Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 36: Về nhà

Ngôn Tiêu Băng

04/01/2021

Chớp mắt đã đến thứ tư, ngày mai là tết trung thu, trong siêu thị đã bày ra đủ loại bánh trung thu, Lộ Cẩn đang đi loanh quanh, lựa hai hộp lên để xem nên mua nào.

Cô kéo Mộ Trạch: “Anh xem thử, bác trai thì ăn loại bánh trung thu nào?”

Mộ Trạch lạnh nhạt nói: “Sao cũng được.”

Lộ Cẩn bĩu môi: “Hỏi anh cũng như không, tại em không biết chọn loại nào nên mới hỏi anh mà!”

“Vậy thì mua cả hai.”

“…”

Cầm hai hộp bánh trung thu, Lộ Cẩn nhìn giỏ trái cây bên cạnh: “Còn cái này thì sao?”

Ánh mắt Mộ Trạch ngừng lại chốc lát: “Không cần mua những thứ này.”

Lộ Cẩn lại chạy đến hàng bên cạnh: “Trà thì sao? Trà dưỡng sinh, tốt cho cơ thể.”

Mộ Trạch hơi bất bình, kéo Lộ Cẩn đến quầy thu ngân: “Có bánh trung thu là được rồi, không cần phải mua những thứ khác.”

Sau khi tính tiền, Lộ Cẩn cầm hai hộp bánh trung thu đi theo sau Mộ Trạch lên xe.

Mộ Trạch lái xe nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, Lộ Cẩn nhìn anh, ánh mắt hơi tối, “Em xin lỗi.”

Mộ Trạch quay đầu sang hỏi cô, “Làm sao?”

Lộ Cẩn nhìn hai hộp bánh trung thu trong tay, tâm trạng phức tạp, cô cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, “Biết rõ anh không muốn về nhà mà vẫn cố bắt anh về, em thế này rất quá đáng phải không?”

Mộ Trạch sửng sốt, đưa tay sờ vào mái tóc mềm mại của cô, “Đừng đoán mò như vậy, dù anh có khó chịu với bọn họ như nào cũng không phải lỗi do em.”

Lộ Cẩn lấy tay anh ra, “Anh lo lái xe đi.”

Cô quay đầu nhìn những bóng cây xanh bên kia đường, trong lòng tự trách cùng đau lòng. Thật ra thì sâu trong cô không biết rõ được, yêu cầu anh trở về là đúng hay sai, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong đợi của Tô Mạc Thần, sao cô lại có thể nhẫn tâm từ chối?

Cô đau lòng vì anh, còn anh thì sao? Tại sao lại kháng cự với người nhà mình như vậy? Có phải cô không nên đụng vào điểm yếu của anh hay không?



Đây là một ngôi nhà gỗ kiểu Trung Quốc cổ điển, bên trong nhà đã được người giúp việc quét dọn sạch sẽ không tì vết. Có nhiều loại trái cây và bánh trung thu khác nhau được bày trong phòng khách.

Mộ Thanh Phong cầm điện thoại không ngừng đi qua đi lại trước ghế sô pha, tỏ ra nóng nảy, “Có cần phải gọi điện lại cho Tiểu Trạch không? Hay nó bận việc nên quên rồi?”

Tô Cần nhìn ngoài cửa lớn, “Anh biết rõ là nó sẽ không về mà cần gì phải ôm hy vọng như vậy?”

“Anh sẽ về! Chắc chắn sẽ về!” Tô Mạc Thần nhảy xuống ghế sô pha, “Con đi ra ngoài chờ anh chị!” vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Nhìn dáng người nhỏ bé vụng về của cậu, Tô Cần vội vàng dặn dò: “Cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Mộ Thanh Phong đặt điện thoại lên bàn trà nhỏ, “Anh cũng ra ngoài chờ tụi nó.”

Tô Cần đứng dậy nhìn một lớn một nhỏ đứng đợi ngoài cửa, cũng có mấy phần mong đợi.

Thằng bé sẽ về nhà sao?

Gần tới trưa, một chiếc Cayenne màu đen đi vào biệt thự.

Tô Mạc Thần nhìn thấy xe của anh, cậu nhóc nắm tay tay Mộ Thanh Phong, vui vẻ nói, “Bố, đó là xe của anh đấy, anh về rồi! Anh về thật rồi kìa!”

Mộ Thanh Phong cười lên, “Đúng vậy, anh về rồi, cuối cùng anh cũng đã về.”

Nhìn Mộ Trạch với Lộ Cẩn đang xuống xe, ông mới phản ứng được, vội dắt Tô Mạc Thần đi tới.

Mộ Trạch cầm hai hộp bánh trung thu từ tay Lộ Cẩn, một tay đỡ cô, lúc ngẩng đầu lên thì thấy hai người nọ đang vội vàng đi tới, không rõ trong lòng đang mang cảm xúc gì, anh vừa mới dời ánh mắt thì hai người đã đến bên ạnh.



“Anh! Chị!” Tô Mạc Thần ngửa đầu nhìn hai người, rối rít gọi tên.

Lộ Cẩn gật đầu với cậu bé, “Tiểu Thần.”

Mộ Thanh Phong nhìn con trai lớn của mình mà ướt cả mắt, nhiều năm như vậy cuối cùng nó cũng chịu về nhà.

Mộ Trạch đưa hai hộp bánh trung thu cho ông, biểu cảm hơi mất tự nhiên, “Lộ Cẩn mua cho bố.”

Lộ Cẩn lên tiếng, “Bác trai.”

Lúc này Mộ Thanh Phong mới chú ý cô gái bên cạnh anh, dịu dàng sắc sảo, tính tình hào phóng, Tiểu Trạch mà về nhà chắc cũng nhờ cô gái này.

Ông nhận lấy hộp bánh, vội nói, “Ừ, đừng đứng đây nữa, mau vào nhà đi.”

Tô Cần bưng một bát canh ra, thấy mọi người đi vào thì sắc mặt bà thay đổi, bỏ đồ xuống, “Tiểu Trạch đã về rồi, mau ngồi đi con, mọi người đang chờ hai đứa về đấy!”

Thấy Mộ Trạch bất động, Tô Mạc Thần chạy hơi kéo anh, “Anh, ngồi xuống ăn cơm đi, anh có đói không? Cái bụng của Tiểu Thần đã kêu hu hu rồi đây này.” Đầu dưa nhỏ quay qua quay lại, cậu bé lại nói với Lộ Cẩn, “Chị, chị cũng đói bụng đúng không!”

Lộ Cẩn phối hợp, “Đúng… Đúng, chị cũng đói.” Cô kéo ống tay áo của Mộ Trạch, hy vọng anh có thể nói gì đó bởi vì bầu không khí lúc này thật sự rất lúng túng.

Mộ Thanh Phong cũng cất lời: “Tiểu Cẩn, Tiểu Trạch, đói thì ngồi uống ăn cơm, người một nhà không cần khách khí.”

Người một nhà.

Mộ Trạch nhìn bàn cơm với vẻ mặt phức tạp, một lát sau anh mới đi tới gần.

Mộ Thanh Phong ngồi trước, sau đó mọi người mới ngồi theo.

Mộ Thanh Phong nói với hai người, “Mau nếm thử đi, những thứ này đều do dì Tô đặc biệt làm cho hai đứa đó.”

Lộ Cẩn mỉm cười gật đầu, gắp một miếng măng bỏ vào miệng, ngon, có mùi thơm thoang thoảng.

Thấy Mộ Trạch không hề động đũa, cô gắp một miếng bỏ vào bát anh, “Ăn ngon lắm, anh thử xem.”

Mộ Trạch nhìn Lộ Cẩn, lại nhìn miếng măng trong chén, anh cầm đũa gắp vào miệng.

Thời gian như ngừng lại, mọi người ai cũng nhìn anh, sợ không hợp khẩu vị của anh,

“Cũng không tệ.” Anh nhẹ giọng nói với Lộ Cẩn.

Mộ Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, trên mặt la nụ cười tươi rói.

Tô Mạc Thần lập tức đứng lên ghế, cầm đôi đũa, tay chống lên bàn gắp một miếng thịt kho định gắp bỏ vào bát Mộ Trạch nhưng không cẩn thận lại làm rơi xuống cạnh bát anh.

“Rớt mất rồi!” cậu bé ảo não, đứng lên muốn gắp lại, Mộ Thanh Phong thấy vậy thì ngăn lại, “Ngồi xuống đi, để bố.” Vừa nói vừa gắp một miếng vào chén Mộ Trạch, “Nhớ còn bé con thích ăn thịt kho tàu nhất.”

“Chỉ lúc bé thôi.” Anh tự mình gắp thức ăn, không động gì vào miếng thịt trong bát.

Tô Mạc Thần ngồi bên cạnh Lộ Cẩn, cậu bé nghiêng đầu nhìn Mộ Trạch, “Anh, anh ăn một chút đi mà, ngon lắm, Tiểu Thần thích ăn nhất nhưng mỗi lần mẹ không cho em ăn nhiều, sợ em béo lên, mẹ luôn nói nếu Tiểu Thần béo thì anh sẽ không thích Tiểu Thần nữa!”

Mộ Trạch ngừng động tác, anh nhìn về phía Tô Cần.

Nhận thấy ánh mắt của anh, Tô Cần bận bịu giúp Tô Mạc Thần lau vết bẩn dính trên áo.

Lộ Cẩn cũng phát hiện, chắc hẳn Tô Mạc Thần thích Mộ Trạch như vậy là vì máu mủ ruột thịt, một phần khác là vì cách nuôi dưỡng của bố mẹ hai anh em giống nhau.

Trong thư phòng, hai bố con đứng đối diện nhau.

Mộ Thanh Phong nhìn anh nói, “Tiểu Trạch, năm tháng không bỏ qua người nào, bố già rồi, nêu có thời gian con phải về thăm bố một chút.”

Mộ Trạch giương mắt nhìn ông, những vết trắng trên thái dương và nếp nhăn trên mặt, đã già hơn nhiều so với mấy năm còn đứng được ở trung tâm thương mại rồi.



Mộ Thanh Phong thở dài, ông đã nói nhiều lần, chắc có lẽ Mộ Trạch cũng thấy phiền, ông đi tới cửa sổ, bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ, vạn vật trên thế gian đều tràn đầy sức sống.

Ông quay đầu lại phía Mộ Trạch, mở miệng đầy khó nhọc, “Tiểu Trạch, bố xin lỗi con chuyện năm đó, bố không hi vọng con có thể tha thứ cho bố, nhưng bố thật lòng xin lỗi, hy vọng con có thể về thăm bố một chút.”

Giọng ông run rẩy,

Mộ Trạch không hề nhìn ông, hồi lâu anh mới nói, “Tôi sẽ thử sống chung với các người.”

Nhưng câu nói này đã quá đủ với Mộ Thanh Phong rồi, chứng minh rằng con trai ông sẽ cố gắng tha thứ cho ông, quan hệ của hai người sẽ tốt lên.

Hai người không ở lại ăn tối, lúc đến chỉ mang hai hộp bánh mà lúc về lại mang một đống đồ.

Lộ Cẩn nhấc túi lớn túi nhỏ lên xe, thấy Mộ Trạch đang dựa vào xe nhìn cô, không có ý giúp đỡ thì cô bất bình, “Anh là đàn ông nhìn phụ nữ như em xách nhiều đồ như vậy mà không thấy có lỗi sao?”

Anh không biết xấu hổ còn nói, “Tại sao phải thấy có lỗi? Thế này đủ để chứng minh phụ nữ cái gì cũng có thể làm được!”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng vẫn đi tới nhận lấy đồ trong tay cô.

Thấy anh định lấy thêm thì Lộ Cẩn nói, “Mỗi người mỗi nửa được rồi.”

Mộ Trạch vẫn cầm lấy, “Bây giờ là lúc chứng minh người đàn ông của em có thể làm mọi việc.”

Lộ Cẩn cười thành tiếng, thì ra Mộ Trạch lại hài hước như vậy.

Lúc đi ngang qua công viên trong tiểu khu thì gặp bà Lý và ông Trương, hai người đang tranh cãi điều gì đó, thấy Lộ Cẩn với Mộ Trạch thì bà Lý nói: “A Cẩn hôm nay đi gặp ba mẹ chồng đấy à?”

Hức… Hình như bà Lý luôn đoán trúng cô đi làm cái gì vậy.

Không chối, nhưng không thừa nhận, cô không biết cái này có tính hay không.

Mộ Trạch nhìn cô, trả lời bà Lý, “Cô ấy xấu hổ ạ.”

“Ha ha…..” Bà Lý cười đến sặc sụa, “Đúng! Đúng! Cô gái nhỏ như vậy ngại nói, sợ thẹn thùng!”

Lộ Cẩn xấu hổ muốn chết, thấy bà Lý vẫn còn cười chưa dứt, cô trừng mắt nhìn Mộ Tạch,

Thấy Lộ Cẩn đỏ mặt, bà Lý khoát tay, “Được rồi, không chọc nữa.” Bà chỉ vào trung tâm công viên, “Để bà đi chọc thằng nhóc kia đã, thích nó quá!”

“Dạ, trung thu vui vẻ!” Nhìn ông Trương bên kia, Lộ Cẩn lại tinh nghịch nói, “Bà Lý, đừng có bắt nạt ông Trương đấy nhé!”

“Cái con bé này, bà bắt nạt ổng lúc nào?”

“Lúc nào cũng vậy.”

Bà Lý không thừa nhận, vừa đi vừa nói, “Nói bậy, đừng nói bậy!”

Ông Trương đi theo sau mím môi cười không ngừng.

Nhìn hai bóng lưng của hai người già, Lộ Cân hỏi người đàn ông bên cạnh mình, “Mộ Trạch, chúng ta có thể giống họ được không? Nắm tay nhau đến già, không bao giờ lìa xa?”

Mộ Trạch nhìn vào mặt cô, “Em có tin không?”

Lộ Cẩn tỉnh hồn. “Em không biết.”

“Vậy chúng ta thử xem.”

“Thử xem?”

Là ý gì? Sao lại tùy tiện như thế?

Mộ Trạch nhìn hai ông bà già chơi đùa đứa nhỏ phía xa xa, nói tiếp, “Chúng ta thử xem có thể nắm tay nhau đến già hay không, thử xem có thể dựng một gia đình hạnh phúc hay không, cũng thử xem anh có thể làm em yêu anh cả đời này hay không.”

Đôi mắt anh sâu thẳm sáng ngời, Lộ Cẩn lạc vào đó mà không hề muốn tỉnh lại .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook