Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Chương 18: ta là đứa ngốc

Tân Lăng Ái

27/07/2013

Từ trong phòng tập luyện trở lại văn phòng mà giám đốc Ann chuẩn bị sẵn cho ta, ta mỏi mệt ngã người vào trên sô pha, nhu nhu cái trán, hối hận đứng lên: Bởi vì uống cà phê quá nhiều, tối hôm qua ta vẫn ở trong trạng thái tỉnh táo, một đêm không ngủ.

Ngày hôm qua sau khi đưa Tuệ Tĩnh trở về, ta liền mở máy tính ra.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Thanh âm của Go Mi Nam ở một chỗ địa cầu khác truyền đến.

“Anh chừng nào thì trở về a?” Ta một bên xem tin tức, không chút để ý hỏi.

“Cuối tuần đi! Làm sao vậy, Gemma có khỏe không?” Mi Nam quan tâm hỏi.

“Cô ấy mặc nữ trang dự định đi tuyên bố, thiếu chút nữa bị phóng viên phát hiện, hoàn hảo Kang Shin Woo đúng lúc ra mặt, mới tránh được.” Ta nhìn Mi Nam liếc mắt một cái.

“Tại sao có thể như vậy, xảy ra chuyện gì hay sao?” Mi Nam khẩn trương hỏi.

“Cũng không có gì, chính là thích thượng anh trai tôi a !” Ta nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Cái gì? Thích anh trai cô?” Mi Nam rít gào nói.

“Uy, khống chế âm lượng một chút đi!” Ta oán giận một tiếng, lại an ủi nói:“Yên tâm, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố Mi Nam, dù sao cô ấy là chị dâu tương lai của tôi!”

“……Gemma thật sự thích Hwang Tae Kyung!” Hồi lâu, Go Mi Nam mới phản ứng lại, không thể tin nói.

“Đúng vậy!” Ta đóng cửa xem thời tiết ngoài cửa sổ, rồi vào vấn đề chính nói:“Tôi hỏi anh, cha của anh có phải tên là Goo Yu Hee hay không?”

“Đúng vậy! Cô làm sao mà biết được?” Mi Nam hỏi.

“Gần đây Hoa Mộ Lan đi khắp nơi tìm con của ông ấy, nghe nói là đôi song sinh, cho nên liền thử thời vận?” Ta lật bài nói.

“Bà ta tìm chúng ta làm gì?” Mi Nam chán ghét nói.

“Nghe nói bà ta muốn bồi thường cho hai người các ngươi……” Ta nhìn ảnh chụp bên cạnh bàn của anh trai liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: “Đúng rồi, bà ta nhờ anh trai tơi chế tác bản nhạc của cha anh đó, gọi là [ như thế nào cho phải* ].”

** đã chú thích trước đó, bài What should I do đó.

“Bà ta như thế nào có thể làm như vậy, bản phổ nhạc này, chính là cha viết cho người mẹ đạ mất của tôi! Bà ta đã hại mẹ tôi chưa đủ, còn muốn đoạt làm của riêng hay sao chứ?” Mi Nam tức giận gầm rú.

“Xem ra bà ta cùng gia đình các ngươi có chút liên quan,” Ta trầm giọng nói,“Đúng rồi, anh sẽ không bởi vì ân oán của một thế hệ mà giận chó đánh mèo con cái đời sau đấy sao?”

“Cô nói như thế nào có thể nói như vậy? Tôi là người không phân rõ phải trái như vậy sao?” Mi Nam đúng lý hợp tình phản bác.

“Nga, như vậy a, anh trai tôi là con Mộ Hoa Lan!” Ta ngồi thẳng thân mình, nhìn chằm chằm màn hình, nghiêm túc nói.

“Mộ Hoa Lan sau khi sinh hạ anh trai của tôi, liền từ bỏ hắn, hắn là người mà tôi muốn bảo hộ !” Nhìn vẻ mặt mất mát của Mi Nam, ta bổ sung nói.

“…… Cô yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản Gemma cùng anh trai cô.” Hồi lâu, Mi Nam chua sót cười.[TNN: anh Mi Nam thích chị à?! ~~(^_^)o~~]

Đối thoại trầm trọng cùng Mi Nam cũng đã xong, ta nằm ở trong ổ chăn lật tạp chí, màn hình di động ở một bên sáng lên, ta nhận điện thoại, cau mày, chần chờ tiếp :“Xin chào, tôi là Hwang Jin Hee, xin hỏi là ai vậy ạ?”

Đầu điện thoại bên kia, thật lâu không có người đáp lại, ta đang muốn ngắt máy.

“Em có khỏe không?” Thanh âm của Shin Woo từ đường truyền điện thoại đi đến.

“Kang Shin Woo?” Ta hỏi dò.

“Ừ, tâm tình em không tốt sao? Em đã nói, tâm tình em không tốt sẽ uống cà phê……” Thanh âm Shin Woo ôn nhu truyền vào trong tai của ta.[TNN: anh ngốc thật...]

“Phải, có chút chuyện phiền muộn thế nhưng đã tốt rồi……” Ta nhẹ giọng trả lời .

“…… Em vì cái gì trốn tránh tôi?” Shin Woo bình tĩnh khẽ hỏi,“Không phải nói là ‘Tri kỷ’ sao?”

“Quá mức giống nhau,” Ta thản nhiên cười nói:“Chúng ta quá mức giống nhau …… Tôi sợ bởi vì tịch mịch, yêu thượng anh!”



Shin Woo không có trả lời, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn, hồi lâu hắn cười khẽ một tiếng,“Chính là bởi vì tịch mịch sao?”

Ta không hề trả lời, nhưng cũng không có cắt đứt điện thoại.

“…… Trời sắp sáng, em mau đi nghỉ một lát đi!” Shin Woo dặn dò.

“…… Ân!” Ta lên tiếng, ngắt điện thoại.

Từ trong vòng luẩn quẩn phục hồi lại tinh thần, ta buồn rầu đứng lên, trước đi tìm cô của Mi Nam, rồi sau đó về nhà ngủ.

Một hồi sau khi về nhà, ta liền xụi lơ ở trên giường lớn mềm mại.

Nhớ lại buổi chiều, khi cô của Mi Nam nhìn thấy giá trị tấm chi phiếu kia vẻ mặt tham lam, khiến cho người nhìn vào cảm thấy buồn nôn, mà ta cuối cùng cũng không có đem tờ chi phiếu ấy đưa qua, dù sao về sau Hoa Mộ Lan cũng phải đem quyền tác giả trả lại cho Mi Nam, ta cần gì phải làm điều thừa!

Ăn bữa tối, ta gọi điện thoại cho anh, hắn đang ở trong phòng luyện tập bận việc. Ta nấu vài thứ, chuẩn bị tốt lắm mang đi qua, ai kêu anh trai là người công tác cuồng, ở trên phương diện ăn uống lại thực khủng hoảng, cho nên, chỉ có ta tự mình giám sát mới có thể yên tâm.

Đi vào trong phòng luyện tập, mắt thấy cửa đóng chặt, cũng không thấy thân ảnh của anh đâu. Ta gọi điện thoại cho anh không liên lạc được, lại gọi cho Mi Nam, vẫn là âm thanh đô đô dồn dập.

Ta mang theo bữa tối đi tìm xung quanh, lại nghe thấy bên trong phòng vũ đạo truyền ra tiếng đàn đàn ghi-ta, ta đi đến gần, nghe thấy được bài hát quen thuộc kia:

Có lẽ bởi vì anh là đứa ngốc, cho dù anh có thống khổ cũng không quan hệ,

Có lẽ bởi vì anh là đứa ngốc, để mặc anh thống khổ cũng không quan hệ,

Cho dù người khác cười nhạo tình yêu của anh cũng vô dụng,

Ai kêu anh là đứa ngốc bất trị,

Anh thích em, đối với em tốt, với anh mà nói cũng đã thực hạnh phúc,

Chẳng sợ gì chỉ vì em cười với anh một lần, có nụ cười này đối với anh đã đủ rồi,

Cho đến lúc người em yêu xuất hiện mới ngừng lại,

Anh chỉ có thể đứng ở bên cạnh em,

Vì em trả giá tình yêu của mình, cũng đã thực hạnh phúc .

Anh không hy vọng xa vời,

Vĩnh viễn ở nơi có thể gặp em,

Vĩnh viễn ở nơi có thể nghe được em,

Anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫn mãi đứng ở nơi đó,

Bởi vì anh yêu em.

Bởi vì anh là đứa ngốc.

Ta buông rũ hàng mi, ức chế vị chua xót trong cổ họng, ‘Kang Shin Woo, anh thật sự là cái đứa ngốc, thật sự để cho anh thống khổ cũng không quan hệ sao? Điều này có lẽ chính là sự khác biệt của chúng ta đi! Tôi không thể ủy khuất chính mình, cùng người mình yêu thương chờ đợi người họ yêu xuất hiện, tôi cũng vĩnh viễn không có cách nào làm được như vậy.’ Ta liếc mắt một cái nhìn cánh cửa đang đóng chặt, xoay người rời đi.

Vẫn là tìm không thấy anh, ta buồn bực bước xuống lầu, lại nhìn thấy Jeremy.

“Jeremy? Anh như thế nào ở trong này?” Ta cười đi qua.

“A! Jin Hee, em thật sự ở trong này a!”Jeremy cười phốc một cái nhảy qua đây.

“Tới tìm em sao?” Ta ôm lấy Jeremy, trìu mến hôn cái trán hắn.

“Đúng vậy!”Jeremy từ bên trong túi áo lấy ra rất nhiều viên thuốc, giống như hiến vật quý nói:“Cái này tất cả đều để cho em, em nhất định phải đặt ở trên xe nga, nếu khi nào không thoải mái là có thể lập tức ăn!”

Nhìn hộp thuốc đầy ắp Jeremy nhét vào trong túi áo ta, trong lòng ta thật sự rất cảm động, trong mũi nảy lên một cỗ chua sót nghẹn ngào, tập trung vào ánh mắt, ta thật sâu hít sâu mấy hơi thở, đè lại bàn tay hắn, ôn nhu nói:“Ăn cơm chiều rồi sao?”



“…… Còn không có!”Jeremy tính tình trẻ con gãi đầu, cúi đầu nói.

Ta giơ bữa tối trong tay lên, đối với Jeremy nói:“Em mời anh ăn cái gì a!”

“Hảo nga hảo nga!”Jeremy vỗ tay kêu lên.

Lôi kéo Jeremy ngồi xuống ghế dài dưới tàng cây, đem đồ ăn bày ra, làm cái thủ thế mời,“Ăn đi!”

“Kia, ta ăn đâu!”Jeremy nháy đôi mắt ướt sũng của hắn nhìn ta, cúi đầu dùng cơm.

Nhìn bên miệng hắn bất giác dính chút nước canh, ta cười lấy khăn tay ra giúp hắn chà lau, Jeremy cười cong khóe mắt, tựa đầu để sát vào ta, mặc cho ta chà lau.

Jeremy đột nhiên sửng sốt, ánh mắt nhìn lại phía sau ta.

Ta quay đầu, chỉ nhìn Mi Nam cùng Shin Woo đang sóng vai đứng đó.

Ta cười hô:“Mi Nam, Kang Shin Woo!”

“Jin Hee!” Mi Nam cười bước lại đây, thăm dò nhìn đồ ăn bày trên ghế.

“Thực trùng hợp a!” Kang Shin Woo đi đến ta trước mặt cười gật đầu.

“Chỗ tôi nơi đó có một chút lá trà mới, lần sau đem qua cho anh!” Ta nhìn Shin Woo, bình tĩnh nói xong. Nhìn đến vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Mi Nam, ta gắp một khối trứng chim cuốn bỏ vào miệng của cô ấy, cười nói:“Anh hai có nói qua, Mi Nam thực thích ăn trứng chim cuốn nga!”

“Thật vậy chăng? Anh cả nói ?” Mi Nam mong đợi nhìn ta.

Ta gật gật đầu, cười nhìn chằm chằm Mi Nam trên mặt nổi lên dấu vết ửng đỏ.

“Jin Hee, ngày mai chúng ta sẽ đi quay ngoại cảnh để lên tạp chí, đến cùng nha đến cùng nha!”Jeremy bắt lấy tay của ta, làm nũng nói.

“Ngày mai a!” Ta nghĩ một chút, vuốt tóc Jeremy nói:“Em nhất định sẽ bớt thời gian đi qua .”

“Nhất định?”Jeremy ngẩng đầu xác nhận đến.

Ta gật đầu,“Đúng vậy, nhất định!”

Jeremy nhận được cam đoan xong, lại vùi đầu ăn cơm.

“Hai người còn chưa có ăn cơm đi! Chúng ta sẽ không làm chậm trễ hai người chứ!” Ta ngẩng đầu, nhìn Mi Nam cùng Shin Woo, cười nói.

“Đúng vậy, anh Shin Woo, anh không phải muốn em mời anh ăn cơm sao?” Mi Nam gõ đầu, nhìn Shin Woo nói.

“Chúng ta đây đi thôi!” Shin Woo giữ chặt bàn tay Mi Nam, đối với chúng ta gật đầu cáo từ.

Jeremy nghiêng đầu nhìn bóng dáng đẹp trai của Shin Woo, lại nhìn ta, tò mò hỏi:“Anh Shin Woo thích Mi Nam sao?”

“Em nghĩ đúng vậy nha!” Ta gật gật đầu, bổ sung nói:“Thế nhưng Mi Nam tựa hồ đối với Kang Shin Woo không thích giống như vậy đâu!”

“Phải không?”Jeremy lại nhìn phương hướng ly khai của hai người, lẩm bẩm nói:“Anh Shin Woo hảo đáng thương a!”

“Vậy còn anh?” Ta nâng khuôn mặt Jeremy, nói đùa:“Jeremy của chúng ta, thích Mi Nam sao?”

“Thích a!”Jeremy thốt ra, lại đỏ mặt lắc đầu thanh minh nói:“Không đúng không đúng, không phải giống như cái loại anh Shin Woo thích này a!”

“Thật vậy chăng?” Ta mở to hai mắt nhìn Jeremy, hy vọng nhìn ra điểm kì lạ của hắn, nhưng không có. ‘Xem ra, hắn thật sự không có yêu thượng Mi Nam, chuyện này thật tốt, sẽ không phát sinh một màn trên xe công thượng kia làm cho cõi lòng người chua xót .’ Ta yên tâm nở nụ cười, đối với Jeremy giống như chiếu cố em trai, ta thật sự không hy vọng hắn bị thương.[TNN: mặc dù "chị" lúc này nhỏ tuổi hơn người ta. ~~^_+~~]

“Jeremy, nếu có người mà anh thích giống như cái loại thích của ‘Kang Shin Woo ’ này a, nhất định phải nói cho em biết nga!” Ta vươn tay vuốt nhẹ mái tóc màu vàng trơn bóng mềm mại của Jeremy, “Jeremy là người mà Jin Hee muốn hảo hảo đối đãi giống như người nhà, là em trai cho nên, nhất định phải nói cho Jin Hee biết nga!”

Jeremy vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc nhìn ta, kiên định gật đầu,“Jin Hee ở trong lòng Jeremy, vẫn đều tồn tại như là một người chị, vẫn đều là như thế!”Jeremy để sát thân mình, ôm lấy ta.

Vỗ về tựa vào trong lòng Jeremy, trong lòng rất kiên định,‘Jeremy, trừ anh trai ra là người thứ nhất mà Jin Hee muốn hảo hảo đối đãi đâu.’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook