Dòng Máu Hiệp Sĩ

Chương 11: Tại sao lại không được?

BurNIng

14/01/2020

Chỉ Nhược thì thầm, cô nhổ côn thịt của Lợi Kỳ ra, đi đến giường và hỏi: “ Anh ở trên, hay em ở trên? “

Lợi Kỳ hận không thể ngay lập tức đẩy Chỉ Nhược xuống. Loại chuyện này đã được Lợi Kỳ thực hiện vô số lần trong tưởng tượng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong thực tế.

Trải nghiệm tự nhiên đầu tiên là không đủ. Sau nhiều lần va chạm, Lợi Kỳ đã thất bại trong việc đưa côn thịt vào Chỉ Nhược.

Chỉ Nhược thở dài và đưa tay ra giúp Lợi Kỳ nhắm ngay cửa hang.

Lần này thì rất trơn tru và Lợi Kỳ đã đi vào ngay lập tức. Lợi Kỳ cảm thấy côn thịt bị quấn chặt bởi một lớp thịt mềm. Cảm giác này khác với những gì Chỉ Nhược vừa làm.

Lợi Kỳ bắt đầu liên tục đẩy và tay anh không nhàn rỗi. Lợi Kỳ vuốt ve vào cơ thể của Chỉ Nhược ở khắp mọi nơi. Đây là lần đầu tiên Lợi Kỳ vuốt ve vào cơ thể của một người phụ nữ, và anh không biết bắt đầu từ đâu.

Chỉ Nhược nằm xuống giường trong đôi mắt nhắm nghiền, đôi mắt nhìn lên trần nhà và cô lặng lẽ chịu đựng niềm vui không biết đến tình dục, hay sự cay đắng của trái tim, hay sự sỉ nhục vô tận, nhưng dần dần, tất cả mùi vị, tất cả đều bị choáng ngợp bởi một loại ngứa xuất phát từ xương tủy.

Thời gian của Chỉ Nhược để làm những việc như thế này vẫn còn ngắn, việc kinh doanh thông thường không tốt, nên cơ thể vẫn rất nhạy cảm. Khi hơi thở ngày càng nặng nề, Chỉ Nhược bắt đầu lúng túng và nói “ Hmm ... ưm ... a ... a ... “

Rên rỉ, tiếng này là thật, mà không phải là thủ đoạn dùng để quyến rũ đàn ông.

“ Đừng ... thật khó ... ah ... ah ... ah ... “

Chỉ Nhược bắt đầu cầu xin sự thương xót.

Lợi Kỳ không có kỹ năng nào cả, anh dựa vào bản năng để rút ra đút vào, nhưng mỗi lần Lợi Kỳ đều đâm đến tận cùng, động tác mạnh mẽ và cứng rắn này có khả năng kích thích ham muốn của phụ nữ hơn bất kỳ kỹ năng nào.

Lợi Kỳ không đếm được số lượng lần đẩy mình đã thực hiện, cũng không chú ý đến phản ứng của Chỉ Nhược dưới cơ thể.

“ Ah ... em sắp chết ... Ah ... Ah ... em không thể chịu đựng được. “

Tiếng ngáy của Chỉ Nhược ngày càng cao hơn: “ a ... “

Với một tiếng hét, cơ thể Chỉ Nhược co giật vài lần và một luồng nhiệt nóng chạy dọc từ mông cô.

Lợi Kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra, anh vẫn đang đẩy mạnh.

Sau cao trào chắc chắn là thời điểm cơ thể nhạy cảm nhất. Chỉ Nhược, người vừa cao trào đến rối tinh rối mù nhanh chóng phản ứng lại, tiếng ù lại vang lên.



“ Chà ... ưm ... a ... a ... “

Khuôn mặt tái nhợt giờ đã trắng hơn một chút và não cô thì lảo đảo.

Sau nửa giờ, cô lại “ ah ... “

Một tiếng hét.

Tiếng ngáy không biết nó vang lên bao lâu, tiếng hét khi bắt đầu cao trào, giọng nói cao và sắc, nhưng giọng nói dần trở nên yếu ớt.

Chỉ Nhược chỉ tin rằng mình đã không may mắn. Lúc này, cô đã mềm yếu và lầy lội. Chỉ Nhược không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần. Bây giờ cô cảm thấy khó thở.

Lợi Kỳ đã không cố tình làm điều này. Lợi Kỳ chỉ tự hỏi tại sao anh đã không ăn cắp được bất kỳ năng lượng Sinh Mệnh nào theo như công pháp đã nói. Mỗi lần Lợi Kỳ sử dụng phương pháp để hấp thụ nó, thì đều không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến anh, ngoại trừ việc mỗi lần Chỉ Nhược đều cao trào dữ dội, cao trào đến chết đi sống lại.

Tương tự như vậy, Lợi Kỳ không có cảm giác phát tiết. Thay vào đó, bụng ngày càng ngột ngạt và côn thịt ngày càng phình to hơn.

Thấy cơ thể của Chỉ Nhược đang dần dần không chuyển động, Lợi Kỳ cuối cùng cũng dừng lại. Mặc dù Lợi Kỳ không có kinh nghiệm, nhưng anh cũng biết rằng nếu tiếp tục làm vậy, thì Chỉ Nhược có thể phải chết.

Kéo côn thịt ra khỏi cơ thể của Chỉ Nhược, anh nhìn thấy những tờ báo bên dưới, tất cả chúng đều ướt sũng, chân của Chỉ Nhược giao nhau với những đốm ướt, tất cả chảy ra từ bên trong và hơi dính.

Không có cảm giác chinh phục trong tưởng tượng, cũng không có cảm giác thỏa mãn.

Dường như những người bình thường và hiệp sĩ rất khó để giao hợp, sức mạnh, sức chịu đựng và sự bền bỉ của hai người cách xa nhau.

Có một chai nước trên giường và Lợi Kỳ không thể biết được liệu nước bên trong có sạch không. Sau khi nhấp một ngụm, Lợi Kỳ đổ một ít nước lên côn thịt, để côn thịt làm mềm một chút và ít nhất là phải mặc được quần.

Nhìn vào Chỉ Nhược đang bất tỉnh, Lợi Kỳ chỉ nở một nụ cười khổ. Lần này Lợi Kỳ đã chịu thua thiệt lớn. Anh không chỉ không thể phát tiết mà còn phải đưa Chỉ Nhược trở về nhà. Không thể ném cô ấy ở đây như thế này.

Nhà của Chỉ Nhược cũng ở trong khu phố cổ, Lợi Kỳ đã đi qua nhiều lần trước đó, nhưng chưa bao giờ đi vào.

Khu vực này là một khu vực tương đối hạ đặng của khu phố cổ, tất cả đều là những ngôi nhà gỗ một phòng đơn với lối đi trực tiếp vào bếp, nơi để sống là ở phía sau, nơi đó là cả phòng ngủ và phòng khách.

Khi Lợi Kỳ đến cửa, anh liền nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên trong, cánh cửa mở ra.

Hai người đàn ông, hai phụ nữ và bốn chàng trai nhỏ chạy ra từ bên trong. Trong số những chàng trai nhỏ, người lớn nhất chỉ khoảng mười tuổi, người nhỏ nhất có thể chỉ ba hoặc bốn tuổi.



“ Chị, chị, chị đã quay lại, em đói, tất cả chúng em đều đói. “

Chạy bên trong là những cái miệng nhỏ không ngừng la hét.

Những đứa trẻ này nhìn thấy một người lạ đứng ở cửa, nhưng người lạ đang bế chị gái của họ, tất cả đều sững sờ.

Cuối cùng, một cô gái lớn hơn một chút phản ứng đầu tiên và hỏi thầm: “ anh có phải là bạn cùng lớp của chị em không? Chuyện gì đã xảy ra với chị của em? “

Lợi Kỳ lắp bắp. Anh không biết phải trả lời thế nào. Anh không thể nói rằng anh đã quan hệ tình dục với chị gái của họ, và làm chị gái của choáng váng ngất đi.

May mắn thay, Lợi Kỳ cũng thông minh, não anh nhanh chóng vận động và nói: “ Hôm nay chị gái của em không ăn gì sao? Cô ấy đói và hôn mê. “

“ Đúng vậy! “

Đứa trẻ nhỏ nhất nói: “ Chúng em cũng chưa ăn, rất đói. “

Nhìn chằm chằm vào bốn con mắt tội nghiệp, Lợi Kỳ ngay lập tức cảm thấy yếu đuối, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Chỉ Nhược phải làm điều đó.

“ được, anh sẽ mua vài thứ cho các em ăn. Em thích ăn gì? “

Lợi Kỳ hỏi.

“ Chân gà. “

“ Bít tết. “

Yêu cầu của bốn anh chàng khiến Lợi Kỳ đen mặt, không phải anh không thể mua được, nhưng Lợi Kỳ có cảm giác như đang làm công tử Bạc Liêu.

Mặc dù có một hệ thống phân phối lương thực chặt chẽ được thực hiện vì lý do chiến tranh, nhưng vẫn có một nơi để mua bất kỳ thực phẩm nào, miễn là có tiền. Sau khi có tài sản nhỏ đầu tiên, mẹ Lợi Kỳ đã mua một ít giăm bông, xúc xích và những thứ khác để thưởng cho mọi người trong gia đình, vì vậy Lợi Kỳ biết nơi để có được những thứ này.

Khi Lợi Kỳ trở lại với một túi thức ăn lớn, thời gian đã là tám giờ. Anh biết rằng mình phải nhanh hơn một chút. Sau chín giờ, cả thành phố sẽ áp dụng lệnh giới nghiêm (*). Lợi Kỳ không muốn ở trong trại giam một đêm.

------------

Giới nghiêm là biện pháp cấm, hạn chế người, phương tiện đi lại và hoạt động vào những giờ nhất định tại những khu vực nhất định, trừ trường hợp được phép theo quy định của người có thẩm quyền tổ chức thực hiện lệnh giới nghiêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dòng Máu Hiệp Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook