Dường Như Em Đã Yêu

Chương 3

Quỳnh Thy

04/07/2013

Lớp đại học.Hôm nay San đến sớm để tránh cái cảnh chen chúc nhau vào cổng trường như thường lệ, đám sinh viên sáng nào cũng la ó than phiền vì cái cổng vừa bé mà suốt ngày ô tô của giáo viên đi vào gây tắc nghẽn lại thêm cái kiểu mạnh ai nấy đi nên để vào được trường cũng là cả một vấn đề mệt mỏi. Dung hôm nay cũng đến sớm và chọn ngay dãy đầu để ngồi. Vẫy tay ra hiệu cho San đến ngồi cạnh.

- Con ranh kia, bạn bè như mày thì tao được nhờ quá thể

- Ôi, tao xin lỗi mày, hôm qua lúc ấy Huy gọi cho tao có việc gấp, nên tao phải đi ngay.

- Mày còn không thèm hỏi xem tao về nhà bằng cách nào hả.

- Cách nào, xe bus có mà.

- Hừ, nói thế thì nói làm gì, tao quên không mang ví, điện thoại hết pin…mày biết hôm qua mày đưa tao vào tình trạng thê thảm thế nào không?

- Thế mày về nhà bằng cách nào?

- Hừ, nói đến lại tức, tao thề lần sau tao không thèm đi đâu với mày nữa.

- Năn nỉ, năn nỉ mà, bớt giận, tao hứa không có lần sau tao ..dám bỏ mày giữa đường nữa đâu

- Hừ…!

- Thôi, đừng có giận, tao tưởng mày bị- bắt- cóc đi đâu rồi chứ bình an vô sự trở về thế này là được rồi. Rút kinh nghiệm lần sau tao có bỏ mày giữa đường thế tao sẽ cho mày 10k để đi xe buýt về, hihi !

San cười, hôm qua định bụng lên lớp xả cho đứa bạn đáng ghét một trận tơi bời nhưng rốt cục San lại không làm được thế, đứa bạn dễ thương lúc nào cũng vui tươi nhí nhảnh đáng yêu đến nối khó mà giận dỗi lâu được.

San và Dung chơi thân với nhau cũng khá lâu, tính đã được tròn một năm. Có vẻ như San và Dung là hai con người trái ngược nhau cả về tính cách và cách thể hiện tình cảm nhưng vẫn luôn tìm thấy những đồng cảm. Con người Dung là một sự bình yên và dịu dàng còn San mang những tính cách trái ngược mà chính cô đôi khi cũng không hiểu được chính mình.

San thấy mình may mắn khi mình có một người bạn luôn thấu hiểu như Dung. Dung khác San ở nhiều thứ, thậm chí ngôi trường đại học này, ngành học này chưa bao giờ là ước mơ và điều San muốn. San thích viết lách, lý tưởng để trở thành một nhà văn…nhưng tất cả gia đình lại kì vọng ở con người San một hình ảnh khác, nhất là bố cô. Bố San luôn muốn con gái ông trở thành một cô gái cứng cáp trưởng thành với những thứ liên quan đến tài chính, đến kinh doanh. Cô học khối kinh tế vì đó là tất cả những kì vọng của bố về cô, cô không muốn bố buồn. Nhưng, sâu thẳm San tha thiết và đam mê viết, nhưng có lẽ, cô không đủ tự tin hoặc chính xác hơn là không dám từ bỏ mọi thứ để theo đuổi ước mơ của mình.

Cả giảng đường hơn trăm con người chăm chú nghe giảng, ông giáo sư tóc bạc phơ xem chừng có thừa kinh nghiệm để “trị” những đứa sinh viên cứng đầu chứ không phải vì bài giảng có thừa sự hấp dẫn. San nhìn quanh, không thấy Mạnh đâu, có lẽ hắn lại trốn học. “Hừ, biết thế hôm nay ở nhà cho rồi”. San chép miệng lấy làm tiếc, thậm chí chả dám gục xuống bạn vì mắt ông thầy soi từng…cử động.

San lấy tay chống cằm, mắt nhìn lên bảng có vẻ chăm chú nhưng thật chất đầu óc đang đâu đâu.

“……….”

San đang mải nghỉ, tiếng chuông điện thoại, cả lớp đang im phăng phắc bỗng quay lại từ chỗ phát ra tiếng âm thanh cực kì…cấm kị.

- Em kia, em tên là gì?

San còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy cả giảng đường hướng mắt về phía mình và trong khi đó cái điện thoại vẫn cứ kêu không ngừng.

- Hả..hóa ra điện thoại của …mình ! San cuống quit khi Dung huých tay “điện thoại của mày đấy, sao ngơ ra thế?”

- Thưa thầy, em xin lỗi, em quên không để chế độ rung ạ”

- “Tôi mời em ra ngoài. Lớp trưởng, đọc tên em kia cho tôi. Ông giáo sư tóc bạc có vẻ cực kì mang vẻ hình sự và trên khuôn mặt rõ ràng là cái kiểu “đừng đùa với tôi”

San ấm ức đi ra ngoài. Giảng đường khá lớn nhưng San ngồi ngay hàng thứ hai. Dung quay ra lè lưỡi chọn San rồi nói nhỏ “mày đen thế, chia buồn nhá !”

San phụng phịu đi ra ngoài.

Cầm đống sách vở ra ngoài, San thở dài, trời hôm nay nắng và nóng có lẽ sẽ tìm một quán café cho hết ngày.

San mở điện thoại, xem ai là người gọi- chẳng- đúng- lúc tý nào. Số lạ, một dãy số dài và đẹp. San chép miệng, chả biết là ai nữa.

Chuông điện thoại lại rung, vẫn số vừa rồi gọi đến.

- Alô.

- Chào cô bé !

- Ai đấy?

- Không nhận ra tôi hả, áo sơ mi…rượu vang đây….tôi gọi để đòi nợ

- À, à….hoá ra là anh, đáng lẽ anh nên quên vụ nợ nần nhỏ nhặt ấy đi…nếu là người tử tế. San mỉa mai.

- Quên không nói với cô tôi là người khá tính toán, vả lại, tôi là người bị- cô- gây- ra- thiệt- hại thì cớ sao lại không đòi quyền lợi cho mình?

- Hừ, thế tóm lại anh muốn gì hả?

Quán café cao vút trên tầng hai mươi của khách sạn có view nhìn ra Hồ Tây, khung cảnh khá yên tĩnh và thoáng mát bao quát cả được thành phố. San lắc đầu lè lưỡi vì cái menu phục vụ đưa ra. Đắt..cắt cổ. Đấy là tất cả nhữn gì San thốt ra được.

- Này, tôi không mang đủ tiền để trả hết hai cốc café này đâu. Anh nhìn xem, ví đây, một cốc còn không đủ.

- Chết thật, có lẽ tôi lại cho cô nợ. Anh ta cười tinh quái.

- Này, tóm lại là anh có ý gì hả, nếu tính tiền taxi tôi nợ anh cũng chỉ hơn một trăm nghìn thôi chứ ….

- Cô bé xem chừng lúc nào cũng tính toán đến tiền bạc nhỉ?

- Anh đến là lạ, tiền bạc tại sao lại không tính toán chứ, nếu là anh, anh có mất tiền cho những thứ không đáng như thế không?



- Bình tĩnh nào, tôi sẽ trả tiền café được chứ?

- Anh có ý gì?

- Haha, tại sao cô cứ phải nghĩ tôi là con người có ý đồ xấu xa như thế nhỉ?

- Hành động của anh luôn làm tôi có cảm giác ấy.

- Xem chừng ý tốt của tôi là mời cô một cốc café và trong lúc tôi đang khá rảnh rỗi cũng đáng nghi ngờ hay sao?

- Rất, rất đáng nghi…hay là…anh thích tôi ? San nháy mắt trêu chọc và thêm cả bộ mặt làm ra vẻ nghiêm trọng dò xét.

- Quá tự tin vào bản thân rồi đấy, cô bé?

Anh ta cười thật tươi, nhìn vào thẳng mặt cô đang rất chi là nghiêm trọng.

- Đúng rồi, chỉ có lý do duy nhất ấy thôi.

- Còn lý do khác đấy.

- Lý do khác?

- Tôi phải cảm ơn cô thì đúng hơn.

- Hả, cảm ơn?

San mắt tròn mắt dẹp nhìn anh chàng trước mặt, cô còn đang không hiểu anh ta đang nói về chuyện gì.

- Cô còn nhớ, cái hội thảo hôm trước không?

- Tất nhiên là nhớ, nhớ nhất là cái áo đầy vang đỏ. San cười toét miệng tinh nghịch.

- Thế cô có nhớ cái usb chứ hả?

- À, à, nhớ….nhưng cái usb thì có liên quan gì tới anh?

- Cái usb là của tôi, trong đó chứa tất cả dữ liệu cho buổi thuyết trình hôm ấy. Đêm hôm trước tôi đã phải thức trắng đêm để hoàn thành slide cho bài thuyết trình, lúc vội vã tôi đã đánh rơi.

- A, hóa ra anh là người va vào tôi trước cửa nhà vệ sinh.

- Tôi còn rất ung dung cho đến tận khi cô đổ cả cốc vang đỏ vào người tôi, và khi tìm một cái áo để thay thế, tôi phát hiện cái usb…biến mất.

- Rồi sau đó?

- Tất nhiên là tôi hoàn toàn nghĩ mọi cố gắng tìm kiếm của cô vô vọng mặc dù khoảng 10p là đến lượt tôi phải lên thuyết trình..

- Hóa ra cái usb đấy quan trọng đến thế. San nhún vai.

- Và nếu tôi không có cái usb đấy, có lẽ công ty của tôi đã mất những hợp đồng cực kì lớn sau khi hội thảo kết thúc.

- Anh làm sao để tìm thấy nó.

- Với cái áo bẩn trên người, tôi ra xe đổi cho cậu lái xe, sau đó chạy đôn đáo để tìm và nhớ xem tôi đã đi những đâu và có thể đánh rơi nó, may mà mấy nhân viên lễ tân thấy tôi tìm kiếm và đã hỏi. Thật may, nó ở ngay trên bàn lễ tân trước phòng hội thảo, và trước đó 2 phút để tôi có thể lên bắt đầu.

- Anh cũng khá may đấy chứ.

- Sau khi kết thúc, tôi ra hỏi lễ tân và biết được người nhặt được và đưa lễ tân là một cô gái- ái phông- quần jean- giầy thể thao và tóc ngắn. Tất nhiên tôi nghĩ ngay cô gái đã đổ cốc vang đỏ lên trên áo, bởi không ai trong phòng hội thảo ăn mặc như thế cả.

- Hahaha, thế nên anh muốn cảm ơn tôi đúng không?

- Không biết tôi nên cảm ơn hay nên trách cô nữa đây. Anh nhún vai.

- Nên cảm ơn, haha, chuyện này thật buồn cười,hóa ra tôi lại là ân nhân của anh. Thế mà không nói sớm, làm tôi lo mã. Thế anh định hậu tạ ân nhân của anh những gì?

San và anh ta cùng cười, sau những hiểu lầm giờ San có thể bớt lo lắng hơn về cái người mà cứ suốt ngày lẽo đẽo đi đâu cũng chạm mặt này. San chắc chắn là mình không phải cảnh giác một cách cao độ như lúc trước, hóa ra ý đồ là để…cảm ơn. Thế mà lúc trước San đã nghĩ anh ta là kẻ…đê tiện chưa từng có bởi anh ta dám tính tiền như taxi khi cho cô…đi nhờ về.

Anh chàng mà San nghĩ là xấu xa này nói chuyện cũng không đến nỗi tồi, cả hai cùng có khướu hài hước nên có lẽ không quá khó để nói chuyện. Anh ta giới thiệu tên và nghề nghiệp cho San biết, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm, thật tự nhiên gọi anh là Rượu Vang. Cái tên anh chàng Rượu Vang nghe ngồ ngộ. Rượu Vang có vẻ không thích lắm nhưng cái giọng điệu nhỉ nhảnh của San cũng làm cho anh ta thua cuộc. So với tuổi và cái bộ vest anh đang mặc kia cộng thêm bước vào quán café sang trọng này thì có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ chẳng khác gì anh với San là chú với…cháu.

- Anh biết không, Rượu Vang Đỏ? San thì thào, ra hiệu cho anh cúi gần xuống và thì thào.

- Gì thế?

- Nếu tôi là mấy người ngồi ở đây tôi sẽ nghĩ anh đang “chắn dắt” một cô bé ngây thơ tuổi teen đấy, tôi cá. San lém lỉnh.

- Cô biết không?

- Gì thế?

- Họ đang nghĩ một tay thanh niên cũng không đến nỗi tại sao lại bị một cô nhóc “chăn dắt” như thế dù cô ta chân cũng không dài và cũng không xinh đẹp tẹo nào cả.

Rượu Vang cũng lém lỉnh không kém. Nháy mắt với San tỏ thái độ cũng chẳng kém cạnh. San bật cười thật tự nhiên, lâu lắm mới có người làm cho San cười theo cái kiểu khá hài hước như thế, mà cũng lâu lắm rồi mới có “đối thủ” không chịu thua San ở từng câu từng chữ như thế. Hừ, đúng là…cũng khó chịu đấy, nhưng cũng có phần thú vị đấy chứ.

- Ôi chết, đến giờ tôi phải về rồi.



San nhìn đồng hồ, cuống quýt vì cái hẹn với Lâm. Rượu Vang đưa cô về, gần đến chỗ hẹn, San bảo:

- Anh cho tôi xuống chỗ này nhé?

- Sao thế? Chưa đến chỗ cô hẹn cơ mà.

- Hì, nói thật nhé, tôi không thích bạn tôi nhìn thấy tôi đi xuống từ một chiếc xe sang trọng thế này, thêm cả một quí ông mặc vest sang trọng thế nữa, phiền lắm.

- Trời, đúng là..nhóc ! Rượu Vang ngạc nhiên thốt lên rồi nhìn San cười.

- Anh làm sao mà hiểu được, vả lại tôi không thích bị người khác nghĩ này nọ.

- Thôi được rồi, thưa quí cô.

San bước xuống xe, cười thật tươi vì yêu cầu được chấp nhận.

- Này, hôm nào tôi sẽ mời anh một bữa coi như trả tiền xe nhé!

- Được rồi, nhớ đấy, tôi sẽ ăn thật nhiều.

San cười thật tươi vẫy tay chào người mới quen ấy, tự dưng, cô còn chẳng hiểu được mình sao lại khá thân thiết với người mặc dù lần nói chuyện này mới là lần thứ hai, chưa kể lần va chạm ở hội thảo hôm trước.

San cũng chẳng nghĩ nhiều, vả lại, cô còn đang bận suy nghĩ sẽ đến nơi này và sẽ nói những gì…

Câu lạc bộ yêu sách chỉ có khoảng hơn chục người đến. Địa điểm là quán café yên tĩnh trong một con phố nhỏ và với chủ nhân nơi này cũng chính là thành viên kì cựu. Đó là một bác đã ngoài 70 tuổi mà có lẽ cũng bằng tuổi ông ngoại San.Tất cả các thành viên của diễn đàn chủ yếu quen nhau trên diễn đàn và San chưa một lần gặp mặt. San biết đến diễn đàn này là bởi Lâm giới thiệu, mặc dù, cô là người thích viết nhưng có thể nói cô là người yêu sách thì chưa có cơ sở để khẳng định cho điều ấy.

Một lý do cho sự có mặt này chắc chắn không ngoài lí do là vì Lâm, thật tình, cô lười đọc sách mặc dù lại rất thích viết, có một sự mâu thuẫn khá lớn trong chính tính cách của San.

- Em đến rồi à?

Lâm chào đón cô với nụ cười niềm nở, nụ cười ấm áp giống như…nắng vậy. Và San đã chết mê chết mệt nụ cười này.

- May khu này tìm cũng khá dễ ạ, anh đến lâu chưa?

- Anh đến cũng khá lâu rồi. Ra đây anh sẽ giới thiệu em với mọi người nhé!

San hơi lúng túng, có lẽ không phải là do Lâm giới thiệu cô mà chính là cái cách Lâm thật tự nhiên quàng tay qua người rồi đặt nhẹ tay lên vai cô khi giới thiệu với mọi người. Tự dưng San thấy có một cái gì đó chạy dọc cơ thể mà cô chẳng thể diễn tả thành lời, cô đứng bên anh, cái dáng cao lớn và bàn tay vững chãi anh đặt lên vai làm cho San thấy tin tưởng và như tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.

- Xin giới thiệu với mọi người, đây là San San, thành viên ít tuổi nhất của câu lạc bộ chúng ta, cô em út mà đã “làm mưa, làm gió” trên diễn đàn thời gian vừa qua đấy ạ.

San lí nhí chào mọi người, thái độ khá rụt rè, đáp lại là những nụ cười khá thân thiện.

- Này, anh không nghĩ ngoài đời em dễ thương thế này đâu.

“Đười ươi” lên tiếng, anh ta là một anh chàng khá hóm hỉnh mà San đã có nhiều dịp tranh luận trên diễn đàn.

- Em đừng có nghe anh ấy nói, anh ấy cũng nói như thế khi lần đầu tiên chị đến đây đấy.

Chị Luka ngoài đời trông có vẻ rất dịu dàng và nữ tính.

Mọi người khá thân thiện nên không khí cũng bớt căng thẳng đối với San hơn, thật ra, cô đến tham gia cùng câu lạc bộ không phải với tình yêu sách như mọi người. Có lẽ, nếu nói ra bí mật ấy, cô sẽ không bao giờ được chào đón như vậy, nhưng cô biết Lâm yêu sách, và cô cũng đang cố gắng để có những sở thích giống như anh…

Ông cụ tóc bạc phơ nhìn cô, có một cái gì đó trong ánh mắt ấy, cô không hiểu rõ lắm… Nhưng dù sao, được ở bên Lâm là cô đã cảm thấy vui và hạnh phúc lắm rồi.

Quán café này chủ yếu người đến đây để đọc sách và nói về sách. Họ có vẻ là những người khá lập dị. Gọi là mọt sách còn có vẻ chưa diễn tả hết được tình yêu của họ dành cho sách. Nhìn những giá sách cũ trên tường và những quyển sách gần như đã đổi màu nhưng được mọi người nâng niu một cách kì lạ. Những trang giấy đã nhòe mực, giấy in cũng đã mục cộng thêm sự tấn công của mối và mọt càng thêm vẻ cũ kĩ và lâu đời.

San cầm một cuốn lên, lật từng trang rồi để xuống những trang sách đã đậm màu thời gian. Nhìn Lâm tay nâng niu những cuốn sách, cô thích cái cách anh suy tư lật từng trang sách, thích cái cách anh nâng niu khẽ khàng lật từng trang giấy, thích cái cách anh cẩn thận lau và nhẹ nhàng đặt cuốn sách trả về chỗ cũ của nó. San thích ngắm nhìn Lâm như thế, chẳng có lí do cho cái sở thích hơi khó hiểu ấy…

- Cuốn này đã được xuất bản từ năm 1942 em à, bác Hùng ngày xưa khi đi di tán đã phải chôn cất hòm sách xuống hầm và sau khi chiến tranh qua đi bác đã tìm lại nhưng rất tiếc, cả hòm sách gần như bị mối mục nát hết, chỉ còn có cuốn này còn nguyên vẹn…

San lặng im nghe Lâm nói, cô lấy tay mân mê từng trang..

- Đây cũng chíng là cuốn sách mà vợ bác Hùng đã dành tặng bác khi còn trẻ, em có thể thấy, ở đây vẫn còn nét bút của bác gái…

Lâm đi qua từng giá sách, nâng lên, đặt xuống từng cuốn, nói cho San nghe về từng cuốn sách và số phận của từng cuốn như là đang kể câu chuyện về chính anh. San say mê và hiếu kì những câu chuyện ấy và hơn hết, cô thích cái cách anh nhẫn nại kể cho cô nghe, thích giọng nói ấm áp của anh…

Lâm đưa San về, anh chạy xe chầm chậm, mùi hoa sữa thoang thoảng từng con phố. Cô hít thật sâu, thích cái cảm giác đi giữa phố phường đông đúc và mùi hương cứ lặng lẽ làm rung động lòng người.

- Hôm nay, anh rất vui SanSan à?

- Vì lí do gì hả anh?

- Vì em đã đến và đủ kiên nhẫn nghe anh nói về những cuốn sách ấy.

Cô mỉm cười, cô thấy vui, anh vui và điều đó làm cho cô hạnh phúc.

Họ chia tay nhau ở thềm nhà cô gái.

Khi bóng anh khuất dần cô mới thôi không nhìn nữa. Cô không biết lí giải được cảm giác thật của mình, nhưng cô biết, cô…đã thích anh mất rồi !

Cô thích anh mất rồi, liệu cô có thể gọi đó là tình yêu được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dường Như Em Đã Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook