Đồ Vô Sỉ

Chương 8: Ghen tị

Bạch Đồng

03/03/2016

Edit :Hàn Lạc

Ở trong lòng em chiếm phân lượng,

Tôi chỉ muốn em –

Nhìn , nghĩ, nghe , nói ,

Tất cả đều là anh.

Ban đêm trên đại lộ Rhode Orga vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng mặc dù Vũ Dung đi tới các cửa hàng với đủ các mẫu mã trang phục thời thượng, tâm tư lại hoàn toàn không đặt trong đó.

Cô đã mấy ngày chưa ra khỏi cửa phòng, chỉ thuần túy đi ra ngoài hít thở không khí, bởi vì Ngải Hoành Kì quá nhiệt tình luôn khiến cô mệt mỏi ban ngày ngủ tới bất tỉnh nhân sự, thẳng đến sau khi anh tan tầm trở về mới bị anh hôn tỉnh dậy.

Mỗi lần nghĩ đến anh, Vũ Dung lại không khỏi đỏ mặt. Cô hít một hơi, thấy phía trước có mấy nhà hàng, vì thế cất bước đi tới.

Ngải Hoành Kì đêm nay có tiệc xã giao với người khác, sẽ không trở về ăn cơm cùng cô, một mình cô mua một phần xúc xích trở về phòng tùy tiện ăn một chút, cũng tốt hơn ở trong nhà hàng lớn gọi những món đắt tiền gì đó.

Mua xong, cô liền trở về, lại đột nhiên thấy một người da đen, vừa ồn ào vừa chạy về phía cô.

Vũ Dung nghe không hiểu hắn ta nói cái gì, nhưng mà, thấy bộ dạng hắn lực lưỡng như vậy, vẻ mặt lại hung hãn, không khỏi hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau, nhưng hắn ta vội vươn tay muốn bắt cô, hại cô kinh hoảng vội vàng vứt bỏ túi giấy trong tay, lập tức xoay người chạy thục mạng.

Thật sự là gặp xui xẻo! Đây là vùng lân cận Beverly Hills Bỉ, thuận tay túm bắt cũng đều là người có tiền, nhưng lại không biết tên kia chọn trúng một người khèo khổ như cô.

Chạy chạy, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông người phương Đông.

Người đàn ông kia đầu tiên dùng tiếng Anh nói một đoạn thoại dài, sau đó lại thấy cô vẻ mặt mờ mịt, mới chuyển sang dùng quốc ngữ nói:「 Tiểu thư, tôi thấy cô chạy trốn vội vàng như vậy, có phải gặp người xấu hay không?」

Vũ Dung thở phì phò nói không ra lời, cũng không tự giác quay đầu lại nhìn, đến khi thấy tên da đen kia chưa đuổi đến, bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Người đàn ông kia nhìn động tác quay đầu lại ngó nhìn xung quanh của cô, vội hỏi:「 Mời cô lên xe của tôi!」

「 Không, không cần, cám ơn anh!」

「 Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi không phải người xấu. Ah! Tôi có thể đem chứng minh thư của tôi cho cô xem. Trời đã tối, một cô gái trẻ như cô chạy loạn sẽ rất nguy hiểm .」 Nói xong, anh thật sự lấy ra chứng minh thư đưa cho cô, xem ra, anh thật sự là người tốt bụng.「 Cô muốn đi đâu? Tôi tiễn cô một đoạn đường.」

「 Thật sự không cần, tôi đi một đoạn đường là tới ngay , cám ơn anh.」Vũ Dung vốn luôn sợ người lạ, vẫn là nhẹ nhàng từ chối ý tốt của người kia, xoay người tránh ra.

Nhưng người đàn ông kia lại lái xe chậm rãi đi theo phía sau cô.

「 Cô thật sự không cần sợ tôi! Tôi sợ cô vạn nhất…… Tôi thật sự không hề có ý đồ bất lương! Cô là du khách sao? Mọi người đều là đồng bào, nếu không đưa cô đến nơi an toàn, tôi thấy không yên tâm .」 Thấy ánh mắt cô chứa đầy cảnh giác sợ hãi, anh vội giơ tay giải thích.

Vũ Dung tiếp tục đi về phía trước, khách sạn ở ngay gần đây, chỉ cần đi bộ thêm mười phút là tới.

「 Cám ơn anh.」

「 Không cần khách khí! Tôi là Tần Tử Dục, xin chào, đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cô cũng có thể liên lạc với tôi.」

Vũ Dung gật gật đầu, tiếp nhận danh thiếp của anh, sau đó đi về hướng khách sạn, không nghĩ tới Tần Tử Dục kia lại cùng đi theo.

「 Ách! Tiểu thư, cô có thể cho tôi biết tên của cô được không?」

Vũ Dung do dự một lúc mới nói:「 Tôi tên Lục Vũ Dung.」

「 Lục Vũ Dung?」 Tần Tử Dục ánh mắt sáng lên,「 Em có phải đã từng ở tại cô nhi viện Từ Ân hay không?」

Vũ Dung ngạc nhiên nhìn biểu tình vừa hưng phấn lại chờ mong của anh ta, ở trong trí nhớ của cô, trong cô nhi viện cũng không có người như vậy, nhưng mà, anh thoạt nhìn giống như thật sự quen biết cô.

「 Thật sự là em sao? Vũ Nhi? Khó trách anh lại cảm thấy em nhìn rất quen.」 Tần Tử Dục vui vẻ giữ chặt tay cô.「 Em còn nhớ rõ anh không? Anh là Dục ca ca, anh khi đó tên là Lục Tử Dục.」

Tầm mắt Vũ Dung đang bị hình ảnh một đôi nam nữ vừa bước ra khỏi cửa hấp dẫn sự chú ý, nhưng mà, người còn chưa thấy rõ ràng, đã bị Tần Tử Dục một phen lôi kéo đi.

「 Đi, chúng ta đi uống cà phê, từ từ nói chuyện.」

「 Vũ Nhi, em thật sự không nhớ anh sao?」 Nghe được, Tần Tử Dục vô cùng thất vọng.

「 Nhớ…… Nhớ rõ.」

Cô làm sao có thể quên chứ? Tuy rằng đó là một đoạn ký ức đã phủ đầy bụi mà cô gần như đã muốn nhanh chóng quên đi.

Cô vĩnh viễn nhớ rõ lúc ấy người đàn ông kia gương mặt có bao nhiêu dữ tợn, tiếng quát giận dữ có bao nhiêu đáng sợ, cô cũng không hiểu được hắn ta đang mắng cái gì, chỉ có thể bất lực cuộn chặt thân hình nho nhỏ lại, chịu đựng cú đấm của hắn.

Sau này, trong mỗi một lần ra sức đánh cùng giận dữ mắng mỏ, cô mới biết được, thì ra người đàn ông đáng sợ mà cô gọi là cha kia vốn không phải cha ruột của cô, khi cô mới được nửa năm tuổi bị hắn ta mua về .

Nhưng mới không tới một năm, việc buôn bán của hắn thất bại, sau đó vợ hắn cũng bỏ trốn, vì thế, hắn bắt đầu say rượu, mỗi lần uống rượu, hắn liền đánh đập cô cho hả giận.

Cô quá nhỏ cũng không hiểu chuyện, chỉ biết mỗi ngày sống trong sợ hãi, thẳng đến khi có một ngày, người đàn ông kia do say rượu lỡ tay giết người mà bị đưa vào trại giam, cô năm tuổi từ đó đưa vào cô nhi viện Từ Ân.

Đối mặt hoàn cảnh lạ lẫm, cô càng thêm sợ hãi, trong cô nhi viện có vài đứa nhỏ lớn hơn cô luôn âm thầm bắt nạt, mà cô yếu đuối hướng nội, tính cách không dám phản kháng, lại làm cho đứa nhỏ đó hành vi ngày càng quá phận.

Có một lần, khi cô bị bắt nạt vừa lúc được Lục Tử Dục phát hiện, anh ra tay giúp cô, nhưng mà, anh mới chỉ lớn hơn cô hai tuổi, cuối cùng cũng bị đám nhóc kia đánh tới mặt mũi bầm dập, nhưng từ sau đó, anh thỉnh thoảng luôn quanh quẩn ở bên cạnh cô, mỗi lần gặp người bắt nạt cô, anh vẫn ra tay giúp.

Mãi cho đến một lần, cô bị lũ nhóc ác ý đẩy mạnh xuống một dòng suối nhỏ, tuy rằng nước không sâu, nhưng cô cũng không biết bơi, bởi vì sợ hãi vùng vẫy, ngược lại uống vào không ít nước, trong lòng cô không ngừng chờ đợi Lục tử Dục có thể mau tới cứu mình……

Nhưng anh không tới! Cô trôi theo dòng nước được một khối đá lớn giữ lại, hao hết toàn bộ sức lực mới bò được lên bờ, đợi tới khi cô trở lại cô nhi viện, mới biết được buổi sáng hôm đó Lục Tử Dục được người thân tới đón về nhà.

Từ sau lần đó, cô mới hiểu được bản thân không thể dựa vào bất kỳ người nào!

「 Xin lỗi, anh ngày đó chưa nói tạm biệt với em đã rời khỏi.」 Tần Tử Dục áy náy nói.

「 Khi đó anh đột nhiên biết trên đời này còn có một người mẹ, mà bà ấy còn muốn đón anh về nhà, anh vô cùng vui sướng, liền đi theo bà ấy rời khỏi. Nhưng không nghĩ tới, mẹ anh cùng cha dượng lại trực tiếp đưa anh tới sân bay, lên đến máy bay, anh mới hiểu được bọn họ đưa anh sang Mĩ, mà nhà mới của anh lại cách Đài Loan xa xôi như vậy. Mấy năm nay, vì chuyện không kịp nói lời từ biệt với em, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy rất áy náy.」

「 Không sao, anh khi đó cũng mới tám tuổi, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.」 Vũ Dung mỉm cười nói.

Thấy cô nói như vậy, Tần Tử Dục rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuyển hướng đề tài.

「 Tại sao đều là một mình anh nói chuyện vậy? Em vẫn giống như trước đây, luôn không thích nói chuyện.」



Vũ Dung cười cười, không nói gì thêm. Đột nhiên, có người đi đến cạnh bàn của bọn họ, cô ngẩng đầu.

「 Vũ Nhi, tại sao em ở đây?」 Ngải Hoành Kì vẻ mặt buồn bực nhìn cô,「 Anh không phải nói với em đừng nói chuyện với người xa lạ sao?」

「 Tôi với Vũ Nhi không phải người xa lạ, ngài hiểu lầm rồi! Vị này…… Ủa? Ngài không phải giám đốc Ngải của tập đoàn Ngải thị sao? Xin chào!」 Tần Tử Dục là giám đốc điều hành của một công ty, mà Ngải Hoành Kì nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương nhân, anh tự nhiên không thể không biết.

「 Anh là ai?」 Ngải Hoành Kì khoanh tay, liếc mắt nhìn Tần Tử Dục một cái, mở miệng hỏi, vẻ mặt giống như đang nhìn tiểu nhân.

Ánh mắt cùng khẩu khí của anh cực kỳ xấc xược, khiến Vũ Dung và Tần Tử Dục đều tỏ ra lúng túng, nhưng mà, Tần Tử Dục tuổi trẻ phong độ lại vô cùng tốt, anh rất lễ phép tự giới thiệu một lần, lại nói đơn giản chuyện quen biết Vũ Dung ở cô nhi viện, chứng minh bọn họ không phải người xa lạ.

「 Khi đó…… Tôi vẫn quấn lấy Vũ Nhi muốn cô ấy gọi tôi một tiếng Dục ca ca!」 Tần Tử Dục mỉm cười kể lại chuyện cũ, lúc ấy, anh cảm thấy chính mình là một cô nhi không cha không mẹ, cho nên một đầu muốn có một cô em gái.

「 Ồ? Vũ Nhi, vậy em có gọi không?」 Ngải Hoành Kì kỳ quái hỏi.

Vũ Dung nhìn anh, thấy vẻ mặt anh là lạ , không khỏi có phần buồn bực.

「 Đi thôi! Chúng ta nên trở về phòng .」 Không đợi cô trả lời, Ngải Hoành Kì lại đột nhiên kéo cô muốn đi.

「 Vũ Nhi, tạm biệt!」 Lúc này, Tần Tử Dục cho dù tiếp tục trì độn, cũng cảm nhận được địch ý kia xuất phát từ một người đàn ông muốn bảo vệ cho người phụ nữ mình yêu.

「 Hẹn gặp lại.」 Vũ Dung quay đầu chào tạm biệt Tần Tử Dục.

~~~~~~*…*~~~~~~

Sau khi trở về phòng, Ngải Hoành Kì buông tay cô, chính mình ngồi trên ghế sô pha trừng mắt ngoài cửa sổ, một chữ cũng không nói.

Vũ Dung sau khi tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, đã thấy anh vẫn duy trì tư thế pho tượng, đột nhiên cảm thấy buồn bực. Người đàn ông này đêm nay thật sự là im lặng tới không bình thường ! Trước kia, cái miệng của anh có bao giờ nhàn rỗi tới một giây?

「 Anh làm sao vậy? Có phải lại không thoải mái hay không?」 Cô có chút lo lắng nhìn mặt anh. Di! Ngải Hoành Kì thế nào lại giống như đang giận dỗi vậy?

Anh quay đầu nhìn cô, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười.「 Vũ Nhi, em thật sự là càng ngày càng hiểu anh ! Nào, lại đây ngồi!」 Anh ôm cô ngồi trên đùi mình.「 Biết chọc anh nổi giận, trước hết nói với anh, dáng vẻ như vậy rất tốt! Thật tốt! Như vậy tức giận của anh liền tiêu tan.」

Vũ Dung nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Anh hết giận , nói cũng nhiều.「 Sau này nếu chọc anh tức giận, em lại giống như hôm nay vậy, trước nói chuyện với anh, hoặc là vỗ vỗ anh, tốt nhất là giống ngày đó ở trên ban công, thừa dịp bày tỏ yêu thương nhung nhớ anh, tức giận của anh lập tức sẽ biến mất!

Nhưng mà, em yên tâm, anh không hay tức giận, anh là người tính tình rất tốt, một người dịu dàng lại hào phóng, không phải chuyện nghiêm trọng, anh sẽ không so đo với em. Hơn nữa, anh cũng rất dễ dụ! Em nói có phải không?」Anh tự biên tự diễn, ý tứ giống như đang nói 「 gặp gỡ anh là phúc của em」!

「 Nhưng mà, sau này giọng nói của em nếu có thể lại mềm mại một chút, lạc lạc *(uốn éo ==’) một chút, anh sẽ càng dễ chịu .」

Được lắm! Được ba phần nhan sắc, anh ta liền mở phường nhuộm đến nơi!

「 Còn nữa, về sau chọc anh tức giận, em trăm ngàn không được không để ý tới anh, giống vừa rồi em không để ý tới ta, anh sẽ càng ngày càng giận……」

Hay cho anh ta! Vũ Dung trừng mắt nhìn.「 Anh càng ngày càng tức giận thì sẽ thế nào?」

Anh nhướn mi, nghĩ nghĩ mới nói:「 Anh cũng không biết, chưa từng có người phụ nữ nào khiến cho anh tức giận, nhưng mà em thì ngược lại…… Có điều, anh một chút cũng không muốn giận dữ với em, như vậy anh sẽ rất khó chịu.」

「 Khi anh tức giận lúc ấy sẽ đánh người hay không?」

「 Đương nhiên sẽ không! Anh cũng không đánh phụ nữ , huống chi là em, anh làm sao bỏ được chứ?」 Anh ôm chặt cô.「 Anh chỉ muốn nói, khi anh tức giận không thích nói chuyện, nếu anh buồn không lên tiếng làm tình với em, em sẽ cảm thấy rất khó chịu, đúng hay không?」 Ngụ ý, chính anh một chút cũng không cảm thấy khó chịu.

Cái gì ? Vũ Dung nghe vậy, thiếu chút nữa ngất đi.「 Tức…… Khi tức giận, anh còn…… Còn muốn làm?」

「 Đương nhiên rồi! Tức giận là tức giận, nhưng yêu vẫn nhất định phải làm !」 Anh thuận miệng nói , ngay cả hai mắt cũng nháy một chút, giống như đó là một chuyện hiển nhiên.

Giết cô đi! Cô tại sao lại hội ngộ người đàn ông đáng sợ như vậy chứ? Vũ Dung dở khóc dở cười lắc đầu.

「 Nhưng mà, em khi nào thì chọc tới anh ?」Cô thật sự nghĩ tới nát óc cũng không tìm ra nguyên nhân.

Ngải Hoành Kì mặt cứng đờ, một lát sau mới lại buông ra.「 Quên đi, dù sao đã là em nói chuyện với anh trước.」 Tiếp theo, anh rầu rĩ nói:「 Em tại sao để cho hắn ta gọi em là Vũ Nhi? Tên này là anh chuyên dụng , hơn nữa, em còn một mình cùng……」

Anh vì chuyện này mà tức giận? Còn có mặt mũi nói mình hào phóng? Vũ Dung trợn to đôi mắt hạnh.「 Anh ấy từ nhỏ đã gọi em như vậy.」

Xú tiểu tử! Ngải Hoành Kì oán hận mắng.「 Em còn chưa trả lời anh, em có gọi hắn ta bằng cách xưng hô ghê tởm kia hay không?」

Vũ Dung nhíu mày.「 Cái gì…… Ách! Anh nói anh ấy muốn em gọi…… Không có!」

「 Ừm! Em từ nhỏ cũng rất thông minh.」 Anh không chút nào keo kiệt khích lệ cô, vừa nở nụ cười.

「 Sau này em cũng không cần để ý tên kia, từ nhỏ đã ba lạp ghê tởm như vậy, sau khi lớn lên xác định chắc chắn không có tiền đồ.」 Ngoại trừ công kích bên ngoài, anh còn giống như thầy tướng số tiên đoán, chẳng qua, không nghĩ tới lập tức liền thất vọng.

「 Sẽ không! Anh ấy là một thiên tài, năm nay mới hai mươi hai tuổi, hoàn thành xong học kỳ này, có thể lấy bằng tiến sĩ quản trị kinh doanh, hơn nữa còn là đại học Yale!」 Ở trong mắt một người chỉ có trình độ trung học như Vũ Dung, sinh viên nào cũng đều rất đáng sùng bái, huống chi là sinh viên đại học nổi danh thế giới!

「 Yale? Thiên tài? Tiến sĩ quản trị kinh doanh? Có cái rắm — dùng !」 (=.=’) Thấy cô sùng bái Tần Tử Dục như thế, Ngải Hoành Kì bất bình đến cực điểm, ngay cả lời thô tục cũng tuôn ra.「 Nhìn hắn ta đạo phó đức lệch lạc!」 Anh lại ác ý cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ hoàn toàn khinh thường.

Tiến sĩ đại học Yale còn không dùng được? Vũ Dung bị dọa nhảy dựng, chẳng lẽ Ngải Hoành Kì còn lợi hại hơn?!

「 Vậy anh học tại một trường học thế nào?」

Không nghĩ tới anh bình thường nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại dùng tốc độ cực nhanh mơ hồ đọc tên một trường đại học.

Tên dài quá! Vũ Dung sửng sốt, có thể cô kiến thức hạn hẹp , cho nên chưa từng nghe qua.

「 Vậy anh học khoa nào?」 Vũ Dung nhìn lên ánh mắt gần như cung kính với anh như gặp thần thánh.

Ngải Hoành Kì kéo kéo cravat, một lát sau mới thấp giọng nói:「 Khoa nhi.」

Cô đương nhiên không có 「kỳ thị khác hệ」, chẳng qua, nghe anh dõng dạc phê bình một thiên tài như thế, cho nên, tự nhiên suy nghĩ mà coi anh là 「hàng hóa siêu cấp xa hoa 」, không nghĩ tới…… Vũ Dung nhất thời ngây ra như phỗng, sau một lúc lâu mới nghe được giọng nói buồn bực của anh.

「 Còn chưa tốt nghiệp!」

A? Vũ Dung cố hết sức muốn nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được mà che miệng cười to.

Ngải Hoành Kì sắc mặt nghiêm nghị trừng cô.

「 Đừng buồn như vậy!」 Vũ Dung vỗ vỗ vai anh, liều mạng nhịn xuống ý cười mãnh liệt trong lòng.

Anh cúi đầu xuống dùng sức hôn lên hai má cười đến hồng hào của cô.「 Anh không tức giận! Lừa em thôi, anh mới không dễ giận như vậy đâu! Nhưng mà, em thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy!」 Tiếp theo, chính anh cũng không nhịn được nở nụ cười,「 Haha…… khoa nhi, anh bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy rất buồn cười!」



Người này! Vũ Dung thấy anh không để ý, cũng theo anh cao giọng nở nụ cười, hai người giống như hai đứa trẻ, ngồi trên ghế sô pha thoải mái cười.

「 Nói…… Nói cho em biết, sau đó anh lại…… Lại đi học…… Nửa năm khoa phụ sản…… Ha ha ha…… Cha anh…… Cha anh khi vừa nghe thấy…… Nét mặt già nua đều tái xanh rồi…… Ha ha ha……」

Cái này, Vũ Dung cười đến mức từ trên ghế sô pha「 đông!」 một tiếng ngã xuống , tiếng cười như chuông bạc cũng không hề dừng lại.

「 Vũ Nhi!」 Ngải Hoành Kì trượt xuống khỏi sô pha, cùng cô nằm ở trên thảm, còn nghiêm túc nhìn cô.「 Ở bên cạnh anh, em có vui vẻ hơn so với trước kia hay không?」

「 Vâng!」 Vũ Dung không chút do dự gật đầu.

Trên thực tế, hiện tại cô cùng với cô trước kia có vẻ khởi sắc, tâm tình cách xa đâu chỉ ngàn dặm, nhưng mà, không biết vì điều gì, cô đối với thời gian vui vẻ này, cô lại thật sự có cảm giác không nỡ.

Ngải Hoành Kì thỏa mãn nở nụ cười.「 Em biết không? Anh cũng vậy!」 Nhưng mà, còn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn, chờ có một ngày, anh có thể có được tình yêu không chút do dự của cô, vậy cuộc đời anh mới cảm thấy trọn vẹn .

「 Để cho anh làm cho mỗi ngày của em trôi qua đều càng vui vẻ hơn, được không?」

Bao nhiêu đau khổ trong lòng, lại bao nhiêu ngọt ngào hứa hẹn! Bảo cô làm sao có thể không lún sâu vào trong sự dịu dàng khiến người ta say đắm như thế đây?

「 Cám ơn anh, Hoành Kì.」 Trên thế giới này, có ai từng dụng tâm chăm sóc cô như vậy chứ?

「Vũ Nhi ngốc! Cho em vui vẻ cũng chính là làm cho chính anh vui vẻ, em cám ơn anh vì cái gì chứ?」 Ngải Hoành Kì yêu chiều xoa xoa chóp mũi của cô.

Vũ Dung nhìn vào đôi mắt lóe ra ánh sáng nhu hòa của anh, bỗng dưng cảm thấy hai mắt ẩm ướt.

「 Làm sao vậy?」

Vũ Dung e lệ rũ xuống mí mắt, một lát sau mới thấp giọng hỏi:「 Anh vì cái gì lại đối xử tốt với em như vậy?」

「 Bởi vì anh yêu em!」 Cô hỏi như vậy, chứng tỏ cô còn chưa tin tưởng anh yêu cô, Ngải Hoành Kì trong lòng không khỏi ảm đạm, nhưng cũng hiểu được cô cần thời gian thích ứng sự tồn tại cùng tình yêu của anh.

Vũ Dung ngẩn lên nhìn anh, lộ ra nụ cười xinh đẹp.

Anh dịu dàng cười với cô.「 Em biết không? Mỗi khi nhìn em cười, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng tốt .」

Anh luôn có biện pháp làm cho cô cảm động! Vũ Dung không thể ức chế rung động ngày càng lớn trong lòng.

「Vậy…… Vậy anh sau có lại tiếp tục học hay không?」 Với anh, cô càng ngày càng có ấn tượng tốt.

「 Có chứ! Sau này anh nghĩ, bản thân trời sinh tính hiếu động, phải đi đăng ký khoa khảo cổ, nhưng mà không tới một tháng đã không chịu nổi lý luận này.」 Ngải Hoành Kì làm mặt quỷ.

「 Sau đó lại đăng ký khoa gì, anh cũng đã quên, tóm lại, học ba ngày liền chuồn mất ! Cha già của anh thấy anh học đi học lại, nhưng vẫn không chọn học quản trị kinh doanh theo ý muốn của ông ấy, trong cơn nóng giận, liền chặt đứt nguồn viện trợ cho anh. Nhưng mà, bà nội anh để lại một món tiền lớn cho anh, cho nên, cũng không tạo thành uy hiếp gì cho anh. Theo sau, anh dứt khoát không đi học, ngược lại đi làm việc chung quanh, còn rất thú vị nha! Trong thời gian đó, anh kết giao được rất nhiều bạn tốt.」

「 A? Vậy anh hiện tại……」 Tần Tử Dục không phải gọi anh là giám đốc Ngải sao?

「 Sau đó, anh trai anh bởi vì tai nạn giao thông bất ngờ mà qua đời, cho nên, anh cũng chỉ còn cách trở về tiếp quản trọng trách này.」 Nói đến người này, giọng nói của anh trở nên có chút đau thương, thần sắc cũng ảm đạm dần.

Vũ Dung chần chờ một chút, mới vươn tay cầm lấy tay anh.

Ngải Hoành Kì nhìn về phía cô, cảm kích nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô một chút.「 Anh không sao , sự việc cũng đã qua ba năm ……」

Anh khẽ rung tinh thần, tiếp tục nói:「 Em có biết lúc anh vừa mới vào công ty, nhân viên công ty đều gọi anh là chủ tịch gì không? Nào, đoán thử xem! Anh cho em một gợi ý — hai chữ rất vũ nhục!」

Vũ Dung đành phải chuyển động cân não.「Chủ tịch háo sắc!」 Còn cũng chưa tính vũ nhục anh, chỉ là chính xác với anh thôi!

「 Sai!」 Ngải Hoành Kì giả bộ tức giận trừng mắt cô.「 Toàn thể nữ nhân viên công ty đều phong anh là chủ tịch đẹp trai, chỉ mong anh là chủ tịch thật háo sắc, cả ngày quấn quít lấy họ ấy!」

「 Hừ! Anh lại khoác lác .」 Vũ Dung cười nhạt.「 Ai lại thích anh một bộ dạng vô cùng hời hợt, lại một bụng ý nghĩ xấu, lại miệng đầy tư tưởng đồi trụy chứ?」

Nhưng mà nói cũng kỳ quái, mọi người đều nói tướng tùy tâm sinh, nhưng anh bề ngoài lại một chút cũng không khiến cho người ta cảm thấy đáng khinh, ngược lại tuấn tú anh tuấn quá mức, anh đại khái chính là sói đội lốt cừu mà người ta nói chăng!

「 Sau khi trở về, anh đưa em đến công ty xem, em sẽ biết của người đàn ông của em được hoan nghênh tới chừng nào!」 Ngải Hoành Kì một chút cũng không để ý cô nói móc, còn vô cùng thân mật xoa xoa hai má của cô, khiến cả mặt cô đều hồng hồng .

「 Nhưng mà, từ giờ trở đi, anh sẽ vô cùng háo sắc, hơn nữa, chỉ sắc một mình em, được không? Thế nào, em không phải cảm thấy 『 phấn khích hạnh phúc 』sao?」 không quá ba câu, anh lại bắt đầu không đứng đắn .

Xem đi! Lại tới nữa, Vũ Dung lườm anh một cái, anh lại mím môi, da da cười.

「 Được rồi! Anh lại cho em một gợi ý nữa, lúc anh vừa vào công ty, cái gì cũng không hiểu, nhưng không ngại học hỏi kẻ dưới, hỏi rất nhiều vấn đề ngu ngốc, nhậm chức còn chưa đến một tháng, vài khách hàng đã bị anh dọa chạy mất, khiến cho công ty cao thấp gà bay chó sủa, tinh thần giảm sút, một quý hạ thấp, mức buôn bán thẳng tắp giảm tới 50%. Như vậy, em cũng nên đoán được mà?」

「 Ừm!『 vô năng (*)』 đúng không?」

「 Em chết chắc rồi! Em đêm nay tuyệt đối chết chắc rồi! Em cũng dám đem anh cùng hai chữ kia liên tưởng làm một sao?! Em đêm nay tuyệt đối chết chắc rồi!」 Anh xoa tay, cười đến rất giống「 dâm ma 」tà ác.

[(*)Vô năng: ở đây ý chị là Không có năng lực làm việc ^^ Còn anh cố tình bóp méo thành Không có khả năng trong khoản ấy ấy =)))]

「 Là 『 năng lực yếu kém 』! Bọn họ bảo anh chủ tịch năng lực yếu kém!」Anh nói ra đáp án chính xác.

「 Còn không phải chính anh hiểu sai , hai ý tứ kia không phải không khác nhau nhiều sau!」 Vũ Dung không nhịn được kêu oan cho mình.

「 Còn kém xa lắm ! Hơn nữa, trên đời này cũng chỉ có em không được nói anh 『 vô năng 』, biết không?」 Anh nhéo nhéo hai má phiếm hồng của cô.

Vũ Dung quyết định không cùng anh tiếp tục nói năng bậy bạ.

「 Vậy anh về sau làm thế nào duy trì công ty?」

「 Anh ?! Không biết đi học sao! Kỳ thật nói trắng ra , cũng không có bí quyết gì, chỉ cần hoàn toàn hiểu biết về hoạt động của công ty, tự thân tìm hiểu, cũng biết được chỉ dùng người thân tín, tận dụng nhân tài, ngoài ra cũng không phải việc gì khó. Cho nên, quý thứ hai mức kinh doanh lập tức tăng trở lại , ba năm sau, quy mô Ngải thị mở rộng năm lần, những nhân viên cùng khách hàng lúc trước rời khỏi, tất cả đều tự động quay trở lại .」

「 Oa, Thật lợi hại!」 Vũ Dung không khỏi kinh ngạc tán thưởng. Nhìn anh ngày thường một bộ dáng lưu manh cà lơ phất phơ, không nghĩ tới làm việc lại rất nghiêm túc, đã vậy còn vô cùng quyết đoán.

「 Hiện tại biết sự lợi hại của anh rồi chứ?」Nói xong, anh lập tức bắt đầu trở nên ngông cuồng tự cao.「 So với con mọt sách chỉ biết học hành kia sẽ lợi hại hơn đúng không?」

Vũ Dung trừng mắt anh một cái.「 Anh vì sao không thích anh ấy? Anh ấy là người tốt, từng giúp đỡ em rất nhiều lần.」

Ngải Hoành Kì kéo cô vào lòng, gắt gao ôm chặt.「 Anh là ghen tị! Cô gái ngốc.」

Vũ Dung ngẩn ra, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ngọt ngào. Lỗ tai của cô dán sát trước trái tim anh, nghe nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ của anh, loại cảm giác thân mật này làm cho cô cảm thấy thật ấm áp, thật thoải mái……

Đây…… Có phải chính là cảm giác gia đình hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Vô Sỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook