Gia Hữu Điêu Thê

Chương 3: Thuốc

Chu Ngọc

25/05/2013

Thư Mộng thấy Cổ Li một lời nói ra trúng tim đen, không kinh ngạc không tức giận, ngược lại đưa tay chầm chậm xoa trên môi Cổ Li, bờ môi cong lên nở một nụ cười nói: "Đúng vậy, thật sự rất nhức đầu. Bổn hoàng đã suy nghĩ rất nhiều. Hôm nay thả ngươi đi, ngươi liền như rồng ẩn đáy biển sâu, bổn hoàng có muốn bắt ngươi cũng rất khó khăn. Hôm nay bổn hoàng chỉ trong hoàng cung ra tay mà đã thấy khó như vậy rồi. Nếu không phải hộ vệ của ngươi không được phép theo vào tông miếu, bổn hoàng chưa chắc đã thành công. Có thể thấy thế lực của các ngươi thật lớn mạnh. Bắt được ngươi đã khó khăn vạn phần, mà xử lý mọi việc tiếp theo sao cho êm thấm lại càng khó.

Nếu thả ngươi đi, thiên hạ này của bổn hoàng lúc nào cũng như nâng trong lòng bàn tay, vạn nhất có ngày các ngươi thấy bổn hoàng không thuận mắt mà lật tay thì bổn hoàng không phải là chẳng có sức nào mà chống lại hay sao.

Nếu không thả ngươi, Cổ gia nếu mà hỏi đến thì bổn hoàng làm thế nào trả lời? Hơn nữa người thiên hạ sẽ nói gì, nói bổn hoàng vong ân bội nghĩa, không bằng không chứng giam giữ Giám quốc đại nhân là người có ơn với Thánh Thiên quốc. Như thế, Cổ gia các ngươi không phải chỉ cần giơ tay nói một câu, thiên hạ của bổn hoàng sẽ nguy ngập trùng trùng hay sao.

Nói Cổ gia các ngươi đối với hoàng vị không có hứng thú, bổn hoàng cũng tin. Bổn hoàng nếu mà không tin tưởng thì đã không nhận lời lên làm hoàng đế. Nhưng bên cạnh giường nằm toàn là hổ như vậy, nói bổn hoàng làm sao yên tâm mà ngủ. Hơn nữa thế lực thần tử lớn hơn cả quân vương, không thể tránh được có kẻ nói ra nói vào. Bổn hoàng cũng không muốn có ngày đi vào vết xe đổ của nữ hoàng tiền nhiệm. So với chuyện chờ tới lúc đó làm một kẻ tiểu nhân, không bằng bổn hoàng hiện tại làm tiểu nhân trước. Thánh Thiên vương triều là của họ Giá Huyên. Các ngươi nếu muốn làm gì, bổn hoàng không là hoàng đế thì cũng tùy các ngươi. Nhưng mà bổn hoàng nếu đã ngồi ngôi đế vị Thánh Thiên rồi, thì sẽ không cho phép Thánh Thiên hoàng đế bị thế lực của người ngoài ảnh hưởng."

Thư Mộng nói đến đây thì dừng một lúc, khẽ thở dài một tiếng nói: "Ngươi nói xem, bổn hoàng nên làm gì ngươi bây giờ?"

Cổ Li thấy Thư Mông dáng vẻ trầm tư và khiêu khích nhìn y. Ngón tay nàng xoa xoa trên môi y mang lại một cảm giác ngứa ngáy, đầu lưỡi không đừng được cuốn lấy ngón tay nàng, vừa mút vào vừa đưa mắt nhìn nàng nói: "Người muốn làm thế nào?"

Thư Mộng thấy dáng vẻ này của Cổ Li tự nhiên tà mị đến vô cùng, bản thân mình có hành động khiêu khích y, bị y đáp trả như vậy, ngược lại có cảm giác xuân tình phơi phới khó nói thành lời.

Cổ Li đưa mắt nhìn Thư Mộng mơ hồ nói: "Bệ hạ thân ái của thần, thả không thể thả, giữ không dám giữ, rốt cuộc người muốn để thần nơi đâu hay không? Tại sao người dám để thần phải chờ lâu như vậy?"

Thư Mộng thấy Cổ Li phút chốc toàn thân tỏa ra một vẻ yêu mị, biết là Cổ Li đang cố tình muốn khiêu khích mê hoặc mình, môi không khỏi nở một nụ cười nói: "Cổ Li, ngươi thật là thông minh. Cái gì cũng đều tính toán từ trước được. Hiện tại bên ngoài hộ vệ của ngươi chỗ nào cũng đều đã âm thầm tra xét hết rồi. Còn chưa tìm được ngươi, chỉ e hoàng cung của bổn hoàng ngóc ngách nào cũng đều sẽ bị điều tra kỹ kỹ càng càng. Bổn hoàng thực sự không dám đem ngươi giấu đi. Mà giết ngươi? Không, bổn hoàng tuyệt không nói lời không giữ lời đâu. Huống chi nam nhân cực phẩm thế này thế gian nào có mấy người, giết đi rồi không phải rất đáng tiếc sao."

Thư Mộng vừa nói vừa tay kia chầm chậm vuốt ve trên má Cổ Li, ngón tay gợi gợi trên má y xuống dưới hàm, cúi người ghé bên tai y nói nhỏ: "Ngươi nói, bổn hoàng sao có thể bỏ được."

Cổ Li nghe Thư Mộng nói lời khinh bạc, nghiêng đầu nhìn trong đôi mắt không lộ ra chút nào ý tứ bất chính, không khỏi cười nhẹ. Thư Mộng này thật không đơn giản, y cố tình quyến rũ nàng, không ngờ nàng tâm trí không hề hỗn loạn, liền hé miệng nở nụ cười.



Thư Mộng thấy được nụ cười của Cổ Li, không khỏi cũng cười theo. Ngón tay trong miệng Cổ Li cũng không rút ra mà ngược lại theo sát đầu lưỡi Cổ Li, lúc nặng lúc nhẹ kích thích.

Cổ Li thầm nở một nụ cười, tiểu nha đầu này không ngờ lại còn muốn quyến rũ y, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ, vung búa trước cửa Lỗ Ban. Chính lúc đang định đáp trả đột nhiên dưới bụng một luồng hơi khô nóng bất ngờ xông lên. Cùng với luồng hơi nóng này là một trận ngứa ngáy không rõ nguyên nhân không thể nói thành lời. Toàn thân lúc này như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, mà ngón tay kia trong miệng lại vô cùng ngang ngược, như lửa cháy thêm dầu trời tuyết thêm sương, khơi gợi trong mình dục vọng vô cùng tận; trong lòng không khỏi kinh hãi vung tay giữ lấy tay vịn của ghế tựa muốn tỉnh táo lại.

Thư Mộng thấy Cổ Li trong chớp mắt sắc mặt thay đổi, thân thể căng cứng thì hai mắt không khỏi híp lại nở nụ cười nhạt. Nụ cười chưa dứt, nhìn thấy thân thể ửng hồng của Cổ Li, mắt nàng từ từ dâng lên một làn hơi nước. Bắt gặp ánh mắt ma mị của y, Thư Mộng không khỏi thấy trong lòng nôn nao.

Thư Mộng vẫn còn chưa bước vào mộng cảnh. Trước mặt, Cổ Li toàn thân đã ửng đỏ, thân mình căng cứng tựa trên ghế, đầu ngả ra sau gối vào lưng ghế, đôi môi hé mở phát ra âm thanh rên rỉ ngắt quãng. Ngón tay nàng vẽ vòng trong miệng Cổ Li, một dòng nước theo khóe miệng y chảy ra tạo nên một hình ảnh mê loạn.

Thư Mộng nhíu mày. Cổ Li cố gắng kiểm soát thân thể đang có những biểu hiện đáng xấu hổ, trừng mắt nhìn Thư Mộng nói: "Rốt cục là người đã cho ta uống cái gì?"

Thư Mộng nhìn Cổ Li trước mặt mình, thân thể căng cứng, đôi mắt nhanh chóng lưu chuyển, nhíu mày nói: "Đáng ghét, cả một bọn đều thật vô dụng."

Nàng nguyên chỉ truyền lệnh bắt giữ Cổ Li, cũng không có chỉ dẫn gì nhiều. Không thể ngờ kẻ dưới tưởng nàng muốn tìm người mới vui vẻ, cho là nàng muốn làm gì đó đối với Cổ Li, cuối cùng đem Cổ Li lột quần áo treo tại đó như vậy. Lúc đầu còn tưởng hôn mê vì trúng phải thuốc mê, hiện tại xem ra là thuốc mê còn thêm vào xuân dược (*thuốc kích dục*). Khó trách tại sao lúc mình đi vào nhìn thấy Cổ Li thân mình đầy mồ hôi. Trời lạnh như vậy mà vẫn toát mồ hôi, không phải do tác dụng của thuốc thì còn là cái gì. Thư Mộng hiểu ra vấn đề, không khỏi nhíu mày nhìn Cổ Li đang trong trạng thái bị kích động.

Cổ Li lúc tỉnh lại thì đã biết mình bị trúng xuân dược, ở trong hoàng cung đã bao nhiêu năm như vậy không lẽ còn không biết trúng xuân dược dấu hiệu ra sao. Xuân dược dù nặng nhưng y sớm đã có kháng thể, mặc dù có khó chịu nhưng vẫn không đến nỗi bị mất lí trí. Lúc uống chén nước Thư Mộng đưa cho rồi cũng không hề có bất kỳ cảm giác gì khác lạ, còn tưởng rằng Thư Mộng cho mình uống thuốc giải. Không ngờ chỉ là tạm thời ngăn chặn tác dụng của thuốc, hiện giờ mới lại phát tác, sức thuốc mãnh liệt đến ý chí cũng cơ hồ giữ không được.

Cổ Li thấy bản thân mình chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Một mặt muốn kìm chế bản thân, mặt khác lại nhịn không nổi, phát ra những âm thanh rên rỉ càng lúc càng đậm màu sắc dục; đồng thời bàn tay cũng không thể khống chế, đưa ra nắm lấy Thư Mộng ở trước mặt.

Thư Mộng còn đang hơi nhíu mày, nghĩ xem có cách nào có thể xử lý. Không ngờ Cổ Li tự nhiên đưa tay kéo nàng. Trong lúc không phòng bị bị Cổ Li kéo vào trong vòng tay. Sắc mặt chuyển lạnh lùng, nàng đưa tay nhằm Cổ Li chém xuống. Nhưng Cổ Li sau khi uống phải xuân dược sức lực mạnh mẽ hơn xa bình thường, một lần giãy giụa không thể thoát ra được. Thư Mộng còn chưa kịp dùng sức lần thứ hai, Cổ Li đã nghiêng đầu một cái, hôn lên trên môi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Hữu Điêu Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook