Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 57: Chương 57

Thẩm Lệnh Trừng

29/09/2016

“Tiểu Dự”. Mộ Dung Phục ngẩng đầu, hai tay nâng cằm hắn bắt buộc hắn nhìn vào mắt mình,

“Ta muốn ngươi”.

Ánh mắt nóng rực giống như muốn hòa tan thể xác và tinh thần của Đoàn Dự. Tim hắn đập lia lịa, da thịt trên mặt nơi bị Mộ Dung Phục chạm vào truyền đến một cảm giác nóng rực như bị lửa thiêu.

Y cúi đầu hôn lên môi Đoàn Dự, đầu lưỡi khai mở khớp hàm hắn rồi luồn vào trong, cùng lưỡi hắn dây dưa triền miên.

Mạt đỏ ửng như sóng triều lan đến bên tai Đoàn Dự. Thân mình hắn giãy dụa muốn né tránh lại bị Mộ Dung Phục gắt gao ôm vào ngực, phía sau lưng thì có ván cửa nên không thể lui được.

Một tay y ôm lấy Đoàn Dự, một tay tiến vào vạt áo, tháo đai lưng của hắn ném xuống đất, lòng bàn tay mang theo độ ấm vuốt ve lưng hắn.

“Tiểu Dự, để ta ôm ngươi”. Mộ Dung Phục dời môi sang tai Đoàn Dự, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh vành tai, thỉnh thoáng liếm láp khẽ cắn. Cơ thể Đoàn Dự bị kích thích vốn đã mềm yếu nay lại càng thêm run rẩy.

“Không, không được…”.

Đoàn Dự vừa định mở miệng cự tuyệt, đầu lưỡi Mộ Dung Phục ác ý xoáy vào trong lỗ tai hắn liếm láp, khiến cho người nọ run rẩy kịch liệt. Cánh tay đang vuốt ve sau lưng hắn chậm rãi đi xuống dò xét.

“Tiểu Dự, ta xin lỗi”. Một tay Mộ Dung Phục chạm vào giữa đùi hắn, tay kia cũng không nhàn rỗi mà cởi xiêm y của người nọ, ôm hắn thả xuống giường, sau đó cúi người nhìn hắn hỏi,

“Ngươi có thể tha thứ cho ta không?”.

Mái tóc Mộ Dung Phục men theo cổ trượt xuống mặt hắn, lúc đảo qua hai gò má, cảm giác ngứa ngáy từ da mặt hắn dần dần tản ra di chuyển tốc hành tới mỗi tế bào trong cơ thể.

Nhìn ánh mắt Mộ Dung Phục tràn đầy thâm tình, nội tâm Đoàn Dự mềm nhũn, thấp giọng nói,

“Ngươi thật lòng chứ? Ngươi cần phải nghĩ rõ ràng, ta là nam nhân, không thể sinh con cho ngươi. Hơn nữa cùng một chỗ với ta nghĩa là ngươi phải đối mặt với ánh mắt thế tục. Còn nữa, ta không định kế thừa Đại Lý, cho nên mộng phục quốc của ngươi cũng…”.

Toàn bộ lời nói kế tiếp đều rơi vào môi Mộ Dung Phục.

Đầu lưỡi đảo qua mỗi một tấc trong miệng Đoàn Dự, nhiệt tình mà kịch liệt hút lấy mật dịch trong miệng hắn. Chiếc lưỡi nhiệt hỏa cuồn cuộn kia càn quét khoang miệng mềm mại của Đoàn Dự, lưu luyến dây dưa, buộc hắn đáp lại.

Đầu lưỡi hai người giao triền không dứt. Một trận điện lưu chạy khắp tứ chi hắn. Thân thể hắn không hiểu tại sao lại nổi lên một cảm giác khó chịu, khiến hắn không được tự nhiên mà vặn vẹo thân mình.

“Tiểu Dự, đừng nhúc nhích”. Ánh mắt y hiện lên một tia thống khổ, cúi người ôm lấy Đoàn Dự, lực lớn đến nổi như muốn ép hắn nhập vào trong cơ thể mình,

“Ta không cần Đại Lý, cũng không muốn làm cái mộng phục quốc hư vô mờ mịt kia nữa”. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của người nọ, Mộ Dung Phục mỉm cười, lời nói tràn đầy nhu tình mật ý,

“Ta lúc trước một lòng muốn phục quốc là vì chống đỡ ý niệm sống sót của ta. Hiện giờ phụ thân đã khuyên ta buông tha cho nó, ta lại có ngươi bên cạnh, những hư danh kia từ trước đến nay ta đã không đặt vào mắt, từ nay về sau lại càng không muốn để ý tới. Tiểu Dự, việc lợi dụng ngươi, ta đã giải thích cho ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”.

Nhìn ánh mắt khẩn trương của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự đột nhiên xoay người một cái đặt y dưới thân.

“Tiểu Dự?”. Mộ Dung Phục kinh hãi.

Khuôn mặt Đoàn Dự đỏ bừng,



“Ta tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta ở trên”.

Mộ Dung Phục thoải mái cười, tay đưa lên đè mạnh gáy hắn xuống. Môi lưỡi hai người lại liều chết triền miên, sau một hồi lâu mới tách ra.

“Vậy ngươi phải hầu hạ ta thật thư thái”. Khóe miệng Mộ Dung Phục hiện lên một tia cười mỉm ôn nhu.

“Yên tâm đi”. Đoàn Dự ngồi trên hông Mộ Dung Phục, lung tung cởi bỏ quần áo của y xuống dưới thắt lưng. Nhìn khuôn ngực người nọ trắng nõn như ngọc, hắn đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, nuốt nuốt nước bọt, hai tay ở trên người y sờ soạng một lúc.

“Xúc cảm thật tốt”. Đoàn Dự kinh ngạc cảm thán, ngón trỏ đè xuống điểm nhô lên trước ngực y. Thấy chỗ kia càng thêm đỏ thẫm cứng rắn, hắn không khỏi tò mò, lại ấn tiếp vài cái.

Mộ Dung Phục hít một ngụm lãnh khí, bị ngón tay Đoàn Dự vô thức đụng vào khiến dục vọng sâu trong người y trỗi dậy. Nhưng người ở trên thì lại hồn nhiên như không biết gì, chỉ lo tiếp tục đùa bỡn hai đóa thù du trên ngực y.

Hai tay Đoàn Dự liên tục sờ loạn trên da thịt trắng nõn của Mộ Dung Phục, một tay theo thắt lưng dời xuống, một tay tiếp tục xoa nắn điểm nhỏ trên ngực y. Hắn lại nghĩ hai người làm chuyện này với nhau thì không chỉ có vậy, liền cúi người học bộ dáng của Mộ Dung Phục khi hôn mình, ngậm lấy môi dưới của người nọ, đầu lưỡi thật cẩn thận liếm môi một chút, sau đó chậm rãi dò xét khoang miệng y.

Đoàn Dự đối với loại chuyện này vốn dĩ không hề có tí xíu kinh nghiệm gì, động tác cũng hơi trúc trắc. Nhưng lại bởi vì sự trúc trắc nháo loạn này mà đã khơi mào dục vọng khó áp chế của Mộ Dung Phục.

Đầu lưỡi thăm dò của hắn khiến y tâm hoả khó nhịn, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn kéo vào ngực mình, chủ động cuốn lấy đầu lưỡi người nọ hung hăng mút mát.

Bị Mộ Dung Phục hôn đến khó thở, không khí dường như bị rút hết. Đến khi người nọ dời môi ra, Đoàn Dự đã sớm xụi lơ nằm sấp trên người Mộ Dung Phục, hai tay mềm nhũn không còn một chút khí lực. Ngoài việc há mồm thở dốc, hắn không còn nhớ nổi bất cứ chuyện gì.

Dục vọng sâu trong Mộ Dung Phục bị sự thăm dò của Đoàn Dự kích thích mà bừng bừng trỗi dậy, xoay người một cái đặt hắn dưới thân, cúi đầu áp lên môi hắn.

Đoàn Dự vội thở mạnh ngăn cản Mộ Dung Phục, hô lớn,

“Ta phải nằm trên a, ngươi sao lại nói không giữ lời?”.

Hơi thở Mộ Dung Phục bình ổn lại, cười nói,

“Ngươi ở trên là một chuyện, trừ phi ngươi muốn đổi tư thế, ta cũng không ngại”.

Đoàn Dự vốn mặt đã đỏ, giờ phút này lại càng hồng như nắng chiều, rất không cam lòng mà vặn vẹo,

“Ngươi nói không giữ lời, ngươi là đồ tiểu nhân…”.

Mộ Dung Phục ấn mạnh lên môi Đoàn Dự, răng nanh cắn môi hắn một cái, tất cả nhu tình mật ý theo nụ hôn này mà phát tiết,

“Ngươi ngoan, không cần náo loạn”.

“Không được”, Đoàn Dự cố nén lại lửa nóng đang lan tràn tán loạn trong thân thể, thu hết khí lực đánh vào ngực Mộ Dung Phục,

“Ngươi không cho ta ở trên, ta sẽ không để ngươi bính…”. Còn chưa nói xong, đôi môi Mộ Dung Phục đã dời tới cổ hắn cắn một cái, đầu lưỡi khẽ đảo qua mút mát. Cảm giác tê dại lập tức làm cho hai tay Đoàn Dự mềm nhũn thả xuống, cơ thể đột nhiên trỗi dậy dục vọng.

Ngón tay Mộ Dung Phục mơn trớn nơi ngực Đoàn Dự, dời xuống thắt lưng. Lửa đốt mỗi tấc da thịt trên người hắn. Nguyên bản ngọn lửa nhỏ hơi khó chịu lập tức biến thành đại hỏa. Đoàn Dự cảm thấy mình như đang chìm trong biển lửa, cũng không rõ rốt cuộc mình muốn gì, chỉ biết trong lòng trống rỗng vô cùng.



Thấy hai gò má người dưới thân nhiễm hồng, ánh mắt mê ly, đôi môi Mộ Dung Phục lướt xuống cổ hắn lưu lại vô số hồng ngân, cuối cùng dừng lại ở hai điểm hồng hồng trước ngực hắn mà liếm láp. Đoàn Dự cả người chấn động, toàn bộ thân mình nháy mắt nhiễm một màu hồng phấn, trong miệng không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Đầu lưỡi Mộ Dung Phục đánh một vòng qua đầu nhũ, ngón tay thâm nhập vào giữa hai chân nắm lấy nơi mẫn cảm nhất của Đoàn Dự, khiến người nọ run rẩy một trận,

“Không, không được…”.

Đoàn Dự tràn đầy xấu hổ quẫn bách đẩy Mộ Dung Phục ra, nhưng đầu lưỡi người nọ lại quấn lấy nhũ tiêm hắn mà hung hăng cắn mút. Đoàn Dự như bị điện giật, hai tay vô lực buông thõng bên người, dục hỏa trong thân thể càng ngày càng mãnh liệt, theo máu lưu động tán loạn khắp thân thể.

Mộ Dung Phục chậm rãi nắm lấy nam căn Đoàn Dự. Cái loại cảm giác như đang lướt trên mây làm cho cả thể xác và tinh thần Đoàn Dự vô cùng thư sướng, cả người tựa như đang bay lên trời. Đến khi cảm giác muốn phá tan bầu trời dần mãnh liệt, thân mình Đoàn Dự không khống chế được mà dán sát vào Mộ Dung Phục, hai tay đặt lên lưng y. Một đạo bạch quang hiện lên trước mắt, Đoàn Dự run mạnh vài cái, giống như vừa trải qua một hồi đại chiến rồi lại chậm rãi thư sướng.

Đoàn Dự thở dốc từng hơi, ý thức bị dục vọng khống chế đã sớm mơ hồ, ánh mắt nhiễm một tầng sương mù cũng toát lên vẻ vui sướng.

Mộ Dung Phục tùy tay lấy một cái gối kê dưới thắt lưng Đoàn Dự. Hai chân bị tách ra hai bên, nơi tư mật bại lộ trong không khí khiến Đoàn Dự cảm thấy xấu hổ, lý trí khôi phục một ít. Vừa định khép chân lại, Mộ Dung Phục không biết từ lúc nào đã lấy thuốc bôi trơn tham nhập vào cơ thể hắn.

Bị dị vật lạnh lẽo xâm nhập làm cho hai hàng lông mày Đoàn Dự bất giác nhíu lại, thân mình lui về sau. Tay Mộ Dung Phục không nhân nhượng ôm lấy thắt lưng Đoàn Dự, ngón tay tiếp tục di động, môi cũng không nhàn rỗi mà dây dưa với người nọ.

Cảm giác khó chịu dần bay đi, từ từ chuyển thành cảm giác thiêu cháy mãnh liệt. Ngón tay Mộ Dung Phục sau nhiều lần khuếch trương trong cơ thể Đoàn Dự liền rút ra, thân mình len vào giữa hai chân hắn đâm mạnh tới, một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế từ bên dưới Đoàn Dự mãnh liệt dâng lên khiến cho dục hỏa mới vừa nổi dậy lại mềm nhũn.

Hai mắt Đoàn Dự nhắm nghiền, cắn chặt môi dưới không dám mở miệng, sợ chỉ cần mở miệng sẽ nhịn không được mà hô lên.

Mộ Dung Phục cúi người liếm môi Đoàn Dự cạy mở khớp hàm hắn, ôn nhu dỗ dành,

“Tiểu Dự, nhịn một chút, lát nữa sẽ ổn thôi…”.

Nghe ra lời nói Mộ Dung Phục ẩn một chút nhẫn nại, Đoàn Dự mở to hai mắt nhìn sâu vào con ngươi y, thấy nơi đó ẩn chứa ham muốn và ẩn nhẫn, trong lòng tê rần, mặt đỏ bừng ôm lấy y,

“Ta… Ta vẫn ổn…”.

Khuôn mặt Mộ Dung Phục lúc này cũng đỏ lên, mồ hôi từ thái dương nhỏ xuống làm ướt cả một mảnh chăn.

Y giật mình, thấy khóe mắt Đoàn Dự tràn ra một giọt nước liền cúi người hôn tới, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói,

“Tiểu Dự, ta yêu ngươi”.

Đoàn Dự nghe vậy mũi liền nghẹn lại chua xót —— Tuy hắn từ trước đến giờ đều xem thường loại người vì yêu mà rơi lệ, nhưng hôm nay chuyện tới trước mắt mới phát hiện, thì ra chỉ cần ba chữ đơn giản của người nọ cũng có thể làm cho hắn dốc hết tất cả, cho dù có là tà đạo đi nữa cũng nguyện ý ở bên cạnh y.

Chờ đau đớn của Đoàn Dự giảm bớt, Mộ Dung Phục bắt đầu chậm rãi luật động.

Cảm giác đau rát ban đầu giờ đã bị khát cầu và dục vọng xâm chiếm. Đoàn Dự cảm giác chỗ mập hợp của hai người truyền đến một cảm xúc khác thường, khiến hắn không thể không dán sát vào người Mộ Dung Phục, theo tự nhiên mà tìm kiếm khoái cảm nhiều hơn.

Được Đoàn Dự đáp lại, Mộ Dung Phục đâm thật mạnh vào trong cơ thể Đoàn Dự, động tác kịch liệt khiến người nọ không thể nhịn được mà rên rỉ ra tiếng, suy nghĩ điên đảo, khoái cảm mê người…

Sau một trận triền miên ôn nhu mà mãnh liệt, hắn cuối cùng cũng phải ngất đi. Ý thức không rõ ràng, cảm giác mơ hồ như có người đang dùng khăn thay hắn chà lau. Sau đó, người nọ lên giường nằm bên cạnh hắn, ôm chặt hắn vào lòng đồng thời ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói,

“Tiểu Dự, kiếp này, ngươi là của ta…”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook