Em Thả Thính Anh Đi

Chương 34

Khúc Tiểu Khúc

24/12/2020

Edit: Qing Yun

"Cái gì thật nhanh...."

Đinh Cửu Cửu tò mò đứng ngoài cửa hỏi.

Hàn Thời không thay đổi sắc mặt, anh nhấc chân dài đá đá thùng rác dưới bàn rồi cho Tống Soái một ánh mắt ý nói 'thông minh chút'.

Tống Soái trợn trắng mắt, nuốt cục tức xuống bụng, "Không có gì.... Tôi còn có việc, tổ trưởng Đinh, bệnh nhân này thật không nghe lời, việc giám sát cậu ấy bôi thuốc đành giao cho cô vậy."

Nói còn chưa dứt lời, cũng không đợi Đinh Cửu Cửu kịp phản ứng, Tống Soái đã lôi kéo cô rồi thay đổi vị trí giữa hai người---chính mình thành người đứng ngoài cửa, đồng thời đóng cửa lại.

Nước chảy mây trôi làm xong mọi chuyện, Tống Soái sửa sửa lại cổ áo, vừa đi vừa lắc đầu cảm khái---

"Bây giờ nào còn anh em tốt lại săn sóc như tôi nữa? Thế mà còn dám ném đồ của tôi đi...."

Bên trong cánh cửa.

Cô gái giật mình nhìn chàng trai để trần nửa thân trên trước mặt.

--

Lúc trước bị Tống Soái ngăn trở tầm nhìn, cô không nhìn rõ Hàn Thời. Mà mới vừa rồi chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào phòng, cô đột nhiên chú ý tới, Hàn Thời thế mà chỉ dùng khăn tắm quấn quanh nửa người dưới.

Ánh sáng trong phòng rất tốt, thị lực của cô thì luôn không kém, thế cho nên lúc này Đinh Cửu Cửu có thể rõ ràng nhìn thấy từng giọt nước trên mái tóc đen còn ướt dầm dề rơi xuống lướt qua xương quai xanh của anh thế nào, nó trượt xuống theo ngực, lại đi qua đường cong cơ bụng, cho đến khi nó hoàn toàn đi vào khăn tắm...

Sau khi ngây người vài giây, bỗng dưng Đinh Cửu Cửu hồi thần, khuôn mặt bắt đầu chuyển sang đỏ bừng.

"Này... Cái này... Tôi tới đưa, đưa thuốc cho anh..."

Cô ôm túi thuốc trong ngực, cả người cứng đờ, có chút hoảng loạn mà quơ quơ tay---

"Anh nhận lấy thuốc... Tôi, tôi đi trước."

Nói xong, cô liền duỗi tay sờ sờ then cửa, dùng sức đẩy xuống phía dưới, cửa mở ra một khe hở.

Chàng trai trong phòng bỗng nhiên bị phản ứng của cô chọc cười, lại cố đè nặng tiếng cười, làm nó trở nên thấp đến không ngờ.

"Em là chuẩn bị ném nó xuống đất, hay là muốn một người bệnh là tôi tự mình qua lấy?"

"............"

Nếu ở ngày thường, Đinh Cửu Cửu đã muốn hỏi lại câu 'Anh bị thương là ở mặt là ở chân', nhưng mà vào giờ khắc này, trong đầu cô cũng bị hình ảnh mình vừa thấy được bao phủ, cơ hồ không chừa lại cho lý trí một chút không gian.

Vì thế sau khi chần chờ một lúc, cô bèn chậm chạm dịch vào trong phòng---

"Vậy tôi... Đặt lên bàn cho anh nhé."

Hàn Thời rũ mắt, nhìn cái bàn ngay dưới tầm mắt của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái ngoan ngoãn hiếm có được, môi mỏng khẽ cười, một nụ cười có phần tà khí.

"Được thôi." Giọng nói anh khàn khàn.

Đáng tiếc Đinh Cửu Cửu không nhận ra giọng nói này và giọng nói khi nãy có chỗ khác nhau, cô đi đến gần bàn, cách bàn khoảng mấy chục cm thì dừng lại.

--

Cô gần như có thể cảm giác được hơi ấm và mùi hương của dầu gội phát ra từ trên người đối phương do vừa mới tắm xong.

Đinh Cửu Cửu không tiếp tục đi về phía trước, thoáng chần chờ, cô liền vươn tay đặt túi thuốc lên bàn.

"Thuốc đây, anh nhớ phải bôi đúng hạn, bên trên có ghi những việc cần lưu ý, tôi đi trước..."

Tiếng chưa dứt, cánh tay vừa buông túi thuốc ra đột nhiên bị người nắm chặt.

Cô dừng lại.

Sau một lúc lâu, cô nghiêm mặt ngẩng đầu lên, ngũ quan tinh xảo không thấy chút cảm xúc gì---

"Anh kéo tôi làm gì."

Âm cuối khẽ run, còn có đôi mắt hoảng loạn không kịp trốn tránh kia bán đứng cảm xúc chân thật của cô.

Hàn Thời rũ mắt, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó anh bỗng dưng bật cười.

"Có thể bôi thuốc giúp tôi được không, lãnh đạo nhỏ?"

Không đợi cô mở miệng từ chối, anh đã nói tiếp, "Tay phải bị đau do lúc nãy ngã xuống đất, tay trái lại không thuận, dùng không quen."

Hàn Thời vừa nói như vậy, Đinh Cửu Cửu lập tức nhớ tới cảnh mình nhìn thấy vào buổi trưa --- lúc ấy người này quả thật bị ngã đập vai phải xuống sàn.

Đinh Cửu Cửu nhăn mi, vội vàng dời mắt xuống cánh tay phải của anh, lúc này cũng bất chấp việc mình đang muốn trốn tránh ánh mắt anh, cô tiến về phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng nâng tay phải của anh lên---

"Cảm thấy đau ở chỗ nào? Bả vai, khuỷu tay, hay là cổ tay?"

Vừa hỏi, Đinh Cửu Cửu vừa khẩn trương quan sát tay anh, sau khi xác định không có vết sưng đỏ, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

"Nhìn qua không thấy có vấn đề gì lớn, tôi đi mua thuốc giảm sưng trước, anh chờ tôi..."

"Cái này không vội." Hàn Thời khẽ nhếch cằm, ý chỉ vết thương của mình, "Cái cần xử lý trước chính là cái này--- lát nữa phải xuống ăn cơm trưa, tôi cũng không thể mang khuôn mặt thế này đi xuống nhà ăn đúng không?"

"......."

Cô hơi nhíu mày, do dự vài giây rồi chậm rì rì nói.

"Vậy anh ngồi xuống, tôi bôi thuốc giúp anh."

"...."

Ý cười thật đạm xẹt qua con ngươi. Hàn Thời lui một bước, ngồi xuống mép giường, cánh tay trái chống ra sau, khóe một khẽ nhếch một độ cung thật nhỏ, nói với Đinh Cửu Cửu.

"Đến đây."

Tiếng nói khàn khàn tại căn phòng không lớn không nhỏ này như là được tăng thêm vài phần ý vị.

Đinh Cửu Cửu vừa định tiến lên bất chợt dừng lại, "Anh... Không mặc quần áo sao?'

Hàn Thời trầm mặc hai giây, sau đó hơi nheo mắt, "Không cần."

Từ chối vô cùng dứt khoát.

"...."

Cô hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nhập miệng một cái rồi xoay người lấy bông băng và thuốc Povidone-iodine ra.

Mở nắp bình thuốc Povidone-iodine(*) ra, đổ một lượng nhỏ vào ly, sau đó Đinh Cửu Cửu lấy một cái tăm bông ra, quấy một vòng trong ly nước thuốc, đảm bảo cả đầu bông đều ướt hết, cô mới cầm bông đi về phía anh.

Nhìn khóe miệng anh còn thấm chút vết máu, chính Đinh Cửu Cửu cũng không nhận ra chân mày của cô đang dần nhăn lại.



"Tôi sẽ cố nhẹ tay, nhưng khả năng vẫn sẽ hơi đau... Anh nhịn một chút."

"Được."

Hàn Thời trả lời cực nhanh, giống như sợ cô sẽ đổi ý.

"Trước đừng nói gì cả."

Cô hơi cúi người xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn khóe môi anh, đầu ngón tay trái hơi lạnh giữ nhẹ cằm anh, tay phải cầm bông dùng lực nhẹ nhất chấm lên vết thương.

Vì thế, trong phòng trở nên an tĩnh.

Trong không khí chỉ còn mùi hương dầu gội và nước thuốc hòa vào nhau, còn có tiếng hít thờ gần trong gang tấc, mang theo nhiệt đột làm lòng người hoảng hốt.

Hàn Thời không chớp mắt nhìn người đang cúi đầu trước mặt, theo thời gian dần trôi đi, cảm xúc trong con ngươi đen như mực càng trở nên mãnh liệt.

Mà cô gái vốn đang chuyên chú bôi thuốc, đột nhiên nhiệt độ trên má cũng ngày càng cao.

Sau vài giây an tĩnh, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà phải dừng động tác trên tay.

".....Anh nhìn nơi khác đi."

Chàng trai khàn giọng cười: "Vì sao?"

Cô ngượng ngùng nói, "Không có vì sao gì cả."

"Được."

Người nọ thế mà thật sự nghe lời chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Trong lòng Đinh Cửu Cửu thở nhẹ một hơi, xoay người đổi tăm bông mới. Nhưng chờ cô quay lại tiếp tục bôi thuốc không được vài giây, ánh mắt nóng bỏng quen thuộc kia lại rơi xuống mặt cô lần nữa.

Đinh Cửu Cửu: "............"

Cô nghiêm mặt, tay phải cầm bông, tay trái nâng lên, trực tiếp che đi đôi mắt của người trước mặt.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại khiến Hàn Thời sửng sốt hai giây; Sau khi lấy lại tinh thần, anh không khỏi mỉm cười---

"Bác sĩ, em như vậy thật sự khiến tôi không có cảm giác an toàn."

"Đây là phòng ngừa tay tôi run lên, chẳng may làm vết thương của anh nặng hơn." Đinh Cửu Cửu nghiêm túc nói xong, chính cô cũng không nhịn được cong khóe mắt, "Nói như vậy anh có cảm giác anh toàn hơn không?"

Giọng nói rơi xuống, lông mi dưới lòng bàn tay cô chớp chớp, như là hai cây quạt nhỏ cào nhẹ qua, đồng thời tiếng cười khiến lòng người phát ngứa kia lại vang lên.

"Ừ, có rất nhiều."

"........"

Chờ quá trình bôi thuốc lâu dài kết thúc, Đinh Cửu Cửu thở nhẹ ra một hơi.

Cô cầm bông đứng dậy, do dự một lát cuối cùng vẫn nói: "Chuyện trưa nay, tôi muốn thay Lâm Yến Thanh xin lỗi anh, cậu ấy..."

"Cậu ta muốn xin lỗi, vì sao em phải xin lỗi thay?"

"........"

Đinh Cửu Cửu ngẩn ra, cô ngước mắt nhìn. Lúc này mới phát hiện vẻ mặt anh giống như giọng nói của anh mà mình nghe được, ý cười vui vẻ trên mặt Hàn Thời đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cặp mắt đen nhánh đầy lạnh lùng kia.

Mà lúc này vẫn còn chưa kết thúc.

Anh nâng tay trái đang chống phía sau lên, cầm lấy cổ tay của cô, đồng thời híp đôi mắt đào hoa lại, cảm giác nguy hiểm dần dâng lên---

"Em đã nói, em và cậu ta chỉ là bạn, bạn bè bình thường mà có thể làm đến bước này sao?"

"..." Đinh Cửu Cửu nhíu mày, "Tôi và cậu ấy đã quen nhau mười năm, đương nhiên không phải chỉ là bạn bè bình thường, với tôi mà nói, cậu ấy giống như người...."

Hai chữ "người thân" còn chưa nói xong, Đinh Cửu Cửu đã nhìn thấy lửa giận trong mắt anh, đồng thời cổ tay bị một lực kéo kéo mạnh về phía trước.

Dưới tình huống không kịp đề phòng, Đinh Cửu Cửu lập tức bị mất trọng tâm, trực tiếp lảo đảo ngã ngồi xuống mép giường.

"Rầm" một tiếng.

Trên giường xuất hiện hai bóng người nằm đè lên nhau.

"Hàn Thời, anh phát điên cái gì..."

Bởi vì ngã xuống giường, trán Đinh Cửu Cửu trực tiếp đập vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Thời, nhất thời khiến đầu cô có hơi choáng, thái dương cũng khẽ đau.

Chẳng qua ngay sau đó cô liền nhớ tới người này còn có vết thương, bèn vội vàng chống tay muốn đứng dậy---

"Tay phải của anh----"

Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng nói chuyện.

"Tiểu Hàn ở phòng này đúng không?"

"Ừ, lúc trước anh Tống nói mà, chính là phòng 419."

"A...? Sao cửa phòng lại không đóng."

"Không biết."

Vừa nghe được những lời này, chuông cảnh báo trong lòng Đinh Cửu Cửu bỗng dưng kéo vang -- mới vừa rồi cô muốn vào đưa thuốc rồi đi luôn, quả thật không đóng cửa, sau đó hình như cũng chưa đóng lại...

"Đừng----"

Đinh Cửu Cửu vừa nói được như thế, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, người cầm đầu cười hì hì bước vào...

"Tiểu Hàn tổng, anh Tống nói chúng tôi đưa cơm cho cậu...."

Chữ 'cậu' cuối cùng kia, quả thật xoay mười tám vòng trong miệng.

Trong nháy mắt nhìn thấy có người mở cửa đi vào, hai người trên giường nhanh chóng đổi vị trí, mấy nhị thế tổ đứng ngoài cửa ngây ra như phỗng.

"......."

Hàn Thời dùng cơ thể ngăn chặn cô gái đang nằm dưới thân mình, anh nhíu mày, nghiêng đầu nói---

"Đi ra ngoài."

Lúc này mấy nhị thế tổ mới hấp tấp hoàn hồn, sắc mặt đại biến, cuống quít xám xịt lui ra, còn có tâm đóng cửa lại.

Chờ đi ra ngoài hành lang lộ thiên, mấy người mới thở gió nóng để 'bình tĩnh' trong chốc lát, không khỏi nhìn nhau---

"Vừa nãy, các cậu... thấy rõ không?"

"Thấy rõ cái gì?"



"Còn có thể là cái gì! Đương nhiên là cô gái Tiểu Hàn tổng ôm trong lòng ngực!"

"Không thấy, động tác của Tiểu Hàn tổng nhanh như vậy, y như bảo vệ thức ăn, đến sợ tóc tôi cũng không nhìn được."

"Ừ, tôi cũng vậy... Nhưng mà đây thật đúng là lần đầu tiên tôi trực tiếp gặp được Tiểu Hàn tổng ở trên giường với nữ sinh đó."

"Vô nghĩa, nếu cậu thấy nhiều lần thì sẽ thành bọn này không thấy được cậu."

"........Có đạo lý."

"Nhưng mà rốt cuộc người vừa nãy là ai? Tiểu Hàn tổng còn không mặc áo, bọn họ hẳn là đang làm cái kia đi."

"Nhưng không phải gần đây Tiểu Hàn tổng đang theo đuổi cô gái ở tổ một kia sao? Tôi cảm thấy không phải cô ấy, trưa nay các cậu có thể không, Tiểu Hàn tổng bị đánh vậy mà cô ấy cũng không thèm quay đầu nhìn một cái, thật là tàn nhẫn."

"Tôi cũng cảm thấy không phải."

"Như vậy xem ra Tiểu Hàn tổng muốn đổi mục tiêu."

"Tôi đã nói mà, cô gái kia sao có thể so được vị tiểu thư nhà họ Tống, dù Tiểu Hàn tổng có hứng thú thì khẳng định cũng không được lâu!"

"......."

"Các cậu ở chỗ này nói thầm cái gì đấy!"

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng người, quả thật dọa sợ mấy nhị thế tổ đang nói hươu nói vượn.

Mấy người quay đầu lại nhìn, thì ra là Tống Soái ở phòng bên cạnh phòng 419.

Tầm mắt Tống Soái dừng ở hộp cơm trong tay bọn họ, "Không phải nói các cậu mang cơm cho Tiểu Hàn tổng sao, đứng ở đây làm gì?"

Mấy người nhìn nhau, sau đó có một người làm mặt quỷ với Tống Soái, nói: "Trong phòng Tiểu Hàn tổng có người, khụ, không quá thuận tiện."

Tống Soái chưa chú ý đến vẻ mặt của đối phương, nghe vậy thì chỉ gãi lông mày rồi nói, "Tổ trưởng Đinh còn chưa đi sao? Vậy các cậu đợi ở đây một lát đi, lỡ như quầy rầy thế giới hai người của người ta, cẩn thận Tiểu Hàn tổng ném các cậu từ trên đây xuống."

Nói xong, Tống Soái liền xoay người đi xuống lầu.

Mà mấy nhị thế tổ đứng lại chỗ này lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngây như phỗng.

.........

Trong phòng.

Mặt Đinh Cửu Cửu hồng như được tô phấn, mắt hạnh lại không giấu được ảo não.

Cô nhắm chặt miệng, nhanh chóng thu dọn nước thuốc và bông băng đã dùng.

Giọng nói phía sau tràn đầy bắt đắc dĩ.

"Thật sự tức giận sao?"

"......" Cánh tay Đinh Cửu Cửu dừng lại. Vài giây sau, cô xoay người lại.

"Tình huống vừa rồi, tôi không nên tức giận sao?"

"Tôi sai rồi."

Chàng trai đã ngoan ngoãn mặc áo sơ mi vào người hiện đang ngồi ở mép giường, lần này tay chân dài đều để yên quy củ, vẻ mặt quan ngoãn thật sự, chỉ có đôi con ngươi là ngẫu nhiên không dấu được sự ranh mãnh.

"......."

Tốc độ nhận sai thế này cũng quá nhanh, khiến Đinh Cửu Cửu phải nuốt những lời muốn nói lại vào lòng.

Cô vô ý thức nhấp miệng, tức giận quay đi.

Chàng trai phía sau như đang bắt đầu tự kiểm điểm---

"Tôi không nên xúc động, lại càng không nên vì ghen mà tức giận lung tung."

"........"

Bóng dáng cô lập tức cứng đờ.

Qua hai giây, cô mới khẽ cử động đầu ngón tay. Lý trí nói cho cô lúc này tốt nhất là không nên hỏi nhiều, nhưng miệng lại không nghe lý trí, không nhịn được mà thấp giọng nhắc lại, ".......Ghen?"

"Ừ."

Giọng nói phía sau càng trở nên khàn khàn trầm thấp.

"Giữa trưa hôm nay, em kéo Lầm Yến Thanh nhưng không kéo tôi."

Đinh Cửu Cửu: "......"

Cô buông tiếng thở dài nho nhỏ, "Khi đó nên tôi kéo anh vậy người ta sẽ truyền mối quan hệ của chúng ta thành dạng gì?"

"..." Ánh mắt Hàn Thời chợt lóe, nhưng anh lại tránh vấn đề này đi, ánh mắt anh thâm trầm mà gần như khát vọng nhìn cô gái trước mặt, thế nhưng khi mở miệng lại lộ ra chút tủi thân như muốn giấu đi mà không được---

"Cho nên là em cũng có sai."

Đinh Cửu Cửu hơi ngạc nhiên, cầm lòng không đậu mà quay người lại --

"Sao tôi lại có sai?"

Chàng trai rũ mắt xuống.

"Là em vứt bỏ tôi."

"....... Cái gì mà vứt bỏ?"

Thấy vẻ mặt này của Hàn Thời, rốt cuộc Đinh Cửu Cửu cảm thấy có chút buồn cười, mắt hạnh cũng hơi cong, trên má lộ ra hai cái lúm đồng tiền----

"Anh là chó con sao Hàn Thời?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Đinh Cửu Cửu liền có chút hối hận. Ngữ khí này thật sự quá tự nhiên đến gần như thân mật... Dù thế nào cũng không nên nói như vậy...

"Tôi còn có việc... Tôi đi trước."

Ánh mắt đầy hoảng loạn của cô vội tránh đi ánh mắt như đột nhiên sáng lên kia, xoay người vội bước ra ngoài.

Chẳng qua mới vừa đi ra vài bước, cô lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu thật nhỏ --

"............ Gâu."

*******************

(*) Povidone-iodine: Povidone-iodine là một phức hợp hóa học ổn định của polyvinylpyrrolidone (povidone, PVP) và iốt nguyên tố. Nó chứa từ 9.0% đến 12.0% iốt có sẵn, được tính toán trên cơ sở khô. Khu phức hợp độc đáo này được phát hiện vào năm 1955 tại Phòng thí nghiệm độc chất công nghiệp ở Philadelphia bởi HA Shelanski và MV Shelanski. Họ đã thực hiện các thử nghiệm in vitro để chứng minh hoạt động chống vi khuẩn và phát hiện ra rằng phức hợp này ít độc hơn ở chuột so với cồn iốt. Các thử nghiệm lâm sàng ở người cho thấy sản phẩm này vượt trội so với các công thức iốt khác. Povidone-iodine ngay lập tức được bán trên thị trường và từ đó trở thành chất khử trùng iốt được ưa chuộng trên toàn cầu.

Tóm gọn lại, nó chính là thuốc đỏ dùng để sát trùng miệng vết thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Thả Thính Anh Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook