Giả Tiên Nô

Chương 20: Chương 9.2

Lục Quang

07/02/2015

Hồng Tụ trợn tròn mắt.“Như vậy có thể chứ? Một câu nói của người thì có thể bỏ qua tất cả, nhưng người có biết là cha ta vì tìm ta, thiếu chút nữa bị chết cóng ở ngoài phủ?!”

Nếu hôm nay nàng không về phủ, vậy nàng có phải là hung thủ gián tiếp hại chết cha nàng?

“... Ta không biết là ông ấy vẫn đợi ở ngoài phủ.” Doãn Tử Liên trả lời vô cùng mỏi mệt, không ngờ quyết định nhất thời lại gây ra phong ba như vậy.

Hắn vốn tưởng rằng, nàng cha cho dù thật sự tới cửa cũng sẽ bởi vì không biết được tung tích của nàng mà bỏ đi, ai ngờ ông ta lại lựa chọn cách canh giữ ở bên ngoài Doãn phủ, còn bị lạnh mà nhiễm bệnh.

“Đúng, bởi vì một câu không biết của người, cho nên là có thể trốn tránh trách nhiệm của mình hay sao!”

“Ta không có trốn tránh, nếu là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm, ông ấy có thể ở Doãn phủ tĩnh dưỡng cho đến khi sức khỏe phục hồi, như vậy có được không?” Doãn Tử Liên nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đóng băng trong cơn tức giận.

“Không cần, bây giờ ta sẽ dẫn cha ta đi!”

“Nàng có thể đưa ông ấy đi nơi nào chứ? Thôn xóm ngoài thành đã hoang phế từ lâu.” Thấy nàng muốn đi, hắn lập tức đứng dậy.

“Chỗ nào cũng được.”

“Không cho phép!”

“Khế ước bán mình của ta cũng sắp đến kỳ hạn, chắc chắn phu nhân nhất định đồng ý cho ta rời khỏi trước hạn định.”

“Ta nói không cho phép!” Hắn bước vội một bước về phía trước, kéo nàng vào trong lòng.“Chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, ta không hiểu vì sao nàng lại chuyện bé xé to như vậy?”

“Ta chuyện bé xé to?!” Mắt nàng trừng hắn.“Gia, thiếu chút nữa người đã hại chết một mạng người, là cha của ta, người lại nói ta chuyện bé xé to?!”

“Ta đã đồng ý chăm sóc ông ấy, không phải sao? Cho dù muốn đi, cũng không nên nóng lòng nhất thời!” Doãn Tử Liên tức giận, cảm giác máu trong cơ thể đang nghịch lên, hắn cắn răng nhẫn nhịn.“Chờ ông ấy hết bệnh rồi, thì cho ông ấy rời khỏi, không phải không có việc gì sao?”

Hồng Tụ kinh ngạc nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt sắc bén đuộm buồn.“Gia, người nói thật đi, người không cho cha tới tìm ta, có phải là vì người chê cha ta là người nghèo khó?”

Doãn Tử Liên kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Tựa như năm đó người chê ta nghèo khó một thân quần áo rách vá, nay lại thấy cha ta quần áo tồi tàn, người cũng cho rằng ông ấy vô cùng nghèo khổ, không xứng làm thông gia với Doãn phủ của người, cho nên mới muốn ông ấy đi, coi như ông ấy chưa bao giờ xuất hiện?” Nàng khóc thút thít, nhớ lại những chuyện đã qua, thật khó suy nghĩ như vậy.

“... Ở trong mắt nàng, ta là người như vậy?” Lòng ngực quặn thắt, đau đến mức Doãn Tử Liên cơ hồ đứng không vững.

Ở chung mười năm, tính tình của hắn như thế nào, nàng chẳng hiểu gì hết? Cũng có thể nàng không hề cố gắng tìm hiểu, chỉ vì nàng vốn không thương hắn?

“Không phải sao?”



“Nàng đang... cố tình gây sự.” Hắn thấp giọng trách cứ, sự bất an lại dần dần chứng thực, giống như một lưỡi dao sắc bén không ngừng đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong đáy tim.

Bởi vì sợ hãi, cho nên hắn mới cố ý không cho cha nàng tiếp cận nàng, chỉ sợ cha nàng vừa xuất hiện, nàng sẽ quay đầu bước đi, không lưu tình chút nào... Nói trắng ra, ở trước mặt nàng, hắn hèn mọn không giống chính mình.

“Ta cố tình gây sự?!” Hồng Tụ cất cao giọng, một tay đẩy hắn ra, khó có thể tin trừng hắn.“Vì lấy lòng người, mỗi ngày ta đều đóng vai nha hoàn uyển chuyển nhất, không có tính tình, không có cá tính, chỉ sợ người không cần ta, đuổi ta đi, nay thiếu chút nữa người đã hại chết cha ta, ngay cả giận một chút ta cũng không có quyền sao?”

“... Cho nên, nàng cũng không yêu ta, chỉ muốn tìm một chỗ dựa?” Hắn nheo mắt lại, hỏi ra nỗi sợ hãi nhất trong lòng.

Hồng Tụ bỗng dưng hít sâu một hơi, khó có thể nhận chấp nhận chuyện hắn lại lần nữa đẩy lỗi sai về phía nàng, khó kìm nén được cơn tức giận nói:“Đúng! Ta không thương người, ta chỉ là không muốn lưu lạc đầu đường, cho nên ta mới đối xử tốt với người, người vừa lòng chưa?!”

Uổng công hắn thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời! Nàng khi nào là người phóng đãng như thế sao? Nếu vô tình vô yêu với hắn, nàng sẽ dâng hiến sự trong sạch của mình? Nàng toàn tâm toàn ý chỉ mong cho hắn khỏe mạnh, tất cả những thứ đó hắn đều không nhìn thấy sao?!

Quả thực là tên trứng thối!

Lòng Doãn Tử Liên đau đến mức phải nhắm chặt mắt, cảm giác trong lòng ngực hình như máu huyết đang nghịch chuyển lên.“Cũng không phải sao? Nàng cũng không yêu ta, chỉ đem tình cảm dành cho mẹ nàng đặt lên người ta, bằng không ta đối xử tốt với nàng như thế, nàng không thể nào không phát hiện được, rõ ràng như thế làm sao nàng lại không hiểu được? Thì ra... chính là nàng giả vờ không hiểu.”

Theo cách nghĩ đó, tất cả đều hợp lý. Sự khôn khéo của nàng, làm sao có thể khiến cho hắn một lần rồi lại một lần ngu ngốc mất linh?

Thì ra nàng thật sự không phải không hiểu, mà là giả vờ không phát hiện. Về phần vì sao giả vờ? Là vì không muốn nhận ra, bởi vì nàng cũng không thương hắn...

Một mùi tanh ngọt vọt lên cổ họng, Doãn Tử Liên ngậm chặt môi, cảm giác ngực, ngực... không chỗ nào là không đau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Hồng Tụ tái nhợt chảy xuống hai hàng nước mắt, cuối cùng khản giọng mở miệng,“Gia, ta chỉ là một đứa trẻ trong gia đình cùng khổ, cửa lớn của Doãn phủ này, ta nhất định sẽ không bước vào, xin cho ta bái tạ ơn chiếu cố của người trong suốt mười năm qua ở đây.”

Hắn hiểu lầm nàng, tất cả coi như là một giấc mộng nhưng cũng đủ để nàng nhớ đến cả đời.

Doãn Tử Liên không nhúc nhích nhìn người đang quỳ dập đầu trước mặt, nàng lau đi dòng lệ, cũng không quay đầu mà rời đi, hắn muốn gọi, lại không thể cất lên tiếng, con ngươi đen chảy ra dòng lệ nóng, bước chân lảo đảo đi trở về ngồi bên bàn, thần sắc ngẩn ngơ nhìn bức vẽ trên bàn.

Lúc đưa mắt nhìn lên, trong đầu tràn ngập hình bóng của nàng.

Nàng lúc tám tuổi nàng, nàng lúc chín tuổi... nàng mười lăm tuổi... Mà nàng mười tám tuổi, lại còn quyết tuyệt ra đi không ngoảnh đầu lại, dùng phương thức như vậy nói với hắn, nàng cũng không yêu hắn, không yêu hắn...

Doãn Tử Liên chậm rãi cong môi cười, khóe môi trào ra dòng máu đen, hắn nắm chặt bức tranh, vò lại, đột nhiên cất tiếng cười to, máu loãng không ngừng từ khóe miệng hắn nhỏ xuống.

Hồng Tụ bỏ chạy như bay, đi xuống lầu, còn chưa bước ra khỏi cổng, suýt nữa đâm đầu vào người khác.

“Ha, Hồng Tụ, muội chạy nhanh như vậy, là muốn đi đâu thế?”

Nàng giương mắt, là Liêm Trinh.“... Không có việc gì.” Ngay cả lời cáo biệt nàng cũng không muốn nói, lách qua bên người hắn mà bỏ đi.



“Đợi chút, gia ở đâu?”

“Người ở thư phòng.” Dứt lời, nàng lách mình liền đi.

Liêm Trinh khó hiểu liếc nhìn nàng, quyết định tới tới thư phòng báo cho gia tin tức tốt trước, nhưng mà khi hắn vội vàng chạy nhanh vào thư phòng, chỉ thấy chủ tử đang gục trên bàn, vừa lướt mắt sang đã thấy một bãi máu ngay bên cạnh, sợ tới mức hắn vội vàng gọi to.

“Gia?! Người đâu đến đây, mau gọi đại phu!”

Hồng Tụ vốn đã chạy đến cổng khi nghe tiếng gọi thì dừng lại, vội bước trở về, mới bước vào thư phòng, liền thấy nam nhân đang ngất, miệng đầy máu tươi, lập tức giật mình nói không nên lời.

Ban đêm tuyết rơi, Doãn phủ hoàn toàn rối loạn, chỉ thấy đại phu không ngừng lắc đầu, sắc mặt trầm trọng.

“Đại phu, tình huống con ta như thế nào?” Doãn phu nhân khàn giọng truy hỏi.

“Phu nhân, tình trạng của đại thiếu gia vô cùng bất lợi, người... phải chuẩn bị tâm lý.” Đại phu nói lời có ẩn ý sâu xa.

“Đừng... Đừng nói như vậy, ta vừa mới mất chồng, ngươi như thế nào nhẫn tâm để cho ta lại mất đi con?” Doãn phu nhân gào khóc, nước mắt chảy xuống.

“Lão cũng không còn cách nào khác, lúc trước lão đã nói qua về thể chất đặc biệt của gia, hơn nữa không biết bị trúng độc gì, chỉ có thể thanh tâm quả dục sống qua ngày, phải tránh quá vui mừng hay bi phẫn, nhưng hôm nay vừa thấy liền biết là gia vì quá đau thương, hiện nay độc đã công tâm, làm thế nào mà cứu đây?”

Doãn phu nhân nghe vậy, cả người như mất hết hi vọng mà ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt không có chút máu của con, lại chậm rãi giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồng Tụ đang đứng ở cạnh giường.

“Là ngươi!”

Bị tiếng thét giận dữ của bà làm hoảng sợ, Hồng Tụ hoàn hồn.“... Phu nhân?”

“Cảm xúc của con ta không thể quá đau khổ hay vui mừng, ngươi sao lại không biết?!” Sự bi phẫn trong lòng Doãn phu nhân khó kiềm chế được.“Ngươi là nha hoàn đi theo nó hơn mười năm, làm sao ngươi không biết được?! Rốt cuộc là xảy ra chuyện tài trời gì khiến cho người phải làm thương tổn nó như vậy? Ngươi có biết làm như vậy cũng giống như ngươi là người giết nó hay không!”

Mới vừa rồi đã có người báo cáo sơ lược lại chuyện tranh chấp giữa hai người, Hồng Tụ chỉ nghe, nước mắt đọng lại trong đáy mắt, lại nói không nói ra nửa lời phản bác.

Là nàng, quả thật là nàng.

Nàng nhất thời tức giận cực điểm, đã quên gia không thể tức giận, chẳng những chỉ trích hắn, còn chọc giận hắn, thậm chí nói đi là đi, ngay cả hiểu lầm cũng không muốn nói cho rõ ràng.

Thấy hắn ngay cả ngất đi mà trong tay cũng nắm chặt bức tranh, có thể thấy được hắn có bao nhiêu buồn bực, tức giận nàng.

Hơn nữa, không ngờ tập tranh mà hắn không cho nàng chạm vào lại là tập tranh vẽ nàng, nàng vui vẻ đùa giỡn, nàng mỉm cười ngây ngô, nàng học đàn, nàng tập viết... tất cả đều là nàng trong suốt mười năm qua, tất cả đều là hắn kiên nhẫn dạy dỗ, nàng lại nhất thời tức giận, lại nói ra vô số lời làm thương tổn hắn... Người thật sự đáng chết, là nàng.

“Ngươi đi cho ta! Đi ngay bây giờ, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Doãn phu nhân mất đi lý trí mà thét to, không còn dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng như lúc bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Tiên Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook