Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Chương 4: (Tiếp)

Milu_milo99 (omachigiondai)

16/02/2017

Đang "nhặt lá đá ống bơ", mặt cắm xuống đất mà than thở thì bỗng có tiếng người từ trong xe ôtô nói :

- Ê. Cô không về sao ?

- Liên quan tới anh à?

Cậu ta bước xuống xe, vừa nói vừa phụ hoạ với vẻ mặt cứ như thật ý:

- Hazz. Tôi nghe nói quanh khu vực này có nhiều người xấu lắm. Mà xe taxi cũng không dám đi vào đường này đâu.

Nàng nghe mà toát cả mồ hôi, nhưng ngoài vẫn dũng cảm phán một câu:

- Tôi không sợ đâu. Với lại tôi cũng đâu có xinh đẹp với lắm tiền như bạn. Họ bắt tôi cũng chả để làm gì.

- Thật vậy á? - Phong nghi ngờ.Tôi tưởng cô sợ nên đang có ý muốn đưa cô về coi như trả ơn,sau này tôi không nợ nần gì nữa hết.

Nguyệt vẫn thản nhiên:

- Ừm. Bạn về trước đi. Tôi cũng không cần bạn phải trả ơn nghĩa gì cả hết.

- Ừ. Vậy tôi đi.

Nói mồm là thế, nhưng thực ra Phong đã lên sẵn cả một kế hoạch nham hiểm rồi. Vừa quay mặt đi, Phong hô: " Có cướp kìa. Chạy mau lên" .

Tức thì Nguyệt hoảng quá, chạy tới núp sau lưng Phong, không dám ló mặt ra nhìn, cũng không biết mình đang bị lừa. Nhìn nàng lúc này giống như một đứa trẻ con sợ lạc mất ba nên cứ bấu víu vào lưng ba ý. Thảm cho cái IQ 136 của nàng quá.

Mãi một lúc sau, biết Nguyệt đã bị đánh một đòn khá nặng vào tâm lí, Phong mới giả vờ hắng giọng:

- Cô định làm "anh hùng Núp' sau lưng tôi đó à? Sao tôi vừa nghe cô bảo cô không sợ mà.

Nàng bấy giờ mới ló mặt ra, cố níu tay Phong:

- Xin bạn đó. Cho tôi đi cùng với, tôi sợ....

- Được. Nhưng tôi có một điều kiện. Cho tôi biết tên cô, lớp nào, và "the-le-phôn 5-bờ". Chỉ thế thôi.

- "Chỉ thế thôi" á? Bạn hỏi nhiều như vậy.

- Thế giờ đi không hay cô ở đây? - vừa nói vừa mở đồng hồ ra. - Đã 11 rưỡi rồi đó. Giờ này cũng vừa lúc tan học rồi. Cô không sợ ba mẹ nghi ngờ à?

- Được rồi mà. Tôi nói. Nhưng ở đây không tiện. Lát nữa tôi sẽ viết ra giấy đưa cho bạn. Tôi đau đầu quá, không nói được với bạn nữa đâu.

- Được. Vậy đi thôi.

Vừa lúc ấy, Nguyệt bỗng ngã khuỵu vào người Phong, hại cậu ta hoảng quá, lay lay người nàng:

- Này. Cô có sao không vậy.

Lay mãi mà không thấy nàng tỉnh, Phong đành phải cõng nàng vào bên trong xe ôtô.

Hai người ngồi vào hàng ghế sau. Thỉnh thoảng lại rờ lên trán nàng.

Quản gia Trương quan sát hành động của cậu chủ nãy giờ qua gương chiếu hậu.

- Cô ấy cỏ vẻ như bị sốt. Chúng ta đưa cô ấy tới bệnh viện. - Quản gia Trương gợi ý.

- Cứ đưa cô ấy về nhà chúng ta. Dù sao tôi cũng không muốn quay trở lại bệnh viện và không biết địa chỉ nhà cô ấy.

- Hai người không biết nhau sao? - Ông Trương thắc mắc sau khi nhìn thấy áo đồng phục của nàng.

- Tôi không quen . Nhưng cô ta giúp tôi một lần thì tôi nên trả ơn cô ấy.

-Vâng. Thưa cậu.

-----------



Vô thức trong cơn mơ, nó khẽ gọi:"Anh Bin"

Phong nhíu mày. Rốt cuộc "anh Bin" mà cô gái này nhắc đến trong cơn mơ, quan trọng với nàng thế sao.

Tỉnh dậy, nàng vô cùng ngạc nhiên. Nàng nhớ là lúc nãy... "A...a..." nàng khẽ kêu lên."Chết rồi. Lúc nãy mình mệt quá mà ngã vào người cậu ta. Ôi mất mặt quá đi". Nghĩ đến đây má nàng ửng đỏ.

Phong bước vào, hỏi nhỏ nàng:

- Cô tỉnh rồi.

- Vâng.

Lúc này bụng nàng đột nhiên réo lên. Mải suy nghĩ, nàng không nhớ ra từ sáng đến giờ nàng đã được thứ gì vào bụng đâu. Giờ bụng nàng réo lên đúng lúc này, hại nàng mất mặt lần hai.

- Cô đói rồi à?

Câu hỏi này Phong hỏi bằng thừa. Nàng lúc này chỉ mong sàn nhà nứt thật to để có chỗ cho nàng chui xuống. Nguyện cố vớt vát chữa ngượng:

- Bạn cho tôi hỏi bây giờ là mấy giờ rồi được không?

Phong nhìn đồng hồ:

- 1h30'.

Nàng hét toáng lên:

- Á... mẹ ơi... 1h30' rồi sao. Mẹ ơi tha lỗi cho con.

Phong rút điện thoại trong túi quần ra, ra lệnh:

- Đọc số.

- Đọc số cho bạn làm gì?

Nàng nhìn cậu ta với vẻ mặt ngây thơ (vô số tội).

- Thì tôi giúp cô. Không muốn sao?

- Có chứ. Nhưng...

- Nhưng sao?

- Bạn là con trai, gọi điện cho mẹ tôi có hơi kỳ đấy.

- Không nhanh tôi đổi ý thì cô đừng trách.

- Vâng được rồi. 0973*******

Phong bấm nút gọi, nàng nín thở chờ đợi:

- Alo. Con chào cô ạ. Con là bạn học của Nguyệt. Hôm nay bạn ấy bị sốt nhẹ, phải xuống phòng y tế ạ... Dạ cô không cần lo lắng đâu ạ. Sau khi bạn ấy đỡ hơn con sẽ đưa bạn ấy về ạ. ... Dạ vâng. Con chào cô.

Khiếp thật. Cậu ta nói chuyện với nàng thì lạnh như thế mà nói với mẹ nàng thì ngoan vô đối, một câu dạ hai câu vâng.

Nàng thấy đỡ hơn nhiều rồi nên định ra về.

- Thôi tôi phải về đây không mẹ tôi lo lắng. Cảm ơn bạn đã giúp tôi. Hôm nay cảm ơn bạn. Nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ báo đáp.

Vừa lúc ấy bụng nàng lại phản ứng dữ dội, nàng mất mặt lần ba.

Thấy nàng đã đói bụng, Phong mở lời:

- Cô đói rồi. Đi theo tôi.



Nàng bước theo sau cậu. Trước mắt nàng là một bữa ăn thịnh soạn với đầy đủ sơn hào hải vị. Phong nghĩ chắc nàng phải oa lên khi nhìn thấy cảnh này nhưng không, dù đang đói thật nhưng nàng nhìn có vẻ không muốn ăn cho lắm.

- Cô ngồi đi.

- Cảm ơn bạn. Mà sao chỉ có tôi với bạn ăn thôi vậy. Bố mẹ bạn đâu rồi.- nàng thắc mắc.

- Liên quan tới cô à? Mau ăn đi.

Nàng xụ mặt, đôi mắt nhìn thẳng vào Phong, nói giọng thật nũng nịu:

- Xí. Tôi hỏi bạn có một câu thôi mà.

- Được rồi. Thực ra ba mẹ tôi bận việc nên rất ít khi về nhà. Mà cô bỏ bộ mặt ấy đi. Nhìn đáng ghét chết lên được.

- Bạn không thích thì kệ bạn, tôi cứ thích thế đó. - Lại là cái kiểu không liên quan. - Bạn ăn tiếp đi nhé. Tôi no rồi.

- Sao vậy? Đồ ăn không ngon à.

Nàng xua tay.

- Không phải như vậy. Thực ra là tôi cũng đâu ăn được nhiều. Với lại tôi cảm thấy có gì đó thiếu thiếu. Bữa cơm của gia đình tôi luôn có đủ thành viên trong gia đình quây quần nói chuyện. Cảm giác lúc đó thật ấm áp và hạnh phúc. Bạn không cảm thấy thế à?

- Cô đúng là nhiều chuyện.

- Có bạn ít nói chuyện thì có. Mà tôi nói thật nhé. Tiết kiệm lời cũng không tốt đâu.

- Rồi, thưa cô nương.

Thấy Phong cũng đã ăn xong, nàng nhanh nhảu:

- Để tôi dọn bát giúp anh.

-Không cần. Tí chị giúp việc sẽ dọn.

Nàng nhanh chóng dọn bát đĩa, cố nói thêm câu:

- Không sao tôi dọn được. Mà bạn không nên cái gì cũng đùn đẩy cho người khác làm.

- Biết rồi. Cô lắm lời quá đó.

Nàng mang bát đĩa đi rửa. Phong ở ngoài cứ nghĩ rằng Nguyệt sẽ làm vỡ bát loảng cơ. Cậu ta nghĩ rằng con gái bây giờ cực kì lười việc bếp núc cơ, không ngờ còn có sót "một động vật bậc cao" hiếm như nàng.

Xong việc nàng ra chào Phong rồi về.

- Dù sao cũng cảm ơn bạn vì hôm nay. Giờ tôi về đây.

- Ừ.

Nàng nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự dưới sự dẫn đường của chị giúp việc. Phải gọi là đường ra cứ như mê cung ý. May nhờ có chị giúp việc thân thiện không chắc nàng sẽ chẳng biết đi lối nào. "Đúng là nơi này có rộng lớn thật, nhưng nó cứ lạnh và âm u thế nào ý. Con người ở đây cũng lạnh như thế trừ chị giúp việc ra.

Ra đến cổng nàng mệt bở hơi tai. Nàng mỉm cười chào chị giúp việc:

- Em cảm ơn chị nhiều lắm ạ.

Chị ý cũng cười dễ mến:

- Ừ. Chào em lần sau lại đến nữa nhé.

- Vâng ạ.

Ngoài thì vâng thế thôi chứ lòng nó nhủ thầm sẽ không có lần sau.

Một nơi như thế này thật ngột ngạt.

Nàng vừa đi vừa nhảy chân sáo, chợt nhớ ra là mình không biết đường. Với lại nàng thấy cái gì đó mà tạm thời nàng chưa nhớ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook