hề dễ chịu chút nào.”

Douglas? Annie không biết Douglas nào cả. Cô chằm chằm nhìn anh trong bối rối, ước anh bám sát vào chủ đề mà trong tâm trí cô là chiếc váy xinh đẹp và những món quà cô bị lừa cướp mất. Và đám cưới của hai người đã diễn ra khi nào? Cô muốn biết. Hay bằng cách nào đó cô cũng đã bỏ lỡ mất rồi?

Anh đưa những khấc tay dọc theo má cô, cảm giác khẽ râm ran lan khắp vùng da nơi anh đụng chạm. Vào bất cứ lúc nào khác, cô nghĩ đó chắc chắn là cảm giác tuyệt vời, nhưng đang bực tức thế này, nó chỉ làm cô muốn rùng mình thôi.

“Annie, về chuyện xảy ra với em chỗ thác nước hôm đó...” Anh xoa ngón cái dưới mắt cô, chặn giọt nước mắt đang lạc lối. “Anh không cho rằng một người phụ nữ có thể hoàn toàn quên đi chuyện như thế. Nhưng anh muốn em hiểu rõ ngay bây giờ rằng anh hoàn toàn khác em trai anh. Những gì Douglas đã làm với em là... ừ, nó thật hèn hạ... và chừng nào anh còn thở, sẽ không một ai có thể làm tổn thương em như thế nữa. Em hiểu anh không, Annie? Không bao giờ.”

Trước lời nói của anh, tim Annie bắt đầu nhảy loạn trong lồng ngực như một chú chim khiếp hoảng. Thác nước, người đàn ông kinh khủng đó, Douglas... em trai Alex.

“Nếu và khi thời điểm thích hợp đến, em và anh...” Anh đưa một ngón tay ngang môi dưới của cô, đôi mắt màu hổ phách của anh trở nên mờ đi với điều gì đó trông như nét dịu dàng. “Ồ, anh đoán hẳn là một lúc nào đó em và anh sẽ trở nên thoải mái với nhau, anh đang hy vọng rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi, rằng chúng ta sẽ có thể hưởng thụ sự gần gũi đặc biệt như bao đôi tình nhân khác vẫn làm.”

Annie cứng đơ và cố tránh ra xa. Anh nắm cằm cô chặt hơn, mỉm cười hiền hịu. “Không phải ngay tức thì, tất nhiên rồi. Đừng hốt hoảng. Và chỉ khi đó cũng là điều em muốn. Không giống em trai mình, anh sẽ không bao giờ thô bạo với em hay làm em chịu bất kỳ đau đớn nào. Anh hứa với em đấy. Em hoàn toàn không việc gì phải sợ về...”

Annie giật phắt ra khỏi tay nắm của anh và đứng bật khỏi ghế. Căn phòng dường như đột ngột không còn không khí, phổi cô điên cuồng chộp lấy hơi thở. Ấn một tay vào cổ, cô lùi xa anh một bước, ánh nhìn khiếp sợ của cô dán chặt lấy gương mặt đang sầm lại của anh. Khi cô dịch ra xa, anh chầm chậm đứng lên.

“Annie...”

Cô lắc đầu cự tuyệt một cách kịch liệt, rồi xoay người và chạy khỏi phòng ăn.

Annie chạy, Alex theo sau, khá ngạc nhiên khi thấy cô nhanh thế nào, nhất là lúc hai người tiến lên cầu thang. Như một chú linh dương, cô trèo lên bằng những bước nhảy yêu kiều. Ngay sau gót cô, Alex đã sắp tùm được tay cô thì cô dường như cảm nhận được anh đã gần đến ngần nào và quay lại đương đầu với anh. Xanh xao vì hoảng sợ, cô quay ngắt đi, cùi chỏ nhỏ bé của cô sượt qua gò má anh. Alex biết đó chỉ là vô tình, nhưng quá kinh hoàng vì đã đánh anh, cô suýt trượt chân. Anh với ra giữ cô đứng vững. Thấy anh có động thái tiến gần đến mình, cô nhào qua tầm tay anh và cào cấu theo đúng nghĩa đen để leo lên những bậc thang còn lại.

Sợ rằng cô có thể bị ngã, Alex không ngoan chọn cách để cô ở trước mình một chút cho đến khi cô lấy lại thăng bằng trên chiếu nghỉ. Lúc tiếp tục đuổi theo, anh phát hiện ra rằng mình đã đánh giá thấp tốc độ của cô. Cô tiến đến phòng trẻ trước anh khá xa, chạy vào trong và đóng sầm cửa lại. Ngay khi với đến cửa phòng, anh nghe có cái gì đó rơi uỵch vào cửa. Anh vô cùng ngạc nhiên, cánh cửa chỉ hé khoảng một li khi anh cố mở để nhận ra rằng cô gái tinh quái này đã chèn một chiếc ghế lưng thẳng dưới nắm cửa.

“Annie?” Alex khó nhọc hít một hơi trấn an và cào một tay vào tóc. Trong tất cả những hành động xuẩn ngốc và ngu dại anh đã từng gắng làm, thì không cái dại nào bằng cái dại này. Dội câu chuyện vào cô như thế. Anh vẫn không thể tin mình đã làm vậy. Sớm hay muộn, tốt nhất là sớm để cô không phải biết được điều đó từ ai khác, anh đáng lẽ ra đã phải nói với cô về cuộc hôn nhân. Nhưng không phải như thế này. “Annie, cưng à, làm ơn mở cửa cho anh. Để anh giải thích. Những gì anh nói dưới kia? Ồ, em hẳn là đã hiểu nhầm ý anh. Nếu em cho anh một cơ hội, anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.”



Nói xong bài diễn văn ngắn hay ho đó, Alex chợt nhận ra mình đang nói chuyện với một cô gái khiếm thính. Chúa ơi. Anh bứt sống mũi và lại vất vả hít một hơi cho khỏe người. Cô ấy đang làm gì ở trong đó? Ý nghĩ an ủi duy nhất của anh là, dù có khiếp hoảng đến thế nào thì cô cũng không thể nhảy ra ngoài cửa sổ. Và đây có phải một tình thế rất khó xử không? Anh đẩy mạnh cửa. Cái ghế chết tiệt kia giữ chặt thật.

Anh sẽ làm cô sợ đến hú hồn hú vía nếu huých vai để vào phòng. Chiếc ghế chắc chắn sẽ bay ra, cánh cửa chắc sẽ lại phải chịu hư hại, và thêm vào tất cả những thứ đó, lối vào như thế chắc chắn sẽ không mở đường cho việc làm cô vững dạ. Quay lại, Alex tựa lưng vào tường, quýnh quáng cố nghĩ vài cách có thể thuyết phục cô mở chèn cửa. Vì cô không nghe được nên mấy bài nói trôi chảy sẽ không có tác dụng.

A... nhưng cô ấy có thể nghe được, anh tự nhắc mình. Thứ anh cần là mấy loại phát ra âm thanh. Cái gì đó lạ thường với cô đến nỗi cô không thể cưỡng nổi. Không may là anh không sẵn có một cây đàn organ. Âm nhạc, anh đoán, chắc sẽ dụ dỗ được Annie đương đầu với hiểm nguy.

Âm nhạc... Alex đứng dậy khỏi bức tường. Âm nhạc! Tất nhiên rồi. Anh phi xuống hành lang rồi vào phòng ngủ của mình.

Nép mình trên sàn phòng trẻ với đôi vai ép lại giữa chiếc giường và bức tường, Annie ngó qua tấm đệm nhìn vào những chiếc bóng dày đặc trong phòng mình. Đèn không thắp, mọi thứ trông như đắm trong sắc xanh, kỳ quái và nhang nhác ma quỷ. Khi dây thần kinh vẫn đang nhảy loạn lên do cuộc chạm trán với Alex, thật quá dễ để cô nghĩ rằng mình có thể thấy những sinh vật gớm ghiếc lởn vởn trong những hốc tường đen tối, quan sát và đợi để thình lình đâm bổ vào cô.

Cô lắc đầu xua đi ý nghĩ đó, không để cho trí tưởng tượng mạnh mẽ của mình vượt ngoài tầm kiểm soát. Ngay lúc này, thứ duy nhất có thể sẽ thình lình đâm bổ vào cô là Alex Montgomery, cô sẽ trông chừng thật kỹ cánh cửa thay vì mấy cái bóng. Nếu anh quyết đi vào thì chiếc ghế nhỏ yếu ớt mà cô chèn dưới nắm cửa có thể sẽ không ngăn được anh.

Vợ anh. Hễ nghĩ về từ đó là Annie lại co rúm lại. Và khi để mình suy xét những thứ liên quan đến từ này, cô bắt đầu đổ mồ hôi. Một giọt mồ hôi lạnh lẽo và thấu buốt phủ lấy da rồi chảy ròng ròng thật băng giá xuống sườn cô. Douglas, kẻ tấn công cô, em trai anh. Ôi, Chúa ơi! Cô đã đoán thế rồi. Ngay từ đầu, cô đã đoán thế rồi. Nhưng thời gian trôi đi, cô không còn thấy nỗi sợ hãi thường trực nữa.

Cho đến lúc này... Anh muốn gần gũi cô? Anh đã thú nhận như vậy. Gần gũi cô như tên Douglas đã làm hôm ở thác nước, chỉ là, tất nhiên, anh hứa sẽ không làm cô đau. Anh thật sự nghĩ cô ngốc đến nỗi tin lời anh sao?

Lệ chứa chan trong mắt cô. Tất nhiên, anh tin thế. Nói cho cùng thì cô là Annie đần độn, và những đứa đần độn luôn tin bất cứ điều gì được bảo. Đúng không? Sai rồi. Thậm chí nếu cô ngu ngốc đến thế, thì sẽ không có gì khác cả. Những tưởng nỗi đau cô chịu đựng hôm ấy là phần khủng khiếp duy nhất? Cô không muốn bị động chạm như thế nữa. Không bao giờ. Không, bởi bất cứ ai.

Ký ức ập về tâm trí Annie, ác nghiệt và rõ nét. Từ hôm đó, cô đã cố gắng hết sức để không bao giờ nghĩ về chuyện đã xảy ra. Nhưng đôi khi, giống lúc này đây, cô chẳng thể xua đuổi những hình ảnh ấy đi được. Alex muốn làm những chuyện đó với cô. Và cô là vợ anh.

Giờ nhớ lại, buổi sáng hôm ấy dường như thật rõ ràng. Vị mục sư, đầu cúi gằm và đọc sách kinh. Mẹ dúi cô gật đầu. Cha giúp cô vẽ mấy nét trên tờ giấy đó. Cô đã kết hôn vào buổi sáng hôm ấy. Với Alex Montgomery. Đó là lý do tại sao anh mang cô đến đây, vì anh đã cưới cô làm vợ, không phải vì cô béo và cha mẹ không cần cô nữa.

Giận sôi lên - với bản thân, với cha mẹ, với Alex – Annie lấy hai nắm tay dụi mắt và nín thở để nén tiếng thổn thức. Nếu cô gây ra tiếng động, chồng cô có thể sẽ đến. Ôi, Chúa ơi, chồng cô... Annie quan sát mẹ đủ để biết rằng chồng luôn là ông chủ và người vợ luôn nhốn nháo chạy quanh, cuống cuồng cố giữ cho chồng vui vẻ.

Ồ, nếu cô sẽ phải nhốn nháo chạy trong suốt phần đời còn lại, thì chiếc váy trắng xinh xắn và một món quà từ ai đó ít nhất cũng đáng với phiền phức mà cô phải chịu. Cô thậm chí còn không quan tâm món quà ấy là gì, chỉ miễn là nó được gói kín trong một tờ giấy vui mắt để cô không biết cái gì bên trong đến tận lúc bóc quà. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã luôn thích những điều bất ngờ.

Chỉ là không phải kiểu bất ngờ cô nhận được đêm nay.

Một âm thanh cao vút, sắc lẻm đột nhiên xuyên thủng bầu không khí yên lặng, cào vào các dây thần kinh non nớt của cô. Annie không hề biết đó là cái gì. Nghiêng đầu sang bên, cô căng mắt nhìn chằm chằm vào những chiếc bóng đang tối lại, cố gắng đoán xem nó đến từ hướng nào. Âm thanh đó tiếp tục quét qua màn tĩnh lặng để đến với cô, kỳ lạ và du dương, chưa bao giờ ngưng lại.

Nỗi tò mò kéo Annie ra khỏi chỗ trốn giữa giường và tường. Một dải ánh sáng hẹp từ tiền sảnh lách vào phòng cô qua kẽ cửa. Chăm chú nhìn vào chỗ hé mở, cô tiến lên thật chậm. Cách chiếc ghế vài bước, cô dừng lại, kiễng chân, và nghển cổ ra. Qua kẽ hở nhỏ hẹp, cô thấy được Alex. Anh ngồi trên sàn nhà phía ngoài phòng cô, lưng tựa vào bức tường đối diện hành lang. Trên tay anh là vật gì đó dài dài, màu bạc và được anh giữ nghiêng trên môi.

Âm nhạc.

Annie ở đó, chết đứng. Âm thanh đó làm những sợi lông nhỏ bé trên cánh tay cô dựng hết lên. Thật hay làm sao. Gần như không nhận ra mình đang di chuyển, cô bước gần thêm đến cánh cửa để có thể nghe rõ hơn và âm thanh du dương ấy vẫn vẫy gọi cô. Cô không thể cưỡng lại việc nhích gần thêm một chút xíu. Rồi gần hơn nữa. Trước khi kịp nhận ra, mặt cô đã ép vào kẽ hở, ánh mắt cô quấn chặt lấy Alex. Ác mộng hay sự quyến rũ? Với Annie, anh dường như là cả hai, đáng khiếp sợ nhưng cũng khiến người ta khao khát đến tuyệt vọng.

Cô thấy ngực Alex phập phồng khi anh thổi vào miệng chiếc ống đó, những ngón tay thô tù của anh điêu luyện nhấn vào những nút tròn nhỏ để tạo ra các nốt nhạc nhất định. Đôi lúc cô không thể nghe được chúng. Nhưng hầu hết là nghe thấy, và chúng thật diệu kỳ.

Bất ngờ anh dừng chơi và nhìn thẳng vào cô. Annie bật nhảy ra khỏi khe cửa, tim đập mạnh, nhưng dù có đứng xa một chút, cô vẫn thấy được mặt anh. Anh đang giơ vật bằng bạc đó ra, đôi mắt anh đầy thuyết phục. “Em muốn chơi nó không, Annie?”

Chơi nó? Cô ép tay vào cổ họng, ngập tràn một nỗi thèm khát dữ dội đến nỗi nó gần như làm cô đau nhói. Âm nhạc. Được thật sự cầm nó trên tay mình...

Alex đứng bật dậy, làm cô lảo đảo giật lùi. Với dáng điệu chậm chạp, thong thả, anh lại gần cánh cửa và giơ vật bằng bạc đó lên gần khe hở. “Nó dễ chơi lắm, một khi em nắm được một số điều cơ bản.” Anh cúi đầu xuống nhòm cô qua kẽ hở, nụ cười đầy vẻ trấn an. “Đây là một cây sáo. Lúc còn bé, anh được học cách chơi. Anh gần như đã quên mất là vẫn còn nó.”

Annie không thể dời ánh mắt của mình khỏi anh. Cây sáo sẽ không bao giờ qua vừa khe hở, và anh biết thế. Để anh đưa sáo được cho mình, cô sẽ phải dịch chiếc ghế ra một chút, và khi cô đang lui ghế ra thì anh có thể lách vào trong.

“Nào, Annie. Anh biết em đang khao khát được thử nó.” Anh cúi gần hơn và gõ gõ ngón tay vào mép cửa. Rồi anh cười toét miệng, chậm rãi và tinh quái, hàm răng trắng chói sáng tương phản với phần bằng phẳng ngăm đen trên mặt anh. “Vừng ơi mở ra”, anh nói với đôi vai khẽ giật giật, tín hiệu đó cho cô biết là anh đang cười khùng khục. “Lời nói nổi tiếng của Alibaba, chàng tiều phu nghèo khó. Em đã được nghe ai kể chuyện đó chưa?” Anh tiếp tục giơ cây sáo ra cám dỗ cô. “Đã bao lâu rồi kể từ khi em được ai đó kể câu chuyện này, Annie thân yêu? Hơn nữa, em đã bao giờ chơi nhạc chưa? Anh đã sẵn lòng chia sẻ với em cả câu chuyện và cây sáo của mình. Nhưng đầu tiên, em phải mở cửa ra đã.”

Annie lùi thêm bước nữa và lại lắc đầu. Rõ là nản chí vì sự bướng bỉnh của cô, anh lùa tay vào tóc, chuyển sức nặng từ chân này sang chân kia, và rồi phùng má lên. Tiếp tục với một ngón tay ra gõ vào mép cửa, anh nói, “Anh bảo này. Nếu em hé cửa ra hơi rộng hơn chút xíu, anh sẽ đưa cây sáo qua cho em. Anh hứa là anh sẽ không túm lấy em hay đẩy cửa mở. Thỏa thuận thế được không?”.

Cô liếc nhìn cây sáo. Với cô, nó trông thật mê hồn, bắt lấy ánh sáng từ tiền sảnh và lung linh rực rỡ như một chiếc gương.

“Tin anh đi”, anh nài nỉ cô. “Lời hứa của anh rất đáng tin. Em không muốn thử cây sáo này sao? Thật sự sẽ rất hay ho khi chơi nó đấy.”

Đặt sáo vào miệng, anh hít một hơi rồi lại thổi vào miệng sáo. Âm thanh cao vút trôi qua những chiếc bóng đến với cô. Và nó cứ đến. Chảy quanh, trên và xuyên qua cô. Annie nhắm mắt lại, gần như không tin mình đang nghe. Và, ôi, cô không bao giờ muốn nó ngừng. Cô cảm giác giống như một chiếc tách không đang được rót đầy.

Mở hai hàng mi, cô di chuyển về phía anh, bị âm nhạc và đôi mắt anh lôi kéo, không chắc thứ nào có lực hút mạnh nhất. Khi hai đầu gối va mạnh vào chiếc ghế, cô dừng lại, ánh nhìn của cô bị đôi mắt anh nuốt gọn, bao cảm giác trong cô quay cuồng. Cuối cùng anh cũng ngừng thổi và một lần nữa lại mời chào cây sáo. Lần này, anh thực sự cố nhét nó qua khe hở, nhưng các nút bấm bị mắc vào khung cửa.



“Nếu muốn thử thì em phải mở cửa hơi rộng ra một chút.” Anh nghiêng đầu để ngó xuống chiếc ghế. “Xê nó về phía em khoảng hai phân thôi. Anh hứa anh sẽ không xông vào đâu.”

Lúc cô lưỡng lự, anh khẽ mỉm cười. “Annie. Nghĩ đi. Em thật sự tin rằng cái ghế này có thể cản được anh nếu lúc trước anh muốn vào sao? Nó chỉ làm anh chậm lại, chỉ vậy thôi. Anh không phá cửa vì không muốn làm em sợ. Anh không nghĩ điều đó có nghĩa lý gì nếu bây giờ anh quyết định làm.”

Annie biết cái ghế không thể giữ anh ở ngoài, không, nếu anh đã quyết tâm. Tay run rẩy, cô nắm vào mặt ghế rồi khẽ nhấc ra, kéo nó về phía mình. Rồi cô đặt lại phần đỉnh lưng ghế dưới nắm cửa. Alex đẩy cây sáo qua khe hở giờ đã rộng hơn. Sau khi Annie lấy được nhạc cụ, anh tựa một vai vào khung cửa, quan sát khi cô thổi phì phì vô ích vào miệng sáo.

“Em đặt vào miệng không đúng cách rồi”, anh nói cho cô biết.

Cô thử cách khác và ra sức thổi vào cái lỗ nhưng không tạo ra một âm thanh nào. Anh lắc đầu và toan với ra để giúp cô. Cánh cửa chặn lấy anh. “Em có thể mở rộng ra một xíu nữa để anh chỉ được em cách thổi không?”

Annie có cảm giác kinh hãi rằng anh đang cố đánh lừa mình. Ý nghĩ của cô chắc hẳn đã hiện rõ trên gương mặt vì anh nhướng mắt lên rồi nói, “Anh sẽ không làm một điều gì khác ngoài dạy em cách chơi sáo.”

Cô kiếm tìm ánh nhìn của anh trong một khoảnh khắc dài như vô tận. Rồi cô mấp máy thành từ, “Anh hứa chứ?”.

Anh ép mặt vào kẽ hở. “Nói lại đi em?”

“Anh hứa chứ?”

Anh lắc đầu. “Chậm hơn đi. Anh không thể...”

“Anh hứa chứ!” Khi nhắc lại những từ đó, Annie đã làm dấu xin thề thật lòng.

“Anh hứa chứ?” Anh bật thẳng người và giơ tay ra. “Cưng à, anh hứa. Xin thề thật lòng.” Anh bật tách ngón tay vào nhau. “Con sẽ làm tốt hơn và xin thề. Trong Kinh Thánh đấy, nếu em có một quyển trong tay.”

Anh trông ngay thật đến nỗi Annie suýt mỉm cười. Rồi dù ngược với những ý kiến hay ho hơn của mình, nhưng nghe theo trái tim, cô bỏ ghế ra và kéo cửa mở. Alex dường như giật mình khi thấy cô mở toang cửa ra, mất một lúc anh chỉ đứng đó, trông thật bối rối. Rồi anh gãi gãi một bên mũi và bước qua ngưỡng cửa.

Annie ấn cây sáo vào tay anh. Anh cầm lấy rồi toét miệng nở một nụ cười xếch miệng đẹp nhất của mình. “Lại đây nào.”

Nói rồi, anh thắp đèn và bước đến ngồi lên giường. Vỗ vào phần đệm bên cạnh mình, anh đợi cô ngồi cùng. Annie băn khoăn liếc ra cánh cửa mở, không hoàn toàn chắc chắn mình muốn liều lĩnh vào quá sâu trong phòng khi chỉ có mình cô với anh. Khi cô quay sang nhìn anh, nụ cười rạng rỡ của anh đã trở nên tinh quái. “Quý cô đây không hề dễ tin người.”

Annie nhấc một bên vai thành một cú nhún không dễ gì nhận thấy. Anh him him mắt lại nhìn cô và giơ cây sáo ra. “Em không thể học thổi khi đứng cách xa anh đến cả căn phòng thế này.”

Đúng vậy, cô biết thế. Và, ôi, cô muốn học đến nhường nào. Từ từ, cô tiến tới chiếc giường. Ngồi cạnh anh làm cô thật căng thẳng. Dưới ánh sáng chập chờn, anh trông to lớn đến đáng sợ.

“Trước hết, em phải đặt sáo vào miệng đúng cách”, anh nói, và đồng thời vòng một tay qua vai cô để có thể giúp đỡ cầm nhạc cụ.

Trước sự gần gũi của anh, Annie bất thình lình giật mạnh. Ném cho anh một cái nhìn băn khoăn, cô thấy gương mặt anh lưng lửng gần sát trên mặt mình. Tim cô bất ngờ chuyển hướng, từ tròng trành đến một cú hãm kinh người và rồi lại uể oải bắt đầu hoạt động, mỗi nhịp đập đều đâm sầm vào mạng sườn cô.

“Lời hứa của anh, nhớ không?” Anh khom người ra trước để cô thấy được anh nói khi anh chỉ cô cách sử dụng cây sáo. “Em phải giữ miệng mình cho đúng.” Để mô tả, anh đưa hai môi lên phía trên răng. “Rồi em áp miệng vào cái lỗ này. Mời em. Giờ thì thổi đi.”

Annie bật hơi ra bằng tất cả sức lực cô có thể tập hợp được. Không âm thanh nào phát ra, nhưng rõ ràng là có cái gì khác. Alex giật đầu ra sau, cười và lau dưới mắt. “Không phải mạnh thế đâu, ngốc ạ. Em làm vỡ mạch máu mất thôi.”

Annie cúi đầu xuống thử lại. Lần này, Alex chồm ra sau khỏi chỗ ngồi, mắt anh ngời lên cùng tiếng cười lặng lẽ. Tiếng cười khúc khích nhen lên trong cổ họng cô. Quên không nén tiếng cười, cô nuốt nó lại trong giây phút cuối cùng có thể, suýt bóp nghẹt chính mình khi cố nín.

Nụ cười của anh đột nhiên tan biến. “Em có thể cười, Annie. Không phạm quy tắc ở đây đâu. Cười bao nhiêu tùy thích.”

Cô trở nên bất động, đăm đăm nhìn anh qua nút bấm cây sáo, tất cả cơn cười đã biến mất. Anh liếc lên. “Thanh xà nhà rất vững chắc, anh cam đoan đấy, mái nhà sẽ không sập đâu. Chẳng ai nổi giận hết. Anh sẽ không phạt em. Nơi đây giờ là nhà em. Bất cứ ai phàn nàn về tiếng ồn ào nào em tạo ra, anh sẽ mời người đó ra ngoài ngay.”

Khi cô tiếp tục ngờ vực nhìn anh chằm chằm, anh lắc đầu. “Ừ, được rồi. Không cười nữa. Kiên nhẫn là mẹ thành công. Chúng ta sẽ tiến dần dần vậy.” Nháy mắt, anh nói thêm, “Còn đêm nay, chúng ta sẽ để em làm vú Maddy phát cáu lên bằng những nốt nhạc lạc điệu”.

Trong khoảng một giờ đồng hồ, Annie đã làm đúng như thế. Bà Maddy xuất hiện trước cửa, hai tay bịt chặt lấy hai bên đầu. “Ôi, cậu Alex, thương cảm chút đi!”

Alex cười lớn và vẫy tay xua bà đi. “Nhét ít bông vào tai. Chúng tôi đang vui mà.”

Annie lấy hết sức bình sinh thổi vào cây sáo. Âm thanh tuyệt nhất trần đời ran lên trong đầu cô. Cô lấy một hơi khác thật mạnh rồi lại thổi tiếp. Cô thấy giường rung lên và biết Alex đang cười to. Cô rời miệng khỏi cây sáo rồi mỉm cười với anh.

Vuốt sợi tóc khỏi thái dương cô, anh mỉm cười lại. Và rồi anh làm cô ngạc nhiên tột cùng khi nói, “Cây sáo này là của em, Annie à. Em có thể thổi nó cả ngày mai nếu muốn. Nhưng, đêm nay, có lẽ em nên dừng thôi”. Anh liếc về phía bà Maddy, rồi quay lại nên Annie có thể đọc được môi anh khi anh nói với cô. “Trước khi bà quản gia nào đó mà anh biết quyết định lột da đầu cả hai chúng mình.”

Annie hạ cây sáo xuống đùi và cung kính vuốt ve các nút bấm của nó. Cô nghĩ, cuối cùng thì Alex đã trao cô một món quà cưới. Một thứ mà không ai khác có thể nghĩ ra để tặng cho cô. Âm nhạc... Âm nhạc tuyệt đẹp, được bọc trong phép màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giai Điệu Của Annie

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook