Em Có Sợ Anh Không?

Chương 4

Fly

09/08/2013

Tại Tòa Nhà Vàng.

Liêu Tuấn cùng anh em trong bang hội đang nhìn chằm chằm vào hai con người nhỏ bé này.

Quang Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Hôm qua anh gặp “Đát Kỉ” và sáng nay tỉnh dậy lại thấy mình nằm cạnh Đường Thi trong tình trạng trần như nhộng. Và trước mặt là cái ông mặt đầy thẹo cùng một thằng lạnh lùng điển trai này. Bây giờ thì anh đang là một thành viên nổi tiếng ở đây với hàng ngàn ánh mắt đang bắn về phía mình. Có vẻ như đây là ổ xã hội đen rồi. Chẳng lẽ anh sắp được thu nạp làm đệ tử? Có cần cắt máu ăn thề không? À! Không có dao, may quá, nhưng nhỡ may bọn người này bắt anh cắn tay thì sao? Có thể lắm.

Đường Thi nhìn bố rồi mân mê cốc cà phê trước mặt. cô đang chửi thầm trong bụng. Mẹ Kiếp! Tự dưng hôm nay đẹp trời bố lại nổi hứng thế này. Bây giờ thì hay rồi, cô đang lo sợ cho Quang Anh hơn là chính mình.

Liêu Tuấn nhìn con gái rồi lại nhìn thằng đã ngủ với con gái ông. Xét về ngoại hình: 10 điểm. Sức chiến đấu: 10 điểm. Vì theo ông thấy mặt mũi cô con gái ông sáng nay rất hồng hào. Quân tử: 9 điểm. Ngồi trước ông mà mặt đực ra như ngố thế này là “hảo” lắm rồi. Cũng may là hắn chưa tè ra quần như mấy thằng theo đuổi con gái ông trước đấy. Rồi cuối cùng ông cũng đập bàn phán quyết một câu xanh rờn:

- Tuần sau lễ cưới sẽ được tổ chức.

Tất cả cùng làm bộ mặt như thế này: Mồm chữ O, mắt cũng chữ O, mặt thì là chữ Ô. Quang Anh cố đưa ngòn tay mình vào ngoáy tai, có lẽ mấy ngày nay anh bận quá không lấy dáy tai được.

Còn Đường Thi thì nhìn bố không nói thành lời. Cưới xin cái gì chứ? Cô chỉ là muốn chơi đùa với hắn. Không hề có ý định trèo lên xe hoa và vác cái bộ váy trắng toát nặng trịch kia.

- Bố! Không thể như thế được.

Liêu Tuấn nhìn con gái. Bây giờ mọi chuyện cả cái Tòa Nhà Vàng đều hay rồi, vả lại lời nói của ông đã nói ra là không thể thu lại. Ông trợn mắt quát:

- Có gì mà không được. Chẳng nhẽ con ngủ với người mà mình không yêu? Con gái của Liêu Tuấn lại như thế sao?

Đường Thi biết không thể chống lại thánh chỉ. Cô đành ngồi xuống hậm hực mà trút giận lên cái vạt áo của mình. Thật quá quắt, bắt cô cưới tên nay chẳng thà cắt tiền tiêu vặt của cô còn hơn. Tên đần độn có bộ óc cặn sỏi này ư? Cô không chấp nhận.

Quang Anh cuối cùng cũng làm sạch bộ tai mình và cuối cùng thì anh cũng đã nghe ra câu nói của Liêu Tuấn. Tất nhiên là anh sẽ có quyền phản đối:

- Tôi có thể từ chối không?

Tất cả mọi người lại quay ra nhìn Quang Anh. Và họ có chung một ý nghĩ: Thằng này điên rồi. Nó dám từ chối Liêu tuấn? Đồng nghĩa với việc nó đã từ chối Đông Bang hội. Liêu Tuấn lừ mắt nhìn Quang Anh:

- Chàng trai trẻ quả là có chí khí. Tuy nhiên nếu cậu có thể vượt qua 32 con người ngồi đây không kể con gái ta và vượt qua bao nhiêu người bên ngoài ta cũng không đếm được. Đến được cái thang máy rồi ấn nút cho thang máy từ tầng 18 xuống tấng 1 là cậu đã từ chối ta một cách thành công.

Quang Anh nghe thử thách nuốt nước bọt cái ực. Rồi anh nghe thấy giọng Đường Thi như búa đập bên tai:

- Phen này anh không thoát được rồi. Tốt nhất là nghe bố tôi đi.

Quang anh thì thầm lại vẻ rất cương quyết:

- Hôm nay tôi có bỏ cái mạng còn phơi phới xuân xanh ở đây thì cũng không thể nhận lời cưới cô.

Đường thì nhún vai vẻ chờ đợi rồi quay ra vuốt tóc.

Quang Anh lườm cô như muốn lòi cả mắt. Thế mà cuối cùng nó lại không lòi được. Rồi anh đứng dậy vẻ hùng dũng nói rành mạch:

- Tôi đi!

Nhưng anh chưa kịp bước ra khỏi chỗ đang đứng thì đã thấy một tên lực lưỡng từ đâu đi đến nhăm nhe khẩu súng trên tay. Thế là bao nhiêu dũng khí chui tọt xuống hậu môn. Đồng chí Quang Anh ngồi thụp xuống ghế cười rất tươi:

- Tôi đã suy nghĩ lại rồi. Tôi thấy cưới Đường Thi cũng là một chuyện tốt. Nào, chúng ta mau đi đăng kía kết hôn thôi.

Câu nói sau là Quang Anh quay ra nói với Đường Thi. Thực ra lục phủ ngũ tạng của anh sắp đảo lộn hết cả rồi. Tại sao lại có kiểu ép hôn như thế này? Đúng là xã hội đen mà.

Đường Thi thích thú theo dõi từng hành động và diễn biến tâm trạng của Quang Anh. Thật là tức cười. Anh ta cũng sợ chết đấy. Haha.



- Bố. Con làm ở công ti anh ấy – Đường Thi mắt sáng như sao sa khi nói đến vấn đề này.

Còn Quang Anh thì sợ lạnh toát mồ hôi hột. Cô ta lại định giở trò gì nữa đây?

Liêu Tuấn mắt cũng sáng không kém. Hóa ra đây là sếp của con gái ông, hóa ra con gái ông là theo tình yêu vẫy gọi nên mới khăng khăng muốn đi làm như vậy. Đúng là bọn trẻ bây giờ cuồng nhiệt thật. Ông ngày xưa cũng chỉ được một góc của chúng.

- Vậy con gái làm việc gì ở đấy? Người mẫu hay diễn viên nào?

- Một công việc rất tốt bố ạ! Lúc nào quá độ có thể xả tùy ý mà không phải chạy đường dài. A…

Đường Thi bị Quang Anh đá vào chân ở dưới gầm bàn một cái đau đớn. Sợ hãi đến nỗi chân tay lóng ngóng rồi sao?

Quang Anh biết tính mạng mình giờ đây đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếu để ông ta biết được công việc mà anh giao cho Đường Thi làm thì anh sẽ nhận được một tin tốt và một tin xấu. Chúng ta sẽ nghe tin xấu trước cho nhẹ nhàng: Tin xấu là anh sẽ mất cơ hội gặp lại Kim, Sam Thái và hàng ngàn cô gái khác nữa. Tin tốt là anh có thể đoàn tụ cùng tổ tiên và ngồi nóc tủ gọt hoa quả ăn ngon lành. Thật tuyệt vời làm sao.

- Công việc tốt như thế ư?

Mẹ kiếp. Tên nào vừa phát ngôn câu đó? Anh thề sẽ đại nghĩa diệt thân mà giết nốt con dế còn sót lại của mình. Và tất nhiên là anh không tìm ra kẻ châm ngòi cho những ánh mắt nghi vấn đang bắn về phía mình. Nếu biết trước Đường Thi là con gái của người này thì anh đã chẳng dại mà nghịch với lửa. Đúng là đen như chó mực.

- À! Tôi đã ra quyết định là sẽ bố trí một công việc còn tốt hơn rồi.

Liêu Tuấn hài lòng gật gù:

- Thôi! Đường Thi cưới xong nên ở nhà. Cậu hãy kiếm tiền nuôi nó. Hàng ngày nó có 2 giờ để shoping. Thật là đáng yêu!

Câu cuối sao lạc đề vậy? Quang Anh cười gật đầu đồng ý. Bắt anh kiếm tiền cho cô ta nữa? Chẳng phải nhà cô ta còn thừa tiền hơn anh sao? Bất công thế? Ông trời ơi! Mắt của ông giấu ở nách hay sao?

Tại Tòa Nhà Vàng.

Liêu Tuấn cùng anh em trong bang hội đang nhìn chằm chằm vào hai con người nhỏ bé này.

Quang Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Hôm qua anh gặp “Đát Kỉ” và sáng nay tỉnh dậy lại thấy mình nằm cạnh Đường Thi trong tình trạng trần như nhộng. Và trước mặt là cái ông mặt đầy thẹo cùng một thằng lạnh lùng điển trai này. Bây giờ thì anh đang là một thành viên nổi tiếng ở đây với hàng ngàn ánh mắt đang bắn về phía mình. Có vẻ như đây là ổ xã hội đen rồi. Chẳng lẽ anh sắp được thu nạp làm đệ tử? Có cần cắt máu ăn thề không? À! Không có dao, may quá, nhưng nhỡ may bọn người này bắt anh cắn tay thì sao? Có thể lắm.

Đường Thi nhìn bố rồi mân mê cốc cà phê trước mặt. cô đang chửi thầm trong bụng. Mẹ Kiếp! Tự dưng hôm nay đẹp trời bố lại nổi hứng thế này. Bây giờ thì hay rồi, cô đang lo sợ cho Quang Anh hơn là chính mình.

Liêu Tuấn nhìn con gái rồi lại nhìn thằng đã ngủ với con gái ông. Xét về ngoại hình: 10 điểm. Sức chiến đấu: 10 điểm. Vì theo ông thấy mặt mũi cô con gái ông sáng nay rất hồng hào. Quân tử: 9 điểm. Ngồi trước ông mà mặt đực ra như ngố thế này là “hảo” lắm rồi. Cũng may là hắn chưa tè ra quần như mấy thằng theo đuổi con gái ông trước đấy. Rồi cuối cùng ông cũng đập bàn phán quyết một câu xanh rờn:

- Tuần sau lễ cưới sẽ được tổ chức.

Tất cả cùng làm bộ mặt như thế này: Mồm chữ O, mắt cũng chữ O, mặt thì là chữ Ô. Quang Anh cố đưa ngòn tay mình vào ngoáy tai, có lẽ mấy ngày nay anh bận quá không lấy dáy tai được.

Còn Đường Thi thì nhìn bố không nói thành lời. Cưới xin cái gì chứ? Cô chỉ là muốn chơi đùa với hắn. Không hề có ý định trèo lên xe hoa và vác cái bộ váy trắng toát nặng trịch kia.

- Bố! Không thể như thế được.

Liêu Tuấn nhìn con gái. Bây giờ mọi chuyện cả cái Tòa Nhà Vàng đều hay rồi, vả lại lời nói của ông đã nói ra là không thể thu lại. Ông trợn mắt quát:

- Có gì mà không được. Chẳng nhẽ con ngủ với người mà mình không yêu? Con gái của Liêu Tuấn lại như thế sao?

Đường Thi biết không thể chống lại thánh chỉ. Cô đành ngồi xuống hậm hực mà trút giận lên cái vạt áo của mình. Thật quá quắt, bắt cô cưới tên nay chẳng thà cắt tiền tiêu vặt của cô còn hơn. Tên đần độn có bộ óc cặn sỏi này ư? Cô không chấp nhận.

Quang Anh cuối cùng cũng làm sạch bộ tai mình và cuối cùng thì anh cũng đã nghe ra câu nói của Liêu Tuấn. Tất nhiên là anh sẽ có quyền phản đối:



- Tôi có thể từ chối không?

Tất cả mọi người lại quay ra nhìn Quang Anh. Và họ có chung một ý nghĩ: Thằng này điên rồi. Nó dám từ chối Liêu tuấn? Đồng nghĩa với việc nó đã từ chối Đông Bang hội. Liêu Tuấn lừ mắt nhìn Quang Anh:

- Chàng trai trẻ quả là có chí khí. Tuy nhiên nếu cậu có thể vượt qua 32 con người ngồi đây không kể con gái ta và vượt qua bao nhiêu người bên ngoài ta cũng không đếm được. Đến được cái thang máy rồi ấn nút cho thang máy từ tầng 18 xuống tấng 1 là cậu đã từ chối ta một cách thành công.

Quang Anh nghe thử thách nuốt nước bọt cái ực. Rồi anh nghe thấy giọng Đường Thi như búa đập bên tai:

- Phen này anh không thoát được rồi. Tốt nhất là nghe bố tôi đi.

Quang anh thì thầm lại vẻ rất cương quyết:

- Hôm nay tôi có bỏ cái mạng còn phơi phới xuân xanh ở đây thì cũng không thể nhận lời cưới cô.

Đường thì nhún vai vẻ chờ đợi rồi quay ra vuốt tóc.

Quang Anh lườm cô như muốn lòi cả mắt. Thế mà cuối cùng nó lại không lòi được. Rồi anh đứng dậy vẻ hùng dũng nói rành mạch:

- Tôi đi!

Nhưng anh chưa kịp bước ra khỏi chỗ đang đứng thì đã thấy một tên lực lưỡng từ đâu đi đến nhăm nhe khẩu súng trên tay. Thế là bao nhiêu dũng khí chui tọt xuống hậu môn. Đồng chí Quang Anh ngồi thụp xuống ghế cười rất tươi:

- Tôi đã suy nghĩ lại rồi. Tôi thấy cưới Đường Thi cũng là một chuyện tốt. Nào, chúng ta mau đi đăng kía kết hôn thôi.

Câu nói sau là Quang Anh quay ra nói với Đường Thi. Thực ra lục phủ ngũ tạng của anh sắp đảo lộn hết cả rồi. Tại sao lại có kiểu ép hôn như thế này? Đúng là xã hội đen mà.

Đường Thi thích thú theo dõi từng hành động và diễn biến tâm trạng của Quang Anh. Thật là tức cười. Anh ta cũng sợ chết đấy. Haha.

- Bố. Con làm ở công ti anh ấy – Đường Thi mắt sáng như sao sa khi nói đến vấn đề này.

Còn Quang Anh thì sợ lạnh toát mồ hôi hột. Cô ta lại định giở trò gì nữa đây?

Liêu Tuấn mắt cũng sáng không kém. Hóa ra đây là sếp của con gái ông, hóa ra con gái ông là theo tình yêu vẫy gọi nên mới khăng khăng muốn đi làm như vậy. Đúng là bọn trẻ bây giờ cuồng nhiệt thật. Ông ngày xưa cũng chỉ được một góc của chúng.

- Vậy con gái làm việc gì ở đấy? Người mẫu hay diễn viên nào?

- Một công việc rất tốt bố ạ! Lúc nào quá độ có thể xả tùy ý mà không phải chạy đường dài. A…

Đường Thi bị Quang Anh đá vào chân ở dưới gầm bàn một cái đau đớn. Sợ hãi đến nỗi chân tay lóng ngóng rồi sao?

Quang Anh biết tính mạng mình giờ đây đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếu để ông ta biết được công việc mà anh giao cho Đường Thi làm thì anh sẽ nhận được một tin tốt và một tin xấu. Chúng ta sẽ nghe tin xấu trước cho nhẹ nhàng: Tin xấu là anh sẽ mất cơ hội gặp lại Kim, Sam Thái và hàng ngàn cô gái khác nữa. Tin tốt là anh có thể đoàn tụ cùng tổ tiên và ngồi nóc tủ gọt hoa quả ăn ngon lành. Thật tuyệt vời làm sao.

- Công việc tốt như thế ư?

Mẹ kiếp. Tên nào vừa phát ngôn câu đó? Anh thề sẽ đại nghĩa diệt thân mà giết nốt con dế còn sót lại của mình. Và tất nhiên là anh không tìm ra kẻ châm ngòi cho những ánh mắt nghi vấn đang bắn về phía mình. Nếu biết trước Đường Thi là con gái của người này thì anh đã chẳng dại mà nghịch với lửa. Đúng là đen như chó mực.

- À! Tôi đã ra quyết định là sẽ bố trí một công việc còn tốt hơn rồi.

Liêu Tuấn hài lòng gật gù:

- Thôi! Đường Thi cưới xong nên ở nhà. Cậu hãy kiếm tiền nuôi nó. Hàng ngày nó có 2 giờ để shoping. Thật là đáng yêu!

Câu cuối sao lạc đề vậy? Quang Anh cười gật đầu đồng ý. Bắt anh kiếm tiền cho cô ta nữa? Chẳng phải nhà cô ta còn thừa tiền hơn anh sao? Bất công thế? Ông trời ơi! Mắt của ông giấu ở nách hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Sợ Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook