Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 26: Giằng co

Mục Dã Dương Dương

27/11/2020

Đèn khẩn cấp trong khách sạn sáng lên, đám khách bên trong nhao nhao thét chói tai tuôn ra đại sảnh.

Hai mắt quản lý đại sảnh thâm quầng, lại gọi một cuộc điện thoại.

Tạp âm truyền đến từ trong điện thoại, sau đó tiếng tút tút vang lên, quản lý tức giận mắng một tiếng: “Đội phòng cháy chữa cháy còn chưa tới hả? Năng suất kiểu gì vậy?!”

Nhân viên phục vụ khách sạn hỗ trợ so tán đám đông, cô gái ở quầy thu ngân vội vàng hấp tấp chạy tới: “Quản lý, lối thoát phòng cháy ở lầu sáu bị kẹt, không mở được!”

“Gọi bảo vệ tới cạy cửa!” Tuy nói thế nhưng quản lý đại sảnh vẫn chạy cực nhanh đến lối thoát phòng cháy.

Đèn ở lối thoát phòng cháy bị hỏng, tất cả mọi người đang sờ vách tường lần mò đi xuống, ánh sáng chiếu từ điện thoại nối thành một đường, quản lý đi ngược dòng, rất nhanh đã chạy tới lầu sáu.

Cửa mở ra một khe nhỏ nhưng không có cách nào mở rộng hơn, quản lý dồn sức đạp một cước, khách đi ngang qua thấy thế cũng đạp giúp, cửa nhanh chóng bị đá văng.

Hành lang lầu sáu một màu đen kịt, một bảo vệ đuổi tới giúp quản lý cùng nhau tìm kiếm.

Khi gặp hỏa hoạn sợ nhất là xảy ra lúc nửa đêm, phần lớn khách đều đang ngủ say, tỉ lệ chạy thoát cực thấp.

Cũng may, đáng ăn mừng chính là hoả hoạn xảy ra ở lầu tháp.

Khách sạn thiết kế rất khéo léo, giữa bốn tòa nhà Đông Tây Nam Bắc đều có thang máy riêng, hệ thống cung cấp điện cũng riêng biệt, thậm chí còn lắp cả còi báo cháy.

Đêm nay không biết đụng phải cái gì, cả bốn tòa nhà đều chập mạch bốc cháy.

Quản lý lấy thẻ ra vào quét một cái, cửa mở, trong phòng không có khách.

Mở một phòng khác, cũng không có khách.

Mở tới phòng thứ ba, một lão đại gia tới đây du lịch đang ngủ say.

Bảo vệ bước nhanh tới đánh thức lão, lão đại gia mơ mơ màng màng không biết chuyện gì xảy ra đã bị khiêng ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, một tiếng động lớn vang lên ngoài cửa sổ, quản lý kéo màn ra.

Ngoài cửa sổ không có gì cả, quản lý muốn mở cửa sổ nhìn ra nhưng tiếng nói của bảo vệ truyền đến: “Quản lý, nhanh lên!”

“Được, đến ngay.” Quản lý vội vàng kéo màn cửa lại, nhanh chóng rời đi.

Bên cửa sổ, một “con” người xiêu xiêu vẹo vẹo nhanh chóng bò về phía mái nhà…

Phòng có người ở lầu sáu không nhiều, đều đã được sơ tán.

Quản lý thở phào nhẹ nhõm, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới: “Quản lý, hệ thống chiếu sáng ở lầu mười một bị hỏng.”

Trong tình huống khẩn cấp, đèn chiếu sáng bị hỏng chính là việc khẩn cấp, người trong bóng tối quýnh lên, giữa hoàn cảnh lạ lẫm như con ruồi mất đầu, không chỉ chạy trốn chậm trễ mà còn ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác.

“Hỏng, rồi cậu có gọi bảo vệ đến chưa?!” Tất cả mọi chuyện dồn lại một cục, ép quản lý tới cực độ khủng hoảng, mỗi tầng đều có bảo vệ trực, chẳng lẽ bọn họ đều là đám ăn không ngồi rồi?!

Tuy nói thế, thời gian chạy trốn giành giật từng giây, người đi trong lối thoát phòng cháy dần dần giảm bớt, lúc quản lý lên tới lầu mười, trong lối thoát gần như trống không.

Cũng may đang mùa ít khách, người ở không nhiều.

Quản lý lau mồ hôi.

Đừng đi lên! Mau dừng lại!

Không hiểu sao có tiếng cảnh báo vang lên trong lòng quản lý.

Quản lý ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đèn khẩn cấp ở tầng này không sáng, khắp nơi tối đen như mực, quản lý bật đèn pin chiếu lên hành lang trên lầu mười một.

Ngừng! Đừng đi qua! Nguy hiểm!

Trong bóng tối, hình như có người xông vào phòng.

“Mời quý khách mau mau rời đi!” Quản lý rống lên một tiếng về phía bóng tối, “Trong tòa nha xảy ra hỏa hoạn, vô cùng xin lỗi quý khách vì sự bất tiện này! Mời quý khách mau chóng rời đi!” Nói xong đi về phía căn phòng.

Cửa phòng mở ra, quản lý đứng ở ngoài cửa, trái tim nhảy nhót kịch liệt.

Mau rời đi! Đừng đi vào!

Nhưng cuối cùng quản lý vẫn bước vào phòng, giơ đèn pin quét một vòng.

Trong không khí có một mùi kỳ quái lượn lờ, nhè nhẹ như có như không.

Quản lý lại rống lên: “Xin quý khách còn ở lại mau chóng rời đi!”

Trong phòng không có người, chỉ có cửa sổ mở toang cùng từng làn gió mát thổi tới.

Kỳ quái, chẳng lẽ mình hoa mắt?

Quản lý dạo quanh phòng, lúc đi ngang qua toilet, cánh cửa phát ra một tiếng kẽo kẹt.

Đèn pin chiếu tới, cửa mở ra một khe nhỏ, không nhìn thấy tình huống bên trong.

Thứ mùi kỳ quái kia càng đậm hơn, quản lý ngửi ngửi, cảm thấy hình như mình từng ngửi qua ở đâu rồi.

Một tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, quản lý sốt sắng đảo đèn pin qua, trước ánh sáng, bảo vệ Tiểu Vương cũng cầm đèn pin chiếu vào quản lý.

Quản lý bước nhanh ra ngoài khiển trách: “Cậu trực tầng này đúng không, sao giờ mới tới?”

Tiểu Vương lau mồ hôi: “Tôi sơ tán khách.”

Quản lý đi ra hành lang, dùng đèn pin quét một vòng, tất cả cửa phòng khác đều đóng chặt, quản lý móc thẻ phòng ra mở cửa, trong phòng đã sớm không có người.

Tiểu Vương giải thích: “Tất cả phòng đều đã được sơ tán.”  

“Tốt lắm.” Quản lý vỗ vỗ Tiểu Vương, chợt nghi ngờ nói, “Sơ tán hết toàn bộ?”

“Ừm.” Trong lòng Tiểu Vương có gì đó nhộn nhạo không yên.

“Tiểu Soái đâu? Còn Tiểu Trương nữa? Tầng này là của ba người mà, đúng không?”

“Bọn họ… Chắc là đi xuống rồi.” Tiểu Vương ấp úng.

Trước đó Tiểu Soái với Tiểu Trương còn lần lượt gõ cửa đánh thức người trong phòng nhưng không biết từ lúc nào lại cùng mất tích.

Đang nói, Tiểu Vương bỗng quay đầu liếc nhìn căn phòng.

Quản lý cũng nghe thấy tiếng kẽo kẹt truyền tới trong phòng.

Đi mau! Đi mau!

Quản lý đổ mồ hôi toàn thân, dự cảm không lành càng lúc càng mạnh.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, quản lý trả lời vài câu sau đó nói: “Tôi đi xuống trước, có vài chuyện cần xử lý, cậu cũng nhanh rời khỏi đây đi.”

“Được.” Tiểu Vương đáp lời, cầm lấy đèn pin đi về phía căn phòng.

Quản lý chạy chậm đến lối thoát phòng cháy, lúc bước vào cầu thang, trong thoáng chống quản lý hình như nghe thấy tiếng động căn phòng đóng lại.

Tiểu Vương giật nảy mình, anh ta không ngờ cửa đột ngột bị gió thổi đóng lại.

“Tiểu Soái, Tiểu Trương, hai người ở đây à?” Tiểu Vương cầm đèn pin dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa toilet.

Tiếng tí tách vang động truyền ra từ sau cửa, tiếp đó là một mùi kỳ quái tràn ra nồng nặc.

Tiểu Vương nghi ngờ mở cửa ra, đèn pin chiếu vào trong, vết máu loang lổ trên mặt đất!

Hóa ra kia là mùi máu!

Kéo tắm màn ra, tiếng động tí tách truyền đến từ bên trong.

Đi mau!!

Tiếng thét mãnh liệt khiến trái tim Tiểu Vương như ngừng đập, run rẩy há miệng kéo tấm màn ra.

Tiểu Soái với Tiểu Trương nghiêng đầu nhìn anh ta chằm chằm.

Còn chưa kịp phát ra âm thanh, một bóng “người” xiêu xiêu vẹo vẹo đột nhiên chạy đến từ ngoài cửa sổ…

Phán Quan liếc nhìn bên dưới, một đám người hô to gọi nhỏ thoát khỏi khách sạn.

Quản lý khách sạn không tệ, xử lý ổn thỏa tình huống khẩn cấp.

“Ngươi xem đủ chưa? Còn không mau tới giúp ta?!” Nhai Tí có thành kiến, một con châu chấu nhảy lên tầng cao nhất, Nhai Tí đang định đập tới một quyền, Bạch vô thường nhắc nhở: “Người sống! Không được sát sinh!”

Nhai Tí buồn bực ném châu chấu về phía Bạch vô thường, Bạch vô thường ném tay đứt tới, kéo chướng khí tối đen như mực ra sau đó nói với Phán Quan: “Mau!”

Phán Quan lấy bút ra vẽ lên mi tâm người kia một đường, người kia lập tức mềm nhũn, đội hậu cần cũng đuổi theo sau, Âu Dương Huy với Lăng Tiêu kéo người kia vào một góc hẻo lánh.

Trong góc hẻo lánh, hơn mấy chục người nằm ngổn ngang lộn xộn, còn em họ thì ngồi chờ sắp xếp.

Châu chấu quá nhiều, hiệu suất cứu vớt có hạn, đang lúc loạn cào cào thì cửa trên sân thượng ầm một tiếng nổ tung, trong bụi bay mịt mù, một bóng người dần dần hiện ra.



Hoàng Nhị Cẩu xuất hiện càng khiến tình hình loạn càng thêm loạn.

“Má nó, mau mở kết giới!” Phán Quan rống lên với Âu Dương Huy.

Kết giới vô hiệu với Hoàng Nhị Cẩu nhưng có thể chống đỡ du hồn, chí ít có thể phòng ngừa đám châu chấu quấy rối nhảy nhót lung tung.

Chỉ cần ngăn được những vật kia, nhiều người như thế cũng không tin không đẩy ngã được xí nghiệp tinh anh!

Âu Dương Huy vội vàng mở ba lô nhưng lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào ba lô bị thủng một lỗ, kiếm gỗ đào với xâu tiền rơi mất sạch sành sanh, giở tới giở lui chỉ còn lại mấy đồng tiền xu.

Má! Thiếu thốn tài nguyên, đúng là làm khó anh hùng hảo hán mà!

Phán Quan đi đến bên cạnh Âu Dương Huy: “Đệt, không có cách nào khác sao?”

Âu Dương Huy cười khổ, vuốt vuốt tiền xu: “Chỉ sợ uy lực không lớn.”

Phán Quan liếc nhìn tiền xu, đột nhiên vỗ đầu mình một cái: “Ây da! Suýt nữa quên mất!” Y mở túi, móc ra mấy đồng tiền bẩn thỉu, “Lão Diêm vương bảo tôi đưa cho cậu!”

Lăng Tiêu liếc nhìn, nhận ra đây là đồng tiền của lão già mù.

Thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đưa dù chất lượng trong ngày mưa bão! Bom nguyên tử tới rất đúng lúc!

Đồng tiền còn chưa kịp đưa tới, một bóng người đánh qua, hất văng Phán Quan ngã nhào trên mặt đất.

Đồng tiền leng keng leng keng lăn đầy đất.

“Mau nhặt lên!” Phán Quan trở tay đẩy châu chấu ra.

Châu chấu quyết không rời không bỏ anh chàng Phán Quan đẹp trai, đánh là thương mắng là yêu, đối với công kích của Phán Quan, sự nhiệt tình của châu chấu không giảm chút nào mà còn nhào tới há miệng.

Màn trình diễn kích tình giữa người và quỷ chưa tới hồi kết, lúc hai người nóng bỏng lăn thành một cục, thì có thêm một con châu chấu khác gia nhập, cả đám quần thành một màn trình diễn trực tiếp vô cùng sống động!

Người ta là Phán Quan, đường đường là quan viên cao cấp dưới Âm Phủ, vốn chính là quỷ, bị cắn mấy cái cũng không chết được, Lăng Tiêu nghĩ thông, hắn cắn răng một cái, lao về phía đồng tiền gần mình nhất.

Cùng nhào tới còn có một bóng người khác.

Nhưng tốc độ của châu chấu nhanh hơn Lăng Tiêu gấp mấy lần, Lăng Tiêu chỉ thấy hoa mắt, vừa quay đầu thì thấy mình va vào trong ngực châu chấu, đây chẳng khác nào đưa dê lên miệng hổ.

Lúc sắp nghênh đón cái hôn nồng nhiệt từ châu chấu, bàn chiêu hồn cứng lại thành gai đen, đâm vào đầu châu chấu sau đó hất mạnh lên, ném tên kia văng khỏi sân thượng.

Châu chấu máu me đầy mặt, xoay một vòng trên không trung, lúc rơi xuống đất thì đạp một cái lại lao về phía Lăng Tiêu.

Âu Dương Huy gấp đến đỏ mắt, đang định chạy qua cứu người thì một cái đuôi dài quét qua, quét châu chấu bay lên trời.

Nhai Tí cầm giáo dài trong tay, cái đuôi dài phía sau quơ một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Nhị Cẩu.

Hoàng Nhị Cẩu nâng đao, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía chiếu sáng đêm đen như mực.

Bàn chiêu hồn vội vàng bay về phía Bạch vô thường.

Mau tránh ra!

Bạch vô thường sững sờ, Lý Trình?

Hoàng Nhị Cẩu vung đao, thủ pháp cực nhanh, trong nháy mắt vung ra hai đao liên tiếp, một đao bổ về phía Nhai Tí, một đao bổ về phía Bạch vô thường, lúc Bạch vô thường nhìn thấy tay gã cử động đã thấy đao phong vụt đến trước mắt! Sức mạnh của Đao Minh Hồng lớn thế nào ai cũng đã chứng kiến, quả thật đúng là tool hack thời cổ đại, Nhai Tí với Bạch vô thường vội vã trốn tránh, tốc độ đao phong không hề giảm, sau khi bụi mù quét qua, một lỗ thủng thật lớn xuất hiện trên rào chắn sân thượng!

Để giải quyết hoàn hảo có rất nhiều cách, Bạch vô thường nhanh chóng ẩn mình vào trong bụi mù.

Nhai Tí không phục, hắn bay vút lên muốn quyết tử chiến đấu.

“Không được! Đừng biến thân!” Em họ lớn tiếng nhắc nhở, “Sân thượng quá nhỏ!

Sân thượng nhỏ, thể tích lớn, không thể nghi ngờ hắn không khác gì tấm bia sống khổng lồ.

Nhai Tí ngưng biến thân, hắn thu đuôi lại, khôi phục thành hình người.

Hoàng Nhị Cẩu liếc nhìn em họ.

Em họ cảnh giác nhìn gã chằm chằm nhưng vẫn không quên lén lút xoay người nhặt đồng tiền.

Tên ngốc này, xem như có tí đầu óc.

Hoàng Nhị Cẩu tán thưởng cười cười, vung đao, ánh đao cắt mặt đất phóng tới chỗ em họ.

Áo bào trắng tung bay, đợi khi em họ kịp nhận ra đã thấy mình đứng trước cửa sân thượng.

Bạch vô thường đẩy đẩy cậu: “Mau tìm chỗ trốn.”

Khốn Tiên Tác bay về phía Bạch vô thường, có hơi lo lắng.

Trên người Bạch vô thường xuất hiện nhiều lỗ hổng lớn, nhưng cậu không hề lo lắng xoa xoa Khốn Tiên Tác: “Bảo vệ em họ.”

Em họ biết năng lực của mình, cậu nhét đồng tiền vào trong tay Bạch vô thường, sau đó cậu thất thần không biết nên làm gì, Khốn Tiên Tác chỉ chỉ cầu thang, lúc này em họ mới tỉnh ngộ, quay đầu nhanh chóng chạy xuống…

Thang máy đing một tiếng, ngừng lại.

Cửa mở ra nhưng lại không phải tầng cao nhất.

Nước ngập khắp nơi, chẳng lẽ lại tiếp tục chọn thang máy?

Lương Liêm đang đau đầu, bàn chiêu hồn quấn trên cổ vươn người ra chỉ chỉ một mặt tường.

Ngu Thanh đi đến quan sát bức tường kia: “Ở đây có gì sao?” 

Đang lúc quan sát, một sợi dây thừng kỳ quái đột nhiên nhô ra từ mặt tường.

Bàn chiêu hồn nghênh đón, chọt chọt Khốn Tiên Tác, rồi mới quay sang hai cảnh sát hình sự như muốn nói: Xem đi, có người tới đón chúng ta!

“Vào không?” Lương Liêm hỏi.

“Vào!” Ngu Thanh cắn răng, nhắm mắt, đâm đầu vào.

Xuyên qua bức tường, ầm một tiếng, đụng phải cửa phòng cháy.

Lương Liêm theo sau cũng đụng phải cánh cửa.

“Má nó, mất nết vừa thôi! Ai đóng cửa vậy hả?!” Lương Liêm đau đến muốn nứt đầu, hắn buồn bực ặn nắm cửa.

Cửa mở ra, là lối thoát phòng cháy, Khốn Tiên Tác vui vẻ uốn éo cơ thể.

“Sợi dây này dùng thế nào nhỉ?” Một giọng nói luống cuống vang lên trên lầu.

“Cô Lư?! Ngu Thanh kinh ngạc.

Cô cẩn thận từng li từng tí đi xuống lầu, tiếp đó Khốn Tiên Tác cũng xâu chuỗi thứ gì đó kéo một hàng theo sau.

Là một đám châu chấu lớn bị đốt cháy xâu thành chuỗi!

Trong hành lang, tiếng cười khặc khặc kỳ quái vang lên, Ngu Thanh quay đầu, vừa lúc đối diện với gương mặt của nhân viên phục vụ.

Không chút do dự, nhấc chân đạp!

Sau khi châu chấu vừa bị đạp bay, anh vẫy tay với Lư Mộng Mộng một cái, Khốn Tiên Tác hiểu ý, ném xâu châu chấu vào hành lang, hai cảnh sát hình sự tránh gấp, nhanh gọn đóng cửa phòng cháy lại.

Khốn Tiên Tác vẫy vẫy vết máu, rướn người nhìn cửa sổ nhỏ trên cửa.

Trong cửa sổ nhỏ, đám châu chấu liều mạng xô cửa.

Các cảnh sát lập tức xông lên cầu thang, thêm một cứu binh là thêm một phần hi vọng, Lư Mộng Mộng mang bọn họ chạy lên sân thượng.

“Cô Lư, cô tới đây bằng cách nào?” Ngu Thanh nghĩ mãi không ra.

“Em là em họ của chị ấy…” Lư Mộng Mộng ngượng ngùng kể khái quát một lần.

Lúc cách sân thượng còn một tầng lầu, bỗng tòa nhà chấn động, đá vụn bụi mù rơi xuống.

“Dữ dội thật.” Ngu Thanh ngẩng đầu nhìn một chút.

Em họ muốn đi lên, Khốn Tiên Tác giật nhẹ, lắc đầu.

Lương Liêm sờ sờ Khốn Tiên Tác, nhìn về phía Ngu Thanh.

Ngu Thanh móc súng ra, liếc mắt ra hiệu với Lương Liêm

Mục đích của Hoàng Nhị Cẩu rất rõ ràng, chính là muốn thuần phục Nhai Tí.

Mỗi một đao đều mang theo sát khí mãnh liệt, gã cũng không ngại chặt đứt hai tay với hai chân Nhai Tí.

Nhai Tí phóng giáo dài ra, Hoàng Nhị Cẩu đỡ đòn phóng ngược trả lại Nhai Tí.

Bạch vô thường nắm  một cái giữa hư không một con châu chấu gãy cổ đang định nhào về phía Âu Dương Huy, lại bị lực kéo vô hình kéo ngược lại sau đó mất khống chế va về phía Hoàng Nhị Cẩu.

Hoàng Nhị Cẩu quơ đao, một đao kia vẫn như cũ hướng về phía Nhai Tí, sức mạnh khủng khiếp lao nhanh tới cuốn theo bụi mù bay đầy trời, Nhai Tí lại tránh, trong sương mù, hắn nhìn thấy Hoàng Nhị Cẩu chỉ xuất một quyền, mà một quyền này cực kỳ chính xác cùng hung tàn, dứt khoát đánh nát óc con châu chấu, châu chấu bị sức mảnh khổng lồ đẩy mạnh, vẽ một đường vòng cung trên không trung sau đó văng khỏi tòa nhà.

Máu trôi giạt giữa không trung, Hoàng Nhị Cẩu vung đao, vung giọt máu về phía Nhai Tí, Nhai Tí tránh gấp, trên mặt tường phía sau hắn xuất hiện từng cái hố máu!



Một loạt động tác nước chảy mây trôi, Phán Quan ở một bên nhìn đến ngây người.

Đám fan hâm mộ há miệng, lại táp về phía Phán Quan

Một mình khó mà địch nổi đám fan, quần thể kích tình làm áo mũ trên người Phán Quan xộc xệch, cơ thể bị gặm mấy cái, không còn cánh tay, hai chân cũng mất, nhìn thấy hình tượng công tử nhã nhặn không giả bộ được nữa, Phán Quan nổi giận gầm lên, một đoàn chướng khí khổng lồ rời khỏi cơ thể, lao về phía con châu chấu cường tráng nhất.

Đám lâu la chúng mày! Lão hổ không ra uy thì chúng mày tưởng tao là con mèo bệnh đúng không?! Đã thế tao sẽ cho chúng mày thấy thế nào là lệ quỷ báo thù!

Chướng khí bọc lấy châu chấu, kéo ra một cụm chướng khí nhỏ rồi nuốt vào bụng, tiếp đó mặt dạn mày dày chui vào trong cơ thể châu chấu.

Châu chấu mở mắt, trong mắt nó đỏ ngầu, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, cơ bắp đột nhiên nở rộng ra, to lên gấp hai lần.

“Giữ cho kỳ cơ thể của ta!” Phán Quan trong thân xác châu chấu bỏ lại một câu, chân vừa đạp, vọt vào giữa bầy châu chấu

Bạch vô thường bay xuống, nhẹ nhàng cuốn một cái, dùng vải trắng quấn lấy cơ thể bị tàn phá nặng nề của Phán Quan, vứt cho Lăng Tiêu.

“Úi má ơi!” Lăng Tiêu luống cuống tay chân, cầm cũng không được mà không cầm cũng không xong.

“Ném qua đây>” Tiếng của em họ truyền đến từ đầu bậc thang.

Đội hậu cần đến rồi!

Lăng Tiêu không kịp chờ vội vàng ném cái bao dính đầy máu qua bên kia, em họ ôm cái bao nhanh chân lui vào sâu trong cầu thang.

Còn mấy đồng tiền nữa! Nhanh lên!

Lăng Tiêu chạy về phía mấy đồng tiền rơi rớt trên sân thượng.

Một trận gió lốc ập đến từ phía sau, không cần nhìn cũng biết là đám châu chấu nhảy đến nơi rồi!

Âu Dương Huy xoáy một cước, đạp bay châu chấu đến chỗ Phán Quan, Phán Quan hóa cuồng bạo, ai đến cũng không từ chối, vui vẻ tiếp nhận.

Lăng Tiêu đưa đồng tiền qua, lau mồ hôi: “Đủ chưa?”

Âu Dương Huy đếm: “Còn thiếu một đồng.”

Còn thiếu một đồng?

Lăng Tiêu liếc nhìn sân thượng, rốt cuộc phát hiện đồng tiền đó đang ở dưới chân Nhai Tí!

Đệt! Vận của đồng tiền này cuxgn xui thật đấy! Có lẽ bị đá qua đá lại cuối cùng bị đá sang bên kia!

Nhai Tí tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Hoàng Nhị Cẩu, giáo dài hiện ra, bước lên, đạp một cước lên đồng tiền.

Đao Minh Hồng quá lớn, vì thể tích to lớn nên không thể tránh khỏi việc không thể né tránh, viễn chiến vô địch nhưng cận chiến lại có nhiều góc chết.

Nhai Tí thân kinh bách chiến, trong đám con của rông thì hắn là người hiếu chiến nhất, trải qua một thời gian hắn đã phát hiện đòn tấn công của Đao Minh Hồng có chỗ thiếu hụt, chân vừa đạp, hắn lập tức lao về phía Hoàng Nhị Cẩu.

Mẹ nó, hắn đạp chỗ trống còn đỡ, nhưng trùng hợp là hắn lại đạp lên ngay đồng tiền!

Đồng tiền trượt đi, sắp sửa rơi xuống!

Lăng Tiêu gấp đến độ trợn tròn mắt, Bạch vô thường phát hiện đang định chạy qua, chợt có người nói: Đừng qua!

“Lý Trình?” Bạch vô thường ngạc nhiên quay đầu, lần này cậu không nghe lầm, đó đúng là giọng nói của Lý Trình.

Cậu ấy còn sống! Nhưng cậu ấy ở đâu?

“Hả, ai cơ?” Lăng Tiêu ở phía sau không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bạch vô thường thất vọng thu lại tầm mắt, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm hay không.

Bàn chiêu hồn len lén trượt xuống, dán mình dọc theo bức tường bò về phía đồng tiền.

Nhờ bóng tối hỗ trợ, không ai phát hiện sự tồn tại của tấm vảo rách đen nhánh.

Bạch vô thường thấy bàn chiêu hồn đi qua, cậu cân nhắc một lúc, cuối cùng quyết định tiếp tục ẩn thân chờ cơ hội hành động.

Hoàng Nhị Cẩu đối mặt với con mồi từ khoảng cách gần, sắc mặt gã bình tĩnh, thấy mình không kịp vung đao liền quyết đoán cuối người né tránh, sau đó qutes ngang một cước về phía Nhai Tí.

Nhai Tí nhảy lên nhanh chóng thối lui, lui là vì để chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo, hắn nhấc chân, giáo dài hiện ra, kề sát cổ Hoàng Nhị Cẩu.

Lưỡi giáo kề sát, thế mà Hoàng Nhị Cẩu vẫn có thể cười ha hả, Nhai Tí chỉ nói một câu: “Ngươi xong rồi.” Lời còn chưa nói hết, Hoàng Nhị Cẩu nghiên đầu, giáo dài quẹt sát cổ, Nhai Tí không giảm tốc độ. Ngay khi thấy người đã đến gần mình, Hoàng Nhị Cẩu vung nắm đấm, gã nhắm thời cơ vô cùng chính xác, một cú này đánh ngay bụng Nhai Tí.

Dù là rồng hay những sinh vật khác, bụng là phần mềm mại nhất trên cơ thể, cũng là nơi mỏnh nhất, lực phòng ngự kém nhất.

Lúc lần đầu tiên đối mặt với Nhai Tí, Hoàng Nhị Cẩu đã sớm cẩn thận quan sát.

Gã quyết định đi một nước cờ hiểm, thất bại thì chết.

Nhưng gã đã thành công.

Nhai Tí cảm thấy ruột gan mình đứt thành từng khúc, một dòng nước nóng dâng lên trong cổ họng, lúc phun ra ngoài chỉ toàn là máu.

Hoàng Nhị Cẩu lau máu trên mặt, để bên môi liếm liếm, một nụ cười thắng lợi nở trên môi gã, gac đi đến trước mặt Nhai Tí, giơ đao định chém.

Dự cảm nguy hiểm truyền đến từ phía sau, Hoàng Nhị Cẩu vừa lách mình trốn thoát, tiếng súng vang lên, cánh tay gã toé máu.

Cảnh sát luôn chờ thời cơ thích hợp nhất để ra tay, mà vừa ra tay liền áp chế được Hoàng Nhị Cẩu.

Cánh tay không còn sức cầm đao, Hoàng Nhị Cẩu đổi sang tay còn lại.

Lại một tiếng súng vang lên, Hoàng Nhị Cẩu nâng đao, mặt đao thành một tấm khiên không tồi, bắn ngược viên đạn về phía Nhai Tí.

Nhai Tí ôm bụng không thể động đậy, cứ thế nhận lấy một phát súng.

Vết thương càng nghiêm trọng hơn.

Ngu Thanh thấy thế, cắn răng: “Cậu bắn tay kia của hắn, tôi bắn chân!” Rồi mở đường lách ra khỏi vách tường, giơ súng lên 

Lương Liêm giơ súng theo sau.

Hai đường đạn trên dưới xé gió lao về phía Hoàng Nhị Cẩu.

Không thể đón đỡ cùng lúc, Hoàng Nhị Cẩu vội bắt ấn, gọi một đoàn chướng khí ngăn trước người.

Không gian bị du hồn vặn vẹo thành quỷ đả tường, đạn xuyên qua chướng khí rồi lại quay ngược xông về phía hai cảnh sát hình sự.

Không nhìn thấy đường đạn, chỉ nghe tiếng xé gió gào thét, Lương Liêm vô thức muốn đẩy Ngu Thanh ra nhưng đã quá muộn, một tiếng bụp nhẹ vang lên, một đóa hoa đỏ tươi nở trước ngực Ngu Thanh, không đợi Lương Liêm kịp phản ứng, bên hông hắn cũng đột nhiên tê rần.

Đạn bắn quá nhanh, ai cũng không ngờ tới Hoàng Nhị Cẩu sẽ làm như vậy, bàn chiêu hồn quấn lấy Lương Liêm cũng không kịp làm gì!

Hai cảnh sát ngã xuống, hết thảy chỉ phát sinh trong vài giây!

Lương Liêm vịn eo, cố ép mình tỉnh táo ôm lấy Ngu Thanh.

Một mảng máu đỏ tươi loan ra trước ngực Ngu Thanh. 

Một phát súng, vừa lúc ghim ngay vị trí trái tim.

Chuyện không muốn đối mặt nhất vừa phát sinh, Lương Liêm run rẩy ôm chặt Ngu Thanh vào lòng.

Đồng thời bên phía bàn chiêu hồn kịp thời nhặt được đồng tiền, sau đó nó vội vàng nhìn về phía hai cảnh sát hình sự.

Nửa mảnh bàn chiêu hồn bên phía cảnh sát hình sự vội vàng quấn lên eo Lương Liêm, chỉ có một mảnh vải không thể dùng hai người, nó hướng một “chính mình” khác phát tín hiệu cầu cứu.

Bàn chiêu hồn bọc lấy đồng tiền, lén lén lút lút dọc theo bóng tối trở về.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Phán Quan hóa cuồng bạo bị quần tập thể không có thời gian quan tâm chuyện khác, Bạch vô thường thì đi về phía hai cảnh sát, Âu Dương Huy với Lăng Tiêu đau đầu nhìn đám châu chấu ngăn trước mặt mình.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hoàng Nhị Cẩu đạp một cước trên bụng Nhai Tí.

Nhai Tí khó chịu phun ra một miệng máu, dù có đau hắn cũng tuyệt đối không rên rỉ trước mặt kẻ địch, kiên cường cắn răng, hung hăng trừng mắt với Hoàng Nhị Cẩu.

“Coi bộ rồng cũng có nhược điểm.” Hoàng Nhị Cẩu cầm Đao Minh Hồng vỗ vỗ Nhai Tí, “Cậu cũng lớn rồi, ngay cả câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” cũng không hiểu à?” Không đợi Nhai Tí nói chuyện, gã nâng đao đập ngang, tát Nhai Tí một cái.

Một tát này cực kỳ ngoan độc, Nhai Tí bị tát đến mắt nổ đom đóm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Con của rồng cớ nào lại có thể là nhân vật hèn yếu như vậy? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?! Nhai Tí cắn răng, tập trung sức mạnh chuẩn bị phản kích.

Không cho hắn thời gian thở, lại một cước đạp lên, Nhai Tí ôm bụng co quắp.

Trong chợ hải sản, muốn giết cá phải đập nó choáng để nó không nhảy nhót tưng bừng nữa rồi mới động dao.

Các loại kỹ xảo đều học được từ trong sinh hoạt hàng ngày, Hoàng Nhị Cẩu học đi đôi với hành, chỉ dựa vào đàm phán mà muốn thu phục Nhai Tí là chuyện không thể, nếu đã không đồng ý, vậy thì đánh!

Hoàng Nhị Cẩu sảng khoái đá văng tay Nhai Tí, đạp mấy cước ngay bụng, dù sao rồng có sức sống mạnh mẽ, đạp mấy cái cũng không chết được, thấy Nhai Tí còn có thể cử động, Hoàng Nhị Cẩu lại đập thêm vài đao, cá lớn không chịu được tra tấn như thế, mắt hắn tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Máu chảy đầy đất, Hoàng Nhị Cẩu thiêu đốt áo sơmi trên người Nhai Tí, dùng mũi đao khắc chữ trên lồng ngực hắn.

Khắc phù chú mà lần trước gã chưa hoàn thành.

Côn Luân Ngự Thú Phù!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook