Đoạt Tử

Chương 18: Chương 18

Tùy Hầu Châu

10/08/2016

Đối mặt với vấn đề rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, kỳ thật chính là phải tự vấn tâm bản thân một chút, có phải nó còn quá yếu đuối không dám đối mặt? Lúc Nhan Thư Đông buông góc áo Lâm Diễm ra muốn xoay người rời đi, Lâm Diễm bật dậy giữ chặt nó: “Đông Đông, là mẹ…”

Lâm Diễm nói rất nhỏ, cô nghĩ rằng Nhan Thư Đông căn bản không hề nghe được, cho nên nó vừa định quay đi, giọng nói nhỏ lại vang lên, giống như thanh âm ở yết hầu khó khan lắm mới phát ra: “Đông Đông … là mẹ, là mẹ…”

Ở trước cửa trường học người đến người đi, mỗi gương mặt đều tươi cười trong vắt, Nhan Thư Đông đứng im trước người Lâm Diễm, nó rất muốn khóc, nhưng lại không khóc được, mắt có chút khó chịu giống như có hạt cát thổi vào, nháy mắt nước mắt liền chảy ra, thật sự chỉ là hạt cát bay vào mắt thôi mà.

Mắt Lâm Diễm cũng đỏ bừng, lý trí nói cho cô biết chuyện này hẳn là không nên nóng vội, nhưng trên đời này luôn có những chuyện khiến cô càng muốn làm lại càng vội vàng, đó là chân chính mà nói cho Đông Đông biết , mẹ rốt cục cũng đến tìm con.

Lúc Nhan Thư Đông ba tuổi nó tưởng tượng mẹ mình là người ngoài hành tinh, sau đó có một ngày cưỡi phi thuyền đến đón nó trở về, lúc năm tuổi lại cảm thấy mẹ có thể là một đặc vụ, bảy tuổi nó đại khái cho rằng mẹ mình đã chết rồi, tuy rằng nó không muốn như vậy, nhưng đôi khi ý tưởng là do trong lòng sản sinh mà ra, muốn ngăn cũng không được.

Tuy rằng lúc nó cùng Duệ Duệ thảo luận, Nhan Thư Đông vẫn cùng bạn tốt ảo tưởng ra rất nhiều khả năng tốt đẹp, hai đứa thảo luận rất cao hứng, nhưng thật ra trong lòng nó hiểu chuyện của mẹ căn bản sẽ không tốt đẹp như vậy, buổi tối mỗi khi nghĩ đến chuyện của mẹ tất cả cảm xúc non nớt trong lòng nó đều là thất vọng.

Lâm Diễm đem Nhan Thư Đông ôm chặt trong lòng mình, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu trắng, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống để lộ ra gương mặt xuất chúng của người đàn ông bên trong, cặp mắt đen của người đàn ông có chút nheo lại, tựa như đang nhìn kĩ xem tình huống gì đang xảy ra.

“Đông Đông, con có đồng ý đi cùng mẹ không?” Lâm Diễm nhìn mặt con, “Để cho mẹ chăm sóc con có được không? Những gì ba cho con, mẹ cũng có thể cho con, sẽ còn nhiều hơn thế… Hãy tin tưởng mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, con liệu có thể cho mẹ một cơ hội được không con?”.

Lúc Lâm Diễm nói ra câu nói ấy có chút không biết diễn tả làm sao, tựa như tràn ngập tình yêu dồn nén lâu ngày không nói thành lời, lúc sau cô nghe được Đông Đông nói: “Cháu không cần…”

Lâm Diễm mặt trắng bệch, ở trước mặt Nhan Thư Đông cô hoàn toàn trở thành một người mẹ vô dụng, một câu nhẹ bẫng của Nhan Thư Đông đều giống như vô số kim châm đâm sâu vào lòng cô, đem tất cả tâm ý trong lời nói của cô đổ đi hết.

Nhan Thư Đông đứng im bên người Lâm Diễm, nó chỉ thấy quai đeo cặp sách hơi nặng giống như có cái gì nặng trịch đặt trên người nó, hóa ra yêu cũng là một loại gánh nặng, qua một lúc nó mở miệng “Vậy sao muộn như vậy mẹ mới đến tìm con…”

Lâm Diễm nghẹn ngào: “Là mẹ không tốt…”

Nhan Thư Đông nghiêm mặt sau đó quay đầu nhìn cái xe phía sau, quyết tâm như ra một quyết định lớn, nói với Lâm Diễm: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Lâm Diễm hơi mím môi, cô xoa mặt Đông Đông sau đó đứng lên: “Mẹ đi nói với ba con một tiếng.”

Nhan Thư Đông hơi thất vọng nhưng cũng không ngăn cản Lâm Diễm đi tìm Nhan Tầm Châu nói chuyện, nó căn bản là không muốn liếc nhìn chiếc xe của Nhan Tầm Châu lấy một cái, xoay người nói với Lâm Diễm: “Vậy cô đi nhanh chút”.

Lâm Diễm gật đầu, sau đó đi về phía chiếc xe màu trắng, Nhan Tầm Châu ngồi sau cửa kính xe đã hạ quá một nửa, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong xe khiến sườn mặt Nhan Tầm Châu được bao phủ trong một vầng sáng, thần sắc trong mắt anh ta có chút không phân biệt được sáng tối.

“Tôi muốn mang Đông Đông đi ăn bữa cơm”. Lâm Diễm mở miệng nói với người bên trong xe, cố hết sức điều chỉnh ngữ khí bản thân sao cho bình thản.

Nhan Tầm Châu nhìn cô, trầm mặc không nói gì.

Lâm Diễm dò thử ý tứ , thấy Nhan Tầm Châu không nói lời nào, tiếp tục hỏi :” Nếu có thể, anh có thể cho Đông Đông theo tôi một thời gian được không?”.

“Với cô?” Nhan Tầm Châu rốt cuộc nâng mắt, “Cô đã tìm được nơi ở rồi?” Nhan Tầm Châu hỏi châm chọc, nhưng giọng điệu cũng không thấy có chút châm chọc nào, ngược lại so với khẩu khí của Lâm Diễm còn bình thản hơn, cứ như nhiệt tình chỉ ra cho cô vấn đề là ở đâu.

“Tôi sẽ tìm chỗ ở.” Tính tình Lâm Diễm ở trước mặt Nhan Tầm Châu lúc này vẫn y hệt như mười năm trước không hề thay đổi, giống như cô và anh không hề có mối hận cũ nào.

Kỳ thật rõ ràng khẩu khí là thương lượng nhưng mỗi lần Nhan Tầm Châu vẫn có thể nghe thấy một loại giọng điệu mềm nhũn cầu xin, mang theo ý tứ hàm xúc đáng thương nói không nên lời, làm cho anh khó có thể cự tuyệt.

“Buổi tối tôi có thể mang Đông Đông trước ở tạm khách sạn, ngày mai tôi sẽ bắt đầu thuê phòng, tôi đã xem trước được một chỗ khá ổn rồi, tôi cùng chủ cho thuê nhà cũng thương lượng kha khá rồi, chỉ cần giao tiền thế chấp là có thể chuyển qua ở.” Lâm Diễm cúi đầu, nhìn kĩ hóa ra nguyên bản mặt cô rất nhỏ cúi đầu trông lại càng nhỏ, theo góc độ của Nhan Tầm Châu cơ hồ chỉ nhìn thấy lông mi Lâm Diễm buông xuống giống như con bướm cùng cái mũi rất thanh tú, trên mặt lấm tấm mồ hôi, giống như thời học sinh anh ở cổng trường hôn môi cô, cô khẩn trương lo sợ y như một con mèo nhỏ.

“Lái xe đi.” Nhan Tầm Châu mở miệng nói với lái xe.

“Vâng, Nhan tiên sinh.”



Xe khởi động, cửa kính xe chậm rãi khép lại, Lâm Diễm nắm chặt bàn tay lặng lẽ đặt ở phía sau, nghiêng đầu, Đông Đông của cô đã sắp không kiên nhẫn chờ được nữa.

Thật sự là một đứa bé không có kiên nhẫn mà , Lâm Diễm dở khóc dở cười, cảm giác làm mẹ rất thần kỳ , trước đây trong tù cô không có cơ hội trải nghiệm, lúc này đây cô làm sao có thể cho phép bản thân lại bỏ qua?

Lâm Diễm đi đến trước mặt Đông Đông, cô giúp nó lấy ba lô, bả vai Nhan Thư Đông lập tức xê dịch: “Không cần.”

“Để cho mẹ giúp con đi.”

“Cháu nói không cần!” Nhan Thư Đông cự tuyệt, tính tình có chút bướng, biểu hiện khó chịu cố ý nhanh hơn về phía trước, Lâm Diễm mỉm cười nhìn bé con đang nổi giận đùng đùng đi trước, với gọi: “Đông Đông.”

Nhan Thư Đông quay đầu: “Thật chậm, nhanh chút đi.”

Lâm Diễm chỉ chỉ cái biển “Chúng ta ở chỗ này chờ xe đi.”

Điểm bắt xe tất cả đều là học sinh và phụ huynh, những đứa trẻ hơi lớn một chút thì không cần bố mẹ đưa đón liền xếp thành hàng đứng chờ.

Lâm Diễm đặt tay ở trên đôi vai nhỏ bé của Nhan Thư Đông, Nhan Thư Đông đầu tiên là làm bộ không sao cả nhìn phía trước, sau đó nó nhịn không được ngẩng đầu hỏi Lâm Diễm: “Cô rốt cuộc có phải mẹ con không?”

Lâm Diễm nở nụ cười, thanh âm mềm nhẹ: “Sao thế, hiện tại lo lắng mẹ sẽ đem con đi bán sao?”

“Đó là con…” Nhan Thư Đông bất mãn hừ một tiếng, “Con đi theo mẹ là vì ba nói mẹ là mẹ con.” Nhan Thư Đông tự nhiên là chỉ Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu đã nói với Đông Đông rồi sao, đã nói những gì rồi?

Nhan Thư Đông đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Diễm, ra dáng cụ non thở dài một câu “Kỳ thực mẹ không nên sinh ra con”.

Trong lòng Lâm Diễm mạnh mẽ co rút đau đớn, bất quá vẫn cố gắng cười tủm tỉm vô nhẹ đầu Thư Đông ra vẻ vui đù nói: “Là con tự mình muốn đi ra, cái này mẹ có thể quyết được sao?”.

Nhan Thư Đông nín thở, không biết phải phản bác Lâm Diễm như thế nào, sau đó Lâm Diễm đẩy nó lên trước mình: “Được rồi, chúng ta lên xe thôi”.

Đầu tiên là Lâm Diễm mang Nhan Thư Đông đi khu phố trung tâm ăn bít tết, vài năm này cô thực sự là quá tiết kiệm, nhiều năm như vậy lần đầu tiên chứng kiến chính mình tiêu tiền như nước, ăn xong bít tết rồi Lâm Diễm lại mang Nhan Thư Đông đi siêu thị mua quần áo và vài món đồ chơi, lúc đi vào thử quần áo, Nhan Thư Đông hét vào mặt cô :”Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”

“Đông Đông, yên lặng nào, nơi công cộng không thể lớn tiếng”. Lâm Diễm nói. Tuy rằng miệng là giáo huấn nhưng giọng điệu thì dịu dàng dễ gần, hiệu quả không tồi, Nhan Thư Đông quả nhiên im lặng tuy rằng vẻ mặt có chút ấm ức.

Lâm Diễm cảm thấy buồn cười, sau đó chỉnh lại cái cúc áo vuông trên chiếc sơ mi trên người Nhan Thư Đông:” Thật sự là một tiểu soái ca nha”.

Nhan Thư Đông ho nhẹ hai tiếng cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc: “Được rồi, được rồi, chúng ta nhanh về thôi’.

Tính nôn nóng của Nhan Thư Đông thật sự là cực kỳ giống người nọ, Lâm Diễm cười tủm tỉm nghiêng đầu nói:”Không được, mẹ còn muốn mua cho con bộ nữa”.

Nhan Thư Đông chịu không nổi ngồi bệt xuống đất, nhìn sàn nhà:” Mẹ thật sự là rất phiền”.

Cơm chiều Nhan Thư Đông chỉ ăn nửa miếng bít tết, Lâm Diễm lo lắng bụng nó còn đói, đi ngang qua một hàng bán cháo liền hỏi: “Có muốn uống cháo nữa hay không?”

Nhan Thư Đông ngạc nhiên nhìn Lâm Diễm: “Lại phải ăn nữa ư”.

“Đó là bởi vì mẹ là người lớn nha”. Lâm Diễm nói, sau đó nắm tay Nhan Thư Đông đẩy cánh cửa thủy tinh quán cháo ra, kết quả Lâm Diễm nhìn thấy một người, lập tức xoay người vội vàng mang theo Đông Đông đi đến quầy thu ngân.

Người phụ nữ kia chính là Ngu Cảnh Trường (là Trường quả giáo trong trại giam trước kia cảu Lâm Diễm), Ngu Cảnh Trường đưa cháo giao cho một người trẻ tuổi phía sau, nói liên miên cằn nhằn người nọ: “Mẹ còn nghĩ con đã quên mẹ và ba con rồi, một tuần không về, con giải thích sao đây, nếu lần này ba con tức giận, mẹ cũng không nói thay nổi đâu.”



“Mẹ con sai rồi, con biết mẹ tốt nhất, xin mẹ đừng nhẫn tâm với con như vậy có được không…”

Lâm Diễm nhìn Đông Đông lại ăn thêm chiếc bánh bao nhỏ, trong lòng rất thỏa mãn, bên ngoài Ngu Cảnh Trường cùng con đi đến một chiếc xe màu xám, con bà so với bà còn cao hơn cả cái đầu nhưng ở trước mặt mẹ vẫn còn là một đứa nhỏ mà thôi.

Hóa ra tâm người làm mẹ trên đời này đều như nhau, cho dù có là một nữ cảnh sát tư thế oai hùng hiên ngang cũng giống với nữ phạm nhân cực lực che dấu mà đi qua như cô.

Đúng lúc này, di động vang lên, là một dãy số lạ, những Lâm Diễm biết số máy này của ai, cô nói với Nhan Thư Đông: “Đông Đông, mẹ ra ngoài nghe điện thoại”.

Lâm Diễm ra khỏi quán cháo nhận điện thoại của Nhan Tầm Châu, cô và Đông Đông chỉ cách nhau một lớp cửa sổ thủy tinh, lúc Lâm Diễm nhận điện thoại bên trong cửa sổ là ánh mắt Đông Đông kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt này làm cho cô đau lòng vì sự trưởng thành quật cường sớm của con.

“Tầm Châu, tôi van xin anh đừng như vậy có được không?”

“Anh không phải nói cho tôi chăm sóc Đông Đông một khoảng thời gian sao, thế này mới được vài giờ…” Lâm Diễm vòng vo nói, không muốn để cho Đông Đông nhận ra cô khác thường, nhưng bả vai run run vẫn bán đứng cô, Nhan Thư Đông nhìn thấy liền cầm áo khoác Lâm Diễm để ở trên ghế đứng dậy.

“Cái gì không có chỗ ở? Tôi sao có thể không đảm bảo được an toàn cho con” Lâm Diễm vẫn vô tư không biết Đông Đông đã đứng ở phía sau cô, giọng nói mang theo tiếng nức nở thiếu chút nữa là khản cả giọng “Nhan Tầm Châu, anh căn bản chính là cố ý, anh mẹ nó là đồ khốn kiếp, có phải anh rất hưởng thụ cảm giác một tay khống chế người khác hay không, được, tôi…”

Lúc Lâm Diễm quay đầu lại cả thế giới của cô như dừng lại, Nhan Thư Đông cầm trong tay hai cái túi, một là túi sách của cô, một là cặp sách của nó, nó im lìm nhìn cô sau đó nhẹ nhàng mở miệng:” Con ăn rồi, nhưng mà mẹ chưa trả tiền đã đi ra, bà chủ quán nói đổi con lấy tiền cháo…”

Lâm Diễm quay đầu nuốt đi hốc mắt nước đã rưng rưng, sau đó lại quay đầu lại cười khẽ với Nhan Thư Đông nói:” Thật sự là một tiểu quỷ, mẹ không có dùng con để đổi lấy cháo, bây giờ chúng ta đi tính tiền.”

Lâm Diễm mặc kệ điện thoại của Nhan Tầm Châu, tâm ý đã quyết mang Đông Đông đến khách sạn đối diện thuê một gian phòng, Đông Đông người cao còn chưa đến quầy phục vụ, lúc cô đứng trước nhân viên đăng ký phòng, nó đứng ở bên người ngửa đầu nhìn cô, cau mày mở miệng hỏi:” Mẹ thật sự không có chỗ ở sao?”

“Mẹ chỉ là chưa tìm được nhà ở”. Lâm Diễm giải thích, Nhan Thư Đông bĩu môi im lặng.

Lâm Diễm dắt tay Đông Đông lên thang máy vừa khéo nhận được điện thoại của Nghiêm Kha, Nghiêm Kha hỏi cô đang ở đâu, Lâm Diễm nói cho cô địa chỉ khách sạn:”Yên tâm đi, tôi không sao, tôi đang ở cùng con tôi”.

Nhan Thư Đông nhìn con số nhảy trên thang máy, quay sang lúc cô cúp điện thoại hỏi:” Bạn của mẹ?”

Lâm Diễm gật đầu:” Đúng vậy”.

“Bạn trai?”

Lâm Diễm vội vàng giải thích “Không phải…”

“Mẹ có bạn trai chưa, hay là đã kết hôn?” Nhan Thư Đông không ngừng hỏi mấy vấn đề, mấy chuyện này đối với nó mà nói là vô cùng quan trọng, Lâm Diễm bất ngờ không kịp phòng bị sau đó vẫn là trả lời Nhan Thư Đông:” Mẹ không kết hôn, cũng không có bạn trai”.

Nhan Thư Đông cúi đầu: “À”.

À, vậy là tốt rồi.

Khách sạn Lâm Diễm chọn tốt vô cùng tốt, là một phòng đôi tiêu chuẩn, lúc nhân viên dẫn Lâm Diễm đi mở cửa bắt gặp một đôi nam nữa ở hành lang cách đó không xa đang hôn nhau, người đàn ông nhìn không rõ mặt nhưng vẫn có thể thấy được than hình cao ngất, người phụ nữ khoảng 1m6 ở trong lòng người đàn ông còn có vẻ như chim nhỏ khép nép.

Là người lớn cũng không nên để trẻ con nhìn được loại hình ảnh thân mật như vậy, Lâm Diễm dung thân mình ngăn tầm mắt của Đông Đông, kết quả vẫn là không kịp, Nhan Thư Đông ở phía sau cô không nặng không nhẹ nói một câu:” Mẹ, nơi này là nơi công cộng, bọn họ thật không có đạo đức.”

Từ Gia Luân cảm thấy gần đây rất không thuận lợi, đầu tiên là Lâm Diễm đột nhiên từ chức ở Quân Nhan, sau đó anh bị Từ Đài Thắng phái đến thành phố S, thị sát một công ty mà hiệu quả và lợi ích đều không tốt. Chạng vạng anh cùng đám người trong công ty đi ăn cơm, một lão già có ý đồ trong công ty sắp xếp một cô gái cho anh… kết quả phụ nữ cũng chỉ như đá tảng, lúc Từ Gia Luân hôn cô ta còn cảm thấy bản thân mới bị chiếm tiện nghi… Sau đó không những bị chiếm tiện nghi rồi cư nhiên lại còn bị một đứa trẻ nói anh không có đạo đức.

Con mẹ nó không có đạo đức, Từ Gia Luân đẩy cô gái ra quay đầu nhìn về phía cặp mẹ con đang đứng cách đó không xa, hai mắt nhíu lại hét lớn một tiếng :”Lâm Diễm”!

Lâm Yến, Lâm Diễm, ngây ngốc nghe không rõ lắm, đem Nhan Thư Đông ôm vào trong lòng, tổ tông này sao lại ở đây chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook