Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Chương 10: ngày sinh nhật bị lãng quên

Tân Lăng Ái

27/07/2013

Tae Kyung một mình ngồi ở trong xe người làm, tức giận quyệt miệng, trong miệng không ngừng quở trách Go Mi Nam không phải.

“Thật sự là cái tên giống như con thỏ, vong ân phụ nghĩa! Vì em, phải cùng Uhey giả làm người yêu, em lại còn giúp tôi mở party! Vì em, đưa người về quê cúng tế, hại tôi bị heo rừng rượt đuổi; Vì em, tôi ngay cả công tác cũng chưa có làm xong, em cư nhiên đối với người khác bùng nổ cảm tình! Như vậy thích Shin Woo, thích đến nước mắt rơi không ngừng, có phải hay không! Vì em, mang theo em chụp MV, em thế nhưng còn cùng người ái mộ trước kia khanh khanh ta ta!” Tae Kyung oành một quyền đánh vào chỗ ngồi,“Còn có cái Kim Đông Tuấn kia, chẳng lẽ em thật sự phải làm bà chủ tiệm dược!”

Di động vang lên tiếng chuông, Tae Kyung không kiên nhẫn cau mày, nhìn dãy số xa lạ kia, do dự tiếp .

“Xin chào, xin hỏi ai vậy?” Tae Kyung lễ phép hỏi.

“Tae Kyung a, hôm nay là sinh nhật của con, sinh nhật vui vẻ!” Điện thoại thông, một giọng nam nhân truyền đến.

“…… Ba ba!” Tae Kyung chần chờ hô, tự giễu cười, chẳng hề để ý nói:“Con cũng không biết là sinh nhật, dù sao hiện tại sinh nhật của con cũng là một ngày khác, với con mà nói, hôm nay cũng không có ý nghĩa gì.”

“Tuy rằng như vậy, ta cũng đã muốn đem buổi ký tặng làm thật nhanh, ta tính ra ngày, hẳn là hôm nay đi.” Người ở đầu điện thoại bên kia, đánh gãy Tae Kyung tự giễu.

Cắt đứt điện thoại, Tae Kyung nhìn ngoài cửa sổ, nỉ non nói:“Cái này còn không bằng quên đi, làm gì hiện tại lại suy nghĩ cho tôi như thế đâu!” Tae Kyung nhấp môi dưới,“Là Jin Hee đi! Chỉ có em nhớ rõ của sinh nhật mình. Bất quá, như thế nào lâu như vậy còn chưa có trở về, thật sự là làm cho người ta lo lắng!”

Tae Kyung mở cửa xe, điều chỉnh cảm xúc, đi xuống xe nhàn nhàn bước tới.

Đi đến phía sau núi, liền nhìn thấy Kim Đông Tuấn cầm giày cùng Go Mi Nam nói chuyện.

“Go Mi Nam!” Tae Kyung đối với Mi Nam ngoắc ngón tay, ý bảo Mi Nam lại đây. Nhìn Go Mi Nam chạy tới, Tae Kyung khuôn mặt lạnh lùng xoay người bước đi.

“Muốn làm bà chủ tiệm dược, có bảo đảm sao?” Tae Kyung hai tay cắm ở trong túi tiền, ra vẻ lơ đãng hỏi.

“Đừng chọc tôi, hắn là anh trai của một người bạn thân, muốn tôi xin chữ ký giùm. Nhưng là sau đó vẻ mặt của hắn là lạ.” Go Mi Nam phía sau đi theo Tae Kyung, phản bác nói.

“Như thế nào đổi giày, làm tín vật a!” Tae Kyung nhẹ nhàng mỉm cười nói.

Mi Nam đột nhiên dừng lại, đứng bất động, lo lắng nói:“Không tốt, Kim Đông Tuấn không giống với, Kim Đông Tuấn của tôi so với anh kém một khoảng lớn đâu!” Nói xong, cuống quít chạy trở về.

Tae Kyung lập tức chạy theo Mi Nam trở về, trong lòng không khỏi một trận khẩn trương.

“Là phóng viên!” Tae Kyung nhìn thấy Kim Đông Tuấn đứng chung một chỗ với phóng viên Kim, lòng buộc chặt vội vã đi trước Mi Nam.

“Go Mi Nam!” Phóng viên Kim nhìn hai người đi đến, kinh hỉ lớn tiếng kêu lên.

“Mi Nam là bằng hữu tốt nhất của tôi,” Kim Đông Tuấn thâm tình vô hạn nhìn Mi Nam, ức chế trong lòng mãnh liệt mênh mông, bình tĩnh nói:“Là thiện lương, lại soái khí, hảo nam nhân.”

Tae Kyung nghe xong, trong lòng buông lỏng, nhưng nhìn đến Kim Đông Tuấn vui vẻ mặt mày đưa tình, vẫn là không hờn giận trố miệng.

“Hwang Tae Kyung.”Uhey hướng Tae Kyung đi tới, hỏi:“Có lái xe sao?”

“Ta ngồi xe người làm đến.” Tae Kyung xa cách nói.

“Vậy lấy xe của em đưa người ta trở về đi!”Uhey cười ra lệnh.

“Dựa vào cái gì?” Tae Kyung không vui.



“Vừa rồi phóng viên Kim thế nhưng là muốn phỏng vấn Go Mi Nam mà tới, bị em đuổi đi nga!”

“Gạt người đi!” Tae Kyung không cho mặt mũi phản bác nói.

“Mặc kệ như thế nào, ở thời điểm có người, nên mở cửa xe cho tôi, làm lái xe!” Uhey nói ra yêu cầu, nhìn Go Mi Nam đang đi tới, cầm túi xách trong tay đưa cho Tae Kyung,“Giúp em cầm túi đi!”

Tae Kyung cũng không thèm nhìn tới Uhey, nghiêng đầu nhìn Go Mi Nam đắm chìm ở trong niềm vui sướng liếc mắt một cái, thẳng xoay người rời đi.

Bị bắt trở thành lái xe, Tae Kyung không kiên nhẫn nghe Uhey nói đâu đâu.

“Chuyện gì?” Tae Kyung lạnh lùng nghe điện thoại.

“Hôm nay gặp mặt đi! Lần trước ở khách sạn là lỗi của ta, hôm nay ta sẽ hảo hảo chuẩn bị, vừa ăn vừa nói chuyện, đến nơi đó đi!” Điện thoại đầu kia, Hoa Mộ Lan như người hiểu lễ mời.

Tae Kyung không hờn giận ngắt điện thoại, bất mãn nói:“Vẫn như cũ là tùy thời có thể quyết định gọi mình, sau đó lại thông báo.”

Đem Uhey đưa đến trước khách sạn Italy, Tae Kyung đón xe đi gặp Hoa Mộ Lan.

Cõi lòng đầy hy vọng Tae Kyung đi vào nhà ăn, đã thấy Hoa Mộ Lan mời phóng viên đến, nguyên lai là vì chuyện công.

Tae Kyung trong lòng đau khổ cười, nhìn trước mắt sinh hạ chính mình nữ nhân, lại một lần nữa thất vọng xuyên thấu.

“Ngượng ngùng, tình huống của tôi có đặc biệt, không thể ở tại chỗ này.” Tae Kyung lạnh lùng nói xong, xoay người, dứt khoát kiên quyết rời đi.

———- nhân vật chuyển hoán ——————–

Một tuần, ta cởi bộ quần áo người bệnh, thay bằng quần áo chính mình.

Hôm nay, là sinh nhật của anh.

Ngày đó nhận được tin nhắn của Tuệ Tĩnh, xác định thời gian trị liệu, hiện tại ta đã có thể mở miệng nói chuyện được, chính là còn phải dưỡng vài ngày.

Ta hôm nay thật muốn tận miệng hướng ca ca nói ra,‘Sinh nhật vui vẻ’, tự mình vì hắn chúc. Hắn nhất định thực thích phần lễ vật này .

Ở trước ngôi nhà của A.N.Jell nhà xuống xe, liền thấy Go Mi Nam vội vàng rời đi, ta tò mò theo đuôi cô nàng, đi tới nhà họ Hoa.

Đã thấy anh trai cùng Hoa Mộ Lan hai người đứng đối diện. Lòng ta bắt đầu thấy bất an.

“Ngươi như thế nào có thể khiến cho ta mất mặt lớn như vậy.” Hoa Mộ Lan phẫn nộ chỉ trích Tae Kyung.

“Khi nào có chuyện tức giận đều muốn tìm đến nơi đây sao?” Tae Kyung lạnh nhạt nhìn Hoa Mộ Lan, hít vào một hơi, cười nhạo nói:“Hiện tại không sợ bị người ta phát hiện sao?”

“Đúng vậy, ta hiện tại không sợ!” Hoa Mộ Lan cao ngạo nói:“Ta còn có cái gì để mà mất đi ? Nói thật, đang còn lo lắng có nên nói chuyện ngươi là con ta hay không, như vậy có thể càng được mọi người quan tâm.”

Go Mi Nam thân mình run lên, ta ôm lấy cô nàng, che miệng lại, trốn ở sau cây.

Tae Kyung nhíu mi nhìn về phía Hoa Mộ Lan, thật lâu không nói gì.

“Như thế nào, hiện tại sợ?” Hoa Mộ Lan cười lạnh uy hiếp nói,“Lần này cần ra bài hát, người trẻ tuổi trí nhớ tốt, lại bởi vì ngươi nổi tiếng, không nghĩ lại bị rớt lại phía sau, muốn vạn chúng nhìn vào, cho nên cần ngươi.”



“Như vậy thương hắn sao? Vì người kia vứt bỏ tôi, tôi thực chán ghét!” Tae Kyung oán hận nói xong, đi lên phía trước.

Hoa Mộ Lan xoay người, đối với bóng dáng Tae Kyung nói:“Ít nhất ta sinh ra ngươi, bởi vì ngươi mà mất đi hắn, ta cũng thực chán ghét!”

Anh quay đầu, tầm mắt dừng ở Hoa Mộ Lan, thê lương nở nụ cười, nước mắt đã muốn tràn đầy hốc mắt hắn, hắn ra vẻ bình tĩnh nói:“Là người sinh ra tôi cho dù có chuyện gì đi nữa, ít nhất, ít nhất nên nhớ rõ một ngày đi?”

“…… Là, là hôm nay sao?” Hoa Mộ Lan thử hỏi.

Anh quay đầu, tự giễu tránh ra.

Mi Nam ta trong lòng quay đầu, che miệng chịu đựng tiếng khóc.

Ta nhìn nhìn Mi Nam, buông cô nàng ra, oán hận nhìn Hoa Mộ Lan,‘Bởi vì bà là mẹ của anh, tôi mới không thể không để ý đến cảm giác của anh trả thù bà, thế nhưng tôi sẽ không lại để cho bà lại một lần lại một lần thương tổn anh! Sẽ không!’ Ta nắm quyền, âm thầm thề.

Mi Nam đi theo anh đi từ đầu đến cuối, si ngốc đau lòng nhìn, vô lực dựa vào tường, một mình khóc thương cho anh. Ta đi theo phía sau bọn họ, nhìn một màn trước mắt khiến lòng ta đau đớn khôn cùng, lệ sớm tràn đầy hai gò má.

‘Không, ta không cần làm một cái người ngoài cuộc, mắt lạnh nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh!’ Ta đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống.

Anh im lặng khóc ở trong bóng đêm, nhìn thấy ta, nước mắt càng chảy ra, ta ôm lấy anh, ý đồ muốn cho hắn ấm áp cùng an ủi.

“Jin Hee!” Hồi lâu, cảm xúc của anh ổn định xuống, ôm ta nói:“Chỉ có em, chỉ có em……”

Ta ở trên lưng anh nhẹ nhàng vỗ, đẩy anh ra, kêu một tiếng:“Anh!”

“Jin Hee! Em! Em!” Anh nghe thấy ta nói chuyện, kinh ngạc trừng mắt, gắt gao ôm chặt ta.

“Em tốt lắm, em hoàn toàn tốt lắm, anh!” Ta ôm ca ca cổ,“Anh vĩnh viễn là người quan trọng nhất của em!”

Ta ở trên gương mặt của anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, nắm lấy bàn tay anh, nói:“Sinh nhật vui vẻ!”

“Jin Hee! Thật tốt, ha ha ha!” Anh nhìn ta, rơi lệ cười.

“Hiện tại, có thể đi ăn cơm đi!” Ta cười nói.

Dùng qua cơm chiều, ta cùng anh chia tay ở khách sạn.

“Anh không quay về sao?” Ta tò mò hỏi.

“Không, anh muốn quay về công ty!” Anh thản nhiên cười nói.

“Tốt lắm, anh sớm đi nghỉ ngơi nga! Ngày mai phải chụp sau đó quay MV, anh phải cố lên nga!” Ta cổ vũ nói.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, ta nhắn tin cho Mi Nam, còn lại liền giao cho Mi Nam đi!

Nhẹ nhàng vuốt ve di động, nhìn đến hình quảng cáo của Uhey ven đường, ta nhíu nhíu mày, gọi điện thoại.

“Giám đốc Ann sao? Tôi là Hwang Jin Hee……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook