Đừng Lỡ Hẹn Ước

Chương 13: Mỗi bộ váy đều mang một ý nghĩa riêng

MinYS-Girls

16/10/2016

Mạc Nhi với tay lấy bộ màu trắng khỏi bọc ni-lon, nó được mệnh danh là "Thiên sứ". Đúng như cái tên của nó, bộ váy được thiết kế theo phong cách độc lạ. Cổ áo xẻ ngực chữ V sâu, trông rất quyến rũ. Bộ váy được may rất cẩn thận và tỉ mỉ, những đường viền may dọc theo một hàng ngang, không lệch đi đâu. Nổi bật nhất chính là phần hông và phía lưng của chiếc váy. Loại vải mượt may hợp với những gì cô đã tưởng tượng, đường gấp khúc được xếp lại trên váy tạo nên một nếp rõ rệt với chiếc váy. Bả vai may trượt, trên ấy còn đính thêm những con bướm giả màu trắng ngả vàng. Lưng hở làm cho chiếc váy càng thêm hấp dẫn và thu hút, một màu trắng tinh, không một vết bẩn.

"Thiên sứ" chính là cái tên được Mạc Nhi đặt lấy, vì một lần, khi đến viếng mộ mẹ và ba cô, lúc đó cô chỉ có mỗi tấm thân bé nhỏ tự mình ôm lấy, tâm trạng lâm vào bất lực, vừa tròn 17 tuổi, sau khi ông bà ngoại cô mất. Khi đến viếng mộ mẹ, đặt một bó hoa cúc trắng tươi đẹp, cô sờ vào tấm ảnh được đóng khung thủy tinh, nước mắt không thể không thi nhau rơi xuống những thảm cỏ xanh biếc vừa mọc trên lưng mộ, giọng nói cũng nghẹn ngào.

"Mẹ, giờ con phải làm sao? Bản thân con đã hết sức để vượt lên tất cả rồi. Làm sao đây hả mẹ?"

Nụ cười của cô, rất hiếm khi thấy, mà nước mắt lại càng hiếm hơn. Đúng vậy, cô là người như thế, không cho phép mình yếu đuối trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ có thể mỉm cười thật tươi, che lấp đi mọi nỗi buồn của mình, đến mức bản thân phải chịu dày vò.

Nhưng mà, chỉ cần đứng trước một nơi yên tĩnh chỉ để nhìn ngắm lại mẹ cô, bỗng dưng nước mắt không kịp dừng, lại trào như mưa. Vừa khóc vừa cười, môi mấp máy không nói lên lời. Lúc đó cô mệt mỏi ngồi xuống đất, cũng không ngại dơ bẩn, tay sờ vào tấm ảnh của mẹ.

Chỉ là trong bất giác, cô nhìn thấy bóng hình ẩn hiện của một người phụ nữ, người ấy giơ tay lau nước mắt giúp cô. Người phụ nữ đó nhìn cô một hồi lâu rồi mỉm cười, bộ váy trắng ấy, đẹp biết bao, nhưng người mặc còn đẹp hơn. Cô biết rõ, đó là mẹ cô, mẹ cô đang ở đây cùng cô. Cô không dám chớp mắt hay làm bất cứ hành động gì cả, cả thân hình bất động, vì cô sợ khi mình có bất kỳ hành động nào lại lay động hình ảnh trước mặt mình, thế nên chỉ có thể ngồi yên lặng hồi lâu, nụ cười cũng nhạt nhòa, thoảng nghe gió đung đưa tiếng mẹ nói "Đừng khóc nữa con gái". Nhưng khi nghe câu nói đó, nước mắt chỉ rơi nhiều hơn thôi.

Thế nên, khi nhìn thấy hình bóng mẹ mặc bộ váy trắng, ý tưởng bỗng chốc nảy ra, cô thiết kế nó để nhớ lại mẹ cô, bộ váy trắng như Thiên sứ, nụ cười của mẹ, lời nói của mẹ, đều được thể hiện qua bộ váy này rồi.

Bộ thứ hai chính là bộ màu đen kia. Được may theo kiểu cúp ngực, váy dài xòe. Vừa huyền ảo, vừa đẹp như ánh trăng đêm Trung thu. Bên ngoài là lớp lưới hoa thêu cao cấp, do cô đặc biệt chọn lựa, đến lớp lưới lót, vải đen si bóng tạo nền, cuối cùng là lớp lưới cứng tạo dáng xòe cho váy. Về bên trong cùng là lớp vải lót cách lưới.

Váy dài đến dưới cùng chân, bộ váy được gọi là "Miễn cưỡng", cô cho rằng khi con người đang tập trung cao độ làm việc, nếu nó xuất hiện có thể mọi người sẽ dừng lại mà ngắm nhìn nó, tựa như khi đang yên tĩnh, bỗng dưng có việc gì đó nổi bật khiến bạn phải chú ý. Cho dù không muốn nhìn cũng phải cố gắng nhìn, bản năng của một con người chính là rất tò mò với những thứ xung quanh mình từ khi mới sinh ra nó đã được hình thành như thế, tên "Miễn cưỡng" là do vậy, cho dù mất thời gian cũng phải nhìn được nó ra sao, mặc cho là không can tâm tình nguyện.

Bộ cuối chính là bộ màu đỏ, bộ váy được may theo kiểu đuôi cá lệch vai. Phong cách của loại váy này, nhìn rất sang trọng và lôi cuốn, phải nói dưới tay nghề của Mạc Nhi nó chính là chiếc váy dạ hội đẹp lộng lẫy nhất khi xuất hiện trong các buổi tiệc, chiếc váy này sẽ tôn lên nét đẹp của một người phụ nữ, một nét đẹp hình thể chuẩn ba vòng của mình một cách gợi cảm nhưng không quên rằng bộ váy còn có thể làm cho mình trẻ trung xinh xắn và thanh lịch. Nó được mang tên là "Mê muội", cái tên dành cho chiếc váy này không có gì đặc sắc như hai bộ kia.

Trong một lần khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ chơi, nhìn thấy con búp bê được đóng hộp mặc chiếc váy màu xanh biển nhạt, bỗng dưng nhất thời nghĩ ra cái tên ấy, sau này rồi, cô mới hiểu ra, là vì cô đắm chìm trong con búp bê mặc bộ lễ phục công chúa Lọ Lem, bất giác ngẩn người nhìn nó đến điên đầu, thế nên cô cho rằng cô đã những chiếc váy này đã khiến cô mê muội ngay từ ban đầu nhìn thấy, có lẽ là vậy, nên tên của bộ váy không đặc sắc bằng hai bộ kia.

Đối với Mạc Nhi, bộ váy cô tâm đắc nhất trong ba bộ chính là "Thiên sứ", nó có thể gợi cô nhớ về mẹ, mà còn thể hiện tình cảm của cô dành cho mẹ trong mơ. Sau khi kiểm tra ba bộ xong, thấy không có vấn đề, Mạc Nhi liền nhanh chóng mỉm cười.

Cả ngày hôm nay cô đều ở nơi sắp trình diễn buổi lễ, chỉnh sửa hết bên này sang bên khác, vì ngày mai phải ra mắt rồi, nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lần này là ý kiến của Mạc Nhi, việc dàn dựng mọi thứ ở đây đều do một tay cô làm nên. Cách bày trí cho đến sàn catwalk, những bộ váy dạ hội được trưng bày trong lòng thủy tinh, được gắn những đèn led chiếu sáng cho những bộ váy ấy, bông hoa rải bên dưới thảm chân váy. Đèn bố trí trên cao, thích hợp tầm nhìn cho khán giả. Những bộ bàn ghế được sắp xếp theo thứ tự, từ bậc cao đến bậc thấp, từ các vị quan khách có tiếng đến các vị đại biểu quan trọng đều được đâu vào đấy. Những bộ váy cho người mẫu ra sàn được đặt gọn gàng nằm bên trong cánh gà, chỉ có ba bộ chính là để ở phòng thay đồ đặc biệt.

Mạc Nhi hết sức hét lên hét xuống chỉ để chỉnh sửa hiện vật, hết thay đổi từ bên đây sang bên khác, cuối cùng đã hoàn thành, sau quãng thời gian mệt mỏi cô cho gọi nhân viên đặt thức ăn và nước uống cho mọi người.

Mọi người ăn uống đều rất ngon lành, mặc dù họ biết, nhà thiết kế Dương rất nổi tiếng, nhưng cô ấy không bao giờ lấy danh tiếng của mình ra để đối đãi với mọi người như một cấp trên với một cấp dưới, thế nên khi làm việc với cô, mọi người đều rất vui vẻ hợp tác, không ai bực bội hay xem cô là phiền phức.



Chỉ riêng hôm nay, mỗi một mình giám đốc Lưu là lủi thủi ngồi một mình trong góc ăn phần của mình. Mạc Nhi mặc dù lòng đã kiên quyết đuổi việc ông, nhưng với tư cách là một người bạn, Mạc Nhi luôn sẵn sàng đứng ra giảng hòa. Cô biết, trong lòng ông Lưu hiện tại đang rất khó chịu và có nhiều trắc ẩn.

Mạc Nhi nghĩ gì làm đó, cầm chai nước lọc bước lại gần ông.

"Giám đốc Lưu" Mạc Nhi ngồi xuống đối diện ông.

"A, tôi... tôi..." Ông Lưu đang ăn, nghe tiếng nói của Mạc Nhi khiến ông ngạc nhiên, không biết nói gì ngoài lắp bắp.

"Tôi ngồi đây được chứ?" Mạc Nhi lịch sử hỏi.

"Vâng vâng, đương nhiên là được" Ông Lưu gật đầu nhanh chóng.

"Giám đốc Lưu" Mạc Nhi nhẹ nhàng gọi tên ông, ngay sau đó nhận được một câu nói từ ông Lưu.

"Không không, cô đừng gọi tôi là giám đốc nữa, dù sao tôi cũng đã nghỉ việc rồi, cô cứ tự nhiên gọi tôi là ông Lưu được rồi"

"Giám đốc Lưu, là ông sai rồi! Chính tôi nói sau buổi lễ này chứ không phải là hiện tại" Mạc Nhi lắc đầu cười "Nhưng giám đốc Lưu, có lẽ ông biết nguyên nhân vì sao tôi cho ông nghỉ việc chứ?"

"Đương nhiên là tôi biết rõ lỗi của tôi" Ông Lưu nhẹ giọng trả lời.

"Có lẽ ông sẽ nghĩ rằng tôi rất độc ác chỉ vì một lỗi nhỏ của ông thôi đúng không?"

"Tôi làm sao có ý nghĩ đó được, cô Dương, cô hiểu lầm rồi" Ông Lưu lo lắng giải thích, tay đã không thể cầm nổi muỗng ăn cơm.

Mạc Nhi cũng nhận ra ông Lưu không phải loại người đó, cô cười trừ, sau đó ngước lên nói hết một loạt suy nghĩ của mình "Giám đốc Lưu, nếu được chọn lại, tôi vẫn chọn như thế này, tôi không hối hận khi cho ông nghỉ việc, thứ nhất là số tuổi của ông đã quá hơn so với công việc này, tôi khuyên ông nên quay về chăm sóc vợ con của mình, thứ hai là vì ông đã đi sai con đường so với tâm lý của ông rồi. Mười năm nay ông đi theo ngành này, ông có biết tâm lý của ông ảnh hưởng rất nhiều dẫn đến chứng trầm cảm nặng không?"

Ông Lưu ngạc nhiên khi nghe Mạc Nhi nói vậy, liền đó lắp bắp hỏi "Làm... làm sao cô biết được?"

"Là bởi vì tôi đi theo cảm nhận của mình" Mạc Nhi giấu nghề, không thể nói cho người ngoài nghe về bản thân cô.

"Cô Dương, tôi... tôi..." Ông Lưu lo sợ không thể nói nên lời.

"Không sao, tôi hiểu tâm trạng của ông. Thế nên, sau hôm nay, tôi sẽ giúp ông tìm một công việc phù hợp hơn, được chứ?" Mạc Nhi mỉm cười hỏi ông.



"Mạc Nhi, cô đúng là một người tốt, đi hết khắp thế gian rất hiếm gặp được người như cô" Ông Lưu nắm lấy tay cô cảm kích.

"Ông đừng làm quá, tôi tốt đẹp gì đâu? Lúc cần thì nên ra mặt thôi! Bây giờ ông hãy làm thật tốt công việc của mình đi, đừng để luyến tiếc khi bước đi" Mạc Nhi chân thành khuyên nhủ.

"Được rồi, cảm ơn cô, Dương Mạc Nhi" Ông Lưu gật đầu kiên quyết.

Lúc mọi người vui vẻ cùng nhau nghỉ ngơi, thì cô lại tiếp tục làm việc, không cho phép mình ăn uống hay làm bất cứ thứ gì ngoài đắm mình vào làm việc. Người khác nhìn vào, có người thương cho cô, nhưng cũng có người bảo cô là đồ điên, cô mặc kệ, chỉ quan tâm đến phía trước, kết quả cho một thời gian ngắn chuẩn bị tất cả.

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, mọi người bắt đầu trở lại công việc của mình. Việc tiếp theo chính là duyệt người mẫu đi sàn catwalk.

"Số 6, cô ấy tên là gì?" Mạc Nhi đang đứng xem trình duyệt thấy có vẻ bất ổn, liền hỏi Lâm Uyên.

"Là Michelle thưa chị" Lâm Uyên trả lời nhanh chóng.

"Michelle, cô tập lại được không?" Mạc Nhi hỏi lớn, tiếng anh cô không được chuẩn, nhưng người nghe có thể hiểu, cô hét lớn như thế khiến người con gái tên Michelle quay lại bực bội nhìn cô.

Đôi chân thon dài bắt đầu chuyển động, bắt chéo nhau đi theo một đường thẳng. Tay chống hông tạo một đường eo quyến rũ. Chỉ có điều, vẻ mặt cô nhăn nhún lại, nhìn ra Michelle đang bực bội. Michelle đứng tạo dáng chưa đầy năm giây liền quay người đi về. Bước chưa tới vài bước, đã bị Mạc Nhi gọi giật.

"Một lần nữa, mặt cô phải biểu cảm lên"

"Nhà thiết kế Dương, tôi làm vậy là tốt rồi" Michelle bực bội nhìn thẳng mặt Mạc Nhi la hét.

"Nếu như cô làm tốt, tôi không cần gọi tên cô" Mạc Nhi khoanh tay đi lại gần sân khấu.

Michelle cãi không lại, chỉ biết hậm hực đi lại một lần, nhưng lần này càng tệ hại hơn ban nãy.

"Bước chân cô không đều như thế, khi vào trường người mẫu cô không được đào tạo kĩ càng sao? Lại một lần nữa" Mạc Nhi khó chịu chỉnh sửa, nhưng như vậy càng tạo cơ hội cho Michelle làm càng.

"Này, nếu muốn cô tự làm đi. Tôi đi đến rụng rời chân rồi"

"Thế à? Michelle, cô nên nhớ, tôi mời cô đến đây không phải để tạo hình tượng cho showbiz, mà là tạo dáng cho những bộ trang phục của tôi, là tôi bỏ tiền ra thuê cô, nên cô phải đi theo lời hướng dẫn của tôi" Mạc Nhi lạnh lùng nhăn mặt nói, khiến cho cả gian phòng chìm vào một không khí lạnh băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Lỡ Hẹn Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook