Em Bị Bệnh, Phải Trị

Chương 27

Hàn Mạch Mạch

25/03/2016

Áo lông của cô không kéo khóa lại, bên trong mặc một chiếc áo cổ màu trắng cổ áo lông bị cô kéo hơi mở, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn và xương quai xanh như ẩn như hiện. Nam An An cúi đầu, từ góc độ của Khương Minh có thể nhìn thấy đường cong xinh đẹp phần cổ và gò má, trên lông mi dày của cô có một ít tuyết rơi xuống tan ra làm ướt lông mi, lông mi đen tuyền dày dặn thấm nước trơn bóng che phủ trên đôi mắt, càng tôn lên làn da trắng nõn nà.

Nhất là động tác vừa nãy của cô, là một người đàn ông, rất khó để trong đầu anh không suy nghĩ miên man ….

Khương Minh hắng giọng, mắt không nhìn nơi khác khởi động xe.

Khoảnh khắc lúc anh nhấn ga Nam An An đột nhiên hỏi: “Thầy, thầy uống thuốc sao?”

“….” Khương Minh không phản bác được, hai người chúng ta rốt cuộc là ai cần phải uống thuốc hơn đây.

Nam An An thấy Khương Minh không nói gì bèn nói lời có tình ý sâu xa: “Thầy xem, thầy cảm cúm còn chưa khỏe đó.”

Khương Minh hời hợt nói: “Nhanh khỏe thôi.”

Không chịu được nữa Nam An An một lời chỉ ra: “Nào có, vừa nãy thầy luôn ho khan, hơn nữa mặt thầy rất đỏ.”

Khương Minh: “…..”

“Thầy, có phải thầy phát sốt rồi không…” Cô nói xong rồi lập tức đứng lên, không chờ Khương Minh kịp phản ứng đã đi lại gần, dùng trán mình chạm vào trán anh nghi hoặc nói: “Không có nóng mà.”

Khương Minh gật gật đầu, nói câu “Ngồi đi” cuối cùng thật sự khởi động xe.

Chỗ ăn cơm là nơi mà họ lái xe tìm rất lâu mới tìm được, dù sao mùng một đầu năm chỗ bằng lòng mở cửa hàng cũng không nhiều lắm.

Chọn món xong Nam An An khăng khăng cầm ví tiền của mình lấy thẻ ra, tầm mắt Khương Minh nhìn thấy trong ví tiền của cô có một tấm hình chụp chung, trên hình chụp chung là một người đàn ông đẹp trai ôm cô gái nhỏ mặc áo lông mềm như nhung giống con thỏ nhỏ màu trắng, bộ dạng cô gái như hoa như ngọc, một tay ôm cô người đàn ông một tay sờ vào lỗ tai dài dựng thẳng đứng của mình, biểu cảm trên khuôn mặt còn mang theo chút nghi ngờ không rõ nguyên nhân và hoảng hốt.

Cảm nhận được ánh mắt anh, Nam An An vội vàng khép ví tiền, lại nghe Khương Minh từ từ mở miệng nói: “Em còn chưa đưa quà tặng năm mới cho anh đó.”

“Vậy anh muốn gì?” Nam An An nói xong mới nhớ tới, cô chính là quà tặng năm mới của anh, nhưng mà kiểu “Chính là em” trong hoàn cảnh đối mặt với Khương Minh thì cô không thể nào nói ra được.

Khương Minh lười biếng tựa vào ghế sô pha, dơ tay chỉ chỉ ví tiền đang đóng của cô.

Nam An An: “….”

Khương Minh bổ sung thêm: “Anh không có ảnh chụp của em.”

Nam An An đấu tranh: “Bây giờ anh có thể chụp một tấm….”

Khương Minh xoay xoay cái ly ấm áp trong tay làm như không chút để ý nói: “Anh thích tấm này.”

Cuối cùng, Nam An An vẫn mang tấm ảnh đáng xấu hổ kia cho Khương Minh, trên đường trở về Khương Minh mang cô qua cửa hàng tổng hợp mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày, Nam An An phát hiện Khương Minh người này, cường thế nhưng cũng rất nội tâm, nói ví dụ như anh rất không thích dùng tiền của cô, ví dụ như mua áo ngủ cho cô… Cô cũng không biết áo bộ dạng ngủ kia trông thế nào, người chào hàng nói rất nhiều với Khương Minh, Khương Minh đã dứt khoát mua… Ba bộ.



Buổi tối Nam An An nằm sấp trên giường lớn trong phòng khách vừa xem phim vừa uống trà sữa, xem đến chỗ kích động tay run run một ly trà sữa to hắt một nửa lên trên chăn, cô cuống quít nâng ly lau chăn, vừa kéo chăn thì nửa ly trà sữa lại giội lên ga trải giường, lập tức thấm xuống dưới.

Trong ly trà sữa cô đổ rất nhiều mật ong --- điều này tuyệt đối là không thể nào ngủ tiếp được nữa.

Nam An An nghĩ cô vẫn nên sớm tìm Khương Minh hỏi còn có chăn và ga trải giường không, Khương Minh không đóng cửa, Nam An An gõ cửa lấy lệ không có tiếng trả lời cô đẩy cửa ra thì nhìn thấy Khương Minh đang đưa lưng về phía cô thay quần áo, giống như là nghe thấy tiếng mở cửa phòng vang lên, áo len mỏng màu đen vừa cởi được một nửa, lộ ra đường cong rõ nét nhìn rất săn chắc lại không dư thừa của cơ bụng, và đường cong cơ thể như ẩn như hiện….

Nam An An dơ tay che mắt từ giữa kẻ tay nhìn động tác của Khương Minh tùy ý mà tự nhiên cởi áo len màu đen, để lộ xương quai xanh khêu gợi, vừa chậm rãi mặc áo ngủ vừa nhàn nhạt hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Nam An An thả tay xuống, mất tự nhiên nói: “Em làm đổ trà sữa lên chăn, còn cả ga trải giường….”

“Nơi giường này của anh có ….” Khương Minh vừa nói tới đây đã nghe thấy Nam An An nói: “Tốt quá.”

Khương Minh hơi dừng lại, thích chí nheo mắt lại, hơi tinh quái bổ sung đầy đủ câu trước: “… Chăn.”

Đậu Tỉ tự mình đa tình lặng im một lát, trông đợi nói: “Vậy cũng được.”

Khương Minh nhìn cô một cái: “Em đi tắm trước đã.”

Nam An An không hiểu vì sao cầm áo ngủ màu trắng Khương Minh đưa cho cô đi vào phòng tắm, mãi đến lúc làn da của mình đã ngâm nước tới nhăn nheo mới đi ra ngoài, trên mũ bộ áo ngủ điên rồ lại có thể còn mang thêm hai lỗ tai thỏ, trắng nõn nà.

Cô muốn tháo hai cái tai thỏ xuống, cuối cùng cô đẩy cửa phòng tắm thò đầu ra hỏi Khương Minh còn có áo ngủ khác không, Khương Minh bày tỏ còn có hai bộ cùng kiểu dáng có màu hồng nhạt và màu vàng, Nam An An quyết định chấp nhận màu trắng.

Lúc cô đi ra từ phòng tắm, phòng ngủ to như vậy chỉ mở một ngọn đèn màu vàng ấm áp phía đầu giường, dưới ánh đèn mờ tối Khương Minh lười biếng dựa vào đầu giường, hai chân dài đè lên nhau ở cùng một chỗ.

Nam An An không hiểu sao cảm thấy có chút nguy hiểm, nhìn giường đã trải hai cái chăn cô lại bò lên giường chui vào trong một cái, nói cho cùng lúc nãy cô đã nghĩ lệch lạc.

Có trời mới biết cô căng thẳng cỡ nào, kiểu vừa mới xác định quan hệ người yêu đã không biết làm sao rồi mà còn chung giường chung gối càng khiến cho cô có chút không kịp trở tay, nhưng mà cô lại rất sợ cô từ chối làm Khương Minh mất hứng.

Rất nhiều khi trong lòng cô không tiêu hóa hết ảnh hưởng của Hà Nhạc mang lại cho cô, nhưng cô không thể phủ nhận, Hà Nhạc khiến cho cô đối mặt với tình cảm trở nên tự ti và nhát gan hơn.

Giống như bây giờ, rõ ràng cái gì cô cũng chưa chuẩn bị tốt, nhưng lại sợ dưới tình huống như vậy chạy đi chỗ khác ngủ sẽ làm Khương Minh cho rằng cô kỳ cục, Nam An An vừa quấn chặt chăn cho mình, Khương Minh đã tắt đèn.

Trong bóng tối, Nam An An cảm giác giường lún xuống, hình như Khương Minh cũng đã nằm xuống.

Cô quấn trong chăn, căng thẳng tới nỗi không nhúc nhích, theo bản năng ngừng thở.

“Ngủ ngon.”

Giọng Khương Minh trong bóng tối mang theo chút sức mạnh làm yên lòng người ta, Nam An An cũng nhẹ giọng nói một câu ngủ ngon.

Sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, cô mới dần dần thấy rõ Khương Minh không đắp chăn.

Nam An An dựng thẳng lỗ tai, sau khi nghe thấy tiếng Khương Minh hít thở đều đặn mới cẩn thận từ trong chăn chui ra, nửa quỳ bên người Khương Minh giúp anh đắp chăn, đồng thời quấn rất kín kẽ, lúc lần sờ quấn chăn phía bên kia người chân cô mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ xuống trên người Khương Minh, cũng may cô nhanh trí lấy tay chống lên giường, nhưng mà cô ấn phải gì đó có chút cứng rắn, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng cứng rắn hơn, Nam An An thu tay về giống như bị điện giật.



Theo khả năng của cô thì hình như có lẽ biết cô ấn nhằm cái gì rồi, cũng may vừa nãy cô không dùng lực.

Nam An An đợi lúc lâu, thấy Khương Minh giống như không tỉnh mới hạ quyết tâm tiếp tục sự nghiệp vĩ đại quấn chặt chăn, mãi đến lúc quấn chặt kín Khương Minh mới yên tâm trở lại trong ổ chăn của mình, thật giống như ngăn cách một lớp chăn bông có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Trong bóng tối, Khương Minh chờ cho người bên cạnh mình ngủ, mới di chuyển xốc chăn lên rất nhẹ nhàng, muốn xuống giường đi tắm.

Nhưng anh chỉ vừa động đậy một tý, hô hấp của Nam An An đã rối loạn --- “Thầy, anh không ngủ được à?”

Khương Minh ừ một tiếng, thì nghe Nam An An nói: “Nếu không thì, em đọc chú thanh tâm cho thầy…..”

Khương Minh: “…..”

###

Kỳ nghỉ đông của đại học phía Tây không hề dài, trước khi bắt đầu khóa học thi nghiên cứu sinh thì mở đợt thi vòng sơ khảo, con người Nam An An chưa bao giờ đột phát quá như thế này --- điểm của cô vượt qua con số ba mươi điểm ngày trước của học viện tài chính đại học phía Tây, có thể nói lúc thi vòng hai bài kiểm tra của cô thể hiện không có vấn đề gì thì nhất định có thể vượt qua.

Nói là nói như vậy, thật sự đến hôm thi vòng hai Nam An An vẫn cứ cực kỳ căng thẳng, trước khi vào địa điểm thi vẫn luôn cầm cuốn sách nhỏ lật qua lật lại học thuộc lòng.

Một nữ sinh bên cạnh cô trông thấy cô căng thẳng như vậy, cười sáp lại gần cùng xem nội dung trên quyển sách nhỏ của cô, nhìn một lúc rồi hai người bắt đầu trò chuyện.

Nam An An cảm thấy nữ sinh này nhìn có chút quen mắt, mà nữ sinh đang hết sức phấn khởi theo sát cô nói chuyện phiếm: “Tớ là Du Thu, tên hơi lạ nhỉ, tớ biết cậu là Nam An An, đúng rồi, cậu muốn cua được đại thần nào thế? Tớ thích nhất là Khương Minh đó.”

Nam An An gật gật đầu, nữ sinh cười tít mắt nháy nháy mắt với cô, ghé sát vào bên tai cô hạ giọng: “Cậu đừng để ý, tớ biết quan hệ của hai người, tớ chỉ đơn thuần là sùng bái thầy ấy mà thôi.”

Cô ta nói như vậy Nam An An mới nhớ tới, hình như cô ta chính là nữ sinh ngày đó không gõ cửa đã chạy vọt vào văn phòng Khương Minh, nghĩ đến dáng ngồi lúc ấy của bọn họ Nam An An có chút xấu hổ.

Lúc thi vòng hai, Nam An An cảm thấy biểu hiện của mình cũng không tệ lắm, lúc cô trả lời câu hỏi viện trưởng luôn cười tít mắt nhìn cô, điều này làm Nam An An có chút vui vẻ cũng có chút mất mát, nếu như không có gì bất ngờ, cô hẳn là sẽ không trở thành sinh viên nghiên cứu sinh của Khương Minh rồi.

Một năm này cô phấn đấu vì đạt được mục tiêu này, có phần mất đi ý nghĩa ban đầu.

Vào cuối tháng tư, danh sách nghiên cứu sinh của học viện kinh tế đã thông báo, quả nhiên cô chỉ là một trong các học trò viện trưởng nhận năm nay, mà người nữ sinh tên là Du Thu, thì viết đằng sau tên Khương Minh, cũng là nữ sinh nghiên cứu sinh duy nhất trong hai năm này Khương Minh hướng dẫn.

Tối hôm biết kết quả, Nam An An quay về ký túc xá mới biết được sau bài viết trên bbs trước kia kết quả nghiên cứu sinh chiều hôm đó lại một lần nữa bị đưa lên trang đầu, nhưng chủ bài viết không xuất hiện nữa. Đối với việc này Đường Viên còn vào trong bài viết nhiều lần muốn chủ bài lòi ra để trực tiếp ăn ph*n.

Chủ bài hoảng sợ cũng không làm lòng Nam An An dễ chịu chút nào, nếu không phải vì bài viết này, sau đó cô đã có thể danh chính ngôn thuận theo sát Khương Minh học hỏi, đứng trong văn phòng Khương Minh, đi ra đi vào cùng với Khương Minh, mà về sau người này đã biến thành Du Thu rồi.

Nhiều lần Nam An An đi văn phòng Khương Minh tìm anh, đều thấy Du Thu ở đấy.

Mỗi lần cô ta thấy cô tới đều tỏ ra tự nhiên thoải mái, còn rất quen thuộc theo sát chào hỏi cô, trong lòng Nam An An rất không thoải mái cũng không thể nói gì hơn, dù sao Khương Minh cũng là người hướng dẫn của cô ta.

Mà tốt nghiệp học kỳ luôn khó chịu đựng nhất, bắt đầu tiến hành bảo vệ luận văn tiến sĩ, Khương Minh cũng càng ngày càng …. Bận rộn hơn, thậm chí một tuần không gặp anh được mấy lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Bị Bệnh, Phải Trị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook