Đông Xưởng Tướng Công

Chương 3: Động phòng hoa chúc.

Lạc Bút Xuy Ngữ

27/01/2017

Edit: Lam Không Ngân Nguyệt

Trước mắt sáng ngời, hồng khăn bị một bàn tay thọn dài vạch ra, Lam Ngữ Tư rụt cổ giương mắt nhìn, Dịch Khinh Hàn một thân hỉ phục đứng trước giường nhìn chằm chằm nàng. Khuôn mặt xưa nay tái nhợt, lúc này dưới ánh nến đỏ cùng áo ngủ bằng gấm dường như cũng có một chút nhu tình.

"Đến đây uống rượu hợp cẩn!" Dịch Khinh Hàn ném khăn voan, đi đến cạnh bàn.

Lam Ngữ Tư có cảm xúc chống cự rất lớn, ngồi không muốn nhúc nhích. Được rồi, người ta là con tin, nên không có quyền lựa chọn, nhưng ngươi dù sao cũng phải nói vài câu đi, đây rốt cục là chuyện gì a. Từ lúc ở đại sảnh nghe tên thái gáim chết bầm này nói muốn cưới mình xong, không ai nói với nàng thêm câu nào cả, hôn lễ này rốt cục là thật, là giả hay nửa thật nửa giả, hay là có kỳ hạn nhất định đây.

Lam Ngữ Tư thầm mắng trong lòng, miệng cũng không dám nói chuyện, nhăn nhó một chút quyết định làm theo lời hắn nói.

Hỉ phục rườm rà nặng nề, váy dài quét đất, Lam Ngữ Tư vừa nhấc váy muốn xuống giường, Dịch Khinh Hàn đã không kiên nhẫn, vài bước đi tới bắt lấy cổ tay Lam Ngữ Tư kéo đến bên cạnh bàn.

Lam Ngữ Tư bị váy quấn chân, mất thăng bằng, lập tức như bạch tuộc tám chân bám lấy người Dịch Khinh Hàn, khuôn mặt nặng nề đập vào bụng hắn, rất cứng, đây là có mấy khối cơ bụng nha.

Dịch Khinh Hàn dường như cả người run lên, cứng ngắc, lập tức một tay xách nàng lên. Lam Ngữ Tư còn chưa lấy lại thăng bằng, tay chân cùng vùng vẫy một chút, không cẩn thận đụng đến cơ ngực, cơ bụng, ngực, thậm chí nơi đó. Ai nha nha, xông vào đại họa rồi, Lam Ngữ Tư miễn cưỡng đứng vững, nơm nớp lo sợ nhìn mặt lạnh Dịch Khinh Hàn, không dám lên tiếng. Dịch Khinh Hàn mặt lúc trắng lúc hồng, không biết có phải do màu hỉ phục làm nền tăng thêm sắc đỏ không.

Trên bàn là một bình rượu hợp cẩn và chén, trên chén màu da cảm khảm ngọc bích, giữa hai chén được uy phượng [1] nối liền, trông rất sống động. Trong chén vốn có rượu, vừa rồi Lam Ngữ Tư khát nước quá nên đã uống, Dịch Khinh Hàn cầm chén rượu hợp cẩn, mặt nhăn nhó, lập tức hiểu được gì đó, nhìn về phía Lam Ngữ Tư.

Ánh mắt của hắn sắc bén bức người, Lam Ngữ Tư tay mềm nhũn, vội nói: "Ta khát, không ai để ý ta, ta....."

Dịch Khinh Hàn không nói gì nữa, rót đầy rượu xong giơ lên trước mặt Lam Ngữ Tư, ý bảo nàng uống xong đi.

Hai người nâng chén cùng uống, bóng hắt lên song cửa sổ, hài hòa mỹ mãn, phiên dịch Cẩm y vệ núp ở cây đại thụ bên ngoài viện linh hoạt như mèo đêm, biến mất trong bóng tối.

"Ngủ trước đi." Dịch Khinh Hàn bỏ lại những lời này, liền tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Lam Ngữ Tư xấu hổ đứng một bên, trong phòng chỉ có một giường lớn, phải ngủ sao đây. Một lúc lâu sau, không thấy tên thái giám chết bầm nhúc nhích, Lam Ngữ Tư cũng rất buồn ngủ, may mà hắn không làm được chuyện gì, vì thế mặc y phục bò lên góc khác trên giường, nhẹ nhàng nằm xuống, mặt hướng về phía Dịch Khinh Hàn, tình huống gì phát sinh thì chính mình có thể phản ứng nhanh.

Đó là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan góc cạnh rõ ràng làm cho một thái giám cũng toát ra anh khí, thật đáng tiếc, Lam Ngữ Tư không khỏi cảm thán, giống như nhìn thấy một khối mỹ ngọc ngàn năm lại có tỳ vết. Màn đỏ thẫm được ánh nến hắt lên mặt hắn, có cảm giác như bớt âm trầm khủng bố.

Nghĩ một hồi, mí mắt Lam Ngữ Tư chống đỡ hết nổi, nặng nề ngủ. Trong cơn mơ màng hình như có ai đó đang kéo mình, hồi phục một tia lý trí, nàng cả kinh khoa chân múa tay, loạn cào vào khoảng không: "Không được đụng ta, tên thái giám chết bầm nhà ngươi, không được chạm vào ta!"

Dịch Khinh Hàn mắt lạnh nhìn, đến khi nàng mở to mắt nhìn rõ người trước mặt.

"Hắc hắc, ta mơ ác mộng, thấy có yêu quái bắt ta, là ngươi đã cứu ta, ngươi thật sự là ân nhân cứu mạng của ta nha, ngươi xem, cả nằm mơ cũng muốn ngươi tới cứu ta." Lam Ngữ Tư không muốn chết, không có cốt khí thì sao chứ, chỉ cần xương cốt còn là được rồi.



"Chỉ có Đốc chủ đại nhân mới xứng với xưng hô 'Thái giám', ta còn lâu mới đủ tư cách." thanh âm khàn khàn của Dịch Khinh Hàn đủ để Lam Ngữ Tư cả người phát lạnh, trời ạ, hắn nghe thấy, nghe thấy lời nói trong lúc mơ màng của mình.

"Ta cảm thấy với năng lực của ngươi, sớm muộn gì cũng xứng đáng với xưng hô này." Lam Ngữ Tư muốn vuốt mông ngựa, có điều nghe sao cũng thấy không được tự nhiên, may mà Dịch Khinh Hàn không để ý nàng, đứng lên bắt đầu cởi quần áo.

Lam Ngữ Tư đột nhiên dựng tóc gáy, hai chân đạp giường từ từ bò hướng bên trong, hoảng sợ nhìn hắn.

Dịch Khinh Hàn cởi hỉ phục đỏ thẫm, đang định tiếp tục cởi, thấy Lam Ngữ Tư sững sờ ở đó, lạnh giọng nói: "Cởi hỉ phục!"

Lam Ngữ Tư vội vàng dùng tay túm chặt cổ áo, muốn nói gì đó lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy như có tảng đá nghẹn ở cổ họng.

Dịch Khinh Hàn có lẽ không kiên nhẫn, hoặc là thích nhìn bộ dạng đối phương bị dọa đến hồn vía lên mây, không nói hai lời tiến đến xách Lam Ngữ Tư lên, cởi đi hỉ phục của nàng. Động tác của hắn thô lỗ, cứ như trước mặt là một nữ sát thủ dũng mãnh.

Lam Ngữ Tư phản xạ có điều kiện mà liều mạng phản kháng, trong lúc hỗn loạn, trung y bị kéo xuống một góc, lộ ra áo lót phấn hồng, cảm giác chạm tay vào cổ tuyết trắng càng ấm, Dịch Khinh Hàn vội vàng dời tầm mắt, tay lại không chút lơi lỏng.

Trời a, đất a, bây giờ cả tấm thân hoàn bích cũng không giữ được, Lam Ngữ Tư tuyệt vọng nói một câu, làm cho Dịch Khinh Hàn dừng động tác.

"Nhẹ chút được không, van xin ngươi." Lam Ngữ Tư vô cùng đáng thương nói.

"Mềm yếu là giả trang ra phải không!" Dịch Khinh Hàn dừng một chút, ném cho Lam Ngữ Tư một bộ áo đen. "Mặc nó vào!"

Hử? Thì ra là thay quần áo, không phải làm cái kia, Lam Ngữ Tư quá vui mừng mà khóc, nhưng lại nghi hoặc không ngừng, không biết tên thái giám chết bầm này rốt cục muốn gì, hắn nghĩ mình là một cô gái rất dũng mãnh chắc?

Lam Ngữ Tư mặc bộ áo đen kia bên ngoài trung y màu trắng, Dịch Khinh Hàn đã thay xong y phục dạ hành. Hắc y bó sát kiến hắn càng thêm tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng xứng với ánh mắt sắc bén kia, có thể miễu sát [2] tất cả.

"Chúng ta đến phủ Triệu Trữ An, ngươi nhớ lại cho ta từ lúc hắn trở về có hành động kỳ quái gì, hoặc là người nhà hắn có gì bất thường." Dịch Khinh Hàn tiến lên hai bước, nheo mắt lại đưa mặt tới sát mặt Lam Ngữ Tư: "Chắn hẳn ngươi cũng nhìn ra, người của Cẩm y vệ đang tìm ngươi, mặc kệ ngươi từ đâu đến, là người của ai, nếu muốn sống, chỉ có thể đi theo ta."

Lam Ngữ Tư liên tục gật đầu đồng ý, Dịch Khinh Hàn thu người lại, lạnh lùng nói: "Chỉ cần ta tìm được sổ sách, sẽ cho ngươi đi thật xa, nếu tìm không thấy, ta không có bao nhiêu kiên nhẫn."

Phủ Triệu Trữ An sớm đã bị niêm phong, trong viện trống vắng không người, chỉ có tiếng gió thổi lá cây sàn sạt, vô cùng âm trầm. Lam Ngữ Tư rón ra rón rén đi theo cạnh Dịch Khinh Hàn, chỉ chỉ chính đường: "Hôm đó ta cùng Triệu công tử trở về, vào chính đường này."

Hai người đi vào căn phòng tối như mực, đột nhiên có một vật lông xù lủi qua, tuy rất nhanh liền phản ứng lại, biết đó là con chuột, nhưng Lam Ngữ Tư vẫn sợ tới mức hấp tấp nắm chặt tay Dịch Khinh Hàn. Tuy Dịch Khinh Hàn làm người ta rất sợ, tốt xấu gì hắn cũng là người sống, phòng này là nơi có thể có một trăm lẻ ba con oan hồn bập bềnh a. Khoan đã, Dịch Khinh Hàn này quả nhiên có gan, hắn là chủ nợ lớn nhất ở đây nha, hắn không sợ!

Dịch Khinh Hàn cúi đầu lạnh lùng nhìn Lam Ngữ Tư, muốn từ trong mắt nàng tìm ra một chút dấu vết ngụy trang nhu nhược. Lam Ngữ Tư tưởng hắn tức giận, vội vàng buông tay, vì muốn yên lòng nên nhặt lên một cái chân ghế bị gãy trên mặt đất cầm theo, tự nhủ nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn kéo tay thái giám.

Đại sảnh không có gì đáng xem, ngày ấy Dịch Khinh Hàn đã dẫn người lục soát qua, lần này đến là muốn theo góc nhìn của nữ nhân này tìm kiếm một lần nữa.

"Viên gạch này nhúc nhích được, không biết là lâu năm không tu sửa hay là giấu cái gì, ta còn chưa kịp xem." Lam Ngữ Tư chỉ vào viên gạch bên dưới ghế bành ở đại sảnh. Kiếp trước Dịch Khinh Hàn cũng từng mang nàng đến đây, chẳng qua là sau những chuyện khi theo hắn trở về một tháng, Lam Ngữ Tư cảm thấy những chuyện xảy ra ở kiếp này cũng kiếp trước cơ bản là giống nhau, lại có chút khác, mục tiêu chính hẳn là giống nhau đi. Kiếp trước Lam Ngữ Tư tận lực không nói lời nào, không phối hợp với hắn, kiếp này, nàng phải chủ động một chút, nắm giữ vận mệnh trong tay mình.



Dịch Khinh Hàn chậm rãi đi qua kéo ghế dựa ra, dùng dao nhọn cạy viên gạch lên, thật cẩn thân ngửa người ra sau, tùy thời phòng bị việc ngoài ý muốn phát sinh. Nhưng không có gì cả, phía dưới viên gạch là một cái hòm sắt, Dịch Khinh Hàn nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong dường như chứa vật gì đó giống sổ sách.

'Ba', khóa sắt bị chém đứt, bên trong là khế ước mua bán nhà và khế đất, không phải sổ sách hắn cần.

"Quả nhiên có của quý, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ai mà ngờ được hắn đem vật quý trọng đặt ở đại sảnh người đến người đi!" Lam Ngữ Tư mắt lóe tinh quang.

Dịch Khinh Hàn tiện tay cất khế ước về hòm, thả lại xuống dưới viên gạch.

Lam Ngữ Tư như cũ không nỡ nhìn nhìn: "Người không lấy chút gì sao? Bây giờ đều đã chết không đối chứng."

"Ta không muốn rước lấy phiền toái, tìm nhanh lên." Dịch Khinh Hàn nhìn bộ dạng Lam Ngữ Tư thấy tiền sáng mắt, tà tà cười.

"Tiếp theo ta về đến phòng mình, Triệu công tử đi đâu ta không rõ." Lam Ngữ Tư buông lỏng tay, thành khẩn nhìn Dịch Khinh Hàn.

"Sao ngươi biết dưới viên gạch có gì đó?" Dịch Khinh Hàn đột nhiên hỏi.

"Chuyện này, ta vốn nghĩ đây là bạch mã hoàng, khụ khụ... là nơi quy túc rất tốt, đương nhiên sẽ lưu ý gia sản về sau của mình. Khi ta thấy người hầu quét tước đại sảnh, Triệu công tử căn bản không cho người tới gần chiếc ghế bành, ta lưu ý, nhân cơ hội lấy chân giẫm, quả nhiên là rỗng." Lam Ngữ Tư hơi ngượng ngùng cười: "Ai ngờ hắn có một thê tám thiếp, sau đó ta liền nghĩ trốn đi, không định lưu lại."

Dịch Khinh Hàn nhìn chằm chằm Lam Ngữ Tư một lúc, có vẻ là không tìm được sơ hở, mới tiếp tục hỏi: "Ngươi quen biết Triệu Trữ An như thế nào?"

"Ta không biết, rơi xuống nước được hắn cứu lên, ta đã quên hết chuyện trước kia." Lam Ngữ Tư biểu tình chân thành, lúc đó là lúc nàng xuyên không đến.

"Không nhớ chuyện lúc trước?" Dịch Khinh Hàn chậm rãi đến gần Lam Ngữ Tư, làm cho nàng lui về phía sau vài bước, đến khi dựa vào trên tường: "Ta biết, nếu như đả thông đầu óc, thêm chút thảo dược, có lẽ sẽ nhớ ra chuyện trước kia."

Dịch Khinh Hàn một tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, ra vẻ muốn bóp nát đầu nàng. Tay kia nắm hai gò má bịt miệng của nàng, làm nàng kêu không được. Lam Ngữ Tư sợ tới mức chỉ có thể nức nở nói: "Ta thật sự không nhớ, ta, ta cũng muốn biết vì sao như vậy, ô ô......"

Cơ hồ không ai có thể chịu được ánh mắt kinh khủng cùng lời nói khiến da đầu người ta run lên của Dịch Khinh Hàn, dù chịu được, ánh mắt cũng sẽ bán đứng chính mình, nhưng nữ tử này dù kinh hoảng, phần nhiều là tuyệt vọng cùng bất lực. Dịch Khinh Hàn chậm rãi buông tay, không sao, nàng nhớ rõ chuyện sau khi gặp Triệu Trữ An là được, đó mới là mấu chốt tìm sổ sách, về phần nàng là ai từ đâu tới, chỉ cần không ảnh hưởng hắn truy tìm sổ sách, tạm thời có thể xem nhẹ.

Kỳ thật Dịch Khinh Hàn ít nhiều cũng đoán được, nữ nhân này và Cẩm y vệ không thoát khỏi quan hệ, nhưng nàng là nhân tố then chốt tìm sổ sách, nên phải lưu giữ nàng, cũng phải đề phòng nàng.

Dịch Khinh Hàn trở lại chỗ ghế dựa, vì tránh mặt đất lưu lại dấu vết kéo dài, hắn phải nhấc ghế dựa ném lên không trung rồi lại buông xuống. Thời điểm hắn trở lại, Lam Ngữ Tư đột nhiên sinh tà niệm, nếu một gậy đánh chết hắn hoặc đánh hắn bất tỉnh, mình có thể chạy thoát rồi! Hắn có phát giác được không? Lam Ngữ Tư thử nâng tay, hắn vẫn đang chuyên tâm đậy lại viên gạch, không hề cảnh giác.

[1] uy phượng: loài chim may mắn, cổ xưng chim phượng uy nghi.

[2] miễu sát: giết trong một giây, từ thường thấy trong võng du.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Xưởng Tướng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook