Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 48

Tiếu Giai Nhân

18/05/2017

Chân Bảo trở về phòng, lập tức được những nữ sinh trong lớp khác nhiệt liệt hoan nghênh, mười mấy nữ sinh đều chen lấn đến phòng Chân Bảo, hưng phấn mà hỏi Chân Bảo chuyện yêu đương. Chân Bảo bị các cô hỏi choáng váng, mặc dù những vấn đề kia đều có thể trả lời, không có liên quan đến chuyện * khó mà mở miệng, nhưng cô không quen giải thích mọi chuyện tình cảm của mình giống như bị điều tra.

“Tốt, Phó tổng ngoại trừ có chút tiền, có chút đẹp trai, kỳ thật cũng giống đàn ông của người khác, mọi người bỏ qua Chân Bảo đi, tản đi, không làm bài tập đi, không đi tắm rửa đi!” Cổ Tiểu Ngư, Tiền Nhạc Nhạc cùng đẩy đồng học ra phía ngoài.

Cuối cùng một đám người hò hét ầm ĩ rời đi.

Chân Bảo thở ra thật nhẹ nhàng.

“Chân Bảo!”

Cổ Tiểu Ngư đóng kỹ cửa phòng, đột nhiên nhào tới gấu ôm, “A a a, Phó tổng nhà ngươi rất đẹp trai! Mới vừa rồi chúng tớ đứng trên ban công đều thấy được, tớ cũng muốn được người khiêng trên vai!” Từ trên ban công nhìn, Phó Minh Thời cao lớn, Chân Bảo mềm mại nho nhỏ, một người khiêng một người trên vai, so với phim thần tượng càng đẹp mắt, càng chọc lòng người, kích thích người người đều muốn yêu đương!

Chân Bảo chỉ có thể cười. Mặc dù cô không quen Phó Minh Thời điệu cao như vậy, sẽ không khoe khoang bốn phía, nhưng có một bạn trai như Phó Minh Thời, Chân Bảo có thể hiểu được lý do người khác hâm mộ. Lúc này nếu như cô còn khiêm tốn nói không có gì, bảo đảm sẽ bị “hội đồng”.

“Hiện tại rất tốt, về sau hai người có thể quang minh chính đại ân ái, không cần lén lút.” Phạm Huyên nghiêng về một bên nói.

“Nhìn xem, trên diễn đàn trường học đã có ảnh chụp hai người!” Tiền Nhạc Nhạc ngồi trước máy vi tính, gọi bạn bè cùng phòng tới.

Rất nhiều người chụp ảnh Chân Bảo, Phó Minh Thời lúc trở về trường, Tiền Nhạc Nhạc click vào page có lượng view cao nhất, bên trong ngoại trừ ảnh chụp, thế mà còn có vài đoạn video. Đoạn video thứ nhất tiêu đề là “Đây mới gọi là tổng giám đốc bá đạo “, vô cùng bắt mắt, chí ít Chân Bảo bị hấp dẫn.

Tiền Nhạc Nhạc ấn mở video, tạp âm hò hét ầm ĩ bên trong, Phó Minh Thời đẩy cửa xe đi ra, một thân tây trang màu đen, eo nhỏ chân dài có thể so với người mẫu, thần sắc lạnh nhạt, màn ảnh lắc lư cũng không ảnh hưởng đến khí phách. Xuống xe, Phó Minh Thời liếc nhìn phóng viên chung quanh một vòng, bình tĩnh nói: “Trước lúc Chân Bảo tốt nghiệp, tôi hi vọng cô ấy có thể chuyên tâm học tập, cho nên lúc Chân Bảo đi ra khỏi Đại A, mọi người có thể theo phỏng vấn tôi không can thiệp, thời gian cho phép tôi cùng Chân Bảo cũng nguyện ý phối hợp, nhưng nếu có người tìm vào Đại A dây dưa quấy rầy sinh hoạt bình thường của cô ấy, tôi có thể áp dụng những thủ đoạn cần thiết, đến lúc đó mọi người rất khó coi.”

Các phóng viên hai mặt nhìn nhau.

Phó Minh Thời tiếp tục nói: “Hôm nay là lần đầu tiên, chư vị lập tức rời đi, tôi sẽ không truy cứu, nhưng về sau nếu có truyền thông thả ra ảnh chụp Chân Bảo bên trong Đại A, tôi sẽ mời luật sư liên hệ phóng viên chụp ảnh cùng với truyền thông phía sau.”

Vừa nói xong, rốt cục các phóng viên không muốn gây phiền toái lần lượt lui ra, rất nhanh chung quanh xe trống trải. Biểu lộ lạnh lùng Phó Minh Thời cũng có biến hóa, quay người đi đến chỗ ngồi kế tài xế, cách cửa xe càng gần, ánh mắt của anh càng nhu hòa, khi anh mở cửa xe, trên mặt lại không một tia lãnh ý mới vừa rồi, trong mắt tất cả đều là ôn nhu. Dưới cái nhìn ôn nhu đó, Chân Bảo bước ra, ngay từ đầu đưa lưng về phía màn ảnh, qua một phút đồng hồ mới lộ mặt ra, một mặt mờ mịt, có chút ngu ngơ.

Video kết thúc, Chân Bảo còn trong dư vị lời nói của Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư cười đụng cánh tay Phạm Huyên, học giọng nói Phó Minh Thời: “Tôi cảnh cáo mọi người, về sau đừng đến Đại A quấy nhiễu vị hôn thê của tôi, nếu không tổng giám đốc không để ngươi nhìn thấy mặt trời ngày mai!”

Phạm Huyên cười ha ha, Chân Bảo tức giận đẩy Cổ Tiểu Ngư một cái. Phó Minh Thời sẽ không nói lời này.

Hưng phấn qua đi, Chân Bảo tự mình nhìn weibo. Hiện tại cô cùng Phó Minh Thời đã thành chủ đề đứng đầu, đám dân mạng nghị luận ầm ĩ, có hâm mộ cô trèo lên kẻ có tiền, có chỉ trỏ thân thế ngũ quan của cô, có mắng Vương Tú, có đồng tình với cha, còn có người đánh cược cô cùng Phó Minh Thời sẽ không dài.

“Đừng nhìn, đều là một số người nhàm chán.” Có người đột nhiên ngăn trở cô với màn hình laptop.

Chân Bảo quay đầu, nhìn gương mặt Phạm Huyên bình tĩnh.

Phạm Huyên vừa nói xong, Tiền Nhạc Nhạc, Cổ Tiểu Ngư đều bỏ máy tính, xách cái ghế đến đây.

Trong bốn người ý nghĩ Phạm Huyên thành thục nhất, cầm ly nước nói với Chân Bảo: “Chúng tó không phải cậu, không cách nào biết cảm thụ bây giờ của cậu, nhưng Chân Bảo cậu phải nhớ kỹ, mặc kệ người khác nói thế nào, cậu vẫn là chính cậu là được rồi, tiếp tục làm việc mình thích, không cần có gánh vác gì. Tình huống hiện tại của cậu có điểm giống đại minh tinh, cậu suy nghĩ một chút, sinh hoạt chúng ta nhàm chán, minh tinh nào có chuyện xấu, cũng sẽ có bát quái đúng hay không? Nhưng chúng ta bát quái lợi hại hơn nữa, kỳ thật đều là nhàm chán giết thời gian, bát quái xong minh tinh cùng chúng ta có quan hệ gì? Còn không phải tiếp tục suy nghĩ cơm tối ăn cái gì, phát sầu thi cuối kỳ có thể rớt tín chỉ?

Tin tức, người khác khen cũng tốt phun cũng tốt, nôn ra nước bọt thì đi làm cái khác, cậu sống hay chết, vui vẻ hay khổ sở bọn họ đều không để ý, nhưng nếu cậu để những lời nói nàyở trong lòng, mỗi ngày phiền não, chính là ngu ngốc, rất ngu ngốc.”

“Đúng đúng đúng, cậu đừng quản những dân mạng kia, chỉ nghĩ đến Phó tổng là được rồi.” Tiền Nhạc Nhạc nói theo, “ nếu như tớ có thể giao cho bạn trai như Phó tổng, nằm mơ đều sẽ cười tỉnh, có thời gian lãng phí ở trên thân người khác, không bằng nghĩ về việc hẹn hò cùng bạn trai vào ngày Chủ nhật như thế nào, muốn làm sao sinh Hầu Tử.”

Chân Bảo cúi đầu cười.

“Tớ còn thực sự bội phục chân bảo.” Cổ Tiểu Ngư ôm gối dựa thở dài, một tay chống cằm, “Nếu là tớ có nam nhân như Phó tổng vậy, tiền nhiều đời này cũng xài không hết, ta còn đọc sách gì, sớm sống phóng túng khắp thế giới, thế mà Chân Bảo có thể an tâm mỗi ngày đi thư viẹn, làm thêm... Một tháng tân tân khổ khổ mới có một ngàn rưỡi, lợi tức một tháng của Phó tổng nhà cậu đều đủ cho cậu tùy tiện xa xỉ.”

“Ừm, Chân Bảo cũng coi là một đóa kỳ hoa xã hội hiện đại, không giống Tiểu Ngư bỉ ổi lòe loẹt, trách không được Phó tổng yêu thích.” Phạm Huyên trêu ghẹo nói.

Cổ Tiểu Ngư trừng cô: “cậu mới bỉ ổi lòe loẹt!”

Chân Bảo nhìn bạn bè cùng phòng bên cạnh, tâm trôi nổi một ngày chậm rãi lắng đọng xuống. Hai ngày này đối với cô mà nói, giống như là một giấc mộng, trước sinh nhật còn không có tiếng tăm gì, trong nháy mắt ảnh chụp người một nhà đã truyền khắp Internet, chuyện nhà bị người điều tra sạch sẽ.

Cùng Phó Minh Thời cùng một chỗ, có anh an ủi, Chân Bảo không có hoảng loạn như vậy, nhưng khi đó cô bị Phó Minh Thời cưỡng ép đỡ lên, Phó Minh Thời vừa đi, tâm cô liền loạn. Nhưng cô còn có bạn bè cùng phòng, bạn bè cùng phòng quan tâm cô, các cô tiếp tục xem cô như Chân Bảo, mà không phải bạn gái hoặc vị hôn thê của Phó Minh Thời.

Phạm Huyên nói rất nhiều, ban đêm trước khi ngủ, Chân Bảo còn đang từ từ tiêu hóa.

~

Sáng thứ hai đi học, từ phòng ngủ đến căn tin, từ căn tin đến phòng học, Chân Bảo nhận được không ít ánh mắt chú ý. Đại A rất lớn, người ở học viện khác có khả năng nghe nói chuyện này, khả năng nhìn cô qua ảnh chụp, nhưng không thể một chút nhận ra cô, nhưng toàn bộ học viện thú y, đặc biệt là sinh viên đại học năm nhất, cơ hồ không có ai không biết Chân Bảo.

Ngồi ở hàng thứ nhất phòng học, Chân Bảo cúi đầu lật sách, mơ hồ nghe được danh tự Phó Minh Thời bị người nói tới nhiều lần, liền ngay cả lúc giáo sư giảng bài đi vào phòng học, lần đầu tiên đều nhìn về cô.

Chân Bảo gượng cười.



Đại đa số giáo sư đều ưa thích sinh viên thành tích tốt, giáo sư đại học cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Chân Bảo, hôm nay Lý giáo sư còn có thiện ý đùa: “Nghe nói lớp chúng ta có cô bé lọ lem?”

Các bạn học cười vang, mặt Chân Bảo đỏ lên.

Lý giáo sư hơn năm mươi tuổi, mở sách tới trên bục giảng, nhìn Chân Bảo cười một lát, sau đó hai tay chống bục giảng, dùng giọng nói mười phần nhẹ nhõm nói chuyện phiếm: “Cô bé lọ lem chỉ là truyện cổ tích, tôi tin tưởng rất nhiều nữ sinh đều có mộng cô bé lọ lem cùng công chúa Bạch Tuyết, các nam sinh cũng đều huyễn tưởng ngẫu nhiên gặp bạch phú mỹ một bước lên trời, nhưng hiện thực không có nhiều cô bé lọ lem như vậy, chúng ta có thể gặp được hạng người gì, có thể gặp được tình yêu gì, mấu chốt vẫn là quyết định bởi sức hấp dẫn của cá nhân.

Sức hấp dẫn cá nhân cùng thành tựu không quan hệ, càng nhiều hơn chính là khí chất hoặc thái độ sinh hoạt, có người sáng sủa tự tin, có người thành thục, có người ôn nhu như nước, có người nhiệt tình như lửa... Nhưng bất kể hấp dẫn cá nhân như thế nào, khẳng định có một loại năng lượng có thể cuốn hút người khác.”

Uống miếng nước, Lý giáo sư đi đến trước bàn Chân Bảo, để tay lên bả vai Chân Bảo, “Lấy Chân Bảo làm ví dụ, Chân Bảo rất xinh đẹp, đây là sức hút trời sinh, bình thường người hâm mộ không ít. Nhưng Chân Bảo không đơn giản chỉ xinh đẹp, cô còn đặc biệt chăm chỉ, nghiêm túc nghe giảng chăm chỉ ôn tập, thành tích đứng nhất khoa. Có người sẽ nói, thành tích không chứng minh cái gì, rất nhiều học sinh thành tích tốt tiến vào xã hội vẫn chỉ là giai tầng tiền lương phổ thông, nhưng tôi thấy Chân Bảo là người có trách nhiệm với cuộc đời mình, cô chăm chỉ nâng cao mình. Một nữ sinh chịu chăm chỉ nâng cao mình, coi như không có vương tử bạch mã, cô cũng có thể dựa vào chính mình sống rất tốt.

Cho nên tôi hi vọng Chân Bảo tiếp tục chăm chỉ, trước mắt nghiêm túc tốt nghiệp, tương lai chăm chỉ làm việc cùng tình yêu, chớ bị truyền thông chú ý làm cho mất phương hướng. Cũng hi vọng các bạn khác tạm thời không thể làm cô bé lọ lem hoặc vương tử, đừng hâm mộ ghen ghét, học chuyên ngành đến nơi đến chốn, tay cầm nhất nghệ tinh (tinh thông một nghề), sức hút cá nhân mới có thể càng mạnh.”

Vừa mới nói xong, toàn lớp vỗ tay.

Chân Bảo ngẩng đầu nhìn giáo sư, ánh mắt không khống chế mơ hồ, cảm kích giáo sư đã khẳng định.

Đằng sau Chân Bảo mấy hàng, Phùng Nguyệt cũng đang vỗ tay, nhưng khóe miệng cười nhạt, đơn giản còn khó coi hơn so với khóc.

Cô tưởng Chân Bảo được Phó Minh Thời bao nuôi. Nuôi sinh viên, kết quả hai người lại được trưởng bối Phó gia cho phép. Cô cho là Chân Bảo có thủ đoạn đặc thù. Thủ đoạn quyến rũ người, truyền thông lại đào ra gia gia Chân Bảo nghèo khó lại quang vinh lịch sử, ngược lại mẹ Chân Bảo là người bị mắng, lại đồng thời Chân Bảo đã thành đối tượng được đồng tình, cô bé lọ lem đáng thương bề ngoài thanh thuần, rất nhiều người đều chúc phúc.

Phùng Nguyệt chờ mong Chân Bảo làm trò hề, ngược lại Chân Bảo thành đối tượng người người hâm mộ, tất cả diễn đàn trường học đều là ảnh chụp video Chân Bảo cùng Phó Minh Thời ân ái. Không ai biết cô là người đưa tin tức cho Đại V, nhưng vốn là các bạn học cùng với cô nghị luận phía sau nói Chân Bảo giả thanh thuần, hiện tại cũng không để ý tới cô, ước gì mỗi ngày đi nịnh nọt trước mặt Chân Bảo.

Phùng Nguyệt buồn bực, bốn tiết cho tới trưa, cô đều không an lòng.

Tiết 4 kết thúc, Phùng Nguyệt cầm điện thoại di động làm bộ gửi tin nhắn, muốn đợi các bạn đều đi cô lại đi. Liếc thấy hầu như mọi người đều đi hết, Phùng Nguyệt ngẩng đầu, ngoài ý muốn phát hiện Chân Bảo vẫn ngồi ở hàng phía trước, cúi đầu không biết viết cái gì ở trong sách.

Phòng học trống rỗng, liền thừa hai người bọn họ.

Phùng Nguyệt cắn cắn môi, nhìn chằm chằm bóng lưng Chân Bảo nói: “Tại sao cậu còn chưa đi?”

Chân Bảo đang đợi Phó Minh Thời, trước khi tan học Phó Minh Thời gửi tin tới, nói anh đang đi trên đường, nói cô chờ ở phòng học, một hồi anh đến bên này đón cô, đến sẽ gọi điện thoại cho cô. Trước kia cũng có tình huống này, trước Chân Bảo làm hết bài tập, chợt nghe thanh âm Phùng Nguyệt, Chân Bảo quay đầu nhìn xem, sau đó tiếp tục viết lại đơn giản nói: “Viết xong sẽ đi.”

Phùng Nguyệt trầm mặc một hồi, mang theo ba lô đứng lên, “Còn không có chúc mừng cậu, Thời Minh thật sự là Phó Minh Thời.”

Chân Bảo không có trả lời. Phùng Nguyệt động tâm đối với Phó Minh Thời, hai người không thể nào tiếp tục làm bạn bè, cô cũng không hiểu Phùng Nguyệt vì cái gì còn muốn chủ động nói chuyện với cô, cả hai đều xấu hổ.

Nhìn ra Chân Bảo lạnh nhạt, Phùng Nguyệt đi trước, rời phòng học, dọc theo đường rẽ một cái, đối diện gặp được Phó Minh Thời. Hôm nay Phó Minh Thời, ăn mặc y nguyên điệu thấp, tựa như đã từng là Thời Minh, nhưng anh đón ánh nắng đi tới, ngũ quan đạm mạc tuấn mỹ, không cần thân phận, khả năng hấp dẫn tất cả ánh mắt nữ sinh đi ngang qua.

Biết rõ đối phương chán ghét mình, Phùng Nguyệt vẫn không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.

Ánh mắt cô gái này quá câu chấp, ánh mắt Phó Minh Thời nghiêng qua, nhận ra Phùng Nguyệt, ánh mắt của anh không thay đổi, phảng phất đây chẳng qua là một người xa lạ. Đáy lòng Phùng Nguyệt ngũ vị tạp trần, nhưng đồng thời vô cớ thất vọng buồn, vừa tối tối may mắn, Phó Minh Thời không có chú ý cô, nói rõ anh cũng không biết sau lưng cô làm động tác nhỏ.

Hồi tưởng quá trình mình nặc danh gửi bản thảo, không có để lại thân phận như thế nào, trong lòng Phùng Nguyệt an tâm một chút.

~

“Tại sao hôm nay cũng tới?” Nhìn thấy Phó Minh Thời, Chân Bảo vô ý ngó ngó bốn phía.

“Nhìn em có thích ứng được không.” Phó Minh Thời bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô, “Đáp án rõ ràng.”

Chân Bảo chột dạ cúi đầu, bất quá chính cô rất hài lòng, hôm nay đi học đều không có thất thần, so trước kia các bạn học đều rất muốn quan hệ hòa hảo, không nói gì khó nghe.

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Phó Minh Thời cười đẩy ra cô xe đạp, mang cô đi căn tin. Đối mặt với chú ý, khuyên giải nhiều cũng không bằng tự mình trải qua, quen thuộc tự nhiên sẽ thong dong, Chân Bảo cũng không yếu ớt, cô chỉ là thiếu kinh nghiệm, hiện tại Phó Minh Thời làm, là theo cô vượt qua giai đoạn này.

Sau khi ăn xong đưa Chân Bảo trở về phòng ngủ, Phó Minh Thời lái xe rời đi, trên đường gọi điện thoại cho trợ lý.

Hiệu suất trợ lý làm việc phi thường cao, cấp tốc liên hệ cho Đại V người đã tung tin yêu đương của Phó tổng, mua giá cao. Chờ Phó Minh Thời đi vào văn phòng, trên điện thoại di động đã nhận được mật mã weibo của Đại V, bao gồm cả cuộc nói chuyện của weibo nặc danh gửi tin.

Phó Minh Thời đơn giản nhìn một chút, đăng nhâp weibo Đại V, lại lấy thân phận Đại V trực tiếp gửi tin cho Phùng Nguyệt.

Tinh thần Phùng Nguyệt uể oải nằm ở trên giường xem weibo, dựa vào số ít bình luận chửi bới Chân Bảo làm năng lượng, đột nhiên nhảy ra một tin nhắn cá nhân, Phùng Nguyệt hiếu kỳ ấn mở, nhìn thấy ảnh chân dung cùng biệt danh V vô cùng quen thuộc, nhịp tim Phùng Nguyệt gần như đình trệ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Đại V: Phùng tiểu thư, cô hẳn còn nhớ tôi?

Tay chân Phùng Nguyệt rét run, qua thêm vài phút đồng hồ mới hồi phục: ? ? ? Tôi không biết anh, hình như tôi không có gì nói với anh, anh tìm tôi có việc?

Đại V: Vừa mới rồi trợ lý Phó Minh Thời liên hệ tôi, bức tôi giao ra tin tức người gửi bản thảo, ta gánh không nổi, nếu như cô tiếp tục phủ nhận, vậy chúng ta không thể tiếp tục nói, tôi sẽ nói thực cho hắn biết.

Phùng Nguyệt luống cuống, hai tay phát run, một phương diện cảm thấy Đại V không có khả năng tra được thân phận chân thật của cô, nhưng người ta đều tìm tới, chẳng lẽ Đại V mời Hacker?



Nhìn nhìn lại nói chuyện phiếm, Phùng Nguyệt còn ôm một chút hi vọng hỏi: Nếu như tôi thừa nhận, anh sẽ giúp tôi giấu diếm sao?

Nhìn thấy dòng này, xác nhận người phía sau đối phó Chân Bảo là Phùng Nguyệt, Phó Minh Thời trực tiếp rời khỏi weibo, gọi điện thoại cho trợ lý: “... Weibo vẫn giao hắn xử lý, thuê hắn viết thông cáo làm sáng tỏ Phùng Nguyệt, những tin tức thiết yếu sẽ giao cho hắn.”

~

Vô luận Phùng Nguyệt gửi tin gì, Đại V đều không trả lời.

Phùng Nguyệt chỉ cảm thấy trời muốn sập, rốt cuộc Đại V là ý gì? Hắn sẽ đi cáo trạng trước mặt Phó Minh Thời sao? Phó Minh Thời đối phó cô như thế nào?

“Phùng Nguyệt, đi học!” Mặc dù cũng bắt đầu xa lánh Phùng Nguyệt, nhưng cùng phòng, coi Phùng Nguyệt còn đang ngủ, một người cùng phòng gõ gõ thành giường cô.

“Các cậu đi thôi, tớ đau bụng.” Phùng Nguyệt nằm hướng vách tường, giả bộ như không thoải mái nói.

Bạn bè cùng phòng đi.

Phùng Nguyệt tiếp tục xem weibo Đại V, kiểm tra tin, hi vọng đạt được câu trả lời.

Không có câu trả lời, nhưng lại thấy tin tức mới trên weibo: Mỗi một cô bé lọ lem đều có một nữ nhân ác độc phía sau.

“Tin tức mới nhất, thông báo phóng viên theo dõi Phó Minh Thời, bạn học Chân Bảo hư hư thật thật.

Năm ngoái Chân Bảo chính thức kết giao cùng Phó Minh Thời, Phó Minh Thời giữ bí mật rất tốt, đến đầu năm lại có scandal, Phùng mỗ nhìn thấy ảnh Phó Minh Thời, mới hoài nghi bạn trai bạn mình liền biết là bản thân Phó Minh Thời giá trị chục tỷ. Về sau sinh viên đại học năm nhất Phùng mỗ vốn mặt hướng lên trời có mục đích nào đó bắt đầu trang điểm, có người thấy Chân Bảo, Phó Minh Thời tại căn tin dùng cơm, Phùng mỗ chủ động ngồi cùng bàn, Phó Minh Thời trực tiếp mang Chân Bảo rời đi. Chuyện này phát sinh không lâu, phóng viên nhận được một phần tin tức nặc danh, vạch trần tình yêu của Phó Minh Thời...”

Đưa tin dùng từ mập mờ, hư hư thực thực, dùng từ Phùng mỗ không cụ thể nói rõ là cô, nhưng Phùng Nguyệt vẫn như rơi vào hầm băng. Trong lớp có hai người Phùng, một người là nam sinh, bannj học Chân Bảo, họ Phùng, năm nay bắt đầu trang điểm, chỉ có cô.

Cô bây giờ nên làm gì?

Phùng Nguyệt hoang mang lo sợ, quỷ thần xui khiến ấn mở bình luận weibo:

“Phùng mỗ thật không biết xấu hổ, trang điểm là vì quyến rũ nam nhân của khuê mật, quyến rũ không thành công thì báo cáo, nói xấu Chân Bảo bị người bao nuôi, quá ác độc!”

“Tiểu tam đáng sợ, nữ nhân muốn làm tiểu Tam càng đáng sợ!”

“Chân Bảo quả nhiên là cô bé lọ lem, Phó tổng mau dẫn cô rời xa Phùng nữ!”

“Tất cả tiểu tam đều không là đồ tốt, cầu ảnh chụp đồng học Đại A!”

Phùng Nguyệt cũng nhìn không được nữa, co quắp tại ổ chăn run lẩy bẩy, nước mắt rơi như mưa.

Phòng học, Cổ Tiểu Ngư vô tâm nghe giảng bài, nằm sấp trên bàn dùng sách giáo khoa che mặt, cúi đầu chơi điện thoại. Bạn cùng phòng thành nhân vật lôi cuốn, hứng thú gần nhất lớn nhất của Cổ Tiểu Ngư liền là tra weibo, nhìn thấy Đại V đưa tin mới weibo, Cổ Tiểu Ngư tiện tay ấn mở.

“Ta khinh!”

Nhìn thấy một nửa, Cổ Tiểu Ngư nhịn không được văng tục.

Đay là tiết là giảng bài, tất cả bạn học cùng giáo sư trên bục giảng, cùng một chỗ nhìn về phía cô.

Cổ Tiểu Ngư lập tức nằm xuống trên mặt bàn, lấy sách che mặt.

Chờ giáo sư tiếp tục giảng bài, Cổ Tiểu Ngư mới đưa di động cho Chân Bảo, “Mau nhìn!”

Chân Bảo tiếp quá điện thoại di động, xem hết, thần sắc cô phức tạp.

Thật là Phùng Nguyệt sao?

Chân Bảo không muốn nghĩ quá xấu về Phùng Nguyệt, nhưng cùng lúc nhận biết Phó Minh Thời cùng Thời Minh, đồng thời có ân oán với cô, chỉ có Phùng Nguyệt.

Ngay tại lúc Chân Bảo thất thần, Cổ Tiểu Ngư tiền vạch trần Phùng Nguyệt với Nhạc Nhạc, Phạm Huyên, diễn đàn Đại A cũng có người chụp lại màn hình weibo Đại V, rất nhanh, cái này lại bị người nặc danh phát đến QQ trong lớp Chân Bảo đám.

Trong đám hoàn toàn tĩnh mịch, mấy phút đồng hồ sau, có người nặc danh, bắt đầu phun Phùng Nguyệt không tử tế.

Nữ sinh phòng ngủ, Phùng Nguyệt nhìn dân mạng chửi rủa cô, nhìn bạn học nhao nhao suy đoán thân phận của cô, nhìn bạn học trong lớp uyển chuyển, ngay thẳng chỉ trích phỉ nhổ, nước mắt càng ngày càng nhiều, bỗng nhiên manh động muốn nghỉ học.

Đại A, cô đã không tiếp tục chờ được nữa, thậm chí không dám tưởng tượng, bạn bè cùng phòng trở về sẽ thấy cô thế nào.

Nghĩ đến ánh mắt đám người trơ trẽn, nước mắt Phùng Nguyệt dừng lại, đột nhiên ngồi dậy, lấy tốc độ nhanh nhất xuống giường, chỉnh đốn hành lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook